Trúc Mã Tương Thanh Mai
Chương 61
Giữa hai lần mời rượu, Tô Hiểu Thần bị Tần Chiêu Dương trêu chọc đến đỏ mặt tía tai, có lẽ anh thực sự đã uống hơi nhiều, những lời ngày thường không nói, hôm nay lại nói không một chút kiêng nể gì.
Ngoài mặt cô biểu hiện bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không ngừng run rẩy.
Lúc đi gặp mặt mọi người xung quanh, anh vẫn không ngừng nói bóng nói gió hỏi muốn ăn thịt kho tàu có được không....
Chờ đến khi chỉ còn lại đúng một bàn, Tô Hiểu Thần đã say, Tô Khiêm Thành nhìn Tô Hiểu Thần có chút thâm ý, "Con cũng không uống bao nhiêu, làm sao mà trang điểm rồi mà vẫn không che được trong trắng ngoài hồng hả?"
Tần Chiêu Dương nghiêng đầu nhìn nhìn cô, nhận lấy rượu trên tay cô tự uống, rồi mới lên tiếng: "Có lẽ là do cô ấy chưa ăn gì, tửu lượng lại không tốt, con mang cô ấy lên tầng trên khách sạn nghỉ ngơi trước đây ạ."
Tô Khiêm Thành đương nhiên không phản đối, cho hai người đi lên trước nghỉ ngơi, ở đây đã có ông và Tần Mặc, đợi lát nữa khách ra về, xuống tiễn khách lần nữa là được.
Tần Chiêu Dương được giấy xanh thông hành, rất yên tâm dẫn Tô Hiểu Thần đi lên lầu nghỉ ngơi.
Mới ra khỏi phòng khách, anh đã bế ngang cô lên, sải bước vững vàng đi đến thang máy.
Tô Hiểu Thần bị một trận choáng váng trời đất quay cuồng, ôm cổ anh cọ cọ, "Em có thể tự đi được mà, vẫn phân biệt rõ được phương hướng."
Tần Chiêu Dương mỉm cười nhìn cô, dịu dàng hỏi: "Hướng Bắc ở đâu?"
Tô Hiểu Thần cố sức suy nghĩ một chút, "Ở phía trên.... Trên Bắc dưới Nam! Anh đừng tưởng muốn khi dễ hiểu biết địa lý của em, em thực sự....có nhiều kinh nghiệm đấy nhé!"
Cô ợ một hơi rượu, nhíu nhíu mày có chút không vui, "Tần Chiêu Dương, anh uống bao nhiêu rượu... Mùi rượu thật nồng."
Lúc đang nói chuyện, anh đã đi vào thang máy, cô cứ ôm cổ anh, tựa vào cổ anh như vậy, váy dài lưu loát rơi xuống, một thân trắng nõn.
Ánh mắt anh di chuyển lên trên, dừng lại nơi đầu vai bóng loáng mượt mà của cô, lại ghé mắt, vừa lúc chống lại hai mắt đen láy của cô, trong mắt ẩn chứa nụ cười thản nhiên, hơi hơi cong lên, mang theo chút mơ màng khi say rượu.
Anh không dời mắt đi được, chỉ có đôi môi đi xuống, nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, "Vợ chưa cưới."
"Vợ chưa cưới." Cô lặp lại.
Tần Chiêu Dương nhíu nhíu mày, nụ cười bên môi lại mơ hồ có xu hướng mở rộng, "Em phải nói là chồng chưa cưới."
Tô Hiểu Thần lắc lắc đầu rất kiên quyết, gằn từng chữ "Vợ chưa cưới.". Đang khi nói chuyện, cô bỗng thẳng người lên hôn lung tung trên mặt anh, "Anh là vợ chưa cưới của em! Sau này phải chịu trách nhiệm xinh đẹp như hoa, còn em sẽ kiếm tiền nuôi gia đình."
Cô hơi cọ cọ, lỗ mãng liều lĩnh, mũi anh bị cô đụng vào không nặng không nhẹ mấy lần, cũng có chút đau. Nhưng cô lại không hề hay biết, cằm vừa nhấc lên, trực tiếp cắn lên môi anh, một ngụm lại một ngụm.
"Đồ tồi, để em chờ lâu như vậy mà cũng không nói một câu nào."
Thang máy vừa đúng lúc đến tầng của anh, anh vừa mới bước chân ra lại dừng lại, buông mi nhìn cô.
"Nhưng mà em đã sớm tha thứ cho anh, lúc anh trở lại em liền tha thứ cho anh."
Tần Chiêu Dương nắm lấy tay cô khẽ xiết, nhẹ giọng nói giống như vỗ về, "Ngoan, sau này anh sẽ luôn ở đây, từ nay về sau em cũng là trách nhiệm của anh."
Có lẽ cô nghe được những lời này, nũng nịu nở nụ cười, giọng nói cũng vô cùng trong trẻo, cô ôm cổ anh đá đá chân, "Chúng ta lại phải thuê phòng sao?"
Tần Chiêu Dương vỗ vỗ chân cô, "Đừng làm rộn." Dứt lời, thấy cô nhìn mình ủy ủy khuất khuất, bất đắc dĩ giải thích: "....Gần đây em thực sự mập lên rồi, hơi nặng."
Tô Hiểu Thần: "..." Oaaaa!
Căn phòng này là phòng Tần Chiêu Dương bao dài hạn, chăn đệm, đồ dùng bên trong cũng đều dựa theo sở thích của anh mà bài trí, định kỳ đều có người đến quét dọn, cho nên không hề bị nhiễm một hạt bụi nào, vừa vào là có thể ở.
Mới vừa mở cửa, Tô Hiểu Thần liền từ trong ngực anh nhảy xuống, đi khắp phòng tìm nước uống, uống mấy ngụm trà lạnh, mới cảm thấy đầu óc thanh tỉnh hơn nhiều, quay người lại, đã nhìn thấy Tần Chiêu Dương đang tựa người ở cửa phòng bếp lẳng lặng nhìn cô.
Tô Hiểu Thần đứng ngây ngốc tại chỗ mấy phút mới đem cái ly đưa tới, "Đừng có nhìn em như vậy, chia cho anh một nửa này."
Đang khi nói chuyện, dường như nhớ tới cái gì đó, vỗ vỗ đầu, "Anh có thể kêu người đem cái túi em để trong phòng nghỉ ngơi mang lên đây được không, em có đồ muốn đưa cho anh."
Tần Chiêu Dương cũng lập tức nhớ tới "Quà đáp lễ" ngày hôm qua cô có nói, có chút hứng thú liếc nhìn cô, trong chớp mắt đã gọi phục vụ đi một chuyến.
Lúc trước Tô Hiểu Thần đã từng tới đây một lần, lần này quen cửa quen nẻo, lập tức tìm tới phòng ngủ chính.
Vừa mới nằm xuống, phát hiện ra Tần Chiêu Dương không có đi tới, lại lấy tay kéo anh qua, "Lát nữa còn phải tiễn khách nữa, chúng ta đi nghỉ ngơi trước.... Ba em có thể tìm thấy nơi này không?"
Anh không lên tiếng, cứ nhìn cô chằm chằm như vậy, nhìn thật lâu ôm cô vào lòng, kéo chăn đắp lại cho cô, "Mệt sao?"
Tô Hiểu Thần gật gật đầu, đây vẫn là lần đầu tiên cô mang giày cao gót đứng lâu như vậy.... Gót chân đau đến nỗi muốn rời ra luôn.
Tay anh đặt trên tấm lưng trần mở hình chữ V của cô, cảm giác được làn da cô nhẵn nhụi trơn tuột, màu mắt anh hơi thẫm lại, thanh âm cũng có chút khàn khàn, "Vậy em nghỉ ngơi đi, chờ tiễn khách xong, ngày mai lại nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, là có thể trở lại như bình thường."
Tô Hiểu Thần rất biết điều gật gật đầu, vừa mới nhắm mắt lại mở ra, "Chiêu Dương."
"Ừ?" Anh đáp một tiếng, ngón tay khoát trên lưng cô gõ một cái.
Sắc mặt Tô Hiểu Thần hồng hồng nhìn anh, lần này là ngượng ngùng thật sự, "Tay anh....nóng quá."
Tần Chiêu Dương rất không có thành ý lại "Ừm" một tiếng, thấy cô vẫn kiên quyết nhìn mình chằm chằm, đúng lý hợp tình dán chặt lên lưng của cô, "Anh thân thiết với vợ chưa cưới của anh một chút, em có ý kiến gì sao?"
Tô Hiểu Thần lắc lắc đầu, "Vợ chưa cưới không có ý kiến...." Em có ý kiến a!
Lời cô còn chưa nói hết, tiếng chuông cửa liền vang lên, anh đứng dậy đi mở cửa, lúc trở lại lại mang theo một chén canh giải rượu, còn cầm luôn cả cái túi của cô.
Tô Hiểu Thần nghĩ lát nữa còn phải xuống lầu tiễn khách, tự mình thổi cho canh nguội bớt rồi uống, uống được một nửa rồi thực sự cảm thấy không thể nào uống thêm được nữa, hai hàng lông mày cũng đều nhăn lại, "Trên khắp thế giới này, mỗi ngày đều có nhiều người cần uống canh giải rượu như vậy, tại sao lại không phát triển thêm nhiều loại hương vị một chút, dâu tây này, hương dụ này, hoàn toàn có thể chấp nhận được a...."
Tần Chiêu Dương thấy cô uống được không sai biệt lắm, cũng không bắt buộc, nhận lấy chén canh tự uống nửa còn lại, thuận tay đặt chén lên tủ thấp bên cạnh.
Tô Hiểu Thần còn muốn lấy quà đáp lễ ra, anh đè tay cô lại, đem túi trong tay đặt xuống một bên, "Ngủ một chút đi,chúng ta buổi tối cùng coi cũng không muộn."
Tô Hiểu Thần "A" một tiếng, không hề cảm thấy có chỗ nào kỳ quái một chút nào.... Cho nên cô hoàn toàn không hề ý thức được chính mình bỏ sót bốn chữ "buổi tối cùng coi", yên tâm lăn vào trong giường đi ngủ.
Tần Chiêu Dương cùng nằm với cô một lúc, chờ đến thời gian không sai biệt lắm, thấy cô ngủ đã sâu cũng không đánh thức cô dậy, tự mình đứng dậy đi xuống lầu tiễn khách.
Lúc Tô Khiêm Thành nhìn thấy anh một mình đi xuống, liền có chút sáng tỏ, "Hiểu Thần khó chịu sao?"
Tần Chiêu Dương gật đầu một cái, "Dạ, bây giờ cô ấy còn đang ngủ, con không có gọi cô ấy dậy, dù sao thì con đến tiễn khách cũng như vậy mà thôi."
Tô Khiêm Thành liếc nhìn thời gian, "Vậy tối nay để con bé ngủ lại chỗ này của con đi." Dứt lời, lại nhìn anh có chút cảnh cáo, "Ta tin tưởng con nên mới đem Hiểu Thần giao lại cho con đấy."
Tần Chiêu Dương gật đầu cười, "Con biết rồi, con sẽ tôn trọng Hiểu Thần." Toàn bộ đều lấy tôn trọng ý kiến của Hiểu Thần làm chủ.
Những lời này dĩ nhiên là cực kỳ có huyền cơ.....
Tô Khiêm Thành đưa tay xoa bóp mi tâm, bàn tay dừng ở trên vai anh vỗ vỗ. Đương nhiên, qua không bao lâu sau, ông sẽ biết được mình đã nhờ vả sai người....
Lúc Tần Chiêu Dương tiễn khách xong trở lại, Tô Hiểu Thần vẫn còn đang ngủ, chăn cuộn cả người vào bên trong, chỉ để lộ ra một cái đầu.
Anh nhẹ nhàng kéo chăn ra, thấy cô bị cái váy đuôi cá bó lại khó chịu, ngẫm nghĩ chốc lát, đi lấy bộ quần áo đã chuẩn bị từ lần trước từ trong tủ quần áo quay lại.
Sau lần trước cô tới nơi này, anh đã chuẩn bị, hôm nay vừa đúng lúc phát huy tác dụng.
Cái váy đuôi cá này của Tô Hiểu Thần chỉ có một bên vai, cho nên cô chỉ dán miếng dán ngực, ngoại trừ cái tiểu nội nội đó ra, không hề có những sợi dây nhỏ nào khác.
Sau khi Tần Chiêu Dương bình tĩnh tỉnh táo giúp cô thay áo ngủ xong, lại rất tỉnh táo khắc chế chính bản thân mình, sau đó lại càng tỉnh táo hơn đi vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Trước khi đi tắm nước lạnh vẫn còn vô cùng lý trí gọi cho phục vụ khách sạn đem cơm đến....
Tô Hiểu Thần chính là tỉnh lại trong tiếng nước chảy ào ào, anh vừa vặn quấn lấy áo ngủ đi ra, dáng người lười biếng.
Lúc cô ôm chăn ngồi xuống, nhất thời có chút mơ hồ không rõ mình đang ở đâu, mê mang nhìn anh hồi lâu mới chợt nhớ tới còn phải đi tiễn khách, tay chân luống cuống bò xuống giường, "Đi tiễn khách nhanh lên."
Tần Chiêu Dương đưa tay cầm lấy cổ tay cô kéo lại, "Đã xong hết rồi."
Tô Hiểu Thần sửng sốt một chút, "Hả?"
Anh vừa lau tóc vừa đi ra ngoài, "Có đói bụng không? Ăn một chút gì đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, đợi một lát nữa lại có thể ngủ tiếp."
Đầu óc Tô Hiểu Thần lúc này mới khôi phục lại hoạt động bình thường, "Em ngủ một giấc đến lúc tan cuộc luôn sao? Vậy anh có đi xuống không?"
Tần Chiêu Dương không trực tiếp trả lời cô, chỉ hỏi: "Có tôm bóc vỏ này, còn không mau qua đây?"
Tô Hiểu Thần một phút tạm dừng cũng không có, trực tiếp đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, khi cô phát hiện mình đi như gió, động tác thoải mái, hơi cảm thấy có chút kỳ quái liếc nhìn lại quần áo của mình, lúc nhìn thấy bộ đồ ngủ thì cả kinh thất sắc, "Váy của em đâu?"
Tần Chiêu Dương dùng ánh mắt ra hiệu đến sofa trong phòng ngủ bên kia, "Anh giúp em thay."
Tô Hiểu Thần nhất thời như bị sét đánh, "Anh...giúp.....em....thay?"
Dừng một chút, Tần Chiêu Dương mới dùng giọng điệu ôn hòa bình tĩnh nói: "Em yên tâm, trước khi anh giúp em thay, trong đầu luôn ám chỉ rằng em là một người đàn ông, cho nên không hề có một chút ý nghĩ không an phận nào đâu."
Tô Hiểu Thần cảm thấy vô cùng buồn bực.... Thấy thế nào cũng phải có chút ý nghĩ không an phận mới đúng, chẳng lẽ Thái tử gia tính tình lãnh đạm, không phải là nghiêm trọng hơn một chút —— bất lực đó chứ?
Sau khi đánh răng xong cứ không thấy việc đời như vậy, cô đi đến phòng ăn ăn tôm bóc vỏ chiên cơm của mình. Lúc đi ngang qua phòng khách, liếc qua đồng hồ, đã tám giờ rồi.
Tần Chiêu Dương cũng ăn vài miếng, chờ cô ăn xong, lúc này mới dọn dẹp chén đũa đem vào trong phòng bếp, "Chờ ngày mai phục vụ đến dọn, em có còn mệt không?"
Tô Hiểu Thần lắc lắc đầu, "Không thấy mệt lắm, nhưng vẫn muốn ngủ...."
Tần Chiêu Dương im lặng một chút, mới lên tiếng: "Vậy thì xem quà đáp lễ của em một chút."
TôHiểu Thần: "..."
Giữa hai lần mời rượu, Tô Hiểu Thần bị Tần Chiêu Dương trêu chọc đến đỏ mặt tía tai, có lẽ anh thực sự đã uống hơi nhiều, những lời ngày thường không nói, hôm nay lại nói không một chút kiêng nể gì.
Ngoài mặt cô biểu hiện bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không ngừng run rẩy.
Lúc đi gặp mặt mọi người xung quanh, anh vẫn không ngừng nói bóng nói gió hỏi muốn ăn thịt kho tàu có được không....
Chờ đến khi chỉ còn lại đúng một bàn, Tô Hiểu Thần đã say, Tô Khiêm Thành nhìn Tô Hiểu Thần có chút thâm ý, "Con cũng không uống bao nhiêu, làm sao mà trang điểm rồi mà vẫn không che được trong trắng ngoài hồng hả?"
Tần Chiêu Dương nghiêng đầu nhìn nhìn cô, nhận lấy rượu trên tay cô tự uống, rồi mới lên tiếng: "Có lẽ là do cô ấy chưa ăn gì, tửu lượng lại không tốt, con mang cô ấy lên tầng trên khách sạn nghỉ ngơi trước đây ạ."
Tô Khiêm Thành đương nhiên không phản đối, cho hai người đi lên trước nghỉ ngơi, ở đây đã có ông và Tần Mặc, đợi lát nữa khách ra về, xuống tiễn khách lần nữa là được.
Tần Chiêu Dương được giấy xanh thông hành, rất yên tâm dẫn Tô Hiểu Thần đi lên lầu nghỉ ngơi.
Mới ra khỏi phòng khách, anh đã bế ngang cô lên, sải bước vững vàng đi đến thang máy.
Tô Hiểu Thần bị một trận choáng váng trời đất quay cuồng, ôm cổ anh cọ cọ, "Em có thể tự đi được mà, vẫn phân biệt rõ được phương hướng."
Tần Chiêu Dương mỉm cười nhìn cô, dịu dàng hỏi: "Hướng Bắc ở đâu?"
Tô Hiểu Thần cố sức suy nghĩ một chút, "Ở phía trên.... Trên Bắc dưới Nam! Anh đừng tưởng muốn khi dễ hiểu biết địa lý của em, em thực sự....có nhiều kinh nghiệm đấy nhé!"
Cô ợ một hơi rượu, nhíu nhíu mày có chút không vui, "Tần Chiêu Dương, anh uống bao nhiêu rượu... Mùi rượu thật nồng."
Lúc đang nói chuyện, anh đã đi vào thang máy, cô cứ ôm cổ anh, tựa vào cổ anh như vậy, váy dài lưu loát rơi xuống, một thân trắng nõn.
Ánh mắt anh di chuyển lên trên, dừng lại nơi đầu vai bóng loáng mượt mà của cô, lại ghé mắt, vừa lúc chống lại hai mắt đen láy của cô, trong mắt ẩn chứa nụ cười thản nhiên, hơi hơi cong lên, mang theo chút mơ màng khi say rượu.
Anh không dời mắt đi được, chỉ có đôi môi đi xuống, nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, "Vợ chưa cưới."
"Vợ chưa cưới." Cô lặp lại.
Tần Chiêu Dương nhíu nhíu mày, nụ cười bên môi lại mơ hồ có xu hướng mở rộng, "Em phải nói là chồng chưa cưới."
Tô Hiểu Thần lắc lắc đầu rất kiên quyết, gằn từng chữ "Vợ chưa cưới.". Đang khi nói chuyện, cô bỗng thẳng người lên hôn lung tung trên mặt anh, "Anh là vợ chưa cưới của em! Sau này phải chịu trách nhiệm xinh đẹp như hoa, còn em sẽ kiếm tiền nuôi gia đình."
Cô hơi cọ cọ, lỗ mãng liều lĩnh, mũi anh bị cô đụng vào không nặng không nhẹ mấy lần, cũng có chút đau. Nhưng cô lại không hề hay biết, cằm vừa nhấc lên, trực tiếp cắn lên môi anh, một ngụm lại một ngụm.
"Đồ tồi, để em chờ lâu như vậy mà cũng không nói một câu nào."
Thang máy vừa đúng lúc đến tầng của anh, anh vừa mới bước chân ra lại dừng lại, buông mi nhìn cô.
"Nhưng mà em đã sớm tha thứ cho anh, lúc anh trở lại em liền tha thứ cho anh."
Tần Chiêu Dương nắm lấy tay cô khẽ xiết, nhẹ giọng nói giống như vỗ về, "Ngoan, sau này anh sẽ luôn ở đây, từ nay về sau em cũng là trách nhiệm của anh."
Có lẽ cô nghe được những lời này, nũng nịu nở nụ cười, giọng nói cũng vô cùng trong trẻo, cô ôm cổ anh đá đá chân, "Chúng ta lại phải thuê phòng sao?"
Tần Chiêu Dương vỗ vỗ chân cô, "Đừng làm rộn." Dứt lời, thấy cô nhìn mình ủy ủy khuất khuất, bất đắc dĩ giải thích: "....Gần đây em thực sự mập lên rồi, hơi nặng."
Tô Hiểu Thần: "..." Oaaaa!
Căn phòng này là phòng Tần Chiêu Dương bao dài hạn, chăn đệm, đồ dùng bên trong cũng đều dựa theo sở thích của anh mà bài trí, định kỳ đều có người đến quét dọn, cho nên không hề bị nhiễm một hạt bụi nào, vừa vào là có thể ở.
Mới vừa mở cửa, Tô Hiểu Thần liền từ trong ngực anh nhảy xuống, đi khắp phòng tìm nước uống, uống mấy ngụm trà lạnh, mới cảm thấy đầu óc thanh tỉnh hơn nhiều, quay người lại, đã nhìn thấy Tần Chiêu Dương đang tựa người ở cửa phòng bếp lẳng lặng nhìn cô.
Tô Hiểu Thần đứng ngây ngốc tại chỗ mấy phút mới đem cái ly đưa tới, "Đừng có nhìn em như vậy, chia cho anh một nửa này."
Đang khi nói chuyện, dường như nhớ tới cái gì đó, vỗ vỗ đầu, "Anh có thể kêu người đem cái túi em để trong phòng nghỉ ngơi mang lên đây được không, em có đồ muốn đưa cho anh."
Tần Chiêu Dương cũng lập tức nhớ tới "Quà đáp lễ" ngày hôm qua cô có nói, có chút hứng thú liếc nhìn cô, trong chớp mắt đã gọi phục vụ đi một chuyến.
Lúc trước Tô Hiểu Thần đã từng tới đây một lần, lần này quen cửa quen nẻo, lập tức tìm tới phòng ngủ chính.
Vừa mới nằm xuống, phát hiện ra Tần Chiêu Dương không có đi tới, lại lấy tay kéo anh qua, "Lát nữa còn phải tiễn khách nữa, chúng ta đi nghỉ ngơi trước.... Ba em có thể tìm thấy nơi này không?"
Anh không lên tiếng, cứ nhìn cô chằm chằm như vậy, nhìn thật lâu ôm cô vào lòng, kéo chăn đắp lại cho cô, "Mệt sao?"
Tô Hiểu Thần gật gật đầu, đây vẫn là lần đầu tiên cô mang giày cao gót đứng lâu như vậy.... Gót chân đau đến nỗi muốn rời ra luôn.
Tay anh đặt trên tấm lưng trần mở hình chữ V của cô, cảm giác được làn da cô nhẵn nhụi trơn tuột, màu mắt anh hơi thẫm lại, thanh âm cũng có chút khàn khàn, "Vậy em nghỉ ngơi đi, chờ tiễn khách xong, ngày mai lại nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, là có thể trở lại như bình thường."
Tô Hiểu Thần rất biết điều gật gật đầu, vừa mới nhắm mắt lại mở ra, "Chiêu Dương."
"Ừ?" Anh đáp một tiếng, ngón tay khoát trên lưng cô gõ một cái.
Sắc mặt Tô Hiểu Thần hồng hồng nhìn anh, lần này là ngượng ngùng thật sự, "Tay anh....nóng quá."
Tần Chiêu Dương rất không có thành ý lại "Ừm" một tiếng, thấy cô vẫn kiên quyết nhìn mình chằm chằm, đúng lý hợp tình dán chặt lên lưng của cô, "Anh thân thiết với vợ chưa cưới của anh một chút, em có ý kiến gì sao?"
Tô Hiểu Thần lắc lắc đầu, "Vợ chưa cưới không có ý kiến...." Em có ý kiến a!
Lời cô còn chưa nói hết, tiếng chuông cửa liền vang lên, anh đứng dậy đi mở cửa, lúc trở lại lại mang theo một chén canh giải rượu, còn cầm luôn cả cái túi của cô.
Tô Hiểu Thần nghĩ lát nữa còn phải xuống lầu tiễn khách, tự mình thổi cho canh nguội bớt rồi uống, uống được một nửa rồi thực sự cảm thấy không thể nào uống thêm được nữa, hai hàng lông mày cũng đều nhăn lại, "Trên khắp thế giới này, mỗi ngày đều có nhiều người cần uống canh giải rượu như vậy, tại sao lại không phát triển thêm nhiều loại hương vị một chút, dâu tây này, hương dụ này, hoàn toàn có thể chấp nhận được a...."
Tần Chiêu Dương thấy cô uống được không sai biệt lắm, cũng không bắt buộc, nhận lấy chén canh tự uống nửa còn lại, thuận tay đặt chén lên tủ thấp bên cạnh.
Tô Hiểu Thần còn muốn lấy quà đáp lễ ra, anh đè tay cô lại, đem túi trong tay đặt xuống một bên, "Ngủ một chút đi,chúng ta buổi tối cùng coi cũng không muộn."
Tô Hiểu Thần "A" một tiếng, không hề cảm thấy có chỗ nào kỳ quái một chút nào.... Cho nên cô hoàn toàn không hề ý thức được chính mình bỏ sót bốn chữ "buổi tối cùng coi", yên tâm lăn vào trong giường đi ngủ.
Tần Chiêu Dương cùng nằm với cô một lúc, chờ đến thời gian không sai biệt lắm, thấy cô ngủ đã sâu cũng không đánh thức cô dậy, tự mình đứng dậy đi xuống lầu tiễn khách.
Lúc Tô Khiêm Thành nhìn thấy anh một mình đi xuống, liền có chút sáng tỏ, "Hiểu Thần khó chịu sao?"
Tần Chiêu Dương gật đầu một cái, "Dạ, bây giờ cô ấy còn đang ngủ, con không có gọi cô ấy dậy, dù sao thì con đến tiễn khách cũng như vậy mà thôi."
Tô Khiêm Thành liếc nhìn thời gian, "Vậy tối nay để con bé ngủ lại chỗ này của con đi." Dứt lời, lại nhìn anh có chút cảnh cáo, "Ta tin tưởng con nên mới đem Hiểu Thần giao lại cho con đấy."
Tần Chiêu Dương gật đầu cười, "Con biết rồi, con sẽ tôn trọng Hiểu Thần." Toàn bộ đều lấy tôn trọng ý kiến của Hiểu Thần làm chủ.
Những lời này dĩ nhiên là cực kỳ có huyền cơ.....
Tô Khiêm Thành đưa tay xoa bóp mi tâm, bàn tay dừng ở trên vai anh vỗ vỗ. Đương nhiên, qua không bao lâu sau, ông sẽ biết được mình đã nhờ vả sai người....
Lúc Tần Chiêu Dương tiễn khách xong trở lại, Tô Hiểu Thần vẫn còn đang ngủ, chăn cuộn cả người vào bên trong, chỉ để lộ ra một cái đầu.
Anh nhẹ nhàng kéo chăn ra, thấy cô bị cái váy đuôi cá bó lại khó chịu, ngẫm nghĩ chốc lát, đi lấy bộ quần áo đã chuẩn bị từ lần trước từ trong tủ quần áo quay lại.
Sau lần trước cô tới nơi này, anh đã chuẩn bị, hôm nay vừa đúng lúc phát huy tác dụng.
Cái váy đuôi cá này của Tô Hiểu Thần chỉ có một bên vai, cho nên cô chỉ dán miếng dán ngực, ngoại trừ cái tiểu nội nội đó ra, không hề có những sợi dây nhỏ nào khác.
Sau khi Tần Chiêu Dương bình tĩnh tỉnh táo giúp cô thay áo ngủ xong, lại rất tỉnh táo khắc chế chính bản thân mình, sau đó lại càng tỉnh táo hơn đi vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Trước khi đi tắm nước lạnh vẫn còn vô cùng lý trí gọi cho phục vụ khách sạn đem cơm đến....
Tô Hiểu Thần chính là tỉnh lại trong tiếng nước chảy ào ào, anh vừa vặn quấn lấy áo ngủ đi ra, dáng người lười biếng.
Lúc cô ôm chăn ngồi xuống, nhất thời có chút mơ hồ không rõ mình đang ở đâu, mê mang nhìn anh hồi lâu mới chợt nhớ tới còn phải đi tiễn khách, tay chân luống cuống bò xuống giường, "Đi tiễn khách nhanh lên."
Tần Chiêu Dương đưa tay cầm lấy cổ tay cô kéo lại, "Đã xong hết rồi."
Tô Hiểu Thần sửng sốt một chút, "Hả?"
Anh vừa lau tóc vừa đi ra ngoài, "Có đói bụng không? Ăn một chút gì đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, đợi một lát nữa lại có thể ngủ tiếp."
Đầu óc Tô Hiểu Thần lúc này mới khôi phục lại hoạt động bình thường, "Em ngủ một giấc đến lúc tan cuộc luôn sao? Vậy anh có đi xuống không?"
Tần Chiêu Dương không trực tiếp trả lời cô, chỉ hỏi: "Có tôm bóc vỏ này, còn không mau qua đây?"
Tô Hiểu Thần một phút tạm dừng cũng không có, trực tiếp đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, khi cô phát hiện mình đi như gió, động tác thoải mái, hơi cảm thấy có chút kỳ quái liếc nhìn lại quần áo của mình, lúc nhìn thấy bộ đồ ngủ thì cả kinh thất sắc, "Váy của em đâu?"
Tần Chiêu Dương dùng ánh mắt ra hiệu đến sofa trong phòng ngủ bên kia, "Anh giúp em thay."
Tô Hiểu Thần nhất thời như bị sét đánh, "Anh...giúp.....em....thay?"
Dừng một chút, Tần Chiêu Dương mới dùng giọng điệu ôn hòa bình tĩnh nói: "Em yên tâm, trước khi anh giúp em thay, trong đầu luôn ám chỉ rằng em là một người đàn ông, cho nên không hề có một chút ý nghĩ không an phận nào đâu."
Tô Hiểu Thần cảm thấy vô cùng buồn bực.... Thấy thế nào cũng phải có chút ý nghĩ không an phận mới đúng, chẳng lẽ Thái tử gia tính tình lãnh đạm, không phải là nghiêm trọng hơn một chút —— bất lực đó chứ?
Sau khi đánh răng xong cứ không thấy việc đời như vậy, cô đi đến phòng ăn ăn tôm bóc vỏ chiên cơm của mình. Lúc đi ngang qua phòng khách, liếc qua đồng hồ, đã tám giờ rồi.
Tần Chiêu Dương cũng ăn vài miếng, chờ cô ăn xong, lúc này mới dọn dẹp chén đũa đem vào trong phòng bếp, "Chờ ngày mai phục vụ đến dọn, em có còn mệt không?"
Tô Hiểu Thần lắc lắc đầu, "Không thấy mệt lắm, nhưng vẫn muốn ngủ...."
Tần Chiêu Dương im lặng một chút, mới lên tiếng: "Vậy thì xem quà đáp lễ của em một chút."
TôHiểu Thần: "..."
Ngoài mặt cô biểu hiện bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không ngừng run rẩy.
Lúc đi gặp mặt mọi người xung quanh, anh vẫn không ngừng nói bóng nói gió hỏi muốn ăn thịt kho tàu có được không....
Chờ đến khi chỉ còn lại đúng một bàn, Tô Hiểu Thần đã say, Tô Khiêm Thành nhìn Tô Hiểu Thần có chút thâm ý, "Con cũng không uống bao nhiêu, làm sao mà trang điểm rồi mà vẫn không che được trong trắng ngoài hồng hả?"
Tần Chiêu Dương nghiêng đầu nhìn nhìn cô, nhận lấy rượu trên tay cô tự uống, rồi mới lên tiếng: "Có lẽ là do cô ấy chưa ăn gì, tửu lượng lại không tốt, con mang cô ấy lên tầng trên khách sạn nghỉ ngơi trước đây ạ."
Tô Khiêm Thành đương nhiên không phản đối, cho hai người đi lên trước nghỉ ngơi, ở đây đã có ông và Tần Mặc, đợi lát nữa khách ra về, xuống tiễn khách lần nữa là được.
Tần Chiêu Dương được giấy xanh thông hành, rất yên tâm dẫn Tô Hiểu Thần đi lên lầu nghỉ ngơi.
Mới ra khỏi phòng khách, anh đã bế ngang cô lên, sải bước vững vàng đi đến thang máy.
Tô Hiểu Thần bị một trận choáng váng trời đất quay cuồng, ôm cổ anh cọ cọ, "Em có thể tự đi được mà, vẫn phân biệt rõ được phương hướng."
Tần Chiêu Dương mỉm cười nhìn cô, dịu dàng hỏi: "Hướng Bắc ở đâu?"
Tô Hiểu Thần cố sức suy nghĩ một chút, "Ở phía trên.... Trên Bắc dưới Nam! Anh đừng tưởng muốn khi dễ hiểu biết địa lý của em, em thực sự....có nhiều kinh nghiệm đấy nhé!"
Cô ợ một hơi rượu, nhíu nhíu mày có chút không vui, "Tần Chiêu Dương, anh uống bao nhiêu rượu... Mùi rượu thật nồng."
Lúc đang nói chuyện, anh đã đi vào thang máy, cô cứ ôm cổ anh, tựa vào cổ anh như vậy, váy dài lưu loát rơi xuống, một thân trắng nõn.
Ánh mắt anh di chuyển lên trên, dừng lại nơi đầu vai bóng loáng mượt mà của cô, lại ghé mắt, vừa lúc chống lại hai mắt đen láy của cô, trong mắt ẩn chứa nụ cười thản nhiên, hơi hơi cong lên, mang theo chút mơ màng khi say rượu.
Anh không dời mắt đi được, chỉ có đôi môi đi xuống, nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, "Vợ chưa cưới."
"Vợ chưa cưới." Cô lặp lại.
Tần Chiêu Dương nhíu nhíu mày, nụ cười bên môi lại mơ hồ có xu hướng mở rộng, "Em phải nói là chồng chưa cưới."
Tô Hiểu Thần lắc lắc đầu rất kiên quyết, gằn từng chữ "Vợ chưa cưới.". Đang khi nói chuyện, cô bỗng thẳng người lên hôn lung tung trên mặt anh, "Anh là vợ chưa cưới của em! Sau này phải chịu trách nhiệm xinh đẹp như hoa, còn em sẽ kiếm tiền nuôi gia đình."
Cô hơi cọ cọ, lỗ mãng liều lĩnh, mũi anh bị cô đụng vào không nặng không nhẹ mấy lần, cũng có chút đau. Nhưng cô lại không hề hay biết, cằm vừa nhấc lên, trực tiếp cắn lên môi anh, một ngụm lại một ngụm.
"Đồ tồi, để em chờ lâu như vậy mà cũng không nói một câu nào."
Thang máy vừa đúng lúc đến tầng của anh, anh vừa mới bước chân ra lại dừng lại, buông mi nhìn cô.
"Nhưng mà em đã sớm tha thứ cho anh, lúc anh trở lại em liền tha thứ cho anh."
Tần Chiêu Dương nắm lấy tay cô khẽ xiết, nhẹ giọng nói giống như vỗ về, "Ngoan, sau này anh sẽ luôn ở đây, từ nay về sau em cũng là trách nhiệm của anh."
Có lẽ cô nghe được những lời này, nũng nịu nở nụ cười, giọng nói cũng vô cùng trong trẻo, cô ôm cổ anh đá đá chân, "Chúng ta lại phải thuê phòng sao?"
Tần Chiêu Dương vỗ vỗ chân cô, "Đừng làm rộn." Dứt lời, thấy cô nhìn mình ủy ủy khuất khuất, bất đắc dĩ giải thích: "....Gần đây em thực sự mập lên rồi, hơi nặng."
Tô Hiểu Thần: "..." Oaaaa!
Căn phòng này là phòng Tần Chiêu Dương bao dài hạn, chăn đệm, đồ dùng bên trong cũng đều dựa theo sở thích của anh mà bài trí, định kỳ đều có người đến quét dọn, cho nên không hề bị nhiễm một hạt bụi nào, vừa vào là có thể ở.
Mới vừa mở cửa, Tô Hiểu Thần liền từ trong ngực anh nhảy xuống, đi khắp phòng tìm nước uống, uống mấy ngụm trà lạnh, mới cảm thấy đầu óc thanh tỉnh hơn nhiều, quay người lại, đã nhìn thấy Tần Chiêu Dương đang tựa người ở cửa phòng bếp lẳng lặng nhìn cô.
Tô Hiểu Thần đứng ngây ngốc tại chỗ mấy phút mới đem cái ly đưa tới, "Đừng có nhìn em như vậy, chia cho anh một nửa này."
Đang khi nói chuyện, dường như nhớ tới cái gì đó, vỗ vỗ đầu, "Anh có thể kêu người đem cái túi em để trong phòng nghỉ ngơi mang lên đây được không, em có đồ muốn đưa cho anh."
Tần Chiêu Dương cũng lập tức nhớ tới "Quà đáp lễ" ngày hôm qua cô có nói, có chút hứng thú liếc nhìn cô, trong chớp mắt đã gọi phục vụ đi một chuyến.
Lúc trước Tô Hiểu Thần đã từng tới đây một lần, lần này quen cửa quen nẻo, lập tức tìm tới phòng ngủ chính.
Vừa mới nằm xuống, phát hiện ra Tần Chiêu Dương không có đi tới, lại lấy tay kéo anh qua, "Lát nữa còn phải tiễn khách nữa, chúng ta đi nghỉ ngơi trước.... Ba em có thể tìm thấy nơi này không?"
Anh không lên tiếng, cứ nhìn cô chằm chằm như vậy, nhìn thật lâu ôm cô vào lòng, kéo chăn đắp lại cho cô, "Mệt sao?"
Tô Hiểu Thần gật gật đầu, đây vẫn là lần đầu tiên cô mang giày cao gót đứng lâu như vậy.... Gót chân đau đến nỗi muốn rời ra luôn.
Tay anh đặt trên tấm lưng trần mở hình chữ V của cô, cảm giác được làn da cô nhẵn nhụi trơn tuột, màu mắt anh hơi thẫm lại, thanh âm cũng có chút khàn khàn, "Vậy em nghỉ ngơi đi, chờ tiễn khách xong, ngày mai lại nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, là có thể trở lại như bình thường."
Tô Hiểu Thần rất biết điều gật gật đầu, vừa mới nhắm mắt lại mở ra, "Chiêu Dương."
"Ừ?" Anh đáp một tiếng, ngón tay khoát trên lưng cô gõ một cái.
Sắc mặt Tô Hiểu Thần hồng hồng nhìn anh, lần này là ngượng ngùng thật sự, "Tay anh....nóng quá."
Tần Chiêu Dương rất không có thành ý lại "Ừm" một tiếng, thấy cô vẫn kiên quyết nhìn mình chằm chằm, đúng lý hợp tình dán chặt lên lưng của cô, "Anh thân thiết với vợ chưa cưới của anh một chút, em có ý kiến gì sao?"
Tô Hiểu Thần lắc lắc đầu, "Vợ chưa cưới không có ý kiến...." Em có ý kiến a!
Lời cô còn chưa nói hết, tiếng chuông cửa liền vang lên, anh đứng dậy đi mở cửa, lúc trở lại lại mang theo một chén canh giải rượu, còn cầm luôn cả cái túi của cô.
Tô Hiểu Thần nghĩ lát nữa còn phải xuống lầu tiễn khách, tự mình thổi cho canh nguội bớt rồi uống, uống được một nửa rồi thực sự cảm thấy không thể nào uống thêm được nữa, hai hàng lông mày cũng đều nhăn lại, "Trên khắp thế giới này, mỗi ngày đều có nhiều người cần uống canh giải rượu như vậy, tại sao lại không phát triển thêm nhiều loại hương vị một chút, dâu tây này, hương dụ này, hoàn toàn có thể chấp nhận được a...."
Tần Chiêu Dương thấy cô uống được không sai biệt lắm, cũng không bắt buộc, nhận lấy chén canh tự uống nửa còn lại, thuận tay đặt chén lên tủ thấp bên cạnh.
Tô Hiểu Thần còn muốn lấy quà đáp lễ ra, anh đè tay cô lại, đem túi trong tay đặt xuống một bên, "Ngủ một chút đi,chúng ta buổi tối cùng coi cũng không muộn."
Tô Hiểu Thần "A" một tiếng, không hề cảm thấy có chỗ nào kỳ quái một chút nào.... Cho nên cô hoàn toàn không hề ý thức được chính mình bỏ sót bốn chữ "buổi tối cùng coi", yên tâm lăn vào trong giường đi ngủ.
Tần Chiêu Dương cùng nằm với cô một lúc, chờ đến thời gian không sai biệt lắm, thấy cô ngủ đã sâu cũng không đánh thức cô dậy, tự mình đứng dậy đi xuống lầu tiễn khách.
Lúc Tô Khiêm Thành nhìn thấy anh một mình đi xuống, liền có chút sáng tỏ, "Hiểu Thần khó chịu sao?"
Tần Chiêu Dương gật đầu một cái, "Dạ, bây giờ cô ấy còn đang ngủ, con không có gọi cô ấy dậy, dù sao thì con đến tiễn khách cũng như vậy mà thôi."
Tô Khiêm Thành liếc nhìn thời gian, "Vậy tối nay để con bé ngủ lại chỗ này của con đi." Dứt lời, lại nhìn anh có chút cảnh cáo, "Ta tin tưởng con nên mới đem Hiểu Thần giao lại cho con đấy."
Tần Chiêu Dương gật đầu cười, "Con biết rồi, con sẽ tôn trọng Hiểu Thần." Toàn bộ đều lấy tôn trọng ý kiến của Hiểu Thần làm chủ.
Những lời này dĩ nhiên là cực kỳ có huyền cơ.....
Tô Khiêm Thành đưa tay xoa bóp mi tâm, bàn tay dừng ở trên vai anh vỗ vỗ. Đương nhiên, qua không bao lâu sau, ông sẽ biết được mình đã nhờ vả sai người....
Lúc Tần Chiêu Dương tiễn khách xong trở lại, Tô Hiểu Thần vẫn còn đang ngủ, chăn cuộn cả người vào bên trong, chỉ để lộ ra một cái đầu.
Anh nhẹ nhàng kéo chăn ra, thấy cô bị cái váy đuôi cá bó lại khó chịu, ngẫm nghĩ chốc lát, đi lấy bộ quần áo đã chuẩn bị từ lần trước từ trong tủ quần áo quay lại.
Sau lần trước cô tới nơi này, anh đã chuẩn bị, hôm nay vừa đúng lúc phát huy tác dụng.
Cái váy đuôi cá này của Tô Hiểu Thần chỉ có một bên vai, cho nên cô chỉ dán miếng dán ngực, ngoại trừ cái tiểu nội nội đó ra, không hề có những sợi dây nhỏ nào khác.
Sau khi Tần Chiêu Dương bình tĩnh tỉnh táo giúp cô thay áo ngủ xong, lại rất tỉnh táo khắc chế chính bản thân mình, sau đó lại càng tỉnh táo hơn đi vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Trước khi đi tắm nước lạnh vẫn còn vô cùng lý trí gọi cho phục vụ khách sạn đem cơm đến....
Tô Hiểu Thần chính là tỉnh lại trong tiếng nước chảy ào ào, anh vừa vặn quấn lấy áo ngủ đi ra, dáng người lười biếng.
Lúc cô ôm chăn ngồi xuống, nhất thời có chút mơ hồ không rõ mình đang ở đâu, mê mang nhìn anh hồi lâu mới chợt nhớ tới còn phải đi tiễn khách, tay chân luống cuống bò xuống giường, "Đi tiễn khách nhanh lên."
Tần Chiêu Dương đưa tay cầm lấy cổ tay cô kéo lại, "Đã xong hết rồi."
Tô Hiểu Thần sửng sốt một chút, "Hả?"
Anh vừa lau tóc vừa đi ra ngoài, "Có đói bụng không? Ăn một chút gì đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, đợi một lát nữa lại có thể ngủ tiếp."
Đầu óc Tô Hiểu Thần lúc này mới khôi phục lại hoạt động bình thường, "Em ngủ một giấc đến lúc tan cuộc luôn sao? Vậy anh có đi xuống không?"
Tần Chiêu Dương không trực tiếp trả lời cô, chỉ hỏi: "Có tôm bóc vỏ này, còn không mau qua đây?"
Tô Hiểu Thần một phút tạm dừng cũng không có, trực tiếp đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, khi cô phát hiện mình đi như gió, động tác thoải mái, hơi cảm thấy có chút kỳ quái liếc nhìn lại quần áo của mình, lúc nhìn thấy bộ đồ ngủ thì cả kinh thất sắc, "Váy của em đâu?"
Tần Chiêu Dương dùng ánh mắt ra hiệu đến sofa trong phòng ngủ bên kia, "Anh giúp em thay."
Tô Hiểu Thần nhất thời như bị sét đánh, "Anh...giúp.....em....thay?"
Dừng một chút, Tần Chiêu Dương mới dùng giọng điệu ôn hòa bình tĩnh nói: "Em yên tâm, trước khi anh giúp em thay, trong đầu luôn ám chỉ rằng em là một người đàn ông, cho nên không hề có một chút ý nghĩ không an phận nào đâu."
Tô Hiểu Thần cảm thấy vô cùng buồn bực.... Thấy thế nào cũng phải có chút ý nghĩ không an phận mới đúng, chẳng lẽ Thái tử gia tính tình lãnh đạm, không phải là nghiêm trọng hơn một chút —— bất lực đó chứ?
Sau khi đánh răng xong cứ không thấy việc đời như vậy, cô đi đến phòng ăn ăn tôm bóc vỏ chiên cơm của mình. Lúc đi ngang qua phòng khách, liếc qua đồng hồ, đã tám giờ rồi.
Tần Chiêu Dương cũng ăn vài miếng, chờ cô ăn xong, lúc này mới dọn dẹp chén đũa đem vào trong phòng bếp, "Chờ ngày mai phục vụ đến dọn, em có còn mệt không?"
Tô Hiểu Thần lắc lắc đầu, "Không thấy mệt lắm, nhưng vẫn muốn ngủ...."
Tần Chiêu Dương im lặng một chút, mới lên tiếng: "Vậy thì xem quà đáp lễ của em một chút."
TôHiểu Thần: "..."
Giữa hai lần mời rượu, Tô Hiểu Thần bị Tần Chiêu Dương trêu chọc đến đỏ mặt tía tai, có lẽ anh thực sự đã uống hơi nhiều, những lời ngày thường không nói, hôm nay lại nói không một chút kiêng nể gì.
Ngoài mặt cô biểu hiện bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không ngừng run rẩy.
Lúc đi gặp mặt mọi người xung quanh, anh vẫn không ngừng nói bóng nói gió hỏi muốn ăn thịt kho tàu có được không....
Chờ đến khi chỉ còn lại đúng một bàn, Tô Hiểu Thần đã say, Tô Khiêm Thành nhìn Tô Hiểu Thần có chút thâm ý, "Con cũng không uống bao nhiêu, làm sao mà trang điểm rồi mà vẫn không che được trong trắng ngoài hồng hả?"
Tần Chiêu Dương nghiêng đầu nhìn nhìn cô, nhận lấy rượu trên tay cô tự uống, rồi mới lên tiếng: "Có lẽ là do cô ấy chưa ăn gì, tửu lượng lại không tốt, con mang cô ấy lên tầng trên khách sạn nghỉ ngơi trước đây ạ."
Tô Khiêm Thành đương nhiên không phản đối, cho hai người đi lên trước nghỉ ngơi, ở đây đã có ông và Tần Mặc, đợi lát nữa khách ra về, xuống tiễn khách lần nữa là được.
Tần Chiêu Dương được giấy xanh thông hành, rất yên tâm dẫn Tô Hiểu Thần đi lên lầu nghỉ ngơi.
Mới ra khỏi phòng khách, anh đã bế ngang cô lên, sải bước vững vàng đi đến thang máy.
Tô Hiểu Thần bị một trận choáng váng trời đất quay cuồng, ôm cổ anh cọ cọ, "Em có thể tự đi được mà, vẫn phân biệt rõ được phương hướng."
Tần Chiêu Dương mỉm cười nhìn cô, dịu dàng hỏi: "Hướng Bắc ở đâu?"
Tô Hiểu Thần cố sức suy nghĩ một chút, "Ở phía trên.... Trên Bắc dưới Nam! Anh đừng tưởng muốn khi dễ hiểu biết địa lý của em, em thực sự....có nhiều kinh nghiệm đấy nhé!"
Cô ợ một hơi rượu, nhíu nhíu mày có chút không vui, "Tần Chiêu Dương, anh uống bao nhiêu rượu... Mùi rượu thật nồng."
Lúc đang nói chuyện, anh đã đi vào thang máy, cô cứ ôm cổ anh, tựa vào cổ anh như vậy, váy dài lưu loát rơi xuống, một thân trắng nõn.
Ánh mắt anh di chuyển lên trên, dừng lại nơi đầu vai bóng loáng mượt mà của cô, lại ghé mắt, vừa lúc chống lại hai mắt đen láy của cô, trong mắt ẩn chứa nụ cười thản nhiên, hơi hơi cong lên, mang theo chút mơ màng khi say rượu.
Anh không dời mắt đi được, chỉ có đôi môi đi xuống, nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, "Vợ chưa cưới."
"Vợ chưa cưới." Cô lặp lại.
Tần Chiêu Dương nhíu nhíu mày, nụ cười bên môi lại mơ hồ có xu hướng mở rộng, "Em phải nói là chồng chưa cưới."
Tô Hiểu Thần lắc lắc đầu rất kiên quyết, gằn từng chữ "Vợ chưa cưới.". Đang khi nói chuyện, cô bỗng thẳng người lên hôn lung tung trên mặt anh, "Anh là vợ chưa cưới của em! Sau này phải chịu trách nhiệm xinh đẹp như hoa, còn em sẽ kiếm tiền nuôi gia đình."
Cô hơi cọ cọ, lỗ mãng liều lĩnh, mũi anh bị cô đụng vào không nặng không nhẹ mấy lần, cũng có chút đau. Nhưng cô lại không hề hay biết, cằm vừa nhấc lên, trực tiếp cắn lên môi anh, một ngụm lại một ngụm.
"Đồ tồi, để em chờ lâu như vậy mà cũng không nói một câu nào."
Thang máy vừa đúng lúc đến tầng của anh, anh vừa mới bước chân ra lại dừng lại, buông mi nhìn cô.
"Nhưng mà em đã sớm tha thứ cho anh, lúc anh trở lại em liền tha thứ cho anh."
Tần Chiêu Dương nắm lấy tay cô khẽ xiết, nhẹ giọng nói giống như vỗ về, "Ngoan, sau này anh sẽ luôn ở đây, từ nay về sau em cũng là trách nhiệm của anh."
Có lẽ cô nghe được những lời này, nũng nịu nở nụ cười, giọng nói cũng vô cùng trong trẻo, cô ôm cổ anh đá đá chân, "Chúng ta lại phải thuê phòng sao?"
Tần Chiêu Dương vỗ vỗ chân cô, "Đừng làm rộn." Dứt lời, thấy cô nhìn mình ủy ủy khuất khuất, bất đắc dĩ giải thích: "....Gần đây em thực sự mập lên rồi, hơi nặng."
Tô Hiểu Thần: "..." Oaaaa!
Căn phòng này là phòng Tần Chiêu Dương bao dài hạn, chăn đệm, đồ dùng bên trong cũng đều dựa theo sở thích của anh mà bài trí, định kỳ đều có người đến quét dọn, cho nên không hề bị nhiễm một hạt bụi nào, vừa vào là có thể ở.
Mới vừa mở cửa, Tô Hiểu Thần liền từ trong ngực anh nhảy xuống, đi khắp phòng tìm nước uống, uống mấy ngụm trà lạnh, mới cảm thấy đầu óc thanh tỉnh hơn nhiều, quay người lại, đã nhìn thấy Tần Chiêu Dương đang tựa người ở cửa phòng bếp lẳng lặng nhìn cô.
Tô Hiểu Thần đứng ngây ngốc tại chỗ mấy phút mới đem cái ly đưa tới, "Đừng có nhìn em như vậy, chia cho anh một nửa này."
Đang khi nói chuyện, dường như nhớ tới cái gì đó, vỗ vỗ đầu, "Anh có thể kêu người đem cái túi em để trong phòng nghỉ ngơi mang lên đây được không, em có đồ muốn đưa cho anh."
Tần Chiêu Dương cũng lập tức nhớ tới "Quà đáp lễ" ngày hôm qua cô có nói, có chút hứng thú liếc nhìn cô, trong chớp mắt đã gọi phục vụ đi một chuyến.
Lúc trước Tô Hiểu Thần đã từng tới đây một lần, lần này quen cửa quen nẻo, lập tức tìm tới phòng ngủ chính.
Vừa mới nằm xuống, phát hiện ra Tần Chiêu Dương không có đi tới, lại lấy tay kéo anh qua, "Lát nữa còn phải tiễn khách nữa, chúng ta đi nghỉ ngơi trước.... Ba em có thể tìm thấy nơi này không?"
Anh không lên tiếng, cứ nhìn cô chằm chằm như vậy, nhìn thật lâu ôm cô vào lòng, kéo chăn đắp lại cho cô, "Mệt sao?"
Tô Hiểu Thần gật gật đầu, đây vẫn là lần đầu tiên cô mang giày cao gót đứng lâu như vậy.... Gót chân đau đến nỗi muốn rời ra luôn.
Tay anh đặt trên tấm lưng trần mở hình chữ V của cô, cảm giác được làn da cô nhẵn nhụi trơn tuột, màu mắt anh hơi thẫm lại, thanh âm cũng có chút khàn khàn, "Vậy em nghỉ ngơi đi, chờ tiễn khách xong, ngày mai lại nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, là có thể trở lại như bình thường."
Tô Hiểu Thần rất biết điều gật gật đầu, vừa mới nhắm mắt lại mở ra, "Chiêu Dương."
"Ừ?" Anh đáp một tiếng, ngón tay khoát trên lưng cô gõ một cái.
Sắc mặt Tô Hiểu Thần hồng hồng nhìn anh, lần này là ngượng ngùng thật sự, "Tay anh....nóng quá."
Tần Chiêu Dương rất không có thành ý lại "Ừm" một tiếng, thấy cô vẫn kiên quyết nhìn mình chằm chằm, đúng lý hợp tình dán chặt lên lưng của cô, "Anh thân thiết với vợ chưa cưới của anh một chút, em có ý kiến gì sao?"
Tô Hiểu Thần lắc lắc đầu, "Vợ chưa cưới không có ý kiến...." Em có ý kiến a!
Lời cô còn chưa nói hết, tiếng chuông cửa liền vang lên, anh đứng dậy đi mở cửa, lúc trở lại lại mang theo một chén canh giải rượu, còn cầm luôn cả cái túi của cô.
Tô Hiểu Thần nghĩ lát nữa còn phải xuống lầu tiễn khách, tự mình thổi cho canh nguội bớt rồi uống, uống được một nửa rồi thực sự cảm thấy không thể nào uống thêm được nữa, hai hàng lông mày cũng đều nhăn lại, "Trên khắp thế giới này, mỗi ngày đều có nhiều người cần uống canh giải rượu như vậy, tại sao lại không phát triển thêm nhiều loại hương vị một chút, dâu tây này, hương dụ này, hoàn toàn có thể chấp nhận được a...."
Tần Chiêu Dương thấy cô uống được không sai biệt lắm, cũng không bắt buộc, nhận lấy chén canh tự uống nửa còn lại, thuận tay đặt chén lên tủ thấp bên cạnh.
Tô Hiểu Thần còn muốn lấy quà đáp lễ ra, anh đè tay cô lại, đem túi trong tay đặt xuống một bên, "Ngủ một chút đi,chúng ta buổi tối cùng coi cũng không muộn."
Tô Hiểu Thần "A" một tiếng, không hề cảm thấy có chỗ nào kỳ quái một chút nào.... Cho nên cô hoàn toàn không hề ý thức được chính mình bỏ sót bốn chữ "buổi tối cùng coi", yên tâm lăn vào trong giường đi ngủ.
Tần Chiêu Dương cùng nằm với cô một lúc, chờ đến thời gian không sai biệt lắm, thấy cô ngủ đã sâu cũng không đánh thức cô dậy, tự mình đứng dậy đi xuống lầu tiễn khách.
Lúc Tô Khiêm Thành nhìn thấy anh một mình đi xuống, liền có chút sáng tỏ, "Hiểu Thần khó chịu sao?"
Tần Chiêu Dương gật đầu một cái, "Dạ, bây giờ cô ấy còn đang ngủ, con không có gọi cô ấy dậy, dù sao thì con đến tiễn khách cũng như vậy mà thôi."
Tô Khiêm Thành liếc nhìn thời gian, "Vậy tối nay để con bé ngủ lại chỗ này của con đi." Dứt lời, lại nhìn anh có chút cảnh cáo, "Ta tin tưởng con nên mới đem Hiểu Thần giao lại cho con đấy."
Tần Chiêu Dương gật đầu cười, "Con biết rồi, con sẽ tôn trọng Hiểu Thần." Toàn bộ đều lấy tôn trọng ý kiến của Hiểu Thần làm chủ.
Những lời này dĩ nhiên là cực kỳ có huyền cơ.....
Tô Khiêm Thành đưa tay xoa bóp mi tâm, bàn tay dừng ở trên vai anh vỗ vỗ. Đương nhiên, qua không bao lâu sau, ông sẽ biết được mình đã nhờ vả sai người....
Lúc Tần Chiêu Dương tiễn khách xong trở lại, Tô Hiểu Thần vẫn còn đang ngủ, chăn cuộn cả người vào bên trong, chỉ để lộ ra một cái đầu.
Anh nhẹ nhàng kéo chăn ra, thấy cô bị cái váy đuôi cá bó lại khó chịu, ngẫm nghĩ chốc lát, đi lấy bộ quần áo đã chuẩn bị từ lần trước từ trong tủ quần áo quay lại.
Sau lần trước cô tới nơi này, anh đã chuẩn bị, hôm nay vừa đúng lúc phát huy tác dụng.
Cái váy đuôi cá này của Tô Hiểu Thần chỉ có một bên vai, cho nên cô chỉ dán miếng dán ngực, ngoại trừ cái tiểu nội nội đó ra, không hề có những sợi dây nhỏ nào khác.
Sau khi Tần Chiêu Dương bình tĩnh tỉnh táo giúp cô thay áo ngủ xong, lại rất tỉnh táo khắc chế chính bản thân mình, sau đó lại càng tỉnh táo hơn đi vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Trước khi đi tắm nước lạnh vẫn còn vô cùng lý trí gọi cho phục vụ khách sạn đem cơm đến....
Tô Hiểu Thần chính là tỉnh lại trong tiếng nước chảy ào ào, anh vừa vặn quấn lấy áo ngủ đi ra, dáng người lười biếng.
Lúc cô ôm chăn ngồi xuống, nhất thời có chút mơ hồ không rõ mình đang ở đâu, mê mang nhìn anh hồi lâu mới chợt nhớ tới còn phải đi tiễn khách, tay chân luống cuống bò xuống giường, "Đi tiễn khách nhanh lên."
Tần Chiêu Dương đưa tay cầm lấy cổ tay cô kéo lại, "Đã xong hết rồi."
Tô Hiểu Thần sửng sốt một chút, "Hả?"
Anh vừa lau tóc vừa đi ra ngoài, "Có đói bụng không? Ăn một chút gì đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, đợi một lát nữa lại có thể ngủ tiếp."
Đầu óc Tô Hiểu Thần lúc này mới khôi phục lại hoạt động bình thường, "Em ngủ một giấc đến lúc tan cuộc luôn sao? Vậy anh có đi xuống không?"
Tần Chiêu Dương không trực tiếp trả lời cô, chỉ hỏi: "Có tôm bóc vỏ này, còn không mau qua đây?"
Tô Hiểu Thần một phút tạm dừng cũng không có, trực tiếp đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, khi cô phát hiện mình đi như gió, động tác thoải mái, hơi cảm thấy có chút kỳ quái liếc nhìn lại quần áo của mình, lúc nhìn thấy bộ đồ ngủ thì cả kinh thất sắc, "Váy của em đâu?"
Tần Chiêu Dương dùng ánh mắt ra hiệu đến sofa trong phòng ngủ bên kia, "Anh giúp em thay."
Tô Hiểu Thần nhất thời như bị sét đánh, "Anh...giúp.....em....thay?"
Dừng một chút, Tần Chiêu Dương mới dùng giọng điệu ôn hòa bình tĩnh nói: "Em yên tâm, trước khi anh giúp em thay, trong đầu luôn ám chỉ rằng em là một người đàn ông, cho nên không hề có một chút ý nghĩ không an phận nào đâu."
Tô Hiểu Thần cảm thấy vô cùng buồn bực.... Thấy thế nào cũng phải có chút ý nghĩ không an phận mới đúng, chẳng lẽ Thái tử gia tính tình lãnh đạm, không phải là nghiêm trọng hơn một chút —— bất lực đó chứ?
Sau khi đánh răng xong cứ không thấy việc đời như vậy, cô đi đến phòng ăn ăn tôm bóc vỏ chiên cơm của mình. Lúc đi ngang qua phòng khách, liếc qua đồng hồ, đã tám giờ rồi.
Tần Chiêu Dương cũng ăn vài miếng, chờ cô ăn xong, lúc này mới dọn dẹp chén đũa đem vào trong phòng bếp, "Chờ ngày mai phục vụ đến dọn, em có còn mệt không?"
Tô Hiểu Thần lắc lắc đầu, "Không thấy mệt lắm, nhưng vẫn muốn ngủ...."
Tần Chiêu Dương im lặng một chút, mới lên tiếng: "Vậy thì xem quà đáp lễ của em một chút."
TôHiểu Thần: "..."
Tác giả :
Bắc Khuynh