Trúc Mã Trục Mã
Chương 25
Ngày hôm sau, Trần Duy Mặc ăn tươi Lí Thời xong, cảm thấy mỹ mãn vô cùng. Anh dậy thật sớm, tâm tình sung sướng, vừa ngâm nga làn điệu dân ca, vừa nấu bữa sáng, đang nghĩ tới chuyện đến cuối tuần sẽ cải thiện bữa ăn bồi bổ cho Lí Thời, khi xoay người lấy đĩa thì nhìn thấy Lí Thời quần áo xộc xệch, ánh mắt mơ màng mông lung.
“Sao hôm nay em dậy sớm thế? Mới hơn tám giờ, ngủ thêm đi, lát anh đánh thức em.”
“Đâu phải em muốn tỉnh, điện thoại của anh để ở đầu giường cứ kêu năm, sáu lần…” Lí Thời khép hờ mắt, đưa điện thoại qua.
“Xin lỗi, vừa rồi rửa rau, tiếng nước quá lớn nên anh không nghe thấy. Em ngủ thêm đi, có cơm anh sẽ gọi em.” Trần Duy Mặc để đĩa sang một bên, chùi nước trên tay vào tạp dề, nhận lấy điện thoại di động. Năm cuộc gọi liên tiếp đều là của hiệu trưởng!
Theo lý thuyết mà nói, một người vừa mới được vào khoa, cho dù là giáo sư cũng sẽ không bị hiệu trưởng mời uống trà đột xuất đâu, trừ phi vi phạm điều gì, phải cuốn gói ra đi. Tuy Trần Duy Mặc tự nhận mình không thẹn với lương tâm, nhưng vẫn thấp thỏm gọi điện lại, cơm chưa nấu xong đã vội vã chạy tới trường.
Lí Thời giải quyết xong cái điện thoại phá rồi thì thoải mái về phòng bồi bổ giấc ngủ, tuy rằng hôm nay không ai ngủ cùng, nhưng nhờ có tối qua tiêu hao quá độ, cậu ngủ rất sâu. Thật lâu đến khi tỉnh lại, Lí Thời ngủ no mắt ở trên giường, chờ bữa ăn ngon miệng cuối tuần của Trần Duy Mặc, chỉ là cái dạ dày kháng nghị kêu to, cậu đành phải giãn gân giãn cốt đến phòng bếp. Nào ngờ trong nhà bếp không có bóng dáng Trần Duy Mặc, còn cải thìa vẫn ngâm mình trong bồn nước rửa rau.
Vì vậy, bữa sáng của Lí Thời, có lẽ phải nói là bữa cơm sau khi ngủ dậy, quay trở về với món đã lâu lắm rồi không ăn, mì ăn liền.
Lí Thời không trách Trần Duy Mặc chẳng báo một tiếng đã đi, dù sao người ta cũng không có nghĩa vụ phải báo cáo mọi chuyện với cậu, cũng chẳng lo lắng một người lớn như anh sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ là không có tên nhân viên bán thời gian miễn phí kia, cậu chẳng muốn xuống lầu mở quán nữa. Dù sao từ trước tới nay cậu vốn lười biếng, Lí Thời quyết định về phòng ngủ mở máy tính, thừa dịp cuối tuần mau chóng giao âm cho xong.
Khi Trần Duy Mặc từ trường học trở về, chợt nghe trong phòng ngủ vang lên tiếng “ưm ưm a a” cực kỳ mờ ám của Lí Thời. Anh đẩy cửa ra, quả nhiên, Lí Thời vô cùng chuyên nghiệp đang thu âm trước máy tính.
“Ưm… Đừng, đừng mà… Nhẹ chút… A a a a—–“ Cho tới tận khi bị Trần Duy Mặc ôm chầm từ phía sau, cậu mới phát hiện ra người ta đã về, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, trực tiếp nói một câu phá hỏng đoạn H đang thu âm.
“Duy, Duy Mặc, anh về từ khi nào thế?” Lí Thời tắt mic, gian nan xoay người lại.
“Vừa về.”
“A… Cái này, em thấy anh không ở nhà nên cũng lười xuống lầu, đành tiếp tục thu âm, có rất nhiều âm cần phải thu xong…”
“Ừ.”
Phải nói là từ trước tới giờ Lí Thời thu âm H cũng không ít, vài câu “ưm ưm a a” đều có thể tùy tiện vừa dùng vẻ mặt nghiêm túc vừa thu âm rất tốt. Nhưng, nhưng tình huống hiện tại, bị Trần Duy Mặc ôm chặt, cho tới giờ cậu chưa từng gặp qua! Tuy rằng không phải cậu chẳng bao giờ thu âm trước mặt người khác, nhưng bị anh ôm thế này, cậu sẽ bất giác nhớ tới trải nghiệm hôm qua, sau đó dường như máu nóng toàn thân đều dồn lên mặt, ngoại trừ nói vài câu vô nghĩa thì thật không biết phải nói gì.
Trần Duy Mặc chẳng phải người lòng dạ hẹp hòi, tuy mục đích ban đầu là vì Lí Thời nhưng dù sao anh cũng được coi là người trong giới võng phối. Mấy năm gần đây, kịch nào qua tay anh cũng nghe, nói tóm lại, kịch thuần thanh thủy cũng không tính là nhiều, thỉnh thoảng có vài câu mờ ám như vậy, anh đã quen rồi. Vốn Lí Thời phối H cũng chẳng có gì đáng trách, nhưng sau trận chiến tối qua, còn muốn để cậu ở dưới thân người khác mà trằn trọc, ngâm nga —- cho dù chỉ là hiệu quả âm thanh, trong lòng anh vẫn thấy khó chịu.
Nhưng Trần Duy Mặc biết rõ chỉ có trong cái thế giới nhỏ hẹp mang tên võng phối kia, Lí Thời mới có thể không hề cố kị điều gì, thoải mái khóc, thoải mái cười. Chỉ có ở đó, Lí Thời mới có thể chính thức buông bỏ gánh nặng, làm điều mình muốn làm, được là chính mình. Dường như với Lí Thời, trong cái giới võng phối nho nhỏ này, cậu được bù đắp những mất mát trong hiện thực, nói không ham danh lợi có vẻ quá mức thanh cao, nhưng cũng không có nhiều người ghét cậu, ít ra thì mọi người rất bao dung cậu. Giống như lúc đầu hai người thừa nhận yêu nhau, tuy rằng có nhiều tiếng nói trái chiều, nhưng đại đa số vẫn là chúc phúc, càng nghĩ tới điều này, Lí Thời càng thỏa mãn.
“Tiểu Thời, chúng ta thương lượng chút được không?”
“Ừm? Cái gì?”
“Sau này em có thể, ừm, cố gắng ít nhận mấy kịch có H được không… Anh sợ anh không nhịn được…”
“Hả? Anh không nhịn được cái…” Lí Thời ngắt lời gắng gượng giải thích của anh, “Duy, Duy Mặc, không phải đêm qua anh vừa mới làm sao!”
Đến đêm, khi Trần Duy Mặc dùng ánh mắt sáng long lanh một cách kì dị nhìn cậu, Lí Thời uể oải đưa ra “tuyên bố”, trên weibo uyển chuyển thông báo rằng từ nay về sau tuyệt đối không nhận H. Dù cái weibo nho nhỏ này gây nên sóng gió thế nào cũng không liên quan tới hai người…
“Sao hôm nay em dậy sớm thế? Mới hơn tám giờ, ngủ thêm đi, lát anh đánh thức em.”
“Đâu phải em muốn tỉnh, điện thoại của anh để ở đầu giường cứ kêu năm, sáu lần…” Lí Thời khép hờ mắt, đưa điện thoại qua.
“Xin lỗi, vừa rồi rửa rau, tiếng nước quá lớn nên anh không nghe thấy. Em ngủ thêm đi, có cơm anh sẽ gọi em.” Trần Duy Mặc để đĩa sang một bên, chùi nước trên tay vào tạp dề, nhận lấy điện thoại di động. Năm cuộc gọi liên tiếp đều là của hiệu trưởng!
Theo lý thuyết mà nói, một người vừa mới được vào khoa, cho dù là giáo sư cũng sẽ không bị hiệu trưởng mời uống trà đột xuất đâu, trừ phi vi phạm điều gì, phải cuốn gói ra đi. Tuy Trần Duy Mặc tự nhận mình không thẹn với lương tâm, nhưng vẫn thấp thỏm gọi điện lại, cơm chưa nấu xong đã vội vã chạy tới trường.
Lí Thời giải quyết xong cái điện thoại phá rồi thì thoải mái về phòng bồi bổ giấc ngủ, tuy rằng hôm nay không ai ngủ cùng, nhưng nhờ có tối qua tiêu hao quá độ, cậu ngủ rất sâu. Thật lâu đến khi tỉnh lại, Lí Thời ngủ no mắt ở trên giường, chờ bữa ăn ngon miệng cuối tuần của Trần Duy Mặc, chỉ là cái dạ dày kháng nghị kêu to, cậu đành phải giãn gân giãn cốt đến phòng bếp. Nào ngờ trong nhà bếp không có bóng dáng Trần Duy Mặc, còn cải thìa vẫn ngâm mình trong bồn nước rửa rau.
Vì vậy, bữa sáng của Lí Thời, có lẽ phải nói là bữa cơm sau khi ngủ dậy, quay trở về với món đã lâu lắm rồi không ăn, mì ăn liền.
