Trung Học Mỹ Nữ
Chương 97: Cái Tên Tạ Phi Thiên
Tại trung tâm thành phố G, cục cảnh sát, Thượng Quan Đồng đang báo cáo với lão cục trưởng Tôn Hồng Dân về những thông tin vụ án các nữ sinh mất tích mà nàng mới điều tra được, thì bổng nhiên trên người tiếng chuông điện thoại vang lên.
Thượng Quan Đồng đưa tay vào túi móc điện thoại ra nhìn, là một số điện thoại xa lạ gửi tới một tin nhắn, mở ra xem, nàng lập tức sợ hết hồn.
"Tôn thúc, ngươi xem cái này đi."
Tôn Hồng Dân nghi ngờ cầm lấy điện thoại di động từ tay Thượng Quan Đồng, vừa nhìn, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.
"Tôn thúc, ngươi xem cái tin tình báo này có đáng tin không?" Thượng Quan Đồng hỏi.
"Người gửi tin nhắn này biết số điện thoại của ngươi, hẳn là không phải nói đùa. Cơ mà, cái số này ta nhìn có chút quen quen, là của ai đây ta?" Tôn Hồng Dân nhìn cái dãy số điện thoại này có chút quen quen nhưng không nhớ được là của ai, liền móc điện thoại ra dò danh bạ thử.
"tén ten tèn ten ten..." điện thoại của Thượng Quan Đồng lúc này lại vang lên, Tôn Hồng Dân đang cầm điện thoại chưa tra được đã phải trả cho Thượng Quan Đồng
"alo, Lan lão sư à?"
"Thượng Quan đội trưởng, ta có tin tức của Tạ Phi Thiên. Hắn gửi cái tin nhắn cho ta, nói là bọn hắn không có chuyện gì, ngày mai sẽ trở về.
Nhưng mà số kia không phải số điện thoại của hắn, ta gọi lại thì điện thoại tắt máy rồi, các ngươi cục cảnh sát có phải có thiết bị định vị điện thoại ở nơi nào không? Ngươi xem có thể giúp ta tra một chút, nhìn coi thử bọn hắn giờ đang ở đâu không?" Lan Hinh lo lắng nói gấp.
Nghe Lan Hinh nói như vậy, Thượng Quan Đồng chỉ có thể nở nụ cười, Lan Hinh này, còn tưởng như trong phim hay sao? Trong cục cảnh sát hiện thời làm gì có thiết bị hiện đại đến thế, cũng có thể điều tra nhưng rất rườm rà phải liên hệ bên viễn thông ah? Cơ mà nghe được Lan Hinh giọng nói gấp gáp lo lắm, Thượng Quan Đồng thật không đành lòng làm nàng thất vọng.
"Được rồi, vậy ngươi đem số điện thoại kia đưa cho ta nào. Nhưng mà, Lan lão sư này, chúng ta kỹ thuật cũng cần điện thoại mở máy mới được, tắt máy rồi, chúng ta cũng không có cách nào, vì lẽ đó tra được hay không, vẫn là chưa có thể nói trước được nha"
"Như vậy hả, vậy được rồi, ngươi cứ thử xem, số điện thoại là 0373251xxx... Ghi lại chưa? Thượng Quan đội trưởng? Alo, alo, Thượng Quan đội trưởng?"
"Há, nhớ kỹ, nhớ kỹ rồi" Thượng Quan Đồng lúc này mới phản ứng được, khuôn mặt vẻ mừng rỡ, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào dãy số ghi trên tờ giấy.
Cúp điện thoại, Thượng Quan Đồng kích động hướng về lão cục trưởng Tôn Hồng Dân nói:
"Tôn thúc, số điện thoại này đã có đầu mối."
"Hả, ngươi biết là ai rồi sao?" Tôn Hồng Dân vẫn còn vì cái số điện thoại hơi quen quen này mà đau đầu đây, nghe Thượng Quan Đồng nói như thế, lông mày cũng không khỏi giãn ra.
"Ngươi xem cái này, này là số điện thoại vừa rồi Lan Hinh cô giáo của trường Lục Trung đưa cho ta." Thượng Quan Đồng đưa tới tờ giấy được nàng ghi chép số điện thoại lúc nảy, lại đem tin nhắn thần bí lúc nảy mở ra cũng đưa tới.
"Cùng một số điện thoại? Ngươi biết là ai không?" Tôn Hồng Dân lộ rõ sự vui mừng trên mặt hỏi.
"Tạ Phi Thiên, Ta không biết tin của chúng ta nhận có phải hắn gửi hay không, thế nhưng tin nhắn cho Lan Hinh thì không thể sai!"
"Tạ Phi Thiên?" Tôn Hồng Dân sững sờ.
"Chính là lần trước vụ án cướp xe chuyển tiền cậu học sinh cấp ba, giúp chúng ta bắt toàn bộ cướp còn cứu con tin? Tôn thúc ngươi nhớ chưa?"
"À, hóa ra là tên đó? Xem ra hắn vẫn đúng là rất kì lạ, vụ án gì đều cũng có dính tới hắn." Tôn Hồng Dân vỗ trán một cái nói.
"Nếu là hắn, vậy thì, mau mau gọi người xuất phát, hốt ổ còn chờ gì nữa?" Tôn Hồng Dân đăm chiêu lầm bầm xong chợt vui vẻ phán lên.
"Vâng! Cục trưởng!" Thượng Quan Đồng không nghĩ tới cái tên Tạ Phi Thiên ở trong lòng cục trưởng có giá trị lớn như vậy, vừa nghe đến tên hắn liền quyết định xuất quân đi bắt rồi.
Tạ Phi Thiên, ta cũng muốn xem xem ngươi đến cùng có bao nhiêu thần bí. Nghĩ đến những vụ án gần đây, thật sự đều có bóng dáng của Tạ Phi Thiên dính vào, Thượng Quan Đồng cũng lộ ra mỉm cười.
....
"Cái số này ta khẳng định là đã nhìn thấy ở đâu rồi này, rốt cuộc là số ai đây?" Thượng Quan Đồng đi rồi, nhưng Tôn Hồng Dân vẫn còn ngồi tại đấy cầm lấy tờ giấy ghi số điện thoại kia, khổ sở vắt óc suy nghĩ.
"Con mẹ nó, tiểu tử này cuối cùng là chạy đi đâu rồi hả?" Lục Hào ngồi ở bên trong một chiếc xe taxi, thỉnh thoảng đem thò đầu ra ngoài cửa sổ, cố gắng tìm kím bóng dáng chiếc audi màu đen của Tạ Phi Thiên.
"Hào ca, chúng ta đuổi theo xa như vậy mà vẫn không có nhìn thấy Tạ Phi Thiên kia, theo lẽ thường với tốc độ kia của hắn, thoát chúng ta là không có khả năng? Ca, đệ nghĩ lag hắn trốn ở đâu đó rồi?" An tử cẩn thận nói.
"Tiểu tử này ngươi biết vậy sao lại không nói sớm chớ? À? Mau để cho mấy người phía sau chia nhau đi tìm, trước tiên tìm xe, sau đó lại tìm người!" Lục Hào gầm thét lên nói.
Uất ức trong lòng! Thực con mẹ nó quá là uất ức. Rõ ràng người đã bắt vào tay, lại để hắn từ chính sào huyệt của mình mà trốn thoát, còn đem cả ổ của mình đại náo, không chỉ có làm náo loạn, mà còn quánh cho Chu cục trưởng thương tích đầy mình, người này chính là lão ba trăm phương ngàn kế nghĩ cách muốn khốn chế, có lợi cho bang hội, nhưng bây giờ suýt chút nữa toàn bộ đem hủy trong tay tên nhóc Tạ Phi Thiên này.
Đáng giận hơn là, tiểu tử này rõ ràng không biết lái xe, chạy xe cứ như óc sên say rượu vậy, nhưng một mực từ trong tay mình nghênh ngang rời đi tới vài lần xém bắt được hắn lại để hắn bỏ mất.
Nghĩ đến cái kia vấn đề kì quái mẹ nó làm Lục Hạo muốn chửi thề, lại nghĩ đến ba chiếc xe khốn nạn chết máy lúc nguy cấp, Lục Hào tức đến nổi, hận không thể ngay bây giờ đem chúng vứt cho bà bảy mua đồ mủ.
Mẹ nó, tiểu tử này ăn cái quần què gì mà lại may mắn đến như vậy?
"Bí bo... Bí bo...em lái xe ô tô..." điện thoại di động trong túi vang lên, suýt chút nữa là Lục Hạo ném mẹ cái điện thoại đi rồi, bài nhạc chuông ngày thường hắn thấy dễ thương cực, bây giờ nghe tới xe là hắn muốn đập rồi.
"Alo? Có phải là tìm thấy Tạ Phi Thiên không? Gì? Không có? Không có ngươi gọi điện thoại cho ta làm cái đếch gì? Muốn tâm sự tình cảm huynh đệ với ta à? Có tin ta cắt tiểu đệ ngươi không, má nó!" Lục Hào thở phì phò phì phò cúp điện thoại.
"Tiên sư nó, toàn là một đám rác rưởi, nuôi tốn cơm mà, nhiều người như vậy, vậy mà tìm không ra một tên nhãi học sinh!"
"Bí bo... Bí bo...em lái xe ô tô..." Lục Hào máu trong người đã sôi lên, điện thoại lại vang lên cứ như rót thêm dầu vào đống lửa ah. Bình tĩnh.
"này alo! Có phải tìm được người hay không? Không có? Cái trời má! Ta đã nói rồi, không có tìm được người đừng gọi điện thoại cho ta! Có nghe thấy không? Điếc à?" Lục Hào đưa điện thoại tới miệng hét lớn, ném điện thoại tới ghế ngồi, điên máu mà.
Nhưng mà điện thoại vừa mới nằm dưới ghế thì, tiếng chuông lại vang lên.
Lục Hào cầm lên nhìn vẫn là tên đàn em kia gọi tới, bực mình trực tiếp bấm tắt cuộc gọi, sau đó tắt máy luôn, đem điện thoại ném một bên, dựa vào ghế xe nhắm mắt dưỡng thần hạ hỏa.
"Hào ca, Hào ca!" Ngưu Siêu từ phương trời nào vọt tới kêu gọi Lục Hạo.
"Chuyện gì? Có phải là tìm ra hắn không?" Lục Hào tức giận hỏi.
"Không phải. Là..."
"Cái con mẹ nó, người còn chưa tìm được các ngươi cứ lãi nhãi gì chớ" Lục Hào phất tay liền cho Ngưu Siêu một cái tát vào mặt.
Ngưu Siêu không không ăn cái bạt tai không khỏi oan ức cùng sợ rồi,
Nhưng nghĩ tới việc nguy cấp cần hồi báo này thật sự quá nghiêm trọng, Ngưu Siêu vẫn là cố bưng khuôn mặt bị đánh lấy dũng khí nói:
"Hào ca, là ở nhà có chuyện rồi."
"Cái gì? Xảy ra chuyện gì?" Lục Hào nghe được trong lòng cả kinh, vươn mình ngồi dậy.
"Cảnh sát đến rồi, đem ổ số 2 của chúng ta tóm gọn"
"Cái gì? Chuyện xảy ra khi nào?"
"hai mươi phút trước ạ."
"Đùng", Ngưu Siêu một bên mặt còn lại cũng ăn một cái tát trời giáng.
"hai mươi phút trước, tại sao đến bây giờ mới nói cho ta biết? Hả?"
"Hào ca, A Tiến nói đã gọi cho ca, nhưng ca cứ cúp máy, sau đó gọi không được cho ca nữa, hắn mới gọi đến cho đệ, bảo đệ tìm ca báo cáo, vừa nhận được điện thoại đệ liền chạy đến đây báo ca" Ngưu Siêu ủy khuất kể lể ra.
"Cảnh sát làm sao lại biết ổ số 2 của chúng ta? À? Nhất định là Tạ Phi Thiên, chính tiểu tử kia báo cảnh sát! Mẹ nó, tìm, xới ba tấc đất cũng phải tìm ra hắn cho ta!" Lục Hào tức giận đến nổ cả phổi, gầm hét lên.
....
Mà đồng thời lúc này, trong cục cảnh sát, Thượng Quan Đồng đang hướng về Tôn Hồng Dân hồi báo vụ án.
"... Tôn thúc, ta cảm thấy vụ án này ảnh hưởng cực kỳ lớn và liên quan rất rộng, hiện nay quan trọng nhấn là phải tìm được Tạ Phi Thiên, hắn nhất định là biết rất nhiều thứ."
"Hừm, mau đi phân phó, toàn lực tìm kiếm Tạ Phi Thiên, không thể để hắn rơi vào trong tay Hắc Hổ bang được." Tôn Hồng Dân ra chỉ thị.
Thượng Quan Đồng đưa tay vào túi móc điện thoại ra nhìn, là một số điện thoại xa lạ gửi tới một tin nhắn, mở ra xem, nàng lập tức sợ hết hồn.
"Tôn thúc, ngươi xem cái này đi."
Tôn Hồng Dân nghi ngờ cầm lấy điện thoại di động từ tay Thượng Quan Đồng, vừa nhìn, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.
"Tôn thúc, ngươi xem cái tin tình báo này có đáng tin không?" Thượng Quan Đồng hỏi.
"Người gửi tin nhắn này biết số điện thoại của ngươi, hẳn là không phải nói đùa. Cơ mà, cái số này ta nhìn có chút quen quen, là của ai đây ta?" Tôn Hồng Dân nhìn cái dãy số điện thoại này có chút quen quen nhưng không nhớ được là của ai, liền móc điện thoại ra dò danh bạ thử.
"tén ten tèn ten ten..." điện thoại của Thượng Quan Đồng lúc này lại vang lên, Tôn Hồng Dân đang cầm điện thoại chưa tra được đã phải trả cho Thượng Quan Đồng
"alo, Lan lão sư à?"
"Thượng Quan đội trưởng, ta có tin tức của Tạ Phi Thiên. Hắn gửi cái tin nhắn cho ta, nói là bọn hắn không có chuyện gì, ngày mai sẽ trở về.
Nhưng mà số kia không phải số điện thoại của hắn, ta gọi lại thì điện thoại tắt máy rồi, các ngươi cục cảnh sát có phải có thiết bị định vị điện thoại ở nơi nào không? Ngươi xem có thể giúp ta tra một chút, nhìn coi thử bọn hắn giờ đang ở đâu không?" Lan Hinh lo lắng nói gấp.
Nghe Lan Hinh nói như vậy, Thượng Quan Đồng chỉ có thể nở nụ cười, Lan Hinh này, còn tưởng như trong phim hay sao? Trong cục cảnh sát hiện thời làm gì có thiết bị hiện đại đến thế, cũng có thể điều tra nhưng rất rườm rà phải liên hệ bên viễn thông ah? Cơ mà nghe được Lan Hinh giọng nói gấp gáp lo lắm, Thượng Quan Đồng thật không đành lòng làm nàng thất vọng.
"Được rồi, vậy ngươi đem số điện thoại kia đưa cho ta nào. Nhưng mà, Lan lão sư này, chúng ta kỹ thuật cũng cần điện thoại mở máy mới được, tắt máy rồi, chúng ta cũng không có cách nào, vì lẽ đó tra được hay không, vẫn là chưa có thể nói trước được nha"
"Như vậy hả, vậy được rồi, ngươi cứ thử xem, số điện thoại là 0373251xxx... Ghi lại chưa? Thượng Quan đội trưởng? Alo, alo, Thượng Quan đội trưởng?"
"Há, nhớ kỹ, nhớ kỹ rồi" Thượng Quan Đồng lúc này mới phản ứng được, khuôn mặt vẻ mừng rỡ, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào dãy số ghi trên tờ giấy.
Cúp điện thoại, Thượng Quan Đồng kích động hướng về lão cục trưởng Tôn Hồng Dân nói:
"Tôn thúc, số điện thoại này đã có đầu mối."
"Hả, ngươi biết là ai rồi sao?" Tôn Hồng Dân vẫn còn vì cái số điện thoại hơi quen quen này mà đau đầu đây, nghe Thượng Quan Đồng nói như thế, lông mày cũng không khỏi giãn ra.
"Ngươi xem cái này, này là số điện thoại vừa rồi Lan Hinh cô giáo của trường Lục Trung đưa cho ta." Thượng Quan Đồng đưa tới tờ giấy được nàng ghi chép số điện thoại lúc nảy, lại đem tin nhắn thần bí lúc nảy mở ra cũng đưa tới.
"Cùng một số điện thoại? Ngươi biết là ai không?" Tôn Hồng Dân lộ rõ sự vui mừng trên mặt hỏi.
"Tạ Phi Thiên, Ta không biết tin của chúng ta nhận có phải hắn gửi hay không, thế nhưng tin nhắn cho Lan Hinh thì không thể sai!"
"Tạ Phi Thiên?" Tôn Hồng Dân sững sờ.
"Chính là lần trước vụ án cướp xe chuyển tiền cậu học sinh cấp ba, giúp chúng ta bắt toàn bộ cướp còn cứu con tin? Tôn thúc ngươi nhớ chưa?"
"À, hóa ra là tên đó? Xem ra hắn vẫn đúng là rất kì lạ, vụ án gì đều cũng có dính tới hắn." Tôn Hồng Dân vỗ trán một cái nói.
"Nếu là hắn, vậy thì, mau mau gọi người xuất phát, hốt ổ còn chờ gì nữa?" Tôn Hồng Dân đăm chiêu lầm bầm xong chợt vui vẻ phán lên.
"Vâng! Cục trưởng!" Thượng Quan Đồng không nghĩ tới cái tên Tạ Phi Thiên ở trong lòng cục trưởng có giá trị lớn như vậy, vừa nghe đến tên hắn liền quyết định xuất quân đi bắt rồi.
Tạ Phi Thiên, ta cũng muốn xem xem ngươi đến cùng có bao nhiêu thần bí. Nghĩ đến những vụ án gần đây, thật sự đều có bóng dáng của Tạ Phi Thiên dính vào, Thượng Quan Đồng cũng lộ ra mỉm cười.
....
"Cái số này ta khẳng định là đã nhìn thấy ở đâu rồi này, rốt cuộc là số ai đây?" Thượng Quan Đồng đi rồi, nhưng Tôn Hồng Dân vẫn còn ngồi tại đấy cầm lấy tờ giấy ghi số điện thoại kia, khổ sở vắt óc suy nghĩ.
"Con mẹ nó, tiểu tử này cuối cùng là chạy đi đâu rồi hả?" Lục Hào ngồi ở bên trong một chiếc xe taxi, thỉnh thoảng đem thò đầu ra ngoài cửa sổ, cố gắng tìm kím bóng dáng chiếc audi màu đen của Tạ Phi Thiên.
"Hào ca, chúng ta đuổi theo xa như vậy mà vẫn không có nhìn thấy Tạ Phi Thiên kia, theo lẽ thường với tốc độ kia của hắn, thoát chúng ta là không có khả năng? Ca, đệ nghĩ lag hắn trốn ở đâu đó rồi?" An tử cẩn thận nói.
"Tiểu tử này ngươi biết vậy sao lại không nói sớm chớ? À? Mau để cho mấy người phía sau chia nhau đi tìm, trước tiên tìm xe, sau đó lại tìm người!" Lục Hào gầm thét lên nói.
Uất ức trong lòng! Thực con mẹ nó quá là uất ức. Rõ ràng người đã bắt vào tay, lại để hắn từ chính sào huyệt của mình mà trốn thoát, còn đem cả ổ của mình đại náo, không chỉ có làm náo loạn, mà còn quánh cho Chu cục trưởng thương tích đầy mình, người này chính là lão ba trăm phương ngàn kế nghĩ cách muốn khốn chế, có lợi cho bang hội, nhưng bây giờ suýt chút nữa toàn bộ đem hủy trong tay tên nhóc Tạ Phi Thiên này.
Đáng giận hơn là, tiểu tử này rõ ràng không biết lái xe, chạy xe cứ như óc sên say rượu vậy, nhưng một mực từ trong tay mình nghênh ngang rời đi tới vài lần xém bắt được hắn lại để hắn bỏ mất.
Nghĩ đến cái kia vấn đề kì quái mẹ nó làm Lục Hạo muốn chửi thề, lại nghĩ đến ba chiếc xe khốn nạn chết máy lúc nguy cấp, Lục Hào tức đến nổi, hận không thể ngay bây giờ đem chúng vứt cho bà bảy mua đồ mủ.
Mẹ nó, tiểu tử này ăn cái quần què gì mà lại may mắn đến như vậy?
"Bí bo... Bí bo...em lái xe ô tô..." điện thoại di động trong túi vang lên, suýt chút nữa là Lục Hạo ném mẹ cái điện thoại đi rồi, bài nhạc chuông ngày thường hắn thấy dễ thương cực, bây giờ nghe tới xe là hắn muốn đập rồi.
"Alo? Có phải là tìm thấy Tạ Phi Thiên không? Gì? Không có? Không có ngươi gọi điện thoại cho ta làm cái đếch gì? Muốn tâm sự tình cảm huynh đệ với ta à? Có tin ta cắt tiểu đệ ngươi không, má nó!" Lục Hào thở phì phò phì phò cúp điện thoại.
"Tiên sư nó, toàn là một đám rác rưởi, nuôi tốn cơm mà, nhiều người như vậy, vậy mà tìm không ra một tên nhãi học sinh!"
"Bí bo... Bí bo...em lái xe ô tô..." Lục Hào máu trong người đã sôi lên, điện thoại lại vang lên cứ như rót thêm dầu vào đống lửa ah. Bình tĩnh.
"này alo! Có phải tìm được người hay không? Không có? Cái trời má! Ta đã nói rồi, không có tìm được người đừng gọi điện thoại cho ta! Có nghe thấy không? Điếc à?" Lục Hào đưa điện thoại tới miệng hét lớn, ném điện thoại tới ghế ngồi, điên máu mà.
Nhưng mà điện thoại vừa mới nằm dưới ghế thì, tiếng chuông lại vang lên.
Lục Hào cầm lên nhìn vẫn là tên đàn em kia gọi tới, bực mình trực tiếp bấm tắt cuộc gọi, sau đó tắt máy luôn, đem điện thoại ném một bên, dựa vào ghế xe nhắm mắt dưỡng thần hạ hỏa.
"Hào ca, Hào ca!" Ngưu Siêu từ phương trời nào vọt tới kêu gọi Lục Hạo.
"Chuyện gì? Có phải là tìm ra hắn không?" Lục Hào tức giận hỏi.
"Không phải. Là..."
"Cái con mẹ nó, người còn chưa tìm được các ngươi cứ lãi nhãi gì chớ" Lục Hào phất tay liền cho Ngưu Siêu một cái tát vào mặt.
Ngưu Siêu không không ăn cái bạt tai không khỏi oan ức cùng sợ rồi,
Nhưng nghĩ tới việc nguy cấp cần hồi báo này thật sự quá nghiêm trọng, Ngưu Siêu vẫn là cố bưng khuôn mặt bị đánh lấy dũng khí nói:
"Hào ca, là ở nhà có chuyện rồi."
"Cái gì? Xảy ra chuyện gì?" Lục Hào nghe được trong lòng cả kinh, vươn mình ngồi dậy.
"Cảnh sát đến rồi, đem ổ số 2 của chúng ta tóm gọn"
"Cái gì? Chuyện xảy ra khi nào?"
"hai mươi phút trước ạ."
"Đùng", Ngưu Siêu một bên mặt còn lại cũng ăn một cái tát trời giáng.
"hai mươi phút trước, tại sao đến bây giờ mới nói cho ta biết? Hả?"
"Hào ca, A Tiến nói đã gọi cho ca, nhưng ca cứ cúp máy, sau đó gọi không được cho ca nữa, hắn mới gọi đến cho đệ, bảo đệ tìm ca báo cáo, vừa nhận được điện thoại đệ liền chạy đến đây báo ca" Ngưu Siêu ủy khuất kể lể ra.
"Cảnh sát làm sao lại biết ổ số 2 của chúng ta? À? Nhất định là Tạ Phi Thiên, chính tiểu tử kia báo cảnh sát! Mẹ nó, tìm, xới ba tấc đất cũng phải tìm ra hắn cho ta!" Lục Hào tức giận đến nổ cả phổi, gầm hét lên.
....
Mà đồng thời lúc này, trong cục cảnh sát, Thượng Quan Đồng đang hướng về Tôn Hồng Dân hồi báo vụ án.
"... Tôn thúc, ta cảm thấy vụ án này ảnh hưởng cực kỳ lớn và liên quan rất rộng, hiện nay quan trọng nhấn là phải tìm được Tạ Phi Thiên, hắn nhất định là biết rất nhiều thứ."
"Hừm, mau đi phân phó, toàn lực tìm kiếm Tạ Phi Thiên, không thể để hắn rơi vào trong tay Hắc Hổ bang được." Tôn Hồng Dân ra chỉ thị.
Tác giả :
KhanG.Nhi