Trung Khuyển Bị Bệnh Dại
Chương 73
Kịch bản hôn quân này không dựa vào sự thực lịch sử, biên kịch lấy bối cảnh Ngũ đại thập quốc. [1]
Trong hoàng tộc có ba huynh đệ, theo thứ tự là thái tử Ly, hoàng tử Vĩnh, hoàng tử Vệ, khi còn bé quan hệ rất tốt, nhưng bởi trong triều đình có tranh đấu, hoàng hậu bị ban cái chết, thái tử Ly mất chỗ dựa bị giam lỏng, rất nhiều lần thiếu chút nữa bị người ta hại chết, may mà trong cung có một hoạn quan đối xử rất tốt với y, cứu mạng y dăm ba lần. Lúc này, suýt chút nữa hoàng tử Vĩnh được lên kế thừa ngôi vị hoàng đế, sau này hoàng đế băng hà, xuất phát từ mục đích chính trị, cuối cùng các quan đại thần vẫn đưa thái tử Ly lên ngôi hoàng đế, Vệ ở lại bên cạnh giúp đỡ y, Vĩnh thì tháo chạy khỏi cung.
Sau khi Ly lên ngôi y lại dựa vào hoạn quan đã cứu mình lúc đầu, còn bản thân thì chìm vào tửu sắc không màng tới chính sự, dẫn tới việc hoạn quan lộng quyền, thiên hạ đại loạn. Vệ là người hiền lương, khuyên nhủ Ly hết lần này tới lần khác, Ly nhắm mắt làm ngơ. Vinh lại nổi dã tâm, không ngừng chiêu binh mã từ bên ngoài, muốn trở lại xâm lược.
Ly là một người nhu nhược hiền lành, y trở thành hôn quân, thật ra là đang muốn trốn tránh. Y biết hoạn quan đang làm loạn, nhưng bởi vì ông ta có ân với y, cho nên vẫn một mực bao che. Cuối cùng dưới sự khuyên nhủ của Vệ, Ly biết sự dung túng của mình đã làm hại rất nhiều người, quyết định diệt trừ thế lực viên hoạn quan này, bản thân cũng không lưu luyến gì nữa, nhưng y cho rằng Vĩnh không thích hợp làm hoàng đế, cuối cùng y xếp đặt ván cờ, để Vệ nhận hết tất cả công lao, nhận được sự ủng hộ của thần dân, sau đó giết chết vị hôn quân là y.
Lục Lăng Hằng rất thích những chi tiết nhỏ trong kịch bản và cách khắc họa nhân vật.
Đại thái giám tuy tham tài tham quyền, nhưng ông ta thật sự yêu Ly, ông coi Ly như chính con mình. Khi phát hiện Ly quyết định diệt trừ mình, ông cũng từng vùng vẫy giãy giụa, nhưng cuối cùng để bảo vệ tính mệnh Ly nên từ bỏ. Cuối cùng ông uống rượu độc, chết ngay trước mặt Ly, Ly kìm nước mắt nói với Vệ: “Ông ấy không phải người tốt, nhưng ông ấy là người duy nhất trên đời này thật tâm với ta.”
Còn có lúc Vệ trách Ly bỏ mặc bách tính thiên hạ, Ly hỏi ngược lại: “Bách tính thiên hạ, có liên quan gì tới trẫm đâu? Trẫm chăm lo sự sống chết của bọn họ, vậy bọn họ có quan tâm tới sự sống chết của trẫm không? Bao nhiêu lần trẫm suýt mất mạng, là bấy nhiêu lần thái giám cứu trẫm. Lúc trẫm sắp chết cóng vì lạnh, là thái giám cởi y phục của mình cho trẫm mặc; lúc trẫm sắp chết đói, thái giám tự cắt thịt của mình vì trẫm; lúc trẫm trúng độc gần chết, thái giám không màng tính mạng, tự mình hút hết độc ra cho trẫm, nhờ vậy trẫm mới có thể giữ được mạng này. Những người khi đó muốn trẫm chết, nay thành hiền thần, người một lòng vì trẫm, lại thành gian thần. Trên đời này hữu tình nghĩa lý, trẫm hữu tình, nhưng lại thua dưới nghĩa lý.”
Cuối cùng lúc Ly chết trước mặt Vệ, Vệ nói: “Ngươi là người tốt.”
Ly nói: “Có lẽ ta là người tốt, nhưng ta không phải hoàng đế tốt. Người tốt không làm hoàng đế tốt được, chỉ thánh nhân mới có thể làm được. Địa vị càng cao, càng không thể để thất tình lục dục của người thường ảnh hưởng. Ta giao trọng trách này cho ngươi, mong ngươi trở thành một vị minh quân. Có minh quân cai trị, cái nghĩa tình cái lý mới có thể cùng tồn tại song hành được, nếu ta là người như vậy, thì ta đã không phải là ta.” (Minh quân: vị vua anh minh)
Trong kịch bản “Hôn quân”, không người nào tuyệt đối tốt, cũng không người nào tuyệt đối xấu, tất cả phải dựa vào lập trường của người xem. Một biên kịch giỏi là một biên kịch kiểm soát nắm giữ được tình cảm mọi người, một giây trước mọi người còn thấy người này thật đáng ghê tởm, nhưng một giây sau lại thấy thương cho người này.
Trên bàn cơm, mọi người cùng thảo luận lên ý tưởng. Thẩm Bác Diễn nghĩ dự án điện ảnh này có thể thực hiện được, vốn đầu tư trong khoảng vài triệu, độ rủi ro không lớn, cho nên cũng sảng khoái bày tỏ thái độ, sau đó sẽ làm hợp đồng.
Mà nhà sản xuất và đạo diễn đều rất hài lòng với Lục Lăng Hằng. Quách Xuyên và Sài Vân đều xem qua phim “Đao phong” anh diễn, đều rất tán thưởng hình tượng và diễn xuất của anh, nếu “Khương môn phi tương” có thể trở thành bom tấn, chuyện anh lên được tuyến hai là không thành vấn đề, nếu có thể thành công gia nhập “Đại võ lâm” nữa, địa vị và sức hút của anh sẽ tăng lên, cho nên đoàn phim “Hôn quân” dự định không mời những nhân vật tai to mặt lớn, tìm những diễn viên có tiền đồ đóng chính, đây là lựa chọn tốt nhất với kinh phí của đoàn làm phim.
Mọi người bàn bạc xong, đoàn phim “Hôn quân” bắt đầu vào giai đoạn tiến hành.
Không bao lâu, Lục Lăng Hằng được Mã Du thông báo, cho anh biết anh đã nhận được vai Uông Lăng trong “Đại võ lâm”, chuẩn bị ký hợp đồng với đoàn phim. Nhưng trước khi chính thức gia nhập đoàn phim, công ty sắp xếp cho anh một tháng để tham gia huấn luyện khép kín, sẽ mời huấn luyện viên chuyên nghiệp tới cho anh, vừa huấn luyện hình thể vừa chỉ đạo võ thuật.
Lúc nhận được tin này Lục Lăng Hằng đang ngồi nhà xem phim với Thẩm Bác Diễn, Lục Lăng Hằng cúp máy liền nói chuyện này cho Thẩm Bác Diễn. Thẩm Bác Diễn liền phát bực: “Một tháng huấn luyện khép kín? Nhà cũng không về được? Dựa vào đâu mà không thể mời huấn luyện viên về nhà?”
Lục Lăng Hằng buồn cười vuốt tóc hắn: “Đừng náo.”
Tiểu Công Cẩu đang nằm dưới chân Lục Lăng Hằng dường như cũng nghe hiểu, đột nhiên đứng lên, hai mắt tròn vo trừng Lục Lăng Hằng. Đáng tiếc dựa vào tướng mạo trời ban của giống husky, Lục Lăng Hằng không nhìn ra trên mặt bạn có chút thương tâm nào, trái lại nghĩ cậu bạn đang vui mừng “Ồ cuối cùng chủ nhân cũng đi rồi, mình có thể ở nhà lăn lộn thoải mái không ngại gì rồi.”
Nhưng chuyện này cũng không còn cách nào khác, một phút trên sân khấu là mười năm luyện tập, đằng sau một vai diễn, diễn viên vất vả thế nào khán giả không nhìn ra được. Cũng không phải không nhìn thấy, khán giả có thể nhìn được tốt xấu, nhưng không biết giữa tốt và xấu không chỉ là tư chất thiên bẩm. Trong giới có một diễn viễn nam nổi tiếng, quay cảnh dưới nước lấy được chứng nhận lặn, quay cảnh võ thuật thì đấu võ với quán quân võ thuật toàn quốc, quay cảnh chơi cờ vây, thăng lên cấp đoạn. Muốn đứng được lâu dài trong giới này, thiên phú hiển nhiên quan trọng, nhưng nếu không yêu nghề thì không thể thành công.
Đạo lý này Thẩm Bác Diễn cũng hiểu, nhưng nếu Lục Lăng Hằng quay phim hắn còn có thể tới tham ban được, chứ huấn luyện khép kín thì không gặp nhau được, trong lòng hắn không vui một chút nào.
“Chúng ta đi nghỉ đi.” Đột nhiên Thẩm Bác Diễn nói.
“Sao?” Lục Lăng Hằng rất giật mình với ý tưởng này của hắn, “Đi nghỉ?”
“Ừ!” Thẩm Bác Diễn rầu rĩ uất ức nói, “Hai chúng ta còn chưa đi tuần trăng mật mà.”
“Trăng, mật?” Lục Lăng Hằng không biết nên khóc hay nên cười, “Hai chúng ta thì trăng mật cái nỗi gì, cũng đâu phải kết hôn đâu.”
“Thì có thể kết hôn mà.” Thẩm Bác Diễn nói, “Nếu em đồng ý thì giờ anh đặt vé máy bay đi luôn.”
Lục Lăng Hằng: “….”
Tốc độ của Thẩm Bác Diễn quá nhanh, anh không theo kịp. Mới vừa rồi còn nói tới chuyện huấn luyện khép kín, sao giờ lại thành chuyện kết hôn rồi?
“Dạo này bận rộn quá.” Lục Lăng Hằng nói, “Xong chuyện này, nếu “Hôn quân” tiến hành thuận lợi, quay xong “Đại võ lâm” cũng nên nghỉ ngơi một chút.”
Hai mắt Thẩm Bác Diễn sáng lên: “Quay “Đại võ lâm” xong thì mình kết hôn á?”
Lục Lăng Hằng gõ vào đầu hắn: “Kết hôn cái đầu anh ấy, đương nhiên là đi nghỉ rồi.”
Thẩm Bác Diễn khó chịu ậm ừ một tiếng.
Lục Lăng Hằng không nói gì. Anh vốn tưởng Thẩm Bác Diễn nói đùa, chẳng lẽ là thật sao? Không nói tới chuyện anh với Thẩm Bác Diễn đều là đàn ông, dù Thẩm Bác Diễn có là bạn gái anh đi chăng nữa, anh cũng sẽ không nghĩ tới chuyện kết hôn, căn bản đó giờ anh chưa từng nghĩ tới chuyện này. Nhưng lại nói, tư duy của Thẩm Bác Diễn cũng thật nhảy cóc, anh rất hoài nghi nếu một ngày anh nói kết thì kết đi sau đó Thẩm Bác Diễn sẽ thử đưa anh đi sinh em bé…
Nghĩ tới đây, Lục Lăng Hằng run lên.
Thẩm Bác Diễn có phần không vui, nhưng một lúc sau nghĩ tới chuyện Lục Lăng Hằng đồng ý đi nghỉ cùng, hắn lại hí hửng lên. Trước đây hắn vẫn luôn tìm cách rủ rê Lục Quân Càn đi nghỉ cùng mình, chỉ là Lục Quân Càn chưa từng đáp ứng, cùng lắm cùng hắn ra ven sông một chút thôi đã là nể mặt lắm rồi. Giờ hai người đã xác định quan hệ, ngẫm lại, bãi biển, ánh nắng rạng rỡ, người để trần, nghỉ ngơi dưới cát… Nghĩ đến cảnh kia ngực Thẩm Bác Diễn lộp bộp lộp bộp sục sôi, nhanh chóng nghĩ tới 108 tư thế trên biển.
Lục Lăng Hằng vừa nhìn vẻ mặt dung tục của Thẩm Bác Diễn liền đoán ra ngay hắn đang nghĩ gì, đứng lên: “Em đi tắm trước.”
Tiểu Công Cẩu vốn đang rúc bên chân Lục Lăng Hằng, vừa nghe thấy hai chữ ‘đi tắm’ liền cong mông chạy trốn vào trong phòng. Bạn sợ tắm đến mức tạo thành phản xạ có điều kiện, có những khi Thẩm Bác Diễn ghét bạn dính lấy Lục Lăng Hằng, chỉ nói một chữ ‘tắm’ thôi đã có thể dễ dàng đuổi bạn đi.
Lục Lăng Hằng cầm quần áo lên đi vào phòng tắm. Thẩm Bác Diễn bắt đầu lên mạng. Hắn lên weibo của mình lướt xem, tùy tiện chia sẻ vài tin. Hắn rất ít khi đăng weibo, trước đây lúc ở cùng Lục Quân Càn, thỉnh thoảng chụp ảnh chung hai người và các buổi triển lãm xe thể thao nổi tiếng, giờ hắn bắt đầu gây dựng sự nghiệp, cho nên phải chia sẻ trưng cầu ý kiến tài chính kinh doanh. Xét tổng thể, phong cách weibo của hắn vẫn rất cao lãnh, có cảm giác dường như hắn không muốn người khác thân cận mình.
Thẩm Bác Diễn thấy một công ty nọ đăng một tin thị trường, tiện tay chia sẻ. Vừa chia sẻ ra đã có không ít người bình luận. Hắn là thiếu gia nhà giàu, ngoại hình đẹp trai, có không ít fans hoang tưởng, mỗi lần hắn đăng weibo luôn có một đống người trồng hoa si, ví dụ như “Để lại Vương Tư Thông cho mọi người đó, tui có Phô Diễn là được rồi”, còn có đủ loại thiếu tiết tháo như “Ba ba, con trai ngoan của ba đây”, bình thường Thẩm Bác Diễn không đọc, thỉnh thoảng nhìn thấy cười ha hả rồi cho qua.
Lướt weibo mình xong, Thẩm Bác Diễn lại lấy một cái điện thoại khác ra, đăng nhập tài khoản weibo. Tài khoản này tên là “Phệ thiên thần cún” —— đúng vậy không sai, là tài khoản của Tiểu Công Cẩu.
Tuy rằng “Khương môn phi tương” còn chưa phát sóng, nhưng đoàn phim đã bắt đầu đăng ký tài khoản weibo cho Tiểu Công Cẩu, bình thường nhân viên đoàn làm phim không có việc gì làm lại đi chia sẻ tin và ảnh chụp Tiểu Công Cẩu, đặc biệt Sở Y Na rất chăm chia sẻ, bởi cô vô cùng thích Tiểu Công Cẩu, dường như Thẩm Bác Diễn vừa đăng tin một cái cô lập tức share luôn. Bởi vậy nên tài khoản này đã có không ít người theo dõi, fans của diễn viên, những người yêu chó đều tới đây xem Tiểu Công Cẩu dễ thương.
Giờ “Khương môn phi tương” đã bước vào giai đoạn kết thúc chế tác hậu kỳ, đợi tìm đài truyền hình mua với giá tốt, cho nên dạo này Thẩm Bác Diễn rất chịu khó đăng weibo cho bạn.
Hắn chạy vào trong phòng, thấy Tiểu Công Cẩu như cẩu tặc mà kéo ngăn kéo ra, dùng miệng tha quần lót của Lục Lăng Hằng. Trông thấy Thẩm Bác Diễn, Tiểu Công Cẩu liền biết mình đã làm sai, lập tức nằm xuống đất, vẻ mặt vô tội, nhưng miệng vẫn ngậm chặt quần lót không buông.
Thẩm Bác Diễn vừa bực mình vừa buồn cười, định tiến lên đánh một trận, nhưng suy nghĩ một chút, hắn lấy điện thoại ra, chụp ảnh Tiểu Công Cẩu ngậm quần lót, viết một đoạn caption —— “Mình nhớn rồi mà vẫn để mông trần tung tăng khắp nơi, mình cũng muốn mặc quần nhót, nhưng chủ nhân không chịu mua cho mình, đành phải trộm quần nhót của chủ nhân thôi (^o^)/~” Sau khi kiểm tra không sai chữ nào, Thẩm Bác Diễn liền đăng weibo lên.
Lập tức có rất nhiều fans bình luận.
“Ha ha, Tiểu Sắc Cẩu, em bỉ quá rùiiiiiiii” “Tui chính là chủ nhân quần nhót đó!” “Thế chủ nhân của em là ai vậy? Cảnh Thanh sao?” “Cái tui muốn biết nhất bây giờ là, rốt cuộc ai đang quản lý weibo này!!”
Ngoại trừ Lục Lăng Hằng và Thẩm Bác Diễn ra, không ai biết tài khoản phệ thiên thần cún là do Thẩm Bác Diễn quản lý, tất cả mọi người đều nghĩ là trợ lý của Lục Lăng Hằng.
Thế nên lúc Lục Lăng Hằng tắm xong đi ra, thấy rất nhiều người gửi tin nhắn, là người trong đoàn phim “Khương môn phi tương”. Bạn đang
Tác giả :
Chung Hiểu Sinh