Trùm Tài Nguyên
Quyển 2 - Chương 89: Cuộc viếng thăm bất ngờ
- Cô Trần!
Ba người Nhật Bản đứng dậy cúi gập người chào rất cung kính, điều này làm Trần Dung có chút bối rối. Cúi đầu bây giờ ở Hoa Hạ là đại lễ rồi, những cuộc gặp bình thường rất ít dùng.
Trần Dung không biết đáp lễ thế nào nên vội vàng đáp lại:
- Chào các vị!
- Tôi tên là Aso Kagetsu, đây là Fujimoto, còn đây là Sosutsuri, chúng tôi đến từ tạp chí “Tuần san thiếu niên” của Nhật Bản.
Người con gái xinh đẹp kia có vẻ như là cấp trên của hai người còn lại nên đứng ra giới thiệu.
Cô ta nói tiếng Trung rất chuẩn, điều này làm cho Trần Dung có chút xấu hổ, nói đúng ra tiếng phổ thông của cô vẫn còn mang một chút giọng của địa phương Tần Tây.
- À, À! Cô Aso, các cô muốn gặp Phương Minh Viễn phải không?
Trần Dung nhanh chóng lấy lại tinh thần:
- Với tư cách là giáo viên của em ấy, tôi có thể hỏi các vị cần gặp em ấy có chuyện gì không?
Trong lòng cô có một chút bất an. Đối với những người sống ở cuối thập niên tám mươi thì gặp người nước ngoài vẫn là một chuyện hết sức lạ lùng, nhất là tỉnh ở vùng Tây Bắc này, ở một nơi nhỏ như thị trấn Hải Trang thì đây lại là một chuyện cực kỳ lạ lùng. Trần Dung sợ rằng Phương Minh Viễn đã làm gì đó đắc tội với những người Nhật này. Đây đúng là một chuyện ngoài ý muốn!
- Xin cô Trần yên tâm!
Đoán biết được lo lắng của Trần Dung, cô gái giải thích:
- Chúng tôi đến đây là đại diện cho tạp chí xin lỗi cậu Phương thôi.
- Xin lỗi?
Trần Dung ngạc nhiên nhìn hiệu trưởng. Nhưng hình như hiệu trưởng đã biết trước việc này nên không tỏ ra ngạc nhiên.
- Đúng vậy, là đến để xin lỗi!
Cô gái nói lại một lần nữa:
- Bởi vì một số hành động của nhân viên trong tạp chí đã gây ra hiểu nhầm giữa cậu Phương và tạp chí chúng tôi. Vì vậy lần này chúng tôi đến đây là để xin lỗi cậu ấy nhằm xóa bỏ hiểu nhầm.
Truyện “U Du Bạch thư” của Phương Minh Viễn viết càng ngày càng sắc bén, linh hoạt. Chỉ mới đến kỳ thứ hai đã lọt vào top 10 truyện hay ở Nhật Bản, thu hút thêm không biết bao nhiêu độc giả cho “Thiếu niên tuần san”, khiến thanh thế của tạp chí được nâng cao. Hơn nữa một số công ty hoạt hình cũng đã ngỏ lời với tạp chí muốn bản quyền truyện này, điều này khiến tạp chí này ăn không ngon ngủ không yên. Nhất là khi bọn họ nghĩ đến, nguyên bản phim hoạt hình có thể tuột khỏi tay công ty mình, trong lòng không khỏi lo lắng.
Vì vậy lãnh đạo tạp chí quyết định phạt Keiji Koizumi, giáng y xuống làm cấp thấp nhất. Lần này, ngay cả chú y cũng không thể mở miệng xin cho y, vì hành động ngu xuẩn của y không những đã làm tạp chí mất cơ hội gia tăng ảnh hưởng của mình lên giới truyện tranh Nhật Bản mà còn gián tiếp đẩy Phương Minh Viễn về phía đối thủ, làm tăng thêm sức mạnh cho đối thủ “thiếu niên nguyệt san”! Gây cho tạp chí một tổn thất khôn lường!
Giải quyết xong chuyện của Keiji Koizumi lại đến chuyện làm thế nào để nối lại quan hệ giữa tạp chí và Phương Minh Viễn. Mọi người trong tạp chí đều cho rằng với tuổi của Phương Minh Viễn hiện giờ thì con đường sáng tạo của hắn còn rất dài, tuy truyện U Du Bạch thư đã thuộc về mình nhưng vẫn không đảm bảo được những cơ hội sau này của tạp chí. Vì vậy lần này đến xin lỗi Phương Minh Viễn là muốn tạo tình cảm tốt để tạo thuận lợi cho công việc sau này, và ba người Aso hon Kagetsu chính vì nhiệm vụ này mà đến Hoa Hạ.
Đến Phụng nguyên, vì muốn tạo cho Phương Minh Viễn một bất ngời nho nhỏ nên bọn họ không tìm Tô Ái Quân mà âm thầm điều tra để tìm tung tích Phương Minh Viễn, tìm được rồi thì lập tức đến đây.
Vốn không hiểu nội tình nên giờ đây trong đầu Trần Dung lại càng cảm thấy mờ mịt, hoàn toàn không hiểu vì sao một học sinh trung học lại có quan hệ với người Nhật, hơn nữa ba người Nhật này từ xa tới đây chỉ là để xin lỗi Phương Minh Viễn, thật là không thể tưởng tượng nổi.
Cô nhìn vị hiệu trưởng lúc này đang ngồi bên cạnh, hiệu trưởng khẽ ho lên hai tiếng, làm mọi ánh mắt đều dồn về phía mình, ông lên tiếng:
- Cô Trần, cô Aso và mọi người tới đây đều là khách. Bây giờ cũng sắp tan học rồi, cô dẫn mọi người đi gặp Phương Minh Viễn đi.
Trần Dung không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, đưa mấy người này đi tìm Phương Minh Viễn? Cô còn tưởng hiệu trưởng sẽ bảo cô đưa Phương Minh Viễn đến cơ chứ, nhưng nếu hiệu trưởng đã nói như vậy cô cũng không tiện nói gì nữa.
- Ba vị, mời đi theo tôi.
Buổi học đã gần kết thúc, có người thì vui, có người thì cảm thấy buồn. Phương Minh Viễn ngồi ở bàn cuối bắt chéo chân bỏ chân lên mặt sau của ghế ngồi rất nhàn nhã. Kiểu này ở trường đại học không phải là chuyện hiếm nhưng đây là trường trung học nên hành động như vậy hơi quá. Nếu như đổi lại là người khác, đang đứng trên bục giảng…
Thì thầy tiếng Anh đã ném cho cậu ta một viên phấn rồi. Nhưng thứ nhất, Phương Minh Viễn ngồi bàn cuối các bạn học sinh khác cũng không nhìn thấy, thứ hai năm nay hắn lại là học sinh đứng nhất trường, hơn nữa điểm thi tiếng Anh của hắn đạt tối đa dù hắn lại không hay đến trường, đỡ tốn bao nhiêu là công sức, một học sinh như vậy ai mà chẳng thích chứ? Vì vậy thầy dạy tiếng Anh cũng nhắm mắt làm ngơ mà bỏ qua cho hắn.
Lưu Dũng nghiêng đầu liếc qua Phương Minh Viễn, khe khẽ giơ ngón tay lên, quả thật rất cừ. Đại ca ghê gớm thật, cứ lăn lộn như vậy mà lại xếp thứ nhất. Thành tích lần này của Lưu Dũng cũng không tồi, đứng thứ tư trong lớp. Kiểu gì thì cũng nằm trong top 10 của trường, như thế cũng đủ để lấy le với bố mẹ y rồi. Y nhìn sang chỗ Lý Vũ Hân, cô bé này cũng rất cừ, mặc dù không bằng Phương Minh Viễn nhưng vị trí thứ hai thì nắm chắc trong tay rồi, lại còn đạt điểm tối đa môn tiếng Anh nữa chứ!
Lúc này thầy giáo tiếng Anh mới chú ý đến cô Trần đang thập thò ngoài cửa, thầy liền hỏi:
- Cô Trần, có chuyện gì vậy?
Trần Dung nhìn thấy Phương Minh Viễn ngồi bàn cuối lúc này đang thản nhiên ung dung, như vậy không phải là quá thoải mái rồi sao.
- Phương Minh Viễn, em ra ngoài này một lát!
- Em sao?
Phương Minh viễn chỉ vào mình.
- Đừng hoa tay múa chân nữa, chính là nói em đấy!
Tên tiểu tử này tưởng đây là đâu chứ? Hồi mình học đại học cũng không hỗn láo như thế!
Phương Minh Viễn lúc này mới bước ra, bỏ lại sau lưng tiếng lầm rầm thắc mắc của cả lớp.
- Đáng kiếp!
Tào Hổ hả hê. Lúc nãy y cũng nhìn thấy điệu bộ của Phương Minh Viễn. Nhưng thầy giáo không nói gì nên y lại càng không có tư cách nói Phương Minh Viễn. Lần này Trần Dung chủ động ra mặt thật là tốt quá!
Lý Vũ Hân quay đầu lườn y một cái, không nói gì rồi quay lên. Nhưng chỉ cần một cái lườm như thế cũng đủ làm y lập tức trở lại buồn rầu.
Kiểu gì thì tối cũng phải về nhà, nếu có nói dối với cha là chưa có kết quả thi cuối kỳ thì nếu không có sự giúp đỡ của Lý Vũ Hân kiểu gì cha cũng biết được sự thật, lúc này hai tội hợp lại không phải là mình lại càng thảm hơn sao? Chỉ cần nghĩ đến đó Tào Hổ đã muốn trốn về Hoàng Xuyên rồi.
Phương Minh Viễn cảm thấy khó hiểu bước ra khỏi lớp. Lúc này hắn mới để ý thấy ngoài Trần Dung ra còn có thêm ba người nữa, trong đó có một cô gái vô cùng xinh đẹp. Có điều nhìn ba người này không giống là người Hoa Hạ.
Trần Dung quay sang nói với ba người kia:
- Cô Aso, đây chính là Phương Minh Viễn.
- Aso?
Phương Minh Viễn lập tức hiểu ra đây chính là người Nhật, hèn gì mình nhìn thấy họ quen quen. Nhưng họ tìm mình làm gì nhỉ? Bên tạp chí “tuần san thiếu niên” không phải là do Miyamoto trực tiếp liên hệ với mình sao. Ba người này từ đâu đến chứ? Chẳng nhẽ lại là người của công ty Enics?
- Cậu Phương, chúng tôi là người của tạp chí “tuần san thiếu niên”. Vì việc làm thiếu suy nghĩ của Keiji Koizumi mà đặc biệt tới đây tạ lỗi với cậu!
Vừa nói cô cùng hai người kia vừa cúi gập người xuống.
Phương Minh Viễn gãi gãi đầu. Điều này đúng là ngoài dự đoán của hắn, sao đột nhiên tạp chí đó lại nghĩ đến mình thế này, lại còn phái người đến xin lỗi nữa? Hắn không nghĩ rằng mình lại “to” đến thế, có thể làm cho người Nhật Bản phải cúi đầu.
Trần Dung ở sau lưng thúc hắn một cái, tên tiểu tử này thật là, không thèm nói gì để người ta đứng như vậy! Dù gì cũng là người Nhật, không thể đối với họ như vậy được.
- Hả?
Phương Minh Viễn quay đầu lại lúc này hắn mới nhìn thấy ánh mắt Trần Dung đang ra hiệu cho hắn.
Lúc này chuông cũng vừa báo tan học.
- Đây là cô Aso phải không, mời các vị đứng lên, không cần phải khách sáo vậy đâu.
Đang ở trước mặt Trần Dung nên hắn không tiện đỡ cô gái, nếu không hắn đã không ngại ngùng mà kiếm điểm với cô ấy.
- Cậu Phương, tôi tên là Aso hon Kagetsu, đây là Fujimoto, còn đây là Sosutsuri, chúng tôi đến từ tạp chí “tuần san thiếu niên” của Nhật Bản.
Aso hon Kagetsu chủ động giới thiệu.
- Aso hon kagetsu?
Mặt Phương Minh Viễn lộ ra vẻ kinh ngạc, điều này không qua được mắt của cô gái.
- Cậu Phương, có chuyện gì sao?
Cô ta nghiêng đầu lộ vẻ khó hiểu hỏi Phương Minh Viễn.
Mái tóc dài buông xõa dưới ánh mặt trời nhàn nhạt. Làm mê mẩn các học sinh.
- Cô gái đó thật xinh đẹp!
Tào Hổ mắt nhìn thẳng miệng lẩm bẩm. So với cô gái này thì những người con gái y đã từng gặp quả thật không đáng nhắc đến! Dưới ánh mặt trời, làn da trắng nõn của cô ấy như đang tỏa ánh hào quang, làm cho người ta lóa mắt!
Phương Minh Viễn hơi xấu hổ, gãi gãi đầu nói:
- Không có gì, không có gì.
- Chết tiệt, mình không thể nói trước mặt cô giáo rằng cô và cô đào hát Aso hon Kagetsu cùng họ cùng tên được.
Phương Minh Viễn lẩm bẩm một mình.
Ba người Nhật Bản đứng dậy cúi gập người chào rất cung kính, điều này làm Trần Dung có chút bối rối. Cúi đầu bây giờ ở Hoa Hạ là đại lễ rồi, những cuộc gặp bình thường rất ít dùng.
Trần Dung không biết đáp lễ thế nào nên vội vàng đáp lại:
- Chào các vị!
- Tôi tên là Aso Kagetsu, đây là Fujimoto, còn đây là Sosutsuri, chúng tôi đến từ tạp chí “Tuần san thiếu niên” của Nhật Bản.
Người con gái xinh đẹp kia có vẻ như là cấp trên của hai người còn lại nên đứng ra giới thiệu.
Cô ta nói tiếng Trung rất chuẩn, điều này làm cho Trần Dung có chút xấu hổ, nói đúng ra tiếng phổ thông của cô vẫn còn mang một chút giọng của địa phương Tần Tây.
- À, À! Cô Aso, các cô muốn gặp Phương Minh Viễn phải không?
Trần Dung nhanh chóng lấy lại tinh thần:
- Với tư cách là giáo viên của em ấy, tôi có thể hỏi các vị cần gặp em ấy có chuyện gì không?
Trong lòng cô có một chút bất an. Đối với những người sống ở cuối thập niên tám mươi thì gặp người nước ngoài vẫn là một chuyện hết sức lạ lùng, nhất là tỉnh ở vùng Tây Bắc này, ở một nơi nhỏ như thị trấn Hải Trang thì đây lại là một chuyện cực kỳ lạ lùng. Trần Dung sợ rằng Phương Minh Viễn đã làm gì đó đắc tội với những người Nhật này. Đây đúng là một chuyện ngoài ý muốn!
- Xin cô Trần yên tâm!
Đoán biết được lo lắng của Trần Dung, cô gái giải thích:
- Chúng tôi đến đây là đại diện cho tạp chí xin lỗi cậu Phương thôi.
- Xin lỗi?
Trần Dung ngạc nhiên nhìn hiệu trưởng. Nhưng hình như hiệu trưởng đã biết trước việc này nên không tỏ ra ngạc nhiên.
- Đúng vậy, là đến để xin lỗi!
Cô gái nói lại một lần nữa:
- Bởi vì một số hành động của nhân viên trong tạp chí đã gây ra hiểu nhầm giữa cậu Phương và tạp chí chúng tôi. Vì vậy lần này chúng tôi đến đây là để xin lỗi cậu ấy nhằm xóa bỏ hiểu nhầm.
Truyện “U Du Bạch thư” của Phương Minh Viễn viết càng ngày càng sắc bén, linh hoạt. Chỉ mới đến kỳ thứ hai đã lọt vào top 10 truyện hay ở Nhật Bản, thu hút thêm không biết bao nhiêu độc giả cho “Thiếu niên tuần san”, khiến thanh thế của tạp chí được nâng cao. Hơn nữa một số công ty hoạt hình cũng đã ngỏ lời với tạp chí muốn bản quyền truyện này, điều này khiến tạp chí này ăn không ngon ngủ không yên. Nhất là khi bọn họ nghĩ đến, nguyên bản phim hoạt hình có thể tuột khỏi tay công ty mình, trong lòng không khỏi lo lắng.
Vì vậy lãnh đạo tạp chí quyết định phạt Keiji Koizumi, giáng y xuống làm cấp thấp nhất. Lần này, ngay cả chú y cũng không thể mở miệng xin cho y, vì hành động ngu xuẩn của y không những đã làm tạp chí mất cơ hội gia tăng ảnh hưởng của mình lên giới truyện tranh Nhật Bản mà còn gián tiếp đẩy Phương Minh Viễn về phía đối thủ, làm tăng thêm sức mạnh cho đối thủ “thiếu niên nguyệt san”! Gây cho tạp chí một tổn thất khôn lường!
Giải quyết xong chuyện của Keiji Koizumi lại đến chuyện làm thế nào để nối lại quan hệ giữa tạp chí và Phương Minh Viễn. Mọi người trong tạp chí đều cho rằng với tuổi của Phương Minh Viễn hiện giờ thì con đường sáng tạo của hắn còn rất dài, tuy truyện U Du Bạch thư đã thuộc về mình nhưng vẫn không đảm bảo được những cơ hội sau này của tạp chí. Vì vậy lần này đến xin lỗi Phương Minh Viễn là muốn tạo tình cảm tốt để tạo thuận lợi cho công việc sau này, và ba người Aso hon Kagetsu chính vì nhiệm vụ này mà đến Hoa Hạ.
Đến Phụng nguyên, vì muốn tạo cho Phương Minh Viễn một bất ngời nho nhỏ nên bọn họ không tìm Tô Ái Quân mà âm thầm điều tra để tìm tung tích Phương Minh Viễn, tìm được rồi thì lập tức đến đây.
Vốn không hiểu nội tình nên giờ đây trong đầu Trần Dung lại càng cảm thấy mờ mịt, hoàn toàn không hiểu vì sao một học sinh trung học lại có quan hệ với người Nhật, hơn nữa ba người Nhật này từ xa tới đây chỉ là để xin lỗi Phương Minh Viễn, thật là không thể tưởng tượng nổi.
Cô nhìn vị hiệu trưởng lúc này đang ngồi bên cạnh, hiệu trưởng khẽ ho lên hai tiếng, làm mọi ánh mắt đều dồn về phía mình, ông lên tiếng:
- Cô Trần, cô Aso và mọi người tới đây đều là khách. Bây giờ cũng sắp tan học rồi, cô dẫn mọi người đi gặp Phương Minh Viễn đi.
Trần Dung không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, đưa mấy người này đi tìm Phương Minh Viễn? Cô còn tưởng hiệu trưởng sẽ bảo cô đưa Phương Minh Viễn đến cơ chứ, nhưng nếu hiệu trưởng đã nói như vậy cô cũng không tiện nói gì nữa.
- Ba vị, mời đi theo tôi.
Buổi học đã gần kết thúc, có người thì vui, có người thì cảm thấy buồn. Phương Minh Viễn ngồi ở bàn cuối bắt chéo chân bỏ chân lên mặt sau của ghế ngồi rất nhàn nhã. Kiểu này ở trường đại học không phải là chuyện hiếm nhưng đây là trường trung học nên hành động như vậy hơi quá. Nếu như đổi lại là người khác, đang đứng trên bục giảng…
Thì thầy tiếng Anh đã ném cho cậu ta một viên phấn rồi. Nhưng thứ nhất, Phương Minh Viễn ngồi bàn cuối các bạn học sinh khác cũng không nhìn thấy, thứ hai năm nay hắn lại là học sinh đứng nhất trường, hơn nữa điểm thi tiếng Anh của hắn đạt tối đa dù hắn lại không hay đến trường, đỡ tốn bao nhiêu là công sức, một học sinh như vậy ai mà chẳng thích chứ? Vì vậy thầy dạy tiếng Anh cũng nhắm mắt làm ngơ mà bỏ qua cho hắn.
Lưu Dũng nghiêng đầu liếc qua Phương Minh Viễn, khe khẽ giơ ngón tay lên, quả thật rất cừ. Đại ca ghê gớm thật, cứ lăn lộn như vậy mà lại xếp thứ nhất. Thành tích lần này của Lưu Dũng cũng không tồi, đứng thứ tư trong lớp. Kiểu gì thì cũng nằm trong top 10 của trường, như thế cũng đủ để lấy le với bố mẹ y rồi. Y nhìn sang chỗ Lý Vũ Hân, cô bé này cũng rất cừ, mặc dù không bằng Phương Minh Viễn nhưng vị trí thứ hai thì nắm chắc trong tay rồi, lại còn đạt điểm tối đa môn tiếng Anh nữa chứ!
Lúc này thầy giáo tiếng Anh mới chú ý đến cô Trần đang thập thò ngoài cửa, thầy liền hỏi:
- Cô Trần, có chuyện gì vậy?
Trần Dung nhìn thấy Phương Minh Viễn ngồi bàn cuối lúc này đang thản nhiên ung dung, như vậy không phải là quá thoải mái rồi sao.
- Phương Minh Viễn, em ra ngoài này một lát!
- Em sao?
Phương Minh viễn chỉ vào mình.
- Đừng hoa tay múa chân nữa, chính là nói em đấy!
Tên tiểu tử này tưởng đây là đâu chứ? Hồi mình học đại học cũng không hỗn láo như thế!
Phương Minh Viễn lúc này mới bước ra, bỏ lại sau lưng tiếng lầm rầm thắc mắc của cả lớp.
- Đáng kiếp!
Tào Hổ hả hê. Lúc nãy y cũng nhìn thấy điệu bộ của Phương Minh Viễn. Nhưng thầy giáo không nói gì nên y lại càng không có tư cách nói Phương Minh Viễn. Lần này Trần Dung chủ động ra mặt thật là tốt quá!
Lý Vũ Hân quay đầu lườn y một cái, không nói gì rồi quay lên. Nhưng chỉ cần một cái lườm như thế cũng đủ làm y lập tức trở lại buồn rầu.
Kiểu gì thì tối cũng phải về nhà, nếu có nói dối với cha là chưa có kết quả thi cuối kỳ thì nếu không có sự giúp đỡ của Lý Vũ Hân kiểu gì cha cũng biết được sự thật, lúc này hai tội hợp lại không phải là mình lại càng thảm hơn sao? Chỉ cần nghĩ đến đó Tào Hổ đã muốn trốn về Hoàng Xuyên rồi.
Phương Minh Viễn cảm thấy khó hiểu bước ra khỏi lớp. Lúc này hắn mới để ý thấy ngoài Trần Dung ra còn có thêm ba người nữa, trong đó có một cô gái vô cùng xinh đẹp. Có điều nhìn ba người này không giống là người Hoa Hạ.
Trần Dung quay sang nói với ba người kia:
- Cô Aso, đây chính là Phương Minh Viễn.
- Aso?
Phương Minh Viễn lập tức hiểu ra đây chính là người Nhật, hèn gì mình nhìn thấy họ quen quen. Nhưng họ tìm mình làm gì nhỉ? Bên tạp chí “tuần san thiếu niên” không phải là do Miyamoto trực tiếp liên hệ với mình sao. Ba người này từ đâu đến chứ? Chẳng nhẽ lại là người của công ty Enics?
- Cậu Phương, chúng tôi là người của tạp chí “tuần san thiếu niên”. Vì việc làm thiếu suy nghĩ của Keiji Koizumi mà đặc biệt tới đây tạ lỗi với cậu!
Vừa nói cô cùng hai người kia vừa cúi gập người xuống.
Phương Minh Viễn gãi gãi đầu. Điều này đúng là ngoài dự đoán của hắn, sao đột nhiên tạp chí đó lại nghĩ đến mình thế này, lại còn phái người đến xin lỗi nữa? Hắn không nghĩ rằng mình lại “to” đến thế, có thể làm cho người Nhật Bản phải cúi đầu.
Trần Dung ở sau lưng thúc hắn một cái, tên tiểu tử này thật là, không thèm nói gì để người ta đứng như vậy! Dù gì cũng là người Nhật, không thể đối với họ như vậy được.
- Hả?
Phương Minh Viễn quay đầu lại lúc này hắn mới nhìn thấy ánh mắt Trần Dung đang ra hiệu cho hắn.
Lúc này chuông cũng vừa báo tan học.
- Đây là cô Aso phải không, mời các vị đứng lên, không cần phải khách sáo vậy đâu.
Đang ở trước mặt Trần Dung nên hắn không tiện đỡ cô gái, nếu không hắn đã không ngại ngùng mà kiếm điểm với cô ấy.
- Cậu Phương, tôi tên là Aso hon Kagetsu, đây là Fujimoto, còn đây là Sosutsuri, chúng tôi đến từ tạp chí “tuần san thiếu niên” của Nhật Bản.
Aso hon Kagetsu chủ động giới thiệu.
- Aso hon kagetsu?
Mặt Phương Minh Viễn lộ ra vẻ kinh ngạc, điều này không qua được mắt của cô gái.
- Cậu Phương, có chuyện gì sao?
Cô ta nghiêng đầu lộ vẻ khó hiểu hỏi Phương Minh Viễn.
Mái tóc dài buông xõa dưới ánh mặt trời nhàn nhạt. Làm mê mẩn các học sinh.
- Cô gái đó thật xinh đẹp!
Tào Hổ mắt nhìn thẳng miệng lẩm bẩm. So với cô gái này thì những người con gái y đã từng gặp quả thật không đáng nhắc đến! Dưới ánh mặt trời, làn da trắng nõn của cô ấy như đang tỏa ánh hào quang, làm cho người ta lóa mắt!
Phương Minh Viễn hơi xấu hổ, gãi gãi đầu nói:
- Không có gì, không có gì.
- Chết tiệt, mình không thể nói trước mặt cô giáo rằng cô và cô đào hát Aso hon Kagetsu cùng họ cùng tên được.
Phương Minh Viễn lẩm bẩm một mình.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang