Trung Khuyển Bị Bệnh Dại
Chương 9: Tôi ghét nhất là người khác – lợi dụng người đã khuất!
– Tôi ghét nhất là người khác – lợi dụng người đã khuất!
Giống! Quá giống! Lục Lăng Hằng vừa mới vào hội trường thì cúi đầu, khiến Thẩm Bác Diễn có lỗi giác như đang nhìn thấy Lục Quân Càn. Trong nháy mắt ấy, trái tim hắn như ngừng đập, quên mất chuyện Lục Quân Càn đã mất. Nhưng một giây tiếp theo, Lục Lăng Hằng ngẩng đầu lên, Thẩm Bác Diễn còn chưa kịp mừng thì tâm tình như bị dội một gáo nước lạnh.
— Chết tiệt, người này không phải Lục Quân Càn!
Lục Lăng Hằng lơ đãng đưa mắt nhìn hội trường, đụng phải ánh mắt cháy rực của Thẩm Bác Diễn, sợ đến hóa đá tại chỗ. Trong đám đông, những người khác đều ngồi, duy chỉ Thẩm Bác Diễn là đứng lên, ánh mắt kia tựa như nhìn thấy gì đó, thể như một giây tiếp theo sẽ nhào về phía anh! Tim Lục Lăng Hằng gia tốc, ngay cả chính bản thân anh cũng không biết vì sao.
Nhưng mà một giây sau, ánh mắt Thẩm Bác Diễn trở nên u ám, tựa như vừa bị người ta hắt một chậu nước lạnh, sau đó hắn quay trở về vị trí của mình.
Người ngồi cạnh Thẩm Bác Diễn không hiểu hành động của lão tổng nhà mình, hỏi: “Thẩm tổng, có chuyện gì vậy?”
Thẩm Bác Diễn chỉ lắc đầu, không nói gì.
Bị nhận ra rồi sao? Lục Lăng Hằng chột dạ nghĩ. Nhưng anh cũng tự thấy suy nghĩ này của mình rất buồn cười. Giờ đâu phải anh đang hóa trang mà thực sự trở thành người khác, ai sẽ tin trên đời lại có chuyện vô căn cứ đến kì lạ như vậy chứ? Ngay cả người thân thiết với anh là Mã Du cũng chỉ nói “Cậu thật giống Quân Càn” chứ không nghĩ nhiều hơn. Sao Thẩm Bác Diễn có thể biết được chứ?
Lục Lăng Hằng kìm lòng chẳng đậu mà nhớ tới mấy tháng trước, khi đó anh và Thẩm Bác Diễn cùng nhau tham dự một buổi ra mắt phim. Đó là một bộ phim võ thuật, đạo diễn mong Lục Quân Càn có thể tham gia bộ phim, nhưng xuất phát vì lo cho thân thể Lục Quân Càn nên Mã Du đã từ chối. Lục Quân Càn rất thích kịch bản bộ phim này, thật sự rất muốn diễn, ai cũng bị anh không ngừng làm phiền, cuối cùng Mã Du đành phải xin một vai khách mời để Quân Càn bớt nghiện. Trong phim Quân Càn vào vai một thế ngoại cao nhân, được hóa trang rất cẩn thận, phải đeo râu giả và vẽ ít nếp nhăn, hơn nữa còn diễn rất ít, giọng cũng bị lồng lại, người xem trong rạp không ai nhận ra là Quân Càn. Mãi đến khi phim kết thúc, khán giả thấy trong danh sách diễn viên có tên Lục Quân Càn thì đều mờ mịt, thảo luận xem Lục thiên vương diễn lúc nào mà sao không ai nhận ra. Nhưng ngay cả một vai mờ nhạt như vậy, anh vừa xuất hiện được vài giây thì Thẩm Bác Diễn đã nhận ra được.
Lúc đó Lục Quân Càn rất tò mò, hỏi sao Thẩm Bác Diễn lại nhận ra được, có phải đã được người ta tiết lộ trước rồi không, Thầm Bác Diễn khinh thường nói: “Chả cần ai tiết lộ, nếu ngay cả cậu mà tôi cũng không nhận ra…” Hắn dừng lại một chút, tự giễu nói, “Thì nhất định tôi bị thất tâm phong!!” (thất tâm phong: thần trí hỗn loạn, vui mừng thất thường, dân gian gọi là bệnh điên)
Lục Quân Càn không hiểu hắn và thất tâm phong thì có liên quan gì đến nhau, còn tưởng do mình diễn không tốt, không có vai đột phá nào, lại không diễn tròn vai, cho nên Thẩm Bác Diễn vừa liếc mắt đã có thể nhận ra.
Thế nhưng Lục Quân Càn không biết, mỗi bộ phim mỗi video có anh trong đó, Thẩm Bác Diễn đều xem đi xem lại hơn chục lần, bất luận anh có thói quen gì đều không thoát khỏi ánh mắt của Thẩm Bác Diễn.
Lục Lăng Hằng đi tới khu vực ghế ngồi của mình ngồi xuống, nhịn không được len lén nhìn về phía Thẩm Bác Diễn. Tiếc là bởi có người chặn nên anh không thể nhìn thấy thân ảnh Thẩm Bác Diễn.
Lúc này Thẩm Bác Diễn đang nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình đến đờ ra. Trong điện thoại hắn có rất ít tin nhắn, bình thường hắn hay xóa hết các tin nhắn khác trong điện thoại, chỉ để lại tin nhắn của một mình Lục Quân Càn. Trong chiếc di động này còn lưu tin nhắn cuối cùng Lục Quân Càn gửi cho hắn…
Thẩm Bác Diễn ôm tim mình, nghĩ tới Lục Quân Càn, ngực đau đến không thể hô hấp.
“Thẩm tổng, anh không sao chứ? Khó chịu trong người sao?” Người ngồi cạnh hắn ân cần hỏi han.
Thẩm Bác Diễn lắc đầu, ý bảo người kia không cần quan tâm mình.
Người kia cảm thấy rất kì quái. Ôm ngực… là đau tim sao? Trước đây chưa từng nghe qua nhị thiếu gia nhà họ Thẩm bị bệnh tim, không lẽ bị lây bệnh của Lục Quân Càn?
Không bao lâu, dạ tiệc xin ý kiến phê bình bắt đầu.
Công ty tổng kết thành tích đạt được trong gần đây. Nói tới thành tích, không thể không nhắc đến “Nhất ca” của công ty Lục Quân Càn. Nhắc tới Lục Quân Càn, trên dưới khán đài đều lặng im mặc niệm, nhìn hội trường yên tĩnh, thiếu chút nữa thịnh hội biến thành điếu hội, cũng may mà lão tổng kịp thời quay trở về chủ đề chính, lại khen ngợi các nghệ sĩ và ekip có thành tích tốt, sau đó cảm ơn những người môi giới, đài truyền hình, mong muốn các dự án tiếp theo có thể cùng hợp tác tốt đẹp. (Thịnh hội: tiệc vui, điếu hội: lễ tưởng niệm)
Lão tổng nói xong thì vào buổi tiệc rượu. Trong hội trường chuẩn bị rất nhiều đồ ăn và rượu, còn có một khu nghị sự để khách quý sử dụng, đây cũng là cơ hội tốt để các nghệ sĩ và đạo diễn tiếp xúc với các nhà đầu tư.
Mã Du phải thảo luận kế hoạch hợp tác với đài truyền hình, không thể ở cùng Lục Lăng Hằng. Nhưng anh cố ý chỉ điểm Lục Lăng Hằng đi tìm đạo diễn Trương Khôn nói chuyện, tiện thể tự đề cử mình, bởi Trương Khôn chính là đạo diễn của bộ phim “Khương môn phi tương” mà Lục Lăng Hằng muốn diễn, cuối tuần này “Khương môn phi tương” bắt đầu casting thử vai.
Lục Lăng Hằng cũng không quá vất vả để tìm đạo diễn Trương Khôn trong đám đông. Kiếp trước Quân Càn từng hợp tác qua với Trương Khôn, cho nên Quân Càn hiểu kha khá về con người vị đạo diễn này.
Anh biết vị đạo diễn này cũng là một bợm rượu, hơn nữa rất thích uống rượu Thiệu Hưng, lúc này Trương Khôn đang đảo mắt nhìn quanh, vẻ mặt thòm thèm, tám phần mười là bị quỷ rượu nhập rồi, nhưng không biết rượu Thiệu Hưng ở đâu.
Lục Lăng Hằng nhìn bốn phía xung quanh, vừa hay cách anh không xa có một bàn rượu, anh mau chóng đi tới, rót hai ly, sau đó đi về phía Trương Khôn.
“Đạo diễn Trương.” Lục Lăng Hằng mỉm cười đưa một ly rượu cho Trương Khôn: “Có thể mời anh một ly chứ?”
“Ồ!” Trương Khôn thấy rượu trong tay Lục Lăng Hằng, hai mắt sáng lên, vội vàng đón lấy. Anh ta nhìn Lục Lăng Hằng từ trên xuống dưới một lượt, có chút mơ màng: “Cậu là…”
Lục Lăng Hằng vội vã tự giới thiệu: “Em là Lục Lăng Hằng, là em họ Lục Quân Càn, trước đây từng nghe anh họ em nhắc tới đạo diễn Trương, nói trong quá trình hợp tác đạo diễn Trương rất chiếu cố anh ấy, cho nên em muốn kính đạo diễn Trương một ly.”
“À à, cậu là Lục Lăng Hằng! Tôi đã nghe tổng giám Mã nhắc về cậu!” Trương Khôn cao hứng uống một hớp rượu, ánh mắt lại đảo qua người Lục Lăng Hằng, “Không hổ là em họ Quân Càn, dáng dấp không tồi nha!” Trước đó Mã Du đã chào hỏi qua với Trương Khôn, đề cử Lục Lăng Hằng cho vị đạo diễn này, hy vọng Lục Lăng Hằng có thể đóng “Khương môn phi tương”.
Lực chú ý của Lục Lăng Hằng đặt hết trên người Trương Khôn, mà Trương Khôn lại dồn hết lực chú ý vào rượu, nên không ai trong họ chú ý tới lúc họ nói chuyện Thẩm Bác Diễn vừa khéo đi qua phía sau Lục Lăng Hằng, nghe được đoạn đối thoại vừa rồi của họ.
Em họ Lục Quân Càn? Nghe Lục Lăng Hằng giới thiệu mình như vậy, Thẩm Bác Diễn cười lạnh trong lòng một tiếng! Đúng là biết cách ôm chân người ta! Thẩm Bác Diễn còn nhớ rõ, trước đây lúc Lục Quân Càn mới tiến cử Lục Lăng Hằng vào công ty giải trí Tinh Tinh, hắn từng hỏi người em họ này có quan hệ thế nào với Lục Quân Càn. Khi đó Lục Quân Càn nói chỉ là em họ con dì, không tính là thân thuộc, nhưng người nhà nhờ chiếu cố, dù sao cũng phải giúp một chút, không sau này lại bị nói là nổi tiếng rồi thì khinh người.
Quan hệ của Lục Quân Càn với người nhà cũng không phải quá thân thiết, dù sao bố mẹ Quân Càn ly hôn từ sớm, từ nhỏ cha đã không chăm sóc anh, mấy năm trước mẹ anh lại qua đời, anh cứ như vậy một mình lăn lộn trong giới giải trí, người nhà không giúp đỡ anh chút nào, nhưng đến khi có việc muốn nhờ vả thì cô bảy dì tám đều dán tới. Giờ anh không còn, các chú các bác còn tranh giành tài sản anh để lại, đứa em họ xa cũng dựa dẫm quan hệ máu mủ mà muốn nổi tiếng. Đám người này, họ không tự thấy có lỗi với Lục Quân Càn sao?!
Lục Lăng Hằng không biết mình bị người ta thầm oán tiểu nhân vô liêm sỉ, dù sao anh cũng chính là Lục Quân Càn, Lục Quân Càn chính là anh, anh nghĩ dựa vào thân phận mình để tranh thủ thì không có gì là không đúng. Anh lại trò chuyện với Trương Khôn lôi kéo quan hệ một chút, khéo léo kéo đề tài đến bộ phim mới.
Đạo diễn Trương Khôn uống rượu vào, lòng đầy phấn chấn, hào sảng nói: “Cậu về nhà chuẩn bị sẵn sàng đi, cuối tuần này thông báo mời cậu đến thử vai, đến lúc đó nhớ biểu hiện tốt một chút! Cậu không tồi, tôi rất xem trọng cậu!”
Lục Lăng Hằng tạo được hảo cảm, cũng tự thấy hài lòng, dù sao anh cũng không phải nhân vật có tiếng tăm gì, không thể nói một hai câu là có thể nhận vai, giờ đạo diễn đã biết anh coi như xong bước đầu. anh nói thêm mấy câu nữa với Trương Khôn rồi đi.
Thẩm Bác Diễn đứng bên cạnh bàn rượu cô đơn một mình tự uống, nếu có người đến gần hắn, hắn liền lạnh nhạt nói mấy câu rồi đuổi người kia đi, ai cũng không muốn để ý tới. Ánh mắt hắn từ đầu tới cuối chỉ dừng trên người Lục Lăng Hằng.
Thật sự rất giống. Trước đây hắn không mấy chú ý tới Lục Lăng Hằng, lúc này cũng không nghĩ ra, Lục Lăng Hằng giống Lục Quân Càn như vậy từ trước sao? Thẩm Bác Diễn vừa thầm khinh thường trong lòng, sao Lục Lăng Hằng có thể đánh đồng với Lục Quân Càn được cơ chứ? Lại vừa khó khăn rời đường nhìn ra khỏi người cậu ta. Chắc là bắt chước thôi. Đúng là chỉ là bắt chước.. vụng về như vậy..
“Ồ, Thẩm tổng.” Trương Khôn đi tới bàn rót rượu, trông thấy Thẩm Bác Diễn, lập tức nở nụ cười vươn tay ra: “Đã lâu không gặp.”
Trương Khôn từng hợp tác với Lục Quân Càn, vậy thì đồng nghĩa cũng từng tiếp xúc qua với Thẩm Bác Diễn, dù sao thì trước đây hễ là phim của Lục Quân Càn thì Thẩm Bác Diễn đều giành đầu tư.
Thẩm Bác Diễn không mấy hứng thú bắt tay Trương Khôn.
Trương Khôn hỏi: “Không biết gần đây Thẩm tổng có ý định đầu tư gì không?”
Thẩm Bác Diễn hiểu rõ ý đồ, liếc mắt nhìn: “Có kế hoạch quay phim mới sao? Muốn tìm tôi đầu tư?”
Trương Khôn bị vạch trần, cũng không lo lắng mà làm như đương nhiên cười ha hả. “Đúng vậy, tôi vừa nói chuyện với em họ Lục Quân Càn một lúc, muốn mời cậu ấy diễn. Thế nào, Thẩm tổng có hứng thú không?” Người trong giới đều biết, mỗi lần Lục thiên vương gia nhập đoàn làm phim thì đều tự có người đến đầu tư, chỉ cần đoàn làm phim dùng anh ấy thì không lo sẽ thiếu tiền. Nhất là Lục Quân Càn không chỉ có thể lôi kéo đầu tư mà còn có thể đảm bảo phòng vé, đúng là bảo bối của các đạo diễn thương nghiệp! Mà trong số các nhà đầu tư, nhất định sẽ có một phần của tập đoàn Thẩm thị, cho nên có không ít người hoài nghi Lục Quân Càn có quan hệ bí mật với Thẩm Bác Diễn.
Nay Lục Quân Càn đã mất, Trương Khôn nghĩ dựa vào quan hệ của Thẩm Bác Diễn với Lục Quân Càn, có lẽ Thẩm Bác Diễn sẽ tiếp tục đầu tư cho em họ Quân Càn, cho nên phải nhanh chóng mượn quan hệ này.
Thẩm Bác Diễn cười lạnh một tiếng: “Anh định dùng Lục Lăng Hằng?”
“Đúng rồi.” Trương Khôn vội nói, “Đương nhiên phải dùng rồi! Tôi rất hài lòng với cậu ấy, điều kiện cậu ấy rất tốt! Dù sao cũng là em họ Lục Quân Càn mà!” Lời của các nhà đầu tư rất có tiếng nói với các đạo diễn casting, chọn ai bỏ ai chỉ cần có tiền là có thể định đoạt. Nếu Thẩm Bác Diễn có thể nể mặt Lục gia mà đầu tư, đừng nói là một nam phụ số 4, Thẩm Bác Diễn có muốn cho lên làm nam phụ số 2 cũng có thể. Mà nếu Thẩm gia có thể trở thành nhà đầu tư lớn nhất thì đến nam chính là ai anh ta cũng có thể định đoạt!!
“Ban nãy lúc đi ngang qua tôi có nghe được hai người nói chuyện, hôm nay là lần đầu tiên anh gặp cậu ta sao? Liếc mắt đã hài lòng sao?” Thẩm Bác Diễn lạnh lùng nói: “Có phải đạo diễn Trương đã quá vội vàng rồi không?”
“Sao?” Trương Khôn sửng sốt, trong lúc bất chợt không hiểu ý của Thẩm Bác Diễn.
Thẩm Bác Diễn lắc lắc ly rượu trong tay, gằn từng chữ một: “Đạo diễn Trương coi trọng gì ở Lục Lăng Hằng chứ? Hay là, bởi vì cậu ta là em họ Lục Quân Càn?”
Trương Khôn cười gượng, nhất thời không biết nên thừa nhận hay phủ nhận. Mặc dù tướng mạo Lục Lăng Hằng không tồi nhưng nếu cậu không phải em họ Lục Quân Càn vậy sẽ phải tiến hành casting từng vòng theo tiến trình, dù sao thì người này diễn xuất ra sao, có hợp với kịch bản không phải thử sức qua mới biết được. Cũng không phải nếu Lục Lăng Hằng không phải em họ Lục Quân Càn thì sẽ không dùng, chỉ là nếu Lục Lăng Hăng có thể dựa vào thân phận em họ Lục thiên vương để có thể tạo lợi nhuận cho đoàn làm phim thì chắc chắn đạo diễn sẽ dùng người này.
“Dùng cậu ta, sau đó có thể lợi dụng quan hệ với Lục Quân Càn để lôi kéo đầu tư, dùng cậu ta, lúc phim sắp ra mắt có thể lấy Lục Quân Càn ra để gây tiếng tăm, có phải đạo diễn Trương đang tính toán như vậy không?”
“À…” Trương Khôn lại bị nói trúng tim đen một lần nữa, biểu tình trên mặt có phần gượng gạo, bởi vì nghe ra giọng điệu châm chọc không đồng ý trong lời nói của Thẩm Bác Diễn.
Thẩm Bác Diễn cười ha ha một lúc, đột nhiên quay trở lại đề tài: “Chuyện đầu tư tôi sẽ suy nghĩ, nhưng Lục Lăng Hằng,” hắn giúp Trương Khôn rót rượu, ánh mắt sắc lẹm mà hung ác, “Không, được, dùng.”
Trong lòng Thẩm Bác Diễn, Lục Lăng Hằng và Tần Tiểu Lệ cũng như nhau, ai biết lúc Lục Lăng Hằng nói chuyện với Trương Khôn đã lôi Lục Quân Càn ra để mượn danh nghĩa bao nhiêu lần, thậm chí Trương Khôn nói chuyện với Lục Lăng Hằng xong liền tìm hắn lôi kéo đầu tư, tám phần mười là chủ ý của Lục Lăng Hằng! Hắn thật sự hận đám người này, muốn nhìn bộ dạng hối hận của họ khi tự lấy đá đập chân mình xem thế nào!!
“Hở?” Trương Khôn há hốc mồm. Vốn nghĩ Thẩm Bác Diễn coi trọng Lục Quân Càn thì sẽ đặc biệt chiếu cố cho Lục Lăng Hằng, không ngờ cái gọi là “đặc biệt chiếu cố” kia lại đặc biệt tới như vậy. Trương Khôn không nhịn được hỏi, “Vì sao?”
Bạn đang �
Thẩm Bác Diễn buông ly rượu cạn trong tay mình, tiến lên vỗ vỗ vai Trương Khôn, ghé vào lỗ tai ông ta gằn từng chữ lạnh lùng: “Bởi vì tôi ghét nhất là người khác – lợi dụng người đã khuất!” Sau khi nói xong, hắn vỗ vai Trương Khôn, sau đó nghênh ngang rời đi.
Giống! Quá giống! Lục Lăng Hằng vừa mới vào hội trường thì cúi đầu, khiến Thẩm Bác Diễn có lỗi giác như đang nhìn thấy Lục Quân Càn. Trong nháy mắt ấy, trái tim hắn như ngừng đập, quên mất chuyện Lục Quân Càn đã mất. Nhưng một giây tiếp theo, Lục Lăng Hằng ngẩng đầu lên, Thẩm Bác Diễn còn chưa kịp mừng thì tâm tình như bị dội một gáo nước lạnh.
— Chết tiệt, người này không phải Lục Quân Càn!
Lục Lăng Hằng lơ đãng đưa mắt nhìn hội trường, đụng phải ánh mắt cháy rực của Thẩm Bác Diễn, sợ đến hóa đá tại chỗ. Trong đám đông, những người khác đều ngồi, duy chỉ Thẩm Bác Diễn là đứng lên, ánh mắt kia tựa như nhìn thấy gì đó, thể như một giây tiếp theo sẽ nhào về phía anh! Tim Lục Lăng Hằng gia tốc, ngay cả chính bản thân anh cũng không biết vì sao.
Nhưng mà một giây sau, ánh mắt Thẩm Bác Diễn trở nên u ám, tựa như vừa bị người ta hắt một chậu nước lạnh, sau đó hắn quay trở về vị trí của mình.
Người ngồi cạnh Thẩm Bác Diễn không hiểu hành động của lão tổng nhà mình, hỏi: “Thẩm tổng, có chuyện gì vậy?”
Thẩm Bác Diễn chỉ lắc đầu, không nói gì.
Bị nhận ra rồi sao? Lục Lăng Hằng chột dạ nghĩ. Nhưng anh cũng tự thấy suy nghĩ này của mình rất buồn cười. Giờ đâu phải anh đang hóa trang mà thực sự trở thành người khác, ai sẽ tin trên đời lại có chuyện vô căn cứ đến kì lạ như vậy chứ? Ngay cả người thân thiết với anh là Mã Du cũng chỉ nói “Cậu thật giống Quân Càn” chứ không nghĩ nhiều hơn. Sao Thẩm Bác Diễn có thể biết được chứ?
Lục Lăng Hằng kìm lòng chẳng đậu mà nhớ tới mấy tháng trước, khi đó anh và Thẩm Bác Diễn cùng nhau tham dự một buổi ra mắt phim. Đó là một bộ phim võ thuật, đạo diễn mong Lục Quân Càn có thể tham gia bộ phim, nhưng xuất phát vì lo cho thân thể Lục Quân Càn nên Mã Du đã từ chối. Lục Quân Càn rất thích kịch bản bộ phim này, thật sự rất muốn diễn, ai cũng bị anh không ngừng làm phiền, cuối cùng Mã Du đành phải xin một vai khách mời để Quân Càn bớt nghiện. Trong phim Quân Càn vào vai một thế ngoại cao nhân, được hóa trang rất cẩn thận, phải đeo râu giả và vẽ ít nếp nhăn, hơn nữa còn diễn rất ít, giọng cũng bị lồng lại, người xem trong rạp không ai nhận ra là Quân Càn. Mãi đến khi phim kết thúc, khán giả thấy trong danh sách diễn viên có tên Lục Quân Càn thì đều mờ mịt, thảo luận xem Lục thiên vương diễn lúc nào mà sao không ai nhận ra. Nhưng ngay cả một vai mờ nhạt như vậy, anh vừa xuất hiện được vài giây thì Thẩm Bác Diễn đã nhận ra được.
Lúc đó Lục Quân Càn rất tò mò, hỏi sao Thẩm Bác Diễn lại nhận ra được, có phải đã được người ta tiết lộ trước rồi không, Thầm Bác Diễn khinh thường nói: “Chả cần ai tiết lộ, nếu ngay cả cậu mà tôi cũng không nhận ra…” Hắn dừng lại một chút, tự giễu nói, “Thì nhất định tôi bị thất tâm phong!!” (thất tâm phong: thần trí hỗn loạn, vui mừng thất thường, dân gian gọi là bệnh điên)
Lục Quân Càn không hiểu hắn và thất tâm phong thì có liên quan gì đến nhau, còn tưởng do mình diễn không tốt, không có vai đột phá nào, lại không diễn tròn vai, cho nên Thẩm Bác Diễn vừa liếc mắt đã có thể nhận ra.
Thế nhưng Lục Quân Càn không biết, mỗi bộ phim mỗi video có anh trong đó, Thẩm Bác Diễn đều xem đi xem lại hơn chục lần, bất luận anh có thói quen gì đều không thoát khỏi ánh mắt của Thẩm Bác Diễn.
Lục Lăng Hằng đi tới khu vực ghế ngồi của mình ngồi xuống, nhịn không được len lén nhìn về phía Thẩm Bác Diễn. Tiếc là bởi có người chặn nên anh không thể nhìn thấy thân ảnh Thẩm Bác Diễn.
Lúc này Thẩm Bác Diễn đang nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình đến đờ ra. Trong điện thoại hắn có rất ít tin nhắn, bình thường hắn hay xóa hết các tin nhắn khác trong điện thoại, chỉ để lại tin nhắn của một mình Lục Quân Càn. Trong chiếc di động này còn lưu tin nhắn cuối cùng Lục Quân Càn gửi cho hắn…
Thẩm Bác Diễn ôm tim mình, nghĩ tới Lục Quân Càn, ngực đau đến không thể hô hấp.
“Thẩm tổng, anh không sao chứ? Khó chịu trong người sao?” Người ngồi cạnh hắn ân cần hỏi han.
Thẩm Bác Diễn lắc đầu, ý bảo người kia không cần quan tâm mình.
Người kia cảm thấy rất kì quái. Ôm ngực… là đau tim sao? Trước đây chưa từng nghe qua nhị thiếu gia nhà họ Thẩm bị bệnh tim, không lẽ bị lây bệnh của Lục Quân Càn?
Không bao lâu, dạ tiệc xin ý kiến phê bình bắt đầu.
Công ty tổng kết thành tích đạt được trong gần đây. Nói tới thành tích, không thể không nhắc đến “Nhất ca” của công ty Lục Quân Càn. Nhắc tới Lục Quân Càn, trên dưới khán đài đều lặng im mặc niệm, nhìn hội trường yên tĩnh, thiếu chút nữa thịnh hội biến thành điếu hội, cũng may mà lão tổng kịp thời quay trở về chủ đề chính, lại khen ngợi các nghệ sĩ và ekip có thành tích tốt, sau đó cảm ơn những người môi giới, đài truyền hình, mong muốn các dự án tiếp theo có thể cùng hợp tác tốt đẹp. (Thịnh hội: tiệc vui, điếu hội: lễ tưởng niệm)
Lão tổng nói xong thì vào buổi tiệc rượu. Trong hội trường chuẩn bị rất nhiều đồ ăn và rượu, còn có một khu nghị sự để khách quý sử dụng, đây cũng là cơ hội tốt để các nghệ sĩ và đạo diễn tiếp xúc với các nhà đầu tư.
Mã Du phải thảo luận kế hoạch hợp tác với đài truyền hình, không thể ở cùng Lục Lăng Hằng. Nhưng anh cố ý chỉ điểm Lục Lăng Hằng đi tìm đạo diễn Trương Khôn nói chuyện, tiện thể tự đề cử mình, bởi Trương Khôn chính là đạo diễn của bộ phim “Khương môn phi tương” mà Lục Lăng Hằng muốn diễn, cuối tuần này “Khương môn phi tương” bắt đầu casting thử vai.
Lục Lăng Hằng cũng không quá vất vả để tìm đạo diễn Trương Khôn trong đám đông. Kiếp trước Quân Càn từng hợp tác qua với Trương Khôn, cho nên Quân Càn hiểu kha khá về con người vị đạo diễn này.
Anh biết vị đạo diễn này cũng là một bợm rượu, hơn nữa rất thích uống rượu Thiệu Hưng, lúc này Trương Khôn đang đảo mắt nhìn quanh, vẻ mặt thòm thèm, tám phần mười là bị quỷ rượu nhập rồi, nhưng không biết rượu Thiệu Hưng ở đâu.
Lục Lăng Hằng nhìn bốn phía xung quanh, vừa hay cách anh không xa có một bàn rượu, anh mau chóng đi tới, rót hai ly, sau đó đi về phía Trương Khôn.
“Đạo diễn Trương.” Lục Lăng Hằng mỉm cười đưa một ly rượu cho Trương Khôn: “Có thể mời anh một ly chứ?”
“Ồ!” Trương Khôn thấy rượu trong tay Lục Lăng Hằng, hai mắt sáng lên, vội vàng đón lấy. Anh ta nhìn Lục Lăng Hằng từ trên xuống dưới một lượt, có chút mơ màng: “Cậu là…”
Lục Lăng Hằng vội vã tự giới thiệu: “Em là Lục Lăng Hằng, là em họ Lục Quân Càn, trước đây từng nghe anh họ em nhắc tới đạo diễn Trương, nói trong quá trình hợp tác đạo diễn Trương rất chiếu cố anh ấy, cho nên em muốn kính đạo diễn Trương một ly.”
“À à, cậu là Lục Lăng Hằng! Tôi đã nghe tổng giám Mã nhắc về cậu!” Trương Khôn cao hứng uống một hớp rượu, ánh mắt lại đảo qua người Lục Lăng Hằng, “Không hổ là em họ Quân Càn, dáng dấp không tồi nha!” Trước đó Mã Du đã chào hỏi qua với Trương Khôn, đề cử Lục Lăng Hằng cho vị đạo diễn này, hy vọng Lục Lăng Hằng có thể đóng “Khương môn phi tương”.
Lực chú ý của Lục Lăng Hằng đặt hết trên người Trương Khôn, mà Trương Khôn lại dồn hết lực chú ý vào rượu, nên không ai trong họ chú ý tới lúc họ nói chuyện Thẩm Bác Diễn vừa khéo đi qua phía sau Lục Lăng Hằng, nghe được đoạn đối thoại vừa rồi của họ.
Em họ Lục Quân Càn? Nghe Lục Lăng Hằng giới thiệu mình như vậy, Thẩm Bác Diễn cười lạnh trong lòng một tiếng! Đúng là biết cách ôm chân người ta! Thẩm Bác Diễn còn nhớ rõ, trước đây lúc Lục Quân Càn mới tiến cử Lục Lăng Hằng vào công ty giải trí Tinh Tinh, hắn từng hỏi người em họ này có quan hệ thế nào với Lục Quân Càn. Khi đó Lục Quân Càn nói chỉ là em họ con dì, không tính là thân thuộc, nhưng người nhà nhờ chiếu cố, dù sao cũng phải giúp một chút, không sau này lại bị nói là nổi tiếng rồi thì khinh người.
Quan hệ của Lục Quân Càn với người nhà cũng không phải quá thân thiết, dù sao bố mẹ Quân Càn ly hôn từ sớm, từ nhỏ cha đã không chăm sóc anh, mấy năm trước mẹ anh lại qua đời, anh cứ như vậy một mình lăn lộn trong giới giải trí, người nhà không giúp đỡ anh chút nào, nhưng đến khi có việc muốn nhờ vả thì cô bảy dì tám đều dán tới. Giờ anh không còn, các chú các bác còn tranh giành tài sản anh để lại, đứa em họ xa cũng dựa dẫm quan hệ máu mủ mà muốn nổi tiếng. Đám người này, họ không tự thấy có lỗi với Lục Quân Càn sao?!
Lục Lăng Hằng không biết mình bị người ta thầm oán tiểu nhân vô liêm sỉ, dù sao anh cũng chính là Lục Quân Càn, Lục Quân Càn chính là anh, anh nghĩ dựa vào thân phận mình để tranh thủ thì không có gì là không đúng. Anh lại trò chuyện với Trương Khôn lôi kéo quan hệ một chút, khéo léo kéo đề tài đến bộ phim mới.
Đạo diễn Trương Khôn uống rượu vào, lòng đầy phấn chấn, hào sảng nói: “Cậu về nhà chuẩn bị sẵn sàng đi, cuối tuần này thông báo mời cậu đến thử vai, đến lúc đó nhớ biểu hiện tốt một chút! Cậu không tồi, tôi rất xem trọng cậu!”
Lục Lăng Hằng tạo được hảo cảm, cũng tự thấy hài lòng, dù sao anh cũng không phải nhân vật có tiếng tăm gì, không thể nói một hai câu là có thể nhận vai, giờ đạo diễn đã biết anh coi như xong bước đầu. anh nói thêm mấy câu nữa với Trương Khôn rồi đi.
Thẩm Bác Diễn đứng bên cạnh bàn rượu cô đơn một mình tự uống, nếu có người đến gần hắn, hắn liền lạnh nhạt nói mấy câu rồi đuổi người kia đi, ai cũng không muốn để ý tới. Ánh mắt hắn từ đầu tới cuối chỉ dừng trên người Lục Lăng Hằng.
Thật sự rất giống. Trước đây hắn không mấy chú ý tới Lục Lăng Hằng, lúc này cũng không nghĩ ra, Lục Lăng Hằng giống Lục Quân Càn như vậy từ trước sao? Thẩm Bác Diễn vừa thầm khinh thường trong lòng, sao Lục Lăng Hằng có thể đánh đồng với Lục Quân Càn được cơ chứ? Lại vừa khó khăn rời đường nhìn ra khỏi người cậu ta. Chắc là bắt chước thôi. Đúng là chỉ là bắt chước.. vụng về như vậy..
“Ồ, Thẩm tổng.” Trương Khôn đi tới bàn rót rượu, trông thấy Thẩm Bác Diễn, lập tức nở nụ cười vươn tay ra: “Đã lâu không gặp.”
Trương Khôn từng hợp tác với Lục Quân Càn, vậy thì đồng nghĩa cũng từng tiếp xúc qua với Thẩm Bác Diễn, dù sao thì trước đây hễ là phim của Lục Quân Càn thì Thẩm Bác Diễn đều giành đầu tư.
Thẩm Bác Diễn không mấy hứng thú bắt tay Trương Khôn.
Trương Khôn hỏi: “Không biết gần đây Thẩm tổng có ý định đầu tư gì không?”
Thẩm Bác Diễn hiểu rõ ý đồ, liếc mắt nhìn: “Có kế hoạch quay phim mới sao? Muốn tìm tôi đầu tư?”
Trương Khôn bị vạch trần, cũng không lo lắng mà làm như đương nhiên cười ha hả. “Đúng vậy, tôi vừa nói chuyện với em họ Lục Quân Càn một lúc, muốn mời cậu ấy diễn. Thế nào, Thẩm tổng có hứng thú không?” Người trong giới đều biết, mỗi lần Lục thiên vương gia nhập đoàn làm phim thì đều tự có người đến đầu tư, chỉ cần đoàn làm phim dùng anh ấy thì không lo sẽ thiếu tiền. Nhất là Lục Quân Càn không chỉ có thể lôi kéo đầu tư mà còn có thể đảm bảo phòng vé, đúng là bảo bối của các đạo diễn thương nghiệp! Mà trong số các nhà đầu tư, nhất định sẽ có một phần của tập đoàn Thẩm thị, cho nên có không ít người hoài nghi Lục Quân Càn có quan hệ bí mật với Thẩm Bác Diễn.
Nay Lục Quân Càn đã mất, Trương Khôn nghĩ dựa vào quan hệ của Thẩm Bác Diễn với Lục Quân Càn, có lẽ Thẩm Bác Diễn sẽ tiếp tục đầu tư cho em họ Quân Càn, cho nên phải nhanh chóng mượn quan hệ này.
Thẩm Bác Diễn cười lạnh một tiếng: “Anh định dùng Lục Lăng Hằng?”
“Đúng rồi.” Trương Khôn vội nói, “Đương nhiên phải dùng rồi! Tôi rất hài lòng với cậu ấy, điều kiện cậu ấy rất tốt! Dù sao cũng là em họ Lục Quân Càn mà!” Lời của các nhà đầu tư rất có tiếng nói với các đạo diễn casting, chọn ai bỏ ai chỉ cần có tiền là có thể định đoạt. Nếu Thẩm Bác Diễn có thể nể mặt Lục gia mà đầu tư, đừng nói là một nam phụ số 4, Thẩm Bác Diễn có muốn cho lên làm nam phụ số 2 cũng có thể. Mà nếu Thẩm gia có thể trở thành nhà đầu tư lớn nhất thì đến nam chính là ai anh ta cũng có thể định đoạt!!
“Ban nãy lúc đi ngang qua tôi có nghe được hai người nói chuyện, hôm nay là lần đầu tiên anh gặp cậu ta sao? Liếc mắt đã hài lòng sao?” Thẩm Bác Diễn lạnh lùng nói: “Có phải đạo diễn Trương đã quá vội vàng rồi không?”
“Sao?” Trương Khôn sửng sốt, trong lúc bất chợt không hiểu ý của Thẩm Bác Diễn.
Thẩm Bác Diễn lắc lắc ly rượu trong tay, gằn từng chữ một: “Đạo diễn Trương coi trọng gì ở Lục Lăng Hằng chứ? Hay là, bởi vì cậu ta là em họ Lục Quân Càn?”
Trương Khôn cười gượng, nhất thời không biết nên thừa nhận hay phủ nhận. Mặc dù tướng mạo Lục Lăng Hằng không tồi nhưng nếu cậu không phải em họ Lục Quân Càn vậy sẽ phải tiến hành casting từng vòng theo tiến trình, dù sao thì người này diễn xuất ra sao, có hợp với kịch bản không phải thử sức qua mới biết được. Cũng không phải nếu Lục Lăng Hằng không phải em họ Lục Quân Càn thì sẽ không dùng, chỉ là nếu Lục Lăng Hăng có thể dựa vào thân phận em họ Lục thiên vương để có thể tạo lợi nhuận cho đoàn làm phim thì chắc chắn đạo diễn sẽ dùng người này.
“Dùng cậu ta, sau đó có thể lợi dụng quan hệ với Lục Quân Càn để lôi kéo đầu tư, dùng cậu ta, lúc phim sắp ra mắt có thể lấy Lục Quân Càn ra để gây tiếng tăm, có phải đạo diễn Trương đang tính toán như vậy không?”
“À…” Trương Khôn lại bị nói trúng tim đen một lần nữa, biểu tình trên mặt có phần gượng gạo, bởi vì nghe ra giọng điệu châm chọc không đồng ý trong lời nói của Thẩm Bác Diễn.
Thẩm Bác Diễn cười ha ha một lúc, đột nhiên quay trở lại đề tài: “Chuyện đầu tư tôi sẽ suy nghĩ, nhưng Lục Lăng Hằng,” hắn giúp Trương Khôn rót rượu, ánh mắt sắc lẹm mà hung ác, “Không, được, dùng.”
Trong lòng Thẩm Bác Diễn, Lục Lăng Hằng và Tần Tiểu Lệ cũng như nhau, ai biết lúc Lục Lăng Hằng nói chuyện với Trương Khôn đã lôi Lục Quân Càn ra để mượn danh nghĩa bao nhiêu lần, thậm chí Trương Khôn nói chuyện với Lục Lăng Hằng xong liền tìm hắn lôi kéo đầu tư, tám phần mười là chủ ý của Lục Lăng Hằng! Hắn thật sự hận đám người này, muốn nhìn bộ dạng hối hận của họ khi tự lấy đá đập chân mình xem thế nào!!
“Hở?” Trương Khôn há hốc mồm. Vốn nghĩ Thẩm Bác Diễn coi trọng Lục Quân Càn thì sẽ đặc biệt chiếu cố cho Lục Lăng Hằng, không ngờ cái gọi là “đặc biệt chiếu cố” kia lại đặc biệt tới như vậy. Trương Khôn không nhịn được hỏi, “Vì sao?”
Bạn đang �
Thẩm Bác Diễn buông ly rượu cạn trong tay mình, tiến lên vỗ vỗ vai Trương Khôn, ghé vào lỗ tai ông ta gằn từng chữ lạnh lùng: “Bởi vì tôi ghét nhất là người khác – lợi dụng người đã khuất!” Sau khi nói xong, hắn vỗ vai Trương Khôn, sau đó nghênh ngang rời đi.
Tác giả :
Chung Hiểu Sinh