Trung Khuyển Nam Thần
Chương 46: Sau khi kết hôn
Sau khi kết hôn, Bạch Hiểu Y và Tần Uyên đã dự định đi nước ngoài nghỉ một tuần lễ hưởng trăng mật, nhưng ngày hôm sau Tần Uyên vì công ty có việc gấp đành phải trở về.
Bạch Hiểu Y ở nhà cũng rảnh rỗi nhàm chán, dứt khoát đi chỗ một người bạn của Dương Tĩnh làm móng. Hai tay làm xong thì bắt đầu làm chân, Bạch Hiểu Y ngồi trên ghế dựa, đầu ngón chân bị được thợ mài hết sức thoải mái, thích ý muốn ngủ.
Hôm nay cô tới sớm, vốn trong tiệm chỉ có một mình cô, nhưng một lát lại có thêm hai người khách quen, vị trí ở ngay bên cạnh cô.
”Gần đây có phải ngày tốt hơi nhiều không, rất nhiều người nổi tiếng kết hôn.” Có một người ngồi xuống chỗ làm móng rồi nói một câu.
Một người khác nói theo, “Còn không đúng sao, ông xã tôi hôm trước cũng đã kết hôn.”
”Ông xã? Cô nói Tần Uyên à?”
Người kia sa sút tinh thần thở dài, “Không phải anh ấy thì còn có thể là ai?”
”Nói đến Tần Uyên tôi lại nhớ tới một chuyện.”
”Chuyện gì?” Giọng nói mang theo hưng trí bừng bừng.
”Tần Uyên hôm trước kết hôn không phải là rất thần bí sao? Nhưng tôi có một cái người anh họ làm ở công ty đó, lúc Tần Uyên kết hôn anh ấy cũng có mặt, còn quay video.”
”Trời ơi, mau cho tôi xem một chút.” Quả thực kích động nói không nên lời.
Vừa mới nói xong người kia vội vàng lấy điện thoại di động ra, lại tìm video cho cô ấy xem, người này vừa nhìn thoáng qua đã bĩu môi, “Trời ạ, ánh mắt Tần Uyên kiểu gì vậy? Bà xã anh ấy lại là mặt hàng thế này, gương mặt có vài phần tư sắc, nhưng ngực cũng quá nhỏ đi? Khô quắt như đàn ông.”
Bạch Hiểu Y ngồi bên cạnh vốn đang dùng tạp chí che kín mặt, vừa nghe thấy lời này, cô cẩn thận lấy tạp chí ra, hơi che mặt quay đầu nhìn lại hai người kia. Cô quét một vòng trên mặt người phụ nữ vừa mới nói chuyện. Ừ, không phải rất xinh đẹp, ánh mắt nhìn xuống chút nữa, thấy hai khối ngực cô ấy mãnh liệt phập phồng. Lúc này Bạch Hiểu Y vô ý thức nuốt nước miếng, sau đó yên lặng quay đi, tiếp tục dùng tạp chí đắp lên mặt, nhắm mắt dưỡng thần.
Hai người lại líu ríu nói chốc lát, đơn giản chính là cảm thán vợ Tần Uyên với anh không xứng đôi thế nào. Bạch Hiểu Y làm xong rồi, hai người kia còn ngồi đó bàn tán, cô làm như không nghe thấy, xong xuôi lập tức rời đi.
Mặc dù Bạch Hiểu Y luôn biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng không có nghĩa là cô thực sự không thèm để ý, đặc biệt là đề tài còn dính đến loại nhạy cảm như ngực phụ nữ này, cô ngồi xuống xe rồi mới cúi đầu nhìn ngực mình một vòng, oán hận nói thầm một câu: “Cup C còn chê nhỏ? Nhất định phải to như hai quả dừa treo trên ngực mới tính là lớn sao?”
Lúc cô tức giận bất bình, điện thoại đột nhiên vang lên, cầm lấy nhìn là Tần Uyên gọi tới, Bạch Hiểu Y vội nhận, đầu bên kia điện thoại rất nhanh truyền đến giọng anh ôn nhu thuần hậu, “Làm xong hết chưa? Anh tới đón em.”
”Xong rồi, em đang trên đường về.”
”Được, vậy anh ở nhà chờ em.”
công ty Bạch Hiểu Y và công ty Tần cách nhau rất xa, hai người kết hôn nhất định phải mua nhà, nếu muốn gần cả 2 bên rất khó mua. Bạch Hiểu Y dứt khoát lui một bước, trực tiếp dời công ty đến gần công ty anh. Cũng may công ty cô nhỏ, không có phiền toái gì, hơn nữa có Báo săn mồi làm chỗ dựa sau lưng, công ty so với ngày xưa tốt hơn nhiều.
Vốn Tần Uyên dự định mua biệt thự làm phòng cưới, nhưng biệt thự đáng để mắt đều ở vùng ngoại thành Hoài thị, đi đâu cũng không thuận tiện. Bạch Hiểu Y đề nghị dứt khoát giống đời trước, mua nhà trung cư.
Tần Uyên đương nhiên nghe cô, phòng ở mua ở một khu trung cư mới xây ở Hoài thị, quang cảnh cũng không tệ, tầng lầu cũng không cao, mỗi tòa nhà nhiều nhất không quá sáu tầng, ở đây phần lớn là giới tinh anh của Hoài thị.
Bạch Hiểu Y về đến nhà, quả nhiên thấy Tần Uyên đang ngồi trên sô pha, bên chân anh còn một thùng dừa lớn, lúc này anh đang ôm một quả dừa to đặt lên bàn trà, đang chặt dừa.
Bạch Hiểu Y thấy thế không khỏi ngẩn người, “Sao anh mua thùng dừa lớn như thế?”
”Một nhân viên mang tới, nghĩ em thích ăn liền nhận.”
Bạch Hiểu Y ngồi xuống đối diện với anh trên ghế sa lon, lúc này anh đã đục được quả dừa, lại chọc ống hút vào bên trong, rồi đưa cho cô, Bạch Hiểu Y cũng không khách khí, trực tiếp duỗi tay nhận.
Nước dừa thật mát mẻ, hương vị không tệ.
Tần Uyên lại nhìn chân cô, “Đây chính là hôm nay làm móng?”
Bạch Hiểu Y vội vàng giơ hai chân lên, động động đầu ngón chân, “Đẹp không?”
”Không đẹp.” Anh trả lời một chút cũng không khách khí.
nụ cười trên mặt Bạch Hiểu Y cứng đờ, khẽ dựa lên ghế sofa, giọng nói lộ ra không vui, “Thật sự là không biết thưởng thức.”
Kỳ thật Tần Uyên cũng không hiểu ý nghĩ này của các cô gái, rõ ràng sạch sẽ rất đẹp mắt, sao nhất định phải bôi màu sắc rực rỡ, vừa nhìn thấy đã khiến da đầu tê dại.
Dù sao anh cũng không nói thêm gì, chỉ cần cô thích, cô muốn làm thế nào đều được, anh đứng dậy đi rửa tay, ngồi xuống đối diện cô, bắt đầu xem văn kiện.
Bạch Hiểu Y thấy thế không khỏi nhíu mày, “công ty anh rất bận?”
Tần Uyên cũng không ngẩng đầu, “Có chút việc gấp.”
Bạch Hiểu Y thật không còn gì để nói với anh. Trước kia lúc chưa kết hôn, anh rất nhàn rỗi, quả thực dính người làm cho cô không chịu nổi. Hiện thời đã kết hôn lại bận rộn, quả nhiên người đàn ông trước và sau hôn nhân thái độ không giống nhau.
Bạch Hiểu Y vừa uống nước dừa vừa thầm phỉ báng, vừa nhìn thấy quả dừa cô lại nghĩ tới đoạn đối thoại vừa mới nghe. ánh mắt cô quét một vòng lên người đàn ông ngồi ngay ngắn đối diện, ho khụ một tiếng mới nói:“Vậy... em hỏi anh một việc.”
Tần Uyên lông mày chau lên, ánh mắt tĩnh mịch nhìn cô, “Cái gì?”
Bạch Hiểu Y nhăn nhó chốc lát mới nói: “Chính là... Anh có cảm thấy ngực em hơi nhỏ không?”
“...” Tần Uyên nhìn về phía cô, ánh mắt khẩn trương hơn, “Sao đột nhiên hỏi loại chuyện này?”
Bạch Hiểu Y hơi nhắm mắt, không dám nhìn anh, “Chỉ muốn biết anh có cảm thấy ngực em nhỏ không?”
Tần Uyên hơi nắm tay đặt lên môi ho khụ một tiếng nói: “Còn tốt.”
”Tốt là ý gì?” Bạch Hiểu Y không hài lòng lắm với trả lời của anh, “Là cảm thấy nhỏ hay không nhỏ?”
Tần Uyên một lần nữa đưa mắt nhìn văn kiện, không mặn không nhạt trả lời, “Không lớn không nhỏ vừa vặn.”
”Ách...” tròng mắt Bạch Hiểu Y chuyển chuyển, lại hỏi dò: “Đàn ông không phải đều thích phụ nữ ngực lớn một chút sao?”
Tần Uyên thân thể cứng đờ, dù sao một lát đã khôi phục như thường, “Có lẽ có người đàn ông thích lớn. Dù sao đối với anh mà nói, lớn nhỏ cũng không quan trọng, quan trọng là xem nó ở trên người ai.” Ánh mắt nhìn sang người cô, lại bổ sung tiếp, “ở trên người em, lớn nhỏ bao nhiêu anh cũng thích.”
Lời này làm cho cô rất vui mừng, cái người đàn ông không thích nói hoa ngôn xảo ngữ này cô biết rõ, cho nên từ miệng anh đều là nói thật.
tâm tình bị đả kích đến sa sút của Bạch Hiểu Y trong nháy mắt đã tan thành mây khói, cô đặt quả dừa uống một nửa lên bàn trà, thoải mái ngả lên ghế sa lon, hai tay đặt dưới đầu, yên tĩnh quan sát người đàn ông đối diện.
Anh một đầu tóc ngắn màu đen, không có kiểu cách cũng không cắt cầu kì, một cách tự nhiên che đỉnh đầu, rất gọn gàng.
mặt mày anh có chút giống người châu Âu, đường cong cứng rắn lại thâm thúy mê người, mũi cao thẳng uốn lượn ra một đường cong đẹp mắt, làm ngũ quan càng thêm sắc nét, môi mỏng hơi mím, lúc không cười làm cho người ta có cảm giác bén nhọn áp bách.
Ngũ quan anh lớn lên rất đẹp mắt, đường cong gương mặt cũng rất tiêu sái, sở dĩ anh bị mọi người chú ý như vậy cũng vì khuôn mặt này. Nếu không, trong nước người độc thân có tiền nhiều như vậy, sao hết lần này tới lần khác chỉ một mình anh được coi là ông xã Quốc dân đây?
Tám mươi phần trăm phụ nữ chưa lập gia đình đều muốn gả cho anh, nhưng chỉ có cô trở thành người may mắn nhất, trở thành vợ anh, trở thành tình địch của tám mươi phần trăm phụ nữ chưa lập gia đình. Chỉ có cô có quyền đứng bên cạnh anh, có quyền hưởng thụ anh yêu thương, có quyền cùng anh chung giường chung gối.
Tần Uyên trong lúc vô tình ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt cô nóng rực, anh cảm thấy tim đập lỡ nửa nhịp, nhưng trên mặt lại lạnh nhạt tự nhiên, “Sao nhìn anh như thế?”
Bạch Hiểu Y ngoắc ngoắc ngón tay với anh, cười híp mắt nói: “Lại đây.”
Tần Uyên ngẩn người, lập tức cúi đầu xuống tiếp tục xem văn kiện.
“...” Cho nên gặp phải loại người có tính khí kì quái, đôi khi cũng rất mệt mỏi.
Bạch Hiểu Y bị anh làm bẽ mặt, quả thực có bao nhiêu thất lạc, đang muốn đứng dậy đi lên giường nghỉ một lát, nhưng thấy người cao lãnh ngồi đối diện kia lại đặt văn kiện xuống, bước chân ưu nhã đi đến bên người cô ngồi xuống. Lông mày anh nhíu lại, trong giọng nói cố ý lộ ra chút không kiên nhẫn, “Bảo anh lại đây làm gì?”
Động tác Bạch Hiểu Y chuẩn bị đứng dậy ngừng lại, dứt khoát nằm xuống ghế sofa lần nữa, nắm cánh tay anh, kéo xuống. Tần Uyên ngoan ngoãn cúi người, đưa khuỷu tay chống hai bên vai cô. Mặt anh bỗng chốc ghé sát vào, Bạch Hiểu Y có thể cảm giác rõ rệt hô hấp anh phun trên mặt cô.
Cô cười dịu dàng đưa tay sờ sờ mặt anh, kéo cổ anh xuống, kề miệng vào, dùng đầu lưỡi liếm môi anh, ngậm ngậm cắn cắn.
Bị khinh bạc, thân thể người đàn ông khẽ cứng lại, con mắt mang theo nghi hoặc thâm thúy chăm chú rơi trên mặt cô. Bạch Hiểu Y không nói lời nào, chỉ cười một tiếng, lại tới gần hôn môi anh, đưa lưỡi ra mở hàm răng anh, thăm dò vào trong miệng, ngậm lưỡi anh hút vài hơi.
anh rất nhanh bị cô làm cho hào hứng, đổi khách thành chủ, bắt đầu lưỡi cô vừa hút vừa cắn.
Hai người hôn sâu mà triền miên, Tần Uyên vốn chống đỡ hai bên, tay cũng chầm chậm áp vào sau lưng cô, cánh tay siết chặt, ôm cả người cô sát vào anh.
triền miên trong chốc lát, Tần Uyên chậm rãi ngồi dậy, đồng thời ôm cô lên, để cô giạng chân ngồi trên đùi anh, anh thở hổn hển mấy hơi, giọng nói khàn khàn, đơn giản hỏi cô, “Muốn?”
cánh tay Bạch Hiểu Y ôm eo anh, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn nằm trong ngực anh không nói gì. Tần Uyên đỡ bả vai cô, hai tay mò vào dưới vạt áo, cố gắng cởi váy cô xuống, nhưng váy của cô ôm chặt, anh không cởi được, giọng nói mang theo chút vội vàng, “Cởi như thế nào?”
Bạch Hiểu Y chọc anh một cái, “Khóa kéo ở phía sau, không thấy sao, đồ ngốc.”
Tần Uyên vội vàng đưa bàn tay ra phía sau, nhưng vẫn tìm thật lâu mới thấy khóa kéo, cởi váy cô xuống rồi, ánh mắt anh tĩnh mịch quét một vòng trên người cô.
Nhìn nội y đăng-ten màu đen kia, Tần Uyên chỉ cảm thấy cổ họng căng lên, anh trực tiếp kéo hai bên dây ra, hai tay vững vàng ôm vai cô, ghé đầu tới gần, vừa làm loạn vừa lập lờ bảo: “Cởi quần áo anh ra.”
