Trùm Tài Nguyên
Quyển 2 - Chương 104: Công ty Enics
Lúc này trong lòng Mã Vĩnh Phúc và Dương Quân Nghĩa thấy rất may mắn, vì bọn họ đã lựa chọn việc ủng hộ cho nhà họ Phương đến huyện Bình Xuyên, nếu không làm như vậy, chỉ sợ thành ra đắc tội với Tô Ái Quân, sau này nếu Vu Thu Hạ biết được chân tướng sự việc, chỉ sợ là sẽ không còn hòa nhã với hai người bọn họ nữa. Hơn nữa, hai người còn giật mình khi thấy người Nhật Bản kia đến, chỉ có điều trong tình huống đó bọn họ không tiện hỏi kỹ Phương Minh Viễn, chỉ có thể kìm nén nghi ngờ ở trong lòng mà thôi.
Khi nhà họ Quách bắt đầu lần đầu tư đầu tiên, các quan chức chính phủ từ trên xuống dưới ở tỉnh Tần Tây đều ôm kỳ vọng cao, hy vọng có thể dựa vào lực ảnh hưởng của nhà họ Quách ở Hồng Kông, mà thu hút đầu tư về tỉnh Tần Tây.
Lần này Vu Thu Hạ đến Phụng Nguyên thực ra là đến thị sát tiến độ công trình viện an dưỡng suối nước nóng. Có Ủy ban nhân dân tỉnh bật đèn xanh nên hiện giờ viện an dưỡng suối nước nóng đã chính thức động thổ xây dựng. Đây là lần đầu tiên nhà họ Quách đầu tư, không chỉ có Vu Thu Hạ mà những người khác ở nhà họ Quách cũng rất coi trọng. Cô vừa xuống sân bay không lâu thì đã biết được tin từ chỗ Mã Vĩnh Phúc là lần đầu tiên sản nghiệp nhà họ Phương đã bước ra khỏi thị trấn Hải Trang để lập chi nhánh, như vậy nghi lễ khai trương sẽ là một đại sự, nếu đã biết chuyện này sao lại không đến? Vu Thu Hạ đối với Phương Minh Viễn càng yêu thích nhiều hơn.
Tuy nhiên sau khi cô đến quán ăn Phương Gia mới phát hiện mình đã coi thường cậu thiếu niên này. Mã Vĩnh Phúc và Dương Quân Nghĩa cũng đã đến, mặc dù việc có hơi chút không giống như cô dự liệu, nhưng chung quy cũng không khác nhiều, cả Asohon Kagetsu và Miyamoto còn có cả người Nhật Bản trung niên kia cũng đã tới khiến cô cảm thấy không ngờ. Người thiếu niên này đã kết giao quan hệ với người Nhật Bản từ khi nào? Đối với Nguyệt san Thiếu niên và Tuần san thiếu niên, không phải cô hoàn toàn không biết gì hết, nhưng làm sao họ và Phương Minh Viễn lại có liên quan với nhau?
Hơn nữa, qua giới thiệu thì nhóm lãnh đạo chính phủ huyện Bình Xuyên đến đây cũng phải mười người, ngay cả Bí thư huyện ủy sau đó cũng vội vàng tới, hiển nhiên ở huyện Bình Xuyên này, nhà họ Phương quả là có lực ảnh hưởng tương đối lớn. Đương nhiên là cô không nghĩ được chuyện phía sau Phương Minh Viễn còn tồn tại một nhà họ Tô, còn Mã Vĩnh Phúc và Dương Quân Nghĩa sẽ không tự dưng lắm mồm mà nói cho cô biết, cứ như vậy Vu Thu Hạ lại càng thấy Phương Minh Viễn và nhà họ Phương cao hơn. Thân là con nhà buôn bán cao quý, cô tự nhiên là hiểu được tầm quan trọng của việc có quan hệ tốt với chính quyền địa phương trong làm ăn kinh doanh. Có sự phối hợp của chính quyền địa phương, tự nhiên chuyện kinh doanh sẽ làm ít mà được lợi thì nhiều.
“Có lẽ trên đời thực sự có tồn tại thiên tài?” Có lẽ chỉ có lý do này mới đủ để giải thích vì sao một thiếu niên hơn mười tuổi đầu, làm sao có thể xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng đến như bây giờ. Ngay cả ông tổ của tập đoàn vận chuyển đường thủy Quách Thị, được ca ngợi là thiên tài buôn bán, vào thời điểm ông mười tuổi, cũng không có thành tích kinh người đến như thế! Nghĩ đến đây, Vu Thu Hạ càng tăng thêm hứng thú đối với Phương Minh Viễn.
- Minh Viễn, nhà em khai trương chi nhánh đầu tiên, chuyện lớn có ý nghĩa như vậy mà sao không báo với chị? Cho dù chị không tới được cũng sẽ gửi lễ vật đến cho em, chứ không phải như bây giờ, đến tay không thế này.
Vu Thu Hạ ôm Tình Nhi, thấp giọng nói một cách oán hận. Phương Minh Viễn đón lấy Tình Nhi từ tay cô, bế đặt lên trên đùi, Tình Nhi ở trên đùi hắn cười ‘khanh khách’, cười không ngừng, thỉnh thoảng còn quay người lại nói chuyện bi bô với hắn.
Phương Minh Viễn ôm Tình Nhi, vẻ mặt bất đắc dĩ, cười khổ nói:
- Chị Thu Hạ, chỉ là khai trương một tiệm cơm gia đình, sao có thể kinh động đến chị được? Hơn nữa, chị ở tận Hồng Kông xa xôi, chuyện này người khác biết được lại bảo em không nên làm vậy, chỉ là một quán ăn nhỏ, còn không trị giá bằng tiền tiêu vặt vài ngày của chị Thu Hạ, vậy mà còn mặt dầy mày dạn đi mời chị đến tham dự.
Vu Thu Hạ nghe hắn nói mà không kìm nổi cười, giơ tay vỗ vỗ vai hắn nói:
- Thằng nhỏ này, suy nghĩ nhiều như vậy, em là em trai của chị, chị muốn đến thì đến, quan tâm gì đến chuyện người ta nói?
Phương Minh Viễn khẽ mỉm cười, cũng không tiếp lời, chỉ đùa với Tình Nhi.
Nhìn thấy Asohon Kagetsu và Miyamoto, mọi người ở đây cũng kinh ngạc. Đương nhiên Mã Vĩnh Phúc và Dương Quân Nghĩa thì không biết rồi, còn các quan chức chính phủ Hoa Hạ thì bọn họ chẳng xa lạ gì. Mã Vĩnh Phúc và Dương Quân Nghĩa được coi là cán bộ cao cấp của tỉnh Tần Tây, tuy rằng hai người đến đây tham dự với tư cách cá nhân, nhưng chẳng ai ngốc mà tin đó là thật.
Còn về thân phận của Vu Thu Hạ bọn họ cũng đồng thời cảm thấy kinh ngạc. Tập đoàn vận chuyển đường thủy Quách Thị lừng lẫy đại danh khắp Đông Á, phu nhân của thiếu gia nhà họ Quách không ngờ mở miệng ra là xưng hô chị em với Phương Minh Viễn. Chỉ là một một gia đình ở Hoa Hạ khai trương một tiệm cơm nhỏ, không ngờ đã khiến cô tự mình đến chúc mừng! Phải biết rằng, thân phận phú hào ở Hồng Kông như cô, ngay cả một trung tâm thương mại lớn ở Hồng Kông khai trương, cũng còn chưa chắc đã được cô vinh hạnh chiếu cố đến tham dự. Mà không ngờ cô vì Phương Minh Viễn, vừa xuống máy bay đã chạy đến đây, chuyện này mà lan truyền ra ngoài, thì giá trị của Phương Minh Viễn tự nhiên sẽ tăng gấp bội.
- Cậu Phương, chúng tôi tới hơi vội, cũng chưa chuẩn bị gì cả, chỉ có thể tặng cậu lì xì thôi, xin cậu Phương vui lòng nhận!
Lúc này Miyamoto mới tìm được cơ hội để góp lời, khi nói chuyện đưa ra một bao lì xì, Phương Minh Viễn nói hai câu khách khí sau đó cũng nhận lấy.
- Vị này là Phó tổng giám đốc công ty Enics, Muto, đề nghị mấy hôm trước của cậu Phương, công ty đã đồng ý toàn bộ. Hiện giờ ông Muto đến đây chính là vì muốn ký hợp đồng chính thức với cậu Phương.
Miyamoto giới thiệu về người trung niên ở bên cạnh.
Người trung niên đứng dậy, hướng về phía Phương Minh Viễn nói lễ phép:
- Cậu Phương, xin chỉ giáo nhiều.
Mọi người không khỏi cảm thấy càng thêm kỳ quái, hai người Nhật Bản này muốn ký hợp đồng gì với Phương Minh Viễn? Những người trong đó cũng chỉ có Asohon Kagetsu biết công ty cổ phần Enics là công ty mẹ của Nguyệt san Thiếu niên, trong lòng cô cũng thấy kỳ lạ vô cùng, công ty cổ phần trò chơi Enics cũng phái Phó tổng giám đốc đến, còn nói cái gì mà muốn ký hợp đồng với Phương Minh Viễn, chuyện gì xảy ra vậy?
Phương Minh Viễn đành phải nhẹ nhàng nói một cách rõ ràng, giải thích cho mọi người hiểu chuyện hắn và công ty cổ phần Enics hợp tác với nhau.
Ánh mắt Vu Thu Hạ lập tức sáng lên, nhu cầu truyện tranh và trò chơi điện tử ở thị trường Hồng Kông cũng tương đối lớn, còn đối với thị trường đại lục thì Vu Thu Hạ không rõ lắm. Ở Châu Á, nếu nói đến quốc gia nào có thị trường truyện tranh và trò chơi điện tử phát triển nhất, Nhật Bản mà nhận là đứng thứ hai thì chắc chắn không có ai dám nhận vị trí thứ nhất. Một người Hoa Hạ như Phương Minh Viễn lại có tác phẩm được một công ty Nhật Bản ca tụng đề cao như vậy, thật là rất khó, khó mà tưởng tượng được. Người em trai này đúng là đa tài đa nghệ mà!
- Hôm nay đến đây, chúng tôi còn mang đến hàng mẫu của trò chơi Bubble và Zuma, tuy cậu Phương bận bịu trăm mối nhưng hy vọng có thể bớt chút thời gian xét duyệt. Nếu cậu Phương cảm thấy vừa lòng thì công ty sẽ tiến hành tuyên truyền và mở rộng. Tôi tin là trò chơi này sẽ thịnh hành ở Nhật Bản.
Muto không phải là ăn nói lung tung mà là sau khi hoàn thành xong Buble và Zuma, tổ chế tác và tổ thí nghiệm đã bị chinh phục, còn nhân viên công ty hễ có thể tiếp xúc với hai trò chơi này thì đều khen ngợi không ngừng. Luật chơi đơn giản, thao tác cũng tiện lợi, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu chơi hoặc dừng chơi, ảnh ảnh cũng vô cùng thú vị.
Cho nên hiện giờ công ty cổ phần Enics đã không còn hoài nghi gì về triển vọng phát triển của hai loại trò chơi này, tất cả mọi người đều đoán, trò chơi Nhật Bản này có khả năng đánh vỡ số lượng tiêu thụ trò chơi của Nga.
Khi nhà họ Quách bắt đầu lần đầu tư đầu tiên, các quan chức chính phủ từ trên xuống dưới ở tỉnh Tần Tây đều ôm kỳ vọng cao, hy vọng có thể dựa vào lực ảnh hưởng của nhà họ Quách ở Hồng Kông, mà thu hút đầu tư về tỉnh Tần Tây.
Lần này Vu Thu Hạ đến Phụng Nguyên thực ra là đến thị sát tiến độ công trình viện an dưỡng suối nước nóng. Có Ủy ban nhân dân tỉnh bật đèn xanh nên hiện giờ viện an dưỡng suối nước nóng đã chính thức động thổ xây dựng. Đây là lần đầu tiên nhà họ Quách đầu tư, không chỉ có Vu Thu Hạ mà những người khác ở nhà họ Quách cũng rất coi trọng. Cô vừa xuống sân bay không lâu thì đã biết được tin từ chỗ Mã Vĩnh Phúc là lần đầu tiên sản nghiệp nhà họ Phương đã bước ra khỏi thị trấn Hải Trang để lập chi nhánh, như vậy nghi lễ khai trương sẽ là một đại sự, nếu đã biết chuyện này sao lại không đến? Vu Thu Hạ đối với Phương Minh Viễn càng yêu thích nhiều hơn.
Tuy nhiên sau khi cô đến quán ăn Phương Gia mới phát hiện mình đã coi thường cậu thiếu niên này. Mã Vĩnh Phúc và Dương Quân Nghĩa cũng đã đến, mặc dù việc có hơi chút không giống như cô dự liệu, nhưng chung quy cũng không khác nhiều, cả Asohon Kagetsu và Miyamoto còn có cả người Nhật Bản trung niên kia cũng đã tới khiến cô cảm thấy không ngờ. Người thiếu niên này đã kết giao quan hệ với người Nhật Bản từ khi nào? Đối với Nguyệt san Thiếu niên và Tuần san thiếu niên, không phải cô hoàn toàn không biết gì hết, nhưng làm sao họ và Phương Minh Viễn lại có liên quan với nhau?
Hơn nữa, qua giới thiệu thì nhóm lãnh đạo chính phủ huyện Bình Xuyên đến đây cũng phải mười người, ngay cả Bí thư huyện ủy sau đó cũng vội vàng tới, hiển nhiên ở huyện Bình Xuyên này, nhà họ Phương quả là có lực ảnh hưởng tương đối lớn. Đương nhiên là cô không nghĩ được chuyện phía sau Phương Minh Viễn còn tồn tại một nhà họ Tô, còn Mã Vĩnh Phúc và Dương Quân Nghĩa sẽ không tự dưng lắm mồm mà nói cho cô biết, cứ như vậy Vu Thu Hạ lại càng thấy Phương Minh Viễn và nhà họ Phương cao hơn. Thân là con nhà buôn bán cao quý, cô tự nhiên là hiểu được tầm quan trọng của việc có quan hệ tốt với chính quyền địa phương trong làm ăn kinh doanh. Có sự phối hợp của chính quyền địa phương, tự nhiên chuyện kinh doanh sẽ làm ít mà được lợi thì nhiều.
“Có lẽ trên đời thực sự có tồn tại thiên tài?” Có lẽ chỉ có lý do này mới đủ để giải thích vì sao một thiếu niên hơn mười tuổi đầu, làm sao có thể xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng đến như bây giờ. Ngay cả ông tổ của tập đoàn vận chuyển đường thủy Quách Thị, được ca ngợi là thiên tài buôn bán, vào thời điểm ông mười tuổi, cũng không có thành tích kinh người đến như thế! Nghĩ đến đây, Vu Thu Hạ càng tăng thêm hứng thú đối với Phương Minh Viễn.
- Minh Viễn, nhà em khai trương chi nhánh đầu tiên, chuyện lớn có ý nghĩa như vậy mà sao không báo với chị? Cho dù chị không tới được cũng sẽ gửi lễ vật đến cho em, chứ không phải như bây giờ, đến tay không thế này.
Vu Thu Hạ ôm Tình Nhi, thấp giọng nói một cách oán hận. Phương Minh Viễn đón lấy Tình Nhi từ tay cô, bế đặt lên trên đùi, Tình Nhi ở trên đùi hắn cười ‘khanh khách’, cười không ngừng, thỉnh thoảng còn quay người lại nói chuyện bi bô với hắn.
Phương Minh Viễn ôm Tình Nhi, vẻ mặt bất đắc dĩ, cười khổ nói:
- Chị Thu Hạ, chỉ là khai trương một tiệm cơm gia đình, sao có thể kinh động đến chị được? Hơn nữa, chị ở tận Hồng Kông xa xôi, chuyện này người khác biết được lại bảo em không nên làm vậy, chỉ là một quán ăn nhỏ, còn không trị giá bằng tiền tiêu vặt vài ngày của chị Thu Hạ, vậy mà còn mặt dầy mày dạn đi mời chị đến tham dự.
Vu Thu Hạ nghe hắn nói mà không kìm nổi cười, giơ tay vỗ vỗ vai hắn nói:
- Thằng nhỏ này, suy nghĩ nhiều như vậy, em là em trai của chị, chị muốn đến thì đến, quan tâm gì đến chuyện người ta nói?
Phương Minh Viễn khẽ mỉm cười, cũng không tiếp lời, chỉ đùa với Tình Nhi.
Nhìn thấy Asohon Kagetsu và Miyamoto, mọi người ở đây cũng kinh ngạc. Đương nhiên Mã Vĩnh Phúc và Dương Quân Nghĩa thì không biết rồi, còn các quan chức chính phủ Hoa Hạ thì bọn họ chẳng xa lạ gì. Mã Vĩnh Phúc và Dương Quân Nghĩa được coi là cán bộ cao cấp của tỉnh Tần Tây, tuy rằng hai người đến đây tham dự với tư cách cá nhân, nhưng chẳng ai ngốc mà tin đó là thật.
Còn về thân phận của Vu Thu Hạ bọn họ cũng đồng thời cảm thấy kinh ngạc. Tập đoàn vận chuyển đường thủy Quách Thị lừng lẫy đại danh khắp Đông Á, phu nhân của thiếu gia nhà họ Quách không ngờ mở miệng ra là xưng hô chị em với Phương Minh Viễn. Chỉ là một một gia đình ở Hoa Hạ khai trương một tiệm cơm nhỏ, không ngờ đã khiến cô tự mình đến chúc mừng! Phải biết rằng, thân phận phú hào ở Hồng Kông như cô, ngay cả một trung tâm thương mại lớn ở Hồng Kông khai trương, cũng còn chưa chắc đã được cô vinh hạnh chiếu cố đến tham dự. Mà không ngờ cô vì Phương Minh Viễn, vừa xuống máy bay đã chạy đến đây, chuyện này mà lan truyền ra ngoài, thì giá trị của Phương Minh Viễn tự nhiên sẽ tăng gấp bội.
- Cậu Phương, chúng tôi tới hơi vội, cũng chưa chuẩn bị gì cả, chỉ có thể tặng cậu lì xì thôi, xin cậu Phương vui lòng nhận!
Lúc này Miyamoto mới tìm được cơ hội để góp lời, khi nói chuyện đưa ra một bao lì xì, Phương Minh Viễn nói hai câu khách khí sau đó cũng nhận lấy.
- Vị này là Phó tổng giám đốc công ty Enics, Muto, đề nghị mấy hôm trước của cậu Phương, công ty đã đồng ý toàn bộ. Hiện giờ ông Muto đến đây chính là vì muốn ký hợp đồng chính thức với cậu Phương.
Miyamoto giới thiệu về người trung niên ở bên cạnh.
Người trung niên đứng dậy, hướng về phía Phương Minh Viễn nói lễ phép:
- Cậu Phương, xin chỉ giáo nhiều.
Mọi người không khỏi cảm thấy càng thêm kỳ quái, hai người Nhật Bản này muốn ký hợp đồng gì với Phương Minh Viễn? Những người trong đó cũng chỉ có Asohon Kagetsu biết công ty cổ phần Enics là công ty mẹ của Nguyệt san Thiếu niên, trong lòng cô cũng thấy kỳ lạ vô cùng, công ty cổ phần trò chơi Enics cũng phái Phó tổng giám đốc đến, còn nói cái gì mà muốn ký hợp đồng với Phương Minh Viễn, chuyện gì xảy ra vậy?
Phương Minh Viễn đành phải nhẹ nhàng nói một cách rõ ràng, giải thích cho mọi người hiểu chuyện hắn và công ty cổ phần Enics hợp tác với nhau.
Ánh mắt Vu Thu Hạ lập tức sáng lên, nhu cầu truyện tranh và trò chơi điện tử ở thị trường Hồng Kông cũng tương đối lớn, còn đối với thị trường đại lục thì Vu Thu Hạ không rõ lắm. Ở Châu Á, nếu nói đến quốc gia nào có thị trường truyện tranh và trò chơi điện tử phát triển nhất, Nhật Bản mà nhận là đứng thứ hai thì chắc chắn không có ai dám nhận vị trí thứ nhất. Một người Hoa Hạ như Phương Minh Viễn lại có tác phẩm được một công ty Nhật Bản ca tụng đề cao như vậy, thật là rất khó, khó mà tưởng tượng được. Người em trai này đúng là đa tài đa nghệ mà!
- Hôm nay đến đây, chúng tôi còn mang đến hàng mẫu của trò chơi Bubble và Zuma, tuy cậu Phương bận bịu trăm mối nhưng hy vọng có thể bớt chút thời gian xét duyệt. Nếu cậu Phương cảm thấy vừa lòng thì công ty sẽ tiến hành tuyên truyền và mở rộng. Tôi tin là trò chơi này sẽ thịnh hành ở Nhật Bản.
Muto không phải là ăn nói lung tung mà là sau khi hoàn thành xong Buble và Zuma, tổ chế tác và tổ thí nghiệm đã bị chinh phục, còn nhân viên công ty hễ có thể tiếp xúc với hai trò chơi này thì đều khen ngợi không ngừng. Luật chơi đơn giản, thao tác cũng tiện lợi, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu chơi hoặc dừng chơi, ảnh ảnh cũng vô cùng thú vị.
Cho nên hiện giờ công ty cổ phần Enics đã không còn hoài nghi gì về triển vọng phát triển của hai loại trò chơi này, tất cả mọi người đều đoán, trò chơi Nhật Bản này có khả năng đánh vỡ số lượng tiêu thụ trò chơi của Nga.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang