Trùm Tài Nguyên
Quyển 2 - Chương 53: Giữ một ân tình
Cuối cùng thì khoản tiền năm triệu tệ giao lại cho phó sở trưởng Ninh. Ông suy nghĩ thật kĩ về chuyện lạ đời này, rồi trịnh trọng cất kĩ số tiền vào tận sâu trong trang phục cảnh sát, thỉnh thoảng còn sờ một phen, chỉ lo lỡ đánh mất nó thì nguy. La Tỷ và Vưu Khải luôn khẩn trương theo sát bên cạnh ông, Nếu không phải cách đó không xa còn có một chiếc xe cảnh sát tiến đến hộ tống vợ chồng họ Quách, thì e rằng hiện tại ba người sẽ gọi về sở phái người dùng võ trang đến áp tải. Ba người ngàn ân vạn tạ Phương Minh Viễn khi được nhận khoản tiền lớn như vậy. Phó sở trưởng Ninh cho rằng chính ông ta mới là người ngay cả phải quỳ mọp gối dập đầu hai lần tạ ơn Phương Minh Viễn cũng sẽ làm! Nhà ga đồn công an nhiều nhân viên, kinh phí eo hẹp, thường là số chi nhiều hơn số thu, đủ loại công tác phí của nhân viên trong sở, còn có tiền thuốc men thường dùng không thể không khất nợ, kết quả là các thiết bị dùng trong sở khó có thể nâng cấp, căn bản cũng vì không có tiền! Nay Phương Minh Viễn nhượng một số tiền lớn như vậy, lại còn quả quyết rằng đây là thời điểm thích hợp để cấp trên phân bố số tiền này về phía nhà ga đồn công an. Như vậy, không khác đang nắng hạn gặp mưa rào.
Có số tiền này, lại có thêm nhưng vật dụng do Tập đoàn vận tải Quách Thị quyên tặng, nhà ga đồn công an Phụng Nguyên sẽ đem súng hơi đổi lấy đại pháo, thật là cuộc đại đổi mới. Tưởng tượng ra viễn cảnh tốt đẹp kia khiến ba người trong lòng phấn chấn tột cùng. Không thể ngờ lần này xuất cảnh, không những có thể mang đến cho mình một tiền đồ tốt đẹp mà còn có thể khiến cho sở cũng đạt được những lợi ích thiết thực đến thế.
- Tính đi tính lại, xem ra Minh Viễn, em là một thiếu niên rất kiên định, người làm chị như chị đây cũng không thể quyết định thay em. Ngày sau, nếu em cần gì, có thể gọi điện thoại cho chị, chị sẽ tặng cho em. Cũng bỏ qua cho chị, vì không biết tình hình cụ thể nên vì có lòng tốt mà lại thành ra hỏng việc.
Vu Thu Hạ vuốt những lọn tóc mai dài, ôm con gái cười nói. Đây cũng là những lời trong lòng nàng, người thiếu niên này xem ra là người rất có chủ kiến, không phải là người dễ dàng dùng lời lẽ để thuyết phục. Dù sao chính hai vợ chồng nàng tạm thời còn chưa rời khỏi, không việc gì phải vội. Hơn nữa, thoạt nhìn tuổi của hắn cũng không lớn, sau này thời gian hãy còn nhiều.
Vả lại, nàng tin tưởng khi Phương Minh Viễn lớn lên, Hong Kong đối với hắn sức hấp dẫn sẽ càng ngày càng tăng, đến lúc đó, có lẽ chẳng cần nàng mở miệng, tự hắn sẽ đề xuất chuyện đi đến Hong Kong. Nhưng mà làm sao nàng có thể lường trước rằng nàng đúng là đã đánh giá thấp sự ranh mãnh của Phương Minh Viễn. Người thiếu niên trong mắt cô này, hiện nay đã là tác giả ký hợp đồng với nhà xuất bản truyện tranh Nhật Bản, và nếu như tổng tài sản có thể lên tiếng thay con người thì hắn cũng đã là một ông tiểu phú không nhỏ trong nước. Hơn nữa, chí hướng của hắn càng không phải là trở thành một người làm công cao cấp cho nhà tư bản, mà phải là chính hắn độc lập tiến lên vững chãi trên đỉnh cao tư bản. Cho nên, nhà họ Quách có thể trở thành bạn bè của hắn, có thể trở thành bạn làm ăn của hắn, nhưng không bao giờ có khả năng trở thành ông chủ của hắn.
- Cám ơn chị.
Nếu như vậy thì Vu Thu Hạ ắt hẳn là người thông minh, Phương Minh Viễn cũng sẽ hiển nhiên không mấy lưu tâm mà gọi vài tiếng dễ nghe. Không thể lý giải được sự kì diệu trong mối tương quan giữa đất Hồng Kông và nhà họ Quách, khiến hắn bây giờ còn hơi hơi choáng một chút, tuy rằng khi xưa đọc sách hoặc kịch truyền hình cũng có vài tình tiết tương tự, hắn luôn không kìm nổi sẽ chửi thề một tình tiết tệ thế này, nhưng khi hiện giờ, thực tế lại rơi thẳng xuống đầu hắn, hắn lại thực sự nghĩ rằng chuyện như vậy có xảy ra nhiều lần cũng chẳng sai. Một, dù có hắn hao tổn tâm sức đi nữa cũng không phải là nhân vật nổi cộm gì , thà cứ mơ hồ như vậy mà mối quan hệ lại nhích thêm một bước. Ân tình này, trong tương lai có thể sẽ giúp chính hắn giải trừ một lần đại nạn!
- Tình Nhi, nói tạm biệt anh đi con.
Vu Thu Hạ nhìn lên thấy thời gian cũng không còn sớm, nhà họ Phương cũng đến lúc ăn cơm tối, chuyện cô muốn nói cũng đã nói hết, muốn mang con gái quay về khách sạn nghỉ ngơi sau khi trải qua một ngày vui buồn lẫn lộn như thế này. Hiện giờ mọi việc xem như đã giải quyết xong, cảm gíac mệt mỏi này cũng tương tự như triều cường không thể nào cưỡng nổi cứ dâng lên, dâng lên không dứt.
-Tiểu ca ca, hẹn gặp lại!
Cô bé lanh lợi khoát tay áo về phía Phương Minh Viễn nói.
- Đi ngay à? Chi bằng ở đây ăn cơm luôn đi?
Phương Minh Viễn có chút kinh ngạc nói, tuy rằng thím chuẩn bị có thể không đủ, nhưng cách đây không xa có một nhà hàng cũng không tồi, tới đó đặt một bàn là được. Hơn nữa, thím chuẩn bị cũng đầy đủ rồi.
- Không được, bận rộn cả ngày nay rồi còn gì, cũng muốn được nghỉ ngơi một chút cho khỏe. Nói thật, nếu không nhờ có em, chỉ sợ lòng chị bây giờ còn tràn đầy sầu khổ, chẳng màng cơm nước đâu .
