Trúc Mã Này Ta Không Cần Nữa
Chương 38 Chương 38
Sau bữa cơm tối, vẫn còn sớm Lưu Tiêu Di trnah thủ làm bài tập ở trong phòng một lúc, nhìn chiếc đồng hồ báo thức nhỏ ở trên bàn, đã hơn mười giờ rồi.
Lưu Tiêu Di muốn hỏi Lưu Trạch Hằng đã khá hơn chưa, tiếc là cô không có điện thoại, nếu bật máy tính để gõ thì sẽ bị ba mẹ cằn nhằn khi nhìn thấy mất.
“Cạch…” Âm thanh cửa phòng bị mở ra.
“Tiêu Di, muộn rồi, đi ngủ đi con.” Mẹ Tiêu đứng ngoài cửa nhắc nhở.
“Dạ~ con biết rồi ạ, con làm xong thêm một câu nữa rồi ngủ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lưu Tiêu Di tiếp tục làm, Lưu Trạch Hằng hẹn cô lên sân thượng trước mười hai giờ, cô phải đợi ba mẹ ngủ rồi mới có thể lén lút ra ngoài.
Lúc mười một rưỡi, Lưu Tiêu Di mở cửa phòng lắng nghe động tĩnh trong nhà, nghe thấy tiếng ngáy của ba Di truyền tới từ trong phòng ngủ chính. Sau đó, mở tủ áo lấy ra một chiếc áo khoác mặc vào, lén lút mở cửa.
Đèn chiếu sáng cầu thang bị hỏng, Lưu Tiêu Di lên tới mái nhà trong bóng tối, đẩy cửa nhìn thấy những cây sào ngang nơi các giáo viên thường phơi quần áo, đang buộc những bóng đèn nhiều màu sắc nhấp nháy, khá có phong cách.
Dưới những chiếc bóng đèn nhiều màu sắc đang đặt hai chiếc ghế xếp, Lưu Trạch Hằng đang ngồi một cái, hai tay đút vào túi, hai chân không ngừng lắc lư.
“Trạch Hằng!” Lưu Tiêu Di chạy ra ngoài cửa, đến tầng thượng gọi một tiếng.
“Sao em mặc ít như vậy?” Lưu Trạch Hằng ngồi trên ghế quay đầu nhìn lại, cau mày.
Lưu Tiêu Di mặc một bộ đồ ngủ phong phanh khoác thêm một chiếc áo khoác lớn, hai chân đi dép nhựa màu hồng nhưng lại không mang tất. Gió lạnh trong đêm giao thừa thổi qua từng cơn, Lưu Trạch Hằng là con trai mặc nhiều quần áo mà vẫn còn cảm thấy lạnh.
Bảo cô về nhà mặc thêm quần áo vào là không thể, hai người lén lút chạy ra ngoài đó, nếu quay về mà bị phát hiện vậy không thể ra ngoài nữa rồi.
“Qua đây ngồi đi.”
Lưu Tiêu Di bước tới cái ghế xếp kia để ngồi, Lưu Trạch Hằng cúi người cởi giày và tất, đưa chiếc tất cho Lưu Tiêu Di, nói: “Mang vào đi.”
Lấy lý do là đón giao thừa, hôm nay Lưu Trạch Hằng mang tất mới ra ngoài, không có mùi gì. Lưu Tiêu Di lắc đầu, nói: “Không cần đâu.”
Lưu Trạch Hằng thấy cô không nhận, dứt khoát cúi người nắm chân cô mang vào.
Lưu Tiêu Di thấy anh giữ vậy cũng mặc anh giúp cô mang tất, trong miệng nói thầm: “Dù sao đợi xíu nữa là về rồi, phiền phức!”
“Em đó, thể chất kém, một giây phút cũng không chịu được lạnh.” Lưu Trạch Hằng còn bảo cô mang luôn giầy thể thao của mình, anh mang không vừa dép của Lưu Tiêu Di chỉ đành cầm đồ lót chân. Nhưng thời tiết rất lạnh, hai cái chân của anh không ngừng xoa vào nhau.
