Trung Khuyển Bị Bệnh Dại
Chương 26: Múa cột
– Múa cột.
Trước khi chính thức quay Triệu Bằng để Lục Lăng Hằng học động tác và kỹ xảo múa cột từ mấy cô vũ nữ.
Lục Lăng Hằng giãy giụa đấu tranh trong tuyệt vọng một lần sau cuối: “Đạo diễn Triệu à, có thể đổi sang nhảy cái khác được không? Khả năng vũ đạo của em không tốt lắm, không múa cột được đâu.”
Triệu Bằng nháy mắt mấy cái: “Không cần phải khiêm tốn như vậy. Thẩm tổng đã tìm hiểu thành tích học của cậu ở đại học rồi, khóa hình thể và vũ đạo thành tích của cậu đều là ưu tú, múa cột rất đơn giản, cậu làm vài động tác là được.”
Lục Lăng Hằng: “….”
Triệu Bằng lại nói: “Mã tổng giám của các cậu có nói cậu là một diễn viên rất chuyên nghiệp, muốn theo con đường thần tượng có thực lực, còn nói đây là cơ hội tốt để mở rộng tiền đồ cho cậu.” Ông nói lời sâu xa mà vỗ vỗ vai Lục Lăng Hằng, “Tiểu Lục à, với trình độ của cậu thì nhiêu này có là gì đâu.”
Chuyên nghiệp, hai chữ này đâm trúng tử huyệt của Lục Lăng Hằng, khiến anh chỉ có thể nuốt ngược hàm răng sắp rớt ra vào bụng. Ánh mắt của Mã Du đó giờ rất độc đáo, không có chuyện chỉ vì chút thù lao quảng cáo mà nói giỡn với tiền đồ sự nghiệp của anh, nếu Mã Du tán thưởng kịch bản này, anh chỉ có thể kiên trì.
Dù sao cũng chỉ là quay quảng cáo, Lục Lăng Hằng không phải nhảy những động tác khó, màn nhảy chỉ tổng cộng mười mấy giây, hơn nữa quả thật Lục Lăng Hằng cũng rất có năng khiếu vũ đạo. Anh dành nửa giờ để học động tác một tay một chân vắt lấy cột và các tư thế chuyển động bên cạnh cột, sau đó vũ nữ chuyên nghiệp dạy anh kết hợp các động tác lại với nhau.
Thẩm Bác Diễn ngồi trên sô pha nhàn nhã uống rượu nho, thi thoảng lại điều chỉnh góc nhìn để quan sát. Hắn một mực quan sát xem rốt cuộc Lục Lăng Hằng giống Lục Quân Càn ở khía cạnh nào nhất, nhưng quan sát nửa ngày vẫn không tổng kết được. Hình như giống ở vẻ mặt, lại hình như giống ở vài khía cạnh khác, có lúc đột nhiên cậu ấy giống Lục Quân Càn vô cùng, nhưng một lúc sau lại khang khác.
Ban nãy hắn nói hắn là antifan của Lục Quân Càn, thật ra những lời này cũng không phải là giả. Với Lục Quân Càn mà nói, hắn vừa yêu vừa hận. Người khác đối xử qua quít lấy lệ với mình, nếu không phải người ngu thì ai mà chẳng cảm giác được? Chỉ là hắn quá yêu Lục Quân Càn, cho dù bầu nhiệt huyết của hắn chỉ được đáp lại một cách qua loa đối phó, hắn cũng coi như không, hắn là người động lòng trước, hắn phải có nghĩa vụ làm tan chảy tảng băng lạnh. Nhưng tim người cũng làm bằng máu bằng thịt, cũng có khi hắn không cam lòng mà tủi thân, nhưng lại không dám khinh nhờn Lục Quân Càn, chỉ có thể tự mình gặm nhấm nỗi đau.
Hắn thích thân phận diễn viên của Lục Quân Càn, như vậy hắn có thể thưởng thức được nhiều mặt khác nhau của cậu ấy. Nhưng mấy khía cạnh trên màn ảnh vẫn còn chưa đủ, não hắn tự bổ sung hàng ngàn hàng vạn hình ảnh dáng vẻ Lục Quân Càn khác nhau, hắn cứ lặng lẽ bù khuyết đến nội thương, nhưng cũng không dám để Lục Quân Càn làm — bảo Lục Quân Càn mặc tây trang múa cột? Lục Quân Càn sẽ tống cả cái cột vào mồm hắn!!
Bảy phần quảng cáo ‘Động năng’ lần này về cơ bản cũng là cơ hội để Thẩm Bác Diễn tự bù đắp cho não mình những hình ảnh mà hắn muốn thấy. Trước đấy hắn không dám cũng không kịp để Lục Quân Càn hoàn thành tâm nguyện này cho mình, nay hắn tìm được một thế thân, coi như có thể trút những khổ tâm phiền muộn trong lòng. Với Lục Lăng Hằng, hắn không có gì là không dám cả!
Không lâu sau, Triệu Bằng thấy Lục Lăng Hằng đã học được tương đối rồi, liền bảo anh đi thay quần áo chuẩn bị chính thức quay.
Mấy phút sau, Lục Lăng Hằng thay tây trang đi ra. Ekip chuẩn bị cho anh hai bộ tây trang giống nhau như đúc, trong đó một bộ thẳng thớm, bộ còn lại thì nhiều nếp nhăn và dính vết bẩn, hai bộ này là chuẩn bị cho anh mặc lúc trước và sau khi biến hóa. Lục Lăng Hằng quay cảnh trước khi uống “Động năng” trước, cho nên mặc bộ tây trang nhiều nếp nhăn đi ra.
Triệu Bằng vuốt cằm quan sát anh, tấm tắc nói: “Mặc vầy rồi mà vẫn còn đẹp trai quá, makeup đâu, nhanh chỉnh trang cho cậu ấy đi.”
Thợ trang điểm vội vàng kéo anh sang một bên, bắt đầu hóa trang cho anh. Lần này hóa trang không phải hóa trang sao cho anh tuấn đẹp trai mà là khiến anh trở nên lôi thôi lếch thếch. Thợ trang điểm thô bạo cào xù tóc anh thành ổ chim, gương mặt trắng nõn bị phủ phấn vàng, lại cho đeo thêm cặp kính đen vừa dày vừa to. Nhưng vậy thôi chưa đủ, nhìn vẫn còn đẹp trai, thợ trang điểm lại cầm bút kẻ mắt vẽ thêm râu cho anh.
Cuối cùng cũng hóa trang cho Lục Lăng Hằng xong, thợ trang điểm kéo anh tới trước mặt Triệu Bằng, Triệu Bằng gật đầu tỏ ý tán thành, quay đầu hỏi Thẩm Bác Diễn đang ngồi uống rượu đỏ trên sô pha: “Thẩm tổng, anh xem vậy đã được chưa?”
Thẩm Bác Diễn đứng dậy tiến lên, dừng lại trước mặt Lục Lăng Hằng. Hắn và Lục Lăng Hằng cao xấp xỉ nhau, Lục Lăng Hằng cảm nhận được khí thế áp bách, kìm lòng không đặng lui về phía sau một bước. Đột nhiên Thẩm Bác Diễn vươn tay, kéo cà vạt anh xuống!
Một giây đó, tim Lục Lăng Hằng lỡ một nhịp. Anh cảm nhận được sự hung bạo của Thẩm Bác Diễn, đó là cảm giác trước kia anh chưa từng cảm thụ qua. Thậm chí anh còn có ảo giác Thẩm Bác Diễn đang lột lớp vỏ ngụy trang của anh xuống, khiến anh bị bóc trần, nhưng Thẩm Bác Diễn không làm vậy.
Thẩm Bác Diễn chỉ kéo cà vạt của Lục Lăng Hằng lệch xuống, sau đó lại quay về sô pha ngồi.
Triệu Bằng cười nói: “Đúng rồi, nhìn như này lôi thôi sa sút hơn hẳn, Thẩm tổng xem còn thấy không ổn ở chỗ nào để thợ trang điểm làm lại.”
Thẩm Bác Diễn bắt chéo chân: “Được rồi.” Hắn cũng không biết tại sao ban nãy mình lại làm như vậy, khi ấy hắn chợt có xung động muốn kéo một thứ gì đó xuống, giống như kéo xuống rồi thì hắn có thể nhìn thấy tường tận. Cũng không phải xung động sắc dục, mà có lẽ.. có lẽ do lớp trang điểm trên mặt Lục Lăng Hằng quá dày, khiến hắn thấy phiền toái.
Triệu Bằng bắt đầu chỉ huy nhân viên vào vị trí.
Lục Lăng Hằng đứng trước cửa quán bar, cặp kính nặng trên sống mũi khiến anh nhất thời không quen, nhịn không được đẩy gọng kính lên. Bảng clapper vừa hạ, anh liền vào trạng thái, vẻ mặt uể oải mà chán chường, không khác gì một viên chức bận rộn cả ngày bụng đầy oán khí. Anh đi vào quán bar, ngồi xuống trước quầy: “Ông chủ, cho tôi thứ gì đó có thể quên hết phiền muộn trong lòng.”
Các vũ nữ xinh đẹp đang nhảy múa trên sàn, có người kéo tới chỗ anh nhảy, anh khúm núm từ chối, vẫn một vẻ ỉu xìu như trước. Camera quay cận cảnh về phía Lục Quân Càn.
Triệu Bằng ngồi sau máy theo dõi búng tay một cái. Rất tốt! Không biết Thẩm Bác Diễn tìm đâu ra cậu bảo bối này, diễn xuất vô cùng uyển chuyển chân thực. Vốn là ông lo khí chất của Lục Lăng Hằng quá tốt, khó có thể diễn ra được sự khác biệt trước và sau khi uống, cho nên yêu cầu thợ trang điểm hóa trang anh thê thảm. Nhưng vừa vào quay, ông liền nhận ra lo lắng của ông chỉ là dư thừa, Lục Lăng Hằng thật sự diễn ra được cảm giác tang thương tuyệt vọng, trong tang thương có một loại khí chất lười biếng rất hấp dẫn câu nhân, khiến người khác kìm lòng không đặng muốn yêu thương. Quan trọng là, sự bất đắc dĩ, ánh mắt tuyệt vọng ấy, quả thật diễn rất chuẩn xác!!!
Bởi lúc này đây, tâm trạng của Lục Lăng Hằng đúng là có thể dùng bất đắc dĩ và tuyệt vọng để hình dung.
Cô vũ nữ dẫn đầu lắc mông đi tới chỗ anh, đúng lúc này bartender đưa rượu tới cho Lục Lăng Hằng, Lục Lăng Hằng đang muốn nhận lấy, cô vũ nữ đẩy chén rượu ra, lấy ra một chai ‘Động năng’ đưa tới trước mặt anh, nháy mắt với anh một cái: “Muốn quên hết muộn phiền, không bằng thử “Động năng” giúp tinh thần thêm phấn chấn!”
Lục Lăng Hằng mở to mắt ngạc nhiên nhận lấy chai “Động năng”, vặn nắp ra uống.
“Gió!!”
Các nhân viên lập tức mở quạt gió ở nấc tối đa, một cơn gió thổi tới, tóc và vạt áo của Lục Lăng Hằng bay lên.
“Được! Cắt!” Triệu Bằng hô một tiếng. Ông rất thích dùng những diễn viên chuyên nghiệp, quay lần đầu đã hài lòng, nhưng để có thêm nhiều lựa chọn, ông vẫn bảo diễn viên quay lại một lần nữa.
“Rất tốt! Diễn viên thay quần áo đi!”
Thợ trang điểm chạy về phòng hóa trang, Lục Lăng Hằng thay một bộ tây trang thẳng thớm, thợ trang điểm lấy kính trên mặt anh xuống, lau lớp trang điểm nhếch nhác ban nãy, trang điểm lại một lần nữa, chải chuốt lại tóc anh. Thợ trang điểm vừa kẻ mắt cho anh vừa cảm khái: “Anh đẹp trai thật đấy, trang điểm cho anh xấu đi còn khó hơn làm đẹp lên!”
Lục Lăng Hằng cười cười.
Thợ trang điểm giúp anh thắt lại cà vạt, lui ra phía sau quan sát từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt đầy hài lòng: “Được rồi!”
Lục Lăng Hằng quay trở về quán bar ban nãy.
“Uâyyyyy!”
Anh vừa xuất hiện, mọi người lập tức ồ lên!
“Đẹp trai quá!” Triệu Bằng kích động đi ra đón, quan sát Lục Lăng Hằng từ trên xuống dưới một lượt. Vóc người anh đẹp, dáng người cao ngất, mặc tây trang vào khí thế bừng bừng, “Quảng cáo này đúng là đo ni đóng giày cho cậu mà, rất thích hợp với cậu! Nhất định có thể khiến cậu trở nên nổi tiếng!”
Khóe môi Lục Lăng Hằng giật giật. Quảng cáo điên rồ ấy chỉ hợp với người thần kinh, đây tuyệt đối không phải lời khen!
“Nào nào nào, quay tiếp!” Triệu Bằng kêu gọi mọi người.
Lục Quân Càn quay trở về quầy rượu ban nãy, giơ đồ uống lên mép. Đợi hậu kì biên tập xong, khán giả sẽ thấy anh uống “Động năng” xong thì kính mắt bay đi, tóc tai thay đổi, sắc mặt đỏ nhuận, tây trang thẳng thớm.
“!”
Ánh mắt Lục Lăng Hằng sáng lên, buông “động năng” xuống, ngạc nhiên nhìn thứ nước mình vừa uống. Các cô gái trên sàn nhảy vẫn còn đang nhảy múa, Lục Lăng Hằng phấn chấn chạy lên sàn nhảy, đẩy các cô gái đang uốn éo ra, đi thẳng về phía cây cột, tay nắm thân cột đi một vòng, sau đó một bên đùi ôm lấy thân cột, cả người quay vòng!
“Oaaaaa!” Có người cầm lòng không đặng thốt lên thành tiếng.
Trong số họ chưa ai từng xem một người đàn ông mặc tây trang múa cột cả, thường thì múa cột đều là các cô gái ăn mặc càng ít càng gợi cảm, nhưng hôm nay, có người mũ áo chỉnh tề như vậy lại diễn ra được nét phong tình!
Lục Lăng Hằng dán lấy cây cột hết ngồi xổm xuống rồi lại đứng lên, hông mềm mại uyển chuyển lắc lư linh họat, tây trang theo động tác của anh hơi nhăn lại, vải tây trang rất mềm, vừa chuyển động tác một cái lại ôm khít người.
“Con bà nó hấp dẫn quá!” Một nhân viên nữ kích động nắm lấy tay đồng nghiệp, “Tui muốn chạy lên cởi tây trang trên người anh ấy quá!”
Cô đồng nghiệp nuốt nước miếng, hai mắt nhìn chòng chọc. Không biết bộ tây trang kia may bằng vải gì!! Sao lại vừa người như thế! Sao không rách bung ra!! Rách bung cả tiểu vũ trụ đi!!!
Lục Lăng Hằng thực hiện xong động tác ôm cột quay vòng, đùi phải ôm lấy thân cột, tay phải nắm cột, nửa người bên trái xòe bung ra, cánh tay giơ lên thật cao, cùng lúc đó, ánh đèn bừng sáng chiếu xuống người anh, phối hợp với động tác kia, thật giống như anh đang tắm ánh nắng mặt trời, gương mặt anh nở nụ cười ấm áp ——
Bình sinh, Lục Lăng Hằng cảm thấy có lẽ đây là nụ cười chân thành nhất trong cuộc đời mình. Anh diễn xong rồi! Diễn xong thật rồi! Anh từ phái thần tượng chuyển ngoặt sang phái thần kinh rồi! Ha ha ha ha ha phái thần kinh! Ha ha ha ha ha!!
Triệu Bằng từ bên máy theo dõi đi ra, cười híp mắt vỗ vai Lục Lăng Hằng: “Không tồi!”
Hai mắt Lục Lăng Hằng sáng lên: Không phải quay lại nữa?!
“Lại một lần nữa đi!” Triệu Bằng bổ một đao!
Dáng cười tâm thần của Lục Lăng Hằng nhất thời cứng đơ.
“Lát nữa cậu lên sàn nhảy phải tự tin hơn nữa, phải kiêu ngạo hơn nữa, phải phấn chấn mạnh mẽ hơn nữa! Cậu phải cho khán giả cảm nhận được cảm giác vui sướng và hưng phấn của cậu!
“Múa cột mà cũng có thể hưng phấn vui vẻ..” —— Lục Lăng Hằng thử tưởng tượng tâm tình như vậy một chút, nghĩ xong da gà da vịt nổi hết lên, lần đầu tiên anh cảm thấy có cái mình không diễn được.
Nhưng đạo diễn và công ty quảng cáo vẫn chưa hài lòng, diễn viên buộc phải diễn đến khi họ hài lòng thì thôi, Lục Lăng Hằng không thể làm gì hơn là chuẩn bị quay lại lần thứ hai.
“Cắt, ban nãy cậu không nắm chắc cột, lại một lần nữa đi!”
“Động tác thiếu linh hoạt, lại một lần nữa đi!”
“Lúc ôm cột phải chà từ bắp chân đến đùi! Lại một lần nữa đi!”
Đạo diễn quay một lúc gần mười lần, mấy cô nhân viên đứng xung quanh bắt đầu tìm giấy lau nước miếng và máu mũi, anh quay phim thì mặt đỏ như gan heo, mấy cô gái đã kết hôn thì bàn nhau về nhà mua cột và tây trang để chồng nhảy cho mình xem.
Lục Lăng Hằng nóng ruột xin bartender một ly rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó tiếp tục quay.
Triệu Bằng nhìn Lục Lăng Hằng ra sức diễn trên màn ảnh, nhịn không được vỗ bắp đùi mình. Lúc mới nhận được kịch bản, ngay cả ông cũng thấy ý tưởng quảng cáo này quá điên rồ, người ta sẽ nghĩ gì về vũ nam mặc âu phục múa cột chứ! Nhưng đến khi thấy Lục Lăng Hằng thể hiện, ông nghĩ ý tưởng quảng cáo này quá tuyệt vời! Phong tao mà cấm dục, khinh nhờn mà thần thánh, rụt rè mà phóng túng…Tầng tầng lớp lớp yếu tố xung đột hợp lại cùng một chỗ, hình ảnh này quả thật khiến người ta phải chấn động!!!
