Trúc Mã Là Ông Xã Tương Lai
Chương 38: Nếu Đã Không Quan Tâm, Vậy Cần Gì Phải Tỏ Ra Đau Thương
Đêm khuya mùa đông, tuyết ngoài trời không ngừng rơi, càng lúc càng lạnh đến thấu xương.
Tiếu Sam không ngủ được. Trong đầu hoàn toàn đều là bức ảnh kia, cũng không thèm nhắn tin hỏi Hàn Mặc Thần.
Mặc dù cô đủ bình tĩnh để chờ hắn giải thích, nhưng không thể phủ nhận, cô thực sự khó chịu.
Cô lại ngồi dậy, ôm gối suy nghĩ lung tung. Lại nghĩ đến Giang Cửu, cô không nhịn được hơi lo lắng.
Nghĩ kĩ một chút, Tiếu Sam lại cảm thấy Lâm Tần Y thực sự là cố ý, chỉ là dù sao cũng là nghi ngờ.
Vẫn là hy vọng cô ta không như vậy...
Sáng hôm sau, Hàn Mặc Thần cũng không thấy qua chở cô đi học.
Lúc bà Tiếu gọi cô dậy đã gần muộn giờ đến trường, cô cũng không kịp ăn bữa sáng mà tới trường luôn.
Nhìn Tiếu Sam đi rồi, bà Tiếu quay vào nhà, vừa vặn thấy bà Hàn đi ra liền gọi lại, nhỏ giọng hỏi
" Hôm nay không thấy Tiểu Thần qua gọi Tiểu Sam, thằng bé có chuyện gì sao? "
Lạc Gian Khê cũng không biết chuyện gì, bộ dạng lo lắng
" Đang tính hỏi chị đây, thằng bé đi từ sớm rồi, hai đứa nó không phải là cãi nhau đấy chứ? "
Bà Tiếu thở dài
" Không biết, nhưng hôm qua thấy thằng bé nhà họ Giang đưa con bé về "
" Cái gì? Không được, không được, tôi phải xem chuyện gì xảy ra mới được, không thể để bất hòa giữa con dâu và con trai xảy ra được ". Lạc Giản Khê lập tức nhảy dựng lên.
Bà Tiếu gật đầu tán thành. Con rể đã chọn, sao có thể dễ dàng thay đổi.
***
Lúc Tiếu Sam đến trường đã muộn nửa tiết, đến lớp cũng không thấy Hàn Mặc Thần và Giang Cửu đâu.
Lúc cô hỏi Từ Thiên Tước thì cậu ta mới trả lời
" Lên phòng quản sinh uống trà rồi "
" Phòng quản sinh? ". Tiếu Sam ngẩn mặt ra.
Từ Thiên Tước nhớ lại cảnh tượng ban nãy, nhún vai đáp
" Vì tội đánh nhau! "
Cậu ấy kể lại, khi đó Hàn Mặc Thần tới lớp không nói không rằng liền tung thẳng một cú đấm vào mặt Giang Cửu. Giang Cửu không hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không đánh lại, chỉ hỏi lí do tại sao lại đánh cậu ta. Hàn Mặc Thần không trả lời, trực tiếp tung thêm một cú nữa, nhưng Giang Cửu lần này không đứng im, cậu ta né cú đấm đó, hình như làm cho Hàn Mặc Thần thêm điên tiết đánh càng ác liệt. Giang Cửu không chịu nổi nữa liền chuyển thành tấn công. Sau đó hai người họ không nói không rằng đánh nhau một trận, khiến cho cả lớp sợ ngây người. Một lúc sau mới có người báo quản sinh, mới can được hai người ra.
Từ Thiên Tước nói lúc đó cũng có Lâm Tần Y can ngăn hai người kia, chỉ là mới khóc lóc nhảy vào đã bị hất ngã.
Tiếu Sam nghe xong cũng không hiểu rốt cuộc là vì sao hai người bọn họ đánh nhau nữa, chẳng phải hôm trước vẫn rất thân thiết sao?
Giờ giải lao, Tiếu Sam tranh thủ đến phòng quản sinh, hai người bọn họ cũng được thả về. Lúc cô nhìn thấy hai người, cũng không biết nên có cảm xúc gì.
Hai nam thần của trung học A, quần áo xộc xệch, tóc tai thì rối tùm lum, người thì rách khóe miệng, người thì bầm khóe mắt.
Tiếu Sam giật giật khóe miệng, trực tiếp đến trước mặt Hàn Mặc Thần muốn hỏi hắn có sao không. Nhưng hắn thấy cô lại lách qua cô, cứ như không nhìn thấy cô mà rời đi.
Cô quay người lại gọi hắn mấy lần, hắn cũng không dừng lại.
Cô còn muốn gọi nữa nhưng Lâm Tần Y đột nhiên xuất hiện, đi tới quan tâm Hàn Mặc Thần, còn mua cả bông băng.
Tiếu Sam cảm thấy không biết nên làm thế nào. Chuyện khó chịu từ hôm qua đến giờ cô còn chưa hỏi hắn cho rõ ràng, hắn cũng không thèm giải thích với cô một câu. Bây giờ hắn lại lơ cô rốt cuộc là ý gì?
Vừa khó hiểu, vừa khó chịu, phiền muộn trong lòng lại tăng cao. Tiếu Sam nhìn theo bóng lưng hắn rời đi.
Bị thương như thế chắc là rất đau...
Cô thở dài, quay đầu lại thấy Giang Cửu đang ngẩn người nhìn hai người kia. Ánh mắt cậu ta rõ ràng là chua xót.
Tiếu Sam hỏi cậu ta
" Không sao chứ? "
Giang Cửu vẫn không dời ánh mắt, chỉ nói một câu nhẹ bẫng
" Không sao ".
Cho dù nói có sao thì thế nào? Người ta sẽ quan tâm sao, nếu đã không quan tâm, vậy cần gì phải tỏ ra đau thương...
Tiếu Sam và Giang Cửu về lớp, Hàn Mặc Thần ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai người đi cùng nhau, tâm trạng của hắn đùng một cái lại tăng vọt.
Hắn gạt tay Lâm Tần Y đang tính dán băng cá nhân cho hắn, đứng phắt dậy bước ra ngoài. Lúc đi ngang Tiếu Sam liền bị cô cầm tay giữ lại
" Tiểu Thần, cậu như thế là sao? "
Tiếu Sam không ngủ được. Trong đầu hoàn toàn đều là bức ảnh kia, cũng không thèm nhắn tin hỏi Hàn Mặc Thần.
Mặc dù cô đủ bình tĩnh để chờ hắn giải thích, nhưng không thể phủ nhận, cô thực sự khó chịu.
Cô lại ngồi dậy, ôm gối suy nghĩ lung tung. Lại nghĩ đến Giang Cửu, cô không nhịn được hơi lo lắng.
Nghĩ kĩ một chút, Tiếu Sam lại cảm thấy Lâm Tần Y thực sự là cố ý, chỉ là dù sao cũng là nghi ngờ.
Vẫn là hy vọng cô ta không như vậy...
Sáng hôm sau, Hàn Mặc Thần cũng không thấy qua chở cô đi học.
Lúc bà Tiếu gọi cô dậy đã gần muộn giờ đến trường, cô cũng không kịp ăn bữa sáng mà tới trường luôn.
Nhìn Tiếu Sam đi rồi, bà Tiếu quay vào nhà, vừa vặn thấy bà Hàn đi ra liền gọi lại, nhỏ giọng hỏi
" Hôm nay không thấy Tiểu Thần qua gọi Tiểu Sam, thằng bé có chuyện gì sao? "
Lạc Gian Khê cũng không biết chuyện gì, bộ dạng lo lắng
" Đang tính hỏi chị đây, thằng bé đi từ sớm rồi, hai đứa nó không phải là cãi nhau đấy chứ? "
Bà Tiếu thở dài
" Không biết, nhưng hôm qua thấy thằng bé nhà họ Giang đưa con bé về "
" Cái gì? Không được, không được, tôi phải xem chuyện gì xảy ra mới được, không thể để bất hòa giữa con dâu và con trai xảy ra được ". Lạc Giản Khê lập tức nhảy dựng lên.
Bà Tiếu gật đầu tán thành. Con rể đã chọn, sao có thể dễ dàng thay đổi.
***
Lúc Tiếu Sam đến trường đã muộn nửa tiết, đến lớp cũng không thấy Hàn Mặc Thần và Giang Cửu đâu.
Lúc cô hỏi Từ Thiên Tước thì cậu ta mới trả lời
" Lên phòng quản sinh uống trà rồi "
" Phòng quản sinh? ". Tiếu Sam ngẩn mặt ra.
Từ Thiên Tước nhớ lại cảnh tượng ban nãy, nhún vai đáp
" Vì tội đánh nhau! "
Cậu ấy kể lại, khi đó Hàn Mặc Thần tới lớp không nói không rằng liền tung thẳng một cú đấm vào mặt Giang Cửu. Giang Cửu không hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không đánh lại, chỉ hỏi lí do tại sao lại đánh cậu ta. Hàn Mặc Thần không trả lời, trực tiếp tung thêm một cú nữa, nhưng Giang Cửu lần này không đứng im, cậu ta né cú đấm đó, hình như làm cho Hàn Mặc Thần thêm điên tiết đánh càng ác liệt. Giang Cửu không chịu nổi nữa liền chuyển thành tấn công. Sau đó hai người họ không nói không rằng đánh nhau một trận, khiến cho cả lớp sợ ngây người. Một lúc sau mới có người báo quản sinh, mới can được hai người ra.
Từ Thiên Tước nói lúc đó cũng có Lâm Tần Y can ngăn hai người kia, chỉ là mới khóc lóc nhảy vào đã bị hất ngã.
Tiếu Sam nghe xong cũng không hiểu rốt cuộc là vì sao hai người bọn họ đánh nhau nữa, chẳng phải hôm trước vẫn rất thân thiết sao?
Giờ giải lao, Tiếu Sam tranh thủ đến phòng quản sinh, hai người bọn họ cũng được thả về. Lúc cô nhìn thấy hai người, cũng không biết nên có cảm xúc gì.
Hai nam thần của trung học A, quần áo xộc xệch, tóc tai thì rối tùm lum, người thì rách khóe miệng, người thì bầm khóe mắt.
Tiếu Sam giật giật khóe miệng, trực tiếp đến trước mặt Hàn Mặc Thần muốn hỏi hắn có sao không. Nhưng hắn thấy cô lại lách qua cô, cứ như không nhìn thấy cô mà rời đi.
Cô quay người lại gọi hắn mấy lần, hắn cũng không dừng lại.
Cô còn muốn gọi nữa nhưng Lâm Tần Y đột nhiên xuất hiện, đi tới quan tâm Hàn Mặc Thần, còn mua cả bông băng.
Tiếu Sam cảm thấy không biết nên làm thế nào. Chuyện khó chịu từ hôm qua đến giờ cô còn chưa hỏi hắn cho rõ ràng, hắn cũng không thèm giải thích với cô một câu. Bây giờ hắn lại lơ cô rốt cuộc là ý gì?
Vừa khó hiểu, vừa khó chịu, phiền muộn trong lòng lại tăng cao. Tiếu Sam nhìn theo bóng lưng hắn rời đi.
Bị thương như thế chắc là rất đau...
Cô thở dài, quay đầu lại thấy Giang Cửu đang ngẩn người nhìn hai người kia. Ánh mắt cậu ta rõ ràng là chua xót.
Tiếu Sam hỏi cậu ta
" Không sao chứ? "
Giang Cửu vẫn không dời ánh mắt, chỉ nói một câu nhẹ bẫng
" Không sao ".
Cho dù nói có sao thì thế nào? Người ta sẽ quan tâm sao, nếu đã không quan tâm, vậy cần gì phải tỏ ra đau thương...
Tiếu Sam và Giang Cửu về lớp, Hàn Mặc Thần ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai người đi cùng nhau, tâm trạng của hắn đùng một cái lại tăng vọt.
Hắn gạt tay Lâm Tần Y đang tính dán băng cá nhân cho hắn, đứng phắt dậy bước ra ngoài. Lúc đi ngang Tiếu Sam liền bị cô cầm tay giữ lại
" Tiểu Thần, cậu như thế là sao? "
Tác giả :
Nhật Hy