Vu Thu Hạ ôm con gái đứng dậy nói,
- Đây là điện thoại của chị, phía trên chính là địa chỉ của chị ở Phụng Nguyên, phía sau là địa chỉ và số điện thoại của chị ở Hồng Kông, em cần nhớ thật kỹ. Chị thì nhớ kỹ nhà chú em ở đây rồi.Trong nhà em có điện thoại không?
Tuy rằng hỏi vậy thôi, nhưng thật lòng Vu Thu Hạ cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Phương Bân nép một bên, đưa tấm danh thiếp của mình, lễ phép nói :
- Quách phu nhân, đây là số điện thoại tiệm cơm của em, trong trường hợp cần đến, Quách phu nhân có thể gọi tìm em.
- Quán ăn Phương Gia?
Vu Thu Hạ nhướng mày, khẽ nhếch môi, liếc mắt nhìn Phương Minh Viễn một cái, nói :
- Hóa ra, Minh Viễn em cũng là một cậu chủ à? Vậy sau này cũng có thể gọi em là cậu Phương phải không?
Phương Minh Viễn toát mồ hôi như thác, hiện nay tổng tài sản của cả nhà hắn bất quá cũng chỉ được một quán ăn trăm ngàn tệ, trước mặt Vu Thu Hạ đây làm sao có thể với tới được hai chữ cậu Phương!
- Chị Thu Hạ, chị đang trêu ghẹo em đấy ư? Cái tiệm cơm nhỏ bé ở làng quê này nào có được mấy bàn. Tuy nhiên, ngày sau nếu có chút thời gian rảnh rỗi, nếu chị không ngại đi với em , xin mạo muội mời chị ghé nếm thử món bánh canh đầu cá tại quán ăn Phương Gia!
Mặc cho mấy người nhà họ Phương Minh Viễn nài nỉ mãi, mẹ con Vu Thu Hạ vẫn nhất định không ở lại dùng cơm, phó sở trưởng Ninh ba người đương nhiên không thể hiểu nổi tại sao việc ở lại dùng cơm có thể gây ra nhiều phiền nhiễu đến thế.
- Đồng chí Tiểu Phương, lão Ninh tôi đây không biết phải cảm tạ người như thế nào, lần này thật sự thiệt thòi cho hai chú cháu các người quá, ba người chúng tôi lần này nếu có được đề bạt, tất cả là nhờ phúc của hai vị. Không cần phải bàn cãi, nếu ngày sau có gì cần đến lão Ninh ta, chỉ cần không vi phạm pháp luật, ta sẽ hỏa tốc đến ngay,tuyệt không một chút nhíu mày!
Gặp lúc thích hợp, phó sở trưởng Ninh nắm chặt tay Phương Minh Viễn, thấp giọng nói.
- Ngược lại, nếu thực tình được như thế thì tôi phải cảm ơn phó sở trưởng Ninh mới đúng!
Nhìn thấy chiếc xe con biển số chính quyền tỉnh của đậu ngay góc đường được xe cảnh sát hộ tống rời đi, Phương Nhai, Phương Minh Viễn, Phương Bân, ba người lúc này mới xoay người quay vào sân.
Vừa vào đến sân, Phương Bân đã vội vã kéo cổ áo Phương Minh Viễn hỏi :
- Minh Viễn, chuyện không đi Hồng Kông chú có thể hiểu được,nhưng kia những năm triệu…
Phương Nhai cản Phương Bân lại, cau mày nói :
- Lớn rồi, nói chuyện cho ra nói chuyện, đừng có giơ tay loạn lên thế. Cái gì năm triệu?
-Anh hỏi hắn ấy, vừa rồi Quách phu nhân kia đề nghị cấp cho chúng ta năm triệu xem như quà cảm ơn, nhưng hắn cứ một mực khước từ, kết quả toàn bộ đều hiến cho chính phủ!
Phương Bân vội la lên. Cái vấn đề này, anh ta đã cố nín thật lâu, anh ta thật sự không hiểu sao Phương Minh Viễn lại muốn đem một khoản tiền lớn như vậy trong tay tặng cho chính phủ. Nếu có số tiền này, nhà họ Phương không thua ai ở huyện này cả. Năm triệu! Đủ để Quán ăn Phương gia khỏi phải làm việc liều sống liều chết vài chục năm.
- Hả?
Nghe con số lớn như thế, Phương Nhai cũng không khỏi giật mình kinh hãi.
- Minh Viễn, thực sự như chú út của ngươi nói sao? Những năm triệu á, đúng là không thể nào so với năm trăm tệ được, Phương Minh Viễn này, sao không cùng cả nhà ngồi bàn bạc một chút với nhau mà lại quyết định tức khắc như thế chứ?
- Ôi.
Phương Minh Viễn không khỏi thở dài một hơi ngao ngán, khó trách Quách Thiên Vũ kia kiêu ngạo đến thế, không coi ai ra gì. Quả thật, mọi người trong nhà, đáng thương thay đã sống trong cảnh túng thiếu quá lâu, mỗi tháng thu nhập chỉ có vài chục đến một trăm tệ là nguồn sống của mọi người trong nhà.Vì lẽ đó, nên khi đối mặt với nhiều tiền một chút, liền khó tránh khỏi cầm giữ không được bản thân, không thấy rõ chân tướng sự thật.
- Chú hai, chú út, các chú không biết Tập đoàn vận tải đường thủy của họ ở Hồng Kông có địa vị như thế nào sao? Các chú biết tổng tài sản của bọn họ có bao nhiêu không? Các người không biết nếu nhận số tiền như thế sẽ có hại hơn sao? Nếu có người biết trong tay chúng ta có năm triệu tệ gửi ngân hàng, kế tiếp sẽ phát sinh bao nhiêu chuyện phiền toái các chú có lường được không?
Phương Minh Viễn liên tiếp chất vấn khiến Phương Bân và Phương Nhai hai người ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không thốt nên lời.
- Chú lại chưa từng đi qua Hồng Kông, hôm nay mới biết được Tập đoàn vận tải đường thủy của nhà họ Quách gì đó, làm sao có khả năng biết địa vị của họ ở Hồng Kông là như thế nào, lại biết họ có bao nhiêu tiền?
Phương Bân lầu bầu nói:
- Chú cũng không phải là thần tiên, sao biết được!
- Vậy cháu nói cho chú út biết, tập đoàn vận tải đường thủy của nhà họ Quách ở Hồng Kông hiện nay cũng phải có ít nhất là một đến hai chi nhánh, cho dù là ở toàn bộ Châu Á, cũng xếp vào dạng có thứ hạng. Tổng tài sản là bao nhiêu cháu không biết, nhưng cháu có thể cam đoan, tuyệt đối không thể ít hơn trăm triệu đô la Mỹ. Nghe cho kỹ, một trăm triệu đô la Mỹ! Không phải nhân dân tệ! Hmm, cháu đánh giá như vậy là vẫn còn thấp đấy, một tỷ tám cũng có thể lắm, hai đến ba tỷ cháu cũng không lấy gì làm bất ngờ!
