Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt
Chương 71
Lương Tiêu và Tào Thành Nghiệp ở trước cửa xe giằng co, ngay cả Lương Đống cũng nhận ra không được thích hợp, từ phía sau Lương Tiêu truyền ra giọng phụ nữ: "Sao lại đứng ở đây, có chuyện gì tiến vào rồi nói."
+
Trong xe có chỗ phân cách nho nhỏ, Lâm Thức mẹ Lương Tiêu nhìn về phía Tào Thành Nghiệp: "Tôi còn lo đã nhận sai, nguyên lai thật là học sinh của giáo sư Trương."
Bà rót cho anh chén nước, thử thăm dò hỏi: "Vì sao cậu lại ở chỗ này? Trang Trang đâu? Sau khi cô ấy gả cho cậu thì chuyển về quê cùng với cậu, đã vài năm không gặp, chỉ có thể nghe được chút tin tức từ chỗ giáo sư Trương."
Hơn nữa, phần lớn cũng không phải tin tức tốt, giáo sư Trương mỗi lần nhắc tới người học sinh nhà nghèo đã từng làm ông ấy rất tự hào, sau đó trở thành con rể, luôn là thái độ trầm mặc và nặng nề.
Lương Tiêu nghe được cái tên quen thuộc: "Chị Trương Trang?"
Tay Tào Thành Nghiệp như vô ý sờ vào túi áo sơ mi, sờ đến góc gói thuốc lá mới chợt nhớ ra hiện tại hút thuốc không thích hợp.
Đầu ngón tay anh nôn nóng vuốt vuốt một chút, cúi đầu, không có gì biểu tình mà trả lời: "Lúc Hồng Dạ tới, tôi chạy về nhà không kịp, cô ấy bị dị chủng vọt vào ban công xé nát."
Lương Tiêu kích động: "Anh nói cái gì?!"
Tay Lâm Thức cầm ly giấy run lên một chút, tay Tào Thành Nghiệp vững vàng tiếp lấy: "Bà cẩn thận, nước ở mạt thế là tài nguyên thật quý giá."
Tào Thành Nghiệp nhàn nhạt liếc Lương Tiêu một cái, không có ý giải thích bất cứ cái gì, lại hỏi Lâm Thức: "Vì sao bà ở chỗ này? Bà biết tình huống của giáo sư sao?"
Sắc mặt Lâm Thức tái nhợt, sau một hồi mới nói được: "Chúng tôi và vợ chồng giáo sư Trương cùng tham gia hội nghị ở đại học Trường Nam, mạt thế tới, vợ chồng giáo sư Trương muốn đi tìm cậu và Trang Trang, lái xe đi ra ngoài không bao xa thì gặp đợt sóng thây ma..."
Cả nhà họ Trương đều mất.
Trên thực tế, đây mới là tình huống chân thật của đại bộ phận các gia đình.
Hô hấp Tào Thành Nghiệp nghẹn lại, giống như thống khổ, lại như cảm thấy giải thoát, anh lộ ra biểu tình muốn khóc lại không khóc được, hai tay đè đôi mắt thật lâu mới buông ra: "Vậy cũng khá tốt, không có gì vướng bận."
Lương Tiêu nắm lấy cổ áo anh, tức giận mắng: "Anh còn có phải là người hay không? Chú Trương đi rồi, anh nói ra được lời như vậy sao? Còn có chị Trương Trang, nguyên lai là chị ấy gả cho anh? Sau khi kết hôn chị ấy không có ngày nào được vui vẻ cả!"
Tào Thành Nghiệp thờ ơ, chỉ khi nghe được nửa câu sau, ánh mắt mới có chút thần thái: "Cô ấy nói cho cậu biết cô ấy không được vui vẻ sao?"
Lương Tiêu: "Sau khi kết hôn chị ấy thay đổi hẳn! Trước kia chị ấy thật tích cực, là ánh mặt trời trong nhóm. Sau đó chỉ còn là âm u, tôi thậm chí còn nhìn thấy bệnh án trầm cảm của chị ấy! Anh đừng nói với tôi mấy chuyện này anh không biết gì, anh còn là người sao?"
"Cô ấy đã không nói với tôi..." Giọng Tào Thành Nghiệp có chút nghẹn, lại bỗng nhiên chựng lại, cổ quái cười rộ lên, "Không, tôi đều biết, tôi hẳn là đều biết cả."
Xác thật, sau khi cô ấy gả lại đây, có được bao lần lộ ra lúm đồng tiền vui vẻ như trước khi kết hôn? Trong căn phòng vĩnh viễn đều là mùi thuốc, là đủ loại phương thuốc cổ truyền mẹ anh cầu tới.
Anh cũng không để ý, nhìn cô ấy từng chén từng chén mà uống.
Anh lạnh nhạt ném tay Lương Tiêu ra: "Tôi dù không phải là người cũng là chồng Trương Trang, không tới phiên cậu tới dạy dỗ tôi. Còn cậu là người gì, cứ mãi gọi chị Trương Trang, thấy bệnh án của cô ấy cũng giống như thế, không làm ra chuyện gì để giúp? Cậu cũng không cứu cô ấy, không phải sao?"
Lương Tiêu nghẹn lại.
Tào Thành Nghiệp để táo đỏ và thịt lên bàn, nhìn Lâm Thức: "Cảm ơn bà đã nói cho tôi biết tình huống cha mẹ vợ. Về sau tiết Thanh Minh, nếu bà còn nhớ rõ, làm phiền bà giúp tôi tế bái thầy."
Lâm Thức đang vô cùng hỗn loạn, bỗng nhiên nghe được từ cửa xe truyền đến một tiếng súng vang. Bọn họ lao ra ngoài, nhìn thấy xa xa bảy tám con thây ma đang lung lay đi tới, Lương Đống giơ súng nhắm thật chuẩn.
Có một con thây ma biến dị cấp thấp nhảy rất cao, Lương Đống chỉ bắn được một cánh tay, thây ma biến dị nhảy lên xe nhỏ, răng nhọn cắn xé cái xe cũ. Bà lão bị dọa đến chảy nước mắt nước mũi, thét chói tai.
Tào Thành Nghiệp đứng ở cửa xe, rất kỳ quái mà dừng lại, ánh mắt bình tĩnh của anh làm người chợt cảm thấy anh muốn nhìn con thây ma xé nát cái xe.
Nhưng thật mau anh đã di động, như không muốn sống mà cầm con dao cắt cỏ giơ lên, suýt chút nữa thì bị cắn, con thây ma kia bị anh đè gáy xuống, một dao chém xuống, óc văng khắp nơi.
Lương Đống bị kiểu đánh mà không sợ chết này làm hoảng sợ, liên tục bắn ra mấy viên đạn giế.t chết đám thây ma còn lại, xong nhảy xuống đi xem Tào Thành Nghiệp có bị gì không.
Mặt Tào Thành Nghiệp bị óc bắn văng đầy, mẹ anh ôm lấy anh, gào khóc đến kinh thiên động địa: "Con a! Con của ta, thiếu chút nữa mẹ không còn được gặp con, sao mạng của mẹ lại khổ như vậy nè!"
1
Bà Tào căm tức nhìn Lương Đống: "Cái thứ dơ bẩn gì! Mang chúng tao ra lại mặc kệ chúng tao chết sống, không có thiên lý nha! Nhà mày sớm muộn gì cũng tuyệt tử tuyệt tôn, con gái làm đĩ, con trai không có hòn d.ái!"
Tào Thành Nghiệp không kịp ngăn cản mẹ, Lương Đống đột nhiên giơ súng lên, nhắm ngay mặt bà Tào, bóp cò.
Tiếng súng lại vang lên, đạn cọ qua gương mặt bà Tào, bà ta run như cầy sấy.
Hàn Dao vừa lúc xoa xoa đôi mắt buồn ngủ ra tới, Lương Đống quay đầu lại, ánh mắt ôn nhu: "Dao Dao ngoan, bên này không có việc gì, em tiếp tục ngủ đi."
Thấy Tào Thành Nghiệp che chở mẹ, Lương Đống lạnh lùng một câu: "Mẹ cậu sớm muộn gì cũng chết vì cái miệng dơ bẩn này."
Cửa xe bị đập mạnh, bà Tào giãy đành đạch, trong không khí tràn đầy mùi nước tiểu, bà khóc lóc mắng: "Mẹ không phải chỉ nói vài câu sao, mẹ lại không nói sai!"
Tào Thành Nghiệp rũ mắt dỗ dành: "Mẹ nói không sai, con đi lấy quần sạch cho mẹ, trời lạnh đừng để bị đông lạnh. Đi ngủ sớm, ngày mai là về tới nhà rồi."
......
Sáng sớm ngày thứ hai, bọn họ tới một chỗ rẽ có cái hố thật to, rõ ràng là lúc Hồng Dạ tới dị chủng bị biến hóa làm hư, phía dưới có mạch nước ngầm nên đường chỗ này bị sụp đổ.
Tào Thành Nghiệp vẽ trên mặt tuyết: "Đi xa lộ chỉ có 2 đường, ngoại trừ chỗ này, đường kia chỉ là đường đất trong thôn, loại xe lớn như của các người không chạy được."
Anh lại nôn nóng muốn lấy thuốc hút, Bành Lăng Tân đứng ở cạnh hố nhìn nhìn: "Làm cây cầu qua là được."
Tào Thành Nghiệp có chút không kiên nhẫn: "Sao có thể, hố này hơn 20 mét, xi măng hai bên đã mềm xốp, vậy muốn làm chắc phải có cầu dài cả 50 mét. Cầu phải chịu được tải trọng nặng, anh cho dù ở cấp hai bậc cao cũng làm không được, đừng tốn công."
"Tôi làm không được, có người được nha." Bành Lăng Tân giơ tay, loảng xoảng đánh vào thành xe, "Em trai xuống dưới bắc cầu!"
Giang Hành Chu thờ ơ nhìn cái hố, thoáng giơ tay lên, hai bên sườn hố đồng thời trào ra bụi gai đen, phủ một cái võng rắn chắc trên mặt hố.
Bành Lăng Tân lại phủ sắt thép lên trên võng gai.
Công trình to lớn như vậy trong chớp mắt đã hoàn thành, ánh mắt Tào Thành Nghiệp tràn đầy hâm mộ, anh nhìn về phía Giang Hành Chu: "Chạng vạng tới nhà có thể giúp tôi làm một chuyện không, tôi đổi tinh hạch cấp ba cho các người."
Ngồi xổm trên xe gặm dưa Thích Miên cười: "Anh mới ở cấp hai, ở đâu ra có tinh hạch cấp ba?"
Tào Thành Nghiệp: "Đương nhiên nếu muốn các người phải tự mình săn. Nhưng tôi có thể có tin tức dị chủng cấp ba. Tôi nghe căn cứ trưởng nói các người thiếu tinh hạch cấp ba."
Thích Miên nghĩ nghĩ: "Vậy phải xem anh muốn Chu ca giúp anh làm gì."
Tào Thành Nghiệp chỉ vào lưới gai: "Về tới nhà thì giúp tôi bọc căn nhà lại, người bên ngoài không vào được, người bên trong cũng không ra được."
1
Bên trong cũng ra không được?
Thích Miên nghiêng đầu: "Anh trước nói cho tôi biết tin tức dị chủng cấp ba."
Tào Thành Nghiệp: "Hiện tại không có, chạng vạng sẽ có. Cô yên tâm, nếu tôi nói dối cô có thể trực tiếp giết tôi."
Anh tiếp tục nói: "Mặt khác, tôi còn có thể tặng cho các người một cái nhân tình, các người không phải đi căn cứ đế đô hay sao? Căn cứ đế đô tôi có biết một người, có quan hệ đến bên lãnh đạo quân đội Quan Châu, trước một giờ Hồng Dạ xảy ra đã nói cho tôi biết chuyện tận thế. Các người đưa thứ này cho anh ta, anh ta sẽ đối đãi tốt với các người."
Tào Thành Nghiệp ném lại một hộp gấm, Thích Miên mở ra, thấy được bên trong là một miếng ngọc hộ mệnh, giữa có khắc chữ "Chiếu".
Trong đầu Thích Miên bỗng hiện lên tên một người, cô hỏi lại: "Người kia tên gì?"
Tào Thành Nghiệp: "Tần Chiếu. Anh ấy có địa vị, thật nghĩa khí, tôi đã giúp anh ta trước đây, anh ta sẽ không thấy chết không cứu. Tôi đợi thật lâu mới chờ được một đoàn xe đi phía bắc, các người rất mạnh, nhưng không cần coi khinh đế đô."
Anh ý vị thâm trường: "Đế đô nước thật sâu, tùy tiện đi vào coi chừng bị chết đuối."
Thích Miên cười ngâm ngâm gật đầu, tùy tay vẫy vẫy, đè dẹp lép một con thây ma vừa tiến tới gần: "Anh nói đúng. Bất quá tôi có một nghi vấn, anh nói trước một giờ Hồng Dạ, anh đã biết tới tận thế, vậy vì sao mẹ anh vẫn còn sống, mà lại không kịp cứu vợ của anh?"
Tào Thành Nghiệp sắc mặt cứng đờ.
Lâm Thức sau khi biết Trương Trang đã xảy ra chuyện, ngực vẫn luôn nghèn nghẹn, ở trong xe nghỉ ngơi.
Lương Tiêu đi ra tới, nghe đến đó vành mắt đỏ hồng: "Chị Trương Trang thật đẹp, điều kiện gia đình cũng tốt, không chê anh nhà nghèo tới nồi cũng bị mẻ mà chịu gả thấp cho anh, anh lại đối với chị ấy như vậy! Thật cmn giúp đỡ người nghèo làm chi!"
Tào Thành Nghiệp có điểm hoảng hốt, bỗng nhiên tựa như trở lại thời điểm còn học với thầy, nữ sinh trắng nõn cắt dưa hấu cho họ ăn, ăn đến ngoài miệng dính hạt dưa hấu đen, gương mặt giống như con hamster, sạch sẽ tươi đẹp như ánh mặt trời.
Thầy giáo cười cười trách cứ cô ấy, nhưng lại để cô ấy lặng lẽ lấy tiền riêng trong nhà ra, tiếp tế sinh hoạt khó khăn của anh.
Ngày anh thổ lộ là một đêm hè, anh hôn cô ấy, cô ấy thật hoảng, nhưng không cự tuyệt.
Anh thật vui vẻ, thậm chí tưởng đời này vui vẻ nhất chính là thời khắc đó, nhưng kết hôn 5 năm, anh đã hoàn toàn quên hết tất cả.
Tào Thành Nghiệp trào phúng cười một chút, cũng không thèm nhìn tới Lương Tiêu: "Liên quan cái rắm gì tới cậu."
Bà Tào nghe được, mắng to: "Phi! Đó chính là thứ tiêu tiền, ba bốn năm trong bụng không sinh ra được cái trứng nào, vất vả ra được một cái thì lại là con gái! Còn không chịu sinh tiếp, con gái thì làm được gì! Nó làm gì mà xứng đôi được với con tao, từ nhỏ đã có tiền đồ, học được tiến sĩ, còn có thể cưới được con gái thành phố, nếu không phải thế đạo này, tiền đều chảy vào túi con tao!"
Lương Tiêu bạo nộ, Thích Miên chậm rì rì ngẩng đầu nhìn Tào Thành Nghiệp: "Lời này tôi không thích nghe, vậy là lời anh Đống hôm qua nói chưa đủ giáo huấn."
Thích Miên quăng đao qua, trúc đao chạm trong miệng bà Tào, đầu lưỡi và máu cùng nhau rơi xuống trên nền tuyết.
1
Bà Tào đau tới hôn mê, Tào Thành Nghiệp giơ chân muốn bước lên, cuối cùng không biết lý do gì mà đứng lại, vớt một ít tuyết, nhét vào miệng bà Tào để cầm máu.
Hai chiếc xe một lần nữa khởi động, chạy đến chạng vạng, bà Tào từ từ tỉnh lại, sờ tới một miệng máu, kinh hãi giận dữ đan xen, thiếu chút nữa lại xỉu đi.
Tào Thành Nghiệp hút thuốc nhả khói thật nồng, liếc bà Tào một cái: "Mẹ không có việc gì, đầu lưỡi bị cắt mà thôi, ăn gì cũng không ảnh hưởng, mẹ còn có thể sống thật lâu thật lâu."
"Mẹ xem, nhà mình tới rồi, xe này con để dưới lầu, là Trang Trang mua cho mẹ, không thể để mấy con thây ma kia đạp hư."
Anh nhìn bà Tào: "Mẹ, lúc chúng ta chạy ra con có gặp chị Lệ hàng xóm, chị ấy nói lúc Hồng Dạ bắt đầu, Trang Trang và bé còn ở trên ban công, không đi đến phòng điều hòa, mẹ biết vì sao không?"
+
Trong xe có chỗ phân cách nho nhỏ, Lâm Thức mẹ Lương Tiêu nhìn về phía Tào Thành Nghiệp: "Tôi còn lo đã nhận sai, nguyên lai thật là học sinh của giáo sư Trương."
Bà rót cho anh chén nước, thử thăm dò hỏi: "Vì sao cậu lại ở chỗ này? Trang Trang đâu? Sau khi cô ấy gả cho cậu thì chuyển về quê cùng với cậu, đã vài năm không gặp, chỉ có thể nghe được chút tin tức từ chỗ giáo sư Trương."
Hơn nữa, phần lớn cũng không phải tin tức tốt, giáo sư Trương mỗi lần nhắc tới người học sinh nhà nghèo đã từng làm ông ấy rất tự hào, sau đó trở thành con rể, luôn là thái độ trầm mặc và nặng nề.
Lương Tiêu nghe được cái tên quen thuộc: "Chị Trương Trang?"
Tay Tào Thành Nghiệp như vô ý sờ vào túi áo sơ mi, sờ đến góc gói thuốc lá mới chợt nhớ ra hiện tại hút thuốc không thích hợp.
Đầu ngón tay anh nôn nóng vuốt vuốt một chút, cúi đầu, không có gì biểu tình mà trả lời: "Lúc Hồng Dạ tới, tôi chạy về nhà không kịp, cô ấy bị dị chủng vọt vào ban công xé nát."
Lương Tiêu kích động: "Anh nói cái gì?!"
Tay Lâm Thức cầm ly giấy run lên một chút, tay Tào Thành Nghiệp vững vàng tiếp lấy: "Bà cẩn thận, nước ở mạt thế là tài nguyên thật quý giá."
Tào Thành Nghiệp nhàn nhạt liếc Lương Tiêu một cái, không có ý giải thích bất cứ cái gì, lại hỏi Lâm Thức: "Vì sao bà ở chỗ này? Bà biết tình huống của giáo sư sao?"
Sắc mặt Lâm Thức tái nhợt, sau một hồi mới nói được: "Chúng tôi và vợ chồng giáo sư Trương cùng tham gia hội nghị ở đại học Trường Nam, mạt thế tới, vợ chồng giáo sư Trương muốn đi tìm cậu và Trang Trang, lái xe đi ra ngoài không bao xa thì gặp đợt sóng thây ma..."
Cả nhà họ Trương đều mất.
Trên thực tế, đây mới là tình huống chân thật của đại bộ phận các gia đình.
Hô hấp Tào Thành Nghiệp nghẹn lại, giống như thống khổ, lại như cảm thấy giải thoát, anh lộ ra biểu tình muốn khóc lại không khóc được, hai tay đè đôi mắt thật lâu mới buông ra: "Vậy cũng khá tốt, không có gì vướng bận."
Lương Tiêu nắm lấy cổ áo anh, tức giận mắng: "Anh còn có phải là người hay không? Chú Trương đi rồi, anh nói ra được lời như vậy sao? Còn có chị Trương Trang, nguyên lai là chị ấy gả cho anh? Sau khi kết hôn chị ấy không có ngày nào được vui vẻ cả!"
Tào Thành Nghiệp thờ ơ, chỉ khi nghe được nửa câu sau, ánh mắt mới có chút thần thái: "Cô ấy nói cho cậu biết cô ấy không được vui vẻ sao?"
Lương Tiêu: "Sau khi kết hôn chị ấy thay đổi hẳn! Trước kia chị ấy thật tích cực, là ánh mặt trời trong nhóm. Sau đó chỉ còn là âm u, tôi thậm chí còn nhìn thấy bệnh án trầm cảm của chị ấy! Anh đừng nói với tôi mấy chuyện này anh không biết gì, anh còn là người sao?"
"Cô ấy đã không nói với tôi..." Giọng Tào Thành Nghiệp có chút nghẹn, lại bỗng nhiên chựng lại, cổ quái cười rộ lên, "Không, tôi đều biết, tôi hẳn là đều biết cả."
Xác thật, sau khi cô ấy gả lại đây, có được bao lần lộ ra lúm đồng tiền vui vẻ như trước khi kết hôn? Trong căn phòng vĩnh viễn đều là mùi thuốc, là đủ loại phương thuốc cổ truyền mẹ anh cầu tới.
Anh cũng không để ý, nhìn cô ấy từng chén từng chén mà uống.
Anh lạnh nhạt ném tay Lương Tiêu ra: "Tôi dù không phải là người cũng là chồng Trương Trang, không tới phiên cậu tới dạy dỗ tôi. Còn cậu là người gì, cứ mãi gọi chị Trương Trang, thấy bệnh án của cô ấy cũng giống như thế, không làm ra chuyện gì để giúp? Cậu cũng không cứu cô ấy, không phải sao?"
Lương Tiêu nghẹn lại.
Tào Thành Nghiệp để táo đỏ và thịt lên bàn, nhìn Lâm Thức: "Cảm ơn bà đã nói cho tôi biết tình huống cha mẹ vợ. Về sau tiết Thanh Minh, nếu bà còn nhớ rõ, làm phiền bà giúp tôi tế bái thầy."
Lâm Thức đang vô cùng hỗn loạn, bỗng nhiên nghe được từ cửa xe truyền đến một tiếng súng vang. Bọn họ lao ra ngoài, nhìn thấy xa xa bảy tám con thây ma đang lung lay đi tới, Lương Đống giơ súng nhắm thật chuẩn.
Có một con thây ma biến dị cấp thấp nhảy rất cao, Lương Đống chỉ bắn được một cánh tay, thây ma biến dị nhảy lên xe nhỏ, răng nhọn cắn xé cái xe cũ. Bà lão bị dọa đến chảy nước mắt nước mũi, thét chói tai.
Tào Thành Nghiệp đứng ở cửa xe, rất kỳ quái mà dừng lại, ánh mắt bình tĩnh của anh làm người chợt cảm thấy anh muốn nhìn con thây ma xé nát cái xe.
Nhưng thật mau anh đã di động, như không muốn sống mà cầm con dao cắt cỏ giơ lên, suýt chút nữa thì bị cắn, con thây ma kia bị anh đè gáy xuống, một dao chém xuống, óc văng khắp nơi.
Lương Đống bị kiểu đánh mà không sợ chết này làm hoảng sợ, liên tục bắn ra mấy viên đạn giế.t chết đám thây ma còn lại, xong nhảy xuống đi xem Tào Thành Nghiệp có bị gì không.
Mặt Tào Thành Nghiệp bị óc bắn văng đầy, mẹ anh ôm lấy anh, gào khóc đến kinh thiên động địa: "Con a! Con của ta, thiếu chút nữa mẹ không còn được gặp con, sao mạng của mẹ lại khổ như vậy nè!"
1
Bà Tào căm tức nhìn Lương Đống: "Cái thứ dơ bẩn gì! Mang chúng tao ra lại mặc kệ chúng tao chết sống, không có thiên lý nha! Nhà mày sớm muộn gì cũng tuyệt tử tuyệt tôn, con gái làm đĩ, con trai không có hòn d.ái!"
Tào Thành Nghiệp không kịp ngăn cản mẹ, Lương Đống đột nhiên giơ súng lên, nhắm ngay mặt bà Tào, bóp cò.
Tiếng súng lại vang lên, đạn cọ qua gương mặt bà Tào, bà ta run như cầy sấy.
Hàn Dao vừa lúc xoa xoa đôi mắt buồn ngủ ra tới, Lương Đống quay đầu lại, ánh mắt ôn nhu: "Dao Dao ngoan, bên này không có việc gì, em tiếp tục ngủ đi."
Thấy Tào Thành Nghiệp che chở mẹ, Lương Đống lạnh lùng một câu: "Mẹ cậu sớm muộn gì cũng chết vì cái miệng dơ bẩn này."
Cửa xe bị đập mạnh, bà Tào giãy đành đạch, trong không khí tràn đầy mùi nước tiểu, bà khóc lóc mắng: "Mẹ không phải chỉ nói vài câu sao, mẹ lại không nói sai!"
Tào Thành Nghiệp rũ mắt dỗ dành: "Mẹ nói không sai, con đi lấy quần sạch cho mẹ, trời lạnh đừng để bị đông lạnh. Đi ngủ sớm, ngày mai là về tới nhà rồi."
......
Sáng sớm ngày thứ hai, bọn họ tới một chỗ rẽ có cái hố thật to, rõ ràng là lúc Hồng Dạ tới dị chủng bị biến hóa làm hư, phía dưới có mạch nước ngầm nên đường chỗ này bị sụp đổ.
Tào Thành Nghiệp vẽ trên mặt tuyết: "Đi xa lộ chỉ có 2 đường, ngoại trừ chỗ này, đường kia chỉ là đường đất trong thôn, loại xe lớn như của các người không chạy được."
Anh lại nôn nóng muốn lấy thuốc hút, Bành Lăng Tân đứng ở cạnh hố nhìn nhìn: "Làm cây cầu qua là được."
Tào Thành Nghiệp có chút không kiên nhẫn: "Sao có thể, hố này hơn 20 mét, xi măng hai bên đã mềm xốp, vậy muốn làm chắc phải có cầu dài cả 50 mét. Cầu phải chịu được tải trọng nặng, anh cho dù ở cấp hai bậc cao cũng làm không được, đừng tốn công."
"Tôi làm không được, có người được nha." Bành Lăng Tân giơ tay, loảng xoảng đánh vào thành xe, "Em trai xuống dưới bắc cầu!"
Giang Hành Chu thờ ơ nhìn cái hố, thoáng giơ tay lên, hai bên sườn hố đồng thời trào ra bụi gai đen, phủ một cái võng rắn chắc trên mặt hố.
Bành Lăng Tân lại phủ sắt thép lên trên võng gai.
Công trình to lớn như vậy trong chớp mắt đã hoàn thành, ánh mắt Tào Thành Nghiệp tràn đầy hâm mộ, anh nhìn về phía Giang Hành Chu: "Chạng vạng tới nhà có thể giúp tôi làm một chuyện không, tôi đổi tinh hạch cấp ba cho các người."
Ngồi xổm trên xe gặm dưa Thích Miên cười: "Anh mới ở cấp hai, ở đâu ra có tinh hạch cấp ba?"
Tào Thành Nghiệp: "Đương nhiên nếu muốn các người phải tự mình săn. Nhưng tôi có thể có tin tức dị chủng cấp ba. Tôi nghe căn cứ trưởng nói các người thiếu tinh hạch cấp ba."
Thích Miên nghĩ nghĩ: "Vậy phải xem anh muốn Chu ca giúp anh làm gì."
Tào Thành Nghiệp chỉ vào lưới gai: "Về tới nhà thì giúp tôi bọc căn nhà lại, người bên ngoài không vào được, người bên trong cũng không ra được."
1
Bên trong cũng ra không được?
Thích Miên nghiêng đầu: "Anh trước nói cho tôi biết tin tức dị chủng cấp ba."
Tào Thành Nghiệp: "Hiện tại không có, chạng vạng sẽ có. Cô yên tâm, nếu tôi nói dối cô có thể trực tiếp giết tôi."
Anh tiếp tục nói: "Mặt khác, tôi còn có thể tặng cho các người một cái nhân tình, các người không phải đi căn cứ đế đô hay sao? Căn cứ đế đô tôi có biết một người, có quan hệ đến bên lãnh đạo quân đội Quan Châu, trước một giờ Hồng Dạ xảy ra đã nói cho tôi biết chuyện tận thế. Các người đưa thứ này cho anh ta, anh ta sẽ đối đãi tốt với các người."
Tào Thành Nghiệp ném lại một hộp gấm, Thích Miên mở ra, thấy được bên trong là một miếng ngọc hộ mệnh, giữa có khắc chữ "Chiếu".
Trong đầu Thích Miên bỗng hiện lên tên một người, cô hỏi lại: "Người kia tên gì?"
Tào Thành Nghiệp: "Tần Chiếu. Anh ấy có địa vị, thật nghĩa khí, tôi đã giúp anh ta trước đây, anh ta sẽ không thấy chết không cứu. Tôi đợi thật lâu mới chờ được một đoàn xe đi phía bắc, các người rất mạnh, nhưng không cần coi khinh đế đô."
Anh ý vị thâm trường: "Đế đô nước thật sâu, tùy tiện đi vào coi chừng bị chết đuối."
Thích Miên cười ngâm ngâm gật đầu, tùy tay vẫy vẫy, đè dẹp lép một con thây ma vừa tiến tới gần: "Anh nói đúng. Bất quá tôi có một nghi vấn, anh nói trước một giờ Hồng Dạ, anh đã biết tới tận thế, vậy vì sao mẹ anh vẫn còn sống, mà lại không kịp cứu vợ của anh?"
Tào Thành Nghiệp sắc mặt cứng đờ.
Lâm Thức sau khi biết Trương Trang đã xảy ra chuyện, ngực vẫn luôn nghèn nghẹn, ở trong xe nghỉ ngơi.
Lương Tiêu đi ra tới, nghe đến đó vành mắt đỏ hồng: "Chị Trương Trang thật đẹp, điều kiện gia đình cũng tốt, không chê anh nhà nghèo tới nồi cũng bị mẻ mà chịu gả thấp cho anh, anh lại đối với chị ấy như vậy! Thật cmn giúp đỡ người nghèo làm chi!"
Tào Thành Nghiệp có điểm hoảng hốt, bỗng nhiên tựa như trở lại thời điểm còn học với thầy, nữ sinh trắng nõn cắt dưa hấu cho họ ăn, ăn đến ngoài miệng dính hạt dưa hấu đen, gương mặt giống như con hamster, sạch sẽ tươi đẹp như ánh mặt trời.
Thầy giáo cười cười trách cứ cô ấy, nhưng lại để cô ấy lặng lẽ lấy tiền riêng trong nhà ra, tiếp tế sinh hoạt khó khăn của anh.
Ngày anh thổ lộ là một đêm hè, anh hôn cô ấy, cô ấy thật hoảng, nhưng không cự tuyệt.
Anh thật vui vẻ, thậm chí tưởng đời này vui vẻ nhất chính là thời khắc đó, nhưng kết hôn 5 năm, anh đã hoàn toàn quên hết tất cả.
Tào Thành Nghiệp trào phúng cười một chút, cũng không thèm nhìn tới Lương Tiêu: "Liên quan cái rắm gì tới cậu."
Bà Tào nghe được, mắng to: "Phi! Đó chính là thứ tiêu tiền, ba bốn năm trong bụng không sinh ra được cái trứng nào, vất vả ra được một cái thì lại là con gái! Còn không chịu sinh tiếp, con gái thì làm được gì! Nó làm gì mà xứng đôi được với con tao, từ nhỏ đã có tiền đồ, học được tiến sĩ, còn có thể cưới được con gái thành phố, nếu không phải thế đạo này, tiền đều chảy vào túi con tao!"
Lương Tiêu bạo nộ, Thích Miên chậm rì rì ngẩng đầu nhìn Tào Thành Nghiệp: "Lời này tôi không thích nghe, vậy là lời anh Đống hôm qua nói chưa đủ giáo huấn."
Thích Miên quăng đao qua, trúc đao chạm trong miệng bà Tào, đầu lưỡi và máu cùng nhau rơi xuống trên nền tuyết.
1
Bà Tào đau tới hôn mê, Tào Thành Nghiệp giơ chân muốn bước lên, cuối cùng không biết lý do gì mà đứng lại, vớt một ít tuyết, nhét vào miệng bà Tào để cầm máu.
Hai chiếc xe một lần nữa khởi động, chạy đến chạng vạng, bà Tào từ từ tỉnh lại, sờ tới một miệng máu, kinh hãi giận dữ đan xen, thiếu chút nữa lại xỉu đi.
Tào Thành Nghiệp hút thuốc nhả khói thật nồng, liếc bà Tào một cái: "Mẹ không có việc gì, đầu lưỡi bị cắt mà thôi, ăn gì cũng không ảnh hưởng, mẹ còn có thể sống thật lâu thật lâu."
"Mẹ xem, nhà mình tới rồi, xe này con để dưới lầu, là Trang Trang mua cho mẹ, không thể để mấy con thây ma kia đạp hư."
Anh nhìn bà Tào: "Mẹ, lúc chúng ta chạy ra con có gặp chị Lệ hàng xóm, chị ấy nói lúc Hồng Dạ bắt đầu, Trang Trang và bé còn ở trên ban công, không đi đến phòng điều hòa, mẹ biết vì sao không?"
Tác giả :
Y Thu