Lưu Trạch Hằng ngồi xuống nắm lấy tay của Lưu Tiêu Di, dùng hơi ấm trong tay xoa bàn tay lạnh ngắt của cô: “Ấm hơn chưa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lưu Tiêu Di gật đầu.
Lưu Trạch Hằng nắm lấy tay của cô, tay còn lại lấy từ trong túi áo ra một chiếc điện thoại, nhìn trong giây lát rồi nói: “Vẫn còn năm phút nữa.”
“Ừ.”
Hai người dựa vào nhau ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài sân thượng. Bên ngoài là một con đường rực rỡ ánh đèn, vì đêm đã về khuya không có ai nên lại rất yên tĩnh.
Trong lúc chờ đợi, đột nhiên Lưu Tiêu Di thốt ra một câu: “Em thích như vậy.”
“Hả?” Đầu của hai người đang dựa vào, Lưu Trạch Hằng khẽ nghiêng đầu liếc nhìn cô.
“Thích ngắm cảnh đêm với anh.”
“Sau này, chúng ta sẽ làm việc này nhiều hơn.” Lưu Trạch Hằng hôn lên mái tóc của cô rồi nói : “Được!”
Thật ra không cần nhìn thời gian để biết 0 giờ, thành phố nhỏ không có hoạt động đếm ngược, nhưng cũng có vài người sẽ rủ người thân, bạn bè làm hoạt động đếm ngược, liên tiếp có thể nghe thấy những âm thanh reo mừng trên phố, chắc là đã tới 0 giờ rồi.
“Chúc mừng năm mới, Tiêu Di.”
“Chúc mừng năm mới!”
Tay của Lưu Trạch Hiên sờ vào trong túi quần thể thao rộng thùng thình, lấy ra một hộp quà màu hồng, nhét vào trong tay của Lưu Tiêu Di: “Tặng em này.”
“Hả? Còn được nhận quà nữa hả?”
Lưu Tiêu Di cảm thấy rất ngạc nhiên, mở hộp quà ra là một chiếc đồng hồ có dây đeo màu hồng. Tuy không phải là nhãn hiệu nổi tiếng gì nhưng trông rất tinh xảo, xinh xắn.
“Rất đắt phải không?” Mặc dù không phải là nhãn hiệu lớn, nhưng cô đoán cũng phải năm, sáu trăm đồng đó, gần bằng ba tháng tiền tiêu vặt của cô.
“Cũng rẻ thôi, anh còn có tiền học bổng.”
Tiền học bổng của Giang Trung rất phong phú. Mỗi học kỳ, học sinh có thành tích học tập tốt ở mỗi lớp của mỗi năm đều được hơn một nghìn tệ tiền học bổng. Học kỳ nào Lưu Trạch Hằng đều nhận được, hơn nữa mẹ Hằng từ trước đến nay cũng không giữ số tiền đó, vì vậy anh có một kho tiền nhỏ của riêng mình.
Lưu Trạch Hằng dặn đi dặn lại: “Sau này, thi cử nhớ đeo chiếc đồng hồ này trên tay, nhìn thời gian để làm bài, biết chưa?”
Sau khi Lưu Tiêu Di được Lưu Trạch Hằng kèm cặp trong vài tháng, kết quả học tập đã cải thiện rõ rệt. Nhưng vẫn còn vài khuyết điểm nhỏ, tuy vấn đề sẽ được giải quyết, nhưng tốc độ còn hơi chậm. thường xuyên không có đủ thời gian để hoàn thành bài thi trong các kỳ thi thử.
Lưu Tiêu Di luôn phàn nàn rằng mỗi lần cô đến phòng thí nghiệm để thi thử, ở đó không có đồng hồ cũng không biết thời gian. Lúc cô giao thông báo còn mười lăm nữa, cô thì vẫn còn rất nhiều câu chưa làm hết.
“Cảm ơn anh nha!”