Phương Minh Viễn nói với bộ dạng như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Một trăm triệu đô la Mỹ! Ôi, mẹ ơi, vậy hắn đúng là nhà tư bản còn gì!
Phương Bân mở to miệng tưởng như có thể nhét gọn cả một quả bóng đá. Anh ta thật không ngờ. Cái tập đoàn vận tải đường thủy này của nhà họ Quách lại có thể sở hữu một tài sản kết sù như vậy.
Anh ta còn tưởng rằng đây chẳng qua chỉ là một công ty bình thường.
- Đúng thế, chính là nhà tư bản. Nhà tư bản Hoa kiều. Có thể nói, ở Hồng Kông, họ chỉ cần dậm chân một cái, ngành vận tải đường thủy của Hồng Kông run rẩy một, các nhà tư bản lớn khác phải run rẩy mười. Chú út, chú nói thử xem là lấy một cuốn sổ tiết kiệm là tốt hay lưu một tình nghĩa sẽ tốt hơn đây?
Phương Minh Viển thẳng thừng hỏi. Phương Bân trong lúc nhất thời cũng khó mà trả lời.
- Được rồi, chú út. Minh Viễn nói đúng, chúng ta đã không suy xét chu toàn, bị đống tiền kia làm cho đầu óc mê muội. Thay vì ham số tiền kia, chi bằng để nhà họ Quách nợ chúng ta một ân tình, ngày sau có lẽ sẽ chính là sợi dây cứu mạng. Hơn nữa, năm triệu kia cho dù Minh Viễn có nhận đi nữa, khi đến tay chúng ta thì còn được bao nhiêu? Ngược lại sẽ thu hút sự thù địch của nhiều người, khiến nhà chúng ta chẳng thể nào yên ổn được.
Phương Nhai rất nhanh nắm bắt được mấu chốt của sự việc. Trong lòng có chút chán nản, lại có chút hổ thẹn, bản thân cả hai người đều đã ngoài hai mươi tuổi, không ngờ phải nhờ đến đứa cháu để mở mang tầm mắt, đã vậy ban đầu còn muốn nhắc nhở cháu về việc đã làm, thì làm sao có khả năng thấu hiểu được trong sự việc lần này lại ẩn chứa điều sâu xa huyền diệu như thế?
- Vậy người đàn bà kia muốn hại chúng ta sao?
Phương Bân cũng không phải là kẻ không biết gì, lăn lộn ngoài xã hội lâu như vậy, sau khi được hai người nhắc nhở, cũng ý thức rất nhanh sự nguy hiểm mà số tiền kia mang lại, không khỏi kinh ngạc nói.
- Không, không phải là muốn hãm hại chúng ta, mà là ở Hồng Kông đã lâu, không rõ tình hình trong nước chúng ta hiện tại.
Phương Minh Viễn lắc đầu nói.
- Tuy nhiên, chú út à, khi cứu người chúng ta đâu có mong chờ được đền đáp làm gì, hiện giờ có thể khiến cho nhà họ Quách nợ chúng ta một ân tình, chú còn chưa thấy đủ hay sao? Khà khà, Tái Ông mất ngựa, họa phúc khôn lường. Làm người đừng quá tham lam!
Nét mặt già nua của Phương Bân không khỏi ửng đỏ vì ngượng, vội vàng ngắt lời:
- Tốt lắm, tốt lắm, tiền người khác cầm đi, dù có phải quay lại đây, chú cũng không có mặt dày mày dạn thế kia, chúng ta cũng dẹp chuyện này đi. Ăn cơm, ăn cơm! Anh hai này, hôm nay tôi cũng mệt muốn chết rồi. Cái cô bé loắt choắt hiếu động nọ có thể chạy vòng vo thêm hai vòng rưỡi nữa quanh vườn bách thú này cũng còn được, nếu không vì người ta phải đóng cửa vườn bách thú và thấy trời bắt đầu tối đi, thì còn không biết lúc nào mới có thể trở về đây. Nay mới vừa vào cửa, lại đụng chuyện thế này, hiện tại bụng em đói rồi, kêu rột rột đây này, chị dâu chuẩn bị cơm nước xong chưa? Ăn xong là em chỉ muốn ngủ thôi!
-Chú út, đừng nghĩ đến chuyện đi ngủ vội, đã gọi điện thoại về nhà chưa? Đừng làm cho ông Triệu và mấy người trưởng trấn Triệu sốt ruột.
Phương Minh Viễn vội vàng nhắc nhở. Bị vợ chồng Quách Thiên Vũ làm rối lên, thiếu chút nữa quên mất chuyện này.
Phương Bân vỗ trán hối hận nói:
-Ôi, quả thế thật, vừa rồi nghĩ cơm nước xong trở ra chơi tiếp, ai ngờ lại tốn nhiều thời gian đến vậy. Tôi đi đây, các người cứ ăn trước đi, không cần chờ tôi!
Nói xong, anh ta ra khỏi sân nhanh như chớp.
- Chú hai, cháu nghĩ sau này các chú ở đây cũng nên sắm một cái điện thoại đi, nếu có chuyện gì, liên lạc cũng thuận tiện hơn nhiều.
- Tính thử đi, sắm một cái điện thoại tốt cũng hơn một ngàn tệ, hơn nửa năm tiền lương của một người bình thường, còn nữa, cái hóa đơn điện thoại cao ngất hàng tháng, chú đào đâu ra ngần ấy tiền. Cũng không dùng thường xuyên, lại gặp những cặp mắt tò mò của đồng nghiệp.
Phương Nhai gượng cười nói. Trong sân lúc này, không ngờ là chính cháu trai đề nghị mọi người trong gia tộc bỏ tiền ra sắm một cái điện thoại nữa, thuận tiện thì thuận tiện, nhưng số tiền này xài như vậy thì càng không yên lòng.
Hai người đi vào trong nhà, lúc này thức ăn đã được mang lên, chính thím đang sắp xếp sao cho các món ăn giống nhau phải được mang lên cùng lúc, Triệu Nhã và Phùng Thiện cũng luống cuống cả tay chân để phụ giúp, Lưu Dũng thì bày biện lại mấy cái ghế.
- Bọn họ đi cả rồi sao?
Nhìn thấy hai người tiến vào, Triệu Nhã hưng phấn kêu lên:
-. Phu nhân lúc nãy thật xinh đẹp, còn cô bé kia cứ như búp bê ấy. Các nàng tìm bạn làm gì?
- Đúng đó, anh Viễn, bọn họ tìm anh làm gì?
