Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư
Chương 41
“Anh nói mấy thứ này có ý gì, hay là, anh muốn làm gì?” Kỳ Bạch nhấc lên mí mắt nhìn người kia, trên mặt lại không xuất hiện bất cứ cảm xúc dao động nào, rõ ràng không vì lời Tề Thất nói mà kinh động.
Tề Thất nghẹn, cảm giác nguyên một bụng lời muốn nói đều bị nghẹn trong cổ họng. Không phải định vạch trần hắn, nhìn bộ dáng hắn thất kinh sao? Lại không ngờ lời mình nói lại bị nghẹn.
“Hừ!” Kỳ Bạch khiêu khích nhìn người kia, nói, “Anh cho rằng ngươi có tư cách mà nói tôi? Anh không phải cũng thế sao, hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, không ai so được ai!”
Tề Thất nghe vậy liền đắc ý cười, hừ hừ nói, “Cái này cậu đã đoán sai! Chuyện của tôi, Việt Đại thiếu gia rất rõ ràng!”
Nhìn bộ dáng người kia đắc ý, Kỳ Bạch phủ định suy nghĩ ban đầu của mình rằng người này là sói đội lốt cừu, đây rõ ràng chính là thiếu gia ngốc nha!
“Vậy anh làm sao mà biết Việt Kha không biết chuyện của tôi!” Kỳ Bạch tức giận hỏi lại.
Tề Thất lập tức chần chừ, theo lý thuyết Việt Đại thiếu gia thực thông minh, là người thông minh đệ nhất trên thế giới này, chuyện mà mình biết, anh ấy chắc chắn cũng biết. Đương nhiên, thông minh đệ nhất này là do Tề Thất hắn là fan hâm mộ trung thành tự mình cho là thế.
Nghĩ vậy, Tề Thất rối rắm. Hắn vốn chỉ định vạch trần bộ mặt thật của Kỳ Bạch, tranh công với y mà thôi!
Kỳ Bạch nhìn dáng vẻ đó nào còn không rõ suy nghĩ của người kia, không khỏi hừ lạnh nói, “Anh nói không sai, tôi là dùng chút tâm kế, thế nhưng Việt Kha sao có thể hoàn toàn không biết? Nếu không phải hết thảy tôi biểu hiện ra ngoài khiến y cảm giác có thể có lợi, y sẽ dẫn tôi đi sao? Sẽ đối đãi với tôi khác biệt sao?”
Nói đến đây, hắn đột nhiên cười, “Nói cho cùng, tôi cùng y bất quá là vì nhu cầu!” Chỉ là chuyện sau này làm thế nào lại phát triển thành tình trạng bây giờ, hắn cũng không biết.
Nghĩ đến lời Việt Kha nói cùng hắn qua cả đời, hai mắt hắn không khỏi u ám.
Hắn không để ý ánh mắt người khác nhìn, từ thái độ thản nhiên của hắn khi mình bị xem là một đồ chơi thì có thể nhìn ra được, hắn cũng không để ý suy nghĩ của người khác. Vạn sự, hắn chỉ cần bản thân sống thoải mái là được.
Kỳ thật, nghĩ như vậy, cùng Việt Kha qua cả đời là lựa chọn tốt nhất!
Y có quyền có tiền, mình ở cùng y, đó không phải cuộc sống mình vẫn muốn sao?
Kỳ Bạch nhất thời thất thần, suy nghĩ trong đầu đã sớm không biết chạy tới ngóc ngách nào rồi.
Phục hồi tinh thần, hắn hỏi Tề Thất, “Sao anh lại ở trong này?” Việt Kha không ở cùng anh sao?
Câu sau Kỳ Bạch không hỏi ra.
Tề Thất nhún nhún vai, nói, “Vừa rồi khi phát nổ, mấy dị năng giả không gian thi triển dị năng thuấn di bọn họ rời đi, tôi và cậu giống nhau, vận khí không tốt, chỉ là một người!”
Kỳ Bạch gật đầu, lại im lặng.
Hắn hiện tại cảm giác tay trái đã không còn cảm giác, cả người đều đang hô hào mệt mỏi, rất muốn cứ như vậy ngủ đi.
Tề Thất nhìn sắc mặt hắn có chút tái nhợt, nhất thời kinh hoảng, đi đến phía trước dò xét hơi thở hắn một chút, nói, “Cậu không sao chứ?” Khi cảm giác được hô hấp kia mặc dù có chút yếu nhưng vẫn tương đối mạnh mẽ, trong lòng cũng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không phải bản thân bận tâm đến người này, mà là nếu để Việt Đại thiếu gia biết người của y gặp chuyện ngay dưới mí mắt của mình, Việt Đại thiếu gia chắc chắn sẽ nổi giận.
Chỉ là, tuy rằng tình huống Kỳ Bạch hiện tại thoạt nhìn còn tốt, thế nhưng vết thương lại chưa cầm máu, cứ như vậy, tình hình cũng không ổn.
“Cậu có mang thứ kia không?” Tề Thất đột nhiên nhớ tới lần trước Việt Kha trọng thương, Kỳ Bạch không biết cho y dùng thứ gì, vết thương nháy mắt liền khép miệng, nảy lên trong lòng,“Ở đâu?”
Kỳ Bạch cũng nhớ ra điểm ấy, nhất thời mắng mình hồ đồ, có thứ tốt như vậy hắn lại còn quên, từ trong túi áo cầm ra một bình thủy tinh, bên trong chứa đầy chất lỏng màu lục ở trong có màu nâu, dưới ánh huỳnh quang màu trắng thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
Cái này là do Kỳ Bạch làm riêng hời còn ở khu Tam, sau này hắn mới biết được hai loại cỏ kia là loài cộng sinh, chỉ khu Tam mới có. Biết chuyện này, hắn cũng quý trọng nó lên, không phải thương thế gì lớn thì không dùng.
Đổ chất lỏng vào miệng vết thương, Kỳ Bạch lập tức cảm giác được từ miệng vết thương truyền đến từng đợt thống khổ nóng rát, nhất thời nhịn không được kêu ra tiếng, trên trán mồ hôi lạnh càng ứa ra.
Vừa rồi bị Kiến tộc gây thương tích, có lẽ là vì tinh thần quá mức căng thẳng ngược lại không cảm thấy đau mấy, nhưng hiện tại vừa trầm tĩnh lại, loại thống khổ này liền rõ ràng hẳn ra. Hắn là người của thế kỷ 21 hòa bình, tuy đã nếm qua không ít cực khổ, thế nhưng nào đã từng bị thương tổn như vậy?
Tề Thất kinh ngạc thấy Kỳ Bạch sau khi bôi chất lỏng trong chai lên tay cùng với miệng vết thương trên vai, lập tức dần dần khỏi.
Cái gì gọi là thịt đỏ xương trắng, người sống lại, hắn nay mới tính là được chứng kiến! So với dị năng chữa trị của trị liệu sư cũng không kém.
Đau đớn qua đi, Kỳ Bạch tựa vào trên tường chỉ có thể vô lực thở, khuôn mặt tái nhợt lại thêm một đôi mắt đen tuyền, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Tề Thất nhất thời mềm lòng.
Kỳ Bạch trong mơ hồ cảm giác dưới thân thật ấm áp, hắn như là được ai cõng đi, đầu tựa trên lưng người kia, rất ấm áp. Hai chân đong đưa theo từng bước, cả người hắn giống như đang nằm trên bông, bay lơ lửng. Người kia đi rất ổn định, chóp mũi ngửi được mùi vị cũng rất quen thuộc, khiến tâm an bình.
“Việt Kha…” Hắn vô ý thức gọi cái tên này.
Khi còn không biết, hắn đã ỷ lại nam nhân này, cho dù là đang trong thời điểm vô ý thức, người đầu tiên nghĩ đến vẫn là y.
Chờ Kỳ Bạch tỉnh lại, mở mắt liền thấy phần đỉnh phát ra ánh huỳnh quang màu trắng, trong đầu đột nhiên chợt lóe một ý niệm: A, mình vẫn ở trong hang ổ Kiến tộc!
Bên cạnh truyền đến tiếng trò chuyện thanh, giọng nói bị áp có chút thấp, Kỳ Bạch xoay qua, liền thấy Việt Kha đang ngồi quay lưng với hắn, đối diện là Tề Thất.