Lưu Trạch Hằng lấy đồng hồ từ trong hộp ra, làm ấm dây đeo kim loại rồi đeo thử có vừa vặn hay không. Lưu Tiêu Di nhìn động tác của anh, bật cười nói: “Anh cứ cẩn thận quá, em làm gì có lạnh như vậy chứ?”
“Em là bảo bối của anh.”
Giọng điệu của Lưu Trạch Hằng vô cùng mập mờ, Lưu Tiêu Di cúi đầu vì ngại ngùng.
Gió lạnh cũng không thổi không khí ấm áp đang bao trùm.
“Tiêu Di, anh yêu em…”
Anh nói nhỏ bên tai cô, một ngày mới, một lời tỏ tình mới.
Sau khi Tết qua không lâu thì có kỳ thi nghệ thuật chung. Các học sinh mỹ thuật năm ba được các thầy mỹ thuật của trường cử đi tham gia kỳ thi mỹ thuật chung cấp tỉnh ở thành phố Thanh Dương. Lưu Trạch Hằng không yên tâm, tự mình mua vé đến thành phố Thanh Dương cùng với cô.
Nhà trường đã đặt phòng trọ cho học sinh là khách sạn gần nơi diễn ra cuộc thi. Bởi vì số học sinh trên toàn tỉnh thi tập trung rất nhiều. Những khách sạn hay phòng trọ quanh đó, thậm chí những phòng trọ không tiếng tăm cũng chật cứng rồi. Lưu Trạch Hằng chưa tìm được chỗ ở lại.
Nhà trường đã có đặt trước phòng đôi và phòng đơn, Lưu Tiêu Di được chia ở phòng đôi cùng với một bạn nữ. Vấn đề an toàn của cuộc thi nên phòng đơn sẽ cho các thầy cô giáo và học sinh nam ở, học sinh nữ đều ở phòng đôi. Bình thường Lưu Trạch Hằng không làm quen với các bạn học trong lớp, nên đương nhiên anh không thể nói những câu như rủ người khác ở lại một đêm.
Cuối cùng, sau khi quyết định ăn tối với Lưu Tiêu Di xong, tự anh dừng chân ở một khách sạn cách đó hơi xa một chút. Kiếp trước, anh đã sống ở Thanh Dương mười năm rồi và khá quen thuộc với thanh phố này. Huống hồ, anh cũng đã hẹn với Lưu Tiêu Di là sau khi thi xong ở lại thành phố Thanh Dương hơn một ngày, để hồi tưởng một chút “quá khứ”.
Cơm tối là tự do lựa chọn, mọi người đều chọn đồ ăn ở quán thức ăn nhanh gần khách sạn.
Gần khách sạn không có quán cơm nào tốt, Lưu Tiêu Di bắt đầu lo lắng, bởi vì Lưu Trạch Hằng từ nhỏ có tính thích sạch sẽ, dạ dày không chịu được những thứ đồ mất vệ sinh, cần phải đến nơi đảm bảo để ăn cơm. Lần trước, Lưu Trạch Hằng và Lưu Tiêu Di ăn một bữa bún cay thập cẩm ở một tiệm ăn nhỏ không có giấy phép kinh doanh, anh đã bị mất nước hơn một ngày trời.
“Mcdonalds có được không?” Những con phố gần đó rất đông người, quán ăn vặt cũng nhiều, mặt tiền không tốt lắm, cảm thấy mất vệ sinh. Hai người đi dạo một vòng quanh đó, cuối cùng Lưu Tiêu Di chỉ vào Mcdonalds, bởi vì cô mệt rồi.
Lưu Trạch Hằng lắc đầu, anh không chịu nổi mùi dầu mỡ, thấy Lưu Tiêu Di thấm mệt, nói: “Hay là em ăn đi, buổi tối anh đi tìm khách sạn ở chỗ khác để ăn tối.”
“Vậy cũng được.”
Cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Cửa hàng Mcdonalds mà họ định đến là ở dưới tầng trệt, sau khi đi xuống thì vô tình phát hiện một nhà hàng băng chuyền sủi cảo, hai người không chút do dự đi ăn tối ở đó.
Sau khi thanh toán, hai người mỗi người vừa cầm cái khay gắp đồ ăn vừa đi gắp đồ ăn, đi tìm chỗ ngồi. Cũng đúng lúc gặp Trình Trí An vừa ăn vừa nói chuyện với một học sinh nam. Vào giờ cao điểm như đi ăn cơm thì chuyện chỗ ngồi vốn dĩ rất căng thẳng, nhưng hai người họ chiếm một chỗ bốn người ngồi.
Lưu Tiêu Di bước đến chào hỏi Trình Trí An: “Trí An, chúng tôi có thể ngồi ở đây không?”
Trình Trí An nhìn Lưu Trạch Hằng phía sau Lưu Tiêu Di, chào hỏi: “Thật là trùng hợp, các cậu ngồi đi.”
Học sinh kia không phải là học sinh của trường Giang Trung, nhưng cũng xấp xỉ tuổi của họ. Anh nhìn thấy hai người họ, khay đồ ăn đẩy đến băng chuyền của Trình Trí An, tự mình đến bên cạnh Trình Trí An tiếp tục ăn cơm.
Sau khi Trình Trí An thấy hai người đã ngồi xuống, theo lệ thì giới thiệu người bạn bên mình: “Đây là bạn học của mình trong lớp đào tạo ở thành phố Thanh Dương, gọi là A Uy, cậu ấy là người gốc thành phố.”
Lưu Tiêu Di cũng theo lệ cũ mà giới thiệu bản thân: “Mình tên là Lưu Tiêu Di, anh ấy tên là Lưu Trạch Hằng, đều là bạn cùng lớp của Trí An.”
A Uy hỏi: “Đều là học sinh khoa mỹ thuật sao?”
Trình Trí An “phì” cười, nhìn Lưu Trạch Hằng, nói: “Đó là ông xã đi thi cùng.”
A Uy tỏ vẻ đã hiểu: “À~”
Khoảng thời gian này, Trình Trí An đều huấn luyện ở thành phố Thanh Dương, chỉ khi nhà trường tổ chức kỳ thi lần này mới quay về để thi. Nhưng sau kỳ thi chung vào ngày mai, thì anh sẽ quay về thanh phố Giang Hộ để học lớp bổ túc văn hóa.
“Gần đây ở trường thế nào, có ai ở trường bắt nạt cậu không?” Trình Trí An theo lệ hỏi một câu. Anh bình thường rất bận, rất ít khi dành thời gian nói chuyện với Lưu Tiêu Di. Kể từ khi nói đùa trong hội thể thao của trường, Lưu Tiêu Di cũng không giữ lại trong lòng, có lẽ là việc học rất bận, thật ra ít nhiều để ý tới Lưu Trạch Hằng.
Lưu Tiêu Di đáp: “Xem cậu nói kìa, mình thực sự giống với người dễ bị người khác bắt nạt sao, mình có bao giờ bị người khác bắt nạt chưa?”
“Được rồi, được rồi, không có ai bắt nạt cậu, cậu là tuyệt nhất!” Trình Trí An bất lực giơ tay lên, tỏ vẻ đầu hàng, tiếp tục ăn cơm.
Mọi người trầm mặc một hồi, Trình Trí An lại hỏi: “Đúng rồi, Trạch Hằng ngủ ở đâu đó?”
Lưu Tiêu Di trả lời thay Lưu Trạch Hằng: “Anh ấy không đặt được phòng ở đây, đợi lát nữa có thể đến Hiểu Cảng (cách đây khoảng hai trạm tàu điện ngầm) thử xem sao.”
Trinh Trí An hỏi: “Vừa đúng lúc tôi có một phòng đơn, có muốn ngủ lại cùng tôi không?”
Vốn dĩ Lưu Trạch hằng muốn từ chối, kết quả người con gái bên cạnh còn nhanh hơn anh một bước: “Được chứ!”
Cái quái gì vậy, chút tiền khách sạn anh đây không thiếu sao phải ngủ cùng giường với một thằng con trai chứ?
Chuyển ngữ: Zhuang