Dưới tình huống này, Bạch Hiểu Y đương nhiên ngoan ngoãn nghe lời, lúc này liền sờ từng nút áo sơ mi, chậm rãi cởi ra, da thịt trên người anh rất nhanh hiện ra trước mắt, cánh tay rắn chắc, ngực rắn chắc, bụng rắn chắc, từng đường cong đều đẹp làm cho người ta hít thở không thông.
Có lẽ là ý thức được ánh mắt cô đang sang rực chăm chú nhìn trên người mình, anh chỉ cảm thấy kích động khó nhịn, lực đạo trên miệng không khỏi tăng thêm một chút, Bạch Hiểu Y lúc này chịu đau thở nhẹ một tiếng,“Anh nhẹ một chút.”
lực đạo trên miệng mới trầm tĩnh lại, lăn qua lăn lại trong chốc lát, quần áo hai người toàn bộ bị cởi ra, Tần Uyên buông lỏng cô một chút, dựa vào trên ghế sofa, cánh tay dài nhàn nhã đặt trên ghế, giọng khàn khàn phân phó, “Ngồi lên.”
Bạch Hiểu Y mím môi cười cười, vừa ngoan ngoãn ngồi lên, vừa thêm một câu, “Tự mình động.”
“...”
Dù sao Tần Uyên cũng chưa để cô tự mình động, anh dứt khoát nâng cái mông cô ôm lên, vừa đi vừa làm động tác, Bạch Hiểu Y không biết anh muốn làm gì, hai tay sít sao ôm cổ anh, để phòng mình bị rơi xuống.
Tần Uyên ôm cô đến buồng vệ sinh, đứng ở gương lớn trước bệ rửa tay, anh khàn giọng ở bên tai cô nói: “Xem xem anh yêu em thế nào.”
Bạch Hiểu Y quay đầu nhìn vào trong gương, đã thấy thân thể hai người sít sao kề vào nhau. Tóc cô dài ướt mồ hôi, từng sợi dán trên mặt, còn anh một bàn tay nâng cô, một bàn tay giúp cô hất tóc ra sau đầu. Ánh mắt Bạch Hiểu Y nhìn xuống, thấy Tần Uyên đang thong thả lại ôn nhu làm động tác, cô nhìn thấy sắc mặt ửng hồng, vội vàng vùi đầu lên vai anh.
Cô nhẹ nhàng cắn vai anh một cái, giọng nói lộ ra bất mãn, “Lúc nào thì khẩu vị nặng như thế?” Còn phải nhìn gương làm, sao sắc thành dạng này?
Tần Uyên lại không trả lời, hôn lên đỉnh đầu cô một cái, tăng thêm khí lực ôm cô, động tác cũng nhanh hơn một chút. Bạch Hiểu Y cảm giác mình tựa như một mảnh lá cây sắp bị nghiền nát. Động tác của anh mỗi một lần càng hung mãnh làm cho cô theo bản năng ngước đầu, giống như đang trốn tránh, hoặc như là đưa mình lên.
trong lúc vô tình cô quay đầu nhìn thoáng qua trong gương, nháy mắt bị dáng vẻ Tần Uyên dọa hỏng. Hóa ra đây chính là anh yêu cô, nồng đậm thâm tình, con mắt kia chuyên tâm mà hừng hực chăm chú rơi trên người cô, mang theo cường thế tàn nhẫn, nhưng lại tuyệt đối kiên định.
Ở một khắc cuối cùng, anh thành kính vùi mặt lên vai cô, vừa hôn mãnh liệt, vừa dùng giọng nói sớm đã khàn khàn không rõ nói với cô: “Thật muốn đưa cả mạng cho em.”
Bạch Hiểu Y kích động nói không ra lời, chỉ kêu to một lần lại một lần, về sau thật mệt mỏi không chịu được, cô buông mình mềm nhũn trên người anh không nhúc nhích, dứt khoát toàn bộ dính vào anh, dù sao Tần Uyên không quá phận, làm một lần liền thu tay.
Anh rửa sạch sẽ cho hai người rồi trực tiếp ôm cô lên giường nằm. Bạch Hiểu Y vừa rơi vào ổ chăn thoải mái liền mệt mỏi muốn ngủ. Lúc mơ mơ màng màng lại nghe thấy chuông điện thoại di động vang lên.
Tần Uyên nghe chuông điện thoại di động của cô liền lắc lắc, “Di động đang kêu.”
Bạch Hiểu Y không có cách nào, từ trong chăn đứng lên, lại che khăn tắm trước ngực ra ngoài nghe điện thoại.
Điện thoại là một dãy số xa lạ gọi tới, Bạch Hiểu Y có chút nghi hoặc, dù sao vẫn tiếp.
”Vâng? Ai đấy?”
Đối phương trầm mặc không nói, Bạch Hiểu Y càng nghi hoặc, “Xin hỏi là ai?”
”Là tôi.”
Bạch Hiểu Y cảm thấy này thanh âm có chút quen tai, trong nhất thời không nhớ ra được, “Thật ngại quá, có thể là tôi quên lưu số máy, nên bây giờ nghĩ không ra, xin hỏi, ngài là ai?”
Bạch Hiểu Y đi ra nghe điện thoại, Tần Uyên cũng đi theo. Lúc này Bạch Hiểu Y đang đứng ở phòng khách, còn Tần Uyên sau khi đi ra liền trực tiếp ôm lấy cô từ phía sau, hôn một cái lại trên cổ cô. Bạch Hiểu Y đang tập trung suy nghĩ chờ đối phương trả lời, Tần Uyên đột nhiên quấn lên, cô trừng mắt liếc, cảnh cáo anh đừng làm rộn.
Tần Uyên đương nhiên không nghe lời, cánh tay ôm lên người cô không thấy chút buông lỏng, dày đặc chặt chẽ hôn lên vai cô.
”Là tôi, Nghiêm Tiêu Cảnh.”
Bạch Hiểu Y và Tần Uyên đồng thời ngẩn ra.
Từ lần trước trốn khỏi biệt thự Nghiêm gia, cô cũng không gặp lại Nghiêm Tiêu Cảnh. Nên cô không biết Nghiêm Tiêu Cảnh tại sao đột nhiên gọi điện thoại cho cô.
”Có việc sao?” giọng nói Bạch Hiểu Y rõ ràng nhạt nhẽo rất nhiều.
Người đầu kia khẽ cười một tiếng, “Tôi chỉ muốn hỏi một chút lần trước vì sao đột nhiên em không chào mà đi.”
Lần trước? Đại khái chính là lần từ biệt thự chạy đi báo tin cho Tần Uyên?
Dù sao giọng nói anh vẫn bình tĩnh, không giống như là đang thử dò xét, mà giống như chỉ hiếu kỳ vì sao cô không cáo mà biệt. Bạch Hiểu Y cảm thấy có chút buồn cười, trên mặt cũng không nhịn được trào phúng, “Tôi cũng không muốn bị người ta lấy làm mồi dụ.”
”Là thế a...” Trong âm thanh của anh không có trách cứ cũng không có phẫn nộ, giống như với chuyện cô phá hỏng kế hoạch của bọn họ cũng không cho là đúng, trầm ngâm trong chốc lát, anh đột nhiên chuyển đề tài,“Tôi nghe nói em kết hôn?”
Bạch Hiểu Y nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông đang tựa cằm trên vai cô, tập trung suy nghĩ nghe thanh âm đầu bên kia điện thoại, không nhúc nhích.
”Đúng, tôi đã kết hôn.”
Đầu kia lại lâm vào trong trầm mặc, qua một hồi lâu mới nói: “Tần Uyên?”
”Ừ.”
”Tại sao là anh ta? không phải anh ta không thích em sao? Không phải làm cho em tâm như tro tàn sao? Tại sao lại lựa chọn anh ta?”
Bạch Hiểu Y lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua người kia, nhưng thấy lông mày anh nhíu chặt, hiển nhiên phi thường khó chịu đối với vấn đề Nghiêm Tiêu Cảnh.
”Đây... Hình như tôi không cần phải trả lời anh?”
Đối phương trầm mặc rất lâu mới cúi đầu cười một tiếng, mãi không đáp rồi nói một câu: “Bạch Hiểu Y, mặc kệ em tin hay không, em là mối tình đầu của anh.”
Bạch Hiểu Y cảm giác bả vai đau nhói, là Tần Uyên cắn một cái, Nghiêm Tiêu Cảnh nghe thấy tiếng cô hút không khí, anh hỏi, “Không tin?”
Bạch Hiểu Y cảm giác Tần Uyên sắp mất nhẫn nại, cô cũng không muốn nhiều lời cùng với Nghiêm Tiêu Cảnh, chỉ nói: “Bây giờ nói chuyện này đã không có ý nghĩa, nhìn vào quãng thời gian quen biết trước đây, tôi hy vọng anh sớm tìm được hạnh phúc của anh, tạm biệt.”
Nói xong cũng không đợi anh ấy trả lời, cô trực tiếp cúp điện thoại.
Đưa điện thoại di động ném lên ghế sofa, cô mới quay đầu nhìn anh, anh cũng đang nhíu mày nhìn cô, trong mắt ý tứ không thích quả thực quá rõ ràng.
”Anh cũng thấy là anh ấy gọi điện thoại cho em.”
Ánh mắt của anh hơi trầm xuống, lãnh đạm mở miệng, “Phải, anh thấy được.”
Bạch Hiểu Y duỗi tay ở gõ gõ lên trán anh, “Vậy anh còn tức giận cái gì?”
tay ôm trên eo cô đột ngột siết chặt, khiến Bạch Hiểu Y hít một ngụm khí lạnh, cô trừng mắt nhìn anh, “Anh làm sao?”
Thái dương anh giật giật, cắn răng nói: “Thật sự là không công bằng.”
Bạch Hiểu Y bị lời này làm cho bối rối, “Cái gì không công bằng?”
Anh mở miệng cắn một cái lên môi cô rồi mới nói: “Bên trái một Ngôn học trưởng, bên phải một Nghiêm Tiêu Cảnh, còn anh từ đầu đến cuối cũng chỉ có mình em, em nói công bằng sao?”
“...” Bạch Hiểu Y lạnh lùng cười một tiếng, “Nghe khẩu khí này, anh có một người phụ nữ là em còn chưa đủ? Muốn công bằng anh cũng đi trái ôm phải ấp?”
Tần Uyên nắm chặt eo cô, Bạch Hiểu Y lúc này bị đau kêu ra tiếng, đang muốn trừng mắt nhìn anh, vừa quay đầu đã thấy trong mắt anh rõ ràng có bao nhiêu lửa giận.
Ách... Xem bộ dáng là thực tức giận.
Bạch Hiểu Y cũng không trêu chọc anh, dứt khoát nghiêng đến hôn. Hai tay nâng mặt anh ôn nhu an ủi: “Đầu tiên, em và Nghiêm Tiêu Cảnh cùng Ngôn học trưởng đều không phải như anh nghĩ. Em và Nghiêm Tiêu Cảnh cũng chỉ là bằng hữu bình thường đến không thể bình thường hơn. Hơn nữa anh cũng vừa mới thấy, bây giờ cũng không tính là bằng hữu. Còn Ngôn học trưởng, em cũng chưa từng cùng anh ấy một chỗ.” Ở trên mặt anh xoa nhẹ vài cái lại đem hai tay ôm cổ anh, “Hiện tại em cùng với anh, đời này kiếp này em chỉ có ngươi một người đàn ông.”
Cũng không biết có phải lời này có tác dụng hay không, sắc mặt Tần Uyên vốn ngưng trọng rất nhanh liền hòa hoãn. Trong hai mắt tối tăm âm trầm cũng dần dần tràn ra nhu hòa, bàn tay nâng eo cô nhẹ nhàng vuốt vuốt, lại đưa đầu đến gần cắn cắn vành tai cô, giảm thấp thanh âm ở bên tai cô nói: “Đền bù tổn thất cho anh.”
Anh thở ra nhiệt khí thổi bên tai của cô, làm cô ngứa ngáy, cô nghiêng đầu né tránh, “Đền bù tổn thất cho anh như thế nào?”
Tần Uyên không đáp, trực tiếp bế cô lên giường. Đặt cô lên giường, anh đã nằm xuống bên người cô. Nằm xuống rồi môi bắt đầu chạy trên thân thể cô. Bạch Hiểu Y trừng mắt liếc anh một cái: “Tại sao anh lại thế này? Vừa mới qua bao lâu lại bắt đầu, anh trước kia cũng không thế này a Tần Uyên!”
Môi rơi ở trên người cô, giọng anh tỏ ra mơ hồ không rõ, “Anh đã nói rồi, trước kia là bởi vì anh quá ngu xuẩn.”
Anh để cô nằm nghiêng, lại nâng một chân cô lên gập bên hông, trực tiếp từ phía sau đâm lên một cái, Bạch Hiểu Y hít một ngụm khí, vừa chịu đựng anh kích thích cô vừa nói: “Anh tiết kiệm một chút a, đừng để về sau lớn tuổi không còn sức làm gì.”
động tác anh một khắc cũng không ngừng, giọng nói lộ ra đương nhiên,“Đến lúc đó sẽ biết có phải anh không còn sức làm gì hay không.”
“...” Bạch Hiểu Y bị anh chặn lại, đang chuẩn bị giảng đạo lý với anh. Nhưng không đợi cô mở miệng, giọng anh lạnh lùng dẫn theo cảm giác áp bách truyền đến, “Chuyên tâm một chút!” Thật giống như vì trừng phạt, động tác dưới người anh đột nhiên tăng thêm vài phần, làm Bạch Hiểu Y liên tiếp hút khí, vừa đến như thế, cô ngược lại cũng không dám nói thêm nữa.
Việc trong công ty Tần Uyên không quá ba ngày là hết bận, tuần trăng mật cũng chính thức bắt đầu. Dù sao thấy bảy ngày đã qua một nửa, muốn đi ra nước ngoài nghỉ tuần trăng mật là không thể, hai người bàn xong quyết định dứt khoát nơi nào cũng không đi, chỉ ở nhà. Ừm, còn ở nhà làm cái gì, như Tần Uyên nói chính là “Làm chính sự.” Mà như Bạch Hiểu Y nói chính là “Các loại bắn các loại pằng.”
Bị Tần Uyên đặt trên máy giặt làm một lần rồi, anh đột nhiên ôm cô nói bên tai: “Thật muốn cột em lên người anh, bất cứ lúc nào ở chỗ nào, muốn gì làm nấy.”
Bạch Hiểu Y thử suy nghĩ một chút cảnh tượng đó, lập tức lạnh toát, cô cắn lên vai anh một cái, sẵng giọng: “Em là món đồ chơi của anh sao? Còn trói ở trên người, phát tiết bất cứ lúc nào?”
Tần Uyên cơ hồ là không chút nghĩ ngợi, “Đương nhiên không phải, anh chỉ muốn liên tục cùng với em, không muốn chia ra.”
Bạch Hiểu Y bật cười, chọc chọc mặt anh, “Tần Uyên, thật là nhìn không ra, ngoài mặt anh nhìn nghiêm trang, trong xương lại có thể sắc như thế.”
”Anh chỉ sắc với em.”
“...”
”Anh còn muốn sắc một lần.”
”Anh tránh ra! Không muốn!”
”Muốn!”
“...”
Bạch Hiểu Y ở nhà cũng rảnh rỗi nhàm chán, dứt khoát đi chỗ một người bạn của Dương Tĩnh làm móng. Hai tay làm xong thì bắt đầu làm chân, Bạch Hiểu Y ngồi trên ghế dựa, đầu ngón chân bị được thợ mài hết sức thoải mái, thích ý muốn ngủ.
Hôm nay cô tới sớm, vốn trong tiệm chỉ có một mình cô, nhưng một lát lại có thêm hai người khách quen, vị trí ở ngay bên cạnh cô.
”Gần đây có phải ngày tốt hơi nhiều không, rất nhiều người nổi tiếng kết hôn.” Có một người ngồi xuống chỗ làm móng rồi nói một câu.
Một người khác nói theo, “Còn không đúng sao, ông xã tôi hôm trước cũng đã kết hôn.”
”Ông xã? Cô nói Tần Uyên à?”
Người kia sa sút tinh thần thở dài, “Không phải anh ấy thì còn có thể là ai?”
”Nói đến Tần Uyên tôi lại nhớ tới một chuyện.”
”Chuyện gì?” Giọng nói mang theo hưng trí bừng bừng.
”Tần Uyên hôm trước kết hôn không phải là rất thần bí sao? Nhưng tôi có một cái người anh họ làm ở công ty đó, lúc Tần Uyên kết hôn anh ấy cũng có mặt, còn quay video.”
”Trời ơi, mau cho tôi xem một chút.” Quả thực kích động nói không nên lời.
Vừa mới nói xong người kia vội vàng lấy điện thoại di động ra, lại tìm video cho cô ấy xem, người này vừa nhìn thoáng qua đã bĩu môi, “Trời ạ, ánh mắt Tần Uyên kiểu gì vậy? Bà xã anh ấy lại là mặt hàng thế này, gương mặt có vài phần tư sắc, nhưng ngực cũng quá nhỏ đi? Khô quắt như đàn ông.”
Bạch Hiểu Y ngồi bên cạnh vốn đang dùng tạp chí che kín mặt, vừa nghe thấy lời này, cô cẩn thận lấy tạp chí ra, hơi che mặt quay đầu nhìn lại hai người kia. Cô quét một vòng trên mặt người phụ nữ vừa mới nói chuyện. Ừ, không phải rất xinh đẹp, ánh mắt nhìn xuống chút nữa, thấy hai khối ngực cô ấy mãnh liệt phập phồng. Lúc này Bạch Hiểu Y vô ý thức nuốt nước miếng, sau đó yên lặng quay đi, tiếp tục dùng tạp chí đắp lên mặt, nhắm mắt dưỡng thần.
Hai người lại líu ríu nói chốc lát, đơn giản chính là cảm thán vợ Tần Uyên với anh không xứng đôi thế nào. Bạch Hiểu Y làm xong rồi, hai người kia còn ngồi đó bàn tán, cô làm như không nghe thấy, xong xuôi lập tức rời đi.
Mặc dù Bạch Hiểu Y luôn biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng không có nghĩa là cô thực sự không thèm để ý, đặc biệt là đề tài còn dính đến loại nhạy cảm như ngực phụ nữ này, cô ngồi xuống xe rồi mới cúi đầu nhìn ngực mình một vòng, oán hận nói thầm một câu: “Cup C còn chê nhỏ? Nhất định phải to như hai quả dừa treo trên ngực mới tính là lớn sao?”
Lúc cô tức giận bất bình, điện thoại đột nhiên vang lên, cầm lấy nhìn là Tần Uyên gọi tới, Bạch Hiểu Y vội nhận, đầu bên kia điện thoại rất nhanh truyền đến giọng anh ôn nhu thuần hậu, “Làm xong hết chưa? Anh tới đón em.”
”Xong rồi, em đang trên đường về.”
”Được, vậy anh ở nhà chờ em.”
công ty Bạch Hiểu Y và công ty Tần cách nhau rất xa, hai người kết hôn nhất định phải mua nhà, nếu muốn gần cả 2 bên rất khó mua. Bạch Hiểu Y dứt khoát lui một bước, trực tiếp dời công ty đến gần công ty anh. Cũng may công ty cô nhỏ, không có phiền toái gì, hơn nữa có Báo săn mồi làm chỗ dựa sau lưng, công ty so với ngày xưa tốt hơn nhiều.
Vốn Tần Uyên dự định mua biệt thự làm phòng cưới, nhưng biệt thự đáng để mắt đều ở vùng ngoại thành Hoài thị, đi đâu cũng không thuận tiện. Bạch Hiểu Y đề nghị dứt khoát giống đời trước, mua nhà trung cư.
Tần Uyên đương nhiên nghe cô, phòng ở mua ở một khu trung cư mới xây ở Hoài thị, quang cảnh cũng không tệ, tầng lầu cũng không cao, mỗi tòa nhà nhiều nhất không quá sáu tầng, ở đây phần lớn là giới tinh anh của Hoài thị.
Bạch Hiểu Y về đến nhà, quả nhiên thấy Tần Uyên đang ngồi trên sô pha, bên chân anh còn một thùng dừa lớn, lúc này anh đang ôm một quả dừa to đặt lên bàn trà, đang chặt dừa.
Bạch Hiểu Y thấy thế không khỏi ngẩn người, “Sao anh mua thùng dừa lớn như thế?”
”Một nhân viên mang tới, nghĩ em thích ăn liền nhận.”
Bạch Hiểu Y ngồi xuống đối diện với anh trên ghế sa lon, lúc này anh đã đục được quả dừa, lại chọc ống hút vào bên trong, rồi đưa cho cô, Bạch Hiểu Y cũng không khách khí, trực tiếp duỗi tay nhận.
Nước dừa thật mát mẻ, hương vị không tệ.
Tần Uyên lại nhìn chân cô, “Đây chính là hôm nay làm móng?”
Bạch Hiểu Y vội vàng giơ hai chân lên, động động đầu ngón chân, “Đẹp không?”
”Không đẹp.” Anh trả lời một chút cũng không khách khí.
nụ cười trên mặt Bạch Hiểu Y cứng đờ, khẽ dựa lên ghế sofa, giọng nói lộ ra không vui, “Thật sự là không biết thưởng thức.”
Kỳ thật Tần Uyên cũng không hiểu ý nghĩ này của các cô gái, rõ ràng sạch sẽ rất đẹp mắt, sao nhất định phải bôi màu sắc rực rỡ, vừa nhìn thấy đã khiến da đầu tê dại.
Dù sao anh cũng không nói thêm gì, chỉ cần cô thích, cô muốn làm thế nào đều được, anh đứng dậy đi rửa tay, ngồi xuống đối diện cô, bắt đầu xem văn kiện.
Bạch Hiểu Y thấy thế không khỏi nhíu mày, “công ty anh rất bận?”
Tần Uyên cũng không ngẩng đầu, “Có chút việc gấp.”
Bạch Hiểu Y thật không còn gì để nói với anh. Trước kia lúc chưa kết hôn, anh rất nhàn rỗi, quả thực dính người làm cho cô không chịu nổi. Hiện thời đã kết hôn lại bận rộn, quả nhiên người đàn ông trước và sau hôn nhân thái độ không giống nhau.
Bạch Hiểu Y vừa uống nước dừa vừa thầm phỉ báng, vừa nhìn thấy quả dừa cô lại nghĩ tới đoạn đối thoại vừa mới nghe. ánh mắt cô quét một vòng lên người đàn ông ngồi ngay ngắn đối diện, ho khụ một tiếng mới nói:“Vậy... em hỏi anh một việc.”
Tần Uyên lông mày chau lên, ánh mắt tĩnh mịch nhìn cô, “Cái gì?”
Bạch Hiểu Y nhăn nhó chốc lát mới nói: “Chính là... Anh có cảm thấy ngực em hơi nhỏ không?”
“...” Tần Uyên nhìn về phía cô, ánh mắt khẩn trương hơn, “Sao đột nhiên hỏi loại chuyện này?”
Bạch Hiểu Y hơi nhắm mắt, không dám nhìn anh, “Chỉ muốn biết anh có cảm thấy ngực em nhỏ không?”
Tần Uyên hơi nắm tay đặt lên môi ho khụ một tiếng nói: “Còn tốt.”
”Tốt là ý gì?” Bạch Hiểu Y không hài lòng lắm với trả lời của anh, “Là cảm thấy nhỏ hay không nhỏ?”
Tần Uyên một lần nữa đưa mắt nhìn văn kiện, không mặn không nhạt trả lời, “Không lớn không nhỏ vừa vặn.”
”Ách...” tròng mắt Bạch Hiểu Y chuyển chuyển, lại hỏi dò: “Đàn ông không phải đều thích phụ nữ ngực lớn một chút sao?”
Tần Uyên thân thể cứng đờ, dù sao một lát đã khôi phục như thường, “Có lẽ có người đàn ông thích lớn. Dù sao đối với anh mà nói, lớn nhỏ cũng không quan trọng, quan trọng là xem nó ở trên người ai.” Ánh mắt nhìn sang người cô, lại bổ sung tiếp, “ở trên người em, lớn nhỏ bao nhiêu anh cũng thích.”
Lời này làm cho cô rất vui mừng, cái người đàn ông không thích nói hoa ngôn xảo ngữ này cô biết rõ, cho nên từ miệng anh đều là nói thật.
tâm tình bị đả kích đến sa sút của Bạch Hiểu Y trong nháy mắt đã tan thành mây khói, cô đặt quả dừa uống một nửa lên bàn trà, thoải mái ngả lên ghế sa lon, hai tay đặt dưới đầu, yên tĩnh quan sát người đàn ông đối diện.
Anh một đầu tóc ngắn màu đen, không có kiểu cách cũng không cắt cầu kì, một cách tự nhiên che đỉnh đầu, rất gọn gàng.
mặt mày anh có chút giống người châu Âu, đường cong cứng rắn lại thâm thúy mê người, mũi cao thẳng uốn lượn ra một đường cong đẹp mắt, làm ngũ quan càng thêm sắc nét, môi mỏng hơi mím, lúc không cười làm cho người ta có cảm giác bén nhọn áp bách.
Ngũ quan anh lớn lên rất đẹp mắt, đường cong gương mặt cũng rất tiêu sái, sở dĩ anh bị mọi người chú ý như vậy cũng vì khuôn mặt này. Nếu không, trong nước người độc thân có tiền nhiều như vậy, sao hết lần này tới lần khác chỉ một mình anh được coi là ông xã Quốc dân đây?
Tám mươi phần trăm phụ nữ chưa lập gia đình đều muốn gả cho anh, nhưng chỉ có cô trở thành người may mắn nhất, trở thành vợ anh, trở thành tình địch của tám mươi phần trăm phụ nữ chưa lập gia đình. Chỉ có cô có quyền đứng bên cạnh anh, có quyền hưởng thụ anh yêu thương, có quyền cùng anh chung giường chung gối.
Tần Uyên trong lúc vô tình ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt cô nóng rực, anh cảm thấy tim đập lỡ nửa nhịp, nhưng trên mặt lại lạnh nhạt tự nhiên, “Sao nhìn anh như thế?”
Bạch Hiểu Y ngoắc ngoắc ngón tay với anh, cười híp mắt nói: “Lại đây.”
Tần Uyên ngẩn người, lập tức cúi đầu xuống tiếp tục xem văn kiện.
“...” Cho nên gặp phải loại người có tính khí kì quái, đôi khi cũng rất mệt mỏi.
Bạch Hiểu Y bị anh làm bẽ mặt, quả thực có bao nhiêu thất lạc, đang muốn đứng dậy đi lên giường nghỉ một lát, nhưng thấy người cao lãnh ngồi đối diện kia lại đặt văn kiện xuống, bước chân ưu nhã đi đến bên người cô ngồi xuống. Lông mày anh nhíu lại, trong giọng nói cố ý lộ ra chút không kiên nhẫn, “Bảo anh lại đây làm gì?”
Động tác Bạch Hiểu Y chuẩn bị đứng dậy ngừng lại, dứt khoát nằm xuống ghế sofa lần nữa, nắm cánh tay anh, kéo xuống. Tần Uyên ngoan ngoãn cúi người, đưa khuỷu tay chống hai bên vai cô. Mặt anh bỗng chốc ghé sát vào, Bạch Hiểu Y có thể cảm giác rõ rệt hô hấp anh phun trên mặt cô.
Cô cười dịu dàng đưa tay sờ sờ mặt anh, kéo cổ anh xuống, kề miệng vào, dùng đầu lưỡi liếm môi anh, ngậm ngậm cắn cắn.
Bị khinh bạc, thân thể người đàn ông khẽ cứng lại, con mắt mang theo nghi hoặc thâm thúy chăm chú rơi trên mặt cô. Bạch Hiểu Y không nói lời nào, chỉ cười một tiếng, lại tới gần hôn môi anh, đưa lưỡi ra mở hàm răng anh, thăm dò vào trong miệng, ngậm lưỡi anh hút vài hơi.
anh rất nhanh bị cô làm cho hào hứng, đổi khách thành chủ, bắt đầu lưỡi cô vừa hút vừa cắn.
Hai người hôn sâu mà triền miên, Tần Uyên vốn chống đỡ hai bên, tay cũng chầm chậm áp vào sau lưng cô, cánh tay siết chặt, ôm cả người cô sát vào anh.
triền miên trong chốc lát, Tần Uyên chậm rãi ngồi dậy, đồng thời ôm cô lên, để cô giạng chân ngồi trên đùi anh, anh thở hổn hển mấy hơi, giọng nói khàn khàn, đơn giản hỏi cô, “Muốn?”
cánh tay Bạch Hiểu Y ôm eo anh, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn nằm trong ngực anh không nói gì. Tần Uyên đỡ bả vai cô, hai tay mò vào dưới vạt áo, cố gắng cởi váy cô xuống, nhưng váy của cô ôm chặt, anh không cởi được, giọng nói mang theo chút vội vàng, “Cởi như thế nào?”
Bạch Hiểu Y chọc anh một cái, “Khóa kéo ở phía sau, không thấy sao, đồ ngốc.”
Tần Uyên vội vàng đưa bàn tay ra phía sau, nhưng vẫn tìm thật lâu mới thấy khóa kéo, cởi váy cô xuống rồi, ánh mắt anh tĩnh mịch quét một vòng trên người cô.
Nhìn nội y đăng-ten màu đen kia, Tần Uyên chỉ cảm thấy cổ họng căng lên, anh trực tiếp kéo hai bên dây ra, hai tay vững vàng ôm vai cô, ghé đầu tới gần, vừa làm loạn vừa lập lờ bảo: “Cởi quần áo anh ra.”
Dưới tình huống này, Bạch Hiểu Y đương nhiên ngoan ngoãn nghe lời, lúc này liền sờ từng nút áo sơ mi, chậm rãi cởi ra, da thịt trên người anh rất nhanh hiện ra trước mắt, cánh tay rắn chắc, ngực rắn chắc, bụng rắn chắc, từng đường cong đều đẹp làm cho người ta hít thở không thông.