Lí Thời không trách Trần Duy Mặc chẳng báo một tiếng đã đi, dù sao người ta cũng không có nghĩa vụ phải báo cáo mọi chuyện với cậu, cũng chẳng lo lắng một người lớn như anh sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ là không có tên nhân viên bán thời gian miễn phí kia, cậu chẳng muốn xuống lầu mở quán nữa. Dù sao từ trước tới nay cậu vốn lười biếng, Lí Thời quyết định về phòng ngủ mở máy tính, thừa dịp cuối tuần mau chóng giao âm cho xong.
Khi Trần Duy Mặc từ trường học trở về, chợt nghe trong phòng ngủ vang lên tiếng “ưm ưm a a” cực kỳ mờ ám của Lí Thời. Anh đẩy cửa ra, quả nhiên, Lí Thời vô cùng chuyên nghiệp đang thu âm trước máy tính.
“Ưm… Đừng, đừng mà… Nhẹ chút… A a a a—–“ Cho tới tận khi bị Trần Duy Mặc ôm chầm từ phía sau, cậu mới phát hiện ra người ta đã về, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, trực tiếp nói một câu phá hỏng đoạn H đang thu âm.
“Duy, Duy Mặc, anh về từ khi nào thế?” Lí Thời tắt mic, gian nan xoay người lại.
“Vừa về.”
“A… Cái này, em thấy anh không ở nhà nên cũng lười xuống lầu, đành tiếp tục thu âm, có rất nhiều âm cần phải thu xong…”
“Ừ.”
Phải nói là từ trước tới giờ Lí Thời thu âm H cũng không ít, vài câu “ưm ưm a a” đều có thể tùy tiện vừa dùng vẻ mặt nghiêm túc vừa thu âm rất tốt. Nhưng, nhưng tình huống hiện tại, bị Trần Duy Mặc ôm chặt, cho tới giờ cậu chưa từng gặp qua! Tuy rằng không phải cậu chẳng bao giờ thu âm trước mặt người khác, nhưng bị anh ôm thế này, cậu sẽ bất giác nhớ tới trải nghiệm hôm qua, sau đó dường như máu nóng toàn thân đều dồn lên mặt, ngoại trừ nói vài câu vô nghĩa thì thật không biết phải nói gì.
Trần Duy Mặc chẳng phải người lòng dạ hẹp hòi, tuy mục đích ban đầu là vì Lí Thời nhưng dù sao anh cũng được coi là người trong giới võng phối. Mấy năm gần đây, kịch nào qua tay anh cũng nghe, nói tóm lại, kịch thuần thanh thủy cũng không tính là nhiều, thỉnh thoảng có vài câu mờ ám như vậy, anh đã quen rồi. Vốn Lí Thời phối H cũng chẳng có gì đáng trách, nhưng sau trận chiến tối qua, còn muốn để cậu ở dưới thân người khác mà trằn trọc, ngâm nga —- cho dù chỉ là hiệu quả âm thanh, trong lòng anh vẫn thấy khó chịu.
Nhưng Trần Duy Mặc biết rõ chỉ có trong cái thế giới nhỏ hẹp mang tên võng phối kia, Lí Thời mới có thể không hề cố kị điều gì, thoải mái khóc, thoải mái cười. Chỉ có ở đó, Lí Thời mới có thể chính thức buông bỏ gánh nặng, làm điều mình muốn làm, được là chính mình. Dường như với Lí Thời, trong cái giới võng phối nho nhỏ này, cậu được bù đắp những mất mát trong hiện thực, nói không ham danh lợi có vẻ quá mức thanh cao, nhưng cũng không có nhiều người ghét cậu, ít ra thì mọi người rất bao dung cậu. Giống như lúc đầu hai người thừa nhận yêu nhau, tuy rằng có nhiều tiếng nói trái chiều, nhưng đại đa số vẫn là chúc phúc, càng nghĩ tới điều này, Lí Thời càng thỏa mãn.
“Tiểu Thời, chúng ta thương lượng chút được không?”
“Ừm? Cái gì?”
“Sau này em có thể, ừm, cố gắng ít nhận mấy kịch có H được không… Anh sợ anh không nhịn được…”
“Hả? Anh không nhịn được cái…” Lí Thời ngắt lời gắng gượng giải thích của anh, “Duy, Duy Mặc, không phải đêm qua anh vừa mới làm sao!”
Đến đêm, khi Trần Duy Mặc dùng ánh mắt sáng long lanh một cách kì dị nhìn cậu, Lí Thời uể oải đưa ra “tuyên bố”, trên weibo uyển chuyển thông báo rằng từ nay về sau tuyệt đối không nhận H. Dù cái weibo nho nhỏ này gây nên sóng gió thế nào cũng không liên quan tới hai người…
Tác giả :
Cửu Nguyệt Đích Miên Bị