Phùng Thiện cũng bỏ dở công việc, kéo tay Phương Minh Viễn hỏi.
-Em nghe thím nói, phu nhân ấy còn muốn dẫn anh đi Hồng Kông, Hồng Kông xa lắm sao?
- Hồng Kông rất xa, ngồi xe lửa từ Phụng Nguyên, e rằng cũng mất mấy ngày mấy đêm mới tới nơi. Đó là một bán đảo. Khí hậu ở đó một năm bốn mùa, nhiệt độ đều khoảng hai mươi độ trở lên, những người sống ở đó, nếu chưa bao giờ tới phương Bắc, có lẽ cả đời cũng không được nhìn thấy tuyết rơi.
Phương Minh Viễn thuận miệng đáp,
- Thím, sao mà nhiều đồ ăn quá vậy, lại khiến thím thêm vất vả rồi.
- Minh Viễn cháu thiệt là. Cháu là con nít thì biết cái gì mà nói. Trong nhà có khách, đương nhiên không thể giống như thường lệ được. Chính Chú hai của cháu lúc chiều liền mua đủ thứ hết, chờ mọi người quay về đấy chứ?
Thím hai mang món cá chua ngọt lên, vỗ nhẹ lòng bàn tay nói:
- Được rồi, thức ăn đầy đủ rồi, mọi người cùng ăn thôi. Ah, Phương Bân đâu? Vừa rồi không phải chú ấy đi theo hai người để gặp ai sao? Chú ấy lại đi đâu mất rồi?
Phương Nhai mời Triệu Nhã ba người vào ngồi, rồi lui vào bếp lấy thêm mấy bình nước ngọt có ga, rót cho ba người, thuận miệng đáp :
- Không cần chờ nó, nó đi ra ngoài để gọi điện thoại về Hải Trang, nói chút chuyện, mấy đứa trẻ này phải ở lại đây hai ngày, xin phép nhà trường cho nghỉ tụi nó học vài hôm, đến lúc đó Minh Viễn và bọn họ sẽ cùng nhau trở về. Nó bảo chúng ta cứ ăn trước, không cần chờ nó.
- Minh Viễn, vừa rồi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, bạn có hứa hẹn gì với phu nhân ấy chưa, Hồng Kông nếu xa như vậy, nếu chúng ta có muốn gặp bạn thì cũng chỉ có thể gặp vào lúc kì nghỉ đông và nghỉ hè thôi sao?
Triệu Nhã vẫn cứ bám riết không tha, truy hỏi đến cùng. Đây mới chính là chuyện đại sự!
- Muốn Minh Viễn đi Hồng Kông? Chuyện này là thế nào?
Thím hai vừa rồi vội vàng nấu cơm, không chú ý lắm đến chuyện vừa rồi, nay nghe Triệu Nhã nói như thế, cũng không thể không đưa mắt nhìn sang Phương Minh Viễn.
- Dạ, phu nhân ấy đúng là muốn dẫn cháu đến Hồng Kông để đi học, cũng có ý sẵn sàng chịu toàn bộ chi phí cho cha, và giúp cháu sinh sống ở Hồng Kông.
Phương Minh Viễn vừa nói vừa liếc ngang toàn bộ đồ ăn trên bàn. Chạy nhảy cả ngày nay rồi, lại chẳng hứng thú gì với cái vườn bách thú ấy, hắn thật đúng là có chút đói bụng.
-Hồng Kông, chẳng phải là cái nơi mà phu nhân ấy nói ở phía Nam bị người Anh chiếm đóng sao?
Thím Hai cũng chẳng khác gì mấy cô nàng Phùng Thiện kia. Đối với họ, Hồng Kông chẳng qua chỉ là tên một địa danh nào đấy.
- Dạ, chính là nơi đó.
Phương Minh Viễn cũng không ngẩng đầu lên, nói mơ hồ không rõ. Tay nghề nấu ăn của thím hai thật đúng là khá tốt, mặc dù kiếp sau hắn đã nếm qua rất nhiều nhà hàng, cũng cảm thấy có chút hài lòng.
- Ôi, các người hôm nay rốt cuộc là đã đi những đâu, làm sao mà bộ dạng ai cũng đói khát thế này! Từ từ ăn, từ từ ăn, không đủ thì thím hai nấu thêm!
Nhìn Phương Minh Viễn ăn uống ngấu nghiến, thím hai vừa vui vừa đau lòng, liên tục khuyên nhủ.
- Vườn bách thú ạ. Chạy suốt cả ngày, cũng không biết bọn họ lôi ở đâu ra sức lực lớn như vậy.
Phương Minh Viễn giơ ngón tay chỉ Triệu Nhã ba người, lầu bầu nói.
- Minh Viễn, bạn đã từng tham quan thủ đô, xem qua vườn bách thú, chúng ta chỉ là dân quê lên tỉnh, làm sao dám so bì với bạn!
Triệu Nhã bất mãn nói. Phương Minh Viễn cũng không phản bác, thay vào đó tập trung ăn uống cho xong.
- Được rồi, được rồi, mau ăn cơm đi.
Thím hai đành phải đứng ra hòa giải, nói. Cô nghĩ làm thế nào mà Phương Minh Viễn không hiểu những điều Triệu Nhã nói, nhưng Triệu Nhã và Phùng Thiện tuổi còn quá nhỏ để có thể nhận thấy như cô. Sự thực đúng là cháu trai mình rất thông minh, nghe chồng kể rằng đó là độc nhất vô nhị đứng nhất trong mười một năm liên tiếp, chẳng hiểu sao mà khi ở đây đôi lúc lại cứ chậm chạp. Hay là thật sự đúng như lời người đời vẫn thường nói, khi trời cao ban cho ngươi một chút thiên phú sẽ lấy đi cái khác của ngươi?
Kỳ thực, cô đâu biết rằng Phương Minh Viễn không phải không hiểu những chuyện như thế, mà là phải đối mặt với Triệu Nhã và Phùng Thiện ngây thơ, hắn luôn có cái cảm giác của cây cao lương đối mặt với tiểu Laury hoặc giống như cảm gíac của con sói gian ác khi đối mặt với cô bé quàng khăn đỏ. Đối với con gái, thật sự là hắn không biết cách ăn nói. Cho nên hắn thà cứ vờ như không hiểu gì.
- Ngày mai chúng ta đi đâu? Minh Viễn, bạn bận chuyện gì mà không thể đi cùng chúng ta hả? Mỗi khi nghỉ đông và nghỉ hè đều khó gặp được bạn, khó lắm mới có dịp đi ra ngoài chơi một lần, bạn không thể tham gia cùng bọn mình sao? Có đúng không, Thiện Thiện?
Triệu Nhã lúc này cũng hiểu rõ là phải mượn hơi đồng minh mới hiệu quả, cho nên không quên lôi kéo Phùng Thiện hùa theo ý của mình.
- Anh Viễn có việc quan trọng phải làm, chúng ta không nên làm phiền anh ấy.
Phùng Thiện khẽ nói, giọng tựa như một làn khói mỏng.
- Nếu anh ấy có thời gian, em nghĩ anh ấy nhất định sẽ đi chơi cùng chúng ta.
- Thâm thúy! Quả ư là rất thâm thúy!
Phương Minh Viễn thầm nghĩ trong lòng, câu nói vừa rồi, trong nhu có cương, chính mình nếu sau này không bận việc gì. Chỉ bằng những lời này, cũng ngượng ngùng mà không dám từ chối một lần nữa.
Đang nói chuyện, bỗng nghe có tiếng mở cửa từ bên ngoài sân vọng vào, tức thì bức màn cửa được vén lên, hai người tiến đến.
Có số tiền này, lại có thêm nhưng vật dụng do Tập đoàn vận tải Quách Thị quyên tặng, nhà ga đồn công an Phụng Nguyên sẽ đem súng hơi đổi lấy đại pháo, thật là cuộc đại đổi mới. Tưởng tượng ra viễn cảnh tốt đẹp kia khiến ba người trong lòng phấn chấn tột cùng. Không thể ngờ lần này xuất cảnh, không những có thể mang đến cho mình một tiền đồ tốt đẹp mà còn có thể khiến cho sở cũng đạt được những lợi ích thiết thực đến thế.
- Tính đi tính lại, xem ra Minh Viễn, em là một thiếu niên rất kiên định, người làm chị như chị đây cũng không thể quyết định thay em. Ngày sau, nếu em cần gì, có thể gọi điện thoại cho chị, chị sẽ tặng cho em. Cũng bỏ qua cho chị, vì không biết tình hình cụ thể nên vì có lòng tốt mà lại thành ra hỏng việc.
Vu Thu Hạ vuốt những lọn tóc mai dài, ôm con gái cười nói. Đây cũng là những lời trong lòng nàng, người thiếu niên này xem ra là người rất có chủ kiến, không phải là người dễ dàng dùng lời lẽ để thuyết phục. Dù sao chính hai vợ chồng nàng tạm thời còn chưa rời khỏi, không việc gì phải vội. Hơn nữa, thoạt nhìn tuổi của hắn cũng không lớn, sau này thời gian hãy còn nhiều.
Vả lại, nàng tin tưởng khi Phương Minh Viễn lớn lên, Hong Kong đối với hắn sức hấp dẫn sẽ càng ngày càng tăng, đến lúc đó, có lẽ chẳng cần nàng mở miệng, tự hắn sẽ đề xuất chuyện đi đến Hong Kong. Nhưng mà làm sao nàng có thể lường trước rằng nàng đúng là đã đánh giá thấp sự ranh mãnh của Phương Minh Viễn. Người thiếu niên trong mắt cô này, hiện nay đã là tác giả ký hợp đồng với nhà xuất bản truyện tranh Nhật Bản, và nếu như tổng tài sản có thể lên tiếng thay con người thì hắn cũng đã là một ông tiểu phú không nhỏ trong nước. Hơn nữa, chí hướng của hắn càng không phải là trở thành một người làm công cao cấp cho nhà tư bản, mà phải là chính hắn độc lập tiến lên vững chãi trên đỉnh cao tư bản. Cho nên, nhà họ Quách có thể trở thành bạn bè của hắn, có thể trở thành bạn làm ăn của hắn, nhưng không bao giờ có khả năng trở thành ông chủ của hắn.
- Cám ơn chị.
Nếu như vậy thì Vu Thu Hạ ắt hẳn là người thông minh, Phương Minh Viễn cũng sẽ hiển nhiên không mấy lưu tâm mà gọi vài tiếng dễ nghe. Không thể lý giải được sự kì diệu trong mối tương quan giữa đất Hồng Kông và nhà họ Quách, khiến hắn bây giờ còn hơi hơi choáng một chút, tuy rằng khi xưa đọc sách hoặc kịch truyền hình cũng có vài tình tiết tương tự, hắn luôn không kìm nổi sẽ chửi thề một tình tiết tệ thế này, nhưng khi hiện giờ, thực tế lại rơi thẳng xuống đầu hắn, hắn lại thực sự nghĩ rằng chuyện như vậy có xảy ra nhiều lần cũng chẳng sai. Một, dù có hắn hao tổn tâm sức đi nữa cũng không phải là nhân vật nổi cộm gì , thà cứ mơ hồ như vậy mà mối quan hệ lại nhích thêm một bước. Ân tình này, trong tương lai có thể sẽ giúp chính hắn giải trừ một lần đại nạn!
- Tình Nhi, nói tạm biệt anh đi con.
Vu Thu Hạ nhìn lên thấy thời gian cũng không còn sớm, nhà họ Phương cũng đến lúc ăn cơm tối, chuyện cô muốn nói cũng đã nói hết, muốn mang con gái quay về khách sạn nghỉ ngơi sau khi trải qua một ngày vui buồn lẫn lộn như thế này. Hiện giờ mọi việc xem như đã giải quyết xong, cảm gíac mệt mỏi này cũng tương tự như triều cường không thể nào cưỡng nổi cứ dâng lên, dâng lên không dứt.
-Tiểu ca ca, hẹn gặp lại!
Cô bé lanh lợi khoát tay áo về phía Phương Minh Viễn nói.
- Đi ngay à? Chi bằng ở đây ăn cơm luôn đi?
Phương Minh Viễn có chút kinh ngạc nói, tuy rằng thím chuẩn bị có thể không đủ, nhưng cách đây không xa có một nhà hàng cũng không tồi, tới đó đặt một bàn là được. Hơn nữa, thím chuẩn bị cũng đầy đủ rồi.
- Không được, bận rộn cả ngày nay rồi còn gì, cũng muốn được nghỉ ngơi một chút cho khỏe. Nói thật, nếu không nhờ có em, chỉ sợ lòng chị bây giờ còn tràn đầy sầu khổ, chẳng màng cơm nước đâu .
Vu Thu Hạ ôm con gái đứng dậy nói,
- Đây là điện thoại của chị, phía trên chính là địa chỉ của chị ở Phụng Nguyên, phía sau là địa chỉ và số điện thoại của chị ở Hồng Kông, em cần nhớ thật kỹ. Chị thì nhớ kỹ nhà chú em ở đây rồi.Trong nhà em có điện thoại không?
Tuy rằng hỏi vậy thôi, nhưng thật lòng Vu Thu Hạ cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Phương Bân nép một bên, đưa tấm danh thiếp của mình, lễ phép nói :
- Quách phu nhân, đây là số điện thoại tiệm cơm của em, trong trường hợp cần đến, Quách phu nhân có thể gọi tìm em.
- Quán ăn Phương Gia?
Vu Thu Hạ nhướng mày, khẽ nhếch môi, liếc mắt nhìn Phương Minh Viễn một cái, nói :
- Hóa ra, Minh Viễn em cũng là một cậu chủ à? Vậy sau này cũng có thể gọi em là cậu Phương phải không?
Phương Minh Viễn toát mồ hôi như thác, hiện nay tổng tài sản của cả nhà hắn bất quá cũng chỉ được một quán ăn trăm ngàn tệ, trước mặt Vu Thu Hạ đây làm sao có thể với tới được hai chữ cậu Phương!
- Chị Thu Hạ, chị đang trêu ghẹo em đấy ư? Cái tiệm cơm nhỏ bé ở làng quê này nào có được mấy bàn. Tuy nhiên, ngày sau nếu có chút thời gian rảnh rỗi, nếu chị không ngại đi với em , xin mạo muội mời chị ghé nếm thử món bánh canh đầu cá tại quán ăn Phương Gia!
Mặc cho mấy người nhà họ Phương Minh Viễn nài nỉ mãi, mẹ con Vu Thu Hạ vẫn nhất định không ở lại dùng cơm, phó sở trưởng Ninh ba người đương nhiên không thể hiểu nổi tại sao việc ở lại dùng cơm có thể gây ra nhiều phiền nhiễu đến thế.
- Đồng chí Tiểu Phương, lão Ninh tôi đây không biết phải cảm tạ người như thế nào, lần này thật sự thiệt thòi cho hai chú cháu các người quá, ba người chúng tôi lần này nếu có được đề bạt, tất cả là nhờ phúc của hai vị. Không cần phải bàn cãi, nếu ngày sau có gì cần đến lão Ninh ta, chỉ cần không vi phạm pháp luật, ta sẽ hỏa tốc đến ngay,tuyệt không một chút nhíu mày!
Gặp lúc thích hợp, phó sở trưởng Ninh nắm chặt tay Phương Minh Viễn, thấp giọng nói.
- Ngược lại, nếu thực tình được như thế thì tôi phải cảm ơn phó sở trưởng Ninh mới đúng!
Nhìn thấy chiếc xe con biển số chính quyền tỉnh của đậu ngay góc đường được xe cảnh sát hộ tống rời đi, Phương Nhai, Phương Minh Viễn, Phương Bân, ba người lúc này mới xoay người quay vào sân.
Vừa vào đến sân, Phương Bân đã vội vã kéo cổ áo Phương Minh Viễn hỏi :
- Minh Viễn, chuyện không đi Hồng Kông chú có thể hiểu được,nhưng kia những năm triệu…
Phương Nhai cản Phương Bân lại, cau mày nói :
- Lớn rồi, nói chuyện cho ra nói chuyện, đừng có giơ tay loạn lên thế. Cái gì năm triệu?
-Anh hỏi hắn ấy, vừa rồi Quách phu nhân kia đề nghị cấp cho chúng ta năm triệu xem như quà cảm ơn, nhưng hắn cứ một mực khước từ, kết quả toàn bộ đều hiến cho chính phủ!
Phương Bân vội la lên. Cái vấn đề này, anh ta đã cố nín thật lâu, anh ta thật sự không hiểu sao Phương Minh Viễn lại muốn đem một khoản tiền lớn như vậy trong tay tặng cho chính phủ. Nếu có số tiền này, nhà họ Phương không thua ai ở huyện này cả. Năm triệu! Đủ để Quán ăn Phương gia khỏi phải làm việc liều sống liều chết vài chục năm.
- Hả?
Nghe con số lớn như thế, Phương Nhai cũng không khỏi giật mình kinh hãi.
- Minh Viễn, thực sự như chú út của ngươi nói sao? Những năm triệu á, đúng là không thể nào so với năm trăm tệ được, Phương Minh Viễn này, sao không cùng cả nhà ngồi bàn bạc một chút với nhau mà lại quyết định tức khắc như thế chứ?
- Ôi.
Phương Minh Viễn không khỏi thở dài một hơi ngao ngán, khó trách Quách Thiên Vũ kia kiêu ngạo đến thế, không coi ai ra gì. Quả thật, mọi người trong nhà, đáng thương thay đã sống trong cảnh túng thiếu quá lâu, mỗi tháng thu nhập chỉ có vài chục đến một trăm tệ là nguồn sống của mọi người trong nhà.Vì lẽ đó, nên khi đối mặt với nhiều tiền một chút, liền khó tránh khỏi cầm giữ không được bản thân, không thấy rõ chân tướng sự thật.
- Chú hai, chú út, các chú không biết Tập đoàn vận tải đường thủy của họ ở Hồng Kông có địa vị như thế nào sao? Các chú biết tổng tài sản của bọn họ có bao nhiêu không? Các người không biết nếu nhận số tiền như thế sẽ có hại hơn sao? Nếu có người biết trong tay chúng ta có năm triệu tệ gửi ngân hàng, kế tiếp sẽ phát sinh bao nhiêu chuyện phiền toái các chú có lường được không?
Phương Minh Viễn liên tiếp chất vấn khiến Phương Bân và Phương Nhai hai người ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không thốt nên lời.
- Chú lại chưa từng đi qua Hồng Kông, hôm nay mới biết được Tập đoàn vận tải đường thủy của nhà họ Quách gì đó, làm sao có khả năng biết địa vị của họ ở Hồng Kông là như thế nào, lại biết họ có bao nhiêu tiền?
Phương Bân lầu bầu nói:
- Chú cũng không phải là thần tiên, sao biết được!
- Vậy cháu nói cho chú út biết, tập đoàn vận tải đường thủy của nhà họ Quách ở Hồng Kông hiện nay cũng phải có ít nhất là một đến hai chi nhánh, cho dù là ở toàn bộ Châu Á, cũng xếp vào dạng có thứ hạng. Tổng tài sản là bao nhiêu cháu không biết, nhưng cháu có thể cam đoan, tuyệt đối không thể ít hơn trăm triệu đô la Mỹ. Nghe cho kỹ, một trăm triệu đô la Mỹ! Không phải nhân dân tệ! Hmm, cháu đánh giá như vậy là vẫn còn thấp đấy, một tỷ tám cũng có thể lắm, hai đến ba tỷ cháu cũng không lấy gì làm bất ngờ!
Phương Minh Viễn nói với bộ dạng như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Một trăm triệu đô la Mỹ! Ôi, mẹ ơi, vậy hắn đúng là nhà tư bản còn gì!
Phương Bân mở to miệng tưởng như có thể nhét gọn cả một quả bóng đá. Anh ta thật không ngờ. Cái tập đoàn vận tải đường thủy này của nhà họ Quách lại có thể sở hữu một tài sản kết sù như vậy.
Anh ta còn tưởng rằng đây chẳng qua chỉ là một công ty bình thường.
- Đúng thế, chính là nhà tư bản. Nhà tư bản Hoa kiều. Có thể nói, ở Hồng Kông, họ chỉ cần dậm chân một cái, ngành vận tải đường thủy của Hồng Kông run rẩy một, các nhà tư bản lớn khác phải run rẩy mười. Chú út, chú nói thử xem là lấy một cuốn sổ tiết kiệm là tốt hay lưu một tình nghĩa sẽ tốt hơn đây?
Phương Minh Viển thẳng thừng hỏi. Phương Bân trong lúc nhất thời cũng khó mà trả lời.
- Được rồi, chú út. Minh Viễn nói đúng, chúng ta đã không suy xét chu toàn, bị đống tiền kia làm cho đầu óc mê muội. Thay vì ham số tiền kia, chi bằng để nhà họ Quách nợ chúng ta một ân tình, ngày sau có lẽ sẽ chính là sợi dây cứu mạng. Hơn nữa, năm triệu kia cho dù Minh Viễn có nhận đi nữa, khi đến tay chúng ta thì còn được bao nhiêu? Ngược lại sẽ thu hút sự thù địch của nhiều người, khiến nhà chúng ta chẳng thể nào yên ổn được.
Phương Nhai rất nhanh nắm bắt được mấu chốt của sự việc. Trong lòng có chút chán nản, lại có chút hổ thẹn, bản thân cả hai người đều đã ngoài hai mươi tuổi, không ngờ phải nhờ đến đứa cháu để mở mang tầm mắt, đã vậy ban đầu còn muốn nhắc nhở cháu về việc đã làm, thì làm sao có khả năng thấu hiểu được trong sự việc lần này lại ẩn chứa điều sâu xa huyền diệu như thế?
- Vậy người đàn bà kia muốn hại chúng ta sao?
Phương Bân cũng không phải là kẻ không biết gì, lăn lộn ngoài xã hội lâu như vậy, sau khi được hai người nhắc nhở, cũng ý thức rất nhanh sự nguy hiểm mà số tiền kia mang lại, không khỏi kinh ngạc nói.
- Không, không phải là muốn hãm hại chúng ta, mà là ở Hồng Kông đã lâu, không rõ tình hình trong nước chúng ta hiện tại.
Phương Minh Viễn lắc đầu nói.
- Tuy nhiên, chú út à, khi cứu người chúng ta đâu có mong chờ được đền đáp làm gì, hiện giờ có thể khiến cho nhà họ Quách nợ chúng ta một ân tình, chú còn chưa thấy đủ hay sao? Khà khà, Tái Ông mất ngựa, họa phúc khôn lường. Làm người đừng quá tham lam!
Nét mặt già nua của Phương Bân không khỏi ửng đỏ vì ngượng, vội vàng ngắt lời:
- Tốt lắm, tốt lắm, tiền người khác cầm đi, dù có phải quay lại đây, chú cũng không có mặt dày mày dạn thế kia, chúng ta cũng dẹp chuyện này đi. Ăn cơm, ăn cơm! Anh hai này, hôm nay tôi cũng mệt muốn chết rồi. Cái cô bé loắt choắt hiếu động nọ có thể chạy vòng vo thêm hai vòng rưỡi nữa quanh vườn bách thú này cũng còn được, nếu không vì người ta phải đóng cửa vườn bách thú và thấy trời bắt đầu tối đi, thì còn không biết lúc nào mới có thể trở về đây. Nay mới vừa vào cửa, lại đụng chuyện thế này, hiện tại bụng em đói rồi, kêu rột rột đây này, chị dâu chuẩn bị cơm nước xong chưa? Ăn xong là em chỉ muốn ngủ thôi!
-Chú út, đừng nghĩ đến chuyện đi ngủ vội, đã gọi điện thoại về nhà chưa? Đừng làm cho ông Triệu và mấy người trưởng trấn Triệu sốt ruột.
Phương Minh Viễn vội vàng nhắc nhở. Bị vợ chồng Quách Thiên Vũ làm rối lên, thiếu chút nữa quên mất chuyện này.
Phương Bân vỗ trán hối hận nói:
-Ôi, quả thế thật, vừa rồi nghĩ cơm nước xong trở ra chơi tiếp, ai ngờ lại tốn nhiều thời gian đến vậy. Tôi đi đây, các người cứ ăn trước đi, không cần chờ tôi!
Nói xong, anh ta ra khỏi sân nhanh như chớp.
- Chú hai, cháu nghĩ sau này các chú ở đây cũng nên sắm một cái điện thoại đi, nếu có chuyện gì, liên lạc cũng thuận tiện hơn nhiều.
- Tính thử đi, sắm một cái điện thoại tốt cũng hơn một ngàn tệ, hơn nửa năm tiền lương của một người bình thường, còn nữa, cái hóa đơn điện thoại cao ngất hàng tháng, chú đào đâu ra ngần ấy tiền. Cũng không dùng thường xuyên, lại gặp những cặp mắt tò mò của đồng nghiệp.
Phương Nhai gượng cười nói. Trong sân lúc này, không ngờ là chính cháu trai đề nghị mọi người trong gia tộc bỏ tiền ra sắm một cái điện thoại nữa, thuận tiện thì thuận tiện, nhưng số tiền này xài như vậy thì càng không yên lòng.
Hai người đi vào trong nhà, lúc này thức ăn đã được mang lên, chính thím đang sắp xếp sao cho các món ăn giống nhau phải được mang lên cùng lúc, Triệu Nhã và Phùng Thiện cũng luống cuống cả tay chân để phụ giúp, Lưu Dũng thì bày biện lại mấy cái ghế.
- Bọn họ đi cả rồi sao?
Nhìn thấy hai người tiến vào, Triệu Nhã hưng phấn kêu lên:
-. Phu nhân lúc nãy thật xinh đẹp, còn cô bé kia cứ như búp bê ấy. Các nàng tìm bạn làm gì?
- Đúng đó, anh Viễn, bọn họ tìm anh làm gì?
Phùng Thiện cũng bỏ dở công việc, kéo tay Phương Minh Viễn hỏi.
-Em nghe thím nói, phu nhân ấy còn muốn dẫn anh đi Hồng Kông, Hồng Kông xa lắm sao?
- Hồng Kông rất xa, ngồi xe lửa từ Phụng Nguyên, e rằng cũng mất mấy ngày mấy đêm mới tới nơi. Đó là một bán đảo. Khí hậu ở đó một năm bốn mùa, nhiệt độ đều khoảng hai mươi độ trở lên, những người sống ở đó, nếu chưa bao giờ tới phương Bắc, có lẽ cả đời cũng không được nhìn thấy tuyết rơi.
Phương Minh Viễn thuận miệng đáp,
- Thím, sao mà nhiều đồ ăn quá vậy, lại khiến thím thêm vất vả rồi.
- Minh Viễn cháu thiệt là. Cháu là con nít thì biết cái gì mà nói. Trong nhà có khách, đương nhiên không thể giống như thường lệ được. Chính Chú hai của cháu lúc chiều liền mua đủ thứ hết, chờ mọi người quay về đấy chứ?
Thím hai mang món cá chua ngọt lên, vỗ nhẹ lòng bàn tay nói:
- Được rồi, thức ăn đầy đủ rồi, mọi người cùng ăn thôi. Ah, Phương Bân đâu? Vừa rồi không phải chú ấy đi theo hai người để gặp ai sao? Chú ấy lại đi đâu mất rồi?
Phương Nhai mời Triệu Nhã ba người vào ngồi, rồi lui vào bếp lấy thêm mấy bình nước ngọt có ga, rót cho ba người, thuận miệng đáp :
- Không cần chờ nó, nó đi ra ngoài để gọi điện thoại về Hải Trang, nói chút chuyện, mấy đứa trẻ này phải ở lại đây hai ngày, xin phép nhà trường cho nghỉ tụi nó học vài hôm, đến lúc đó Minh Viễn và bọn họ sẽ cùng nhau trở về. Nó bảo chúng ta cứ ăn trước, không cần chờ nó.
- Minh Viễn, vừa rồi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, bạn có hứa hẹn gì với phu nhân ấy chưa, Hồng Kông nếu xa như vậy, nếu chúng ta có muốn gặp bạn thì cũng chỉ có thể gặp vào lúc kì nghỉ đông và nghỉ hè thôi sao?
Triệu Nhã vẫn cứ bám riết không tha, truy hỏi đến cùng. Đây mới chính là chuyện đại sự!
- Muốn Minh Viễn đi Hồng Kông? Chuyện này là thế nào?
Thím hai vừa rồi vội vàng nấu cơm, không chú ý lắm đến chuyện vừa rồi, nay nghe Triệu Nhã nói như thế, cũng không thể không đưa mắt nhìn sang Phương Minh Viễn.
- Dạ, phu nhân ấy đúng là muốn dẫn cháu đến Hồng Kông để đi học, cũng có ý sẵn sàng chịu toàn bộ chi phí cho cha, và giúp cháu sinh sống ở Hồng Kông.
Phương Minh Viễn vừa nói vừa liếc ngang toàn bộ đồ ăn trên bàn. Chạy nhảy cả ngày nay rồi, lại chẳng hứng thú gì với cái vườn bách thú ấy, hắn thật đúng là có chút đói bụng.
-Hồng Kông, chẳng phải là cái nơi mà phu nhân ấy nói ở phía Nam bị người Anh chiếm đóng sao?
Thím Hai cũng chẳng khác gì mấy cô nàng Phùng Thiện kia. Đối với họ, Hồng Kông chẳng qua chỉ là tên một địa danh nào đấy.
- Dạ, chính là nơi đó.
Phương Minh Viễn cũng không ngẩng đầu lên, nói mơ hồ không rõ. Tay nghề nấu ăn của thím hai thật đúng là khá tốt, mặc dù kiếp sau hắn đã nếm qua rất nhiều nhà hàng, cũng cảm thấy có chút hài lòng.
- Ôi, các người hôm nay rốt cuộc là đã đi những đâu, làm sao mà bộ dạng ai cũng đói khát thế này! Từ từ ăn, từ từ ăn, không đủ thì thím hai nấu thêm!
Nhìn Phương Minh Viễn ăn uống ngấu nghiến, thím hai vừa vui vừa đau lòng, liên tục khuyên nhủ.
- Vườn bách thú ạ. Chạy suốt cả ngày, cũng không biết bọn họ lôi ở đâu ra sức lực lớn như vậy.
Phương Minh Viễn giơ ngón tay chỉ Triệu Nhã ba người, lầu bầu nói.
- Minh Viễn, bạn đã từng tham quan thủ đô, xem qua vườn bách thú, chúng ta chỉ là dân quê lên tỉnh, làm sao dám so bì với bạn!
Triệu Nhã bất mãn nói. Phương Minh Viễn cũng không phản bác, thay vào đó tập trung ăn uống cho xong.
- Được rồi, được rồi, mau ăn cơm đi.
Thím hai đành phải đứng ra hòa giải, nói. Cô nghĩ làm thế nào mà Phương Minh Viễn không hiểu những điều Triệu Nhã nói, nhưng Triệu Nhã và Phùng Thiện tuổi còn quá nhỏ để có thể nhận thấy như cô. Sự thực đúng là cháu trai mình rất thông minh, nghe chồng kể rằng đó là độc nhất vô nhị đứng nhất trong mười một năm liên tiếp, chẳng hiểu sao mà khi ở đây đôi lúc lại cứ chậm chạp. Hay là thật sự đúng như lời người đời vẫn thường nói, khi trời cao ban cho ngươi một chút thiên phú sẽ lấy đi cái khác của ngươi?
Kỳ thực, cô đâu biết rằng Phương Minh Viễn không phải không hiểu những chuyện như thế, mà là phải đối mặt với Triệu Nhã và Phùng Thiện ngây thơ, hắn luôn có cái cảm giác của cây cao lương đối mặt với tiểu Laury hoặc giống như cảm gíac của con sói gian ác khi đối mặt với cô bé quàng khăn đỏ. Đối với con gái, thật sự là hắn không biết cách ăn nói. Cho nên hắn thà cứ vờ như không hiểu gì.
- Ngày mai chúng ta đi đâu? Minh Viễn, bạn bận chuyện gì mà không thể đi cùng chúng ta hả? Mỗi khi nghỉ đông và nghỉ hè đều khó gặp được bạn, khó lắm mới có dịp đi ra ngoài chơi một lần, bạn không thể tham gia cùng bọn mình sao? Có đúng không, Thiện Thiện?
Triệu Nhã lúc này cũng hiểu rõ là phải mượn hơi đồng minh mới hiệu quả, cho nên không quên lôi kéo Phùng Thiện hùa theo ý của mình.
- Anh Viễn có việc quan trọng phải làm, chúng ta không nên làm phiền anh ấy.
Phùng Thiện khẽ nói, giọng tựa như một làn khói mỏng.
- Nếu anh ấy có thời gian, em nghĩ anh ấy nhất định sẽ đi chơi cùng chúng ta.
- Thâm thúy! Quả ư là rất thâm thúy!
Phương Minh Viễn thầm nghĩ trong lòng, câu nói vừa rồi, trong nhu có cương, chính mình nếu sau này không bận việc gì. Chỉ bằng những lời này, cũng ngượng ngùng mà không dám từ chối một lần nữa.
Đang nói chuyện, bỗng nghe có tiếng mở cửa từ bên ngoài sân vọng vào, tức thì bức màn cửa được vén lên, hai người tiến đến.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang