Trọng Sinh Vi Quan
Chương 32: Ra tay
- Vâng, vâng. Bí thư yên tâm, tôi cam đoan sẽ không có lần sau. Chẳng qua bí thư cũng biết bốn thằng con của ông lão, thêm cả đám cháu trai, cháu gái, con dâu nữa, có ai ở thôn này dám chọc vào bọn họ chứ? Ông lão việc này con vô lực mà. - Sao, bọn họ dám làm phản? Nếu ngay cả bốn thằng ranh đó anh đều không xử lý được thì anh còn làm bí thư thôn làm gì? Về nhà sớm ôm con đi cho xong Phó Đắc Bưu ngoài miệng nói vậy nhưng hắn cũng là người trong thôn nên hiểu rất rõ. Vương gia ở thôn Thượng Sơn này là một gia đình lớn, chỉ riêng đám con dâu rể, cháu dâu rể đã có mấy chục người, coi như là hoành hành bá đạo ở thôn Thượng Sơn. - Được rồi, sau này ông để ý bọn họ cho tôi, lần sau bọn họ còn dám ngược đãi Ông lão thì ông gọi điện cho tôi, tôi tới xử lý bọn họ. - Đúng rồi, giới thiệu với ông một chút, đây là công chức mới của xã chúng ta – Hứa Lập, là sinh viên đại học Bắc Kinh, cuộc thi lần này cậu ấy có thành tích đứng đầu toàn thị xã, Tiểu Hứa có thể đến xã chúng ta cũng là tạo hóa ban cho chúng ta. Bây giờ Hứa Lập là trợ lý chủ tịch xã, sau này nếu có việc đến thôn ông, ông phải tiếp đón thật tốt cho tôi, nếu ta nghe thấy ông nói một chữ không thì tôi lột da ông. - Vâng, bí thư Phó hút thuốc, Tiết lão nhị đưa thuốc mời Hứa Lập rồi cúi đầu nói: - Trợ lý Hứa, hoan nghênh cậu khi nào rảnh đến thôn Thượng Sơn chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công việc. Hứa Lập đương nhiên không tiện từ chối, vừa nhìn Tiết lão nhị đưa thuốc cũng sửng sốt không nghĩ rằng Tiết lão nhị là một bí thư thôn mà lại dùng thuốc Trung Hoa này. Phó Đắc Bưu như nhìn ra tâm tư của Hứa Lập, y nói: - Cậu không biết Tiết lão nhị rồi, nhìn qua không chớp mắt nhưng lại rất khôn khéo, mỏ đá, hồ cá ở thôn này đều do hắn thầu, hành năm cũng có thể thu được vài trăm ngàn. - Được như vậy cũng đều nhờ bí thư Phó giúp nếu không sao tôi có ngày hôm nay. Trợ lý Hứa, bình thường không có việc gì cậu cứ đến thôn chúng tôi, trong nhà tôi có hồ cá, buổi trưa tôi bắt con cá tươi làm nồi lẩu đảm bảo ăn ngon. - Được rồi, không nói điều này, giờ ông đi bảo vợ chuẩn bị mấy con cá to đi, giữa trưa chúng tôi ăn cơm ở nhà ông. Phó Đắc Bưu vỗ vai Tiết lão nhị nói. - Tiểu Hứa, Chúng ta hôm này thừa lúc đến thôn Thượng Sơn giải quyết chuyện cậu Tư xong, tôi mang cậu đi dạo ở đây cho quen với tình hình thôn Thượng Sơn. Hứa Lập gật đầu: - Được, như vậy tôi xin làm phiền bí thư chi bộ Tiết. - Phiền toái gì, việc lên làm mà. Lão Trương, ông đi lên nhà tôi báo vợ tôi biết trưa nay bí thư Phó ăn cơm ở nhà tôi, bảo bà ấy chuẩn bị vài món ăn ngon, nhất định phải có cá. Tiết lão nhị nói với người bên cạnh. Sau khi an bài bữa trưa, Hứa Lập mới đi theo bí thư Phó, Tiết lão nhị cùng nhau tới nhà ông lão. Mọi người vừa tới cổng đã thấy một người bốn mươi tuổi từ trong phòng đi ra. Thấy mọi người đi vào sân, người kia ban đầu là sửng sốt, sau đó tìm hướng chạy trốn. Phó Đắc Bưu hét lớn: - Vương lão tứ, ông quay lại cho tôi, nếu ông có dũng khí chạy chốn thì hôm nay tôi sẽ phá nát nhà ông. Người đang chạy đúng là Vương lão tứ - con của ông lão. Y nghe thấy lời này liền quay đầu đi lại cười nói: - Đâu đâu, Phó ca tới thì tôi sao có thể trốn thoát, tôi chỉ muốn vào nhà chuẩn bị ít hoa quả chiêu đãi các vị. - Đừng nói nhảm nữa. Ông nếu thật có lòng như vậy thì sao không hiếu kính cậu Tư hả?Tôi không cần ông hiếu kính. Phó Đắc Bưu căn bản chỉ muốn nói Vương lão tứ một trận. Vương lão tứ giờ mới nhìn ông lão đang đứng sau đám người, y tiến lên nói: - Cha, sáng nay cha chạy đi đâu vậy? Chúng con tìm cha mãi mà không thấy. Ông lão thấy Vương lão tứ kéo mình liền trốn ra sau lưng Hứa Lập. Vương lão tứ không biết Hứa Lập là ai, y ở trong thôn thường bá đạo giờ thấy Hứa Lập chỉ hai mươi tuổi nên chỉ nhìn nửa con mắt, hắn vung tay đẩy rồi nói: - Cậu tránh ra, tôi đưa bố tôi vào nhà, cậu ngăn cản gì. Phó Đắc Bưu nhìn Vương lão tứ ra tay với Hứa Lập, y sợ Hứa Lập là sinh viên đại học sẽ chịu thiệt nhưng không nghĩ chuyện sau đó lại để bọn họ thất kinh. Vương lão tứ đẩy vào người Hứa Lập nhưng Hứa Lập không động đậy. Vương lão tứ không phục, y dùng hai tay cũng đưa lên, không nghĩ tay vừa đụng lên người Hứa Lập, hai tay Hứa Lập đã túm xuống bắt được tay của Vương lão tứ. Hứa Lập không ưa đám con bất hiếu cho nên xuống tay khá mạnh. Vương lão tứ cao hơn mét bảy, nặng tám mươi cân không ngờ lại bị bắn bay ra ngoài hai mét, ngã xuống mặt đất. Lúc này Phó Đắc Bưu cũng đi tới trước mặt Vương lão tứ một cước đá vào bụng, mắng: - Con mẹ nó chứ, mày là ai mà dám động thủ với Tiểu Hứa? Nếu chạm tới một ngọn tóc Tiểu Hứa, tao đánh gãy một chân mày. Tiểu Hứa, cậu có sao không? - Tôi không sao, Vương lão tứ có sao không, Ở trường tôi cũng học chút võ nên giờ động thủ không biết nặng nhẹ, có thể làm Vương lão tứ bị thương. - Vương lão tứ, mày chết chưa, chưa chết thì nói một tiếng, đừng ở đó giả chết. Phó Đắc Bưu nghe Hứa Lập không sao liền đá Vương lão tứ một cước rồi mắng. - Tôi, hai tay tôi không thể động đậy. Nằm trên đất, Vương lão tứ giãy dụa muốn đứng lên nhưng hai tay không sao cử động được khiến Vương lão tứ sợ hãi vừa nói vừa khóc. Không đợi người khác nói ông lão chạy đến bên Vương lão tứ, dìu Vương lão tứ, ông khóc nói: - Tứ nhi à, con, con làm sao vậy? Cánh tay làm sao? Cử động được không? Vương lão tứ trong thôn hoành hành nửa đời, trừ Phó Đắc Bưu ra thì hắn chưa sợ ai khác, nhưng bây giờ hắn có chút sợ khi thấy Hứa Lập cách đó không xa đang mỉm cười với mình. Vương lão tứ không khỏi thấy lạnh run người. Đối phương nhìn nho nhã như vậy thì mình mới dám ra tay, nhưng người này thật tàn nhẫn, chỉ một đòn làm hai tay mình không cử động được. Lúc này Hứa Lập cũng đi về phía Vương lão tứ, Vương lão tứ hai cánh tay không cử động được nhưng vẫn cố sức kéo lê trốn ra sau lưng ông lão, trong miệng còn nói: - Cậu, cậu đừng tới đây, tôi, tôi… Phó Đắc Bưu lúc này cũng không yên tâm, y tiến đến nói nhỏ với Hứa Lập: - Cậu không làm gì hắn đó chứ, tôi thấy hai cánh tay hắn…. - Bí thư Phó yên tâm, không sao đâu, hai cánh tay hắn chỉ bị trật khớp chỉ cần chỉnh lại là được. Phó Đắc Bưu thở dài một hơi, thầm nghĩ: “Không thể nghĩ đại học Bắc Kinh không chỉ dạy văn hóa tốt mà còn dậy công phu tốt như vậy? Đại học Bắc Kinh chính là đại học Bắc Kinh, không phục không được”
Tác giả :
Túy Tử Mộng Sinh