Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư
Chương 27
Vương Lạc nằm ở trên giường giương mắt lăng lăng nhìn trần nhà, cho dù cái giường này rất mềm mại, nằm thực thoải mái, thế nhưng hiện tại cậu lại không có tâm trạng để ý. Cậu không biết lựa chọn của mình rốt cuộc là đúng hay sai, thế nhưng cậu lại không hối hận.
Cửa đột nhiên mở, từ ngoài cửa một nam nhân đi vào. Đó là một nam nhân diện mạo cực kỳ xuất sắc, ngũ quan sâu sắc, chỉ là mặt không chút biểu cảm, hắn mặc trang phục đen, nhìn rất nghiêm túc, làm người khác không khỏi căng thẳng.
Thấy nam nhân, Vương Lạc lập tức ngồi thẳng lên, theo bản năng nuốt nước miếng một cái, hai tay bất giác nắm chăn.
“Ngài Bắc Đường!” Vương Lạc giống một đứa trẻ làm sai, lo sợ bất an nhìn hắn.
Bắc Đường ngự cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt thản nhiên, không khác gì nhìn một thứ không có sinh mệnh. Hắn như vậy, hoàn toàn khác với cái người đêm qua điên cuồng cùng cậu kia. Nếu không phải tận mắt thấy, Vương Lạc còn tưởng là hai người.
Nghĩ đến đêm qua, mặt Vương Lạc nhịn không được đỏ gay, gắt gao cắn môi dưới.
“Có người muốn gặp em,” Bắc Đường từ trên cao nhìn xuống hai vành tai đỏ lên lộ ra dưới tóc đen kia, ánh mắt có chút hoảng hốt, “Em muốn đi xuống, hay để họ đi lên?”
Hắn nhớ rõ, vành tai này lúc được hắn hôn sẽ không ngừng run rẩy, tựa như người này, sẽ cuộn dưới thân hắn phát run.
Vương Lạc cũng không biết người trước mắt biểu cảm tuy rằng nghiêm túc như thế thế nhưng trong óc lại tràn ngập thứ không thuần khiết, cậu chỉ đang nghĩ là ai tìm mình. Mà vừa mới nghĩ, mặt cậu liền nhăn thành trái khổ qua.
Tiêu rồi, chắc chắn là Thạch Đầu!
“Ngài Bắc Đường, người tìm tôi có phải một thiếu niên không?” Vương Lạc nâng khuôn mặt khẩn trương nhìn Bắc Đường Ngự, cảm xúc lộ ra trong ánh mắt to tròn là kháng cự.
“Sao vậy, em không muốn gặp họ?”
“Không không!” Vương Lạc nhanh chóng lắc đầu, buồn rầu nói thầm, “Chỉ là lo lắng sẽ bị mắng!”
Bắc Đường Ngự đưa tay đặt lên đầu cậu, không nhìn cậu, “Yên tâm đi, ta sẽ không để cậu ta mắng em!” Ngữ khí thản nhiên, thế nhưng Vương Lạc lại an tâm.
“Cám ơn, ngài Bắc Đường, ngài thật sự là người tốt!” Vương Lạc ý cười xán lạn nhìn hắn.
Bắc Đường Ngự được phát thẻ người tốt chỉ nhẹ nhàng ừm một tiếng, thế nhưng vành tai lại bất giác đỏ, một đôi mắt bất giác hướng trước người chi người trên người phiêu.
Dễ thương quá! Muốn nắn bóp quá!
“Ừm, ta đi gọi bọn họ lên!” Đúng lúc đè nén xuống tâm tình rục rịch cùng với bàn tay của mình, Bắc Đường Ngự bỏ lại những lời này rồi ‘trấn định’ mở cửa.
“A! Đợi đã…” Vương Lạc vội vàng kêu lên, vội vã xuống giường, “Tôi cùng ngài đi xuống!” Hắn vội vã đi đến bên người Bắc Đường Ngự, vì bước đi mà cái nơi hôm qua bị dùng quá độ lập tức truyền đến từng đợt ân ẩn đau, Vương Lạc không khỏi nhíu mày.
“A!” Nhìn bàn tay giơ đến trước mắt, Vương Lạc khó hiểu.
“Em không phải thân thể không thoải mái sao?” Bắc Đường Ngự không nhìn cậu, ngữ khí lạnh lùng thản nhiên lên tiếng.
Vương Lạc ngẩn ra, lập tức cười nói, “Vâng, cám ơn ngài!” Vốn cậu còn có chút xấu hổ, nhưng khi thấy vành tai đỏ rực của đối phương, Vương Lạc nghĩ, xem ra cũng không phải chỉ mình cậu cảm thấy xấu hổ.
Kỳ Bạch ngồi trên sô pha ở phòng khách nhìn thấy hình ảnh tốt đẹp Bắc Đường Ngự đỡ Vương Lạc từ trên lầu đi xuống, trong không khí xa lạ giữa hai người lại mang theo một cỗ thân mật kỳ quái.
“Thạch Đầu!” Thấy Kỳ Bạch, Vương Lạc như một đứa trẻ phạm sai lầm đau đáu nhìn hắn.
Kỳ Bạch liếc mắt đánh giá cậu trên dưới, trừ khí sắc có chút không tốt ra, ngược lại không có vấn đề gì lớn, điều này làm cho hắn yên lòng, lập tức liền khó hiểu.
Hắn cùng Việt Kha trước khi đến có đi tìm Tề Thất, đối phương đối với chuyện của Vương Lạc sự cũng là ậm ừ ấp úng, chỉ nói cậu chắc đang ở Bắc Đường gia, hại Kỳ Bạch cho rằng cậu đã gặp chuyện gì.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt Kỳ Bạch rơi xuống Bắc Đường Ngự, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
Vương Lạc vội vàng nói, “Thực xin lỗi, khiến anh lo lắng!”
Kỳ Bạch thở dài một hơi, nói, “Cậu không sao là tốt rồi!”
Hắn lại nhìn về phía Bắc Đường Ngự, tiến lên một bước chắn ánh mắt đối phương dính trên người Vương Lạc không chút nào che giấu, lễ phép nói, “Cám ơn ngài Bắc Đường chăm sóc bạn của tôi!”
Tầm mắt bị chặn!
Bắc Đường Ngự từ đầu đã không thèm liếc Kỳ Bạch giờ đã rốt cuộc miễn cưỡng xê dịch tầm mắt đến hắn, sau đó miễn cưỡng gật gật đầu với hắn.
Loại thái độ không tình nguyện này là sao hả?
“Nếu không còn việc gì nữa, bọn tôi sẽ trở về!” Kỳ Bạch cũng không có ham mê xởi lởi, thái độ cực kỳ lãnh đạm nói, “Cảm tạ Bắc Đường thiếu gia đã chăm sóc Vương Lạc, chúng ta đây trước hết cáo từ!”
“Khoan đã! Ta chưa nói các cậu có thể đi!”
Cái gì?
Kỳ Bạch quay đầu nhìn hắn, nhíu mày nói, “Anh có ý gì?”
Bắc Đường Ngự đi qua, ánh mắt rơi xuống Vương Lạc, đột nhiên một tay kéo lấy Vương Lạc đang ở phía sau hắn vào trong lòng, nói trong tiếng hắn kinh hô, “Cậu có thể đi, thế nhưng, cậu ấy, phải lưu lại!”
Kỳ Bạch không thể tin được nhìn hắn, giọng lạnh lùng nói, “Anh nghĩ anh là ai a? Thượng Đế? Như Lai? Tôn Ngộ Không? Hừ! Bớt giỡn, anh dựa vào quái gì mà cho rằng cậu ấy sẽ lưu lại?”
Kỳ Bạch hiếm khi phẫn nộ, không chỉ Vương Lạc, ngay cả Việt Kha ở một bên vẫn không lên tiếng cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Kỳ Bạch không thường nổi giận, cũng có thể nói hắn rất lười, lười nổi cáu, cảm xúc kịch liệt như vậy ít nhất là lần đầu tiên hai người thấy.
Kỳ Bạch này, mặc dù có chút lười, cũng có chút lạnh lùng, thế nhưng một người nếu được hắn thừa nhận, hắn sẽ đặt ở trong lòng. Mà Vương Lạc, sau nhiều ngày ở chung, hắn đã xem cậu là người một nhà.
Bắc Đường Ngự nghe vậy, sắc mặt bất động, tay lại cố định chặt chẽ người kia vào trong ngực, hắn nhìn Kỳ Bạch, trong ánh mắt mang theo miệt thị, “Tuy rằng không biết mấy cái cậu nói đó là gì…”
Kỳ Bạch nghẹn, hắn quên mất lịch sử nơi này đã đứt gãy, mấy thứ như Như Lai, Thượng Đế, căn bản không ai biết!
“Bất quá,…” Bắc Đường Ngự tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, nói, “Chỉ dựa vào ta là Bắc Đường Ngự, thiếu gia Bắc Đường gia, chỉ cần một câu của ta, cậu không thể ở lại khu Nhất!”
Ngữ khí đương nhiên như thế, khiến người ta một chút cũng không thể nghi ngờ lời hắn nói.
Kỳ Bạch cũng biết đối phương nói là sự thật, con cháu quyền quý, có quyền tùy ý, cơ mà…
Kỳ Bạch đến bên Việt Kha, đắc ý khiêu khích nhìn Bắc Đường Ngự.
Ô dù á hả, hắn cũng có nha!
Ánh mắt Bắc Đường Ngự dao động giữa hai người, lập tức như giật mình nói, “Nguyên lai hai người là loại quan hệ này sao, bất quá, A Kha, ánh mắt của anh từ khi nào lại kém như vậy? Anh trước kia không phải thích loại nam sinh trắng trẻo sao?” Nói rồi, ánh mắt hắn nhìn về phía Kỳ Bạch chói lọi biểu hiện ra hai chữ ‘Đáng Ghét’.
Việt Kha cười, giơ tay đột nhiên ôm Kỳ Bạch vào trong lòng.
“Ê, anh làm gì vậy?”
“Ngoan!” Giống đối đãi với một đứa trẻ, sủng nịch mà ôn nhu xoa đầu hắn, Kỳ Bạch nhất thời tràn ngập oán giận mà lời nghẹn ở trong cổ họng, đỏ bừng mặt ngồi trong lòng y.
Việt Kha vừa lòng quay đầu nhìn Bắc Đường Ngự, thần sắc tuy rằng ôn hòa thế nhưng lại mang theo cường thế, “Anh không được bắt nạt cậu ấy!”
Ngữ khí y tuy rằng ôn hòa hơn nhiều so với những người khác, thế nhưng Bắc Đường Ngự đã hiểu quá rõ y lại rõ ràng thấy cảnh cáo trong mắt: người của ta, không cho phép ngươi bắt nạt!
Bắc Đường Ngự buồn cười, vẫn kiên trì nói:
“Bất quá, ta vẫn chỉ có một câu như vậy, cậu bé này, là không thể giao cho hai người!”
Việt Kha giao hảo cùng Bắc Đường Ngự, cũng hiểu rõ đối phương, nghiêm túc trong giọng nói đối phương y cũng nghe rất thấu đáo. Bất quá, ánh mắt y khi rơi xuống Vương Lạc, có chút khó hiểu.
Y thật sự nhìn không ra Vương Lạc có chỗ nào hay, bộ dạng gầy gò nho nhỏ, dáng người khô cằn giống một tấm bảng giặt đồ, thật không biết Bắc Đường Ngự coi trọng cậu ta ở nào. Y đã hoàn toàn quên mình nhìn Kỳ Bạch cũng là muôn vàn điểm tốt, cho dù đối phương thoạt nhìn bẩn thỉu.
“Tôi cũng vẫn là câu cũ, Vương Lạc, cậu ấy không thể đi cùng anh!” Kỳ Bạch một chút không để nhìn chằm chằm Bắc Đường Ngự, tuy rằng hắn ngồi trong lòng Việt Kha, thế nhưng khí thế một chút cũng không thua.
Hai người đấu mắt, nhất thời, sấm chớp đùng đùng!
“Được rồi!” Việt Kha đảm nhận vị trí người hòa giải, xoa xoa đầu Kỳ Bạch trấn an hắn trước, rồi mới nói, “Hai người tranh tới tranh lui, sao không hỏi ý kiến của nhân vật chính?”
Hai người đầu tiên là sửng sốt, lập tức ánh mắt không hẹn mà cùng phóng tới Vương Lạc, khiến cậu cảm giác áp lực sâu sắc.
“Em phải nghĩ cho kỹ, sự tồn tại của em, sẽ quấy rầy hai người họ!” Trước khi Vương Lạc lên tiếng trả lời, Bắc Đường Ngự nhẹ nhàng đến gần bên tai cậu, ngữ khí bình tĩnh trần thuật.
Câu trả lời đã đến bên miệng của Vương Lạc Nguyên lập tức bị nghẹn, kìm lòng không nổi ném ánh mắt về phía chỗ hai người ôm nhau.
Tồn tại của mình, sẽ khiến bọn họ phức tạp sao?
“Vương Lạc!” Kỳ Bạch thấy cậu không trả lời, lập tức nóng nảy, chỉ vào Bắc Đường Ngự không chút khách khí nói, “Cậu chẳng lẽ thật sự muốn ở cùng cái tên mặt người dạ thú này?”
Mặt người dạ thú!
Bắc Đường Ngự âm thầm cắn răng, ai cũng nói diện mạo của hắn có thể so với Phan An nha!
“Thạch Đầu!” Vương Lạc thấp giọng lên tiếng, cước bộ bất giác lui về phía sau một bước nhỏ, cả người nhìn lại đã hoàn toàn ở trong lòng Bắc Đường Ngự, “Em, em, không về!”
“Cái gì?” Kỳ Bạch kinh ngạc, “Nhưng hắn chỉ là một người xa lạ!”
Người xa lạ…
Ba chữ này sao lại nghe thế nào cũng chói tai, Bắc Đường Ngự lập tức phản bác, “Tôi không phải là người xa lạ, quan hệ giữa tôi và cậu ấy, thân mật hơn nhiều so với cậu tưởng tượng!”
Nói xong, hắn nâng cằm Vương Lạc lên cúi đầu hôn.
Nói nhiều mấy cũng không có sức thuyết phục bằng hành động.
“Thế nào, ai thân ai sơ, cậu nhìn rõ rồi chứ?” Bắc Đường Ngự khiêu khích nhìn hắn.
Kỳ Bạch vẫn không thèm nhìn tên kia, chỉ không chớp nhìn chằm chằm Vương Lạc, “Cậu xác định, muốn ở cùng hắn?”
Vương Lạc cúi đầu, ngập ngừng nói, “Em, muốn ở lại nơi này!” Bởi vì vừa rồi bị hôn, trên mặt cậu có vài phần đỏ, thoạt nhìn như là ngại ngùng.
Kỳ Bạch không biết nên nói cái gì, cuối cùng hắn như đang dỗi kê đầu khoát lên trên vai Việt Kha, nói, “Tôi mặc kệ, mặc kệ đó!” Hắn không có muốn làm mẹ ghẻ chia rẽ nhân duyên.
Dù sao có Việt Kha ở đây, Bắc Đường Ngự này cũng sẽ không khó xử Vương Lạc.
Nghĩ như thế, tâm tình Kỳ Bạch cũng tốt hơn.
Cửa đột nhiên mở, từ ngoài cửa một nam nhân đi vào. Đó là một nam nhân diện mạo cực kỳ xuất sắc, ngũ quan sâu sắc, chỉ là mặt không chút biểu cảm, hắn mặc trang phục đen, nhìn rất nghiêm túc, làm người khác không khỏi căng thẳng.
Thấy nam nhân, Vương Lạc lập tức ngồi thẳng lên, theo bản năng nuốt nước miếng một cái, hai tay bất giác nắm chăn.
“Ngài Bắc Đường!” Vương Lạc giống một đứa trẻ làm sai, lo sợ bất an nhìn hắn.
Bắc Đường ngự cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt thản nhiên, không khác gì nhìn một thứ không có sinh mệnh. Hắn như vậy, hoàn toàn khác với cái người đêm qua điên cuồng cùng cậu kia. Nếu không phải tận mắt thấy, Vương Lạc còn tưởng là hai người.
Nghĩ đến đêm qua, mặt Vương Lạc nhịn không được đỏ gay, gắt gao cắn môi dưới.
“Có người muốn gặp em,” Bắc Đường từ trên cao nhìn xuống hai vành tai đỏ lên lộ ra dưới tóc đen kia, ánh mắt có chút hoảng hốt, “Em muốn đi xuống, hay để họ đi lên?”
Hắn nhớ rõ, vành tai này lúc được hắn hôn sẽ không ngừng run rẩy, tựa như người này, sẽ cuộn dưới thân hắn phát run.
Vương Lạc cũng không biết người trước mắt biểu cảm tuy rằng nghiêm túc như thế thế nhưng trong óc lại tràn ngập thứ không thuần khiết, cậu chỉ đang nghĩ là ai tìm mình. Mà vừa mới nghĩ, mặt cậu liền nhăn thành trái khổ qua.
Tiêu rồi, chắc chắn là Thạch Đầu!
“Ngài Bắc Đường, người tìm tôi có phải một thiếu niên không?” Vương Lạc nâng khuôn mặt khẩn trương nhìn Bắc Đường Ngự, cảm xúc lộ ra trong ánh mắt to tròn là kháng cự.
“Sao vậy, em không muốn gặp họ?”
“Không không!” Vương Lạc nhanh chóng lắc đầu, buồn rầu nói thầm, “Chỉ là lo lắng sẽ bị mắng!”
Bắc Đường Ngự đưa tay đặt lên đầu cậu, không nhìn cậu, “Yên tâm đi, ta sẽ không để cậu ta mắng em!” Ngữ khí thản nhiên, thế nhưng Vương Lạc lại an tâm.
“Cám ơn, ngài Bắc Đường, ngài thật sự là người tốt!” Vương Lạc ý cười xán lạn nhìn hắn.
Bắc Đường Ngự được phát thẻ người tốt chỉ nhẹ nhàng ừm một tiếng, thế nhưng vành tai lại bất giác đỏ, một đôi mắt bất giác hướng trước người chi người trên người phiêu.
Dễ thương quá! Muốn nắn bóp quá!
“Ừm, ta đi gọi bọn họ lên!” Đúng lúc đè nén xuống tâm tình rục rịch cùng với bàn tay của mình, Bắc Đường Ngự bỏ lại những lời này rồi ‘trấn định’ mở cửa.
“A! Đợi đã…” Vương Lạc vội vàng kêu lên, vội vã xuống giường, “Tôi cùng ngài đi xuống!” Hắn vội vã đi đến bên người Bắc Đường Ngự, vì bước đi mà cái nơi hôm qua bị dùng quá độ lập tức truyền đến từng đợt ân ẩn đau, Vương Lạc không khỏi nhíu mày.
“A!” Nhìn bàn tay giơ đến trước mắt, Vương Lạc khó hiểu.
“Em không phải thân thể không thoải mái sao?” Bắc Đường Ngự không nhìn cậu, ngữ khí lạnh lùng thản nhiên lên tiếng.
Vương Lạc ngẩn ra, lập tức cười nói, “Vâng, cám ơn ngài!” Vốn cậu còn có chút xấu hổ, nhưng khi thấy vành tai đỏ rực của đối phương, Vương Lạc nghĩ, xem ra cũng không phải chỉ mình cậu cảm thấy xấu hổ.
Kỳ Bạch ngồi trên sô pha ở phòng khách nhìn thấy hình ảnh tốt đẹp Bắc Đường Ngự đỡ Vương Lạc từ trên lầu đi xuống, trong không khí xa lạ giữa hai người lại mang theo một cỗ thân mật kỳ quái.
“Thạch Đầu!” Thấy Kỳ Bạch, Vương Lạc như một đứa trẻ phạm sai lầm đau đáu nhìn hắn.
Kỳ Bạch liếc mắt đánh giá cậu trên dưới, trừ khí sắc có chút không tốt ra, ngược lại không có vấn đề gì lớn, điều này làm cho hắn yên lòng, lập tức liền khó hiểu.
Hắn cùng Việt Kha trước khi đến có đi tìm Tề Thất, đối phương đối với chuyện của Vương Lạc sự cũng là ậm ừ ấp úng, chỉ nói cậu chắc đang ở Bắc Đường gia, hại Kỳ Bạch cho rằng cậu đã gặp chuyện gì.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt Kỳ Bạch rơi xuống Bắc Đường Ngự, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
Vương Lạc vội vàng nói, “Thực xin lỗi, khiến anh lo lắng!”
Kỳ Bạch thở dài một hơi, nói, “Cậu không sao là tốt rồi!”
Hắn lại nhìn về phía Bắc Đường Ngự, tiến lên một bước chắn ánh mắt đối phương dính trên người Vương Lạc không chút nào che giấu, lễ phép nói, “Cám ơn ngài Bắc Đường chăm sóc bạn của tôi!”
Tầm mắt bị chặn!
Bắc Đường Ngự từ đầu đã không thèm liếc Kỳ Bạch giờ đã rốt cuộc miễn cưỡng xê dịch tầm mắt đến hắn, sau đó miễn cưỡng gật gật đầu với hắn.
Loại thái độ không tình nguyện này là sao hả?
“Nếu không còn việc gì nữa, bọn tôi sẽ trở về!” Kỳ Bạch cũng không có ham mê xởi lởi, thái độ cực kỳ lãnh đạm nói, “Cảm tạ Bắc Đường thiếu gia đã chăm sóc Vương Lạc, chúng ta đây trước hết cáo từ!”
“Khoan đã! Ta chưa nói các cậu có thể đi!”
Cái gì?
Kỳ Bạch quay đầu nhìn hắn, nhíu mày nói, “Anh có ý gì?”
Bắc Đường Ngự đi qua, ánh mắt rơi xuống Vương Lạc, đột nhiên một tay kéo lấy Vương Lạc đang ở phía sau hắn vào trong lòng, nói trong tiếng hắn kinh hô, “Cậu có thể đi, thế nhưng, cậu ấy, phải lưu lại!”
Kỳ Bạch không thể tin được nhìn hắn, giọng lạnh lùng nói, “Anh nghĩ anh là ai a? Thượng Đế? Như Lai? Tôn Ngộ Không? Hừ! Bớt giỡn, anh dựa vào quái gì mà cho rằng cậu ấy sẽ lưu lại?”
Kỳ Bạch hiếm khi phẫn nộ, không chỉ Vương Lạc, ngay cả Việt Kha ở một bên vẫn không lên tiếng cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Kỳ Bạch không thường nổi giận, cũng có thể nói hắn rất lười, lười nổi cáu, cảm xúc kịch liệt như vậy ít nhất là lần đầu tiên hai người thấy.
Kỳ Bạch này, mặc dù có chút lười, cũng có chút lạnh lùng, thế nhưng một người nếu được hắn thừa nhận, hắn sẽ đặt ở trong lòng. Mà Vương Lạc, sau nhiều ngày ở chung, hắn đã xem cậu là người một nhà.
Bắc Đường Ngự nghe vậy, sắc mặt bất động, tay lại cố định chặt chẽ người kia vào trong ngực, hắn nhìn Kỳ Bạch, trong ánh mắt mang theo miệt thị, “Tuy rằng không biết mấy cái cậu nói đó là gì…”
Kỳ Bạch nghẹn, hắn quên mất lịch sử nơi này đã đứt gãy, mấy thứ như Như Lai, Thượng Đế, căn bản không ai biết!
“Bất quá,…” Bắc Đường Ngự tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, nói, “Chỉ dựa vào ta là Bắc Đường Ngự, thiếu gia Bắc Đường gia, chỉ cần một câu của ta, cậu không thể ở lại khu Nhất!”
Ngữ khí đương nhiên như thế, khiến người ta một chút cũng không thể nghi ngờ lời hắn nói.
Kỳ Bạch cũng biết đối phương nói là sự thật, con cháu quyền quý, có quyền tùy ý, cơ mà…
Kỳ Bạch đến bên Việt Kha, đắc ý khiêu khích nhìn Bắc Đường Ngự.
Ô dù á hả, hắn cũng có nha!
Ánh mắt Bắc Đường Ngự dao động giữa hai người, lập tức như giật mình nói, “Nguyên lai hai người là loại quan hệ này sao, bất quá, A Kha, ánh mắt của anh từ khi nào lại kém như vậy? Anh trước kia không phải thích loại nam sinh trắng trẻo sao?” Nói rồi, ánh mắt hắn nhìn về phía Kỳ Bạch chói lọi biểu hiện ra hai chữ ‘Đáng Ghét’.
Việt Kha cười, giơ tay đột nhiên ôm Kỳ Bạch vào trong lòng.
“Ê, anh làm gì vậy?”
“Ngoan!” Giống đối đãi với một đứa trẻ, sủng nịch mà ôn nhu xoa đầu hắn, Kỳ Bạch nhất thời tràn ngập oán giận mà lời nghẹn ở trong cổ họng, đỏ bừng mặt ngồi trong lòng y.
Việt Kha vừa lòng quay đầu nhìn Bắc Đường Ngự, thần sắc tuy rằng ôn hòa thế nhưng lại mang theo cường thế, “Anh không được bắt nạt cậu ấy!”
Ngữ khí y tuy rằng ôn hòa hơn nhiều so với những người khác, thế nhưng Bắc Đường Ngự đã hiểu quá rõ y lại rõ ràng thấy cảnh cáo trong mắt: người của ta, không cho phép ngươi bắt nạt!
Bắc Đường Ngự buồn cười, vẫn kiên trì nói:
“Bất quá, ta vẫn chỉ có một câu như vậy, cậu bé này, là không thể giao cho hai người!”
Việt Kha giao hảo cùng Bắc Đường Ngự, cũng hiểu rõ đối phương, nghiêm túc trong giọng nói đối phương y cũng nghe rất thấu đáo. Bất quá, ánh mắt y khi rơi xuống Vương Lạc, có chút khó hiểu.
Y thật sự nhìn không ra Vương Lạc có chỗ nào hay, bộ dạng gầy gò nho nhỏ, dáng người khô cằn giống một tấm bảng giặt đồ, thật không biết Bắc Đường Ngự coi trọng cậu ta ở nào. Y đã hoàn toàn quên mình nhìn Kỳ Bạch cũng là muôn vàn điểm tốt, cho dù đối phương thoạt nhìn bẩn thỉu.
“Tôi cũng vẫn là câu cũ, Vương Lạc, cậu ấy không thể đi cùng anh!” Kỳ Bạch một chút không để nhìn chằm chằm Bắc Đường Ngự, tuy rằng hắn ngồi trong lòng Việt Kha, thế nhưng khí thế một chút cũng không thua.
Hai người đấu mắt, nhất thời, sấm chớp đùng đùng!
“Được rồi!” Việt Kha đảm nhận vị trí người hòa giải, xoa xoa đầu Kỳ Bạch trấn an hắn trước, rồi mới nói, “Hai người tranh tới tranh lui, sao không hỏi ý kiến của nhân vật chính?”
Hai người đầu tiên là sửng sốt, lập tức ánh mắt không hẹn mà cùng phóng tới Vương Lạc, khiến cậu cảm giác áp lực sâu sắc.
“Em phải nghĩ cho kỹ, sự tồn tại của em, sẽ quấy rầy hai người họ!” Trước khi Vương Lạc lên tiếng trả lời, Bắc Đường Ngự nhẹ nhàng đến gần bên tai cậu, ngữ khí bình tĩnh trần thuật.
Câu trả lời đã đến bên miệng của Vương Lạc Nguyên lập tức bị nghẹn, kìm lòng không nổi ném ánh mắt về phía chỗ hai người ôm nhau.
Tồn tại của mình, sẽ khiến bọn họ phức tạp sao?
“Vương Lạc!” Kỳ Bạch thấy cậu không trả lời, lập tức nóng nảy, chỉ vào Bắc Đường Ngự không chút khách khí nói, “Cậu chẳng lẽ thật sự muốn ở cùng cái tên mặt người dạ thú này?”
Mặt người dạ thú!
Bắc Đường Ngự âm thầm cắn răng, ai cũng nói diện mạo của hắn có thể so với Phan An nha!
“Thạch Đầu!” Vương Lạc thấp giọng lên tiếng, cước bộ bất giác lui về phía sau một bước nhỏ, cả người nhìn lại đã hoàn toàn ở trong lòng Bắc Đường Ngự, “Em, em, không về!”
“Cái gì?” Kỳ Bạch kinh ngạc, “Nhưng hắn chỉ là một người xa lạ!”
Người xa lạ…
Ba chữ này sao lại nghe thế nào cũng chói tai, Bắc Đường Ngự lập tức phản bác, “Tôi không phải là người xa lạ, quan hệ giữa tôi và cậu ấy, thân mật hơn nhiều so với cậu tưởng tượng!”
Nói xong, hắn nâng cằm Vương Lạc lên cúi đầu hôn.
Nói nhiều mấy cũng không có sức thuyết phục bằng hành động.
“Thế nào, ai thân ai sơ, cậu nhìn rõ rồi chứ?” Bắc Đường Ngự khiêu khích nhìn hắn.
Kỳ Bạch vẫn không thèm nhìn tên kia, chỉ không chớp nhìn chằm chằm Vương Lạc, “Cậu xác định, muốn ở cùng hắn?”
Vương Lạc cúi đầu, ngập ngừng nói, “Em, muốn ở lại nơi này!” Bởi vì vừa rồi bị hôn, trên mặt cậu có vài phần đỏ, thoạt nhìn như là ngại ngùng.
Kỳ Bạch không biết nên nói cái gì, cuối cùng hắn như đang dỗi kê đầu khoát lên trên vai Việt Kha, nói, “Tôi mặc kệ, mặc kệ đó!” Hắn không có muốn làm mẹ ghẻ chia rẽ nhân duyên.
Dù sao có Việt Kha ở đây, Bắc Đường Ngự này cũng sẽ không khó xử Vương Lạc.
Nghĩ như thế, tâm tình Kỳ Bạch cũng tốt hơn.
Tác giả :
Hi Vũ