Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh
Chương 19: Thi đấu đầu bếp
Ngày hôm sau, người mà Tào Nhất Lâm có chút sợ hãi không xuất hiện, ngược lại Từ Vân đã đến phòng bệnh từ sáng sớm, không nói gì, chỉ ngồi an vị một bên, nhìn đèn nhìn cửa sổ nhưng không nhìn người.
Tào Nhất Lâm mở miệng mấy lần, cuối cùng vẫn là không tìm được lời mở đầu thích hợp.
Mười phút trôi qua, Từ Vân kéo ghế dời đến bên giường, “Anh, không sao chứ?”
Tào Nhất Lâm lắc đầu, “Không sao, ngủ đủ là khỏe rồi.”
“Chuyện cái máy tính của tôi…”
“Xin lỗi.” Tào Nhất Lâm áy náy.
“Quên đi, thấy anh mấy ngày không ngủ, giúp tôi thu thập mấy… thứ đó, tha thứ cho anh.” Từ Vân vỗ xuống vai cậu.
“Cảm ơn.” Tào Nhất Lâm lúc này mới nở nụ cười, cậu không ngờ cô lại dễ dàng tha thứ cho mình như vậy.
“…Đừng, đừng khách khí.” Từ Vân thầm trấn an trái tim mình, cô vẫn cho rằng đồng chí Tiểu Tào là chính trực thụ, thế nào thoáng cái lại cười yêu nghiệt như thế, nụ cười kia thiếu chút nữa làm cô dao động.
“Có điều… mấy thứ đó một mình cô xem thì không sao, Từ Trình Từ Mặc dù sao cũng còn nhỏ, sau này lúc cô xem thì cẩn thận một chút.” Vui vẻ xong nhịn không được vẫn căn dặn cô.
“…Tôi biết rồi, sao anh còn dài dòng hơn cả anh tôi nữa.” Từ Vân bĩu môi, “Được rồi, có một chuyện tôi cứ nghĩ mãi, nghĩ cần phải nói cho anh biết.”
“Chuyện gì?”
“Thật ra từ lần trước máy tính tôi bị hỏng, tôi đã mua ổ cứng mỗi tuần sẽ chép dữ liệu vào trong đó, cho nên… dù anh hai có đổi máy tính của tôi, thì cũng không ảnh hưởng lớn đến tôi.” Từ Vân nhìn chằm chằm tấm chăn trắng như là phát hiện ra cái gì thú vị lắm trên đó.
“Ngày, ngày đó cô khóc…” Nếu đã không quan trọng thì tại sao, ngày đó lại gào khóc… thê lương như vậy.
“Diễn trò cho anh hai nhìn ấy mà.” Từ Vân ha ha cười gượng hai tiếng.
“Cô không phải còn tuyệt thực…” Những món ăn kia đều được đem về nguyên xi không hề động.
“Ha ha, tôi để anh Thư Vệ lén tiếp tế lương thực vào, cho nên mỗi ngày đều có ăn. Có điều anh phải biết là, cơm anh nấu bày ra trước mặt tôi, đó là mê hoặc lớn cỡ nào a, tôi thiếu chút nữa đã không khống chế được mình…” Rõ ràng là cô bị “tổn thương”, thế quái nào mà nhìn dáng vẻ chịu đả kích của cậu, ngược lại khiến cho cô có cảm giác hơi áy náy.
Tào Nhất Lâm chịu đả kích không vì cái gì khác, chính là vì bảy đêm cậu chịu đựng để thu thập mấy thứ đó, đều là uổng phí.
“Thật ra tôi đã xem những thứ anh thu thập giúp tôi, mặc dù phần lớn tôi đã có, nhưng vẫn có một phần nhỏ chưa có đó. Cảm ơn nha.” Thật sự là oán khí của Tào Nhất Lâm vô cùng mãnh liệt, Từ Vân cảm thấy thái dương bắt đầu đổ mồ hôi. “Thấy anh không sao rồi, tôi, tôi về trước đây, còn phải làm bài tập nữa.” Từ Vân đứng lên, xê dịch đến cửa, đợi đến bên cạnh, “Bái bai” rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
“Bái…”
Lời còn chưa nói hết, đã thấy Từ Uy đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Tào Nhất Lâm thu tay về, lên tiếng chào hỏi, “Ông chủ.”
“Ừm. Sao rồi?” Từ Uy đặt thứ mang tới lên bàn.
“Tốt rồi.” Không biết vì sao lúc này đối mặt với ông chủ có loại cảm giác không được tự nhiên.
“Tiểu Vân đến khá lâu?”
“Ặc, anh thấy rồi.”
“Ừ, tôi thấy nó đến nên không vào.”
“Hả? Anh đến từ lúc nào?” Chuyện bọn họ nói, hắn không phải đều nghe hết đấy chứ?
“Nên nghe đều nghe được.”
“Chuyện đó…”
“Ăn chưa?”
“Vẫn chưa, thật ra…”
“Tôi có mang cháo, cậu ăn lót dạ trước, ngủ hai ngày cũng chưa ăn gì, ăn nhẹ chút trước đã.” Từ Uy đem cháo mang tới từ nhà ăn múc ra một chén.
“Cảm ơn. Tôi…”
“Ăn xong rồi nói.”
Tào Nhất Lâm nhận lấy cái chén trong tay Từ Uy, “Ờ…”
Lúc này tiếng đập cửa vang lên, Từ Uy nói, “Ai?”
“Bác sĩ tuần phòng.”
“Vào đi.”
Từ Uy nhìn người mới tới nhịn không được hỏi, “Hôm nay là ca của cậu?” Người vừa tới không phải là ai khác chính là Hồ Đông Dũng.
“Ừ.” Hồ Đông Dũng thấy trong mắt Từ Uy xuất hiện một giây kinh ngạc, cầm bệnh án cuối giường lên, “Thiếu ngủ?” Liếc nhìn Tào Nhất Lâm, lại nhìn bệnh án trước mặt.
“Tôi đã ngủ hai ngày, không sao rồi.” Tào Nhất Lâm cũng biết vì thiếu ngủ mà phải nằm viện quả thực không còn lời nào để nói.
“Có chuyện gì lại tới tìm tôi.” Hồ Đông Dũng trước sau xuất hiện không đến một phút đã rời đi.
Nhưng sao Tào Nhất Lâm lại không cảm thấy cái câu “Có chuyện gì lại tới tìm tôi” kia là lời chúc.
Ngồi trên xe, Tào Nhất Lâm đột nhiên nhớ tới một việc, “Ông chủ…”
“Ừ?”
“Bây giờ tôi mới xin nghỉ có thể đừng trừ lương không?”
“…Có thể.”
“Cảm ơn ông chủ.”
“Lão Dương gần đây xin nghỉ về nhà, cho nên bữa trưa cần cậu đưa đến công ty.” Từ Uy lái xe rẽ vào một khúc ngoặt nói.
“À, được.”
“Nếu như thời gian eo hẹp, cậu có thể đem phần của mình tới chung luôn, đến công ty ăn cũng không sao.” Bước đầu tiên là tăng thêm thời gian ở chung của cả hai.
“Vâng.”
“Cậu giúp Tiểu Vân thu thập cái gì?”
“A?” Sao đề tài lại nhảy đến chuyện này.
“Nó có xem mấy bộ phim đó không?”
“Đều có…” Ngẫm lại bảy đêm cậu lục lọi mấy thứ kia trên Baidu Google, mặc dù không có hứng thú gì, nhưng khó tránh khỏi quen thuộc hơn với đam mỹ. Bảy ngày bị tẩy não, đến nỗi bây giờ cậu đối với việc đàn ông và đàn ông ở bên nhau không còn cảm thấy là vấn đề gì nghiêm trọng.
“Vậy bây giờ cậu thấy hai người đàn ông với nhau thế nào?”
“Thì là, thì là những người cùng giới tính yêu nhau thôi…”
Không tệ lắm, không bài xích chính là hiện tượng tốt. Khóe miệng Từ Uy cong lên.
Thấy ông chủ đột nhiên mỉm cười, trong lòng Tào Nhất Lâm run lên một cái, gần đây tâm tình của ông chủ so với khí trời mùa hè còn khó hiểu hơn, sáng nắng chiều mưa, chẳng lẽ là do mệt mỏi quá, xem ra cậu phải hảo hảo bồi bổ cho ông chủ.
Từ Uy thấy bộ dáng Tào Nhất Lâm như là đang ngẩn người, trực tiếp vòng tay sang bên kia của Tào Nhất Lâm.
Tào Nhất Lâm khẩn trương nín thở nhìn ông chủ chỉ cách mình chưa đến năm cm. Chỉ thấy hắn kéo dây an toàn qua cài lại, “Cái này phải cài lại, an toàn.” Từ Uy mỉm cười nói.
“Ặc, phải.” Vừa rồi ông chủ sờ vào eo cậu là không cẩn thận đụng phải đúng không?!
Về nhà, Từ Uy vẫn đưa Tào Nhất Lâm đến tận phòng, tuy cậu cảm thấy mình không có gì đáng ngại, ông chủ hình như phản ứng hơi quá. Thế nhưng Tào Nhất Lâm trực tiếp đem chuyện này quy vào sự quan tâm của cấp trên với cấp dưới.
Đây coi như là lần đầu tiên Từ Uy bước vào phòng Tào Nhất Lâm, dọn dẹp rất sạch sẽ, không có chỗ nào lộn xộn, tựa như con người cậu vậy. “Hôm nay cậu nên nghỉ sớm một chút, mai hẵng bắt đầu làm việc. Hai ngày nay Từ Trình Từ Mặc không được ăn cơm cậu làm, đều gầy mất một vòng. Ngày mai an ủi mọi người, nấu phong phú chút.”
“Được, nếu không, đêm nay tôi…”
“Mai hẵng bắt đầu.”
“Ờ… Được rồi.”
Từ lúc lão Dương về nhà, Tào Nhất Lâm mỗi ngày đều đúng giờ đến công ty đưa cơm, Jack ăn theo cũng được hưởng thụ mỹ thực, khiến y sướng đến phát điên. Còn khen tương lai nếu ai được gả cho Tào Nhất Lâm, thì thực sự quá hạnh phúc.
Tào Nhất Lâm cứ cười cười không trả lời, đối với cậu mà nói nấu ăn không phải công việc, mà là một loại sống, nhìn thấy mỗi một món ăn của mình được làm ra, nói dễ nghe, thì đó là chuyện làm cậu cực kì cảm thấy thỏa mãn.
Ngay lúc Tào Nhất Lâm thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về, Từ Uy đột nhiên lên tiếng, “Đợi tôi một chút, hôm nay tôi cũng về sớm.”
“Ừm.” Vì vậy Tào Nhất Lâm ngồi xuống chiếc sô pha hơi nghiêng về phía Từ Uy, tiện tay cầm quyển tạp chí trên bàn lật lật mấy tờ, đột nhiên tin tức đầu tiên kéo lấy sự chú ý của Tào Nhất Lâm, đó là “Thi đấu đầu bếp ẩm thực châu Á” sắp được tổ chức ở thành phố A, gọi tắt là AC. Cuộc thi này cậu từng được nghe một vị đầu bếp già nhắc tới. Cậu chỉ biết đây là trận tranh tài nấu nướng của các đầu bếp chuyên nghiệp thế giới, hai năm một lần, cũng không nhất định mỗi đợt phải sinh ra quán quân, vì vậy mục đích tranh tài không phải để chọn ra người giỏi nhất, mà là trọng ở việc giao lưu đàm luận về nghệ thuật nấu nướng giữa các đầu bếp các quốc gia. Cuộc thi này tổng cộng có chín vị giám khảo, nhất định phải lấy được tròn năm điểm trong tay tất cả các giảm khảo mới có thể trở thành quán quân, mà chín vị giám khảo đều là những ngôi sao sáng trong giới ẩm thực các quốc gia, muốn lấy được năm điểm trong tay họ, là cực kì khó khăn, cứ xem liên tục hai đợt chưa từng sinh ra quán quân là biết.
Có điều nếu có thể nổi trội trong cuộc tranh tài, thì đối với bản thân đầu bếp mà nói, cũng là một loại vinh quang, hiện nay đầu bếp AC toàn cầu không vượt quá mười người.
Tin tức này Tào Nhất Lâm cũng chỉ xem sơ qua phần cuối, không để trong lòng.
Từ Uy ngồi đối diện cậu ngược lại tinh lực không hề tập trung vào công việc, thỉnh thoảng nhìn Tào Nhất Lâm đem mỗi một biểu cảm của cậu đều khắc vào trong đầu, suy đoán tâm tình lúc này của cậu, có lẽ là nhìn thấy cái gì gợi lên cảm giác hứng thú, xem mãi một trang đó không đổi. Đến cuối cùng đóng tài liệu lại, cất tư liệu vào trong bao, Từ Uy đứng lên nói, “Chúng ta đi thôi.” Vẫn là mang về làm thì hơn.
“A? Ừm…” Hiệu suất của ông chủ thật là cao, lúc này mới hai giờ đã về rồi.
Đi tới trước mặt Tào Nhất Lâm, liếc mắt nhìn nội dung trong tạp chí một cái, “Thi đấu đầu bếp ẩm thực châu Á”?
Tào Nhất Lâm mở miệng mấy lần, cuối cùng vẫn là không tìm được lời mở đầu thích hợp.
Mười phút trôi qua, Từ Vân kéo ghế dời đến bên giường, “Anh, không sao chứ?”
Tào Nhất Lâm lắc đầu, “Không sao, ngủ đủ là khỏe rồi.”
“Chuyện cái máy tính của tôi…”
“Xin lỗi.” Tào Nhất Lâm áy náy.
“Quên đi, thấy anh mấy ngày không ngủ, giúp tôi thu thập mấy… thứ đó, tha thứ cho anh.” Từ Vân vỗ xuống vai cậu.
“Cảm ơn.” Tào Nhất Lâm lúc này mới nở nụ cười, cậu không ngờ cô lại dễ dàng tha thứ cho mình như vậy.
“…Đừng, đừng khách khí.” Từ Vân thầm trấn an trái tim mình, cô vẫn cho rằng đồng chí Tiểu Tào là chính trực thụ, thế nào thoáng cái lại cười yêu nghiệt như thế, nụ cười kia thiếu chút nữa làm cô dao động.
“Có điều… mấy thứ đó một mình cô xem thì không sao, Từ Trình Từ Mặc dù sao cũng còn nhỏ, sau này lúc cô xem thì cẩn thận một chút.” Vui vẻ xong nhịn không được vẫn căn dặn cô.
“…Tôi biết rồi, sao anh còn dài dòng hơn cả anh tôi nữa.” Từ Vân bĩu môi, “Được rồi, có một chuyện tôi cứ nghĩ mãi, nghĩ cần phải nói cho anh biết.”
“Chuyện gì?”
“Thật ra từ lần trước máy tính tôi bị hỏng, tôi đã mua ổ cứng mỗi tuần sẽ chép dữ liệu vào trong đó, cho nên… dù anh hai có đổi máy tính của tôi, thì cũng không ảnh hưởng lớn đến tôi.” Từ Vân nhìn chằm chằm tấm chăn trắng như là phát hiện ra cái gì thú vị lắm trên đó.
“Ngày, ngày đó cô khóc…” Nếu đã không quan trọng thì tại sao, ngày đó lại gào khóc… thê lương như vậy.
“Diễn trò cho anh hai nhìn ấy mà.” Từ Vân ha ha cười gượng hai tiếng.
“Cô không phải còn tuyệt thực…” Những món ăn kia đều được đem về nguyên xi không hề động.
“Ha ha, tôi để anh Thư Vệ lén tiếp tế lương thực vào, cho nên mỗi ngày đều có ăn. Có điều anh phải biết là, cơm anh nấu bày ra trước mặt tôi, đó là mê hoặc lớn cỡ nào a, tôi thiếu chút nữa đã không khống chế được mình…” Rõ ràng là cô bị “tổn thương”, thế quái nào mà nhìn dáng vẻ chịu đả kích của cậu, ngược lại khiến cho cô có cảm giác hơi áy náy.
Tào Nhất Lâm chịu đả kích không vì cái gì khác, chính là vì bảy đêm cậu chịu đựng để thu thập mấy thứ đó, đều là uổng phí.
“Thật ra tôi đã xem những thứ anh thu thập giúp tôi, mặc dù phần lớn tôi đã có, nhưng vẫn có một phần nhỏ chưa có đó. Cảm ơn nha.” Thật sự là oán khí của Tào Nhất Lâm vô cùng mãnh liệt, Từ Vân cảm thấy thái dương bắt đầu đổ mồ hôi. “Thấy anh không sao rồi, tôi, tôi về trước đây, còn phải làm bài tập nữa.” Từ Vân đứng lên, xê dịch đến cửa, đợi đến bên cạnh, “Bái bai” rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
“Bái…”
Lời còn chưa nói hết, đã thấy Từ Uy đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Tào Nhất Lâm thu tay về, lên tiếng chào hỏi, “Ông chủ.”
“Ừm. Sao rồi?” Từ Uy đặt thứ mang tới lên bàn.
“Tốt rồi.” Không biết vì sao lúc này đối mặt với ông chủ có loại cảm giác không được tự nhiên.
“Tiểu Vân đến khá lâu?”
“Ặc, anh thấy rồi.”
“Ừ, tôi thấy nó đến nên không vào.”
“Hả? Anh đến từ lúc nào?” Chuyện bọn họ nói, hắn không phải đều nghe hết đấy chứ?
“Nên nghe đều nghe được.”
“Chuyện đó…”
“Ăn chưa?”
“Vẫn chưa, thật ra…”
“Tôi có mang cháo, cậu ăn lót dạ trước, ngủ hai ngày cũng chưa ăn gì, ăn nhẹ chút trước đã.” Từ Uy đem cháo mang tới từ nhà ăn múc ra một chén.
“Cảm ơn. Tôi…”
“Ăn xong rồi nói.”
Tào Nhất Lâm nhận lấy cái chén trong tay Từ Uy, “Ờ…”
Lúc này tiếng đập cửa vang lên, Từ Uy nói, “Ai?”
“Bác sĩ tuần phòng.”
“Vào đi.”
Từ Uy nhìn người mới tới nhịn không được hỏi, “Hôm nay là ca của cậu?” Người vừa tới không phải là ai khác chính là Hồ Đông Dũng.
“Ừ.” Hồ Đông Dũng thấy trong mắt Từ Uy xuất hiện một giây kinh ngạc, cầm bệnh án cuối giường lên, “Thiếu ngủ?” Liếc nhìn Tào Nhất Lâm, lại nhìn bệnh án trước mặt.
“Tôi đã ngủ hai ngày, không sao rồi.” Tào Nhất Lâm cũng biết vì thiếu ngủ mà phải nằm viện quả thực không còn lời nào để nói.
“Có chuyện gì lại tới tìm tôi.” Hồ Đông Dũng trước sau xuất hiện không đến một phút đã rời đi.
Nhưng sao Tào Nhất Lâm lại không cảm thấy cái câu “Có chuyện gì lại tới tìm tôi” kia là lời chúc.
Ngồi trên xe, Tào Nhất Lâm đột nhiên nhớ tới một việc, “Ông chủ…”
“Ừ?”
“Bây giờ tôi mới xin nghỉ có thể đừng trừ lương không?”
“…Có thể.”
“Cảm ơn ông chủ.”
“Lão Dương gần đây xin nghỉ về nhà, cho nên bữa trưa cần cậu đưa đến công ty.” Từ Uy lái xe rẽ vào một khúc ngoặt nói.
“À, được.”
“Nếu như thời gian eo hẹp, cậu có thể đem phần của mình tới chung luôn, đến công ty ăn cũng không sao.” Bước đầu tiên là tăng thêm thời gian ở chung của cả hai.
“Vâng.”
“Cậu giúp Tiểu Vân thu thập cái gì?”
“A?” Sao đề tài lại nhảy đến chuyện này.
“Nó có xem mấy bộ phim đó không?”
“Đều có…” Ngẫm lại bảy đêm cậu lục lọi mấy thứ kia trên Baidu Google, mặc dù không có hứng thú gì, nhưng khó tránh khỏi quen thuộc hơn với đam mỹ. Bảy ngày bị tẩy não, đến nỗi bây giờ cậu đối với việc đàn ông và đàn ông ở bên nhau không còn cảm thấy là vấn đề gì nghiêm trọng.
“Vậy bây giờ cậu thấy hai người đàn ông với nhau thế nào?”
“Thì là, thì là những người cùng giới tính yêu nhau thôi…”
Không tệ lắm, không bài xích chính là hiện tượng tốt. Khóe miệng Từ Uy cong lên.
Thấy ông chủ đột nhiên mỉm cười, trong lòng Tào Nhất Lâm run lên một cái, gần đây tâm tình của ông chủ so với khí trời mùa hè còn khó hiểu hơn, sáng nắng chiều mưa, chẳng lẽ là do mệt mỏi quá, xem ra cậu phải hảo hảo bồi bổ cho ông chủ.
Từ Uy thấy bộ dáng Tào Nhất Lâm như là đang ngẩn người, trực tiếp vòng tay sang bên kia của Tào Nhất Lâm.
Tào Nhất Lâm khẩn trương nín thở nhìn ông chủ chỉ cách mình chưa đến năm cm. Chỉ thấy hắn kéo dây an toàn qua cài lại, “Cái này phải cài lại, an toàn.” Từ Uy mỉm cười nói.
“Ặc, phải.” Vừa rồi ông chủ sờ vào eo cậu là không cẩn thận đụng phải đúng không?!
Về nhà, Từ Uy vẫn đưa Tào Nhất Lâm đến tận phòng, tuy cậu cảm thấy mình không có gì đáng ngại, ông chủ hình như phản ứng hơi quá. Thế nhưng Tào Nhất Lâm trực tiếp đem chuyện này quy vào sự quan tâm của cấp trên với cấp dưới.
Đây coi như là lần đầu tiên Từ Uy bước vào phòng Tào Nhất Lâm, dọn dẹp rất sạch sẽ, không có chỗ nào lộn xộn, tựa như con người cậu vậy. “Hôm nay cậu nên nghỉ sớm một chút, mai hẵng bắt đầu làm việc. Hai ngày nay Từ Trình Từ Mặc không được ăn cơm cậu làm, đều gầy mất một vòng. Ngày mai an ủi mọi người, nấu phong phú chút.”
“Được, nếu không, đêm nay tôi…”
“Mai hẵng bắt đầu.”
“Ờ… Được rồi.”
Từ lúc lão Dương về nhà, Tào Nhất Lâm mỗi ngày đều đúng giờ đến công ty đưa cơm, Jack ăn theo cũng được hưởng thụ mỹ thực, khiến y sướng đến phát điên. Còn khen tương lai nếu ai được gả cho Tào Nhất Lâm, thì thực sự quá hạnh phúc.
Tào Nhất Lâm cứ cười cười không trả lời, đối với cậu mà nói nấu ăn không phải công việc, mà là một loại sống, nhìn thấy mỗi một món ăn của mình được làm ra, nói dễ nghe, thì đó là chuyện làm cậu cực kì cảm thấy thỏa mãn.
Ngay lúc Tào Nhất Lâm thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về, Từ Uy đột nhiên lên tiếng, “Đợi tôi một chút, hôm nay tôi cũng về sớm.”
“Ừm.” Vì vậy Tào Nhất Lâm ngồi xuống chiếc sô pha hơi nghiêng về phía Từ Uy, tiện tay cầm quyển tạp chí trên bàn lật lật mấy tờ, đột nhiên tin tức đầu tiên kéo lấy sự chú ý của Tào Nhất Lâm, đó là “Thi đấu đầu bếp ẩm thực châu Á” sắp được tổ chức ở thành phố A, gọi tắt là AC. Cuộc thi này cậu từng được nghe một vị đầu bếp già nhắc tới. Cậu chỉ biết đây là trận tranh tài nấu nướng của các đầu bếp chuyên nghiệp thế giới, hai năm một lần, cũng không nhất định mỗi đợt phải sinh ra quán quân, vì vậy mục đích tranh tài không phải để chọn ra người giỏi nhất, mà là trọng ở việc giao lưu đàm luận về nghệ thuật nấu nướng giữa các đầu bếp các quốc gia. Cuộc thi này tổng cộng có chín vị giám khảo, nhất định phải lấy được tròn năm điểm trong tay tất cả các giảm khảo mới có thể trở thành quán quân, mà chín vị giám khảo đều là những ngôi sao sáng trong giới ẩm thực các quốc gia, muốn lấy được năm điểm trong tay họ, là cực kì khó khăn, cứ xem liên tục hai đợt chưa từng sinh ra quán quân là biết.
Có điều nếu có thể nổi trội trong cuộc tranh tài, thì đối với bản thân đầu bếp mà nói, cũng là một loại vinh quang, hiện nay đầu bếp AC toàn cầu không vượt quá mười người.
Tin tức này Tào Nhất Lâm cũng chỉ xem sơ qua phần cuối, không để trong lòng.
Từ Uy ngồi đối diện cậu ngược lại tinh lực không hề tập trung vào công việc, thỉnh thoảng nhìn Tào Nhất Lâm đem mỗi một biểu cảm của cậu đều khắc vào trong đầu, suy đoán tâm tình lúc này của cậu, có lẽ là nhìn thấy cái gì gợi lên cảm giác hứng thú, xem mãi một trang đó không đổi. Đến cuối cùng đóng tài liệu lại, cất tư liệu vào trong bao, Từ Uy đứng lên nói, “Chúng ta đi thôi.” Vẫn là mang về làm thì hơn.
“A? Ừm…” Hiệu suất của ông chủ thật là cao, lúc này mới hai giờ đã về rồi.
Đi tới trước mặt Tào Nhất Lâm, liếc mắt nhìn nội dung trong tạp chí một cái, “Thi đấu đầu bếp ẩm thực châu Á”?
Tác giả :
Á Mạch Ngốc