Có lẽ là ý thức được ánh mắt cô đang sang rực chăm chú nhìn trên người mình, anh chỉ cảm thấy kích động khó nhịn, lực đạo trên miệng không khỏi tăng thêm một chút, Bạch Hiểu Y lúc này chịu đau thở nhẹ một tiếng,“Anh nhẹ một chút.”
lực đạo trên miệng mới trầm tĩnh lại, lăn qua lăn lại trong chốc lát, quần áo hai người toàn bộ bị cởi ra, Tần Uyên buông lỏng cô một chút, dựa vào trên ghế sofa, cánh tay dài nhàn nhã đặt trên ghế, giọng khàn khàn phân phó, “Ngồi lên.”
Bạch Hiểu Y mím môi cười cười, vừa ngoan ngoãn ngồi lên, vừa thêm một câu, “Tự mình động.”
“...”
Dù sao Tần Uyên cũng chưa để cô tự mình động, anh dứt khoát nâng cái mông cô ôm lên, vừa đi vừa làm động tác, Bạch Hiểu Y không biết anh muốn làm gì, hai tay sít sao ôm cổ anh, để phòng mình bị rơi xuống.
Tần Uyên ôm cô đến buồng vệ sinh, đứng ở gương lớn trước bệ rửa tay, anh khàn giọng ở bên tai cô nói: “Xem xem anh yêu em thế nào.”
Bạch Hiểu Y quay đầu nhìn vào trong gương, đã thấy thân thể hai người sít sao kề vào nhau. Tóc cô dài ướt mồ hôi, từng sợi dán trên mặt, còn anh một bàn tay nâng cô, một bàn tay giúp cô hất tóc ra sau đầu. Ánh mắt Bạch Hiểu Y nhìn xuống, thấy Tần Uyên đang thong thả lại ôn nhu làm động tác, cô nhìn thấy sắc mặt ửng hồng, vội vàng vùi đầu lên vai anh.
Cô nhẹ nhàng cắn vai anh một cái, giọng nói lộ ra bất mãn, “Lúc nào thì khẩu vị nặng như thế?” Còn phải nhìn gương làm, sao sắc thành dạng này?
Tần Uyên lại không trả lời, hôn lên đỉnh đầu cô một cái, tăng thêm khí lực ôm cô, động tác cũng nhanh hơn một chút. Bạch Hiểu Y cảm giác mình tựa như một mảnh lá cây sắp bị nghiền nát. Động tác của anh mỗi một lần càng hung mãnh làm cho cô theo bản năng ngước đầu, giống như đang trốn tránh, hoặc như là đưa mình lên.
trong lúc vô tình cô quay đầu nhìn thoáng qua trong gương, nháy mắt bị dáng vẻ Tần Uyên dọa hỏng. Hóa ra đây chính là anh yêu cô, nồng đậm thâm tình, con mắt kia chuyên tâm mà hừng hực chăm chú rơi trên người cô, mang theo cường thế tàn nhẫn, nhưng lại tuyệt đối kiên định.
Ở một khắc cuối cùng, anh thành kính vùi mặt lên vai cô, vừa hôn mãnh liệt, vừa dùng giọng nói sớm đã khàn khàn không rõ nói với cô: “Thật muốn đưa cả mạng cho em.”
Bạch Hiểu Y kích động nói không ra lời, chỉ kêu to một lần lại một lần, về sau thật mệt mỏi không chịu được, cô buông mình mềm nhũn trên người anh không nhúc nhích, dứt khoát toàn bộ dính vào anh, dù sao Tần Uyên không quá phận, làm một lần liền thu tay.
Anh rửa sạch sẽ cho hai người rồi trực tiếp ôm cô lên giường nằm. Bạch Hiểu Y vừa rơi vào ổ chăn thoải mái liền mệt mỏi muốn ngủ. Lúc mơ mơ màng màng lại nghe thấy chuông điện thoại di động vang lên.
Tần Uyên nghe chuông điện thoại di động của cô liền lắc lắc, “Di động đang kêu.”
Bạch Hiểu Y không có cách nào, từ trong chăn đứng lên, lại che khăn tắm trước ngực ra ngoài nghe điện thoại.
Điện thoại là một dãy số xa lạ gọi tới, Bạch Hiểu Y có chút nghi hoặc, dù sao vẫn tiếp.
”Vâng? Ai đấy?”
Đối phương trầm mặc không nói, Bạch Hiểu Y càng nghi hoặc, “Xin hỏi là ai?”
”Là tôi.”
Bạch Hiểu Y cảm thấy này thanh âm có chút quen tai, trong nhất thời không nhớ ra được, “Thật ngại quá, có thể là tôi quên lưu số máy, nên bây giờ nghĩ không ra, xin hỏi, ngài là ai?”
Bạch Hiểu Y đi ra nghe điện thoại, Tần Uyên cũng đi theo. Lúc này Bạch Hiểu Y đang đứng ở phòng khách, còn Tần Uyên sau khi đi ra liền trực tiếp ôm lấy cô từ phía sau, hôn một cái lại trên cổ cô. Bạch Hiểu Y đang tập trung suy nghĩ chờ đối phương trả lời, Tần Uyên đột nhiên quấn lên, cô trừng mắt liếc, cảnh cáo anh đừng làm rộn.
Tần Uyên đương nhiên không nghe lời, cánh tay ôm lên người cô không thấy chút buông lỏng, dày đặc chặt chẽ hôn lên vai cô.
”Là tôi, Nghiêm Tiêu Cảnh.”
Bạch Hiểu Y và Tần Uyên đồng thời ngẩn ra.
Từ lần trước trốn khỏi biệt thự Nghiêm gia, cô cũng không gặp lại Nghiêm Tiêu Cảnh. Nên cô không biết Nghiêm Tiêu Cảnh tại sao đột nhiên gọi điện thoại cho cô.
”Có việc sao?” giọng nói Bạch Hiểu Y rõ ràng nhạt nhẽo rất nhiều.
Người đầu kia khẽ cười một tiếng, “Tôi chỉ muốn hỏi một chút lần trước vì sao đột nhiên em không chào mà đi.”
Lần trước? Đại khái chính là lần từ biệt thự chạy đi báo tin cho Tần Uyên?
Dù sao giọng nói anh vẫn bình tĩnh, không giống như là đang thử dò xét, mà giống như chỉ hiếu kỳ vì sao cô không cáo mà biệt. Bạch Hiểu Y cảm thấy có chút buồn cười, trên mặt cũng không nhịn được trào phúng, “Tôi cũng không muốn bị người ta lấy làm mồi dụ.”
”Là thế a...” Trong âm thanh của anh không có trách cứ cũng không có phẫn nộ, giống như với chuyện cô phá hỏng kế hoạch của bọn họ cũng không cho là đúng, trầm ngâm trong chốc lát, anh đột nhiên chuyển đề tài,“Tôi nghe nói em kết hôn?”
Bạch Hiểu Y nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông đang tựa cằm trên vai cô, tập trung suy nghĩ nghe thanh âm đầu bên kia điện thoại, không nhúc nhích.
”Đúng, tôi đã kết hôn.”
Đầu kia lại lâm vào trong trầm mặc, qua một hồi lâu mới nói: “Tần Uyên?”
”Ừ.”
”Tại sao là anh ta? không phải anh ta không thích em sao? Không phải làm cho em tâm như tro tàn sao? Tại sao lại lựa chọn anh ta?”
Bạch Hiểu Y lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua người kia, nhưng thấy lông mày anh nhíu chặt, hiển nhiên phi thường khó chịu đối với vấn đề Nghiêm Tiêu Cảnh.
”Đây... Hình như tôi không cần phải trả lời anh?”
Đối phương trầm mặc rất lâu mới cúi đầu cười một tiếng, mãi không đáp rồi nói một câu: “Bạch Hiểu Y, mặc kệ em tin hay không, em là mối tình đầu của anh.”
Bạch Hiểu Y cảm giác bả vai đau nhói, là Tần Uyên cắn một cái, Nghiêm Tiêu Cảnh nghe thấy tiếng cô hút không khí, anh hỏi, “Không tin?”
Bạch Hiểu Y cảm giác Tần Uyên sắp mất nhẫn nại, cô cũng không muốn nhiều lời cùng với Nghiêm Tiêu Cảnh, chỉ nói: “Bây giờ nói chuyện này đã không có ý nghĩa, nhìn vào quãng thời gian quen biết trước đây, tôi hy vọng anh sớm tìm được hạnh phúc của anh, tạm biệt.”
Nói xong cũng không đợi anh ấy trả lời, cô trực tiếp cúp điện thoại.
Đưa điện thoại di động ném lên ghế sofa, cô mới quay đầu nhìn anh, anh cũng đang nhíu mày nhìn cô, trong mắt ý tứ không thích quả thực quá rõ ràng.
”Anh cũng thấy là anh ấy gọi điện thoại cho em.”
Ánh mắt của anh hơi trầm xuống, lãnh đạm mở miệng, “Phải, anh thấy được.”
Bạch Hiểu Y duỗi tay ở gõ gõ lên trán anh, “Vậy anh còn tức giận cái gì?”
tay ôm trên eo cô đột ngột siết chặt, khiến Bạch Hiểu Y hít một ngụm khí lạnh, cô trừng mắt nhìn anh, “Anh làm sao?”
Thái dương anh giật giật, cắn răng nói: “Thật sự là không công bằng.”
Bạch Hiểu Y bị lời này làm cho bối rối, “Cái gì không công bằng?”
Anh mở miệng cắn một cái lên môi cô rồi mới nói: “Bên trái một Ngôn học trưởng, bên phải một Nghiêm Tiêu Cảnh, còn anh từ đầu đến cuối cũng chỉ có mình em, em nói công bằng sao?”
“...” Bạch Hiểu Y lạnh lùng cười một tiếng, “Nghe khẩu khí này, anh có một người phụ nữ là em còn chưa đủ? Muốn công bằng anh cũng đi trái ôm phải ấp?”
Tần Uyên nắm chặt eo cô, Bạch Hiểu Y lúc này bị đau kêu ra tiếng, đang muốn trừng mắt nhìn anh, vừa quay đầu đã thấy trong mắt anh rõ ràng có bao nhiêu lửa giận.
Ách... Xem bộ dáng là thực tức giận.
Bạch Hiểu Y cũng không trêu chọc anh, dứt khoát nghiêng đến hôn. Hai tay nâng mặt anh ôn nhu an ủi: “Đầu tiên, em và Nghiêm Tiêu Cảnh cùng Ngôn học trưởng đều không phải như anh nghĩ. Em và Nghiêm Tiêu Cảnh cũng chỉ là bằng hữu bình thường đến không thể bình thường hơn. Hơn nữa anh cũng vừa mới thấy, bây giờ cũng không tính là bằng hữu. Còn Ngôn học trưởng, em cũng chưa từng cùng anh ấy một chỗ.” Ở trên mặt anh xoa nhẹ vài cái lại đem hai tay ôm cổ anh, “Hiện tại em cùng với anh, đời này kiếp này em chỉ có ngươi một người đàn ông.”
Cũng không biết có phải lời này có tác dụng hay không, sắc mặt Tần Uyên vốn ngưng trọng rất nhanh liền hòa hoãn. Trong hai mắt tối tăm âm trầm cũng dần dần tràn ra nhu hòa, bàn tay nâng eo cô nhẹ nhàng vuốt vuốt, lại đưa đầu đến gần cắn cắn vành tai cô, giảm thấp thanh âm ở bên tai cô nói: “Đền bù tổn thất cho anh.”
Anh thở ra nhiệt khí thổi bên tai của cô, làm cô ngứa ngáy, cô nghiêng đầu né tránh, “Đền bù tổn thất cho anh như thế nào?”
Tần Uyên không đáp, trực tiếp bế cô lên giường. Đặt cô lên giường, anh đã nằm xuống bên người cô. Nằm xuống rồi môi bắt đầu chạy trên thân thể cô. Bạch Hiểu Y trừng mắt liếc anh một cái: “Tại sao anh lại thế này? Vừa mới qua bao lâu lại bắt đầu, anh trước kia cũng không thế này a Tần Uyên!”
Môi rơi ở trên người cô, giọng anh tỏ ra mơ hồ không rõ, “Anh đã nói rồi, trước kia là bởi vì anh quá ngu xuẩn.”
Anh để cô nằm nghiêng, lại nâng một chân cô lên gập bên hông, trực tiếp từ phía sau đâm lên một cái, Bạch Hiểu Y hít một ngụm khí, vừa chịu đựng anh kích thích cô vừa nói: “Anh tiết kiệm một chút a, đừng để về sau lớn tuổi không còn sức làm gì.”
động tác anh một khắc cũng không ngừng, giọng nói lộ ra đương nhiên,“Đến lúc đó sẽ biết có phải anh không còn sức làm gì hay không.”
“...” Bạch Hiểu Y bị anh chặn lại, đang chuẩn bị giảng đạo lý với anh. Nhưng không đợi cô mở miệng, giọng anh lạnh lùng dẫn theo cảm giác áp bách truyền đến, “Chuyên tâm một chút!” Thật giống như vì trừng phạt, động tác dưới người anh đột nhiên tăng thêm vài phần, làm Bạch Hiểu Y liên tiếp hút khí, vừa đến như thế, cô ngược lại cũng không dám nói thêm nữa.
Việc trong công ty Tần Uyên không quá ba ngày là hết bận, tuần trăng mật cũng chính thức bắt đầu. Dù sao thấy bảy ngày đã qua một nửa, muốn đi ra nước ngoài nghỉ tuần trăng mật là không thể, hai người bàn xong quyết định dứt khoát nơi nào cũng không đi, chỉ ở nhà. Ừm, còn ở nhà làm cái gì, như Tần Uyên nói chính là “Làm chính sự.” Mà như Bạch Hiểu Y nói chính là “Các loại bắn các loại pằng.”
Bị Tần Uyên đặt trên máy giặt làm một lần rồi, anh đột nhiên ôm cô nói bên tai: “Thật muốn cột em lên người anh, bất cứ lúc nào ở chỗ nào, muốn gì làm nấy.”
Bạch Hiểu Y thử suy nghĩ một chút cảnh tượng đó, lập tức lạnh toát, cô cắn lên vai anh một cái, sẵng giọng: “Em là món đồ chơi của anh sao? Còn trói ở trên người, phát tiết bất cứ lúc nào?”
Tần Uyên cơ hồ là không chút nghĩ ngợi, “Đương nhiên không phải, anh chỉ muốn liên tục cùng với em, không muốn chia ra.”
Bạch Hiểu Y bật cười, chọc chọc mặt anh, “Tần Uyên, thật là nhìn không ra, ngoài mặt anh nhìn nghiêm trang, trong xương lại có thể sắc như thế.”
”Anh chỉ sắc với em.”
“...”
”Anh còn muốn sắc một lần.”
”Anh tránh ra! Không muốn!”
”Muốn!”
“...”
Tác giả :
Tử Thanh Du