Trực Tuyến Công Cuộc Kéo Dài Mạng Sống Của Nữ Chính
Chương 14: Thất ngũ hành (14)
Bát
Hiền Vương đem mọi chuyện kể một lượt, rưng rưng, “Bệ hạ, Ngọc Tuyết cả
đời chỉ có thể sống như thế.” Bất kể là gả chồng, hay là sinh con đều
không được, vì cô không thể gặp chút mạo hiểm sinh con nào cả, nếu không chỉ còn một con đường chết, mà nếu đã không có khả năng sinh con, thế
thì làm sao gả cho người ta được đây?
Ông chỉ đành nuôi cô cả đời, nhưng nếu bị người ta coi thường, bị dị nghị thì phải làm sao. Bát Hiền Vương trước giờ đều không quan tâm đến lời người khác, nghĩ đến cảnh này, cõi lòng khó chịu không thôi. Con gái trên đời vốn đã rất khổ rồi, sao lại phải trải qua những chuyện này chứ.
Lại nghĩ đến Tương Dương Vương, Bát Hiền Vương thật sự hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu ông ta dám nói thẳng bất mãn trước mặt mình, vẫn khiến người ta xem trọng hơi nhiều, sử dụng quỷ kế âm hiểm thế này, không chỉ khiến người khác xem thường, mà còn làm mất mặt tổ tiên.
Bất kể là vì con gái hay vì bệ hạ, Tương Dương Vương đều phải chết!
“Chuyện này...” Triệu Trinh không dám tin, “Hoàng thúc, chuyện này có phải là có hiểu lầm không? Hoàng thúc Tương Dương, trước giờ không giống thế chăng?” Trong kí ức của hắn, Tương Dương Vương trước giờ khoan hậu, mà gan cũng không lớn, không giống người làm ra được loại chuyện này.
Chỉ là, hắn trước giờ đều rất tin tưởng Bát Hiền Vương.
Triệu Trinh hít sâu một hơi “Hoàng thúc, trẫm lập tức sai người đi điều tra, nếu có chứng cứ, lập tức bắt người thẩm vấn, tuyệt không để hắn ung dung ngoài vòng pháp luật.” Hắn tin lời Bát Hiền Vương nói, nhưng bắt giữ một vương gia để thẩm vấn cũng không phải là chuyện nhỏ, không thể chỉ dựa vào một câu tin tưởng của hắn là được, nếu không chuẩn mực luật pháp triều đình cũng không cần tồn tại nữa.
“Thần hiểu.” Về mặt lý trí, Bát Hiền Vương hiểu được chuyện này, chỉ là, bây giờ ông thật sự đang khó chịu đến cực điểm.
“Hoàng thúc.” Triệu Trinh thấy Bát Hiền Vương như thế cũng đau lòng. “Trẫm lập tức truyền ngự y đến Nam Thanh Cung chữa trị cho muội muội, nói không chừng có người có thể chữa khỏi cho muội ấy. Bất kể là cần thuốc gì, đều có thể lấy dùng trong tư khố của trẫm.”
“Thần, đa tạ bệ hạ.” Bát Hiền Vương dù biết tính khả năng của chuyện này không cao, nhưng vẫn ôm lấy một tia hi vọng. Nếu được thì sao?
“Đúng rồi, Trần Đại Bạn.”
“Vâng, bệ hạ.” Trần Lâm vẫn luôn im lặng đứng trong góc bước ra, “Có nô tài.”
“Giúp trẫm thay quần áo, trẫm muốn đến Nam Thanh Cung thăm muội muội.” Không biết bé con trong kí ức giờ lớn lên sẽ trông thế nào, có giống trẫm vài phần không? Mang theo suy nghĩ này, Triệu Trinh lập tức liền muốn xuất cung.
“Bệ hạ không thể!” Bát Hiền Vương lập tức ngăn cản suy nghĩ này của Triệu Trinh, “Tương Dương Vương đã trong bóng tối dòm ngó đến ngôi vua nhiều năm, nếu bệ hạ xuất cung chẳng phải vừa khéo đúng ý hắn, gặp phải nguy hiểm. Vậy nên, tuyệt đối không được!”
Dù Bát Hiền Vương vẫn đang chìm đắm trong bi thương, nhưng ông vẫn chưa bị choáng đầu. Thiên tử không thể có chuyện gì, cũng không thể xuất cung.
Triệu Trinh nhất thời lặng thinh, sau đó bất đắc dĩ cười, “Được được được, hoàng thúc, trẫm không xuất cung là được. Chờ muội muội khỏe lại, hoàng thúc dẫn muội ấy vào cung, để trẫm xem thử.” Hắn tính tình ôn hậu, đương nhiên sẽ không vì những lời nói kích động của Bát Hiền Vương mà nổi giận, huống hồ ông cũng chỉ vì tốt cho mình.
“Như thế thì tốt, như thế thì tốt.” Bát Hiền Vương chắp tay hành lễ, “Bệ hạ nghỉ ngơi trước, thần cáo lui, con bé vẫn ở trong phủ chờ.” Nói câu cuối cùng, giọng ông có chút nghẹn ngào.
Triệu Trinh gật đầu, “Hoàng thúc cứ đi đi.”
Đến khi Bát hiền Vương rời khỏi ngự thư phòng, Triệu Trinh mới ngồi về ghế mình. Trong ngự thư phòng, không khí ngột ngạt, Trần Lâm trong góc dường như không tồn tại vậy. Hồi lâu sau, Triệu Trinh mở miệng, “Trận Đại Bạn, ông cảm thấy lời của hoàng thúc có thật không?”
Trần Lâm cúi đầu, cẩn thận đáp, “Giống như lời bệ hạ nói, bây giờ còn chưa có chứng cứ, không thể kết luận. Chỉ là Bát Hiền Vương là người quan tâm bệ hạ nhất, đương nhiên sẽ không nói dối mới phải.”
“Đúng vậy.” Triệu Trinh nghĩ đến sự ủng hộ cùng nhượng bộ bao năm nay Bát Hiền Vương dành cho mình, “Hoàng thúc sẽ không lừa trẫm, nhưng trẫm vẫn mong chuyện này không phải là thật.” Hắn đương nhiên biết, hi vọng hoàng gia có thể giống như bá tánh thông thường đối đãi với nhau là không được, nhưng cũng không hi vọng người của hoàng gia tàn sát lẫn nhau.
Bây giờ xem ra, hắn trước giờ không có ý muốn đối phó với Tương Dương Vương nhưng ông ta mười mấy năm trước đã có tâm tư muốn tạo phản rồi. Nếu là như thế, hắn không thể tiếp tục mềm mỏng được. “Trần Đại Bạn, sai người tuyên Bao khanh vào cung yết kiến.”
“Vâng, bệ hạ.”
Trong Nam Thanh Cung, sắc mặt của hạ nhân lui tới vẫn như thường nhưng hành động của họ lại mang chút khẩn trương. Tiểu quận chúa đã mất tích mười mấy năm nay cuối cùng cũng đã nằm về đây, sắc mặt của vương gia và nương nương cũng rất khó coi, bọn họ sao dám lộ ra ý cười chứ.
Bát Hiền Vương cả đường từ trong hoàng cung bước ra, vô cùng vội vàng, vừa đến Nam Thanh Cung liền đi thẳng vào trong viện của Tô Ngọc Tuyết. Đây là nơi mà mười mấy năm trước chuẩn bị cho tiểu quận chúa vừa chào đời, nhưng cho đến hôm nay mới nghênh đón được chủ nhân của nó.
“Ngọc Tuyết đã tỉnh lại chưa?” Bát Hiền Vương nhìn con trai trưởng cùng con trai thứ đang canh gác ngoài cổng, gương mặt lo lắng.
Trưởng tử Triệu Duy Tự lắc đầu, “Phụ vương, vẫn không có gì thay đổi.”
Thứ tử Triệu Duy Hiến bước đến dìu Bát Hiền Vương, “Phụ vương đừng lo lắng, tiểu muội nhất định sẽ bình yên vô sự.”
Bát Hiền Vương thở dài, “Vi phụ từ trong cung mời ngự y đến, để bọn họ bắt mạch cho Ngọc Tuyết xem.” Bất kể thế nào, tốt xấu cũng có một hi vọng.
“Cũng tốt.”
Bát Hiền Vương dẫn ngự y vào, sau đó liền nhìn thấy Địch Nương Nương đang gác bên giường. Bà nhìn người trên giường, dường như nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ. “Phu nhân, để ngự y khám cho Ngọc Tuyết đi.”
“Được.” Địch Nương Nương cũng nghĩ như Bát Hiền Vương, nói không chừng những ngự y này có thể chưa khỏe Ngọc Tuyết chăng? Không phải bọn họ không tin Công Tôn Sách, chỉ là người làm phụ mẫu, sao có thể từ bỏ dù chỉ là một khả năng nho nhỏ chứ?
Nhưng mà, phu thê bọn họ đã thất vọng rồi. Mỗi một ngự y sau khi bắt mạch đều lắc đầu, nói mạch tượng của tiểu quận chúa rất kì lạ, bởi vì họ thường ngày hiếm gặp, nên không còn cách nào.
Chân Địch Nương Nương mềm nhũn, may có Bát Hiền Vương cùng Triệu Duy Tự đỡ lấy bà. “Vậy đa tạ ngự y.” Trong lòng bà tự an ủi, con gái trở về là được, trở về là được rồi.
Chỉ là, bất kể tự an ủi mình thế nào, nỗi bi thương trên mặt bà ai cũng nhìn ra cả. Tại sao chuyện này không rơi trên người bà mà lại rơi trên người con gái bà chứ?
Tô Ngọc Tuyết đang nằm trên giường tiến vào trong không gian não bộ, vốn dĩ không cảm giác được chuyện bên ngoài, hơn nữa bây giờ cơ thể của cô cũng cần thời gian phục hồi.
Tô Ngọc Tuyết nhìn lolita xinh xắn đáng yêu trước mặt, “Tiểu Ác, em nói rõ cho chị biết, gì gọi là ‘chị tự đem hình thức người mới mở ra hình thức địa ngục’? Sao chị lại là hình thức địa ngục chứ?”
Lolita, cũng chính là hệ thống, cô nàng trừng mắt, “Cho xin đi, túc chủ của tôi, cô nhìn xem tình huống bây giờ của mình còn không hiểu lời tôi nói sao? Nhiệm vụ đầu tiên, thật sự nào có túc chủ nào giống cô chứ, xui xẻo muốn chết, bây giờ cơ thể còn nằm trên giường đấy.”
“Hửm?” Điểm chú ý của Tô Ngọc Tuyết lệch đi, “Chẳng lẽ giữa hệ thống các em cũng có giao lưu với nhau sao?”
“Đương nhiên.” Hệ thống gật đầu, “Chúng tôi cũng xem như là anh chị em, đương nhiên có cách liên hệ với nhau rồi. Đó là một group chat, đều là những hệ thống cả, có thể nhắn tin chat với nhau.” Cô nàng nhíu mày nhìn Tô Ngọc Tuyết, “Chúng ta tuy đều là người mới nhưng tôi nghe ngóng được, cô thật sự là rất giỏi tự đày mình.”
“Hả?” Tô Ngọc Tuyết cả mặt mờ mịt, “Gì gọi là chị rất giỏi tự đày mình, chị không phải đang nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ sao?”
“Túc chủ của anh cả là một người thực hiện nhiệm vụ rất có kinh nghiệm.” Hệ thống thở dài, “Tôi hỏi anh cả, cô biết túc chủ của anh ấy đối với nhiệm vụ của cô sẽ giải quyết thế nào không?”
Tô Ngọc Tuyết rất tò mò, lập tức ngồi xuống nhìn hệ thống, “Giải quyết thế nào?”
“Anh ta nói, nếu là anh ta, sẽ không nghĩ muôn vàn cách từ trong phủ Tương Dương Vương trốn ra ngoài, mà sẽ nhân lúc chưa có nguy hiểm về tính mạng mà ở lại vương phủ. Vì tính cách của nguyên chủ vốn yếu đuối nhu thuận, thế nên cơ hội của cô liền đến rồi.”
“Cơ hội gì thế?’
Ông chỉ đành nuôi cô cả đời, nhưng nếu bị người ta coi thường, bị dị nghị thì phải làm sao. Bát Hiền Vương trước giờ đều không quan tâm đến lời người khác, nghĩ đến cảnh này, cõi lòng khó chịu không thôi. Con gái trên đời vốn đã rất khổ rồi, sao lại phải trải qua những chuyện này chứ.
Lại nghĩ đến Tương Dương Vương, Bát Hiền Vương thật sự hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu ông ta dám nói thẳng bất mãn trước mặt mình, vẫn khiến người ta xem trọng hơi nhiều, sử dụng quỷ kế âm hiểm thế này, không chỉ khiến người khác xem thường, mà còn làm mất mặt tổ tiên.
Bất kể là vì con gái hay vì bệ hạ, Tương Dương Vương đều phải chết!
“Chuyện này...” Triệu Trinh không dám tin, “Hoàng thúc, chuyện này có phải là có hiểu lầm không? Hoàng thúc Tương Dương, trước giờ không giống thế chăng?” Trong kí ức của hắn, Tương Dương Vương trước giờ khoan hậu, mà gan cũng không lớn, không giống người làm ra được loại chuyện này.
Chỉ là, hắn trước giờ đều rất tin tưởng Bát Hiền Vương.
Triệu Trinh hít sâu một hơi “Hoàng thúc, trẫm lập tức sai người đi điều tra, nếu có chứng cứ, lập tức bắt người thẩm vấn, tuyệt không để hắn ung dung ngoài vòng pháp luật.” Hắn tin lời Bát Hiền Vương nói, nhưng bắt giữ một vương gia để thẩm vấn cũng không phải là chuyện nhỏ, không thể chỉ dựa vào một câu tin tưởng của hắn là được, nếu không chuẩn mực luật pháp triều đình cũng không cần tồn tại nữa.
“Thần hiểu.” Về mặt lý trí, Bát Hiền Vương hiểu được chuyện này, chỉ là, bây giờ ông thật sự đang khó chịu đến cực điểm.
“Hoàng thúc.” Triệu Trinh thấy Bát Hiền Vương như thế cũng đau lòng. “Trẫm lập tức truyền ngự y đến Nam Thanh Cung chữa trị cho muội muội, nói không chừng có người có thể chữa khỏi cho muội ấy. Bất kể là cần thuốc gì, đều có thể lấy dùng trong tư khố của trẫm.”
“Thần, đa tạ bệ hạ.” Bát Hiền Vương dù biết tính khả năng của chuyện này không cao, nhưng vẫn ôm lấy một tia hi vọng. Nếu được thì sao?
“Đúng rồi, Trần Đại Bạn.”
“Vâng, bệ hạ.” Trần Lâm vẫn luôn im lặng đứng trong góc bước ra, “Có nô tài.”
“Giúp trẫm thay quần áo, trẫm muốn đến Nam Thanh Cung thăm muội muội.” Không biết bé con trong kí ức giờ lớn lên sẽ trông thế nào, có giống trẫm vài phần không? Mang theo suy nghĩ này, Triệu Trinh lập tức liền muốn xuất cung.
“Bệ hạ không thể!” Bát Hiền Vương lập tức ngăn cản suy nghĩ này của Triệu Trinh, “Tương Dương Vương đã trong bóng tối dòm ngó đến ngôi vua nhiều năm, nếu bệ hạ xuất cung chẳng phải vừa khéo đúng ý hắn, gặp phải nguy hiểm. Vậy nên, tuyệt đối không được!”
Dù Bát Hiền Vương vẫn đang chìm đắm trong bi thương, nhưng ông vẫn chưa bị choáng đầu. Thiên tử không thể có chuyện gì, cũng không thể xuất cung.
Triệu Trinh nhất thời lặng thinh, sau đó bất đắc dĩ cười, “Được được được, hoàng thúc, trẫm không xuất cung là được. Chờ muội muội khỏe lại, hoàng thúc dẫn muội ấy vào cung, để trẫm xem thử.” Hắn tính tình ôn hậu, đương nhiên sẽ không vì những lời nói kích động của Bát Hiền Vương mà nổi giận, huống hồ ông cũng chỉ vì tốt cho mình.
“Như thế thì tốt, như thế thì tốt.” Bát Hiền Vương chắp tay hành lễ, “Bệ hạ nghỉ ngơi trước, thần cáo lui, con bé vẫn ở trong phủ chờ.” Nói câu cuối cùng, giọng ông có chút nghẹn ngào.
Triệu Trinh gật đầu, “Hoàng thúc cứ đi đi.”
Đến khi Bát hiền Vương rời khỏi ngự thư phòng, Triệu Trinh mới ngồi về ghế mình. Trong ngự thư phòng, không khí ngột ngạt, Trần Lâm trong góc dường như không tồn tại vậy. Hồi lâu sau, Triệu Trinh mở miệng, “Trận Đại Bạn, ông cảm thấy lời của hoàng thúc có thật không?”
Trần Lâm cúi đầu, cẩn thận đáp, “Giống như lời bệ hạ nói, bây giờ còn chưa có chứng cứ, không thể kết luận. Chỉ là Bát Hiền Vương là người quan tâm bệ hạ nhất, đương nhiên sẽ không nói dối mới phải.”
“Đúng vậy.” Triệu Trinh nghĩ đến sự ủng hộ cùng nhượng bộ bao năm nay Bát Hiền Vương dành cho mình, “Hoàng thúc sẽ không lừa trẫm, nhưng trẫm vẫn mong chuyện này không phải là thật.” Hắn đương nhiên biết, hi vọng hoàng gia có thể giống như bá tánh thông thường đối đãi với nhau là không được, nhưng cũng không hi vọng người của hoàng gia tàn sát lẫn nhau.
Bây giờ xem ra, hắn trước giờ không có ý muốn đối phó với Tương Dương Vương nhưng ông ta mười mấy năm trước đã có tâm tư muốn tạo phản rồi. Nếu là như thế, hắn không thể tiếp tục mềm mỏng được. “Trần Đại Bạn, sai người tuyên Bao khanh vào cung yết kiến.”
“Vâng, bệ hạ.”
Trong Nam Thanh Cung, sắc mặt của hạ nhân lui tới vẫn như thường nhưng hành động của họ lại mang chút khẩn trương. Tiểu quận chúa đã mất tích mười mấy năm nay cuối cùng cũng đã nằm về đây, sắc mặt của vương gia và nương nương cũng rất khó coi, bọn họ sao dám lộ ra ý cười chứ.
Bát Hiền Vương cả đường từ trong hoàng cung bước ra, vô cùng vội vàng, vừa đến Nam Thanh Cung liền đi thẳng vào trong viện của Tô Ngọc Tuyết. Đây là nơi mà mười mấy năm trước chuẩn bị cho tiểu quận chúa vừa chào đời, nhưng cho đến hôm nay mới nghênh đón được chủ nhân của nó.
“Ngọc Tuyết đã tỉnh lại chưa?” Bát Hiền Vương nhìn con trai trưởng cùng con trai thứ đang canh gác ngoài cổng, gương mặt lo lắng.
Trưởng tử Triệu Duy Tự lắc đầu, “Phụ vương, vẫn không có gì thay đổi.”
Thứ tử Triệu Duy Hiến bước đến dìu Bát Hiền Vương, “Phụ vương đừng lo lắng, tiểu muội nhất định sẽ bình yên vô sự.”
Bát Hiền Vương thở dài, “Vi phụ từ trong cung mời ngự y đến, để bọn họ bắt mạch cho Ngọc Tuyết xem.” Bất kể thế nào, tốt xấu cũng có một hi vọng.
“Cũng tốt.”
Bát Hiền Vương dẫn ngự y vào, sau đó liền nhìn thấy Địch Nương Nương đang gác bên giường. Bà nhìn người trên giường, dường như nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ. “Phu nhân, để ngự y khám cho Ngọc Tuyết đi.”
“Được.” Địch Nương Nương cũng nghĩ như Bát Hiền Vương, nói không chừng những ngự y này có thể chưa khỏe Ngọc Tuyết chăng? Không phải bọn họ không tin Công Tôn Sách, chỉ là người làm phụ mẫu, sao có thể từ bỏ dù chỉ là một khả năng nho nhỏ chứ?
Nhưng mà, phu thê bọn họ đã thất vọng rồi. Mỗi một ngự y sau khi bắt mạch đều lắc đầu, nói mạch tượng của tiểu quận chúa rất kì lạ, bởi vì họ thường ngày hiếm gặp, nên không còn cách nào.
Chân Địch Nương Nương mềm nhũn, may có Bát Hiền Vương cùng Triệu Duy Tự đỡ lấy bà. “Vậy đa tạ ngự y.” Trong lòng bà tự an ủi, con gái trở về là được, trở về là được rồi.
Chỉ là, bất kể tự an ủi mình thế nào, nỗi bi thương trên mặt bà ai cũng nhìn ra cả. Tại sao chuyện này không rơi trên người bà mà lại rơi trên người con gái bà chứ?
Tô Ngọc Tuyết đang nằm trên giường tiến vào trong không gian não bộ, vốn dĩ không cảm giác được chuyện bên ngoài, hơn nữa bây giờ cơ thể của cô cũng cần thời gian phục hồi.
Tô Ngọc Tuyết nhìn lolita xinh xắn đáng yêu trước mặt, “Tiểu Ác, em nói rõ cho chị biết, gì gọi là ‘chị tự đem hình thức người mới mở ra hình thức địa ngục’? Sao chị lại là hình thức địa ngục chứ?”
Lolita, cũng chính là hệ thống, cô nàng trừng mắt, “Cho xin đi, túc chủ của tôi, cô nhìn xem tình huống bây giờ của mình còn không hiểu lời tôi nói sao? Nhiệm vụ đầu tiên, thật sự nào có túc chủ nào giống cô chứ, xui xẻo muốn chết, bây giờ cơ thể còn nằm trên giường đấy.”
“Hửm?” Điểm chú ý của Tô Ngọc Tuyết lệch đi, “Chẳng lẽ giữa hệ thống các em cũng có giao lưu với nhau sao?”
“Đương nhiên.” Hệ thống gật đầu, “Chúng tôi cũng xem như là anh chị em, đương nhiên có cách liên hệ với nhau rồi. Đó là một group chat, đều là những hệ thống cả, có thể nhắn tin chat với nhau.” Cô nàng nhíu mày nhìn Tô Ngọc Tuyết, “Chúng ta tuy đều là người mới nhưng tôi nghe ngóng được, cô thật sự là rất giỏi tự đày mình.”
“Hả?” Tô Ngọc Tuyết cả mặt mờ mịt, “Gì gọi là chị rất giỏi tự đày mình, chị không phải đang nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ sao?”
“Túc chủ của anh cả là một người thực hiện nhiệm vụ rất có kinh nghiệm.” Hệ thống thở dài, “Tôi hỏi anh cả, cô biết túc chủ của anh ấy đối với nhiệm vụ của cô sẽ giải quyết thế nào không?”
Tô Ngọc Tuyết rất tò mò, lập tức ngồi xuống nhìn hệ thống, “Giải quyết thế nào?”
“Anh ta nói, nếu là anh ta, sẽ không nghĩ muôn vàn cách từ trong phủ Tương Dương Vương trốn ra ngoài, mà sẽ nhân lúc chưa có nguy hiểm về tính mạng mà ở lại vương phủ. Vì tính cách của nguyên chủ vốn yếu đuối nhu thuận, thế nên cơ hội của cô liền đến rồi.”
“Cơ hội gì thế?’
Tác giả :
Chung Dục