Trọng Sinh Xuyên Qua - Con Đường Làm Giàu Của Thôn Hoa
Chương 37: Suy Dinh Dưỡng
An Quốc Bang và Trương Xuyên đến Trạm Y tế ở trên trấn Thanh Hà để kiểm tra, bác sĩ thì hết nói đông nói tây kéo chuyện này xả chuyện kia.
“Rốt cuộc có bị bệnh gì hay không? Bệnh gì?” An Quốc Bang nhíu mày, vì sao mà lời bác sĩ nói, mỗi một câu đều nghe không hiểu? Thậm chí đều đang hoài nghi bác sĩ là đang học thuộc lòng.
Trương Xuyên nghi hoặc, “Đoạn vừa nãy cậu nói chính là những việc cần chú ý trong Tây y?”
Ánh mắt bác sĩ hiện lện sự chột dạ, sau đó lại đúng lý hợp tình tổng kết Trương Xuyên chỉ là bị suy dinh dưỡng, ăn uống không điều độ đầy đủ, không có vấn đề gì lớn, làm ít ăn nhiều thịt là được.
An Quốc Bang muốn mắng người, vô nghĩa.
Thôn Thạch Hà thôn có mấy người không suy dinh dưỡng?
Đừng nói người già trẻ nhỏ, chính là đàn ông thân thể khỏe mạnh cũng dinh dưỡng không đầy đủ.
Đến nỗi ăn nhiều thịt?
Ha hả.
Có mà ăn cái cc.
Có thể có khoai lang ăn no bụng cũng đã là hạnh phúc.
An Quốc Bang rất muốn mắng ‘ không đáng tin cậy ’, nhưng lại nhịn xuống. Lúc này những người có thể đi làm ở trạm y tế phần nhiều đều là có chút quan hệ bối cảnh, đến nỗi có bản lĩnh hay không?
Một tháng cũng không có nỏi ba đến năm người bệnh, ai quan tâm.
Đến nỗi những người có bản lĩnh thật sự...... An Quốc Bang nhìn Trương Xuyên một cái...... Đa số đều giống Trương Xuyên, cũng đang ở nông thôn nhặt cứt trâu rồi. Cũng có một ít người giống như An Trình, chết trong tuyệt vọng.
Clm.
An Quốc Bang nghiến răng nghiến lợi, không nói gì nữa, dẫn Trương Xuyên rời trạm y tế về thôn Thạch Hà.
Trương Xuyên cũng không để ý lời bác sĩ nói nhăng nói cuội, không đáng tin cậy, “Không có vấn đề gì lớn là đưược rồi.” Trương Xuyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông vẫn còn muốn sống đến ngày mà thái dương theo lẽ thường dâng lên tới xua tan hết thảy khói mù.
Vì một ngày kia tươi sáng, cho dù nhẫn nhục phụ trọng, kéo dài hơi tàn, ông cũng muốn kiên trì, cần thiết kiên trì.
Nếu đã tới Trấn Thanh Hà, An Quốc Bang khẳng định là phải mau chân đến xem Lý Binh, hỏi một chút công tác phía sau mấy bản vẻ. An Quốc Bang vốn định để Trương Xuyên đợi ông ở chỗ ngã ba đường, nhưng nghĩ đến Trương Xuyên quen biết với An Trình, mà An Trình lại là thầy của Quả vải nhỏ.......
Bởi vì bốn chữ ‘ hoài bích có tội ’, Lý Binh cùng An Quốc Bang lúc nộp lên bản vẽ đều nhất trí che giấu sự tồn tại của An Lệ Nùng. Nhưng nhiều khi, một ít động tác cũng chỉ là ‘ lạy ông tôi ở bụi này ’ mà thôi, người ở bên trên khi nhận được bản vẽ đầu tiên là xuống tay điều tra An Lệ Nùng.
An Lệ Nùng không biết, có chút dấu vết thời đại là không thể tránh khỏi, tỷ như máy xúc đất, máy ủi đất, máy gặt đập liên hợp,.. mà cô vẽ đều là dùng kỹ thuật của 40, 50 năm sau.
Cho dù là máy tuốt lúa chạy bằng bàn đạp, cũng là dùng kỹ thuật của những năm cuối thập niên 80 đầu thập niên 90.
An Lệ Nùng sinh ra sau thiên niên kỷ, tuy là trẻ mồ côi nhưng cũng là trẻ mồ côi ở thành phố lớn, hiểu biết về máy móc nông nghiệp nói chung là qua sách báo, Độ Độ (một phát triển của Baidu, cung cấp thông tin tri thức vô cùng đầy đủ), hoặc ở phòng triển lãm thời đại.
Mặc dù cô đã tránh hết mức có thể, nhưng có rất nhiều kiến thức nâng cao căn bản là che dấu không nổi người trong nghề.
Dưới tình huống An Lệ Nùng không hề hay biết, đã có người đi điều tra đến tận căn nguyên gốc rễ về cô một cách chi tiết đầy đủ nhất, ngay cả tên ‘ Thầy’ của cô là An Trình cũng xuất hiện trước mặt mọi người sau mười mấy năm bị che phủ.
Đã từng là nhà khoa học nho nhã tài hoa hơn người lại biến thành ông lão quét đường cái lôi thôi...... Rõ ràng nên nằm thắng trong hoa tươi tiếng vỗ tay, lại chết rét nơi đầu đường.
Có người tiếc hận cho ông, có người tức giận vì ông...... Sau đó liền có quyết tâm muốn thay đổi.
Đến nỗi tư liệu về An Lệ Nùng, học trò cuối cùng của An Trình cũng được đặt tới trước mặt rất nhiều người. Khi xem tới bản vẽ An Lệ Nùng đưa cho An Quốc Bang, rất nhiều người trong nghề đều hy vọng đây là An Trình thứ hai, thiên tài khoa học kỹ thuật.
An Quốc Bang là thôn trưởng thôn Thạch Hà, có người điều tra An Lệ Nùng căn bản tránh không được ông, hơn nữa ông ccũng trong phạm vi bị dò hỏi. An Quốc Bang là vừa kiêu ngạo lại lo lắng.
Nhìn chằm chằm Trương Xuyên một hồi, An Quốc Bang quyết định dẫn ông cùng đi gặp Lý Binh.
- ---Hết Chương 37----
“Rốt cuộc có bị bệnh gì hay không? Bệnh gì?” An Quốc Bang nhíu mày, vì sao mà lời bác sĩ nói, mỗi một câu đều nghe không hiểu? Thậm chí đều đang hoài nghi bác sĩ là đang học thuộc lòng.
Trương Xuyên nghi hoặc, “Đoạn vừa nãy cậu nói chính là những việc cần chú ý trong Tây y?”
Ánh mắt bác sĩ hiện lện sự chột dạ, sau đó lại đúng lý hợp tình tổng kết Trương Xuyên chỉ là bị suy dinh dưỡng, ăn uống không điều độ đầy đủ, không có vấn đề gì lớn, làm ít ăn nhiều thịt là được.
An Quốc Bang muốn mắng người, vô nghĩa.
Thôn Thạch Hà thôn có mấy người không suy dinh dưỡng?
Đừng nói người già trẻ nhỏ, chính là đàn ông thân thể khỏe mạnh cũng dinh dưỡng không đầy đủ.
Đến nỗi ăn nhiều thịt?
Ha hả.
Có mà ăn cái cc.
Có thể có khoai lang ăn no bụng cũng đã là hạnh phúc.
An Quốc Bang rất muốn mắng ‘ không đáng tin cậy ’, nhưng lại nhịn xuống. Lúc này những người có thể đi làm ở trạm y tế phần nhiều đều là có chút quan hệ bối cảnh, đến nỗi có bản lĩnh hay không?
Một tháng cũng không có nỏi ba đến năm người bệnh, ai quan tâm.
Đến nỗi những người có bản lĩnh thật sự...... An Quốc Bang nhìn Trương Xuyên một cái...... Đa số đều giống Trương Xuyên, cũng đang ở nông thôn nhặt cứt trâu rồi. Cũng có một ít người giống như An Trình, chết trong tuyệt vọng.
Clm.
An Quốc Bang nghiến răng nghiến lợi, không nói gì nữa, dẫn Trương Xuyên rời trạm y tế về thôn Thạch Hà.
Trương Xuyên cũng không để ý lời bác sĩ nói nhăng nói cuội, không đáng tin cậy, “Không có vấn đề gì lớn là đưược rồi.” Trương Xuyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông vẫn còn muốn sống đến ngày mà thái dương theo lẽ thường dâng lên tới xua tan hết thảy khói mù.
Vì một ngày kia tươi sáng, cho dù nhẫn nhục phụ trọng, kéo dài hơi tàn, ông cũng muốn kiên trì, cần thiết kiên trì.
Nếu đã tới Trấn Thanh Hà, An Quốc Bang khẳng định là phải mau chân đến xem Lý Binh, hỏi một chút công tác phía sau mấy bản vẻ. An Quốc Bang vốn định để Trương Xuyên đợi ông ở chỗ ngã ba đường, nhưng nghĩ đến Trương Xuyên quen biết với An Trình, mà An Trình lại là thầy của Quả vải nhỏ.......
Bởi vì bốn chữ ‘ hoài bích có tội ’, Lý Binh cùng An Quốc Bang lúc nộp lên bản vẽ đều nhất trí che giấu sự tồn tại của An Lệ Nùng. Nhưng nhiều khi, một ít động tác cũng chỉ là ‘ lạy ông tôi ở bụi này ’ mà thôi, người ở bên trên khi nhận được bản vẽ đầu tiên là xuống tay điều tra An Lệ Nùng.
An Lệ Nùng không biết, có chút dấu vết thời đại là không thể tránh khỏi, tỷ như máy xúc đất, máy ủi đất, máy gặt đập liên hợp,.. mà cô vẽ đều là dùng kỹ thuật của 40, 50 năm sau.
Cho dù là máy tuốt lúa chạy bằng bàn đạp, cũng là dùng kỹ thuật của những năm cuối thập niên 80 đầu thập niên 90.
An Lệ Nùng sinh ra sau thiên niên kỷ, tuy là trẻ mồ côi nhưng cũng là trẻ mồ côi ở thành phố lớn, hiểu biết về máy móc nông nghiệp nói chung là qua sách báo, Độ Độ (một phát triển của Baidu, cung cấp thông tin tri thức vô cùng đầy đủ), hoặc ở phòng triển lãm thời đại.
Mặc dù cô đã tránh hết mức có thể, nhưng có rất nhiều kiến thức nâng cao căn bản là che dấu không nổi người trong nghề.
Dưới tình huống An Lệ Nùng không hề hay biết, đã có người đi điều tra đến tận căn nguyên gốc rễ về cô một cách chi tiết đầy đủ nhất, ngay cả tên ‘ Thầy’ của cô là An Trình cũng xuất hiện trước mặt mọi người sau mười mấy năm bị che phủ.
Đã từng là nhà khoa học nho nhã tài hoa hơn người lại biến thành ông lão quét đường cái lôi thôi...... Rõ ràng nên nằm thắng trong hoa tươi tiếng vỗ tay, lại chết rét nơi đầu đường.
Có người tiếc hận cho ông, có người tức giận vì ông...... Sau đó liền có quyết tâm muốn thay đổi.
Đến nỗi tư liệu về An Lệ Nùng, học trò cuối cùng của An Trình cũng được đặt tới trước mặt rất nhiều người. Khi xem tới bản vẽ An Lệ Nùng đưa cho An Quốc Bang, rất nhiều người trong nghề đều hy vọng đây là An Trình thứ hai, thiên tài khoa học kỹ thuật.
An Quốc Bang là thôn trưởng thôn Thạch Hà, có người điều tra An Lệ Nùng căn bản tránh không được ông, hơn nữa ông ccũng trong phạm vi bị dò hỏi. An Quốc Bang là vừa kiêu ngạo lại lo lắng.
Nhìn chằm chằm Trương Xuyên một hồi, An Quốc Bang quyết định dẫn ông cùng đi gặp Lý Binh.
- ---Hết Chương 37----
Tác giả :
Minh Cảnh