Thấy Việt Kha, Kỳ Bạch có chút kinh hỉ.
“Việt Kha!”
Kỳ Bạch ngồi dậy kêu một tiếng.
Việt Kha đã sớm nghe tiếng đứng dậy đi đến bên người hắn ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu hắn, hỏi, “Trên người không có gì không thoải mái chứ?”
Kỳ Bạch lúc này mới phát hiện vết thương trên người mình đã khỏi hẳn, hắn thấy bên cạnh Tề Thất còn có một nam nhân xa lạ, trong lòng có suy đoán.
Người này có lẽ là một trị liệu sư, không thì vết thương cũng sẽ không khỏi nhanh như vậy!
“Không sao nữa!” Thương trên người khỏi, tinh thần Kỳ Bạch cũng khôi phục lại. Hắn đứng dậy, hoạt động một chút thân thể vì ngủ phải có chút cương ngạnh, hỏi, “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Một ngày!”
Việt Kha nhìn vai cùng tay trái trên người hắn không còn lưu lại dấu vết, khí tức không khỏi trầm đi vài phần.
Y nghĩ, chỉ sợ một thời gian rất dài nữa cũng sẽ không quên nổi cảm giác khi mình thấy bộ dáng Kỳ Bạch không còn khí tức. Quả nhiên, cho dù người ngoài có lưu truyền y lạnh lùng ra sao, thế nhưng rốt cuộc y cũng chỉ là một con người, cũng sẽ thương tâm lo lắng kinh hoảng.
“Ngủ lâu như vậy, chắc đói rồi!” Việt Kha từ bên trong không gian cầm thức ăn ra đưa cho hắn.
Từ trước đó Quân bộ đã bắt đầu nghiên cứu không gian, chỉ là một đoạn thời gian gần đây mới thành công. Không gian hiện tại trên tay y cũng chỉ có năm mươi mét vuông, là nhóm Quân bộ thành công đầu tiên, còn muốn thông dụng, chỉ sợ còn cần thêm thời gian.
Kỳ Bạch cũng biết y có một không gian, lúc trước hắn còn tưởng rằng đó là dị năng không gian, sau này mới biết đã là năng lực giả thì không có khả năng lại xuất hiện dị năng.
Kỳ Bạch ngủ lâu như vậy cũng thấy có chút đói bụng, chưa nói gì lấy thức ăn qua bắt đầu ăn. Loại thức ăn làm riêng cho người ra ngoài nhận nhiệm vụ mày mùi vị tất nhiên không tính là ngon, thế nhưng lại cực kỳ chắc bụng.
Việt Kha cùng hai người Tề Thất tiếp tục nói chuyện.
“Tôi cùng Mạc Kỳ một đường đến đây đều để lại ký hiệu, nếu bọn họ phát hiện sẽ chạy tới! Mà chuyện trước hết chúng ta hiện tại phải làm, là tránh thoát tra xét của Kiến tộc!”
Tề Thất cùng Mạc Kỳ đều gật đầu, chỉ là…
“Khứu giác Kiến tộc rất mạnh chúng ta có thể có cách gì? Chẳng lẽ chỉ có thể không ngừng di chuyển như vậy? Đây cũng không phải biện pháp, nói không chừng chúng ta còn tự mình liền dâng lên họng súng nữa!” Tề Thất nói.
Việt Kha nhíu mày, nói, “Trên người chúng ta mặc dù có thứ che giấu mùi, nhưng cũng tránh không khỏi khứu giác chúng nó!” Nói đến đây, Việt Kha cũng có chút sầu.
Bất luận bọn họ làm sao che giấu, thế nhưng mùi vẫn khác với Kiến tộc, bị phát hiện cũng bình thường.
“Hơn nữa, tôi thấy Kiến tộc kiến chúa chỉ sợ đã sớm biết chúng ta đến!” Mạc Kỳ có chút sầu lo. Nếu bọn họ còn chưa tiến vào Kiến tộc sào huyệt, muốn tránh còn dễ nói, nhưng hiện tại có chút khó khăn. Sào huyệt Kiến tộc có tiếng là mê cung, quanh co lòng vòng, còn ở dưới đất, rất khó đi ra. Rất nhiều người vào sào huyệt Kiến tộc, không phải bị ăn, chính là chết già ở trong này.
Việt Kha gật đầu, từ con Kiến tộc phát nổ kia xem ra, Mạc Kỳ nói rất chính xác. Kiến tộc thợ sẽ không vô duyên vô cớ phát nổ, chỉ có một nguyên nhân, đó chính là bị sai sử, mà có thể sai sử Kiến tộc, cũng chỉ có kiến chúa.
“Như vậy, con kiến chúa kia, chắc chắn là có trí tuệ, thấp nhất cũng là cấp 7!” Nói không chừng đối phương hiện tại đang ở đại bản doanh xem kịch theo dõi bọn họ.
Tề Thất cắn răng, căm giận nói, “Em không tin, chúng ta ngay cả sinh vật hạ đẳng cũng đấu không lại!”
“Nếu cậu xem nhẹ sinh vật hạ đẳng, như vậy chết chính là cậu!” Việt Kha cảnh cáo nhìn hắn một cái,“Vạn sự đều không được xem nhẹ bất luận kẻ nào, bất cứ vật gì, nói không chừng có một ngày cậu sẽ bị kẻ cậu xem thường đánh bại!”
Tề Thất người này, ở Tề gia cũng là được sủng ái, tâm cao khí ngạo, nói khó nghe chút, chính là có chút xem thường người khác. Việt Kha chỉ cần có cơ hội sẽ đánh vào khuyết điểm này của hắn, đáng tiếc đến bây giờ cũng chưa thành công.
Không chỉ hắn, mấy cậu thiên chi kiêu tử kia ai mà không phải như vậy?
Tề Thất bĩu môi, tuy rằng không phản bác, thế nhưng hiển nhiên cũng không đồng ý. Bất quá, trải nghiệm sau này nói cho hắn, xem thường người khác quả nhiên sẽ bị té nhào. Mà hắn, còn là gặp hạn té ngã cả một đời, đều ở trong tay người kia!
Kỳ Bạch ở một bên nghe, nuốt không trôi cắn bánh mỳ trong miệng.
“À ờ, nan đề của các anh, có lẽ tôi có thể giải quyết!”
Tề Thất nghẹn, cảm giác nguyên một bụng lời muốn nói đều bị nghẹn trong cổ họng. Không phải định vạch trần hắn, nhìn bộ dáng hắn thất kinh sao? Lại không ngờ lời mình nói lại bị nghẹn.
“Hừ!” Kỳ Bạch khiêu khích nhìn người kia, nói, “Anh cho rằng ngươi có tư cách mà nói tôi? Anh không phải cũng thế sao, hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, không ai so được ai!”
Tề Thất nghe vậy liền đắc ý cười, hừ hừ nói, “Cái này cậu đã đoán sai! Chuyện của tôi, Việt Đại thiếu gia rất rõ ràng!”
Nhìn bộ dáng người kia đắc ý, Kỳ Bạch phủ định suy nghĩ ban đầu của mình rằng người này là sói đội lốt cừu, đây rõ ràng chính là thiếu gia ngốc nha!
“Vậy anh làm sao mà biết Việt Kha không biết chuyện của tôi!” Kỳ Bạch tức giận hỏi lại.
Tề Thất lập tức chần chừ, theo lý thuyết Việt Đại thiếu gia thực thông minh, là người thông minh đệ nhất trên thế giới này, chuyện mà mình biết, anh ấy chắc chắn cũng biết. Đương nhiên, thông minh đệ nhất này là do Tề Thất hắn là fan hâm mộ trung thành tự mình cho là thế.
Nghĩ vậy, Tề Thất rối rắm. Hắn vốn chỉ định vạch trần bộ mặt thật của Kỳ Bạch, tranh công với y mà thôi!
Kỳ Bạch nhìn dáng vẻ đó nào còn không rõ suy nghĩ của người kia, không khỏi hừ lạnh nói, “Anh nói không sai, tôi là dùng chút tâm kế, thế nhưng Việt Kha sao có thể hoàn toàn không biết? Nếu không phải hết thảy tôi biểu hiện ra ngoài khiến y cảm giác có thể có lợi, y sẽ dẫn tôi đi sao? Sẽ đối đãi với tôi khác biệt sao?”
Nói đến đây, hắn đột nhiên cười, “Nói cho cùng, tôi cùng y bất quá là vì nhu cầu!” Chỉ là chuyện sau này làm thế nào lại phát triển thành tình trạng bây giờ, hắn cũng không biết.
Nghĩ đến lời Việt Kha nói cùng hắn qua cả đời, hai mắt hắn không khỏi u ám.
Hắn không để ý ánh mắt người khác nhìn, từ thái độ thản nhiên của hắn khi mình bị xem là một đồ chơi thì có thể nhìn ra được, hắn cũng không để ý suy nghĩ của người khác. Vạn sự, hắn chỉ cần bản thân sống thoải mái là được.
Kỳ thật, nghĩ như vậy, cùng Việt Kha qua cả đời là lựa chọn tốt nhất!
Y có quyền có tiền, mình ở cùng y, đó không phải cuộc sống mình vẫn muốn sao?
Kỳ Bạch nhất thời thất thần, suy nghĩ trong đầu đã sớm không biết chạy tới ngóc ngách nào rồi.
Phục hồi tinh thần, hắn hỏi Tề Thất, “Sao anh lại ở trong này?” Việt Kha không ở cùng anh sao?
Câu sau Kỳ Bạch không hỏi ra.
Tề Thất nhún nhún vai, nói, “Vừa rồi khi phát nổ, mấy dị năng giả không gian thi triển dị năng thuấn di bọn họ rời đi, tôi và cậu giống nhau, vận khí không tốt, chỉ là một người!”
Kỳ Bạch gật đầu, lại im lặng.
Hắn hiện tại cảm giác tay trái đã không còn cảm giác, cả người đều đang hô hào mệt mỏi, rất muốn cứ như vậy ngủ đi.
Tề Thất nhìn sắc mặt hắn có chút tái nhợt, nhất thời kinh hoảng, đi đến phía trước dò xét hơi thở hắn một chút, nói, “Cậu không sao chứ?” Khi cảm giác được hô hấp kia mặc dù có chút yếu nhưng vẫn tương đối mạnh mẽ, trong lòng cũng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không phải bản thân bận tâm đến người này, mà là nếu để Việt Đại thiếu gia biết người của y gặp chuyện ngay dưới mí mắt của mình, Việt Đại thiếu gia chắc chắn sẽ nổi giận.
Chỉ là, tuy rằng tình huống Kỳ Bạch hiện tại thoạt nhìn còn tốt, thế nhưng vết thương lại chưa cầm máu, cứ như vậy, tình hình cũng không ổn.
“Cậu có mang thứ kia không?” Tề Thất đột nhiên nhớ tới lần trước Việt Kha trọng thương, Kỳ Bạch không biết cho y dùng thứ gì, vết thương nháy mắt liền khép miệng, nảy lên trong lòng,“Ở đâu?”
Kỳ Bạch cũng nhớ ra điểm ấy, nhất thời mắng mình hồ đồ, có thứ tốt như vậy hắn lại còn quên, từ trong túi áo cầm ra một bình thủy tinh, bên trong chứa đầy chất lỏng màu lục ở trong có màu nâu, dưới ánh huỳnh quang màu trắng thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
Cái này là do Kỳ Bạch làm riêng hời còn ở khu Tam, sau này hắn mới biết được hai loại cỏ kia là loài cộng sinh, chỉ khu Tam mới có. Biết chuyện này, hắn cũng quý trọng nó lên, không phải thương thế gì lớn thì không dùng.
Đổ chất lỏng vào miệng vết thương, Kỳ Bạch lập tức cảm giác được từ miệng vết thương truyền đến từng đợt thống khổ nóng rát, nhất thời nhịn không được kêu ra tiếng, trên trán mồ hôi lạnh càng ứa ra.
Vừa rồi bị Kiến tộc gây thương tích, có lẽ là vì tinh thần quá mức căng thẳng ngược lại không cảm thấy đau mấy, nhưng hiện tại vừa trầm tĩnh lại, loại thống khổ này liền rõ ràng hẳn ra. Hắn là người của thế kỷ 21 hòa bình, tuy đã nếm qua không ít cực khổ, thế nhưng nào đã từng bị thương tổn như vậy?
Tề Thất kinh ngạc thấy Kỳ Bạch sau khi bôi chất lỏng trong chai lên tay cùng với miệng vết thương trên vai, lập tức dần dần khỏi.
Cái gì gọi là thịt đỏ xương trắng, người sống lại, hắn nay mới tính là được chứng kiến! So với dị năng chữa trị của trị liệu sư cũng không kém.
Đau đớn qua đi, Kỳ Bạch tựa vào trên tường chỉ có thể vô lực thở, khuôn mặt tái nhợt lại thêm một đôi mắt đen tuyền, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Tề Thất nhất thời mềm lòng.
Kỳ Bạch trong mơ hồ cảm giác dưới thân thật ấm áp, hắn như là được ai cõng đi, đầu tựa trên lưng người kia, rất ấm áp. Hai chân đong đưa theo từng bước, cả người hắn giống như đang nằm trên bông, bay lơ lửng. Người kia đi rất ổn định, chóp mũi ngửi được mùi vị cũng rất quen thuộc, khiến tâm an bình.
“Việt Kha…” Hắn vô ý thức gọi cái tên này.
Khi còn không biết, hắn đã ỷ lại nam nhân này, cho dù là đang trong thời điểm vô ý thức, người đầu tiên nghĩ đến vẫn là y.
Chờ Kỳ Bạch tỉnh lại, mở mắt liền thấy phần đỉnh phát ra ánh huỳnh quang màu trắng, trong đầu đột nhiên chợt lóe một ý niệm: A, mình vẫn ở trong hang ổ Kiến tộc!
Bên cạnh truyền đến tiếng trò chuyện thanh, giọng nói bị áp có chút thấp, Kỳ Bạch xoay qua, liền thấy Việt Kha đang ngồi quay lưng với hắn, đối diện là Tề Thất.
Thấy Việt Kha, Kỳ Bạch có chút kinh hỉ.
“Việt Kha!”
Kỳ Bạch ngồi dậy kêu một tiếng.
Việt Kha đã sớm nghe tiếng đứng dậy đi đến bên người hắn ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu hắn, hỏi, “Trên người không có gì không thoải mái chứ?”
Kỳ Bạch lúc này mới phát hiện vết thương trên người mình đã khỏi hẳn, hắn thấy bên cạnh Tề Thất còn có một nam nhân xa lạ, trong lòng có suy đoán.
Người này có lẽ là một trị liệu sư, không thì vết thương cũng sẽ không khỏi nhanh như vậy!
“Không sao nữa!” Thương trên người khỏi, tinh thần Kỳ Bạch cũng khôi phục lại. Hắn đứng dậy, hoạt động một chút thân thể vì ngủ phải có chút cương ngạnh, hỏi, “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Một ngày!”
Việt Kha nhìn vai cùng tay trái trên người hắn không còn lưu lại dấu vết, khí tức không khỏi trầm đi vài phần.
Y nghĩ, chỉ sợ một thời gian rất dài nữa cũng sẽ không quên nổi cảm giác khi mình thấy bộ dáng Kỳ Bạch không còn khí tức. Quả nhiên, cho dù người ngoài có lưu truyền y lạnh lùng ra sao, thế nhưng rốt cuộc y cũng chỉ là một con người, cũng sẽ thương tâm lo lắng kinh hoảng.
“Ngủ lâu như vậy, chắc đói rồi!” Việt Kha từ bên trong không gian cầm thức ăn ra đưa cho hắn.
Từ trước đó Quân bộ đã bắt đầu nghiên cứu không gian, chỉ là một đoạn thời gian gần đây mới thành công. Không gian hiện tại trên tay y cũng chỉ có năm mươi mét vuông, là nhóm Quân bộ thành công đầu tiên, còn muốn thông dụng, chỉ sợ còn cần thêm thời gian.
Kỳ Bạch cũng biết y có một không gian, lúc trước hắn còn tưởng rằng đó là dị năng không gian, sau này mới biết đã là năng lực giả thì không có khả năng lại xuất hiện dị năng.
Kỳ Bạch ngủ lâu như vậy cũng thấy có chút đói bụng, chưa nói gì lấy thức ăn qua bắt đầu ăn. Loại thức ăn làm riêng cho người ra ngoài nhận nhiệm vụ mày mùi vị tất nhiên không tính là ngon, thế nhưng lại cực kỳ chắc bụng.
Việt Kha cùng hai người Tề Thất tiếp tục nói chuyện.
“Tôi cùng Mạc Kỳ một đường đến đây đều để lại ký hiệu, nếu bọn họ phát hiện sẽ chạy tới! Mà chuyện trước hết chúng ta hiện tại phải làm, là tránh thoát tra xét của Kiến tộc!”
Tề Thất cùng Mạc Kỳ đều gật đầu, chỉ là…
“Khứu giác Kiến tộc rất mạnh chúng ta có thể có cách gì? Chẳng lẽ chỉ có thể không ngừng di chuyển như vậy? Đây cũng không phải biện pháp, nói không chừng chúng ta còn tự mình liền dâng lên họng súng nữa!” Tề Thất nói.
Việt Kha nhíu mày, nói, “Trên người chúng ta mặc dù có thứ che giấu mùi, nhưng cũng tránh không khỏi khứu giác chúng nó!” Nói đến đây, Việt Kha cũng có chút sầu.
Bất luận bọn họ làm sao che giấu, thế nhưng mùi vẫn khác với Kiến tộc, bị phát hiện cũng bình thường.
“Hơn nữa, tôi thấy Kiến tộc kiến chúa chỉ sợ đã sớm biết chúng ta đến!” Mạc Kỳ có chút sầu lo. Nếu bọn họ còn chưa tiến vào Kiến tộc sào huyệt, muốn tránh còn dễ nói, nhưng hiện tại có chút khó khăn. Sào huyệt Kiến tộc có tiếng là mê cung, quanh co lòng vòng, còn ở dưới đất, rất khó đi ra. Rất nhiều người vào sào huyệt Kiến tộc, không phải bị ăn, chính là chết già ở trong này.
Việt Kha gật đầu, từ con Kiến tộc phát nổ kia xem ra, Mạc Kỳ nói rất chính xác. Kiến tộc thợ sẽ không vô duyên vô cớ phát nổ, chỉ có một nguyên nhân, đó chính là bị sai sử, mà có thể sai sử Kiến tộc, cũng chỉ có kiến chúa.
“Như vậy, con kiến chúa kia, chắc chắn là có trí tuệ, thấp nhất cũng là cấp 7!” Nói không chừng đối phương hiện tại đang ở đại bản doanh xem kịch theo dõi bọn họ.
Tề Thất cắn răng, căm giận nói, “Em không tin, chúng ta ngay cả sinh vật hạ đẳng cũng đấu không lại!”
“Nếu cậu xem nhẹ sinh vật hạ đẳng, như vậy chết chính là cậu!” Việt Kha cảnh cáo nhìn hắn một cái,“Vạn sự đều không được xem nhẹ bất luận kẻ nào, bất cứ vật gì, nói không chừng có một ngày cậu sẽ bị kẻ cậu xem thường đánh bại!”
Tề Thất người này, ở Tề gia cũng là được sủng ái, tâm cao khí ngạo, nói khó nghe chút, chính là có chút xem thường người khác. Việt Kha chỉ cần có cơ hội sẽ đánh vào khuyết điểm này của hắn, đáng tiếc đến bây giờ cũng chưa thành công.
Không chỉ hắn, mấy cậu thiên chi kiêu tử kia ai mà không phải như vậy?
Tề Thất bĩu môi, tuy rằng không phản bác, thế nhưng hiển nhiên cũng không đồng ý. Bất quá, trải nghiệm sau này nói cho hắn, xem thường người khác quả nhiên sẽ bị té nhào. Mà hắn, còn là gặp hạn té ngã cả một đời, đều ở trong tay người kia!
Kỳ Bạch ở một bên nghe, nuốt không trôi cắn bánh mỳ trong miệng.
“À ờ, nan đề của các anh, có lẽ tôi có thể giải quyết!”
Tác giả :
Hi Vũ