Trùm Tài Nguyên
Quyển 2 - Chương 101: Buổi khai trương trọng thể (1)
Ngày 31 tháng 5, một ngày cuối cùng của tháng 5 năm tám tám. Ngày hôm nay đã xảy ra một sự kiện mà đến mười mấy năm sau, những người phục vụ trong ngành ăn uống ở Bình Xuyên vẫn còn nhắc đến. Ngày mà tiệm ăn Phương gia sau này nổi tiếng thiên hạ mở chi nhánh đầu tiên. Đây là lần đầu tiên từ trước đến nay một quán ăn ở Huyện Bình xuyên đón được những khách mời cao cấp đến vậy. Ngày hôm đó đến chúc mừng không chỉ có lãnh đạo của huyện Bình Xuyên mà còn có ông Mã Vĩnh Phúc, phó chủ tịch ủy ban nhân dân Phụng Nguyên, trưởng công an tỉnh, ông Dương Quân Nghĩa, phó giám đốc ngân hàng giao thông chi nhánh Phụng Nguyên, Cổ Vũ Thành, thậm chí cả những người bạn Hồng Kông và “bạn bè quốc tế” đều đến tham dự buổi khai trương. Đây là lễ khai trương hoành tráng nhất ở Phụng Nguyên từ trước đến nay và cả mười mấy năm sau nó vẫn ở vị trí dẫn đầu.
Chuyện này đúng là nằm ngoài dự đoán của Phương Minh Viễn. Ngoài Lý Đông Tinh, Quan Duyệt Võ, Chu Đại Quân những lãnh đạo của huyện Bình Xuyên và Aso hon Kagetsu, cô gái Nhật ở mãi không chịu đi thì những người khác hắn đều không mời. Theo hắn, một tiệm cơm nhỏ của huyện khai trương không cần phải làm rùm beng lên. Hắn định đợi sau này khi buôn bán được nhiều thì sẽ nhờ Mã Vĩnh Phúc, Dương Quân Nghĩa và phó giám đốc Cổ đến cổ vũ, nâng cao uy danh cho quán, tránh sau này có kẻ muốn đánh lén sau lưng. Nhưng hắn thật không ngờ những người này không đợi mời đã tới.
Ngày hôm đó, trong số những cảnh sát được phái đến đảm bảo an ninh cho quán ăn còn có Tiền Lỗ Sinh. Điều này làm cho ông ta mặc dù sắp đến lúc nghỉ hưu nhưng vẫn khoác lác với đồng nghiệp là mình tốt nhất.
Tiền Lỗ Sinh nhớ rất rõ, nhiệm vụ này là do ông ta chủ động “đoạt” được. Nói “đoạt” là vì lúc ấy người trong sở muốn làm việc này rất nhiều. Khi hợp đồng đã ký giữa nhà họ Phương và cục cảnh sát Bình Xuyên có hiệu lực, nghĩ đến số tiền thuê nửa năm, mọi người trong cục cảnh sát đều cảm thấy nó như là một ngôi sao từ trên trời rơi xuống. Hơn nữa theo tiến trình sửa chữa kho chứa hàng thì nhà họ Phương cũng chính thức tuyển người. Cho đến hiện tại đã có ba mươi người trong gia quyến của những công an đã hy sinh vì nhiệm vụ chính thức ký hợp đồng với nhà họ Phương. Lương một tháng thử việc ở nhà họ Phương cũng đã bằng lương một tháng ở cơ quan cũ của họ.
Vì kho hàng đang trong thời gian tu sửa, nên những người này còn đang trong quá trình huấn luyện. Trong những ngày huấn luyện, ngoài cơm ăn ngày hai bữa, họ còn được trả thêm mỗi ngày hai tệ, còn phát cho hai bộ đồng phục mùa hè, chính điều này đã chinh phục được những người đang thất nghiệp ở huyện Bình Xuyên. Nên nhớ rằng, lúc đó trong các xí nhiệp tư nhân ở Bình Xuyên, học việc không chỉ không được nhận tiền mà còn phải trả tiền cơm, mới chỉ có duy nhất nhà họ Phương làm ngược lại, hơn nữa hai bộ quần áo nói là đồng phục nhưng nhìn kiểu dáng và chất liệu thì không khác gì so với các loại quần áo tốt.
Nếu không phải ngay ngày đầu tiên tuyển dụng, nhà họ Phương đã nói rõ chỉ tuyển người nhà của những cảnh sát và quân nhân hi sinh vì tổ quốc chứ không nhận những thành phần khác thì e rằng những người đến phỏng vấn đông đến nỗi phá vỡ cả cửa kho hàng!
Bây giờ mọi người đang trông chờ xem lúc nào thì nhà họ Phương lại tuyển thêm người, và cảnh sát bọn họ cũng không ngoại lệ, bởi vì gia quyến của những người đã hi sinh vì nhiệm vụ thì cũng là người nhà của những cảnh sát đang còn tại vị cả mà thôi. Hiện tại những xí nghiệp thuộc quyền quản lý của huyện đều làm ăn không được tốt lắm, khất lương đã trở thành chuyện như cơm bữa. Tục ngữ có câu người lựa nơi cao tới, nước hướng chỗ thấp chảy, ai mà không muốn sống những ngày tốt đẹp?
Cứ như vậy việc duy trì trật tự cho khai trương quán ăn Phương Gia lại là một chuyện tốt. Chưa cần đề cập đến chuyện chủ tịch huyện Lý Đông Tinh đến tham dự, mà cả mấy vị cục trưởng, phó cục trưởng kiểu gì cũng phải có mấy vị đi. Chỉ cần xuất hiện trước mặt người nhà họ Phương thì sau này có muốn nhờ vả gì cũng dễ mở miệng, hơn nữa nhà họ Phương ăn ở tốt như vậy chắc chắn cũng không để họ tay không ra về. Như vậy vừa có thể gặp các vị lãnh đạo, vừa có chút lợi ích. Việc này không được gọi là tốt đẹp thì việc gì mới được gọi là tốt đẹp đây?
Vì vậy, thông tin vừa mới được truyền đến thì mọi người ở trong cục vì mấy chục xuất ấy mà tranh luận cả một ngày. Không chỉ có cấp dưới mà cả cán bộ trung cấp cũng sôi nổi xin đi. Theo như lời Quan Duyệt Vũ thì nếu sau này khi tham gia phá án mọi người cũng tích cực như thế này thì chỉ cần không quá ba tháng thì án lớn cỡ nào cũng có thể phá được.
Tiền Lỗ Sinh rất may mắn vì có sự ủng hộ của Chu Đại Quân vì vậy cục cảnh sát cũng nể vài phần, hơn nữa ông ta và Phương Minh Viễn, Phương Bân cũng xem như là quen biết, lại là một cảnh sát hình sự lâu năm, kinh nghiệm hiện trường phong phú hoàn toàn có thể đảm nhận vị trí chỉ huy đội bảo vệ trật tự!
Hôm đó là một ngày đẹp trời, mặc dù có nhiều mây nhưng lại rất nắng ráo và những đám mây làm cho không khí trong huyện không hề oi bức. Mới sáng sớm, Tiền Lỗ Sinh đã chỉ huy mấy người cảnh sát đi quanh một vòng, cần đảm bảo an toàn tuyệt đối không để xảy ra sơ suất. Hơn nữa mấy thế lực ngầm ngày hôm đó đều bị cảnh cáo, đặc biệt là Quách đầu to Quách Lượng nếu hôm ấy mà kiếm chuyện thì sẽ bị trừng trị.
Khoảng chín giờ sáng, cửa lớn của quán ăn được mở ra, nhân viên mặc đồng phục bắt đầu trang trí bên ngoài, đặt ngoài cổng hai chậu hoa lớn đã chuẩn bị sẵn, rất nhiều dây pháo cũng đã được treo lên. Tiền Lỗ Sinh nhìn thấy hai chú cháu Phương Minh Viễn và Phương Bân đang đứng trước cửa chỉ trỏ hướng dẫn nhân viên. Nhìn thấy Tiền Lỗ Sinh, Phương Bân quay vào trong tiệm nói vài câu. Không lâu sau, nhân viên trong tiệm bưng ra cho bọn Tiền Lỗ Sinh mấy ly trà mát.
Khoảng mười giờ, Chánh văn phòng huyện ủy lật đật chạy tới, xem qua loa một vòng, sau đó thông báo với nhà họ Phương chủ tịch Lý Đông Tinh sẽ đến dự buổi khai trương. Sau đó ông ta lại vội vội vàng vàng đi khỏi.
Đúng mười một giờ, Quan Đại Vũ, Chu Đại Quân và mấy vị lãnh đạo trong cục đến, đều được Phương Bân mời vào trong quán. Sau đó, mấy vị lãnh đạo những phòng ban trong huyện cũng lần lượt đến, khi xe của Lý Đông Tinh dừng trước quán thì đồng hồ đã chỉ mười một giờ mười phút. Hai hàng người đứng xếp hàng ngay ngắn trước cửa cung kính nghênh tiếp nhân vật lớn thứ hai của huyện. Còn vị bí thư huyện ủy, tuy rằng Phương Minh Viễn đã gửi giấy mời nhưng dù là xét về thân phận hay là vì mối bất hòa với Lý Đông Tinh thì khả năng ông ta đến cũng đều rất ít.
Đúng vào lúc mọi người nghĩ rằng khách khứa đã đến đông đủ thì Aso hon Kagetsu ăn vận đẹp đẽ xuất hiện trước cửa, còn mang theo cả một giỏ hoa lớn, sự xuất hiện của cô ta thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người, đặc biệt là giỏ hoa còn có lời chúc mừng bằng cả hai thứ tiếng Trung và Nhật, chính điều này làm cho các quan vị quan khách đều hết sức kinh ngạc. Mặc dù không biết Tuần San Thiếu Niên là công ty nào nhưng đây là người Nhật thì không còn ngi ngờ gì nữa, mà nếu đã là người Nhật thì hiển nhiên là người nước ngoài rồi! Thậm chí còn là một thương gia nước ngoài nữa! Những bộ óc nhạy bén lập tức nghĩ đến sự kiện trước đó người Nhật đến xin lỗi Phương Minh Viễn. Trong những ánh mắt dõi theo Aso hon Kagetsu ẩn chứa những ánh nhìn nóng bỏng. Cần phải biết rằng, hiện tại khi tiến hành cải cách kinh tế một cách sâu rộng thì việc phát triển kinh tế kà điều quan trọng nhất mà chính phủ quan tâm, tính quan trọng của việc thu hút đầu tư đều được lãnh đạo huyện Bình Xuyên nhận thức rất rõ ràng.
Phương Minh Viễn đành ra mặt giới thiệu Aso hon Kagetsu với Lý Đông Tinh cùng các vị lãnh đạo huyện với nhau, nhưng khi giới thiệu hắn cũng không quên nhấn mạnh Tuần san thiếu niên là chỉ là một tờ tạp chí, để tránh những lãnh đạo này mê muội đầu óc mà đưa ra những yêu cầu không thực tế thì Phương Minh Viễn hắn còn mặt mũi nào nữa! Còn đối với việc Aso hon Kagetsu có bao nhiêu mối quan hệ có thể lợi dụng được hắn cũng không quan tâm.
Lý Đông Tinh nhìn Phương Minh Viễn một cách đầy ẩn ý nhưng không hề nói gì.
- Chủ tịch Lý, cô Aso, các vị lãnh đạo, chúng ta vào trong nói chuyện đi ạ.
Phương Bân nói với mọi người đồng thời đưa mắt ra dấu với những phục vụ đang đứng ở ngoài quán.
Nhưng đúng lúc nhân viên định đốt pháo thì có một chiếc xe mang biển số Phụng Nguyên dừng lại ngay trước cửa quán. Cửa xe vừa mở thì có một người cỡ tuổi trung niên ló đầu ra. Đúng lúc đó Phương Minh Viễn quay đầu lại nhìn thấy, lập tức dừng bước. Người đến chính là phó giám đốc ngân hàng Giao thông chi nhánh Phụng Nguyên Cổ Vũ Thành!
- Cậu Phương, xin chúc mừng!
Cổ Vũ Thành nhìn thấy Phương Minh Viễn liền chắp tay chúc mừng.
- Giám đốc Cổ, chú đến rồi ạ?
Phương Minh Viễn thật sự ngạc nhiên. Hắn nhớ rất rõ không hề cho Cổ Vũ Thành biết việc khai trương quán ăn.
- Ha ha, cậu Phương, cậu làm việc thật là không đến nơi đến chốn. Nếu không phải chủ nhiệm Mã Vĩnh Phúc nói với chú thì chú không hề biết rằng quán ăn nhà cháu mở thêm chi nhánh. Một việc đại sự như vậy chú sao có thể bỏ lỡ được chứ?
Cổ Vũ Thành ra vẻ không bằng lòng nói:
- Dù thế nào, cháu cũng là khách hàng lớn nhất của ngân hàng Giao thông, còn giúp chú một chuyện lớn như thế, ngày quan trọng thế này mà không đến chúc mừng, sau này mọi người biết sẽ nói Cổ Vũ thành chú không biết làm người đấy.
Lời nói của ông ta có vẻ rất chân thành.
Đến nay, ngân hàng Giao thông không chỉ là cái nền cho các ngân hàng quốc hữu nữa mà thật sự đã trở thành một đối thủ cạnh tranh thật sự!
Những chính sách có lợi cho dân của họ rất được lòng người, làm cho người dân Phụng Nguyên không ngớt lời khen ngợi họ. Tuy phải tăng thêm nhân công nhưng danh tiếng họ có được thì tiền cũng không mua nổi. Chỉ tính trong tháng này thì số tiền tiết kiệm gửi ở ngân hàng Giao thông Phụng Nguyên đã gần bằng một phần tư chỉ tiêu của cả năm! Bọn họ nhân cơ hội này mở thêm ở nội thành Phụng Nguyên mười điểm nhận gửi tiền tiết kiệm, cũng trong thời gian này họ mở kinh doanh thêm ở lĩnh vực khác, lúc đó tin rằng, kim ngạch của ngân hàng giao thông Phụng Nguyên còn tăng thêm một bậc nữa.
Nước cờ này của ngân hàng giao thông Phụng Nguyên không chỉ nhận được lời khen ngợi của ngân hàng giao thông mà còn nhận được lời tán thưởng của các ngành khác có liên quan. Họ cho rằng đây mới là ngân hàng từ bỏ kiểu xa rời quần chúng, quan tâm đến nhu cầu của nhân dân, bắt đầu một thời kỳ phục vụ đa số nhân dân. Đáng để cho các ngân hàng khác trên toàn quốc học hỏi! Vì vậy không chỉ có ngân hàng giao thông mà cả các ngân hàng khác cũng đồng loạt triển khai hình thức phục vụ này. Nhưng hình ảnh ngân hàng giao thông đã ăn sâu vào lòng người dân.
Hơn nữa, giai đoạn này việc cho các doanh nghiệp tư nhân vay vốn cũng tiến triển tương đối khả quan, tuy vẫn không phát triển bằng cho các doanh nghiệp nhà nước vay vốn, nhưng lãnh đạo của ngân hàng với đầu óc nhạy bén đã ý thức được cơ hội là ăn trong lĩnh vực này. Đến nay không chỉ có ngân hàng ở Phụng Nguyên tiến hành thực hiện điều này mà ở các ngân hàng trên toàn quốc cũng đang triển khai phát triển ở lĩnh vực này.
Cổ Vũ Thành là người trực tiếp lãnh đạo loạt hoạt động này cho nên danh tiếng của ông ta cũng không ngừng được nâng cao. Không chỉ có nhân viên của ngân hàng ở Phụng Nguyên mà cả nhân viên của ngân hàng tổng cũng biết đến danh tiếng của ông ta, ông ta đã trở thành một ngôi sao đang lên của ngân hàng Giao thông.
Tất nhiên ăn quả thì phải nhớ đến kẻ trồng cây, thời gian này ông ta rất hay để ý đến chuyện của Phương Minh Viễn, vì thế rất hay liên hệ với Mã Vĩnh Phúc để hỏi thăm tin tức về Phương Minh Viễn. Khi nghe tin nhà họ Phương khai trương thêm quán ăn ở Bình Xuyên, ông ta không hề do dự quyết định phải đến chúc mừng.
Phương Minh Viễn ra chiều khổ não cười nói:
- Giám đốc Cổ, chú ở tận Phụng Nguyên, sao có thể bắt chú vì chuyện như thế này mà lặn lội đường xa tới đây chứ?
Những người đứng bên trong cửa bây giờ đều hiểu rõ câu chuyện rồi, người đàn ông trung niên ấy chính là giám đốc ngân hàng Giao thông Phụng Nguyên! Chuyện này như là tiếng bom nổ ngang tai làm cho mọi người có mặt một phen kinh ngạc.
Ở huyện Bình Xuyên không có mạng lưới kinh doanh của ngân hàng Giao thông nhưng mọi người đều biết rằng tuy là một ngân hàng mới được thành lập nhưng danh tiếng của nó thì vang danh Hoa Hạ. Hơn nữa những biến chuyển của nó trong giới ngân hàng họ cũng nghe nói, không ngờ hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy người trong tin đồn.
Lý Đông Tinh vô cùng vui mừng, việc vay vốn của Phương gia ông ta rõ hơn ái hết, nhưng ông ta thật sự không ngờ đường đường là phó giám đốc một ngân hàng lại lặn lội đường xa đến tham dự khai trương một quán ăn ở huyện, rõ ràng là rất coi trọng Phương Minh Viễn! Được ngân hàng ủng hộ mạnh mẽ, ít nhất ở phương diện tiền vốn cũng là một lợi thế hiếm có so với các doanh nghiệp khác trong huyện rồi! Đối với Lý Đông Tinh thì đây đúng là một tin tức tuyêt vời. Là đồng minh chính trị của Phương gia cũng được xem là cùng hội cùng thuyền, vì vậy việc kinh doanh của Phương gia phát triển nhanh đối với ông ta mà nói thì là một việc đại tốt.
Phương Minh Viễn và Phương Bân lại phải giới thiệu một lần nữa, Cổ Vũ Thành lãnh đạm bắt tay từng người trong bọn họ, ông ta cũng không để ý lắm đến những người lãnh đạo huyện này.
Chuyện này đúng là nằm ngoài dự đoán của Phương Minh Viễn. Ngoài Lý Đông Tinh, Quan Duyệt Võ, Chu Đại Quân những lãnh đạo của huyện Bình Xuyên và Aso hon Kagetsu, cô gái Nhật ở mãi không chịu đi thì những người khác hắn đều không mời. Theo hắn, một tiệm cơm nhỏ của huyện khai trương không cần phải làm rùm beng lên. Hắn định đợi sau này khi buôn bán được nhiều thì sẽ nhờ Mã Vĩnh Phúc, Dương Quân Nghĩa và phó giám đốc Cổ đến cổ vũ, nâng cao uy danh cho quán, tránh sau này có kẻ muốn đánh lén sau lưng. Nhưng hắn thật không ngờ những người này không đợi mời đã tới.
Ngày hôm đó, trong số những cảnh sát được phái đến đảm bảo an ninh cho quán ăn còn có Tiền Lỗ Sinh. Điều này làm cho ông ta mặc dù sắp đến lúc nghỉ hưu nhưng vẫn khoác lác với đồng nghiệp là mình tốt nhất.
Tiền Lỗ Sinh nhớ rất rõ, nhiệm vụ này là do ông ta chủ động “đoạt” được. Nói “đoạt” là vì lúc ấy người trong sở muốn làm việc này rất nhiều. Khi hợp đồng đã ký giữa nhà họ Phương và cục cảnh sát Bình Xuyên có hiệu lực, nghĩ đến số tiền thuê nửa năm, mọi người trong cục cảnh sát đều cảm thấy nó như là một ngôi sao từ trên trời rơi xuống. Hơn nữa theo tiến trình sửa chữa kho chứa hàng thì nhà họ Phương cũng chính thức tuyển người. Cho đến hiện tại đã có ba mươi người trong gia quyến của những công an đã hy sinh vì nhiệm vụ chính thức ký hợp đồng với nhà họ Phương. Lương một tháng thử việc ở nhà họ Phương cũng đã bằng lương một tháng ở cơ quan cũ của họ.
Vì kho hàng đang trong thời gian tu sửa, nên những người này còn đang trong quá trình huấn luyện. Trong những ngày huấn luyện, ngoài cơm ăn ngày hai bữa, họ còn được trả thêm mỗi ngày hai tệ, còn phát cho hai bộ đồng phục mùa hè, chính điều này đã chinh phục được những người đang thất nghiệp ở huyện Bình Xuyên. Nên nhớ rằng, lúc đó trong các xí nhiệp tư nhân ở Bình Xuyên, học việc không chỉ không được nhận tiền mà còn phải trả tiền cơm, mới chỉ có duy nhất nhà họ Phương làm ngược lại, hơn nữa hai bộ quần áo nói là đồng phục nhưng nhìn kiểu dáng và chất liệu thì không khác gì so với các loại quần áo tốt.
Nếu không phải ngay ngày đầu tiên tuyển dụng, nhà họ Phương đã nói rõ chỉ tuyển người nhà của những cảnh sát và quân nhân hi sinh vì tổ quốc chứ không nhận những thành phần khác thì e rằng những người đến phỏng vấn đông đến nỗi phá vỡ cả cửa kho hàng!
Bây giờ mọi người đang trông chờ xem lúc nào thì nhà họ Phương lại tuyển thêm người, và cảnh sát bọn họ cũng không ngoại lệ, bởi vì gia quyến của những người đã hi sinh vì nhiệm vụ thì cũng là người nhà của những cảnh sát đang còn tại vị cả mà thôi. Hiện tại những xí nghiệp thuộc quyền quản lý của huyện đều làm ăn không được tốt lắm, khất lương đã trở thành chuyện như cơm bữa. Tục ngữ có câu người lựa nơi cao tới, nước hướng chỗ thấp chảy, ai mà không muốn sống những ngày tốt đẹp?
Cứ như vậy việc duy trì trật tự cho khai trương quán ăn Phương Gia lại là một chuyện tốt. Chưa cần đề cập đến chuyện chủ tịch huyện Lý Đông Tinh đến tham dự, mà cả mấy vị cục trưởng, phó cục trưởng kiểu gì cũng phải có mấy vị đi. Chỉ cần xuất hiện trước mặt người nhà họ Phương thì sau này có muốn nhờ vả gì cũng dễ mở miệng, hơn nữa nhà họ Phương ăn ở tốt như vậy chắc chắn cũng không để họ tay không ra về. Như vậy vừa có thể gặp các vị lãnh đạo, vừa có chút lợi ích. Việc này không được gọi là tốt đẹp thì việc gì mới được gọi là tốt đẹp đây?
Vì vậy, thông tin vừa mới được truyền đến thì mọi người ở trong cục vì mấy chục xuất ấy mà tranh luận cả một ngày. Không chỉ có cấp dưới mà cả cán bộ trung cấp cũng sôi nổi xin đi. Theo như lời Quan Duyệt Vũ thì nếu sau này khi tham gia phá án mọi người cũng tích cực như thế này thì chỉ cần không quá ba tháng thì án lớn cỡ nào cũng có thể phá được.
Tiền Lỗ Sinh rất may mắn vì có sự ủng hộ của Chu Đại Quân vì vậy cục cảnh sát cũng nể vài phần, hơn nữa ông ta và Phương Minh Viễn, Phương Bân cũng xem như là quen biết, lại là một cảnh sát hình sự lâu năm, kinh nghiệm hiện trường phong phú hoàn toàn có thể đảm nhận vị trí chỉ huy đội bảo vệ trật tự!
Hôm đó là một ngày đẹp trời, mặc dù có nhiều mây nhưng lại rất nắng ráo và những đám mây làm cho không khí trong huyện không hề oi bức. Mới sáng sớm, Tiền Lỗ Sinh đã chỉ huy mấy người cảnh sát đi quanh một vòng, cần đảm bảo an toàn tuyệt đối không để xảy ra sơ suất. Hơn nữa mấy thế lực ngầm ngày hôm đó đều bị cảnh cáo, đặc biệt là Quách đầu to Quách Lượng nếu hôm ấy mà kiếm chuyện thì sẽ bị trừng trị.
Khoảng chín giờ sáng, cửa lớn của quán ăn được mở ra, nhân viên mặc đồng phục bắt đầu trang trí bên ngoài, đặt ngoài cổng hai chậu hoa lớn đã chuẩn bị sẵn, rất nhiều dây pháo cũng đã được treo lên. Tiền Lỗ Sinh nhìn thấy hai chú cháu Phương Minh Viễn và Phương Bân đang đứng trước cửa chỉ trỏ hướng dẫn nhân viên. Nhìn thấy Tiền Lỗ Sinh, Phương Bân quay vào trong tiệm nói vài câu. Không lâu sau, nhân viên trong tiệm bưng ra cho bọn Tiền Lỗ Sinh mấy ly trà mát.
Khoảng mười giờ, Chánh văn phòng huyện ủy lật đật chạy tới, xem qua loa một vòng, sau đó thông báo với nhà họ Phương chủ tịch Lý Đông Tinh sẽ đến dự buổi khai trương. Sau đó ông ta lại vội vội vàng vàng đi khỏi.
Đúng mười một giờ, Quan Đại Vũ, Chu Đại Quân và mấy vị lãnh đạo trong cục đến, đều được Phương Bân mời vào trong quán. Sau đó, mấy vị lãnh đạo những phòng ban trong huyện cũng lần lượt đến, khi xe của Lý Đông Tinh dừng trước quán thì đồng hồ đã chỉ mười một giờ mười phút. Hai hàng người đứng xếp hàng ngay ngắn trước cửa cung kính nghênh tiếp nhân vật lớn thứ hai của huyện. Còn vị bí thư huyện ủy, tuy rằng Phương Minh Viễn đã gửi giấy mời nhưng dù là xét về thân phận hay là vì mối bất hòa với Lý Đông Tinh thì khả năng ông ta đến cũng đều rất ít.
Đúng vào lúc mọi người nghĩ rằng khách khứa đã đến đông đủ thì Aso hon Kagetsu ăn vận đẹp đẽ xuất hiện trước cửa, còn mang theo cả một giỏ hoa lớn, sự xuất hiện của cô ta thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người, đặc biệt là giỏ hoa còn có lời chúc mừng bằng cả hai thứ tiếng Trung và Nhật, chính điều này làm cho các quan vị quan khách đều hết sức kinh ngạc. Mặc dù không biết Tuần San Thiếu Niên là công ty nào nhưng đây là người Nhật thì không còn ngi ngờ gì nữa, mà nếu đã là người Nhật thì hiển nhiên là người nước ngoài rồi! Thậm chí còn là một thương gia nước ngoài nữa! Những bộ óc nhạy bén lập tức nghĩ đến sự kiện trước đó người Nhật đến xin lỗi Phương Minh Viễn. Trong những ánh mắt dõi theo Aso hon Kagetsu ẩn chứa những ánh nhìn nóng bỏng. Cần phải biết rằng, hiện tại khi tiến hành cải cách kinh tế một cách sâu rộng thì việc phát triển kinh tế kà điều quan trọng nhất mà chính phủ quan tâm, tính quan trọng của việc thu hút đầu tư đều được lãnh đạo huyện Bình Xuyên nhận thức rất rõ ràng.
Phương Minh Viễn đành ra mặt giới thiệu Aso hon Kagetsu với Lý Đông Tinh cùng các vị lãnh đạo huyện với nhau, nhưng khi giới thiệu hắn cũng không quên nhấn mạnh Tuần san thiếu niên là chỉ là một tờ tạp chí, để tránh những lãnh đạo này mê muội đầu óc mà đưa ra những yêu cầu không thực tế thì Phương Minh Viễn hắn còn mặt mũi nào nữa! Còn đối với việc Aso hon Kagetsu có bao nhiêu mối quan hệ có thể lợi dụng được hắn cũng không quan tâm.
Lý Đông Tinh nhìn Phương Minh Viễn một cách đầy ẩn ý nhưng không hề nói gì.
- Chủ tịch Lý, cô Aso, các vị lãnh đạo, chúng ta vào trong nói chuyện đi ạ.
Phương Bân nói với mọi người đồng thời đưa mắt ra dấu với những phục vụ đang đứng ở ngoài quán.
Nhưng đúng lúc nhân viên định đốt pháo thì có một chiếc xe mang biển số Phụng Nguyên dừng lại ngay trước cửa quán. Cửa xe vừa mở thì có một người cỡ tuổi trung niên ló đầu ra. Đúng lúc đó Phương Minh Viễn quay đầu lại nhìn thấy, lập tức dừng bước. Người đến chính là phó giám đốc ngân hàng Giao thông chi nhánh Phụng Nguyên Cổ Vũ Thành!
- Cậu Phương, xin chúc mừng!
Cổ Vũ Thành nhìn thấy Phương Minh Viễn liền chắp tay chúc mừng.
- Giám đốc Cổ, chú đến rồi ạ?
Phương Minh Viễn thật sự ngạc nhiên. Hắn nhớ rất rõ không hề cho Cổ Vũ Thành biết việc khai trương quán ăn.
- Ha ha, cậu Phương, cậu làm việc thật là không đến nơi đến chốn. Nếu không phải chủ nhiệm Mã Vĩnh Phúc nói với chú thì chú không hề biết rằng quán ăn nhà cháu mở thêm chi nhánh. Một việc đại sự như vậy chú sao có thể bỏ lỡ được chứ?
Cổ Vũ Thành ra vẻ không bằng lòng nói:
- Dù thế nào, cháu cũng là khách hàng lớn nhất của ngân hàng Giao thông, còn giúp chú một chuyện lớn như thế, ngày quan trọng thế này mà không đến chúc mừng, sau này mọi người biết sẽ nói Cổ Vũ thành chú không biết làm người đấy.
Lời nói của ông ta có vẻ rất chân thành.
Đến nay, ngân hàng Giao thông không chỉ là cái nền cho các ngân hàng quốc hữu nữa mà thật sự đã trở thành một đối thủ cạnh tranh thật sự!
Những chính sách có lợi cho dân của họ rất được lòng người, làm cho người dân Phụng Nguyên không ngớt lời khen ngợi họ. Tuy phải tăng thêm nhân công nhưng danh tiếng họ có được thì tiền cũng không mua nổi. Chỉ tính trong tháng này thì số tiền tiết kiệm gửi ở ngân hàng Giao thông Phụng Nguyên đã gần bằng một phần tư chỉ tiêu của cả năm! Bọn họ nhân cơ hội này mở thêm ở nội thành Phụng Nguyên mười điểm nhận gửi tiền tiết kiệm, cũng trong thời gian này họ mở kinh doanh thêm ở lĩnh vực khác, lúc đó tin rằng, kim ngạch của ngân hàng giao thông Phụng Nguyên còn tăng thêm một bậc nữa.
Nước cờ này của ngân hàng giao thông Phụng Nguyên không chỉ nhận được lời khen ngợi của ngân hàng giao thông mà còn nhận được lời tán thưởng của các ngành khác có liên quan. Họ cho rằng đây mới là ngân hàng từ bỏ kiểu xa rời quần chúng, quan tâm đến nhu cầu của nhân dân, bắt đầu một thời kỳ phục vụ đa số nhân dân. Đáng để cho các ngân hàng khác trên toàn quốc học hỏi! Vì vậy không chỉ có ngân hàng giao thông mà cả các ngân hàng khác cũng đồng loạt triển khai hình thức phục vụ này. Nhưng hình ảnh ngân hàng giao thông đã ăn sâu vào lòng người dân.
Hơn nữa, giai đoạn này việc cho các doanh nghiệp tư nhân vay vốn cũng tiến triển tương đối khả quan, tuy vẫn không phát triển bằng cho các doanh nghiệp nhà nước vay vốn, nhưng lãnh đạo của ngân hàng với đầu óc nhạy bén đã ý thức được cơ hội là ăn trong lĩnh vực này. Đến nay không chỉ có ngân hàng ở Phụng Nguyên tiến hành thực hiện điều này mà ở các ngân hàng trên toàn quốc cũng đang triển khai phát triển ở lĩnh vực này.
Cổ Vũ Thành là người trực tiếp lãnh đạo loạt hoạt động này cho nên danh tiếng của ông ta cũng không ngừng được nâng cao. Không chỉ có nhân viên của ngân hàng ở Phụng Nguyên mà cả nhân viên của ngân hàng tổng cũng biết đến danh tiếng của ông ta, ông ta đã trở thành một ngôi sao đang lên của ngân hàng Giao thông.
Tất nhiên ăn quả thì phải nhớ đến kẻ trồng cây, thời gian này ông ta rất hay để ý đến chuyện của Phương Minh Viễn, vì thế rất hay liên hệ với Mã Vĩnh Phúc để hỏi thăm tin tức về Phương Minh Viễn. Khi nghe tin nhà họ Phương khai trương thêm quán ăn ở Bình Xuyên, ông ta không hề do dự quyết định phải đến chúc mừng.
Phương Minh Viễn ra chiều khổ não cười nói:
- Giám đốc Cổ, chú ở tận Phụng Nguyên, sao có thể bắt chú vì chuyện như thế này mà lặn lội đường xa tới đây chứ?
Những người đứng bên trong cửa bây giờ đều hiểu rõ câu chuyện rồi, người đàn ông trung niên ấy chính là giám đốc ngân hàng Giao thông Phụng Nguyên! Chuyện này như là tiếng bom nổ ngang tai làm cho mọi người có mặt một phen kinh ngạc.
Ở huyện Bình Xuyên không có mạng lưới kinh doanh của ngân hàng Giao thông nhưng mọi người đều biết rằng tuy là một ngân hàng mới được thành lập nhưng danh tiếng của nó thì vang danh Hoa Hạ. Hơn nữa những biến chuyển của nó trong giới ngân hàng họ cũng nghe nói, không ngờ hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy người trong tin đồn.
Lý Đông Tinh vô cùng vui mừng, việc vay vốn của Phương gia ông ta rõ hơn ái hết, nhưng ông ta thật sự không ngờ đường đường là phó giám đốc một ngân hàng lại lặn lội đường xa đến tham dự khai trương một quán ăn ở huyện, rõ ràng là rất coi trọng Phương Minh Viễn! Được ngân hàng ủng hộ mạnh mẽ, ít nhất ở phương diện tiền vốn cũng là một lợi thế hiếm có so với các doanh nghiệp khác trong huyện rồi! Đối với Lý Đông Tinh thì đây đúng là một tin tức tuyêt vời. Là đồng minh chính trị của Phương gia cũng được xem là cùng hội cùng thuyền, vì vậy việc kinh doanh của Phương gia phát triển nhanh đối với ông ta mà nói thì là một việc đại tốt.
Phương Minh Viễn và Phương Bân lại phải giới thiệu một lần nữa, Cổ Vũ Thành lãnh đạm bắt tay từng người trong bọn họ, ông ta cũng không để ý lắm đến những người lãnh đạo huyện này.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang