Trúc Mã Trúc Mã - Mạt Kinh Uyên Lộ
Chương 3
Sau khi tốt nghiệp đại học, dưới sự trợ giúp của ba mẹ vốn là rường cột của công ty – Lục Tu bước vào xí nghiệp làm việc. Lúc đầu hắn nghĩ, dựa vào sức lực cùng sự lanh lợi của mình thì làm việc này cũng không tệ là bao, ai ngờ chưa gì hết hắn đã chịu hết nổi, nhân lúc ba mẹ còn chưa biết gì hắn đã nộp đơn từ chức.
Bác trai bác gái nổi giận là điều đương nhiên, trong cơn bực tức đã đuổi hắn ra khỏi nhà, mới đầu còn tưởng qua vài ngày hắn sẽ dọn dẹp đồ đạc quay trở về, cơ mà lại không nghĩ tới cái tên Lục Tu kia đã sớm có chủ ý, vừa bước ra khỏi cửa liền thuê ngay tầng đầu tiên của một cửa hàng nhỏ rồi mở hiệu sách, xem như bản thân mình chính thức ra riêng. Bác gái vốn định kêu hắn trở về, tiếc là bác trai ưa sĩ diện nên không chịu đồng ý. Lục Tu đánh giá bốn bức tường mà hắn thuê mở hiệu sách, trông cũng khá là thích, đặc biệt là còn tiết kiệm được một khoảng tiền nho nhỏ, đủ khiến kẻ khác lác mắt mà nhìn nữa kia.
Mở cửa hàng hơn nửa năm, hắn liền thuê một thanh niên về giúp việc; không phải hắn thuê để làm gia đình bớt nghi ngờ, mà hắn thuê vì thanh niên trẻ tuổi sức lực tốt, có thể phụ giúp được nhiều việc. Kinh doanh nửa năm, chuyện đâu cũng đã vào đó, hiện giờ có thời gian rỗi thì hắn cũng sẽ thỉnh thoảng trở về ăn bữa cơm tình yêu với quý bà ở nhà, không rảnh thì mua cơm bên ngoài hoặc tự mình làm cơm ăn, cuộc sống cũng xem như dễ chịu, quan trọng là được cái tự do.
Vợ của Quân Sư còn giới thiệu cho hắn một cô nàng, rất đẹp, là sinh viên; Lục Tu rất vừa ý cổ. Nhưng mới quen nhau được hai tháng cô nàng lại đưa ra đề nghị chia tay, lý do là Lục Tu hắn quá hài lòng với cuộc sống hiện tại, không có chí tiến thủ khiến Lục Tu hết sức buồn bực, cái gì gọi là có chí tiến thủ hả? Phải rêu rao kiểu gì mới được gọi là có chí tiến thủ? Hắn nghĩ chỉ cần bình đạm mà sống qua ngày, ngày này tốt hơn ngày kia, thì đó cũng gọi là chí tiến thủ đấy thôi? Hừ, còn không phải vì cô chê hắn nghèo.
Cũng bởi lần hẹn hò đầu tiên này không làm thương tổn nghiêm trọng quá đến tâm hồn mỏng manh của đồng chí Lục Tu, vợ của Quân Sư lại quyết định giới thiệu cho Lục Tu một người khác tốt hơn. Ban đầu Lục Tu không muốn đi, nhưng khi nhìn khuôn mặt ha ha cười khổ của Quân Sư, hắn biết nếu mà hắn không hoàn thành nhiệm vụ này, thì bảo đảm gã sẽ bị vợ chỉnh cho một thôi một hồi; suy nghĩ lại, coi như là mình làm việc tốt đi, không phải chỉ là đi làm quen thôi sao.
Đồng chí Lục Tu ôm tinh thần hi sinh không sợ chết ra đi; nơi hẹn trước là ở trên đảo. Lục Tu vừa nghe nơi hẹn liền ảo não, bộ hết chuyện làm hay sao mà lại dắt nhau ra đó hẹn hò chứ, ngồi thì phải ngồi lịch sự y như tượng, uống nước cũng không thể dùng ly to như ở nhà.
Lúc đẩy cửa vào Lục Tu liền biết mình đến sớm, bởi bên trong chỉ có duy nhất một người – là một người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ, hai tay anh đang gõ cái gì ấy. Lục Tu chọn một chỗ không xa anh ngồi xuống, vị trí tương đối dễ làm người khác chú ý, để cô nàng kia dễ tìm ra hắn. Nhập gia tuỳ tục, cho nên hắn gọi một tách cà phê, bắt đầu ngán ngẩm chờ người.
Lục Tu bỗng có cảm giác người đàn ông ngồi chếch hướng với hắn đang nhìn mình, cơ mà lúc quay sang thì lại thấy tay người ta vẫn còn gõ liên hồi…… Lục Tu hết chuyện làm, ngước mắt quan sát anh. Khoác áo vừa người và mang một chiếc quần bình thường sạch sẽ không nếp nhăn. Vầng trán anh rộng, mặt mũi thanh tú dễ nhìn, trên sống mũi là đôi mắt kính không gọng, môi anh mím chặt tỏ rõ mình đang làm việc, hơn nữa còn hết sức nghiêm túc cẩn thận.
Quẳng cái thói xấu là nhìn lén người khác đi, Lục Tu phiêu mắt về hướng khác. Thế nhưng, sao hắn vẫn cứ có cảm giác là lạ, tựa như đang có một tia sáng hệt laze bắn tới chỗ hắn là thế quái nào nhỉ. Hắn tưởng là người kia, cơ mà tiếng gõ bàn phím vẫn vang lên đều đều đấy thôi, nhất định là do dạo này hắn ngủ không được ngon nên nảy sinh ảo giác rồi.
Cuối cùng cũng có một cô gái bước vào, và câu trả lời khi được hỏi cũng là đến tìm người. Đầu óc Lục Tu nhất thời rung động, cô gái này trông rất xinh đẹp, dáng người cổ cao gầy trắng trẻo, chính là một người đẹp phương Đông điển hình.
Người đẹp hết nhìn Lục Tu rồi lại nhìn sang người đàn ông kia, tiếng gõ bàn phím bên ấy dừng lại, người nọ hình như cũng đang ngước mắt nhìn lại cô nàng thì phải, cô nàng ấy do dự, sau đó nhấc chân đi tới chỗ người nọ – “Xin hỏi, anh có phải là Lục Tu?”
Người đàn ông nọ mỉm cười – “Ngại quá, tôi không phải.”
“Xin lỗi anh.”
Cô gái xoay người đi về hướng Lục Tu. Lục Tu nhìn thấy trong mắt cô có một chút thất vọng nho nhỏ, tự nhiên hắn cảm thấy nhụt chí. “Cho hỏi, anh có phải là Lục Tu?”
“Chào cô, tôi là Lục Tu.”
“Chào anh, em là Hướng Vi.” Cách hành xử của người đẹp này vô cùng ôn hoà nhã nhặn, cô nhấc tay gọi một ly nước ép kiwi.
Phần dưới là cuộc nói chuyện không mặn không nhạt nên cả hai cũng không quá tập trung. Chỉ có điều người đẹp này hình như chưa muốn đi về sớm, mà Lục Tu lại không phải loại người không biết ngượng mà bỏ đi trước, thế nên đành phải ngồi lại đó. Hành động tôn trọng quý cô này, hắn làm cũng khá tốt chứ nhỉ.
Hơn một tiếng sau, cuộc hẹn quái dị cuối cùng cũng kết thúc. Lục Tu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đẩy ghế tính tiền rồi mời quý cô đi trước, không ngờ người đàn ông nọ cũng bước ra theo, lúc đi đến cửa thì đụng phải bọn họ. Anh ta mới khẽ mỉm cười với người đẹp, ai mà ngờ người đẹp vừa thấy đã lập tức quay ngoắt lại phản bội hắn – sóng vai đi chung với tên nọ ra ngoài. (số em nó nhọ =)))
Người đàn ông kia đang đi đằng trước, bỗng ngoảnh lại mỉm cười với Lục Tu, Lục Tu bực mình, thằng nhóc khỉ này cũng bố láo quá rồi đó, công khai quyến rũ bạn gái hắn còn chưa nói, đã vậy còn hãnh diện khoe khoang với hắn nữa chứ. Lục Tu ôm một bụng cáu tiết.
Chuyện giữa hắn với người đẹp đã chẳng còn khả năng gì nữa rồi. Dọc đường về hắn tạt ngang qua chợ, vào mua một con gà rồi bảo chủ tiệm làm thịt tại chỗ, sau đó xách theo con gà đầm đìa máu đi trở về. Cậu nhỏ làm thêm – Tiểu Mao vừa thấy hắn đằng đằng sát khí bước vào thì chớp chớp mắt, dứt khoát lánh qua một bên chẳng dám đối diện, lúc hết giờ làm mà vẫn không thấy hắn xuống, cậu cũng chả dám mở miệng hối thúc.
Nhìn con gà đang sôi ùng ục trong nồi nước, tâm tình hắn lúc này mới khá lên chút đỉnh, bèn gọi với xuống lầu dưới – “Tiểu Mao, tối nay ở lại ăn canh gà đi!”
Tiểu Mao cũng giống hắn – là người không chịu sự quản lý kèm cặp của ai, thấy giờ đây giông bão đã qua – mùa xuân kéo tới liền hí hửng nhận lời. Tiểu Mao trông thấy chủ tiệm đi ra ngoài mua đồ còn cầm theo cái bình, hỏi thì hắn nói là đến chỗ Quang Nhị Ngũ mua một chút rượu. Rượu này mỗi lần uống thì chỉ nên uống chút chút thôi, nếu không thì không thể nói đây là rượu ngon được; nếu uống vào buổi tối thì mọi nỗi buồn trong ngày đều sẽ trôi qua ngay thôi, một chai rượu trắng đã chia ra mỗi người phân nửa mà uống cũng chẳng hết, Tiểu Mao say mèm lắc lư đi xuống, được cái lúc đi ra còn biết khoá cửa. Khi chỉ còn lại một mình, Lục Tu rất dứt khoát quẳng người lên giường.
□□□¤□ tự ¤ do ¤ tự ¤ tại □¤□□□
Biệt danh mà người ta thường gọi Lục Tu là gì? Thì là ‘khờ khờ’ chứ còn gì nữa! Việc qua rồi thì sẽ thành quá khứ, sang ngày mới quét dọn phòng ốc thật gọn gàng, mở cửa sổ thoáng gió, lại trở thành một thanh niên yêu đời.
Chiều nay Tiểu Mao phải sang thành phố gần đó thăm mẹ, chắc đến tận chiều mai mới có thể về được. Lục Tu cầm sách ngồi trong góc trông tiệm, hôm nay một mống khách cũng không thấy tới. Bởi vậy khi tiếng chuông cửa vừa leng keng vang lên, Lục Tu liền biết có khách đến, cái chuông này là do Tiểu Mao lắp, bảo là để phòng trộm. Mới đầu Lục Tu còn phản đối, nhưng sau này lại cảm thấy như vậy cũng không tệ, lúc mình đọc sách không chú ý, lúc có người ra vừa khéo có thể nhắc nhở mình.
Lục Tu không động đậy mà chỉ nhướng mắt nhìn lên. Ây, lẽ nào đây gọi là oan gia ngõ hẹp trong truyền thuyết? Mới qua có một hôm đã gặp lại nhau rồi. Hắn ngồi thẳng lưng, người nọ đi về phía hắn, Lục Tu bỗng dưng cảm thấy căng thẳng, anh ta muốn làm gì?
“Cậu là Lục Tu? Hèn gì hôm qua tớ thấy cậu trông quen quen, lúc nghe cô kia gọi tên cậu tớ càng thấy đúng thế thật. Sau đó tớ nhìn cậu cười mà cậu chẳng thèm ngó ngàng gì đến tớ, sao nào, giờ còn chưa nhận ra tớ nữa à? Thế mà tớ lại nhận ra cậu nha Lục Tu, tớ là Văn Thiên!”
Miệng Lục Tu dính lại không nói được một lời, anh ta là Văn Thiên, anh ta là bạn học thời còn bé của hắn, sao hắn lại có thể quên anh ta cho được? Hôm qua người ta cười với hắn là bởi vì người ta nhận ra hắn, người ta đối xử thân thiện với bọn họ cũng là vì người ta là bạn học của hắn; nhốn nháo hồi lâu cũng là do Lục Tu hắn bụng dạ hẹp hòi, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, tự dưng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Vội vã lấy ra trăm phần trăm nhiệt tình – “A, là Văn Thiên à! Tớ nói thảo nào thấy cậu trông quen mắt như vậy, tớ lúc ấy cũng chẳng dám nhận vơ. Sao lại trùng hợp thế, hôm nay lại gặp nhau nữa rồi.”
“Đúng nha, thiệt là trùng hợp.”
“Cậu có việc à?”
“Cũng không có gì, tại tớ đang muốn tìm phòng trọ ở gần đây, này là tiệm của cậu hả? Cậu có rành mấy khu gần đây không? Có thể hỏi thăm giúp tớ nơi nào cho thuê phòng không?”
“À được chứ, hai hôm trước tớ nghe nói lầu trên hình như có cho thuê phòng thì phải.”
“Phải không, vậy thì tốt quá, đành làm phiền cậu vậy.”
Cứ như thế, ba ngày sau, Văn Thiên dọn tới ở lầu trên cùng chỗ với Lục Tu.
Bác trai bác gái nổi giận là điều đương nhiên, trong cơn bực tức đã đuổi hắn ra khỏi nhà, mới đầu còn tưởng qua vài ngày hắn sẽ dọn dẹp đồ đạc quay trở về, cơ mà lại không nghĩ tới cái tên Lục Tu kia đã sớm có chủ ý, vừa bước ra khỏi cửa liền thuê ngay tầng đầu tiên của một cửa hàng nhỏ rồi mở hiệu sách, xem như bản thân mình chính thức ra riêng. Bác gái vốn định kêu hắn trở về, tiếc là bác trai ưa sĩ diện nên không chịu đồng ý. Lục Tu đánh giá bốn bức tường mà hắn thuê mở hiệu sách, trông cũng khá là thích, đặc biệt là còn tiết kiệm được một khoảng tiền nho nhỏ, đủ khiến kẻ khác lác mắt mà nhìn nữa kia.
Mở cửa hàng hơn nửa năm, hắn liền thuê một thanh niên về giúp việc; không phải hắn thuê để làm gia đình bớt nghi ngờ, mà hắn thuê vì thanh niên trẻ tuổi sức lực tốt, có thể phụ giúp được nhiều việc. Kinh doanh nửa năm, chuyện đâu cũng đã vào đó, hiện giờ có thời gian rỗi thì hắn cũng sẽ thỉnh thoảng trở về ăn bữa cơm tình yêu với quý bà ở nhà, không rảnh thì mua cơm bên ngoài hoặc tự mình làm cơm ăn, cuộc sống cũng xem như dễ chịu, quan trọng là được cái tự do.
Vợ của Quân Sư còn giới thiệu cho hắn một cô nàng, rất đẹp, là sinh viên; Lục Tu rất vừa ý cổ. Nhưng mới quen nhau được hai tháng cô nàng lại đưa ra đề nghị chia tay, lý do là Lục Tu hắn quá hài lòng với cuộc sống hiện tại, không có chí tiến thủ khiến Lục Tu hết sức buồn bực, cái gì gọi là có chí tiến thủ hả? Phải rêu rao kiểu gì mới được gọi là có chí tiến thủ? Hắn nghĩ chỉ cần bình đạm mà sống qua ngày, ngày này tốt hơn ngày kia, thì đó cũng gọi là chí tiến thủ đấy thôi? Hừ, còn không phải vì cô chê hắn nghèo.
Cũng bởi lần hẹn hò đầu tiên này không làm thương tổn nghiêm trọng quá đến tâm hồn mỏng manh của đồng chí Lục Tu, vợ của Quân Sư lại quyết định giới thiệu cho Lục Tu một người khác tốt hơn. Ban đầu Lục Tu không muốn đi, nhưng khi nhìn khuôn mặt ha ha cười khổ của Quân Sư, hắn biết nếu mà hắn không hoàn thành nhiệm vụ này, thì bảo đảm gã sẽ bị vợ chỉnh cho một thôi một hồi; suy nghĩ lại, coi như là mình làm việc tốt đi, không phải chỉ là đi làm quen thôi sao.
Đồng chí Lục Tu ôm tinh thần hi sinh không sợ chết ra đi; nơi hẹn trước là ở trên đảo. Lục Tu vừa nghe nơi hẹn liền ảo não, bộ hết chuyện làm hay sao mà lại dắt nhau ra đó hẹn hò chứ, ngồi thì phải ngồi lịch sự y như tượng, uống nước cũng không thể dùng ly to như ở nhà.
Lúc đẩy cửa vào Lục Tu liền biết mình đến sớm, bởi bên trong chỉ có duy nhất một người – là một người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ, hai tay anh đang gõ cái gì ấy. Lục Tu chọn một chỗ không xa anh ngồi xuống, vị trí tương đối dễ làm người khác chú ý, để cô nàng kia dễ tìm ra hắn. Nhập gia tuỳ tục, cho nên hắn gọi một tách cà phê, bắt đầu ngán ngẩm chờ người.
Lục Tu bỗng có cảm giác người đàn ông ngồi chếch hướng với hắn đang nhìn mình, cơ mà lúc quay sang thì lại thấy tay người ta vẫn còn gõ liên hồi…… Lục Tu hết chuyện làm, ngước mắt quan sát anh. Khoác áo vừa người và mang một chiếc quần bình thường sạch sẽ không nếp nhăn. Vầng trán anh rộng, mặt mũi thanh tú dễ nhìn, trên sống mũi là đôi mắt kính không gọng, môi anh mím chặt tỏ rõ mình đang làm việc, hơn nữa còn hết sức nghiêm túc cẩn thận.
Quẳng cái thói xấu là nhìn lén người khác đi, Lục Tu phiêu mắt về hướng khác. Thế nhưng, sao hắn vẫn cứ có cảm giác là lạ, tựa như đang có một tia sáng hệt laze bắn tới chỗ hắn là thế quái nào nhỉ. Hắn tưởng là người kia, cơ mà tiếng gõ bàn phím vẫn vang lên đều đều đấy thôi, nhất định là do dạo này hắn ngủ không được ngon nên nảy sinh ảo giác rồi.
Cuối cùng cũng có một cô gái bước vào, và câu trả lời khi được hỏi cũng là đến tìm người. Đầu óc Lục Tu nhất thời rung động, cô gái này trông rất xinh đẹp, dáng người cổ cao gầy trắng trẻo, chính là một người đẹp phương Đông điển hình.
Người đẹp hết nhìn Lục Tu rồi lại nhìn sang người đàn ông kia, tiếng gõ bàn phím bên ấy dừng lại, người nọ hình như cũng đang ngước mắt nhìn lại cô nàng thì phải, cô nàng ấy do dự, sau đó nhấc chân đi tới chỗ người nọ – “Xin hỏi, anh có phải là Lục Tu?”
Người đàn ông nọ mỉm cười – “Ngại quá, tôi không phải.”
“Xin lỗi anh.”
Cô gái xoay người đi về hướng Lục Tu. Lục Tu nhìn thấy trong mắt cô có một chút thất vọng nho nhỏ, tự nhiên hắn cảm thấy nhụt chí. “Cho hỏi, anh có phải là Lục Tu?”
“Chào cô, tôi là Lục Tu.”
“Chào anh, em là Hướng Vi.” Cách hành xử của người đẹp này vô cùng ôn hoà nhã nhặn, cô nhấc tay gọi một ly nước ép kiwi.
Phần dưới là cuộc nói chuyện không mặn không nhạt nên cả hai cũng không quá tập trung. Chỉ có điều người đẹp này hình như chưa muốn đi về sớm, mà Lục Tu lại không phải loại người không biết ngượng mà bỏ đi trước, thế nên đành phải ngồi lại đó. Hành động tôn trọng quý cô này, hắn làm cũng khá tốt chứ nhỉ.
Hơn một tiếng sau, cuộc hẹn quái dị cuối cùng cũng kết thúc. Lục Tu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đẩy ghế tính tiền rồi mời quý cô đi trước, không ngờ người đàn ông nọ cũng bước ra theo, lúc đi đến cửa thì đụng phải bọn họ. Anh ta mới khẽ mỉm cười với người đẹp, ai mà ngờ người đẹp vừa thấy đã lập tức quay ngoắt lại phản bội hắn – sóng vai đi chung với tên nọ ra ngoài. (số em nó nhọ =)))
Người đàn ông kia đang đi đằng trước, bỗng ngoảnh lại mỉm cười với Lục Tu, Lục Tu bực mình, thằng nhóc khỉ này cũng bố láo quá rồi đó, công khai quyến rũ bạn gái hắn còn chưa nói, đã vậy còn hãnh diện khoe khoang với hắn nữa chứ. Lục Tu ôm một bụng cáu tiết.
Chuyện giữa hắn với người đẹp đã chẳng còn khả năng gì nữa rồi. Dọc đường về hắn tạt ngang qua chợ, vào mua một con gà rồi bảo chủ tiệm làm thịt tại chỗ, sau đó xách theo con gà đầm đìa máu đi trở về. Cậu nhỏ làm thêm – Tiểu Mao vừa thấy hắn đằng đằng sát khí bước vào thì chớp chớp mắt, dứt khoát lánh qua một bên chẳng dám đối diện, lúc hết giờ làm mà vẫn không thấy hắn xuống, cậu cũng chả dám mở miệng hối thúc.
Nhìn con gà đang sôi ùng ục trong nồi nước, tâm tình hắn lúc này mới khá lên chút đỉnh, bèn gọi với xuống lầu dưới – “Tiểu Mao, tối nay ở lại ăn canh gà đi!”
Tiểu Mao cũng giống hắn – là người không chịu sự quản lý kèm cặp của ai, thấy giờ đây giông bão đã qua – mùa xuân kéo tới liền hí hửng nhận lời. Tiểu Mao trông thấy chủ tiệm đi ra ngoài mua đồ còn cầm theo cái bình, hỏi thì hắn nói là đến chỗ Quang Nhị Ngũ mua một chút rượu. Rượu này mỗi lần uống thì chỉ nên uống chút chút thôi, nếu không thì không thể nói đây là rượu ngon được; nếu uống vào buổi tối thì mọi nỗi buồn trong ngày đều sẽ trôi qua ngay thôi, một chai rượu trắng đã chia ra mỗi người phân nửa mà uống cũng chẳng hết, Tiểu Mao say mèm lắc lư đi xuống, được cái lúc đi ra còn biết khoá cửa. Khi chỉ còn lại một mình, Lục Tu rất dứt khoát quẳng người lên giường.
□□□¤□ tự ¤ do ¤ tự ¤ tại □¤□□□
Biệt danh mà người ta thường gọi Lục Tu là gì? Thì là ‘khờ khờ’ chứ còn gì nữa! Việc qua rồi thì sẽ thành quá khứ, sang ngày mới quét dọn phòng ốc thật gọn gàng, mở cửa sổ thoáng gió, lại trở thành một thanh niên yêu đời.
Chiều nay Tiểu Mao phải sang thành phố gần đó thăm mẹ, chắc đến tận chiều mai mới có thể về được. Lục Tu cầm sách ngồi trong góc trông tiệm, hôm nay một mống khách cũng không thấy tới. Bởi vậy khi tiếng chuông cửa vừa leng keng vang lên, Lục Tu liền biết có khách đến, cái chuông này là do Tiểu Mao lắp, bảo là để phòng trộm. Mới đầu Lục Tu còn phản đối, nhưng sau này lại cảm thấy như vậy cũng không tệ, lúc mình đọc sách không chú ý, lúc có người ra vừa khéo có thể nhắc nhở mình.
Lục Tu không động đậy mà chỉ nhướng mắt nhìn lên. Ây, lẽ nào đây gọi là oan gia ngõ hẹp trong truyền thuyết? Mới qua có một hôm đã gặp lại nhau rồi. Hắn ngồi thẳng lưng, người nọ đi về phía hắn, Lục Tu bỗng dưng cảm thấy căng thẳng, anh ta muốn làm gì?
“Cậu là Lục Tu? Hèn gì hôm qua tớ thấy cậu trông quen quen, lúc nghe cô kia gọi tên cậu tớ càng thấy đúng thế thật. Sau đó tớ nhìn cậu cười mà cậu chẳng thèm ngó ngàng gì đến tớ, sao nào, giờ còn chưa nhận ra tớ nữa à? Thế mà tớ lại nhận ra cậu nha Lục Tu, tớ là Văn Thiên!”
Miệng Lục Tu dính lại không nói được một lời, anh ta là Văn Thiên, anh ta là bạn học thời còn bé của hắn, sao hắn lại có thể quên anh ta cho được? Hôm qua người ta cười với hắn là bởi vì người ta nhận ra hắn, người ta đối xử thân thiện với bọn họ cũng là vì người ta là bạn học của hắn; nhốn nháo hồi lâu cũng là do Lục Tu hắn bụng dạ hẹp hòi, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, tự dưng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Vội vã lấy ra trăm phần trăm nhiệt tình – “A, là Văn Thiên à! Tớ nói thảo nào thấy cậu trông quen mắt như vậy, tớ lúc ấy cũng chẳng dám nhận vơ. Sao lại trùng hợp thế, hôm nay lại gặp nhau nữa rồi.”
“Đúng nha, thiệt là trùng hợp.”
“Cậu có việc à?”
“Cũng không có gì, tại tớ đang muốn tìm phòng trọ ở gần đây, này là tiệm của cậu hả? Cậu có rành mấy khu gần đây không? Có thể hỏi thăm giúp tớ nơi nào cho thuê phòng không?”
“À được chứ, hai hôm trước tớ nghe nói lầu trên hình như có cho thuê phòng thì phải.”
“Phải không, vậy thì tốt quá, đành làm phiền cậu vậy.”
Cứ như thế, ba ngày sau, Văn Thiên dọn tới ở lầu trên cùng chỗ với Lục Tu.
Tác giả :
Mạt Kinh Uyên Lộ