Trùm Tài Nguyên
Quyển 2 - Chương 132: Khách mời giúp đẩy mạnh sức tiêu thụ
Vũ Điền Quang Ly vội buông miếng bánh quả hồng đang cắn xuống, rút giấy viết từ trong túi ra. Phương Minh Viễn phải thuật lại toàn bộ câu chuyện một lần nữa một cách chi tiết. Món ăn ngon, dinh dưỡng phong phú, còn được mọi người truyền tai nhau, có lịch sử lâu đời, còn là món ăn ngon dâng lên dòng tộc vua chúa, Vũ Điền Quang Ly cảm thấy bánh quả hồng huyện Bình Xuyên này, nếu không thể đạt doanh thu lớn tại Nhật Bản thì quả thực là không hợp lý chút nào.
Phương Minh Viễn thầm nhếch môi cười, xem ra chính hắn đoán không sai. Cho dù là cô gái đẹp này ban đầu đến Bình Xuyên có mục đích to lớn gì đi nữa, hiện giờ chính hắn đã khiến cho cô hoàn toàn chú ý đến món bánh quả hồng huyện Bình Xuyên.
- Cậu Phương, sức tiêu thụ bánh tốt như vậy sao không thấy cậu giới thiệu qua?
Asohon Kagetsu lấy khăn thơm ra lau miệng, hơi không hài lòng, hỏi. Thật lòng cô muốn ăn hai miếng, nhưng ở trước mặt nhiều người thế này, làm vậy thì hơi thất lễ. Lúc này, cô đã không còn chút nghi ngờ gì về khả năng tiêu thụ bánh quả hồng huyện Bình Xuyên này tại Nhật Bản, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy vui sướng, đối với tính nhạy bén trong buôn bán của Vũ Điền Quang Ly không thể không khâm phục vài phần. Nếu thật sự có thể dựa vào cơ sở các kế hoạch như vậy, độc quyền công thức làm bánh quả hồng huyện Bình Xuyên. Tuy rằng không có khả năng trở thành tỉ phú, nhưng chắc chắn là có thể có của ăn của để.
Phương Minh Viễn nhún vai nói :
- Thứ này vào thời gian đầu năm là nhiều nhất, vào lúc này, quả thật ở chợ đã không còn được bao nhiêu nữa. Ngày hôm qua tôi mới vừa đưa cho đồng nghiệp của ông nội một ít. Tôi mới nghĩ tới. Hơn nữa, mấy bánh này tôi ăn từ nhỏ đến lớn, nói thật, ăn hoài cũng ngán. Cho nên tôi cũng không cho rằng nó có thể làm nên chuyện. Tuy nhiên, thoạt nhìn, hai cô ăn có vẻ rất ngon? Hương vị bánh thơm ngon lắm, vị ngọt rất dậy mùi.
Vũ Điền Quang Ly thoải mái gật đầu đồng ý. Mới vừa rồi, bộ dạng hai cô ăn ngấu nghiến đều đã lọt vào tầm mắt của Phương Minh Viễn, có cố làm ra vẻ cũng không có ý nghĩa.
- Vậy không thể tốt hơn, mượn hoa hiến Phật, thế thì hoa cũng phải được Phật yêu mới được. Ừ, tôi có nghe cô Aso nói qua, cô Vũ Điền có tài năng buôn bán trời cho. Khi học đại học cũng đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, hơn nữa trong gia đình cũng có công ty buôn bán xuất nhập khẩu. Không biết dưới góc nhìn của cô, nếu đem bánh quả hồng huyện Bình Xuyện này đánh vào thị trường quý quốc thì triển vọng như thế nào?
Phương Minh Viễn tựa lưng vào ghế, nhìn thẳng hai người cười hì hì. Lời vừa thốt ra, Vũ Điền Quang Ly và Asohon Kagetsu không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, hai cô tính toán kế hoạch gần nửa đêm còn chưa chính thức tiến hành, Phương Minh Viễn một câu nói toạt ra mục đích chính, cảm gíac kinh ngạc như bản thân hai cô bị lột trần trước mặt hắn.
Vũ Điền Quang Ly cười nói :
- Cậu Phương quá lời rồi.Vũ Điền này đâu dám khoa trương trước mặt cậu Phương đây.
Câu không dám khoa trương này của cô ngược lại cũng không phải là hoàn toàn có ý khiêm tốn. Tối hôm qua, hai cô cũng đã bỏ ra khoảng thời gian tương đương để tìm hiểu về Phương Minh Viễn, mà càng biết nhiều, Vũ Điền Quang Ly càng không thể không khâm phục. Một vùng nông thôn miền núi khu Tây Bắc Trung Quốc, có thể nói là hai bàn tay trắng dựng nên cơ nghiệp, không ngờ có thể trong vòng bốn, năm năm ngắn ngủi, đã tạo nên một gia sản lớn như vậy, làm cho dòng họ nhà mình ở huyện Bình Xuyên có sức ảnh hưởng lớn. Toàn bộ những điều đó, nếu đổi lại là mình, chỉ sợ khó có thể làm được. Nay ở trước mặt hắn, nói đến tài buôn bán trời cho, khiến cô cảm thấy hơi hổ thẹn.
- Nói như vậy, cậu Phương cố ý muốn tự tay mang bánh quả hồng đưa ra thị trường nước ngoài?
Vũ Điền Quang Ly chần chừ, hơi nghiêng thân người về phía trước hỏi tiếp. Hiện giờ huyện Bình Xuyên đã vào hè, thời tiết tương đối nóng bức, cô lại mặc áo ngực trễ. Lúc này, thân người lại nghiêng về phía trước, phần da thịt trắng nõn trước ngực lập tức lộ ra.
Ánh mặt trời mùa hè chiếu xuyên qua cửa sổ bằng thủy tinh, lóa sáng và hơi chói mắt.
Phương Minh Viễn lim dim suy nghĩ, khuỷu tay chống trên tay vịn của ghế ngồi, nghiêng đầu cười nói :
- Không, không. Chị Vũ Điền thật là coi trọng tôi quá. Dù sao hiện tại, tôi vẫn còn đi học, ở Bình Xuyên này đã có quán cơm và cửa hàng, đã chiếm phần lớn lượng thời gian của tôi, lại thêm vào việc kinh doanh xuất nhập khẩu sản phẩm nông nghiệp, chỉ làm tôi cảm thấy lực bất tòng tâm. Xòe năm ngón tay,tất nhiên không bằng nắm chặt năm ngón tay. Khi ra sức đánh cũng thêm mạnh, không phải sao?
Vũ Điền Quang Ly và Asohon Kagetsu không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nếu Phương Minh Viễn quyết định phải bước chân vào việc này, là tay buôn bán tiếng tăm tại địa phương, hắn có đầy đủ điều kiện ưu thế mà Vũ Điền Quang ly và Asohon Kagetsu không có, nếu phải cạnh tranh, hai cô cũng không có khả năng nắm chắc phần thắng.
- Thực ra, cũng không dấu gì, tôi không chỉ nghe nói chị Vũ Điền Quang Ly đến từ thành phố
Yoshino, trong gia đình còn có công ty buôn bán xuất nhập khẩu, về nhân lực lại có cô Asohon Kagetsu một tay trợ giúp, cho nên tôi nghĩ nếu chị Vũ Điền Quang Ly cảm thấy hứng thú với việc kinh doanh bánh quả hồng , tôi có thể nói giúp vài lời, không ngại vì hai cô mà nói với lãnh đạo huyện, thúc đẩy chuyện làm ăn này. Như vậy bất kể là chính chị Vũ Điền hay đa số người nông dân ở huyện , đều là một chuyện tốt. Chị Vũ Điền vừa đến nơi này, tình hình ở đây chỉ sợ còn chưa hiểu rõ, nơi tôi ở, không có điều kiện may mắn như khu duyên hải. Buôn bán xuất nhập khẩu không thành công cho dù có nhiều cái tốt, vì không ai nhận ra giá trị đích thực của nó, cho nên dù nhiều việc ngay trong tầm tay, căn bản là do không ai hỏi đến. Chị Vũ Điền nếu có thể mang bánh quả hồng đánh vào thị trường quý quốc, đối với đông đảo người nông dân ở huyện Bình Xuyên mà nói, coi như một cách làm giàu, cớ sao tôi lại không làm?
Phương Minh Viễn nói một mạch, vờ như Vũ Điền Quang Ly làm mất lòng hắn.
- Cậu Phương, cảm ơn cậu đã thành khẩn thẳng thắn, lúc tôi đến đây, đích thực là cũng nghĩ như cậu vậy. Thứ nhất là để gặp Kagetsu, thứ hai cũng là có ý định muốn khảo sát một chút bánh quả hồng của huyện Bình Xuyên có thật sự ngon như lời truyền tai từ lâu hay không. Sự thật không còn gì để bàn cãi. Thật sự tôi định sẽ mang bánh quả hồng đánh vào thị trường nước tôi, nếu cậu Phương có thể nói giúp vài lời, còn phải nhờ cậu giúp đỡ nhiều hơn.
Vũ Điền Quang Ly dịu dàng khẩn cầu.
Nhìn dáng Phương Minh Viễn ra về, Vũ Điền Quang Ly vẻ mặt hơi ngây ra, Asohon Kagetsu đến bên cạnh cô nhẹ giọng thở dài nói :
- Quang Ly, kỳ phùng địch thủ đấy nhé, cảm giác thế nào?
Vũ Điền Quang Ly sực tỉnh cười to ,nói:
- Kagetsu, hắn thực sự chỉ mới mười ba tuổi sao? Sao mình cảm thấy như là đang cùng đàm phán với một tay lão luyện,dày dạn kinh nghiệm trong kinh doanh vậy chứ?
Tuy chỉ có một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cũng đã khiến cô cảm thấy tinh thần mỏi mệt không chịu nổi. Phương Minh Viễn trong việc phân chia lợi nhuận, có thể nói là tấc đất tấc tranh, không chừa một chút nào, hơn nữa là có quan tâm đến, có ý định kinh doanh, khiến Vũ Điền Quang Ly không thể không khựng lại. Vũ Điền Quang Ly không khỏi cảm thấy đau đầu. Asohon Kagetsu phì cười nói:
- Cuối cùng cũng chịu tin rồi à? Đêm qua chẳng phải bạn nói mình nói ngoa hay sao? Giống như ai đó cứ nhất quyết tin rằng mình sẽ thắng được hắn, giờ thì xem, làm sao mà trong một buổi sáng, lại ngay lập tức không còn chút sức như vậy?
- Còn cười nữa, bạn còn cười nữa, bị hắn làm cho rối tung một phen, ít nhất cũng phải chia một nửa lợi nhuận tại huyện Bình Xuyên này.
Vũ Điền Quang Ly dậm chân nói.
Asohon Kagetsu chạy đến ôm vai Vũ Điền Quang Ly cười:
- Nếu bạn có thể lấy tối đa lợi nhuận, quan trọng là trong lòng hắn, thì khoảng mua bán này trước mắt cũng không làm lâu dài.
Vũ Điền Quang Ly lúc này mới bình tĩnh lại, cười nói :
- Kagetsu, bạn nói đúng, nếu hắn nhượng lại phần lớn lợi nhuận. Khi hết hạn hợp đồng, cũng là lúc cả hai tách riêng. Lúc ấy,hắn ở Nhật Bản ngày càng gặp nhiều trở ngại lớn, muốn tìm ra công ty buôn bán xuất nhập khẩu cho bánh quả hồng Bình Xuyên, đã là khó khăn lắm rồi.
- Vậy mới nói, hoa buổi sáng tuy rằng rất rực rỡ, nhưng sẽ rất nhanh tàn. Tuy rằng trong thời gian ngắn, có thể chúng ta sẽ chỉ có chút ít lợi nhuận, nhưng có thể tiếp tục tăng cường thu hoạch, đó mới là con đường lâu dài.
Asohon Kagetsu cười nói :
- Nhưng thật ra mình cảm thấy như vậy là tốt lắm rồi. Cả hai bên cùng thắng mới là kết quả tốt nhất. Chúng ta dù sao cũng là người ngoại quốc, nơi này hết thảy, chung quy hắn đều nắm rõ.
- Hừ, nếu gả bạn cho hắn, hết thảy nơi này chẳng phải cũng chính là của bạn sao!
Vũ Điền Quang Ly trêu ghẹo.
Asohon Kagetsu không khỏi hai má nóng ran, xấu hổ đẩy Vũ Điền Quang Ly ra, đi lên lầu.
Phương Minh Viễn ra khỏi nhà khách, lập tức lên ô tô đến huyện Bình Xuyên, khi hắn bước vào phòng Lý Đông Tinh, cũng đã là giữa trưa.
Phương Minh Viễn xuất hiện đường đột, Lý Đông Tinh hơi giật mình, tuy nhiên ông cũng đã lăn lộn chính sự nhiều năm, vui hay bực không biểu hiện ra ngoài, tuy khả năng kiểm soát còn kém, nhưng vẫn còn có thể chế ngự tình hình.
- Bác Lý, cháu đánh bạo đến quấy rầy bác là vì có một việc gấp cần có sự phối hợp của huyện, nếu mọi chuyện tốt đẹp, chẳng những phần đông nông dân ở huyện được lợi không ít, còn có thể cải thiện tình hình tài chính của huyện.
Phương Minh Viễn đi thẳng vào nội dung chính.
Xét đến cùng huyện Bình Xuyện là một huyện nông nghiệp, bảy mươi phần trăm dân số đều là nông dân, vì thế càng cần phải giảm bớt gánh nặng cho nông dân. Nâng cao thu nhập cho bọn họ, không thể nghi ngờ gì là một trong những việc trọng tâm của huyện Bình Xuyên.Lý Đông Tinh nhận chức chủ tịch huyện Bình Xuyên lâu như vậy, vì chuyện này lao tâm không ít.Nhưng nâng cao thu nhập cho người nông dân không thể nào làm được trong khoảng thời gian ngắn, cần phải có thời gian dài để đầu tư và bảo trì. Đó cũng là nguyên do vì sao các nhà cầm quyền đều trước mắt mong muốn đạt danh lợi, thành lập thành công xí nghiệp trọng yếu trong một thời gian ngắn, lập nên chiến tích, nhờ đó được cấp trên coi trọng, thăng chức rất nhanh.
Lý Đông Tinh nghe vậy lập tức cảm thấy vui vẻ trong lòng. Phương Minh Viễn này đúng là người mang may mắn đến cho mình, rõ như ban ngày là đã biết thông tin hữu ích gì đây.
- Cháu nói mau đi, là chuyện gì?
Phương Minh Viễn tóm lược rõ ràng điểm trọng yếu là việc Vũ Điền Quang Ly đã đến nơi này, cùng với chủ đích thu mua quả hồng khô huyện Bình Xuyên, toàn bộ câu chuyện cứ thế tuôn ra, sáng tỏ dần.
- Thật quá tốt! Chuyện này thật quá tốt!
Lý Đông Tinh vui mừng ra mặt,đứng dậy. Đi tới đi lui vài vòng trong phòng làm việc, phấn khích gần như đến mức hoa tay múa chân mà thốt lên, đúng là cú này trời ban cho chuyện tốt đẹp .
- Minh Viễn, cháu xem chuyện này người Nhật Bản có mấy phần thành ý? Cuối cùng có thể đạt được kết quả làm hài lòng cả hai bên không? Minh Viễn, cháu thành thật nói cho bác biết, chuyện kinh doanh này cháu tính nhúng tay vào thật sao?
Lý Đông Tinh vòng vo một hồi bỗng ngưng lại, hơi chần chừ hỏi. Ông nghe nói, người Nhật Bản rất xảo quyệt trong chuyện kinh doanh buôn bán, vùng duyên hải khu Đông Nam không ít công ty vì thế mà đều từng phải âm thầm chịu đựng, không dám kêu ca, việc này, không muốn lại vướng vào vòng luẩn quẩn. Người nông dân Bình Xuyên đã đủ khổ, không thể lại thêm gánh nặng cho bọn họ. Nếu như nhà họ Phương cũng có ý làm chuyện này, ông sẽ yên tâm hơn khi đã có một đứa trẻ có khả năng và khôn khéo, chắc chắn là sẽ không để việc mua bán bị lỗ vốn. Sau này nếu có biến cố gì, đã có Phương Minh Viễn, ông cũng tất không vì thế mà lo lắng.
Phương Minh Viễn làm sao không biết ông lo lắng chuyện gì. Không khỏi gượng cười nói :
- Bác Lý, nhà cháu hiện giờ vừa mới khai trương siêu thị. Kế tiếp vừa muốn làm thông thương thị trường hàng hóa, làm sao còn đủ sức để làm chuyện này ạ? Nếu lo lắng, bác chỉ lo một điều là có thể bị lừa bởi những lời của bọn họ, nhưng thật ra cũng không cần. Theo cháu thấy, đối phương tương đối có thành ý. Chỉ cần chúng ta thật tâm thực lòng cùng hợp tác, triển vọng thu lợi thực sự là rất đáng để mong đợi.
- Hừm…
Lý Đông Tinh hơi thất vọng gật gật đầu. Nếu sự thật đúng như lời Phương Minh Viễn, siêu thị Carefour hiện giờ đã nổi tiếng trong huyện Bình Xuyên, kinh doanh thành công tốt đẹp, tiếp theo lại có thông thương thị trường hàng hóa, thì chuyện kinh doanh bánh quả hồng làm gì còn thời gian để để mắt đến? Tuy nhiên, Phương Minh Viễn đã cam đoan như thế, ông cũng không nói thêm được gì.
Phương Minh Viễn nhận thấy cảm giác hụt hẫng của Lý Đông Tinh. Trong lòng không khỏi hơi cảm thấy áy náy.
Nói thật, sức bán bánh quả hồng huyện Bình Xuyên trong tương lai kinh doanh kỳ thật là rất có triển vọng, Phương Minh Viễn còn nhớ rõ, kiếp trước khi hắn học đại học về thăm người thân, sức bán bánh quả hồng huyện Bình Xuyên đã trở thành nguồn tài chính trụ cột của huyện, giá trị sản lượng một năm không dưới trăm triệu nhân dân tệ, nâng cao hữu hiệu mặt bằng thu nhập của người nông dân địa phương huyện Bình Xuyên. Chỉ có điều hiện tại hắn không cách nào phân thân được, lại không muốn phân tán lực lượng, kinh doanh cùng lúc nhiều thứ quá. Nên mới không tham gia vào chuyện này, nhưng vẫn vì sự hợp tác của hai bên mà làm cầu nối, nhưng hiện tại thoạt nhìn, dường như có chút việc ngoài ý muốn.
Lý Đông Tinh tuy trong lòng hơi hụt hẫng, nhưng chung quy chuyện này cũng là một chuyện tốt, trong thời gian ngắn ông nhậm chức chủ tịch huyện, còn có nhà đầu tư nước ngoài đến thu mua nông phẩm của huyện, đối với ông việc nâng cao thu nhập người nông dân, mở rộng kế hoạch tăng cường nguồn thu tài chính của huyện, không khác gì một mũi kim đâm mạnh trúng đích.
Phương Minh Viễn đi khỏi, Lý Đông Tinh cũng không vội ăn trưa mà triệu tập cuộc họp các thành viên Ủy Ban Nhân Dân huyện, thông báo chuyện này đến những người phụ trách và yêu cầu họ chuẩn bị những tư liệu liên quan, chuẩn bị đàm phán với Vũ Điền Quang Ly. Mọi người có mặt trong cuộc họp khi nghe thấy đều không khỏi hưng phấn khác thường, công ty Nhật Bản tình nguyện đến đầu tư thu mua quả hồng khô huyện Bình Xuyên, không những mang đến lợi ích kinh tế cho sở, mà còn mang đến sức ảnh hưởng chính trị. Đối với các lãnh đạo chính phủ huyện Bình Xuyên, còn là có công lớn.
Phương Minh Viễn không ở lại huyện Bình Xuyên lâu, sau khi ăn cơm no nê ở quán cơm nhà mình, tiếp tục đi ô tô quay về thị trấn Hải Trang. Hôm nay, hắn còn có nhiều chuyện quan trọng khác cần giải quyết.
Phương Minh Viễn thầm nhếch môi cười, xem ra chính hắn đoán không sai. Cho dù là cô gái đẹp này ban đầu đến Bình Xuyên có mục đích to lớn gì đi nữa, hiện giờ chính hắn đã khiến cho cô hoàn toàn chú ý đến món bánh quả hồng huyện Bình Xuyên.
- Cậu Phương, sức tiêu thụ bánh tốt như vậy sao không thấy cậu giới thiệu qua?
Asohon Kagetsu lấy khăn thơm ra lau miệng, hơi không hài lòng, hỏi. Thật lòng cô muốn ăn hai miếng, nhưng ở trước mặt nhiều người thế này, làm vậy thì hơi thất lễ. Lúc này, cô đã không còn chút nghi ngờ gì về khả năng tiêu thụ bánh quả hồng huyện Bình Xuyên này tại Nhật Bản, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy vui sướng, đối với tính nhạy bén trong buôn bán của Vũ Điền Quang Ly không thể không khâm phục vài phần. Nếu thật sự có thể dựa vào cơ sở các kế hoạch như vậy, độc quyền công thức làm bánh quả hồng huyện Bình Xuyên. Tuy rằng không có khả năng trở thành tỉ phú, nhưng chắc chắn là có thể có của ăn của để.
Phương Minh Viễn nhún vai nói :
- Thứ này vào thời gian đầu năm là nhiều nhất, vào lúc này, quả thật ở chợ đã không còn được bao nhiêu nữa. Ngày hôm qua tôi mới vừa đưa cho đồng nghiệp của ông nội một ít. Tôi mới nghĩ tới. Hơn nữa, mấy bánh này tôi ăn từ nhỏ đến lớn, nói thật, ăn hoài cũng ngán. Cho nên tôi cũng không cho rằng nó có thể làm nên chuyện. Tuy nhiên, thoạt nhìn, hai cô ăn có vẻ rất ngon? Hương vị bánh thơm ngon lắm, vị ngọt rất dậy mùi.
Vũ Điền Quang Ly thoải mái gật đầu đồng ý. Mới vừa rồi, bộ dạng hai cô ăn ngấu nghiến đều đã lọt vào tầm mắt của Phương Minh Viễn, có cố làm ra vẻ cũng không có ý nghĩa.
- Vậy không thể tốt hơn, mượn hoa hiến Phật, thế thì hoa cũng phải được Phật yêu mới được. Ừ, tôi có nghe cô Aso nói qua, cô Vũ Điền có tài năng buôn bán trời cho. Khi học đại học cũng đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, hơn nữa trong gia đình cũng có công ty buôn bán xuất nhập khẩu. Không biết dưới góc nhìn của cô, nếu đem bánh quả hồng huyện Bình Xuyện này đánh vào thị trường quý quốc thì triển vọng như thế nào?
Phương Minh Viễn tựa lưng vào ghế, nhìn thẳng hai người cười hì hì. Lời vừa thốt ra, Vũ Điền Quang Ly và Asohon Kagetsu không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, hai cô tính toán kế hoạch gần nửa đêm còn chưa chính thức tiến hành, Phương Minh Viễn một câu nói toạt ra mục đích chính, cảm gíac kinh ngạc như bản thân hai cô bị lột trần trước mặt hắn.
Vũ Điền Quang Ly cười nói :
- Cậu Phương quá lời rồi.Vũ Điền này đâu dám khoa trương trước mặt cậu Phương đây.
Câu không dám khoa trương này của cô ngược lại cũng không phải là hoàn toàn có ý khiêm tốn. Tối hôm qua, hai cô cũng đã bỏ ra khoảng thời gian tương đương để tìm hiểu về Phương Minh Viễn, mà càng biết nhiều, Vũ Điền Quang Ly càng không thể không khâm phục. Một vùng nông thôn miền núi khu Tây Bắc Trung Quốc, có thể nói là hai bàn tay trắng dựng nên cơ nghiệp, không ngờ có thể trong vòng bốn, năm năm ngắn ngủi, đã tạo nên một gia sản lớn như vậy, làm cho dòng họ nhà mình ở huyện Bình Xuyên có sức ảnh hưởng lớn. Toàn bộ những điều đó, nếu đổi lại là mình, chỉ sợ khó có thể làm được. Nay ở trước mặt hắn, nói đến tài buôn bán trời cho, khiến cô cảm thấy hơi hổ thẹn.
- Nói như vậy, cậu Phương cố ý muốn tự tay mang bánh quả hồng đưa ra thị trường nước ngoài?
Vũ Điền Quang Ly chần chừ, hơi nghiêng thân người về phía trước hỏi tiếp. Hiện giờ huyện Bình Xuyên đã vào hè, thời tiết tương đối nóng bức, cô lại mặc áo ngực trễ. Lúc này, thân người lại nghiêng về phía trước, phần da thịt trắng nõn trước ngực lập tức lộ ra.
Ánh mặt trời mùa hè chiếu xuyên qua cửa sổ bằng thủy tinh, lóa sáng và hơi chói mắt.
Phương Minh Viễn lim dim suy nghĩ, khuỷu tay chống trên tay vịn của ghế ngồi, nghiêng đầu cười nói :
- Không, không. Chị Vũ Điền thật là coi trọng tôi quá. Dù sao hiện tại, tôi vẫn còn đi học, ở Bình Xuyên này đã có quán cơm và cửa hàng, đã chiếm phần lớn lượng thời gian của tôi, lại thêm vào việc kinh doanh xuất nhập khẩu sản phẩm nông nghiệp, chỉ làm tôi cảm thấy lực bất tòng tâm. Xòe năm ngón tay,tất nhiên không bằng nắm chặt năm ngón tay. Khi ra sức đánh cũng thêm mạnh, không phải sao?
Vũ Điền Quang Ly và Asohon Kagetsu không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nếu Phương Minh Viễn quyết định phải bước chân vào việc này, là tay buôn bán tiếng tăm tại địa phương, hắn có đầy đủ điều kiện ưu thế mà Vũ Điền Quang ly và Asohon Kagetsu không có, nếu phải cạnh tranh, hai cô cũng không có khả năng nắm chắc phần thắng.
- Thực ra, cũng không dấu gì, tôi không chỉ nghe nói chị Vũ Điền Quang Ly đến từ thành phố
Yoshino, trong gia đình còn có công ty buôn bán xuất nhập khẩu, về nhân lực lại có cô Asohon Kagetsu một tay trợ giúp, cho nên tôi nghĩ nếu chị Vũ Điền Quang Ly cảm thấy hứng thú với việc kinh doanh bánh quả hồng , tôi có thể nói giúp vài lời, không ngại vì hai cô mà nói với lãnh đạo huyện, thúc đẩy chuyện làm ăn này. Như vậy bất kể là chính chị Vũ Điền hay đa số người nông dân ở huyện , đều là một chuyện tốt. Chị Vũ Điền vừa đến nơi này, tình hình ở đây chỉ sợ còn chưa hiểu rõ, nơi tôi ở, không có điều kiện may mắn như khu duyên hải. Buôn bán xuất nhập khẩu không thành công cho dù có nhiều cái tốt, vì không ai nhận ra giá trị đích thực của nó, cho nên dù nhiều việc ngay trong tầm tay, căn bản là do không ai hỏi đến. Chị Vũ Điền nếu có thể mang bánh quả hồng đánh vào thị trường quý quốc, đối với đông đảo người nông dân ở huyện Bình Xuyên mà nói, coi như một cách làm giàu, cớ sao tôi lại không làm?
Phương Minh Viễn nói một mạch, vờ như Vũ Điền Quang Ly làm mất lòng hắn.
- Cậu Phương, cảm ơn cậu đã thành khẩn thẳng thắn, lúc tôi đến đây, đích thực là cũng nghĩ như cậu vậy. Thứ nhất là để gặp Kagetsu, thứ hai cũng là có ý định muốn khảo sát một chút bánh quả hồng của huyện Bình Xuyên có thật sự ngon như lời truyền tai từ lâu hay không. Sự thật không còn gì để bàn cãi. Thật sự tôi định sẽ mang bánh quả hồng đánh vào thị trường nước tôi, nếu cậu Phương có thể nói giúp vài lời, còn phải nhờ cậu giúp đỡ nhiều hơn.
Vũ Điền Quang Ly dịu dàng khẩn cầu.
Nhìn dáng Phương Minh Viễn ra về, Vũ Điền Quang Ly vẻ mặt hơi ngây ra, Asohon Kagetsu đến bên cạnh cô nhẹ giọng thở dài nói :
- Quang Ly, kỳ phùng địch thủ đấy nhé, cảm giác thế nào?
Vũ Điền Quang Ly sực tỉnh cười to ,nói:
- Kagetsu, hắn thực sự chỉ mới mười ba tuổi sao? Sao mình cảm thấy như là đang cùng đàm phán với một tay lão luyện,dày dạn kinh nghiệm trong kinh doanh vậy chứ?
Tuy chỉ có một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cũng đã khiến cô cảm thấy tinh thần mỏi mệt không chịu nổi. Phương Minh Viễn trong việc phân chia lợi nhuận, có thể nói là tấc đất tấc tranh, không chừa một chút nào, hơn nữa là có quan tâm đến, có ý định kinh doanh, khiến Vũ Điền Quang Ly không thể không khựng lại. Vũ Điền Quang Ly không khỏi cảm thấy đau đầu. Asohon Kagetsu phì cười nói:
- Cuối cùng cũng chịu tin rồi à? Đêm qua chẳng phải bạn nói mình nói ngoa hay sao? Giống như ai đó cứ nhất quyết tin rằng mình sẽ thắng được hắn, giờ thì xem, làm sao mà trong một buổi sáng, lại ngay lập tức không còn chút sức như vậy?
- Còn cười nữa, bạn còn cười nữa, bị hắn làm cho rối tung một phen, ít nhất cũng phải chia một nửa lợi nhuận tại huyện Bình Xuyên này.
Vũ Điền Quang Ly dậm chân nói.
Asohon Kagetsu chạy đến ôm vai Vũ Điền Quang Ly cười:
- Nếu bạn có thể lấy tối đa lợi nhuận, quan trọng là trong lòng hắn, thì khoảng mua bán này trước mắt cũng không làm lâu dài.
Vũ Điền Quang Ly lúc này mới bình tĩnh lại, cười nói :
- Kagetsu, bạn nói đúng, nếu hắn nhượng lại phần lớn lợi nhuận. Khi hết hạn hợp đồng, cũng là lúc cả hai tách riêng. Lúc ấy,hắn ở Nhật Bản ngày càng gặp nhiều trở ngại lớn, muốn tìm ra công ty buôn bán xuất nhập khẩu cho bánh quả hồng Bình Xuyên, đã là khó khăn lắm rồi.
- Vậy mới nói, hoa buổi sáng tuy rằng rất rực rỡ, nhưng sẽ rất nhanh tàn. Tuy rằng trong thời gian ngắn, có thể chúng ta sẽ chỉ có chút ít lợi nhuận, nhưng có thể tiếp tục tăng cường thu hoạch, đó mới là con đường lâu dài.
Asohon Kagetsu cười nói :
- Nhưng thật ra mình cảm thấy như vậy là tốt lắm rồi. Cả hai bên cùng thắng mới là kết quả tốt nhất. Chúng ta dù sao cũng là người ngoại quốc, nơi này hết thảy, chung quy hắn đều nắm rõ.
- Hừ, nếu gả bạn cho hắn, hết thảy nơi này chẳng phải cũng chính là của bạn sao!
Vũ Điền Quang Ly trêu ghẹo.
Asohon Kagetsu không khỏi hai má nóng ran, xấu hổ đẩy Vũ Điền Quang Ly ra, đi lên lầu.
Phương Minh Viễn ra khỏi nhà khách, lập tức lên ô tô đến huyện Bình Xuyên, khi hắn bước vào phòng Lý Đông Tinh, cũng đã là giữa trưa.
Phương Minh Viễn xuất hiện đường đột, Lý Đông Tinh hơi giật mình, tuy nhiên ông cũng đã lăn lộn chính sự nhiều năm, vui hay bực không biểu hiện ra ngoài, tuy khả năng kiểm soát còn kém, nhưng vẫn còn có thể chế ngự tình hình.
- Bác Lý, cháu đánh bạo đến quấy rầy bác là vì có một việc gấp cần có sự phối hợp của huyện, nếu mọi chuyện tốt đẹp, chẳng những phần đông nông dân ở huyện được lợi không ít, còn có thể cải thiện tình hình tài chính của huyện.
Phương Minh Viễn đi thẳng vào nội dung chính.
Xét đến cùng huyện Bình Xuyện là một huyện nông nghiệp, bảy mươi phần trăm dân số đều là nông dân, vì thế càng cần phải giảm bớt gánh nặng cho nông dân. Nâng cao thu nhập cho bọn họ, không thể nghi ngờ gì là một trong những việc trọng tâm của huyện Bình Xuyên.Lý Đông Tinh nhận chức chủ tịch huyện Bình Xuyên lâu như vậy, vì chuyện này lao tâm không ít.Nhưng nâng cao thu nhập cho người nông dân không thể nào làm được trong khoảng thời gian ngắn, cần phải có thời gian dài để đầu tư và bảo trì. Đó cũng là nguyên do vì sao các nhà cầm quyền đều trước mắt mong muốn đạt danh lợi, thành lập thành công xí nghiệp trọng yếu trong một thời gian ngắn, lập nên chiến tích, nhờ đó được cấp trên coi trọng, thăng chức rất nhanh.
Lý Đông Tinh nghe vậy lập tức cảm thấy vui vẻ trong lòng. Phương Minh Viễn này đúng là người mang may mắn đến cho mình, rõ như ban ngày là đã biết thông tin hữu ích gì đây.
- Cháu nói mau đi, là chuyện gì?
Phương Minh Viễn tóm lược rõ ràng điểm trọng yếu là việc Vũ Điền Quang Ly đã đến nơi này, cùng với chủ đích thu mua quả hồng khô huyện Bình Xuyên, toàn bộ câu chuyện cứ thế tuôn ra, sáng tỏ dần.
- Thật quá tốt! Chuyện này thật quá tốt!
Lý Đông Tinh vui mừng ra mặt,đứng dậy. Đi tới đi lui vài vòng trong phòng làm việc, phấn khích gần như đến mức hoa tay múa chân mà thốt lên, đúng là cú này trời ban cho chuyện tốt đẹp .
- Minh Viễn, cháu xem chuyện này người Nhật Bản có mấy phần thành ý? Cuối cùng có thể đạt được kết quả làm hài lòng cả hai bên không? Minh Viễn, cháu thành thật nói cho bác biết, chuyện kinh doanh này cháu tính nhúng tay vào thật sao?
Lý Đông Tinh vòng vo một hồi bỗng ngưng lại, hơi chần chừ hỏi. Ông nghe nói, người Nhật Bản rất xảo quyệt trong chuyện kinh doanh buôn bán, vùng duyên hải khu Đông Nam không ít công ty vì thế mà đều từng phải âm thầm chịu đựng, không dám kêu ca, việc này, không muốn lại vướng vào vòng luẩn quẩn. Người nông dân Bình Xuyên đã đủ khổ, không thể lại thêm gánh nặng cho bọn họ. Nếu như nhà họ Phương cũng có ý làm chuyện này, ông sẽ yên tâm hơn khi đã có một đứa trẻ có khả năng và khôn khéo, chắc chắn là sẽ không để việc mua bán bị lỗ vốn. Sau này nếu có biến cố gì, đã có Phương Minh Viễn, ông cũng tất không vì thế mà lo lắng.
Phương Minh Viễn làm sao không biết ông lo lắng chuyện gì. Không khỏi gượng cười nói :
- Bác Lý, nhà cháu hiện giờ vừa mới khai trương siêu thị. Kế tiếp vừa muốn làm thông thương thị trường hàng hóa, làm sao còn đủ sức để làm chuyện này ạ? Nếu lo lắng, bác chỉ lo một điều là có thể bị lừa bởi những lời của bọn họ, nhưng thật ra cũng không cần. Theo cháu thấy, đối phương tương đối có thành ý. Chỉ cần chúng ta thật tâm thực lòng cùng hợp tác, triển vọng thu lợi thực sự là rất đáng để mong đợi.
- Hừm…
Lý Đông Tinh hơi thất vọng gật gật đầu. Nếu sự thật đúng như lời Phương Minh Viễn, siêu thị Carefour hiện giờ đã nổi tiếng trong huyện Bình Xuyên, kinh doanh thành công tốt đẹp, tiếp theo lại có thông thương thị trường hàng hóa, thì chuyện kinh doanh bánh quả hồng làm gì còn thời gian để để mắt đến? Tuy nhiên, Phương Minh Viễn đã cam đoan như thế, ông cũng không nói thêm được gì.
Phương Minh Viễn nhận thấy cảm giác hụt hẫng của Lý Đông Tinh. Trong lòng không khỏi hơi cảm thấy áy náy.
Nói thật, sức bán bánh quả hồng huyện Bình Xuyên trong tương lai kinh doanh kỳ thật là rất có triển vọng, Phương Minh Viễn còn nhớ rõ, kiếp trước khi hắn học đại học về thăm người thân, sức bán bánh quả hồng huyện Bình Xuyên đã trở thành nguồn tài chính trụ cột của huyện, giá trị sản lượng một năm không dưới trăm triệu nhân dân tệ, nâng cao hữu hiệu mặt bằng thu nhập của người nông dân địa phương huyện Bình Xuyên. Chỉ có điều hiện tại hắn không cách nào phân thân được, lại không muốn phân tán lực lượng, kinh doanh cùng lúc nhiều thứ quá. Nên mới không tham gia vào chuyện này, nhưng vẫn vì sự hợp tác của hai bên mà làm cầu nối, nhưng hiện tại thoạt nhìn, dường như có chút việc ngoài ý muốn.
Lý Đông Tinh tuy trong lòng hơi hụt hẫng, nhưng chung quy chuyện này cũng là một chuyện tốt, trong thời gian ngắn ông nhậm chức chủ tịch huyện, còn có nhà đầu tư nước ngoài đến thu mua nông phẩm của huyện, đối với ông việc nâng cao thu nhập người nông dân, mở rộng kế hoạch tăng cường nguồn thu tài chính của huyện, không khác gì một mũi kim đâm mạnh trúng đích.
Phương Minh Viễn đi khỏi, Lý Đông Tinh cũng không vội ăn trưa mà triệu tập cuộc họp các thành viên Ủy Ban Nhân Dân huyện, thông báo chuyện này đến những người phụ trách và yêu cầu họ chuẩn bị những tư liệu liên quan, chuẩn bị đàm phán với Vũ Điền Quang Ly. Mọi người có mặt trong cuộc họp khi nghe thấy đều không khỏi hưng phấn khác thường, công ty Nhật Bản tình nguyện đến đầu tư thu mua quả hồng khô huyện Bình Xuyên, không những mang đến lợi ích kinh tế cho sở, mà còn mang đến sức ảnh hưởng chính trị. Đối với các lãnh đạo chính phủ huyện Bình Xuyên, còn là có công lớn.
Phương Minh Viễn không ở lại huyện Bình Xuyên lâu, sau khi ăn cơm no nê ở quán cơm nhà mình, tiếp tục đi ô tô quay về thị trấn Hải Trang. Hôm nay, hắn còn có nhiều chuyện quan trọng khác cần giải quyết.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang