Trúc Mộng Lan Viên: Quỷ Nhãn Tiểu Thư
Quyển 1 - Chương 31: Hồ Bơi dậy sóng
"Oh My God!" Bà Kanya vừa bưng trái cây ra, liền trợn mắt, hoàn toàn thất kinh với những gì mình đang thấy. Hiện tại tập thể đều đứng hình, mắt đều trông về một hướng, mà nơi đó, cô gái vốn thanh nhã cao quý giờ đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
Kati kéo Diêu Tử Đồng lại không kịp nên tay vẫn giơ giữa không trung, vài giây sau đó cô ấy quyết định làm một việc mà nếu như Diêu Tử Đồng tỉnh lại sẽ "giết chết" cô ta.
Kati lấy điện thoại từ trong túi ra, mở camera và ghi lại thời khắc "huy hoàng của Diêu Tử Đồng.
Cô sao...hiện tại đang ngồi trên vai của Din.
Đúng vậy, không lầm đâu. Diêu Tử Đồng thật sự đang ngồi trên vai Din, giống như khi anh giúp cô tháo lá bùa ở Sala xuống. Nhưng mà lần này, cô còn gác hai tay trên đầu anh, nghiêng đầu nằm lên đó.
Chắc mọi người thắc mắc sao Diêu Tử Đồng có thể làm được, vậy thì chúng ta quay lại khi Fon vừa xoay người bởi tiếng la của Kati.
Anh nhìn thấy Diêu Tử Đồng đứng lên, sau đó bước chân sang ghế Din, Din sợ cô ngã nên anh rời chỗ ngồi và quay người muốn đỡ lấy cô, nhưng không ngờ cô còn nhanh hơn anh, giữ chặt vai anh và nhấn xuống, bắt anh ngồi yên.
Cuối cùng dưới đôi mắt khiếp sợ của ông bà Adisuan, cô thật không hình tượng cưỡi lên vai Din. Anh đờ người ngay lập tức.
"Boss à, anh có biết tôi muốn làm việc này nhiều lần rồi không? Tại sao à? Tại vì anh luôn ỷ cao rồi ức hiếp người nhỏ bé như tôi, nên tôi muốn cưỡi trên người anh." Diêu Tử Đồng bắt đầu lảm nhảm, "Này nữa này nữa, còn cái đầu này nữa, sao lại thông minh tới vậy? Tôi thật muốn banh ra xem bên trong có cấu tạo gì." Diêu Tử Đồng tìm tòi trên tóc Din, giống như thật sự muốn kiếm đường "bổ" đầu anh ra.
"Ngồi trên đây thật thoải mái, cảm giác như muốn bay." Bỗng nhiên Diêu Tử Đồng giơ hai tay lên cao, không ngừng quơ quơ khiến cả người lung lay. Din liền giữ chặt hai chân cô lại, còn Fon đỡ lấy cô từ phía sau.
"Tôi đưa Ali đi ngủ, ngoan nào!" Fon nhẹ giọng dỗ Diêu Tử Đồng, lúc trước ở Pháp khi cô say đã ngồi ngoài sảnh chung của ký túc xá hát sáng đêm, ngay cả quản lý và hội trưởng hội học sinh cũng hết cách với cô.
Cúi đầu nhìn xuống gương mặt nhiễm men say đã ửng hồng của cô, Fon mềm mại cười. Chỉ khi say cô mới như vậy, có thể nói sâu thẳm trong tâm hồn cô chính là một người thích nổi loạn.
Ngã đầu trên vai Fon, Diêu Tử Đồng đưa tay vuốt ve mặt Fon, liếc mắt nhìn anh, "Rain Rain Rain!" Cô gọi tên anh liên tục.
"Tôi đây, Ali. Tôi đưa Ali về phòng." Fon cố gắng thuyết phục tiểu ma men.
Diêu Tử Đồng lập tức mất hứng chu môi, lắc đầu liên tục, "Không muốn không muốn!" Cô để mặc Fon ôm cô xuống khỏi người Din, nhưng sau đó chuyển sang ôm chặt lấy cổ anh, hai chân quấn quanh eo anh như bạch tuột, "Rain, không phải tôi đã từng nói anh không được cười xinh đẹp như vậy sao?" Cô dùng ngón trỏ trêu đùa bờ môi mọng nước hồng hồng thật xinh xắn của Fon.
Fon cương cứng người, không biết làm sao với cô, nhưng sợ cô ngã nên phải ôm chặt eo cô. Anh nhìn lướt qua người nhà mình, ba mẹ anh vẫn chưa bắt kịp tiết tấu. Lom thì không thể nào tin, còn Fai, mắt sâu thẳm như đại dương cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Riêng Din, anh tiến tới muốn "tháo" cô xuống nhưng chỉ vừa giơ tay đã bị cô quát nhẹ, khiến anh giật cả mình, "Tránh ra, tôi không muốn chơi với anh nữa."
"Tôi muốn ăn đào mọng." Cô cười hì hì xong liền cắn vào môi Fon, còn liếm một vòng, sau đó nhẹ nhắm mắt thưởng thức dư vị, "Thật ngọt, ăn ngon!"
Din chết trân, anh cảm thấy mắt mình bị lóa mất rồi.
Lom ôm đầu, sau đó chỉ tay về phía Diêu Tử Đồng, hé miệng nhưng không nói nên lời. Anh nhìn cảnh tượng trước mắt rồi lại nhìn Fai. Thật sự không biết mình nên làm gì lúc này.
Bà Adisuan vẫy vẫy tay gọi Fai, bà định tiến lên thì bị anh ngăn lại, ra hiệu bà bình tĩnh đã. Nhưng trong lòng anh cũng dậy sóng rồi, thật sự khung cảnh này làm người ta quá cay mắt.
Người khổ sở nhất là Fon. Anh không biết mình nên đẩy Diêu Tử Đồng ra hay là phối hợp cô. Nội tâm anh đang giao chiến dữ dội, đây là thời khắc anh mong muốn lâu rồi, nhưng hiện tại mọi người đều ở đây, Diêu Tử Đồng lại không được tỉnh táo, anh đáp lại cô có phải quá thừa cơ hội rồi không?
Dường như có người hiểu được tâm tình của Fon nên đã giúp anh quyết định, dứt khoát kéo Diêu Tử Đồng ra, không chút nương tay nhưng lại không làm đau cô.
Fai nhẹ nhíu mày nhìn Diêu Tử Đồng, "Có nên dùng vòi sen để cô ấy tỉnh táo lại một chút?" Giảm bớt hơi men cũng là cách tỉnh rượu nhanh nhất.
"Ai cho anh dội nước tôi?" Không ngờ Fai vừa dứt lời, Diêu Tử Đồng lập tức quay người lại, túm lấy cổ áo anh, kéo mạnh một cái, khoảng cách gương mặt hai người liền gần nhau trong gang tấc. Cô trừng mắt nhìn Fai.
Fai đảo mắt nhìn diêu Tử Đồng, tới lượt anh bị cô làm bất ngờ. Giờ anh đã hiểu cảm giác vừa rồi của Din và Fon, cô ấy thật khó nhằng.
"Anh có biết nụ cười của anh rất giả tạo không? Lần đầu tiên gặp mặt anh tôi chỉ muốn xé toạc gương mặt ngụy trang của anh ra. Hoặc là..." Diêu Tử Đồng híp nhẹ mắt, đưa tay xuống dưới, vòng ra phía sau, dưới ánh mắt nửa chờ đợi nửa tò mò của mọi người, cô...nhéo mông Fai.
"Tôi rất muốn làm vậy xem anh sẽ phản ứng thế nào, còn cười ôn nhu nho nhã nổi không? Hay là như vậy, còn cười nổi không?" Diêu Tử Đồng dùng tay còn lại, nhéo vào ngực Fai, trọng điểm là nơi nhạy cảm nhất, "nhụy hoa".
Cô gần như đang ôm lấy Fai và từ thục nữ biến thành sắc nữ, hay nói đúng hơn là quấy rối nữ.
"Đùng đoàng" Fai cảm giác như sét đánh từ trên đỉnh đầu bổ thẳng xuống người anh. Trong cuộc đời, suốt hai mươi tám năm qua, lần đầu tiên có người dám "sàm sỡ" anh. Lại còn công khai thế này, mà người xem lại là người nhà của anh.
Kanya, Bopa và Jantoo cắn tay, cùng lúc hít vào một hơi, mắt không thể nào trừng lớn hơn được nữa.
Trong nhà Adisuan, ai không biết cậu chủ Fai tuy mặt ngoài ôn nhu nhưng thật sự như một ngọn lửa, sẽ đốt trọi mọi thứ nếu như ai dám chạm tới điểm mấu chốt của anh. Nhưng họ cũng không biết điểm mấu chốt anh là gì vì tới nay vẫn không ai dám khơi dậy ngọn lửa địa ngục đó.
Bởi vì cách đây năm năm, khi Fai nổi giận, thật sự rất khủng bố. Cho dù nhớ bọn họ cũng không dám nhớ lại.
"Chúng ta có cần gọi cứu hỏa không ạ?" Bà Kanya nhỏ giọng hỏi bà Supansa, sau đó lập tức cười hề hề khi bà Supansa cảnh cáo nhìn mình.
Ông Montree nhẹ khều vai vợ, "Em nghĩ Fai có..." Ông đưa tay lên, làm động tác cắt ngang cổ, mắt luôn quan sát Fai.
Bà Supansa liền thúc khủy tay vào người chồng mình, hờn giận liếc mắt, "Yên lặng cho em."
Hai người này hoàn toàn không quan tâm tới chuyện ba đứa con mình vừa bị người ta "giở trò" qua, vẫn đứng xem kịch vui.
Thật không còn lời nào để nói.
Lom mím chặt môi, sau đó anh đi nhanh sang, kéo mạnh Diêu Tử Đồng ra, mắt đầy u ám, "Cô quậy đủ chưa?" Giọng nói của anh mang theo nghiến răng nghiến lợi. Anh chưa từng thấy cô gái nào say rượu lại có sức quậy phá ghê gớm như cô.
"Ngựa đực, buông tôi ra mau!" Diêu Tử Đồng nhăn mặt, hung hăng nhìn Lom. Nhưng hiện tại cô đang trong trạng thái say, má ửng hồng, mắt lờ đờ, cô không biết ánh mắt này không những không có lực sát thương mà ngược lại như hàm sân chứa mị, quyến rũ chọc người.
Lom hơi thất thần nhìn cô trong giây lát, và nhờ đó Diêu Tử Đồng tấn công được anh. Cô túm lấy tay anh, cắn thật mạnh.
"A!" Lom đau đớn la lên, sao người bị thương luôn là anh?
Din, Fai, Fon không phải như vậy mà, ít ra cô đối xử với họ còn "ôn nhu" hơn anh.
Lom giật mạnh tay mình ra khi anh bóp lấy cằm của Diêu Tử Đồng, nhưng anh chưa kịp kiểm tra vết thương mình thì lại bị "ám sát".
"A!" Lần này không la hét như vừa rồi mà Lom...yêu kiều thở một tiếng.
Vì người nào đó cắn vào ngực anh, trọng điểm vẫn là..."nhụy hoa".
Lom cảm thấy cả người mình đều không ổn, anh cắn chặt răng, ôm ngang Diêu Tử Đồng lên, mắt tối đen nhìn Fai, "Em nói đúng lắm, cô ấy cần nước để tỉnh táo lại." Nói xong Lom liền xoay người, ôm Diêu Tử Đồng đi thẳng vào nhà.
"Em làm gì vậy Lom!" Din vừa gọi vừa đuổi theo.
"Đừng làm Ali bị thương!" Fon cũng theo sau đó.
Kati lập tức cất điện thoại vào, lo lắng chạy ở phía sau.
Fai nhìn ba mẹ mình một cái, sau đó cũng đi nhanh vào nhà, tức nhiên ông bà Adisuan cũng không thể trơ mắt đứng nhìn. Hai người vừa vào, Bopa, Jantoo và bà Kanya cũng không lạc bước.
Lom mặc cho mọi người đuổi theo mình, anh ôm Diêu Tử Đồng xuyên qua hành lang chính, đi thẳng ra sân sau, tới hồ bơi, anh dừng lại, cúi đầu nhìn xuống người vẫn chưa chịu buông tha cho đậu đỏ của anh, cô vừa cắn vừa mở to mắt nhìn anh như một cún con ngang bướng đang xù lông nháo loạn.
Lom cắn răng nhịn đau, dùng hết sức quăng Diêu Tử Đồng xuống hồ bơi, anh nghe được một tiếng "pực" cảm giác như mình bị sứt cả miếng thịt.
Diêu Tử Đồng chìm sâu dưới đáy hồ, cô cố gắng vùng vẫy, không ngừng đạp đạp hai chân để trồi lên mặt nước.
Trong đầu cô bỗng nhiên xuất hiện vô số hình ảnh khi còn nhỏ, lúc đó cô cũng bị người đẩy xuống hồ như thế này nhưng trong ngày đông.
Cô cố gắng kêu cứu nhưng chỉ làm nước tràn vào khoang miệng khiến cô ngộp thở, cố bơi lên nhưng chân đang bị thương khiến cô không thể dùng sức. Lúc bóng tôi bao trùm chính mình, cô nếm được vị mặn của nước mắt.
Mùi vị của không cam lòng và sợ hãi.
Cô không muốn biến thành một cô linh như những hồn ma vẫn đến tìm mình.
Ở đáy sâu tuyệt vọng, cô liền tìm thấy hy vọng khi ngửi thấy mùi vị của nắng, thật ấm áp biết bao. Là mùi hương trên người Viêm Diệc Luân, là anh đã cứu cô.
Tuy kịp thời đưa cô vào bệnh viện nhưng tai nạn đó khiến cô nằm viện suốt một tháng, lúc mê lúc tỉnh. Và Viêm Diệc Luân chưa hề đến thăm cô.
Lúc cô khỏe hẳn và về nhà, anh mới xuất hiện trước mặt cô. Khi đó nhìn anh khác xa với một tháng trước, dường như trưởng thành hơn rất nhiều, mặt càng lạnh, ánh mắt càng không có cảm tình và tràn đầy cao ngạo.
Nhưng lúc này đây, không có Viêm Diệc Luân, chẳng lẽ cô thật sự sẽ chết dưới đáy hồ bơi này?
Nếu vậy, kiếp sau đừng để cô gặp gỡ Viêm Diệc Luân, hãy để cô và anh chấm dứt ở kiếp này. Hoàn toàn sạch sẽ.
"Em điên à?" Trên bờ, Din đẩy mạnh Lom, sắc mặt tức giận vô cùng. Tiếp theo anh lập tức nhảy xuống, ôm Diêu Tử Đồng lên, cô đã ngất lịm đi.
"Để tôi." Khi Din định giúp Diêu Tử Đồng làm hô hấp nhân tạo, thì tiếng nói một người cản lại anh.
Người đó quỳ ngồi trên đất, cúi người, áp tai lên ngực Diêu Tử Đồng, lắng nghe nhịp tim của cô. Sau đó đặt đầu cô ngay lại, hơi ngửa ra, tay chân và người cũng vậy, rồi mới tiến hành ấn lồng ngực Diêu Tử Đồng, tiếp theo đó môi kề sát môi, thổi hơi vào miệng cô.
Người thanh niên này làm vô cùng chuyên nghiệp và còn có...thật đẹp mắt.
Tất cả mọi người đều lo lắng đứng nhìn, bất an chờ đợi. Din, Fon quỳ bên cạnh và dường như nín thở theo Diêu Tử Đồng.
Còn Lom, anh đã chết trân rồi. Anh không ngờ mình muốn cô tỉnh rượu nhưng kết quả lại tệ hại như vậy. Đây là điều anh không muốn nhìn thấy.
Rõ ràng cô biết bơi mà, mấy ngày trước anh còn nhìn thấy cô và Kati bơi ở hồ bơi lộ thiên của vườn nho.
Sao giờ lại như vậy?!
Fai cũng bị dọa rồi, là bị tình trạng hiện tại của Diêu Tử Đồng dọa, vừa rồi cô còn nghịch ngợm trêu chọc anh nhưng giờ lại nằm im bất động khiến anh cảm thấy không thể thích ứng được.
Năm phút trôi qua giống như dài cả thế kỷ, khi Diêu Tử Đồng nhẹ phun ra một ngụm nước và không ngừng ho khan, tất cả mọi người đều nở nụ cười, bà Supansa liền đánh mạnh vào lưng Lom, "Con thật hồ đồ!" Nhưng ánh mắt bà nhìn anh như giận mà thương, vì vừa rồi bà thấy con trai bà hai mắt vô thần, cả người đờ đẫn. Bà biết con trai bà cũng bị thất kinh hồn vía, cảm giác có lỗi thẩm thấu vào tim gan.
Đây là lần đầu tiên bà chứng kiến con trai mình thất thố, hoàn toàn lạc mất phương hướng như vậy.
Người cứu chữa cho Diêu Tử Đồng cởi áo khoác mình ra, che lấy người cô, "Phải nhanh chóng đưa cô ấy vào bệnh viện, cô ấy bắt đầu sốt cao rồi." Tuy rằng cô tỉnh lại nhưng vẻ mặt mê man, cả người run lên, mặt đỏ hơn vừa rồi. Đây là hiện tượng của sốt cao, không kịp thời chữa trị sẽ ảnh hưởng đến phổi hay nặng hơn là não.
"Cô ấy có bệnh bẩm sinh sao?" Người thanh niên thản nhiên hỏi, ở đây chỉ có Kati hiểu rõ Diêu Tử Đồng nhất, nên cô lập tức trả lời.
"Không phải bẩm sinh. Năm mười ba tuổi bị rơi xuống hồ nước vào ngày đông nên để lại bệnh căn." Kati vừa dứt lời, người thanh niên đã ôm Diêu Tử Đồng lên, bình tĩnh nhìn Din.
"Cậu lái xe."
Din gật đầu, cả nhà Adisuan đều "hộ tống" Diêu Tử Đồng vào bệnh viện.
Đến nơi, Diêu Tử Đồng nhanh chóng được đưa vào cấp cứu, thật không ngờ người phụ trách ca của cô lại là thanh niên cứu cô vừa rồi.
Khi người nhà Adisuan và Kati hoặc đứng hoặc ngồi chờ bên ngoài thì nửa tiếng sau, có người bước ra từ phòng cấp cứu, tháo khẩu trang xuống, người đó nhìn lướt qua mọi người, "Cô ấy đã không sao rồi."
Lúc này Kati mới có dịp nhìn rõ mặt của người thanh niên...không. Phải nói là vị bác sĩ này.
Bên dưới mắt kính màu trắng là đôi mắt hẹp dài tinh xảo, chân mày như họa, chiếc mũi và cằm như một tác phẩm nghệ thuật, còn đôi môi thì đỏ tươi như vừa nhấm nháp một ly rượu vang đỏ, yêu diễm quyến rũ.
Ây da, thật mê người!
Nhưng làn da người này thật trắng quá mức, chỉ thua nam chính trong Chạng Vạng một chút xíu.
Anh ta đẹp như vậy, môi lại đỏ khác thường, da thì trắng quá mức, có phải là vampire không vậy?
"Cám ơn cháu, Thiên Vũ." Bà Supansa mỉm cười nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi và đẹp trai trước mắt.
Tịch Thiên Vũ, con lai hai dòng máu Thái - Hoa, bác sĩ giỏi nhất nhì ở bệnh viện Pak Chong này.
Anh tốt nghiệp Đại học Harvard, viện nghiên cứu bên Mỹ mời làm việc nhưng anh không nhận lời, chỉ muốn về Thái, đến một bệnh viện ở huyện này làm việc.
Đã hai năm rồi, giờ địa vị của anh chỉ dưới một người trên vạn người, Anh là đồng nghiệp của Nam nên cũng có nghĩa là thân với Din, Lom, và Fai. Hôm nay được Din mời tới nhà dùng cơm, vì có ca mổ nên đến trễ một chút.
Không ngờ vừa vào tới phòng khách, đã nghe được tiếng ồn ào, nhấc chân đi thêm vài bước anh lại được chứng kiến tiết mục hấp dẫn hiếm có vô cùng.
Một cô gái nhỏ bé làm bốn anh em nhà Adisuan điêu đứng, trêu đùa khiến họ trở tay không kịp.
Anh quyết định không để mọi người biết được sự hiện diện của mình nên im lặng đứng xem, tới khi Lom ôm cô gái đó đi thẳng ra hồ bơi và quăng cô xuống, anh mới xuất hiện và kịp thời cứu chữa.
Lom cũng thật mạnh ta, may là không gây ra sai lầm đáng tiếc.
"Cô ấy đã được chuyển ra phòng bệnh, mọi người có thể vào thăm." Tịch Thiên Vũ nhẹ đẩy kính mắt, thản nhiên nói.
"Cũng may cậu có mặt ở đó kịp lúc." Din cảm kích nhìn Tịch Thiên Vũ, anh nhẹ nhíu mi. Đây là lần đầu tiên Din để lộ một biểu hiện khác với anh, trước đây đều là cứng nhắc, lạnh nhạt.
Tịch Thiên Vũ tuy không nói lời khách sáo nhưng lại mỉm cười thân thiện và lịch sự, hoàn toàn khác xa với vẻ ngoài đầy mị lực của anh.
Khi mọi người cùng nhau đi thăm Diêu Tử Đồng, Kati để ý, trên hành lang, có rất nhiều y tá len lén nhìn Tịch Thiên Vũ sau đó cười đầy ẩn ý đưa tình, nhưng vị bác sĩ họ Tịch này luôn bày ra bộ dạng nghiêm chỉnh, tuy hòa nhã thân thiện nhưng có xa cách trong đó.
Xem ra cũng là một người tao nhã, nhưng Kati vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Mãi đến sáng hôm sau, Diêu Tử Đồng mới nói ra được cô đang nghĩ tới điều gì.
Tối đó, Kati và Tiểu Lạc, Rak và Yom ở lại bệnh viện chăm sóc Diêu Tử Đồng. Ba đứa nhóc này vì quá ham chơi nên chỉ mãi lo lục tung nhà bếp của Adisuan, tới khi nghe được tiếng ồn ào ngoài hồ bơi mới chạy ra.
Ban đầu bà Supansa muốn ở lại với Diêu Tử Đồng nhưng Kati thấy ngại khi để bà ngủ ở sofa nên khuyên bà về nhà. Din, Lom, Fai, Fon cũng muốn ở lại nhưng đều bị Kati khéo léo đuổi về, vì ánh mắt ba đứa nhóc nhìn Lom thật đáng sợ, Kati không muốn lát nữa bọn chúng vì trả thù cho Diêu Tử Đồng mà gây ra họa, nên tốt nhất cô đuổi người về hết. Vẹn cả đôi đường.
*
Sáng sớm hôm sau, Diêu Tử Đồng tỉnh dậy, chậm rãi mở mắt ra, nhận thấy khung cảnh lạ lẫm, lại có mùi thuốc khử trùng nồng nặc, cô nhíu chặt mi. Sao cô lại ở bệnh viện?
Đưa tay lên day nhẹ thái dương đang đau buốt, Diêu Tử Đồng muốn ngồi dậy nhưng toàn thân rã rời, cô bất lực nằm bệt trên giường lại.
"Cậu tỉnh rồi sao?"
"Sao mình lại vào đây?" Diêu Tử Đồng quay đầu sang hướng phát ra tiếng nói, Kati đang tiến về bên này,
"Trước khi nói sự thật cho cậu biết, mình báo cho cậu một tin. Tối qua cậu được một vị bác sĩ rất rất rất đẹp trai ôm vào đây." Kati cười đầy thâm ý nói.
"Bác sĩ đẹp trai?" Diêu Tử Đồng nhẹ nhếch mày, sao Kati lại hào hứng khi nhắc tới chuyện chẳng liên quan này?
"Cậu không biết đâu. Anh ấy perfect không thua gì bốn anh em nhà Adisuan, tuy rằng đeo kính nhưng vẫn không che đi được mị lực." Kati bắt đầu thao thao bất tuyệt, "Mình nhìn thấy các nữ y tá ở bệnh viện nhìn anh ấy như thể nhìn một món ăn cực phẩm, như muốn nuốt chửng anh ấy. Nhưng mà anh ấy vẫn bình tĩnh ngó lơ. Anh ta có ngũ quan xinh đẹp vô cùng, thật khác xa với khí chất tao nhã. Giống như..." Nói tới đây Kati chờ mong nhìn Diêu Tử Đồng, "Giống như loại hình gì đó?"
"Cấm dục." Diêu Tử Đồng thản nhiên đáp, Kati lập tức búng tay, hai mắt tỏa sáng.
"Phải phải, anh ấy cho người ta cảm giác chính là như vậy. Càng khiến người ta thèm thuồng và hướng tới."
Diêu Tử Đồng hết nói nổi nhìn Kati lắc đầu, cũng không biết bác sĩ mà Kati đang nhắc tới là thần thánh phương nào mà khiến cô ấy như tẩu hỏa nhập ma mất rồi.
Cấm dục nam sao?
Là loại người có vẻ ngoài vô cùng thân sĩ và nho nhã, nghiêm chỉnh khuôn mẫu nhưng sâu bên trong chính là biến thái, si cuồng. Đây là cầm thú đội lốt người, nhưng lột bỏ mặ nạ thì biến thành cầm thú ăn thịt người không nhả xương.
Cô mong mình không có liên quan gì tới anh ta nữa.
Kati kéo Diêu Tử Đồng lại không kịp nên tay vẫn giơ giữa không trung, vài giây sau đó cô ấy quyết định làm một việc mà nếu như Diêu Tử Đồng tỉnh lại sẽ "giết chết" cô ta.
Kati lấy điện thoại từ trong túi ra, mở camera và ghi lại thời khắc "huy hoàng của Diêu Tử Đồng.
Cô sao...hiện tại đang ngồi trên vai của Din.
Đúng vậy, không lầm đâu. Diêu Tử Đồng thật sự đang ngồi trên vai Din, giống như khi anh giúp cô tháo lá bùa ở Sala xuống. Nhưng mà lần này, cô còn gác hai tay trên đầu anh, nghiêng đầu nằm lên đó.
Chắc mọi người thắc mắc sao Diêu Tử Đồng có thể làm được, vậy thì chúng ta quay lại khi Fon vừa xoay người bởi tiếng la của Kati.
Anh nhìn thấy Diêu Tử Đồng đứng lên, sau đó bước chân sang ghế Din, Din sợ cô ngã nên anh rời chỗ ngồi và quay người muốn đỡ lấy cô, nhưng không ngờ cô còn nhanh hơn anh, giữ chặt vai anh và nhấn xuống, bắt anh ngồi yên.
Cuối cùng dưới đôi mắt khiếp sợ của ông bà Adisuan, cô thật không hình tượng cưỡi lên vai Din. Anh đờ người ngay lập tức.
"Boss à, anh có biết tôi muốn làm việc này nhiều lần rồi không? Tại sao à? Tại vì anh luôn ỷ cao rồi ức hiếp người nhỏ bé như tôi, nên tôi muốn cưỡi trên người anh." Diêu Tử Đồng bắt đầu lảm nhảm, "Này nữa này nữa, còn cái đầu này nữa, sao lại thông minh tới vậy? Tôi thật muốn banh ra xem bên trong có cấu tạo gì." Diêu Tử Đồng tìm tòi trên tóc Din, giống như thật sự muốn kiếm đường "bổ" đầu anh ra.
"Ngồi trên đây thật thoải mái, cảm giác như muốn bay." Bỗng nhiên Diêu Tử Đồng giơ hai tay lên cao, không ngừng quơ quơ khiến cả người lung lay. Din liền giữ chặt hai chân cô lại, còn Fon đỡ lấy cô từ phía sau.
"Tôi đưa Ali đi ngủ, ngoan nào!" Fon nhẹ giọng dỗ Diêu Tử Đồng, lúc trước ở Pháp khi cô say đã ngồi ngoài sảnh chung của ký túc xá hát sáng đêm, ngay cả quản lý và hội trưởng hội học sinh cũng hết cách với cô.
Cúi đầu nhìn xuống gương mặt nhiễm men say đã ửng hồng của cô, Fon mềm mại cười. Chỉ khi say cô mới như vậy, có thể nói sâu thẳm trong tâm hồn cô chính là một người thích nổi loạn.
Ngã đầu trên vai Fon, Diêu Tử Đồng đưa tay vuốt ve mặt Fon, liếc mắt nhìn anh, "Rain Rain Rain!" Cô gọi tên anh liên tục.
"Tôi đây, Ali. Tôi đưa Ali về phòng." Fon cố gắng thuyết phục tiểu ma men.
Diêu Tử Đồng lập tức mất hứng chu môi, lắc đầu liên tục, "Không muốn không muốn!" Cô để mặc Fon ôm cô xuống khỏi người Din, nhưng sau đó chuyển sang ôm chặt lấy cổ anh, hai chân quấn quanh eo anh như bạch tuột, "Rain, không phải tôi đã từng nói anh không được cười xinh đẹp như vậy sao?" Cô dùng ngón trỏ trêu đùa bờ môi mọng nước hồng hồng thật xinh xắn của Fon.
Fon cương cứng người, không biết làm sao với cô, nhưng sợ cô ngã nên phải ôm chặt eo cô. Anh nhìn lướt qua người nhà mình, ba mẹ anh vẫn chưa bắt kịp tiết tấu. Lom thì không thể nào tin, còn Fai, mắt sâu thẳm như đại dương cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Riêng Din, anh tiến tới muốn "tháo" cô xuống nhưng chỉ vừa giơ tay đã bị cô quát nhẹ, khiến anh giật cả mình, "Tránh ra, tôi không muốn chơi với anh nữa."
"Tôi muốn ăn đào mọng." Cô cười hì hì xong liền cắn vào môi Fon, còn liếm một vòng, sau đó nhẹ nhắm mắt thưởng thức dư vị, "Thật ngọt, ăn ngon!"
Din chết trân, anh cảm thấy mắt mình bị lóa mất rồi.
Lom ôm đầu, sau đó chỉ tay về phía Diêu Tử Đồng, hé miệng nhưng không nói nên lời. Anh nhìn cảnh tượng trước mắt rồi lại nhìn Fai. Thật sự không biết mình nên làm gì lúc này.
Bà Adisuan vẫy vẫy tay gọi Fai, bà định tiến lên thì bị anh ngăn lại, ra hiệu bà bình tĩnh đã. Nhưng trong lòng anh cũng dậy sóng rồi, thật sự khung cảnh này làm người ta quá cay mắt.
Người khổ sở nhất là Fon. Anh không biết mình nên đẩy Diêu Tử Đồng ra hay là phối hợp cô. Nội tâm anh đang giao chiến dữ dội, đây là thời khắc anh mong muốn lâu rồi, nhưng hiện tại mọi người đều ở đây, Diêu Tử Đồng lại không được tỉnh táo, anh đáp lại cô có phải quá thừa cơ hội rồi không?
Dường như có người hiểu được tâm tình của Fon nên đã giúp anh quyết định, dứt khoát kéo Diêu Tử Đồng ra, không chút nương tay nhưng lại không làm đau cô.
Fai nhẹ nhíu mày nhìn Diêu Tử Đồng, "Có nên dùng vòi sen để cô ấy tỉnh táo lại một chút?" Giảm bớt hơi men cũng là cách tỉnh rượu nhanh nhất.
"Ai cho anh dội nước tôi?" Không ngờ Fai vừa dứt lời, Diêu Tử Đồng lập tức quay người lại, túm lấy cổ áo anh, kéo mạnh một cái, khoảng cách gương mặt hai người liền gần nhau trong gang tấc. Cô trừng mắt nhìn Fai.
Fai đảo mắt nhìn diêu Tử Đồng, tới lượt anh bị cô làm bất ngờ. Giờ anh đã hiểu cảm giác vừa rồi của Din và Fon, cô ấy thật khó nhằng.
"Anh có biết nụ cười của anh rất giả tạo không? Lần đầu tiên gặp mặt anh tôi chỉ muốn xé toạc gương mặt ngụy trang của anh ra. Hoặc là..." Diêu Tử Đồng híp nhẹ mắt, đưa tay xuống dưới, vòng ra phía sau, dưới ánh mắt nửa chờ đợi nửa tò mò của mọi người, cô...nhéo mông Fai.
"Tôi rất muốn làm vậy xem anh sẽ phản ứng thế nào, còn cười ôn nhu nho nhã nổi không? Hay là như vậy, còn cười nổi không?" Diêu Tử Đồng dùng tay còn lại, nhéo vào ngực Fai, trọng điểm là nơi nhạy cảm nhất, "nhụy hoa".
Cô gần như đang ôm lấy Fai và từ thục nữ biến thành sắc nữ, hay nói đúng hơn là quấy rối nữ.
"Đùng đoàng" Fai cảm giác như sét đánh từ trên đỉnh đầu bổ thẳng xuống người anh. Trong cuộc đời, suốt hai mươi tám năm qua, lần đầu tiên có người dám "sàm sỡ" anh. Lại còn công khai thế này, mà người xem lại là người nhà của anh.
Kanya, Bopa và Jantoo cắn tay, cùng lúc hít vào một hơi, mắt không thể nào trừng lớn hơn được nữa.
Trong nhà Adisuan, ai không biết cậu chủ Fai tuy mặt ngoài ôn nhu nhưng thật sự như một ngọn lửa, sẽ đốt trọi mọi thứ nếu như ai dám chạm tới điểm mấu chốt của anh. Nhưng họ cũng không biết điểm mấu chốt anh là gì vì tới nay vẫn không ai dám khơi dậy ngọn lửa địa ngục đó.
Bởi vì cách đây năm năm, khi Fai nổi giận, thật sự rất khủng bố. Cho dù nhớ bọn họ cũng không dám nhớ lại.
"Chúng ta có cần gọi cứu hỏa không ạ?" Bà Kanya nhỏ giọng hỏi bà Supansa, sau đó lập tức cười hề hề khi bà Supansa cảnh cáo nhìn mình.
Ông Montree nhẹ khều vai vợ, "Em nghĩ Fai có..." Ông đưa tay lên, làm động tác cắt ngang cổ, mắt luôn quan sát Fai.
Bà Supansa liền thúc khủy tay vào người chồng mình, hờn giận liếc mắt, "Yên lặng cho em."
Hai người này hoàn toàn không quan tâm tới chuyện ba đứa con mình vừa bị người ta "giở trò" qua, vẫn đứng xem kịch vui.
Thật không còn lời nào để nói.
Lom mím chặt môi, sau đó anh đi nhanh sang, kéo mạnh Diêu Tử Đồng ra, mắt đầy u ám, "Cô quậy đủ chưa?" Giọng nói của anh mang theo nghiến răng nghiến lợi. Anh chưa từng thấy cô gái nào say rượu lại có sức quậy phá ghê gớm như cô.
"Ngựa đực, buông tôi ra mau!" Diêu Tử Đồng nhăn mặt, hung hăng nhìn Lom. Nhưng hiện tại cô đang trong trạng thái say, má ửng hồng, mắt lờ đờ, cô không biết ánh mắt này không những không có lực sát thương mà ngược lại như hàm sân chứa mị, quyến rũ chọc người.
Lom hơi thất thần nhìn cô trong giây lát, và nhờ đó Diêu Tử Đồng tấn công được anh. Cô túm lấy tay anh, cắn thật mạnh.
"A!" Lom đau đớn la lên, sao người bị thương luôn là anh?
Din, Fai, Fon không phải như vậy mà, ít ra cô đối xử với họ còn "ôn nhu" hơn anh.
Lom giật mạnh tay mình ra khi anh bóp lấy cằm của Diêu Tử Đồng, nhưng anh chưa kịp kiểm tra vết thương mình thì lại bị "ám sát".
"A!" Lần này không la hét như vừa rồi mà Lom...yêu kiều thở một tiếng.
Vì người nào đó cắn vào ngực anh, trọng điểm vẫn là..."nhụy hoa".
Lom cảm thấy cả người mình đều không ổn, anh cắn chặt răng, ôm ngang Diêu Tử Đồng lên, mắt tối đen nhìn Fai, "Em nói đúng lắm, cô ấy cần nước để tỉnh táo lại." Nói xong Lom liền xoay người, ôm Diêu Tử Đồng đi thẳng vào nhà.
"Em làm gì vậy Lom!" Din vừa gọi vừa đuổi theo.
"Đừng làm Ali bị thương!" Fon cũng theo sau đó.
Kati lập tức cất điện thoại vào, lo lắng chạy ở phía sau.
Fai nhìn ba mẹ mình một cái, sau đó cũng đi nhanh vào nhà, tức nhiên ông bà Adisuan cũng không thể trơ mắt đứng nhìn. Hai người vừa vào, Bopa, Jantoo và bà Kanya cũng không lạc bước.
Lom mặc cho mọi người đuổi theo mình, anh ôm Diêu Tử Đồng xuyên qua hành lang chính, đi thẳng ra sân sau, tới hồ bơi, anh dừng lại, cúi đầu nhìn xuống người vẫn chưa chịu buông tha cho đậu đỏ của anh, cô vừa cắn vừa mở to mắt nhìn anh như một cún con ngang bướng đang xù lông nháo loạn.
Lom cắn răng nhịn đau, dùng hết sức quăng Diêu Tử Đồng xuống hồ bơi, anh nghe được một tiếng "pực" cảm giác như mình bị sứt cả miếng thịt.
Diêu Tử Đồng chìm sâu dưới đáy hồ, cô cố gắng vùng vẫy, không ngừng đạp đạp hai chân để trồi lên mặt nước.
Trong đầu cô bỗng nhiên xuất hiện vô số hình ảnh khi còn nhỏ, lúc đó cô cũng bị người đẩy xuống hồ như thế này nhưng trong ngày đông.
Cô cố gắng kêu cứu nhưng chỉ làm nước tràn vào khoang miệng khiến cô ngộp thở, cố bơi lên nhưng chân đang bị thương khiến cô không thể dùng sức. Lúc bóng tôi bao trùm chính mình, cô nếm được vị mặn của nước mắt.
Mùi vị của không cam lòng và sợ hãi.
Cô không muốn biến thành một cô linh như những hồn ma vẫn đến tìm mình.
Ở đáy sâu tuyệt vọng, cô liền tìm thấy hy vọng khi ngửi thấy mùi vị của nắng, thật ấm áp biết bao. Là mùi hương trên người Viêm Diệc Luân, là anh đã cứu cô.
Tuy kịp thời đưa cô vào bệnh viện nhưng tai nạn đó khiến cô nằm viện suốt một tháng, lúc mê lúc tỉnh. Và Viêm Diệc Luân chưa hề đến thăm cô.
Lúc cô khỏe hẳn và về nhà, anh mới xuất hiện trước mặt cô. Khi đó nhìn anh khác xa với một tháng trước, dường như trưởng thành hơn rất nhiều, mặt càng lạnh, ánh mắt càng không có cảm tình và tràn đầy cao ngạo.
Nhưng lúc này đây, không có Viêm Diệc Luân, chẳng lẽ cô thật sự sẽ chết dưới đáy hồ bơi này?
Nếu vậy, kiếp sau đừng để cô gặp gỡ Viêm Diệc Luân, hãy để cô và anh chấm dứt ở kiếp này. Hoàn toàn sạch sẽ.
"Em điên à?" Trên bờ, Din đẩy mạnh Lom, sắc mặt tức giận vô cùng. Tiếp theo anh lập tức nhảy xuống, ôm Diêu Tử Đồng lên, cô đã ngất lịm đi.
"Để tôi." Khi Din định giúp Diêu Tử Đồng làm hô hấp nhân tạo, thì tiếng nói một người cản lại anh.
Người đó quỳ ngồi trên đất, cúi người, áp tai lên ngực Diêu Tử Đồng, lắng nghe nhịp tim của cô. Sau đó đặt đầu cô ngay lại, hơi ngửa ra, tay chân và người cũng vậy, rồi mới tiến hành ấn lồng ngực Diêu Tử Đồng, tiếp theo đó môi kề sát môi, thổi hơi vào miệng cô.
Người thanh niên này làm vô cùng chuyên nghiệp và còn có...thật đẹp mắt.
Tất cả mọi người đều lo lắng đứng nhìn, bất an chờ đợi. Din, Fon quỳ bên cạnh và dường như nín thở theo Diêu Tử Đồng.
Còn Lom, anh đã chết trân rồi. Anh không ngờ mình muốn cô tỉnh rượu nhưng kết quả lại tệ hại như vậy. Đây là điều anh không muốn nhìn thấy.
Rõ ràng cô biết bơi mà, mấy ngày trước anh còn nhìn thấy cô và Kati bơi ở hồ bơi lộ thiên của vườn nho.
Sao giờ lại như vậy?!
Fai cũng bị dọa rồi, là bị tình trạng hiện tại của Diêu Tử Đồng dọa, vừa rồi cô còn nghịch ngợm trêu chọc anh nhưng giờ lại nằm im bất động khiến anh cảm thấy không thể thích ứng được.
Năm phút trôi qua giống như dài cả thế kỷ, khi Diêu Tử Đồng nhẹ phun ra một ngụm nước và không ngừng ho khan, tất cả mọi người đều nở nụ cười, bà Supansa liền đánh mạnh vào lưng Lom, "Con thật hồ đồ!" Nhưng ánh mắt bà nhìn anh như giận mà thương, vì vừa rồi bà thấy con trai bà hai mắt vô thần, cả người đờ đẫn. Bà biết con trai bà cũng bị thất kinh hồn vía, cảm giác có lỗi thẩm thấu vào tim gan.
Đây là lần đầu tiên bà chứng kiến con trai mình thất thố, hoàn toàn lạc mất phương hướng như vậy.
Người cứu chữa cho Diêu Tử Đồng cởi áo khoác mình ra, che lấy người cô, "Phải nhanh chóng đưa cô ấy vào bệnh viện, cô ấy bắt đầu sốt cao rồi." Tuy rằng cô tỉnh lại nhưng vẻ mặt mê man, cả người run lên, mặt đỏ hơn vừa rồi. Đây là hiện tượng của sốt cao, không kịp thời chữa trị sẽ ảnh hưởng đến phổi hay nặng hơn là não.
"Cô ấy có bệnh bẩm sinh sao?" Người thanh niên thản nhiên hỏi, ở đây chỉ có Kati hiểu rõ Diêu Tử Đồng nhất, nên cô lập tức trả lời.
"Không phải bẩm sinh. Năm mười ba tuổi bị rơi xuống hồ nước vào ngày đông nên để lại bệnh căn." Kati vừa dứt lời, người thanh niên đã ôm Diêu Tử Đồng lên, bình tĩnh nhìn Din.
"Cậu lái xe."
Din gật đầu, cả nhà Adisuan đều "hộ tống" Diêu Tử Đồng vào bệnh viện.
Đến nơi, Diêu Tử Đồng nhanh chóng được đưa vào cấp cứu, thật không ngờ người phụ trách ca của cô lại là thanh niên cứu cô vừa rồi.
Khi người nhà Adisuan và Kati hoặc đứng hoặc ngồi chờ bên ngoài thì nửa tiếng sau, có người bước ra từ phòng cấp cứu, tháo khẩu trang xuống, người đó nhìn lướt qua mọi người, "Cô ấy đã không sao rồi."
Lúc này Kati mới có dịp nhìn rõ mặt của người thanh niên...không. Phải nói là vị bác sĩ này.
Bên dưới mắt kính màu trắng là đôi mắt hẹp dài tinh xảo, chân mày như họa, chiếc mũi và cằm như một tác phẩm nghệ thuật, còn đôi môi thì đỏ tươi như vừa nhấm nháp một ly rượu vang đỏ, yêu diễm quyến rũ.
Ây da, thật mê người!
Nhưng làn da người này thật trắng quá mức, chỉ thua nam chính trong Chạng Vạng một chút xíu.
Anh ta đẹp như vậy, môi lại đỏ khác thường, da thì trắng quá mức, có phải là vampire không vậy?
"Cám ơn cháu, Thiên Vũ." Bà Supansa mỉm cười nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi và đẹp trai trước mắt.
Tịch Thiên Vũ, con lai hai dòng máu Thái - Hoa, bác sĩ giỏi nhất nhì ở bệnh viện Pak Chong này.
Anh tốt nghiệp Đại học Harvard, viện nghiên cứu bên Mỹ mời làm việc nhưng anh không nhận lời, chỉ muốn về Thái, đến một bệnh viện ở huyện này làm việc.
Đã hai năm rồi, giờ địa vị của anh chỉ dưới một người trên vạn người, Anh là đồng nghiệp của Nam nên cũng có nghĩa là thân với Din, Lom, và Fai. Hôm nay được Din mời tới nhà dùng cơm, vì có ca mổ nên đến trễ một chút.
Không ngờ vừa vào tới phòng khách, đã nghe được tiếng ồn ào, nhấc chân đi thêm vài bước anh lại được chứng kiến tiết mục hấp dẫn hiếm có vô cùng.
Một cô gái nhỏ bé làm bốn anh em nhà Adisuan điêu đứng, trêu đùa khiến họ trở tay không kịp.
Anh quyết định không để mọi người biết được sự hiện diện của mình nên im lặng đứng xem, tới khi Lom ôm cô gái đó đi thẳng ra hồ bơi và quăng cô xuống, anh mới xuất hiện và kịp thời cứu chữa.
Lom cũng thật mạnh ta, may là không gây ra sai lầm đáng tiếc.
"Cô ấy đã được chuyển ra phòng bệnh, mọi người có thể vào thăm." Tịch Thiên Vũ nhẹ đẩy kính mắt, thản nhiên nói.
"Cũng may cậu có mặt ở đó kịp lúc." Din cảm kích nhìn Tịch Thiên Vũ, anh nhẹ nhíu mi. Đây là lần đầu tiên Din để lộ một biểu hiện khác với anh, trước đây đều là cứng nhắc, lạnh nhạt.
Tịch Thiên Vũ tuy không nói lời khách sáo nhưng lại mỉm cười thân thiện và lịch sự, hoàn toàn khác xa với vẻ ngoài đầy mị lực của anh.
Khi mọi người cùng nhau đi thăm Diêu Tử Đồng, Kati để ý, trên hành lang, có rất nhiều y tá len lén nhìn Tịch Thiên Vũ sau đó cười đầy ẩn ý đưa tình, nhưng vị bác sĩ họ Tịch này luôn bày ra bộ dạng nghiêm chỉnh, tuy hòa nhã thân thiện nhưng có xa cách trong đó.
Xem ra cũng là một người tao nhã, nhưng Kati vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Mãi đến sáng hôm sau, Diêu Tử Đồng mới nói ra được cô đang nghĩ tới điều gì.
Tối đó, Kati và Tiểu Lạc, Rak và Yom ở lại bệnh viện chăm sóc Diêu Tử Đồng. Ba đứa nhóc này vì quá ham chơi nên chỉ mãi lo lục tung nhà bếp của Adisuan, tới khi nghe được tiếng ồn ào ngoài hồ bơi mới chạy ra.
Ban đầu bà Supansa muốn ở lại với Diêu Tử Đồng nhưng Kati thấy ngại khi để bà ngủ ở sofa nên khuyên bà về nhà. Din, Lom, Fai, Fon cũng muốn ở lại nhưng đều bị Kati khéo léo đuổi về, vì ánh mắt ba đứa nhóc nhìn Lom thật đáng sợ, Kati không muốn lát nữa bọn chúng vì trả thù cho Diêu Tử Đồng mà gây ra họa, nên tốt nhất cô đuổi người về hết. Vẹn cả đôi đường.
*
Sáng sớm hôm sau, Diêu Tử Đồng tỉnh dậy, chậm rãi mở mắt ra, nhận thấy khung cảnh lạ lẫm, lại có mùi thuốc khử trùng nồng nặc, cô nhíu chặt mi. Sao cô lại ở bệnh viện?
Đưa tay lên day nhẹ thái dương đang đau buốt, Diêu Tử Đồng muốn ngồi dậy nhưng toàn thân rã rời, cô bất lực nằm bệt trên giường lại.
"Cậu tỉnh rồi sao?"
"Sao mình lại vào đây?" Diêu Tử Đồng quay đầu sang hướng phát ra tiếng nói, Kati đang tiến về bên này,
"Trước khi nói sự thật cho cậu biết, mình báo cho cậu một tin. Tối qua cậu được một vị bác sĩ rất rất rất đẹp trai ôm vào đây." Kati cười đầy thâm ý nói.
"Bác sĩ đẹp trai?" Diêu Tử Đồng nhẹ nhếch mày, sao Kati lại hào hứng khi nhắc tới chuyện chẳng liên quan này?
"Cậu không biết đâu. Anh ấy perfect không thua gì bốn anh em nhà Adisuan, tuy rằng đeo kính nhưng vẫn không che đi được mị lực." Kati bắt đầu thao thao bất tuyệt, "Mình nhìn thấy các nữ y tá ở bệnh viện nhìn anh ấy như thể nhìn một món ăn cực phẩm, như muốn nuốt chửng anh ấy. Nhưng mà anh ấy vẫn bình tĩnh ngó lơ. Anh ta có ngũ quan xinh đẹp vô cùng, thật khác xa với khí chất tao nhã. Giống như..." Nói tới đây Kati chờ mong nhìn Diêu Tử Đồng, "Giống như loại hình gì đó?"
"Cấm dục." Diêu Tử Đồng thản nhiên đáp, Kati lập tức búng tay, hai mắt tỏa sáng.
"Phải phải, anh ấy cho người ta cảm giác chính là như vậy. Càng khiến người ta thèm thuồng và hướng tới."
Diêu Tử Đồng hết nói nổi nhìn Kati lắc đầu, cũng không biết bác sĩ mà Kati đang nhắc tới là thần thánh phương nào mà khiến cô ấy như tẩu hỏa nhập ma mất rồi.
Cấm dục nam sao?
Là loại người có vẻ ngoài vô cùng thân sĩ và nho nhã, nghiêm chỉnh khuôn mẫu nhưng sâu bên trong chính là biến thái, si cuồng. Đây là cầm thú đội lốt người, nhưng lột bỏ mặ nạ thì biến thành cầm thú ăn thịt người không nhả xương.
Cô mong mình không có liên quan gì tới anh ta nữa.
Tác giả :
Tuyết Mị Duy Ảnh