Mà có thể tạo ra sự rung động này, không chỉ vì ý tưởng sáng tạo quá độc đáo mà còn nhờ Lục Lăng Hằng. Nghe nói gần đây cậu ta đang quay một bộ phim quân nhân, có lẽ bởi nguyên nhân này mà trên người cậu ta toát ra khí khái chính trực, hòa với sắc khí của điệu múa cột; nét cười phong tao trên gương mặt, hông đong đưa mềm mại, nhưng ánh mắt lại toát lên sự kiêu ngạo và bất khuất; một bên câu nhân, một bên lại khiến người ta không dám tới gần.
Lục Lăng Hằng nhảy xong động tác cuối cùng “Đón lấy ánh dương”, từ cái cột trượt xuống, ánh mắt ai oán nhìn về phía Triệu Bằng. Lần này mà không được nữa chắc anh điên mất.
Triệu Bằng đã rất hài lòng, thiếu chút nữa trầm trồ thốt lên lời khen, ông quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Bác Diễn.
Thẩm Bác Diễn vẫn ngồi trầm mặc sau máy theo dõi của đạo diễn. Lục Lăng Hằng diễn một lần, hắn nhìn một lần, không nháy mắt tới một cái. Đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc quan sát Lục Lăng Hằng trong khoảng cách gần như vậy. Trước đây rất nhiều lần, trong một khắc nào đó Lục Lăng Hằng khiến hắn cảm thấy cậu ta rất giống Lục Quân Càn, nhưng đến khi tỉnh táo tỉ mỉ quan sát lại, lại cảm thấy họ có gì đó tương tự nhau, cũng không phải vẻ bề ngoài khiến hắn bị nhận nhầm. Sao lại thế? Hắn cứ nhìn, tìm xem điểm tương tự giữa họ.
Nhưng hắn càng tìm lại càng mê man. Loại giống nhau này cũng không phải do ngũ quan và nét mặt, mà do rất nhiều thứ nhỏ bé tích lũy lại tạo nên cảm giác này. Âm cuối khi nói chuyện, độ cong của khóe miệng khi cười, độ lớn của mắt khi trừng lên…
Chỉ là một người thân, có thể bắt chước tới mức độ này được thật sao?
“Thẩm tổng?” Triệu Bằng nhỏ giọng gọi hắn, muốn hỏi ý kiến hắn.
Thẩm Bác Diễn nhướn mi: “Tiếp tục đi, tôi thấy vẫn chưa đạt.”
Triệu Bằng không nhiều lời, cầm bộ đàm lên cười nói: “Tiểu Lục à, cố nhảy ra cảm giác cấm dục rung động thần thánh đi~ quay lại một lần nữa nào, cố gắng lên!” Ông đã quay đủ rồi nhưng ông chủ vẫn chưa thưởng thức đủ, vậy quay tiếp mấy lần nữa đi! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, khẩu vị của Thẩm nhị thiếu gia cũng đặc biệt thật, lại thích xem đàn ông mặc âu phục múa cột ha ha ha ha .. ..
Suýt chút nữa Lục Lăng Hằng bóp nát cái cột.. Thần thánh hơn… Có cần tôi đeo thêm cái cánh thiên thần cho giống bệnh tâm thần không!!!
“Cho tôi một ly nữa!”
Lục Lăng Hằng xin bartender thêm một ly rượu nữa, uống một hơi cạn sạch, tiếp tục cố gắng.
Quay thêm hai lần nữa, cuối cùng Thẩm Bác Diễn cũng mở lòng từ bi gật đầu, Triệu Bằng hô kết thúc công việc, mọi người nhảy cẫng lên hoan hô, Lục Lăng Hằng vừa trượt khỏi cột múa đã bị đoàn người hưng phấn vây xung quanh.
Bạn đang �
“Tiểu Lục Tiểu Lục, ký tên cho tôi đi!” Thợ trang điểm là người đầu tiên đưa giấy bút tới.
“Tiểu Lục chụp ảnh với tôi đi! Ôm cột chụp ảnh có được không?”
“Lăng Hằng, cậu có thể diễn lại đoạn sờ đùi không? Tôi muốn quay lại cho bạn trai học hỏi!”
“Tôi cũng muốn chụp ảnh chung! Quảng cáo này mà phát ra, đảm bảo cậu nổi sau một đêm!”
Lục Lăng Hằng bị đoàn người chen lấn tới choáng váng, khó khăn lách ra khỏi đám đông, Thẩm Bác Diễn đứng bên cạnh sàn nhảy đợi anh.
“Nhảy không tồi.” Hai tay Thẩm Bác Diễn đút túi quần, khóe miệng cong lên nở nụ cười đen tối: “Bộ âu phục này rất hợp với cậu, tặng cậu đấy, mang về làm kỷ niệm.”
Lục Lăng Hằng ngoài cười nhưng trong không cười: “Haha, cảm ơn anh.”
“Giờ vẫn còn sớm, cùng đi ăn trưa không? Lát nữa tôi sẽ cho xe đưa cậu về phim trường.”
Ban nãy quay quảng cáo, cứ quay xong một lần là Lục Lăng Hằng lại ực một ly rượu, lúc này không biết là nhảy quá nhiều hay là uống rượu quá nhiều mà cả người nóng hầm hập: “Khỏi cần, tôi còn về ôn lời thoại.”
“Ồ.” Thẩm Bác Diễn cũng không giữ lại, “Tháng sau quay tiếp phần thứ hai.”
Trong lòng Lục Lăng Hằng đang có ngọn lửa bập bùng, anh cũng lười phản ứng hắn, vòng qua hắn định đi ra ngoài, lúc đi ngang qua người, cuối cùng không nhịn được mà mắng: “Thất tâm phong!”
Thẩm Bác Diễn sửng sốt: “Cái gì?”
“Tôi nói anh là đồ thất tâm phong!” Lục Lăng Hằng không cam lòng tỏ ra yếu thế trừng mắt lườm hắn, sải bước đi ra ngoài.
Thất tâm phong… Lúc nghe rõ ba chữ này, Thẩm Bác Diễn như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ.
“Nếu ngay cả tôi mà cũng không nhận ra cậu…thì nhất định tôi bị thất tâm phong!!”
Câu nói cũ hiện lên trong đầu hắn, hắn đờ người quay đầu lại, muốn hỏi xem Lục Lăng Hằng có ý gì, nhưng Lục Lăng Hằng đã đi ra khỏi quán bar.
Lẽ nào . . .
Trước khi chính thức quay Triệu Bằng để Lục Lăng Hằng học động tác và kỹ xảo múa cột từ mấy cô vũ nữ.
Lục Lăng Hằng giãy giụa đấu tranh trong tuyệt vọng một lần sau cuối: “Đạo diễn Triệu à, có thể đổi sang nhảy cái khác được không? Khả năng vũ đạo của em không tốt lắm, không múa cột được đâu.”
Triệu Bằng nháy mắt mấy cái: “Không cần phải khiêm tốn như vậy. Thẩm tổng đã tìm hiểu thành tích học của cậu ở đại học rồi, khóa hình thể và vũ đạo thành tích của cậu đều là ưu tú, múa cột rất đơn giản, cậu làm vài động tác là được.”
Lục Lăng Hằng: “….”
Triệu Bằng lại nói: “Mã tổng giám của các cậu có nói cậu là một diễn viên rất chuyên nghiệp, muốn theo con đường thần tượng có thực lực, còn nói đây là cơ hội tốt để mở rộng tiền đồ cho cậu.” Ông nói lời sâu xa mà vỗ vỗ vai Lục Lăng Hằng, “Tiểu Lục à, với trình độ của cậu thì nhiêu này có là gì đâu.”
Chuyên nghiệp, hai chữ này đâm trúng tử huyệt của Lục Lăng Hằng, khiến anh chỉ có thể nuốt ngược hàm răng sắp rớt ra vào bụng. Ánh mắt của Mã Du đó giờ rất độc đáo, không có chuyện chỉ vì chút thù lao quảng cáo mà nói giỡn với tiền đồ sự nghiệp của anh, nếu Mã Du tán thưởng kịch bản này, anh chỉ có thể kiên trì.
Dù sao cũng chỉ là quay quảng cáo, Lục Lăng Hằng không phải nhảy những động tác khó, màn nhảy chỉ tổng cộng mười mấy giây, hơn nữa quả thật Lục Lăng Hằng cũng rất có năng khiếu vũ đạo. Anh dành nửa giờ để học động tác một tay một chân vắt lấy cột và các tư thế chuyển động bên cạnh cột, sau đó vũ nữ chuyên nghiệp dạy anh kết hợp các động tác lại với nhau.
Thẩm Bác Diễn ngồi trên sô pha nhàn nhã uống rượu nho, thi thoảng lại điều chỉnh góc nhìn để quan sát. Hắn một mực quan sát xem rốt cuộc Lục Lăng Hằng giống Lục Quân Càn ở khía cạnh nào nhất, nhưng quan sát nửa ngày vẫn không tổng kết được. Hình như giống ở vẻ mặt, lại hình như giống ở vài khía cạnh khác, có lúc đột nhiên cậu ấy giống Lục Quân Càn vô cùng, nhưng một lúc sau lại khang khác.
Ban nãy hắn nói hắn là antifan của Lục Quân Càn, thật ra những lời này cũng không phải là giả. Với Lục Quân Càn mà nói, hắn vừa yêu vừa hận. Người khác đối xử qua quít lấy lệ với mình, nếu không phải người ngu thì ai mà chẳng cảm giác được? Chỉ là hắn quá yêu Lục Quân Càn, cho dù bầu nhiệt huyết của hắn chỉ được đáp lại một cách qua loa đối phó, hắn cũng coi như không, hắn là người động lòng trước, hắn phải có nghĩa vụ làm tan chảy tảng băng lạnh. Nhưng tim người cũng làm bằng máu bằng thịt, cũng có khi hắn không cam lòng mà tủi thân, nhưng lại không dám khinh nhờn Lục Quân Càn, chỉ có thể tự mình gặm nhấm nỗi đau.
Hắn thích thân phận diễn viên của Lục Quân Càn, như vậy hắn có thể thưởng thức được nhiều mặt khác nhau của cậu ấy. Nhưng mấy khía cạnh trên màn ảnh vẫn còn chưa đủ, não hắn tự bổ sung hàng ngàn hàng vạn hình ảnh dáng vẻ Lục Quân Càn khác nhau, hắn cứ lặng lẽ bù khuyết đến nội thương, nhưng cũng không dám để Lục Quân Càn làm — bảo Lục Quân Càn mặc tây trang múa cột? Lục Quân Càn sẽ tống cả cái cột vào mồm hắn!!
Bảy phần quảng cáo ‘Động năng’ lần này về cơ bản cũng là cơ hội để Thẩm Bác Diễn tự bù đắp cho não mình những hình ảnh mà hắn muốn thấy. Trước đấy hắn không dám cũng không kịp để Lục Quân Càn hoàn thành tâm nguyện này cho mình, nay hắn tìm được một thế thân, coi như có thể trút những khổ tâm phiền muộn trong lòng. Với Lục Lăng Hằng, hắn không có gì là không dám cả!
Không lâu sau, Triệu Bằng thấy Lục Lăng Hằng đã học được tương đối rồi, liền bảo anh đi thay quần áo chuẩn bị chính thức quay.
Mấy phút sau, Lục Lăng Hằng thay tây trang đi ra. Ekip chuẩn bị cho anh hai bộ tây trang giống nhau như đúc, trong đó một bộ thẳng thớm, bộ còn lại thì nhiều nếp nhăn và dính vết bẩn, hai bộ này là chuẩn bị cho anh mặc lúc trước và sau khi biến hóa. Lục Lăng Hằng quay cảnh trước khi uống “Động năng” trước, cho nên mặc bộ tây trang nhiều nếp nhăn đi ra.
Triệu Bằng vuốt cằm quan sát anh, tấm tắc nói: “Mặc vầy rồi mà vẫn còn đẹp trai quá, makeup đâu, nhanh chỉnh trang cho cậu ấy đi.”
Thợ trang điểm vội vàng kéo anh sang một bên, bắt đầu hóa trang cho anh. Lần này hóa trang không phải hóa trang sao cho anh tuấn đẹp trai mà là khiến anh trở nên lôi thôi lếch thếch. Thợ trang điểm thô bạo cào xù tóc anh thành ổ chim, gương mặt trắng nõn bị phủ phấn vàng, lại cho đeo thêm cặp kính đen vừa dày vừa to. Nhưng vậy thôi chưa đủ, nhìn vẫn còn đẹp trai, thợ trang điểm lại cầm bút kẻ mắt vẽ thêm râu cho anh.
Cuối cùng cũng hóa trang cho Lục Lăng Hằng xong, thợ trang điểm kéo anh tới trước mặt Triệu Bằng, Triệu Bằng gật đầu tỏ ý tán thành, quay đầu hỏi Thẩm Bác Diễn đang ngồi uống rượu đỏ trên sô pha: “Thẩm tổng, anh xem vậy đã được chưa?”
Thẩm Bác Diễn đứng dậy tiến lên, dừng lại trước mặt Lục Lăng Hằng. Hắn và Lục Lăng Hằng cao xấp xỉ nhau, Lục Lăng Hằng cảm nhận được khí thế áp bách, kìm lòng không đặng lui về phía sau một bước. Đột nhiên Thẩm Bác Diễn vươn tay, kéo cà vạt anh xuống!
Một giây đó, tim Lục Lăng Hằng lỡ một nhịp. Anh cảm nhận được sự hung bạo của Thẩm Bác Diễn, đó là cảm giác trước kia anh chưa từng cảm thụ qua. Thậm chí anh còn có ảo giác Thẩm Bác Diễn đang lột lớp vỏ ngụy trang của anh xuống, khiến anh bị bóc trần, nhưng Thẩm Bác Diễn không làm vậy.
Thẩm Bác Diễn chỉ kéo cà vạt của Lục Lăng Hằng lệch xuống, sau đó lại quay về sô pha ngồi.
Triệu Bằng cười nói: “Đúng rồi, nhìn như này lôi thôi sa sút hơn hẳn, Thẩm tổng xem còn thấy không ổn ở chỗ nào để thợ trang điểm làm lại.”
Thẩm Bác Diễn bắt chéo chân: “Được rồi.” Hắn cũng không biết tại sao ban nãy mình lại làm như vậy, khi ấy hắn chợt có xung động muốn kéo một thứ gì đó xuống, giống như kéo xuống rồi thì hắn có thể nhìn thấy tường tận. Cũng không phải xung động sắc dục, mà có lẽ.. có lẽ do lớp trang điểm trên mặt Lục Lăng Hằng quá dày, khiến hắn thấy phiền toái.
Triệu Bằng bắt đầu chỉ huy nhân viên vào vị trí.
Lục Lăng Hằng đứng trước cửa quán bar, cặp kính nặng trên sống mũi khiến anh nhất thời không quen, nhịn không được đẩy gọng kính lên. Bảng clapper vừa hạ, anh liền vào trạng thái, vẻ mặt uể oải mà chán chường, không khác gì một viên chức bận rộn cả ngày bụng đầy oán khí. Anh đi vào quán bar, ngồi xuống trước quầy: “Ông chủ, cho tôi thứ gì đó có thể quên hết phiền muộn trong lòng.”
Các vũ nữ xinh đẹp đang nhảy múa trên sàn, có người kéo tới chỗ anh nhảy, anh khúm núm từ chối, vẫn một vẻ ỉu xìu như trước. Camera quay cận cảnh về phía Lục Quân Càn.
Triệu Bằng ngồi sau máy theo dõi búng tay một cái. Rất tốt! Không biết Thẩm Bác Diễn tìm đâu ra cậu bảo bối này, diễn xuất vô cùng uyển chuyển chân thực. Vốn là ông lo khí chất của Lục Lăng Hằng quá tốt, khó có thể diễn ra được sự khác biệt trước và sau khi uống, cho nên yêu cầu thợ trang điểm hóa trang anh thê thảm. Nhưng vừa vào quay, ông liền nhận ra lo lắng của ông chỉ là dư thừa, Lục Lăng Hằng thật sự diễn ra được cảm giác tang thương tuyệt vọng, trong tang thương có một loại khí chất lười biếng rất hấp dẫn câu nhân, khiến người khác kìm lòng không đặng muốn yêu thương. Quan trọng là, sự bất đắc dĩ, ánh mắt tuyệt vọng ấy, quả thật diễn rất chuẩn xác!!!
Bởi lúc này đây, tâm trạng của Lục Lăng Hằng đúng là có thể dùng bất đắc dĩ và tuyệt vọng để hình dung.
Cô vũ nữ dẫn đầu lắc mông đi tới chỗ anh, đúng lúc này bartender đưa rượu tới cho Lục Lăng Hằng, Lục Lăng Hằng đang muốn nhận lấy, cô vũ nữ đẩy chén rượu ra, lấy ra một chai ‘Động năng’ đưa tới trước mặt anh, nháy mắt với anh một cái: “Muốn quên hết muộn phiền, không bằng thử “Động năng” giúp tinh thần thêm phấn chấn!”
Lục Lăng Hằng mở to mắt ngạc nhiên nhận lấy chai “Động năng”, vặn nắp ra uống.
“Gió!!”
Các nhân viên lập tức mở quạt gió ở nấc tối đa, một cơn gió thổi tới, tóc và vạt áo của Lục Lăng Hằng bay lên.
“Được! Cắt!” Triệu Bằng hô một tiếng. Ông rất thích dùng những diễn viên chuyên nghiệp, quay lần đầu đã hài lòng, nhưng để có thêm nhiều lựa chọn, ông vẫn bảo diễn viên quay lại một lần nữa.
“Rất tốt! Diễn viên thay quần áo đi!”
Thợ trang điểm chạy về phòng hóa trang, Lục Lăng Hằng thay một bộ tây trang thẳng thớm, thợ trang điểm lấy kính trên mặt anh xuống, lau lớp trang điểm nhếch nhác ban nãy, trang điểm lại một lần nữa, chải chuốt lại tóc anh. Thợ trang điểm vừa kẻ mắt cho anh vừa cảm khái: “Anh đẹp trai thật đấy, trang điểm cho anh xấu đi còn khó hơn làm đẹp lên!”
Lục Lăng Hằng cười cười.
Thợ trang điểm giúp anh thắt lại cà vạt, lui ra phía sau quan sát từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt đầy hài lòng: “Được rồi!”
Lục Lăng Hằng quay trở về quán bar ban nãy.
“Uâyyyyy!”
Anh vừa xuất hiện, mọi người lập tức ồ lên!
“Đẹp trai quá!” Triệu Bằng kích động đi ra đón, quan sát Lục Lăng Hằng từ trên xuống dưới một lượt. Vóc người anh đẹp, dáng người cao ngất, mặc tây trang vào khí thế bừng bừng, “Quảng cáo này đúng là đo ni đóng giày cho cậu mà, rất thích hợp với cậu! Nhất định có thể khiến cậu trở nên nổi tiếng!”
Khóe môi Lục Lăng Hằng giật giật. Quảng cáo điên rồ ấy chỉ hợp với người thần kinh, đây tuyệt đối không phải lời khen!
“Nào nào nào, quay tiếp!” Triệu Bằng kêu gọi mọi người.
Lục Quân Càn quay trở về quầy rượu ban nãy, giơ đồ uống lên mép. Đợi hậu kì biên tập xong, khán giả sẽ thấy anh uống “Động năng” xong thì kính mắt bay đi, tóc tai thay đổi, sắc mặt đỏ nhuận, tây trang thẳng thớm.
“!”
Ánh mắt Lục Lăng Hằng sáng lên, buông “động năng” xuống, ngạc nhiên nhìn thứ nước mình vừa uống. Các cô gái trên sàn nhảy vẫn còn đang nhảy múa, Lục Lăng Hằng phấn chấn chạy lên sàn nhảy, đẩy các cô gái đang uốn éo ra, đi thẳng về phía cây cột, tay nắm thân cột đi một vòng, sau đó một bên đùi ôm lấy thân cột, cả người quay vòng!
“Oaaaaa!” Có người cầm lòng không đặng thốt lên thành tiếng.
Trong số họ chưa ai từng xem một người đàn ông mặc tây trang múa cột cả, thường thì múa cột đều là các cô gái ăn mặc càng ít càng gợi cảm, nhưng hôm nay, có người mũ áo chỉnh tề như vậy lại diễn ra được nét phong tình!
Lục Lăng Hằng dán lấy cây cột hết ngồi xổm xuống rồi lại đứng lên, hông mềm mại uyển chuyển lắc lư linh họat, tây trang theo động tác của anh hơi nhăn lại, vải tây trang rất mềm, vừa chuyển động tác một cái lại ôm khít người.
“Con bà nó hấp dẫn quá!” Một nhân viên nữ kích động nắm lấy tay đồng nghiệp, “Tui muốn chạy lên cởi tây trang trên người anh ấy quá!”
Cô đồng nghiệp nuốt nước miếng, hai mắt nhìn chòng chọc. Không biết bộ tây trang kia may bằng vải gì!! Sao lại vừa người như thế! Sao không rách bung ra!! Rách bung cả tiểu vũ trụ đi!!!
Lục Lăng Hằng thực hiện xong động tác ôm cột quay vòng, đùi phải ôm lấy thân cột, tay phải nắm cột, nửa người bên trái xòe bung ra, cánh tay giơ lên thật cao, cùng lúc đó, ánh đèn bừng sáng chiếu xuống người anh, phối hợp với động tác kia, thật giống như anh đang tắm ánh nắng mặt trời, gương mặt anh nở nụ cười ấm áp ——
Bình sinh, Lục Lăng Hằng cảm thấy có lẽ đây là nụ cười chân thành nhất trong cuộc đời mình. Anh diễn xong rồi! Diễn xong thật rồi! Anh từ phái thần tượng chuyển ngoặt sang phái thần kinh rồi! Ha ha ha ha ha phái thần kinh! Ha ha ha ha ha!!
Triệu Bằng từ bên máy theo dõi đi ra, cười híp mắt vỗ vai Lục Lăng Hằng: “Không tồi!”
Hai mắt Lục Lăng Hằng sáng lên: Không phải quay lại nữa?!
“Lại một lần nữa đi!” Triệu Bằng bổ một đao!
Dáng cười tâm thần của Lục Lăng Hằng nhất thời cứng đơ.
“Lát nữa cậu lên sàn nhảy phải tự tin hơn nữa, phải kiêu ngạo hơn nữa, phải phấn chấn mạnh mẽ hơn nữa! Cậu phải cho khán giả cảm nhận được cảm giác vui sướng và hưng phấn của cậu!
“Múa cột mà cũng có thể hưng phấn vui vẻ..” —— Lục Lăng Hằng thử tưởng tượng tâm tình như vậy một chút, nghĩ xong da gà da vịt nổi hết lên, lần đầu tiên anh cảm thấy có cái mình không diễn được.
Nhưng đạo diễn và công ty quảng cáo vẫn chưa hài lòng, diễn viên buộc phải diễn đến khi họ hài lòng thì thôi, Lục Lăng Hằng không thể làm gì hơn là chuẩn bị quay lại lần thứ hai.
“Cắt, ban nãy cậu không nắm chắc cột, lại một lần nữa đi!”
“Động tác thiếu linh hoạt, lại một lần nữa đi!”
“Lúc ôm cột phải chà từ bắp chân đến đùi! Lại một lần nữa đi!”
Đạo diễn quay một lúc gần mười lần, mấy cô nhân viên đứng xung quanh bắt đầu tìm giấy lau nước miếng và máu mũi, anh quay phim thì mặt đỏ như gan heo, mấy cô gái đã kết hôn thì bàn nhau về nhà mua cột và tây trang để chồng nhảy cho mình xem.
Lục Lăng Hằng nóng ruột xin bartender một ly rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó tiếp tục quay.
Triệu Bằng nhìn Lục Lăng Hằng ra sức diễn trên màn ảnh, nhịn không được vỗ bắp đùi mình. Lúc mới nhận được kịch bản, ngay cả ông cũng thấy ý tưởng quảng cáo này quá điên rồ, người ta sẽ nghĩ gì về vũ nam mặc âu phục múa cột chứ! Nhưng đến khi thấy Lục Lăng Hằng thể hiện, ông nghĩ ý tưởng quảng cáo này quá tuyệt vời! Phong tao mà cấm dục, khinh nhờn mà thần thánh, rụt rè mà phóng túng…Tầng tầng lớp lớp yếu tố xung đột hợp lại cùng một chỗ, hình ảnh này quả thật khiến người ta phải chấn động!!!
Mà có thể tạo ra sự rung động này, không chỉ vì ý tưởng sáng tạo quá độc đáo mà còn nhờ Lục Lăng Hằng. Nghe nói gần đây cậu ta đang quay một bộ phim quân nhân, có lẽ bởi nguyên nhân này mà trên người cậu ta toát ra khí khái chính trực, hòa với sắc khí của điệu múa cột; nét cười phong tao trên gương mặt, hông đong đưa mềm mại, nhưng ánh mắt lại toát lên sự kiêu ngạo và bất khuất; một bên câu nhân, một bên lại khiến người ta không dám tới gần.
Lục Lăng Hằng nhảy xong động tác cuối cùng “Đón lấy ánh dương”, từ cái cột trượt xuống, ánh mắt ai oán nhìn về phía Triệu Bằng. Lần này mà không được nữa chắc anh điên mất.
Triệu Bằng đã rất hài lòng, thiếu chút nữa trầm trồ thốt lên lời khen, ông quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Bác Diễn.
Thẩm Bác Diễn vẫn ngồi trầm mặc sau máy theo dõi của đạo diễn. Lục Lăng Hằng diễn một lần, hắn nhìn một lần, không nháy mắt tới một cái. Đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc quan sát Lục Lăng Hằng trong khoảng cách gần như vậy. Trước đây rất nhiều lần, trong một khắc nào đó Lục Lăng Hằng khiến hắn cảm thấy cậu ta rất giống Lục Quân Càn, nhưng đến khi tỉnh táo tỉ mỉ quan sát lại, lại cảm thấy họ có gì đó tương tự nhau, cũng không phải vẻ bề ngoài khiến hắn bị nhận nhầm. Sao lại thế? Hắn cứ nhìn, tìm xem điểm tương tự giữa họ.
Nhưng hắn càng tìm lại càng mê man. Loại giống nhau này cũng không phải do ngũ quan và nét mặt, mà do rất nhiều thứ nhỏ bé tích lũy lại tạo nên cảm giác này. Âm cuối khi nói chuyện, độ cong của khóe miệng khi cười, độ lớn của mắt khi trừng lên…
Chỉ là một người thân, có thể bắt chước tới mức độ này được thật sao?
“Thẩm tổng?” Triệu Bằng nhỏ giọng gọi hắn, muốn hỏi ý kiến hắn.
Thẩm Bác Diễn nhướn mi: “Tiếp tục đi, tôi thấy vẫn chưa đạt.”
Triệu Bằng không nhiều lời, cầm bộ đàm lên cười nói: “Tiểu Lục à, cố nhảy ra cảm giác cấm dục rung động thần thánh đi~ quay lại một lần nữa nào, cố gắng lên!” Ông đã quay đủ rồi nhưng ông chủ vẫn chưa thưởng thức đủ, vậy quay tiếp mấy lần nữa đi! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, khẩu vị của Thẩm nhị thiếu gia cũng đặc biệt thật, lại thích xem đàn ông mặc âu phục múa cột ha ha ha ha .. ..
Suýt chút nữa Lục Lăng Hằng bóp nát cái cột.. Thần thánh hơn… Có cần tôi đeo thêm cái cánh thiên thần cho giống bệnh tâm thần không!!!
“Cho tôi một ly nữa!”
Lục Lăng Hằng xin bartender thêm một ly rượu nữa, uống một hơi cạn sạch, tiếp tục cố gắng.
Quay thêm hai lần nữa, cuối cùng Thẩm Bác Diễn cũng mở lòng từ bi gật đầu, Triệu Bằng hô kết thúc công việc, mọi người nhảy cẫng lên hoan hô, Lục Lăng Hằng vừa trượt khỏi cột múa đã bị đoàn người hưng phấn vây xung quanh.
Bạn đang �
“Tiểu Lục Tiểu Lục, ký tên cho tôi đi!” Thợ trang điểm là người đầu tiên đưa giấy bút tới.
“Tiểu Lục chụp ảnh với tôi đi! Ôm cột chụp ảnh có được không?”
“Lăng Hằng, cậu có thể diễn lại đoạn sờ đùi không? Tôi muốn quay lại cho bạn trai học hỏi!”
“Tôi cũng muốn chụp ảnh chung! Quảng cáo này mà phát ra, đảm bảo cậu nổi sau một đêm!”
Lục Lăng Hằng bị đoàn người chen lấn tới choáng váng, khó khăn lách ra khỏi đám đông, Thẩm Bác Diễn đứng bên cạnh sàn nhảy đợi anh.
“Nhảy không tồi.” Hai tay Thẩm Bác Diễn đút túi quần, khóe miệng cong lên nở nụ cười đen tối: “Bộ âu phục này rất hợp với cậu, tặng cậu đấy, mang về làm kỷ niệm.”
Lục Lăng Hằng ngoài cười nhưng trong không cười: “Haha, cảm ơn anh.”
“Giờ vẫn còn sớm, cùng đi ăn trưa không? Lát nữa tôi sẽ cho xe đưa cậu về phim trường.”
Ban nãy quay quảng cáo, cứ quay xong một lần là Lục Lăng Hằng lại ực một ly rượu, lúc này không biết là nhảy quá nhiều hay là uống rượu quá nhiều mà cả người nóng hầm hập: “Khỏi cần, tôi còn về ôn lời thoại.”
“Ồ.” Thẩm Bác Diễn cũng không giữ lại, “Tháng sau quay tiếp phần thứ hai.”
Trong lòng Lục Lăng Hằng đang có ngọn lửa bập bùng, anh cũng lười phản ứng hắn, vòng qua hắn định đi ra ngoài, lúc đi ngang qua người, cuối cùng không nhịn được mà mắng: “Thất tâm phong!”
Thẩm Bác Diễn sửng sốt: “Cái gì?”
“Tôi nói anh là đồ thất tâm phong!” Lục Lăng Hằng không cam lòng tỏ ra yếu thế trừng mắt lườm hắn, sải bước đi ra ngoài.
Thất tâm phong… Lúc nghe rõ ba chữ này, Thẩm Bác Diễn như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ.
“Nếu ngay cả tôi mà cũng không nhận ra cậu…thì nhất định tôi bị thất tâm phong!!”
Câu nói cũ hiện lên trong đầu hắn, hắn đờ người quay đầu lại, muốn hỏi xem Lục Lăng Hằng có ý gì, nhưng Lục Lăng Hằng đã đi ra khỏi quán bar.
Lẽ nào . . .
Tác giả :
Chung Hiểu Sinh