Trùm Tài Nguyên
Quyển 3 - Chương 131: Tìm kiếm đồng minh tương lai
Việc đàm phán với Tom, Phương Minh Viễn giao hết cho Tôn Chiếu Luân và Lâm Liên. Phương Minh Viễn tin rằng bọn họ sẽ còn làm tốt hơn cả chính mình.
Khả năng của mình đến đâu, tự bản thân Phương Minh Viễn có thể ước lượng. Bản thân chẳng qua là có lợi thế nhờ những trải nghiệm trong kiếp trước, nói về tầm nhìn với tương lai, bọn Tôn Chiếu Luân thúc ngựa cũng không đuổi kịp mình, nhưng nếu nói đến kinh nghiệm làm việc thực tế, bản thân kiếp trước chỉ là thích thì tìm hiểu, không có thực tế, sợ rằng lái xe cũng không đuổi kịp họ. Hơn nữa trong lòng Phương Minh Viễn hiểu rất rõ, những việc thuộc chuyên ngành đương nhiên nên giao cho những người thông thạo chuyên môn giải quyết, mình chỉ cần nắm vững đường hướng cơ bản là được. Nếu như việc gì cũng tự mình làm, thì không chỉ khiến kết quả không xứng với công sức bỏ ra, thậm chí chỉ có thể gây trở ngại chứ không giúp được gì, cho nên sau khi hắn nêu ra suy nghĩ và ý tưởng của mình cho bọn Tôn Chiếu Luân xong, chỉ cần xem kết quả đàm phán của Lâm Liên nộp lên, việc đàm phán này sẽ không cần quan tâm nhiều nữa. Nhưng Phương Minh Viễn cũng không thể như vậy mà quay về thủ đô, dù sao sau khi đàm phán đi đến thỏa thuận, vẫn còn cần hắn đích thân kí tên, cho nên hắn vẫn phải ở lại Phụng Nguyên.
Tuy nhiên ở lại Phụng Nguyên cũng không có nghĩa hắn ngồi không. Phương Minh Viễn nhân khoảng thời gian này, cẩn thận hoàn thiện việc thực thi ý tưởng hắn đã ấp ủ trong lòng từ lâu.
Phụng Nguyên là thành phố trung tâm của một trong bảy khu vực lớn của Hoa Hạ, là một phần cây cầu giữa Hoa Hạ và tân lục địa Á Âu, thành phố trung tâm lớn nhất lưu vực sông Hoàng Hà, nơi chế tạo máy bay trọng yếu của Hoa Hạ và khu vực nền tảng chế tạo máy bay lớn trong tương lai. Hơn nữa Phụng Nguyên còn là một trong những thành phố tập trung nhiều nhất những trường đại học, cao đẳng trọng điểm và viện nghiên cứu của Hoa Hạ, Phụng Nguyên hiện có ba mươi mốt trường cao đẳng và đại học, những bộ môn khoa học tự nhiên được phổ cập đến cấp học cơ bản, trong đó gồm cả những ngành học trọng điểm cấp quốc gia và ngành học trọng điểm cấp tỉnh có đến vài trăm ngành, có thể đào tạo thạc sĩ và tiến sĩ, ngoài ra còn có tám trường quân sự với vài trăm nghìn sinh viên, chỉ đứng sau thủ đô và Thượng Hải, đứng vững vị trí thứ ba trong cả nước. Là thành phố có mật độ các trường đại học cao đẳng và số người được hưởng giáo dục bậc đại học và cao đẳng nhiều nhất cả nước. Có thể nói nguồn tài nguyên giáo dục của Phụng Nguyên là vô cùng phong phú, chẳng những là ở khu vực miền tây, mà ngay cả trên cả nước cũng có vị trí vô cùng quan trọng.
Ví dụ như trường đại học giao thông của Tô Ái Quân, là trường đại học trọng điểm toàn quốc trực thuộc bộ giáo dục, tiền thân là trường công Nam Dương được thành lập ở thành phố Thượng Hải năm 1896, sau này chuyển tới Phụng Nguyên, và lấy tên là đại học giao thông Phụng Nguyên, được xếp vào hàng những trường đại học trọng điểm của cả nước.
Lại ví dụ như đại học khoa học kỹ thuật Phụng Nguyên tiền thân là trường công lập công nghệ Tây Bắc thời Dân quốc, hồi đó do học viện công nghệ thuộc đại học Bắc Dương, học viện công nghệ thuộc đại học Đông Bắc, học viện công nghiệp đại học Bắc Bình, học viện công nghệ Tiêu Tác kết hợp lại.
Một ví dụ nữa là tiền thân của trường đại học khoa học kỹ thuật điện tử Phụng Nguyên là trường vô tuyến điện của ủy ban quân sự trung ương xây dựng từ trước khi xây dựng đất nước, là trường đại học kĩ thuật đầu tiên do chính một thế hệ các nhà cách mạng từ thời kì khai quốc đích thân thành lập, trường đã từng nhiều lần thay đổi địa chỉ và tên gọi. Đến nay là trường đại học trực thuộc trung ương, trực tiếp trực thuộc bộ giáo dục, đứng đầu top 20 trường đại học trọng điểm trên cả nước, là một trong những trường đại học được nhà nước đưa vào danh sách “211 công trình” xây dựng trọng điểm, là một trong 60 trường trọng điểm xây dựng viện nghiên cứu sinh, cũng là một trong 20 trường về phần mềm xây dựng theo tiêu chí mang tính sư phạm cấp quốc gia và là vùng cơ sở quan trọng đào tạo nhân lực cấp cao cho ngành kỹ thuật điện tử công nghệ thông tin Hoa Hạ và giải quyết những vấn đề quan trọng trong lĩnh vực kĩ thuật thông tin điện tử.
Hơn nữa Phụng Nguyên có nhiều viện nghiên cứu khoa học, điều này trên cả nước ít nơi có được. Phương Minh Viễn còn nhớ, kiếp trước, Phụng Nguyên là vùng cơ sở lớn nhất, quan trọng nhất trong khu vực trung và tây của Hoa Hạ về khoa học, giáo dục bậc đại học và cao đẳng, công nghiệp khoa học quốc phòng, ngành khoa học kỹ thuật hiện đại, là vùng cơ sở ngành thông tin điện tử, vùng cơ sở trung tâm của ngành hàng không, công nghiệp hàng không, là một trong những thành phố trung tâm đặc biệt lớn có thực lực khoa học kỹ thuật lớn mạnh nhất, ngành công nghiệp đa dạng về chủng loại nhất, là đặc khu mới ở nội địa có khả năng hoạt động rộng khắp, là trung tâm tiền tệ, giao thông, của vùng tây và trung bộ Hoa Hạ và phía bắc Đại Lục, thực lực khoa học kĩ thuật tổng hợp đứng hàng đầu toàn quốc.
Bộ ra đa khí tượng đầu tiên, chiếc máy đầu tiên có thể chuyển đổi tín hiệu ra đa, máy thông tin sóng milimet, tất cả đều được ra đời ở Phụng Nguyên.
Hơn nữa Phụng Nguyên còn là đầu mối inte trung tâm ở năm tỉnh Tây Bắc của mạng máy tính công cộng và mạng lưới truyền thông đa phương tiện của Hoa Hạ trong tương lai, đồng thời, Phụng Nguyên cũng là con đường liên lạc duy nhất giữa mạng lưới máy tính công cộng của năm tỉnh tây bắc và Hoa Hạ, có đường truyền inte lớn nhất. Đại học giao thông Phụng Nguyên cũng là điểm then chốt vùng tây bắc của mạng lưới giáo dục nghiên cứu khoa học của Hoa Hạ, là đầu mối của mạng inte thế hệ hai ở tây bắc, do đó, thiết lập hệ thống quản lí phục vụ đáp ứng với quy mô lớn, chất lượng cao, an toàn tin cậy cho các xí nghiệp, hành chính sự nghiệp lớn ở cả trong và ngoài nước, trung tâm xây dựng cho thuê rộng khắp, trung tâm trao đổi số liệu inte quy mô cực đại của phục vụ ứng dụng tự nhiên sẽ có được nguồn tài nguyên mạng được ưu đãi.
Tóm lại, Phụng Nguyên có thể được coi là một trong ba trung tâm giáo dục, nghiên cứu khoa học lớn của Hoa Hạ, cũng là một trong những trung tâm inte quan trọng của Hoa Hạ sau này và là đầu mối inte của năm tỉnh tây bắc.
Nhưng những điều kiện tốt như thế này, ở kiếp trước của Phương Minh Viễn, lại không hề được tận dụng một cách tốt nhất. Tuy rằng trong năm tỉnh tây bắc, tốc độ phát triển kinh tế của Tần Tây đúng là đứng đầu bảng, nhưng xét trên cả nước, tốc độ phát triển của tỉnh Tần Tây lại bị tụt hậu lại rất xa so với những vùng duyên hải! Thế giới tương lai là thời đại của inte, là thời đại của khoa học kỹ thuật, nhưng tỉnh Tần Tây lại ngồi ôm kho của, để lỡ đi cơ hội. Không thể kịp thời chuyển thành tựu khoa học kỹ thuật thành sức sản xuất, có thể nói đó sẽ là căn bệnh khó chữa mà sau này trong cả quãng thời gian dài Hoa Hạ sẽ khó có thể tránh, mà điều này lại thể hiện đặc biệt tiêu biểu ở tỉnh Tần Tây.
Khoa học kỹ thuật là sức sản xuất quan trọng nhất, inte là tương lai của thế giới, về hai điểm này, ở Hoa Hạ không có ai hiểu rõ bằng Phương Minh Viễn, người đã tái sinh một kiếp như hắn, đương nhiên không thể lại ngồi giữ của mà để cơ hội tuột mất. Làm thế nào để tận dụng tốt nhất nguồn tài nguyên này là vấn đề từ sau khi tái sinh Phương Minh Viễn luôn trăn trở.
Trước kia, Phương Minh Viễn khó khăn vì không đủ tiền vốn, để đáp ứng cho việc mở rộng siêu thị Carrefour và quán ăn nhà họ Phương, có thể coi là đã rút hết số tiền hắn có trong tay.Mà đánh vào cửa ải khoa học kỹ thuật, một mặt là nỗ lực trên phương diện nhân lực, mặt khác cũng cần nguồn tiền đầu tư vô hạn, những công ty nổi tiếng thế giới, mỗi năm chỉ tính riêng chi phí cho nghiên cứu đã cao đến vài trăm triệu thậm chí vài tỷ đô la Mỹ, việc này hiện nay Phương Minh Viễn hoàn toàn không thể chi trả, cho nên rất nhiều ý tưởng của hắn đều chỉ có thể gác lại trong lòng.
Nhưng sáu tháng cuối năm bùng nổ chiến tranh vùng Vịnh, là cơ hội cho hắn tiến nhanh. Tính đến nay, xét theo những tin tức từ Hồng Kông đưa về, việc thu mua dầu khí theo kỳ hạn giao hàng tiến hành rất thuận lợi, đã có gần một phần ba tiền đầu tư, hơn nữa còn chưa bị những tập đoàn lợi ích nào trên quốc tế để ý đến. Nếu như tất cả đều có thể tiếp tục tiến hành như Phương Minh Viễn định liệu, chỉ cần riêng thu nhập từ đây, trừ đi những chi phí đã được dự tính, số tiền còn lại cũng đủ để cho hắn hiện thực hóa những ý tưởng của mình, chuẩn bị những bước đi đầu tiên ở Phụng Nguyên.
Phương Minh Viễn đang trong tầm bảo vệ ngầm của Trần Trung, lúc đó đang ngồi trong một quán bánh màn thầu nhân thịt cừu ở ngoài cổng đại học khoa học kỹ thuật điện tử Phụng Nguyên, nhìn dòng người ồ ạt ở cổng trường, có điều tuy mắt nhìn về nơi đó, bàn tay cứng nhắc bẻ bánh, nhưng tâm trí thì đã bay đến chín tầng mây.
-Những thiết bị xung quanh như điện thoại di động, chip vi mạch, máy tính ,những đồ điện gia dụng như đầu VCD, DVD, lò vi sóng, ti vi tinh thể lỏng, máy nghe nhạc, thẻ nhớ USB, những thiết bị công nghệ số, máy chơi game…
Phương Minh Viễn nhẩm tính những ngành sản xuất trong tương lai mà mình biết, những phương hướng phát triển để Phương Minh Viễn lựa chọn thực sự là rất rất nhiều, nhưng tất cả những cái đó, độc quyền sáng chế đều nằm trong tay người nước ngoài. Nếu không có đủ sự hỗ trợ từ đội ngũ nghiên cứu và phát triển, ngay cả là xây dựng được công ty sản xuất, chẳng qua cũng chỉ là công cụ mượn công ty nước ngoài để kiếm lợi kếch sù ở Hoa Hạ mà thôi.
Nội địa hóa sản phẩm, là danh từ mà rất nhiều người nghe đến nhàm cả tai, là ác mộng trở đi trở lại trong tâm trí những con người có ý chí trong ngành chế tạo của Hoa Hạ. Trong kiếp trước của Phương Minh Viễn, những người nổi trội trong các ngành sản xuất như VCD, ô tô, điện thoại di động, máy vi tính, nói khó nghe, tất cả chẳng qua chỉ là những công ty lắp ráp mà thôi. Bọn họ căn bản không có năng lực sáng tạo, những thứ gọi là hàng nội địa, cũng chỉ là mua linh kiện từ các công ty nước ngoài, mang về nước lắp rắp rồi bán lẻ mà thôi. Hơn bảy mươi, tám mươi phần trăm của số tiền lợi nhuận đó chảy vào túi những công ty nước ngoài. Nhưng đúng là như vậy, những công ty này vẫn không biết xấu hổ mà giương lá cờ là hàng nội địa, kêu gọi người dân mua những sản phẩm chất lượng thấp giá thành cao của họ.
Hơn nữa do đa phần độc quyền sáng chế đều nằm trong tay các công ty nước ngoài, đối với sự phát triển các ngành sản xuất trong nước của Hoa Hạ, là cực kỳ bất lợi. Một chiếc đầu DVD, lúc đó tuy rằng giá bán lẻ không đến hơn một trăm đô la Mỹ, tiền bản quyền lại phải nộp mười đô la Mỹ, lợi nhuận còn lại của các xí nghiệp sản xuất là vô cùng nhỏ bé, không đáng kể. Bởi vậy có thể thấy, sở hữu đội ngũ nghiên cứu và phát triển của riêng mình, nắm vững đủ bản quyền, mới là cơ sở để một công ty phát triển lâu dài.
Cho nên Phương Minh Viễn hy vọng có thể đạt được thỏa thuận với trường đại học Phụng Nguyên, phía trường cung cấp nguồn nhân lực cho nghiên cứu, phía Phương Minh Viễn cũng cấp tiền nghiên cứu, cùng hoàn thành hạng mục nghiên cứu. Sau đó cùng hưởng lợi nhuận…
-Món bánh màn thầu nhân thịt cừu là món quà vặt nổi tiếng của Tây An. Dùng thịt cừu hảo hạng, tẩm gia vị rồi hấp chín, dùng với nước súp, đưa những chiếc bánh vón cục đã được nướng chín, bẻ nát, thêm phụ liệu luộc mà thành. Món bánh màn thầu nhân thịt cừu thịt mềm canh sánh, hương thơm thuần vị, mềm, dẻo. Sau khi ăn dùng thêm một chén nhỏ canh nguyên chất, càng cảm nhận được hương thơm ngào ngạt, dư vị còn mãi, nếu như khi ăn có thể có thêm một đĩa củ kiệu, thì lại càng ngon miệng.
Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói lẫn lộn cả tiếng anh và tiếng trung cắt đứt luồng suy nghĩ của Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn lúc này mới chú ý đến, chẳng biết từ lúc nào, có một đôi thanh niên nam nữ người da trắng đến ngồi ở bàn bên cạnh. Người nói chính là chàng thanh niên, xem ra anh ta còn khá trẻ, chắc chưa đến hai bảy hai tám tuổi, anh ta còn đeo thêm cặp kính, nhìn khá là lịch sự nho nhã.
Phương Minh Viễn mỉm cười, không ngờ lại có người nước ngoài thích loại bánh màn thầu nhân thịt cừu này đến vậy. Theo truyền thuyết, khởi nguồn món bánh này là do món chè dương canh từ thế kỉ mười một trước công nguyên sau này biến đổi mà thành. Thời Tây Chu chè dương canh từng được đưa vào danh sách “Lễ soạn” cho vua và các chư hầu. Theo “Tống thư” ghi chép, thời Nam Bắc triều, Mao Tu vì dâng lên Tống Vũ Đế món chè dương canh tuyệt vị này liền được làm tổng quản, sau này còn thăng chức lên đại phu thượng thư Quang Lộc. Đại văn hào thời Bắc Tống Tô Đông Pha từng có câu thơ ca ngợi: “Lũng soạn hữu hùng tịch, Tần phanh vi dương canh ”
-Ừ, nhưng em vẫn cảm thấy mùi của nó vẫn có vị gây.
Cô gái tóc vàng khẽ nhíu mày nói.
-Nói em nghe này, món ăn này những hoàng đế của Hoa Hạ đều thích ăn. Theo truyền thuyết, hoàng đế đại Tống Triệu Khuông Dận- hoàng đế đã khai quốc, là người mà thế hệ con cháu đời sau bị diệt vong trong tay người Mông Cổ, trước khi ông lên ngôi vua đã từng chịu khổ ở thành Trường An, bữa đói bữa no sống qua ngày. Một ngày, ông đi qua đúng lúc một cửa hàng đang luộc bánh màn thầu nhân thịt cừu, người chủ tiệm nhìn thấy đáng thương, bẻ vụn bánh ra, rồi múc một muôi nước thịt nóng hổi, luộc chín. Triệu Khuông Dận cảm thấy đây là món ăn ngon nhất trên đời. Sau này, ông ta lên làm vua của Hoa Hạ, vẫn không thể quên món bánh màn thầu nhân thịt cừu năm xưa ở Trường An, thế là có một lần đi qua Trường An, cùng văn võ đại thần đi tìm cửa hàng đó ăn món bánh màn thầu thịt cừu, vẫn cảm thấy vị ngon không gì sánh được, còn hơn cả sơn hào hải vị. Thế là trọng thưởng cho người chủ cửa tiệm. Câu chuyện hoàng thượng ăn bánh màn thầu được truyền đi, món bánh màn thầu nhân thịt cừu liền thành món ăn vặt nổi tiếng ở đây.
Chàng trai da trắng trịnhtrọng nói.
-Ha ha ha ha.
Phương Minh Viễn không nhịn được liền bật cười.
Đôi nam nữ da trắng kinh ngạc nhìn Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn nhìn bánh trong bát của mình, đã bẻ ra rất nát rồi, liền đưa cho người phục vụ trong cửa hàng, lúc này mới quay sang nói với họ:
-Đó chỉ là truyền thuyết thôi, trên thực tế cũng không ai có thể biết chuyện này có thật hay không. Các bạn có thể coi đó như câu chuyện mà nghe, chứ đừng coi là thật. Nếu như hai người từng đi qua Hà Nam, ở đó cũng có một loại đồ ăn vặt gọi là mì tương. Món ăn đó cũng có một truyền thuyết, đó là khi Tây Hán diệt vong, Quang Vũ Đế Lưu Tú- người lập ra triều Đông Hán vì tránh kẻ thù truy đuổi, ngày đêm chạy trốn, đã vài ngày chưa được ăn cơm no. Sau đó gặp một gia đình, đang lúc định xin chút cơm ăn, nhưng khi đó binh mã loạn lạc, gia đình đó cũng rất nghèo, trong nhà cũng chỉ còn một ít mì khô và một chút nước tương đậu xanh đã lên men. Vị hoàng đế tương lai này đã đói đến mức khó có thể chịu được, cũng chẳng thể nề hà gì, thế là người nhà liền dùng tương chua, lấy mì, rau, đậu bỏ vào lò nướng chín, mời Lưu Tú ăn no nê một bữa. Sau này Lưu Tú lên làm Hoàng đế, lại vẫn không thể quên món mì tương trong cơn hoạn nạn năm xưa, thế cho nên trong cả tiệc ngự yến còn có món ăn là mì tương. Thế nào, nghe có thấy quen không?
Người Hoa Hạ, những câu chuyện thế này chắc chắn là đã nghe đi nghe lại rồi, dường như bất cứ thứ gì liên quan đến hoàng gia, cống phẩm, sẽ lập tức có giá trị lên gấp cả trăm lần.
-Ô kìa, hóa ra cậu có thể hiểu được lời chúng tôi nói.
Hai người thanh niên từ lúc thấy Phương Minh Viễn mở miệng, liền giật mình há hốc mồm, mãi tới lúc này, mới vừa kinh ngạc vừa vui mừng thốt lên.
Khả năng của mình đến đâu, tự bản thân Phương Minh Viễn có thể ước lượng. Bản thân chẳng qua là có lợi thế nhờ những trải nghiệm trong kiếp trước, nói về tầm nhìn với tương lai, bọn Tôn Chiếu Luân thúc ngựa cũng không đuổi kịp mình, nhưng nếu nói đến kinh nghiệm làm việc thực tế, bản thân kiếp trước chỉ là thích thì tìm hiểu, không có thực tế, sợ rằng lái xe cũng không đuổi kịp họ. Hơn nữa trong lòng Phương Minh Viễn hiểu rất rõ, những việc thuộc chuyên ngành đương nhiên nên giao cho những người thông thạo chuyên môn giải quyết, mình chỉ cần nắm vững đường hướng cơ bản là được. Nếu như việc gì cũng tự mình làm, thì không chỉ khiến kết quả không xứng với công sức bỏ ra, thậm chí chỉ có thể gây trở ngại chứ không giúp được gì, cho nên sau khi hắn nêu ra suy nghĩ và ý tưởng của mình cho bọn Tôn Chiếu Luân xong, chỉ cần xem kết quả đàm phán của Lâm Liên nộp lên, việc đàm phán này sẽ không cần quan tâm nhiều nữa. Nhưng Phương Minh Viễn cũng không thể như vậy mà quay về thủ đô, dù sao sau khi đàm phán đi đến thỏa thuận, vẫn còn cần hắn đích thân kí tên, cho nên hắn vẫn phải ở lại Phụng Nguyên.
Tuy nhiên ở lại Phụng Nguyên cũng không có nghĩa hắn ngồi không. Phương Minh Viễn nhân khoảng thời gian này, cẩn thận hoàn thiện việc thực thi ý tưởng hắn đã ấp ủ trong lòng từ lâu.
Phụng Nguyên là thành phố trung tâm của một trong bảy khu vực lớn của Hoa Hạ, là một phần cây cầu giữa Hoa Hạ và tân lục địa Á Âu, thành phố trung tâm lớn nhất lưu vực sông Hoàng Hà, nơi chế tạo máy bay trọng yếu của Hoa Hạ và khu vực nền tảng chế tạo máy bay lớn trong tương lai. Hơn nữa Phụng Nguyên còn là một trong những thành phố tập trung nhiều nhất những trường đại học, cao đẳng trọng điểm và viện nghiên cứu của Hoa Hạ, Phụng Nguyên hiện có ba mươi mốt trường cao đẳng và đại học, những bộ môn khoa học tự nhiên được phổ cập đến cấp học cơ bản, trong đó gồm cả những ngành học trọng điểm cấp quốc gia và ngành học trọng điểm cấp tỉnh có đến vài trăm ngành, có thể đào tạo thạc sĩ và tiến sĩ, ngoài ra còn có tám trường quân sự với vài trăm nghìn sinh viên, chỉ đứng sau thủ đô và Thượng Hải, đứng vững vị trí thứ ba trong cả nước. Là thành phố có mật độ các trường đại học cao đẳng và số người được hưởng giáo dục bậc đại học và cao đẳng nhiều nhất cả nước. Có thể nói nguồn tài nguyên giáo dục của Phụng Nguyên là vô cùng phong phú, chẳng những là ở khu vực miền tây, mà ngay cả trên cả nước cũng có vị trí vô cùng quan trọng.
Ví dụ như trường đại học giao thông của Tô Ái Quân, là trường đại học trọng điểm toàn quốc trực thuộc bộ giáo dục, tiền thân là trường công Nam Dương được thành lập ở thành phố Thượng Hải năm 1896, sau này chuyển tới Phụng Nguyên, và lấy tên là đại học giao thông Phụng Nguyên, được xếp vào hàng những trường đại học trọng điểm của cả nước.
Lại ví dụ như đại học khoa học kỹ thuật Phụng Nguyên tiền thân là trường công lập công nghệ Tây Bắc thời Dân quốc, hồi đó do học viện công nghệ thuộc đại học Bắc Dương, học viện công nghệ thuộc đại học Đông Bắc, học viện công nghiệp đại học Bắc Bình, học viện công nghệ Tiêu Tác kết hợp lại.
Một ví dụ nữa là tiền thân của trường đại học khoa học kỹ thuật điện tử Phụng Nguyên là trường vô tuyến điện của ủy ban quân sự trung ương xây dựng từ trước khi xây dựng đất nước, là trường đại học kĩ thuật đầu tiên do chính một thế hệ các nhà cách mạng từ thời kì khai quốc đích thân thành lập, trường đã từng nhiều lần thay đổi địa chỉ và tên gọi. Đến nay là trường đại học trực thuộc trung ương, trực tiếp trực thuộc bộ giáo dục, đứng đầu top 20 trường đại học trọng điểm trên cả nước, là một trong những trường đại học được nhà nước đưa vào danh sách “211 công trình” xây dựng trọng điểm, là một trong 60 trường trọng điểm xây dựng viện nghiên cứu sinh, cũng là một trong 20 trường về phần mềm xây dựng theo tiêu chí mang tính sư phạm cấp quốc gia và là vùng cơ sở quan trọng đào tạo nhân lực cấp cao cho ngành kỹ thuật điện tử công nghệ thông tin Hoa Hạ và giải quyết những vấn đề quan trọng trong lĩnh vực kĩ thuật thông tin điện tử.
Hơn nữa Phụng Nguyên có nhiều viện nghiên cứu khoa học, điều này trên cả nước ít nơi có được. Phương Minh Viễn còn nhớ, kiếp trước, Phụng Nguyên là vùng cơ sở lớn nhất, quan trọng nhất trong khu vực trung và tây của Hoa Hạ về khoa học, giáo dục bậc đại học và cao đẳng, công nghiệp khoa học quốc phòng, ngành khoa học kỹ thuật hiện đại, là vùng cơ sở ngành thông tin điện tử, vùng cơ sở trung tâm của ngành hàng không, công nghiệp hàng không, là một trong những thành phố trung tâm đặc biệt lớn có thực lực khoa học kỹ thuật lớn mạnh nhất, ngành công nghiệp đa dạng về chủng loại nhất, là đặc khu mới ở nội địa có khả năng hoạt động rộng khắp, là trung tâm tiền tệ, giao thông, của vùng tây và trung bộ Hoa Hạ và phía bắc Đại Lục, thực lực khoa học kĩ thuật tổng hợp đứng hàng đầu toàn quốc.
Bộ ra đa khí tượng đầu tiên, chiếc máy đầu tiên có thể chuyển đổi tín hiệu ra đa, máy thông tin sóng milimet, tất cả đều được ra đời ở Phụng Nguyên.
Hơn nữa Phụng Nguyên còn là đầu mối inte trung tâm ở năm tỉnh Tây Bắc của mạng máy tính công cộng và mạng lưới truyền thông đa phương tiện của Hoa Hạ trong tương lai, đồng thời, Phụng Nguyên cũng là con đường liên lạc duy nhất giữa mạng lưới máy tính công cộng của năm tỉnh tây bắc và Hoa Hạ, có đường truyền inte lớn nhất. Đại học giao thông Phụng Nguyên cũng là điểm then chốt vùng tây bắc của mạng lưới giáo dục nghiên cứu khoa học của Hoa Hạ, là đầu mối của mạng inte thế hệ hai ở tây bắc, do đó, thiết lập hệ thống quản lí phục vụ đáp ứng với quy mô lớn, chất lượng cao, an toàn tin cậy cho các xí nghiệp, hành chính sự nghiệp lớn ở cả trong và ngoài nước, trung tâm xây dựng cho thuê rộng khắp, trung tâm trao đổi số liệu inte quy mô cực đại của phục vụ ứng dụng tự nhiên sẽ có được nguồn tài nguyên mạng được ưu đãi.
Tóm lại, Phụng Nguyên có thể được coi là một trong ba trung tâm giáo dục, nghiên cứu khoa học lớn của Hoa Hạ, cũng là một trong những trung tâm inte quan trọng của Hoa Hạ sau này và là đầu mối inte của năm tỉnh tây bắc.
Nhưng những điều kiện tốt như thế này, ở kiếp trước của Phương Minh Viễn, lại không hề được tận dụng một cách tốt nhất. Tuy rằng trong năm tỉnh tây bắc, tốc độ phát triển kinh tế của Tần Tây đúng là đứng đầu bảng, nhưng xét trên cả nước, tốc độ phát triển của tỉnh Tần Tây lại bị tụt hậu lại rất xa so với những vùng duyên hải! Thế giới tương lai là thời đại của inte, là thời đại của khoa học kỹ thuật, nhưng tỉnh Tần Tây lại ngồi ôm kho của, để lỡ đi cơ hội. Không thể kịp thời chuyển thành tựu khoa học kỹ thuật thành sức sản xuất, có thể nói đó sẽ là căn bệnh khó chữa mà sau này trong cả quãng thời gian dài Hoa Hạ sẽ khó có thể tránh, mà điều này lại thể hiện đặc biệt tiêu biểu ở tỉnh Tần Tây.
Khoa học kỹ thuật là sức sản xuất quan trọng nhất, inte là tương lai của thế giới, về hai điểm này, ở Hoa Hạ không có ai hiểu rõ bằng Phương Minh Viễn, người đã tái sinh một kiếp như hắn, đương nhiên không thể lại ngồi giữ của mà để cơ hội tuột mất. Làm thế nào để tận dụng tốt nhất nguồn tài nguyên này là vấn đề từ sau khi tái sinh Phương Minh Viễn luôn trăn trở.
Trước kia, Phương Minh Viễn khó khăn vì không đủ tiền vốn, để đáp ứng cho việc mở rộng siêu thị Carrefour và quán ăn nhà họ Phương, có thể coi là đã rút hết số tiền hắn có trong tay.Mà đánh vào cửa ải khoa học kỹ thuật, một mặt là nỗ lực trên phương diện nhân lực, mặt khác cũng cần nguồn tiền đầu tư vô hạn, những công ty nổi tiếng thế giới, mỗi năm chỉ tính riêng chi phí cho nghiên cứu đã cao đến vài trăm triệu thậm chí vài tỷ đô la Mỹ, việc này hiện nay Phương Minh Viễn hoàn toàn không thể chi trả, cho nên rất nhiều ý tưởng của hắn đều chỉ có thể gác lại trong lòng.
Nhưng sáu tháng cuối năm bùng nổ chiến tranh vùng Vịnh, là cơ hội cho hắn tiến nhanh. Tính đến nay, xét theo những tin tức từ Hồng Kông đưa về, việc thu mua dầu khí theo kỳ hạn giao hàng tiến hành rất thuận lợi, đã có gần một phần ba tiền đầu tư, hơn nữa còn chưa bị những tập đoàn lợi ích nào trên quốc tế để ý đến. Nếu như tất cả đều có thể tiếp tục tiến hành như Phương Minh Viễn định liệu, chỉ cần riêng thu nhập từ đây, trừ đi những chi phí đã được dự tính, số tiền còn lại cũng đủ để cho hắn hiện thực hóa những ý tưởng của mình, chuẩn bị những bước đi đầu tiên ở Phụng Nguyên.
Phương Minh Viễn đang trong tầm bảo vệ ngầm của Trần Trung, lúc đó đang ngồi trong một quán bánh màn thầu nhân thịt cừu ở ngoài cổng đại học khoa học kỹ thuật điện tử Phụng Nguyên, nhìn dòng người ồ ạt ở cổng trường, có điều tuy mắt nhìn về nơi đó, bàn tay cứng nhắc bẻ bánh, nhưng tâm trí thì đã bay đến chín tầng mây.
-Những thiết bị xung quanh như điện thoại di động, chip vi mạch, máy tính ,những đồ điện gia dụng như đầu VCD, DVD, lò vi sóng, ti vi tinh thể lỏng, máy nghe nhạc, thẻ nhớ USB, những thiết bị công nghệ số, máy chơi game…
Phương Minh Viễn nhẩm tính những ngành sản xuất trong tương lai mà mình biết, những phương hướng phát triển để Phương Minh Viễn lựa chọn thực sự là rất rất nhiều, nhưng tất cả những cái đó, độc quyền sáng chế đều nằm trong tay người nước ngoài. Nếu không có đủ sự hỗ trợ từ đội ngũ nghiên cứu và phát triển, ngay cả là xây dựng được công ty sản xuất, chẳng qua cũng chỉ là công cụ mượn công ty nước ngoài để kiếm lợi kếch sù ở Hoa Hạ mà thôi.
Nội địa hóa sản phẩm, là danh từ mà rất nhiều người nghe đến nhàm cả tai, là ác mộng trở đi trở lại trong tâm trí những con người có ý chí trong ngành chế tạo của Hoa Hạ. Trong kiếp trước của Phương Minh Viễn, những người nổi trội trong các ngành sản xuất như VCD, ô tô, điện thoại di động, máy vi tính, nói khó nghe, tất cả chẳng qua chỉ là những công ty lắp ráp mà thôi. Bọn họ căn bản không có năng lực sáng tạo, những thứ gọi là hàng nội địa, cũng chỉ là mua linh kiện từ các công ty nước ngoài, mang về nước lắp rắp rồi bán lẻ mà thôi. Hơn bảy mươi, tám mươi phần trăm của số tiền lợi nhuận đó chảy vào túi những công ty nước ngoài. Nhưng đúng là như vậy, những công ty này vẫn không biết xấu hổ mà giương lá cờ là hàng nội địa, kêu gọi người dân mua những sản phẩm chất lượng thấp giá thành cao của họ.
Hơn nữa do đa phần độc quyền sáng chế đều nằm trong tay các công ty nước ngoài, đối với sự phát triển các ngành sản xuất trong nước của Hoa Hạ, là cực kỳ bất lợi. Một chiếc đầu DVD, lúc đó tuy rằng giá bán lẻ không đến hơn một trăm đô la Mỹ, tiền bản quyền lại phải nộp mười đô la Mỹ, lợi nhuận còn lại của các xí nghiệp sản xuất là vô cùng nhỏ bé, không đáng kể. Bởi vậy có thể thấy, sở hữu đội ngũ nghiên cứu và phát triển của riêng mình, nắm vững đủ bản quyền, mới là cơ sở để một công ty phát triển lâu dài.
Cho nên Phương Minh Viễn hy vọng có thể đạt được thỏa thuận với trường đại học Phụng Nguyên, phía trường cung cấp nguồn nhân lực cho nghiên cứu, phía Phương Minh Viễn cũng cấp tiền nghiên cứu, cùng hoàn thành hạng mục nghiên cứu. Sau đó cùng hưởng lợi nhuận…
-Món bánh màn thầu nhân thịt cừu là món quà vặt nổi tiếng của Tây An. Dùng thịt cừu hảo hạng, tẩm gia vị rồi hấp chín, dùng với nước súp, đưa những chiếc bánh vón cục đã được nướng chín, bẻ nát, thêm phụ liệu luộc mà thành. Món bánh màn thầu nhân thịt cừu thịt mềm canh sánh, hương thơm thuần vị, mềm, dẻo. Sau khi ăn dùng thêm một chén nhỏ canh nguyên chất, càng cảm nhận được hương thơm ngào ngạt, dư vị còn mãi, nếu như khi ăn có thể có thêm một đĩa củ kiệu, thì lại càng ngon miệng.
Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói lẫn lộn cả tiếng anh và tiếng trung cắt đứt luồng suy nghĩ của Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn lúc này mới chú ý đến, chẳng biết từ lúc nào, có một đôi thanh niên nam nữ người da trắng đến ngồi ở bàn bên cạnh. Người nói chính là chàng thanh niên, xem ra anh ta còn khá trẻ, chắc chưa đến hai bảy hai tám tuổi, anh ta còn đeo thêm cặp kính, nhìn khá là lịch sự nho nhã.
Phương Minh Viễn mỉm cười, không ngờ lại có người nước ngoài thích loại bánh màn thầu nhân thịt cừu này đến vậy. Theo truyền thuyết, khởi nguồn món bánh này là do món chè dương canh từ thế kỉ mười một trước công nguyên sau này biến đổi mà thành. Thời Tây Chu chè dương canh từng được đưa vào danh sách “Lễ soạn” cho vua và các chư hầu. Theo “Tống thư” ghi chép, thời Nam Bắc triều, Mao Tu vì dâng lên Tống Vũ Đế món chè dương canh tuyệt vị này liền được làm tổng quản, sau này còn thăng chức lên đại phu thượng thư Quang Lộc. Đại văn hào thời Bắc Tống Tô Đông Pha từng có câu thơ ca ngợi: “Lũng soạn hữu hùng tịch, Tần phanh vi dương canh ”
-Ừ, nhưng em vẫn cảm thấy mùi của nó vẫn có vị gây.
Cô gái tóc vàng khẽ nhíu mày nói.
-Nói em nghe này, món ăn này những hoàng đế của Hoa Hạ đều thích ăn. Theo truyền thuyết, hoàng đế đại Tống Triệu Khuông Dận- hoàng đế đã khai quốc, là người mà thế hệ con cháu đời sau bị diệt vong trong tay người Mông Cổ, trước khi ông lên ngôi vua đã từng chịu khổ ở thành Trường An, bữa đói bữa no sống qua ngày. Một ngày, ông đi qua đúng lúc một cửa hàng đang luộc bánh màn thầu nhân thịt cừu, người chủ tiệm nhìn thấy đáng thương, bẻ vụn bánh ra, rồi múc một muôi nước thịt nóng hổi, luộc chín. Triệu Khuông Dận cảm thấy đây là món ăn ngon nhất trên đời. Sau này, ông ta lên làm vua của Hoa Hạ, vẫn không thể quên món bánh màn thầu nhân thịt cừu năm xưa ở Trường An, thế là có một lần đi qua Trường An, cùng văn võ đại thần đi tìm cửa hàng đó ăn món bánh màn thầu thịt cừu, vẫn cảm thấy vị ngon không gì sánh được, còn hơn cả sơn hào hải vị. Thế là trọng thưởng cho người chủ cửa tiệm. Câu chuyện hoàng thượng ăn bánh màn thầu được truyền đi, món bánh màn thầu nhân thịt cừu liền thành món ăn vặt nổi tiếng ở đây.
Chàng trai da trắng trịnhtrọng nói.
-Ha ha ha ha.
Phương Minh Viễn không nhịn được liền bật cười.
Đôi nam nữ da trắng kinh ngạc nhìn Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn nhìn bánh trong bát của mình, đã bẻ ra rất nát rồi, liền đưa cho người phục vụ trong cửa hàng, lúc này mới quay sang nói với họ:
-Đó chỉ là truyền thuyết thôi, trên thực tế cũng không ai có thể biết chuyện này có thật hay không. Các bạn có thể coi đó như câu chuyện mà nghe, chứ đừng coi là thật. Nếu như hai người từng đi qua Hà Nam, ở đó cũng có một loại đồ ăn vặt gọi là mì tương. Món ăn đó cũng có một truyền thuyết, đó là khi Tây Hán diệt vong, Quang Vũ Đế Lưu Tú- người lập ra triều Đông Hán vì tránh kẻ thù truy đuổi, ngày đêm chạy trốn, đã vài ngày chưa được ăn cơm no. Sau đó gặp một gia đình, đang lúc định xin chút cơm ăn, nhưng khi đó binh mã loạn lạc, gia đình đó cũng rất nghèo, trong nhà cũng chỉ còn một ít mì khô và một chút nước tương đậu xanh đã lên men. Vị hoàng đế tương lai này đã đói đến mức khó có thể chịu được, cũng chẳng thể nề hà gì, thế là người nhà liền dùng tương chua, lấy mì, rau, đậu bỏ vào lò nướng chín, mời Lưu Tú ăn no nê một bữa. Sau này Lưu Tú lên làm Hoàng đế, lại vẫn không thể quên món mì tương trong cơn hoạn nạn năm xưa, thế cho nên trong cả tiệc ngự yến còn có món ăn là mì tương. Thế nào, nghe có thấy quen không?
Người Hoa Hạ, những câu chuyện thế này chắc chắn là đã nghe đi nghe lại rồi, dường như bất cứ thứ gì liên quan đến hoàng gia, cống phẩm, sẽ lập tức có giá trị lên gấp cả trăm lần.
-Ô kìa, hóa ra cậu có thể hiểu được lời chúng tôi nói.
Hai người thanh niên từ lúc thấy Phương Minh Viễn mở miệng, liền giật mình há hốc mồm, mãi tới lúc này, mới vừa kinh ngạc vừa vui mừng thốt lên.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang