Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân
Chương 163
“Thứ mà ta luôn muốn?” Mộ Thanh Uyển lẩm bẩm suy tư, đột nhiên gương mặt lộ biểu cảm vui sướng, con ngươi ngay lập tức linh động như nai rừng, dường như nàng đã đoán ra, cười nói, “Ta biết rồi!”
Phó Nghệ đầu tiên là kinh ngạc sau đó nhíu mày, dường như hai ngày nay gã chưa chợp mắt, sợi dây lý trí trong đầu căng cứng có thể đứt bất cứ lúc nào, nhưng cũng may lý trí nói cho gã biết, Mộ Thanh Uyển không có khả năng biết hôm nay gã sẽ làm chuyện gì, vì vậy gã giữ bình tĩnh, ra vẻ bình thản hỏi: “Ngươi biết cái gì?”
Mộ Thanh Uyển cười nói: “Ta biết ngươi sẽ tặng cho ta lễ vật gì.”
Phó Nghệ: “Cái gì?”
Mộ Thanh Uyển: “Nghệ Nhi, có phải ngươi…”
Mí mắt Phó Nghệ run rẩy, đầu mày càng lúc nhíu càng chặt, bởi vì bất an mà trái tim co rút từng trận: “…”
Mộ Thanh Uyển cười nói: “Có phải ngươi muốn làm mai cho Tế An không?”
“…” Phó Nghệ ngây người.
Gã giống như một cái đập cất giấu một trận hồng thủy ngập trời, chỉ cần một chấn động nhỏ sẽ lập tức vỡ đê, nhưng đột nhiên, nước trong đập như bị ai đó rút đi hết, để lại một sự bình tĩnh khó tả.
Mộ Thanh Uyển không biết chỉ câu vài câu ngắn gọn đã khiến cho tâm tư của Phó Nghệ xoay chuyển trăm vòng, nàng cầm kim diêu phượng trên bàn, chậm rãi cúi đầu cắm trên tóc, cười nói: “Không phải ngươi nói sẽ tặng vật mà ta muốn sao? Thứ ta muốn nhất hiện ta đó là Tế An có thể tìm được ý trung nhân của nó, hai người sống hạnh phúc bên cạnh nhau… ta đã rất vui vẻ rồi.”
“Chuyện này…” Khó có được lúc thả lỏng như vậy, Phó Nghệ vui đùa nói, “Việc hôn nhân của Tế An ta không muốn nói nhiều, có điều lát nữa Tế An tới, ngươi có thể tự mình đi hỏi.”
“Hỏi, đương nhiên phải hỏi.” Mộ Thanh Uyển cong mắt.
Lúc hai người còn nói chuyện thì Tiểu Nhạn khom người cúi đầu đi vào nội các: “Hoàng Hậu nương nương, Tuyên Ninh hầu đã đến, đang chờ ngoài điện.”
“Tiểu Ly Chu tới rồi.” Ý cười của Mộ Thanh Uyển càng đậm, “Mời nó vào nội các.”
Tiểu Nhạn: “Vừa rồi nô tì đã mời y, nhưng Tuyên Ninh hầu nói tôn ti nam nữ khác nhau, nội các của nương nương không thể đi vào.”
Mộ Thanh Uyển nhìn Phó Nghệ, hỏi: “Cùng lớn lên như nhau, sao tiểu Ly Chu có thể nhớ rõ cung quy trong lòng còn ngươi lại làm ngơ như không thấy cung quy ấy?”
Phó Nghệ mỉm cười không đáp.
Mộ Thanh Uyển nói với Tiểu Nhạn: “Nói với nó ngoài tẩm điện không tính là nội các, nếu nó còn không muốn đi vào thì ta sẽ ra ngoài nắm lỗ tai nó dẫn nó vào.”
Tiểu Nhạn gật đầu rời đi, một lát sau, Mộ Chi Minh vào điện, y cười vang nói: “Hoàng Hậu nương nương hiện giờ còn muốn nắm lỗ tai con, chỉ sợ là phải nhón mũi chân lên mới có thể nắm tới đó.”
Mộ Thanh Uyển: “Nhìn đi, vừa rồi còn giữ quy củ hiện tại lại lộ nguyên hình rồi, tới giễu cợt ta.”
“Không dám không dám.” Mộ Chi Minh mỉm cười hành đại lễ, “Hoàng Hậu nương nương bớt giận.”
Y vừa ngẩng đầu lên đã thấy Phó Nghệ ở một bên, cười nói: “Nghệ ca ca, đã lâu không gặp gần đây có khỏe không?”
“Tất cả đều khỏe mạnh.” Phó Nghệ mỉm cười gật đầu.
Mộ Thanh Uyển biết Cố Hách Viêm chinh chiến ở Tây Bắc nhưng không biết được tin hắn tử trận, hiện giờ lại nhìn thấy Mộ Chi Minh bình thường không có gì khác lại, cũng thấy yên lòng, nói chuyện phiếm đàm tiếu với y.
Ngoại điện, có cung nữ nhắc nhở Tiểu Nhạn: “Nên hầu hạ nương nương trang điểm, nếu không sẽ không kịp cung yến.”
Tiểu Nhạn nghe tiếng cười bên trong nội các, thở dài: “Chờ một lát nữa, lâu rồi nương nương không có vui vẻ như vậy.”
Một nén nhang sau, Tiểu Nhạn đi vào nội các cúi đầu hành lễ: “Hoàng Hậu nương nương, nên tiếp tục trang điểm mặc y phục.”
“À được.” Mộ Thanh Uyển đang nói chuyện vui vẻ với Mộ Chi Minh, sau khi bị cắt ngang cũng có chút không muốn từ bỏ, nhưng tâm lấy đại cục làm trọng, nói với hai người, “Hai đứa đã lâu chưa gặp nhỉ? Ra ngoài điện hàn huyên một lát đi, ta phải trang điểm.”
Hai người gật đầu: “Vâng.”
Sau khi Phó Nghệ và Mộ Chi Minh hành lễ sau cũng từ nội các của Phượng Nghi Cung đến ngoài điện, tỳ nữ đã sớm chuẩn bị trà xanh và bánh ở ghế cho khách, Phó Nghệ đang muốn ngồi xuống, Mộ Chi Minh lại đi đến trước mặt hắn, mặt mày hơi cong, ôn hòa cười nhạt nói: “Nghệ ca ca, ta có việc muốn nói với huynh.”
“Hửm?” Phó Nghệ đáng giá ánh mắt của y, “Chuyện gì?”
Mộ Chi Minh khẩn cầu: “Chúng ta ra ngoài đình viện đi dạo được không?”
Phó Nghệ: “Được, đi thôi.”
Hai người đi đến đình viện hoa mai ở Phượng Nghi Cung, hiện giờ hè đến, cành lá cây mai xanh xanh biếc biếc như bao cây cối bình thưởng, cành lá xum xuê, nhưng bọn họ không có thưởng cảnh tâm tình.
Mộ Chi Minh thấy đến chỗ hẻo lánh, bốn bề vắng lặng bèn mở miệng hỏi: “Nghệ ca ca, nghe nói mấy tháng sau huynh sẽ lĩnh binh đi chi viện biên cương Tây Bắc, chuyện này có thật không vậy?”
Trong lòng Phó Nghệ cân nhắc lời nói thâm ý này của Mộ Chi Minh, an tĩnh một lát nói: “Hoàng Thượng quả là có ý này.”
Mộ Chi Minh: “Nghệ ca ca, ta có một chuyện muốn nhờ.”
Phó Nghệ: “Cứ nói đừng ngại.”
Mộ Chi Minh cẩn thận lấy một hộp gỗ lớn trong lồng ngực ra đưa cho Phó Nghệ: “Có thể nhờ huynh mang vật này đưa cho Cố tướng quân không?”
Phó Nghệ nghi hoặc cầm lấy, dùng một ngón tay cái mở nắp hộp lên, chỉ thấy bên trong là một bùa hộ mệnh được khắc bằng gỗ, mặc dù tấm bùa được khắc bằng gỗ đàn hương tốt nhất, nhưng chạm trổ không được tinh xảo, khắc hai chữ “Bình An” đơn giản và tên của Cố Hách Viêm, cũng không có các loại hoa văn khác.
Khi nhìn thấy những đầu ngón tay phủ đầy băng gạc của Mộ Chi Minh, trong lòng gã đã có phỏng đoán bùa hộ mệnh này đến từ đâu.
Mộ Chi Minh ngượng ngùng mà cười cười: “Hiện giờ hai quân giằng co, Tây Bắc đại loạn, có thể truyền đến biên cương chỉ có số thư từ ít ỏi, ta không biết làm sao mới có thể đưa vậy này đến tay Cố tướng quân, chỉ có thể nhờ Nghệ ca ca.”
Phó Nghệ hỏi: “Không phải ngươi đã quên hắn rồi sao? Tội gì phải làm loại chuyện này.”
Gã thẳng thắn hỏi trắng ra làm Mộ Chi Minh sửng sốt.
Qua một lúc Mộ Chi Minh mới nhớ tới mà trả lời: “Tuy rằng ta không nhớ chuyện đính ước với hắn, nhưng suy cho cùng hai ta đã thành thân, có nhân duyên chi thực*, đương nhiên phải nhớ trong tim.”
(*Nhân duyên chi thực: hôn nhân thật sự, hay hôn thú)
Phó Nghệ không nói gì, gã vươn tay xoa má trái của Mộ Chi Minh, nâng mặt y lên.
Mộ Chi Minh hoang mang nhìn gã, không biết gã có ý gì.
Phó Nghệ biết bản thân có tình cảm phức tạp với Mộ Chi Minh chỉ vì Mộ Chi Minh có bộ dạng quá giống nàng.
Gã dạy Mộ Chi Minh viết chữ nhỏ, cho y ăn bánh in hạt mè, thậm chí đều dùng Quân Sơn ngâm châm để chiêu đãi Mộ Chi Minh mỗi khi y tới phủ Túc Vương.
Kiếp trước gã đặt tưởng niệm của mình lên người Mộ Chi Minh, mà kiếp này gã đã cố gắng thử làm Mộ Chi Minh buông lỏng cảnh giác với mình, nhưng sau vài lần nói chuyện thất bại, gã cùng vì tránh phiền toái mà xa cách Mộ Chi Minh, lại còn vì gặp được hoa khôi, nên cũng không cần gửi gắm tình cảm vào Mộ Chi Minh.
Nhưng sau đó, vì mưu lược đoạt quyền, gã không thể không giết hoa khôi để tránh tai mắt, sau đó cưới con gái của Thống lĩnh cấm quân Tương thị làm vợ.
Hiện tại tình tố không chỗ gửi gắm, lại thấy Mộ Chi Minh vì Cố Hách Viêm mà điêu khắc bùa bình an, Phó Nghệ không chút ngọn nguồn cảm thấy có chút bực bội.
Trên mặt gã không có biểu cảm tức giận, thu tay vuốt ve sườn mặt Mộ Chi Minh lại, bày ra biểu cảm kinh ngạc: “Ly Chu, ngươi không biết sao?”
“Cái gì?” Mộ Chi Minh hoang mang.
Phó Nghệ: “Chuyện của Cố tướng quân, không ai nói cho ngươi biết sao?”
Mộ Chi Minh hoảng hốt tựa dây leo quấn quanh người, lo sợ bất an hỏi: “Cố tướng quân làm sao? Chẳng lẽ hắn bị thương sao?”
Phó Nghệ chậm rãi thở dài, gằn từng chữ một, tuy giọng điệu không nặng nhưng từ chữ từng chữ lại như băng chùy, đâm thẳng vào ngực và tay chân của Mộ Chi Minh, khiến y đau đến cả người phát run máu như đọng lại, Phó Nghệ nói: “Nửa tháng trước triều đình nhận được chiến báo từ tiền tuyến gửi về, đại khái nói Dung Diễm Quân trúng mai phục của Tây Nhung tộc, ba vạn tướng sĩ Dung Diễm hầu như tử trận toàn bộ trên sa trường, trong đó bao gồm Cố tướng quân.”
Khoảnh khắc nghe câu nói này, đầu Mộ Chi Minh giống như bị người ta dùng vật gì đó đập mạnh vào, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tất cả đều không chân thực như vậy, y lui về phía sau hai bước, bước chân lảo đảo, thân thể ngã thẳng xuống đất.
Phó Nghệ vươn tay đỡ y: “Ly Chu, nén bi thương.”
“Không, không đâu…” Hô hấp Mộ Chi Minh không thuận, tựa như điên rồi lắc đầu liên tục, “Chắc là, là có chỗ nào sai rồi.”
Giọng điệu của y có chút thay đổi, run rẩy kịch liệt.
Mộ Chi Minh bỗng dưng bắt lấy cánh tay của Phó Nghệ, bàn tay bởi vì dùng sức mà phát run, y giống như một người gặp nạn sợ hãi sắp chết đuối, xem Phó Nghệ như một khúc gỗ mà cầu xin: “Không có thi thể, thì, thì không thể nói tử trận mà, tuy nói trúng bẫy rập mai phục, nhưng chỉ là, chỉ là mất tích thôi, có đúng không?”
Phó Nghệ tàn nhẫn chậm rãi phun ra mấy chữ: “Tìm được thi thể.”
Ánh mắt Mộ Chi Minh như ngọn nến rơi trong bát nước, phút chốc dập tắt, y cúi đầu cả người run rẩy, đầu đau như muốn nứt ra, lấy tay che ót lại.
“Không đâu, ta không tin.” Mộ Chi Minh cuối cùng cũng mất đi lý trí, nháy mắt hỏng mất, nước mắt cứ rơi như mưa, y khóc thành tiếng, không ngừng lặp lại một câu, “Ta không tin, Cố Hách Viêm không có tử trận, không có đâu.” Bỗng nhiên, y như bị ma nhập, không ngừng gào khóc tay nắm chặt thành quyền đánh vào bên hai trán, xuống tay rất nặng, khiến một người xưa nay trầm ồn như Phó Nghệ cũng giật nảy mình.
“Ly Chu, ngươi bình tĩnh một chút.” Phó Nghệ nắm lấy cổ tay của y, ngăn cản động tác tự hại mình của y, muốn ôm y vào trong lòng trấn an.
Nhưng không biết Mộ Chi Minh lấy đâu ra sức lức mà đẩy Phó Nghệ ra, y rơi lệ đầy mặt, con ngươi đỏ lên, bởi vì ban nãy cắn chặt môi nên hiện tại trên môi đã dính đầy dấu răng và máu, y trố mắt nhìn Phó Nghệ như muốn nứt ra, lẩm bẩm: “Ta nhớ lại một số việc, ta nhớ ra rồi.”
Phó Nghệ nghe vậy nhíu mày, ngay sau đó, Mộ Chi Minh vọt tới trước mặt gã, nắm chặt vạt áo của Phó Nghệ, giận không thể át trừng mắt với gã, dường như muốn lột da nấu xương của gã, Mộ Chi Minh khóc đến như muốn ra máu, phẫn nộ gào lên: “Phó Nghệ, Tây Nhung tộc đột nhiên phát binh xâm phạm biên giới, có phải là vì ngươi cấu kết với dị tộc hay không?! Ngươi lo lắng Dung Diễm Quân ở đại doanh Lạc Đô trong Kinh Thành sẽ hộ giá cung thành, gây trở ngại cho ngươi võ đấu chính biến, cho nên dùng ngoại ưu chi hoạn, làm Dung Diễm Quân rời kinh đóng quân ở biên cương, Phó Nghệ, ta đã biết, ta đã biết tất cả, kiếp trước vì ngươi ở giữa làm khó dễ khiến Câu Cát và Tây Nhung liên thủ xâm phạm biên giới, Dung Diễm Quân bị giáp công đầu đuôi, lực bất tòng tâm ngăn địch lại, lúc thất bại Hách Viêm đã lấy máu thịt thân thể của mình chắn thiết kỵ của quân địch, do đó hy sinh cho đất nước. Nhưng đời này, ta lại dốc hết khả năng làm Câu Cát và Đại Tấn có giao tình, hiện giờ Đại Tấn chỉ có phòng bị Tây Nhung, Hách Viêm dụng binh như thần, sao có thể bỏ mình? Nhất định là có hiểu lầm, Hách Viêm sẽ không chết… hức hức… sẽ không.”
Đầu y đau như muốn nứt ra, ký ức trong óc hiện lên không biết là của kiếp trước hay đoạn ngắn của kiếp này, y chất vấn Phó Nghệ một lúc lại gào khóc, không còn là dáng vẻ bình tĩnh trầm ồn của ngày thường.
Phó Nghệ bình tĩnh nhìn y: “Ly Chu, bộ dạng ngươi điên điên khùng khùng như vậy xấu xí vô cùng, một chút cũng không giống nàng.” Gã đột nhiên giơ tay đánh thật mạnh vào sườn cổ của Mộ Chi Minh.
Vốn dĩ Mộ Chi Minh đang trong trạng thái mơ màng hồ đồ, sau khi ăn một kích không chút lưu tình ý thức cả người mất hết, nháy mắt hôn mê.
Phó Nghệ đầu tiên là kinh ngạc sau đó nhíu mày, dường như hai ngày nay gã chưa chợp mắt, sợi dây lý trí trong đầu căng cứng có thể đứt bất cứ lúc nào, nhưng cũng may lý trí nói cho gã biết, Mộ Thanh Uyển không có khả năng biết hôm nay gã sẽ làm chuyện gì, vì vậy gã giữ bình tĩnh, ra vẻ bình thản hỏi: “Ngươi biết cái gì?”
Mộ Thanh Uyển cười nói: “Ta biết ngươi sẽ tặng cho ta lễ vật gì.”
Phó Nghệ: “Cái gì?”
Mộ Thanh Uyển: “Nghệ Nhi, có phải ngươi…”
Mí mắt Phó Nghệ run rẩy, đầu mày càng lúc nhíu càng chặt, bởi vì bất an mà trái tim co rút từng trận: “…”
Mộ Thanh Uyển cười nói: “Có phải ngươi muốn làm mai cho Tế An không?”
“…” Phó Nghệ ngây người.
Gã giống như một cái đập cất giấu một trận hồng thủy ngập trời, chỉ cần một chấn động nhỏ sẽ lập tức vỡ đê, nhưng đột nhiên, nước trong đập như bị ai đó rút đi hết, để lại một sự bình tĩnh khó tả.
Mộ Thanh Uyển không biết chỉ câu vài câu ngắn gọn đã khiến cho tâm tư của Phó Nghệ xoay chuyển trăm vòng, nàng cầm kim diêu phượng trên bàn, chậm rãi cúi đầu cắm trên tóc, cười nói: “Không phải ngươi nói sẽ tặng vật mà ta muốn sao? Thứ ta muốn nhất hiện ta đó là Tế An có thể tìm được ý trung nhân của nó, hai người sống hạnh phúc bên cạnh nhau… ta đã rất vui vẻ rồi.”
“Chuyện này…” Khó có được lúc thả lỏng như vậy, Phó Nghệ vui đùa nói, “Việc hôn nhân của Tế An ta không muốn nói nhiều, có điều lát nữa Tế An tới, ngươi có thể tự mình đi hỏi.”
“Hỏi, đương nhiên phải hỏi.” Mộ Thanh Uyển cong mắt.
Lúc hai người còn nói chuyện thì Tiểu Nhạn khom người cúi đầu đi vào nội các: “Hoàng Hậu nương nương, Tuyên Ninh hầu đã đến, đang chờ ngoài điện.”
“Tiểu Ly Chu tới rồi.” Ý cười của Mộ Thanh Uyển càng đậm, “Mời nó vào nội các.”
Tiểu Nhạn: “Vừa rồi nô tì đã mời y, nhưng Tuyên Ninh hầu nói tôn ti nam nữ khác nhau, nội các của nương nương không thể đi vào.”
Mộ Thanh Uyển nhìn Phó Nghệ, hỏi: “Cùng lớn lên như nhau, sao tiểu Ly Chu có thể nhớ rõ cung quy trong lòng còn ngươi lại làm ngơ như không thấy cung quy ấy?”
Phó Nghệ mỉm cười không đáp.
Mộ Thanh Uyển nói với Tiểu Nhạn: “Nói với nó ngoài tẩm điện không tính là nội các, nếu nó còn không muốn đi vào thì ta sẽ ra ngoài nắm lỗ tai nó dẫn nó vào.”
Tiểu Nhạn gật đầu rời đi, một lát sau, Mộ Chi Minh vào điện, y cười vang nói: “Hoàng Hậu nương nương hiện giờ còn muốn nắm lỗ tai con, chỉ sợ là phải nhón mũi chân lên mới có thể nắm tới đó.”
Mộ Thanh Uyển: “Nhìn đi, vừa rồi còn giữ quy củ hiện tại lại lộ nguyên hình rồi, tới giễu cợt ta.”
“Không dám không dám.” Mộ Chi Minh mỉm cười hành đại lễ, “Hoàng Hậu nương nương bớt giận.”
Y vừa ngẩng đầu lên đã thấy Phó Nghệ ở một bên, cười nói: “Nghệ ca ca, đã lâu không gặp gần đây có khỏe không?”
“Tất cả đều khỏe mạnh.” Phó Nghệ mỉm cười gật đầu.
Mộ Thanh Uyển biết Cố Hách Viêm chinh chiến ở Tây Bắc nhưng không biết được tin hắn tử trận, hiện giờ lại nhìn thấy Mộ Chi Minh bình thường không có gì khác lại, cũng thấy yên lòng, nói chuyện phiếm đàm tiếu với y.
Ngoại điện, có cung nữ nhắc nhở Tiểu Nhạn: “Nên hầu hạ nương nương trang điểm, nếu không sẽ không kịp cung yến.”
Tiểu Nhạn nghe tiếng cười bên trong nội các, thở dài: “Chờ một lát nữa, lâu rồi nương nương không có vui vẻ như vậy.”
Một nén nhang sau, Tiểu Nhạn đi vào nội các cúi đầu hành lễ: “Hoàng Hậu nương nương, nên tiếp tục trang điểm mặc y phục.”
“À được.” Mộ Thanh Uyển đang nói chuyện vui vẻ với Mộ Chi Minh, sau khi bị cắt ngang cũng có chút không muốn từ bỏ, nhưng tâm lấy đại cục làm trọng, nói với hai người, “Hai đứa đã lâu chưa gặp nhỉ? Ra ngoài điện hàn huyên một lát đi, ta phải trang điểm.”
Hai người gật đầu: “Vâng.”
Sau khi Phó Nghệ và Mộ Chi Minh hành lễ sau cũng từ nội các của Phượng Nghi Cung đến ngoài điện, tỳ nữ đã sớm chuẩn bị trà xanh và bánh ở ghế cho khách, Phó Nghệ đang muốn ngồi xuống, Mộ Chi Minh lại đi đến trước mặt hắn, mặt mày hơi cong, ôn hòa cười nhạt nói: “Nghệ ca ca, ta có việc muốn nói với huynh.”
“Hửm?” Phó Nghệ đáng giá ánh mắt của y, “Chuyện gì?”
Mộ Chi Minh khẩn cầu: “Chúng ta ra ngoài đình viện đi dạo được không?”
Phó Nghệ: “Được, đi thôi.”
Hai người đi đến đình viện hoa mai ở Phượng Nghi Cung, hiện giờ hè đến, cành lá cây mai xanh xanh biếc biếc như bao cây cối bình thưởng, cành lá xum xuê, nhưng bọn họ không có thưởng cảnh tâm tình.
Mộ Chi Minh thấy đến chỗ hẻo lánh, bốn bề vắng lặng bèn mở miệng hỏi: “Nghệ ca ca, nghe nói mấy tháng sau huynh sẽ lĩnh binh đi chi viện biên cương Tây Bắc, chuyện này có thật không vậy?”
Trong lòng Phó Nghệ cân nhắc lời nói thâm ý này của Mộ Chi Minh, an tĩnh một lát nói: “Hoàng Thượng quả là có ý này.”
Mộ Chi Minh: “Nghệ ca ca, ta có một chuyện muốn nhờ.”
Phó Nghệ: “Cứ nói đừng ngại.”
Mộ Chi Minh cẩn thận lấy một hộp gỗ lớn trong lồng ngực ra đưa cho Phó Nghệ: “Có thể nhờ huynh mang vật này đưa cho Cố tướng quân không?”
Phó Nghệ nghi hoặc cầm lấy, dùng một ngón tay cái mở nắp hộp lên, chỉ thấy bên trong là một bùa hộ mệnh được khắc bằng gỗ, mặc dù tấm bùa được khắc bằng gỗ đàn hương tốt nhất, nhưng chạm trổ không được tinh xảo, khắc hai chữ “Bình An” đơn giản và tên của Cố Hách Viêm, cũng không có các loại hoa văn khác.
Khi nhìn thấy những đầu ngón tay phủ đầy băng gạc của Mộ Chi Minh, trong lòng gã đã có phỏng đoán bùa hộ mệnh này đến từ đâu.
Mộ Chi Minh ngượng ngùng mà cười cười: “Hiện giờ hai quân giằng co, Tây Bắc đại loạn, có thể truyền đến biên cương chỉ có số thư từ ít ỏi, ta không biết làm sao mới có thể đưa vậy này đến tay Cố tướng quân, chỉ có thể nhờ Nghệ ca ca.”
Phó Nghệ hỏi: “Không phải ngươi đã quên hắn rồi sao? Tội gì phải làm loại chuyện này.”
Gã thẳng thắn hỏi trắng ra làm Mộ Chi Minh sửng sốt.
Qua một lúc Mộ Chi Minh mới nhớ tới mà trả lời: “Tuy rằng ta không nhớ chuyện đính ước với hắn, nhưng suy cho cùng hai ta đã thành thân, có nhân duyên chi thực*, đương nhiên phải nhớ trong tim.”
(*Nhân duyên chi thực: hôn nhân thật sự, hay hôn thú)
Phó Nghệ không nói gì, gã vươn tay xoa má trái của Mộ Chi Minh, nâng mặt y lên.
Mộ Chi Minh hoang mang nhìn gã, không biết gã có ý gì.
Phó Nghệ biết bản thân có tình cảm phức tạp với Mộ Chi Minh chỉ vì Mộ Chi Minh có bộ dạng quá giống nàng.
Gã dạy Mộ Chi Minh viết chữ nhỏ, cho y ăn bánh in hạt mè, thậm chí đều dùng Quân Sơn ngâm châm để chiêu đãi Mộ Chi Minh mỗi khi y tới phủ Túc Vương.
Kiếp trước gã đặt tưởng niệm của mình lên người Mộ Chi Minh, mà kiếp này gã đã cố gắng thử làm Mộ Chi Minh buông lỏng cảnh giác với mình, nhưng sau vài lần nói chuyện thất bại, gã cùng vì tránh phiền toái mà xa cách Mộ Chi Minh, lại còn vì gặp được hoa khôi, nên cũng không cần gửi gắm tình cảm vào Mộ Chi Minh.
Nhưng sau đó, vì mưu lược đoạt quyền, gã không thể không giết hoa khôi để tránh tai mắt, sau đó cưới con gái của Thống lĩnh cấm quân Tương thị làm vợ.
Hiện tại tình tố không chỗ gửi gắm, lại thấy Mộ Chi Minh vì Cố Hách Viêm mà điêu khắc bùa bình an, Phó Nghệ không chút ngọn nguồn cảm thấy có chút bực bội.
Trên mặt gã không có biểu cảm tức giận, thu tay vuốt ve sườn mặt Mộ Chi Minh lại, bày ra biểu cảm kinh ngạc: “Ly Chu, ngươi không biết sao?”
“Cái gì?” Mộ Chi Minh hoang mang.
Phó Nghệ: “Chuyện của Cố tướng quân, không ai nói cho ngươi biết sao?”
Mộ Chi Minh hoảng hốt tựa dây leo quấn quanh người, lo sợ bất an hỏi: “Cố tướng quân làm sao? Chẳng lẽ hắn bị thương sao?”
Phó Nghệ chậm rãi thở dài, gằn từng chữ một, tuy giọng điệu không nặng nhưng từ chữ từng chữ lại như băng chùy, đâm thẳng vào ngực và tay chân của Mộ Chi Minh, khiến y đau đến cả người phát run máu như đọng lại, Phó Nghệ nói: “Nửa tháng trước triều đình nhận được chiến báo từ tiền tuyến gửi về, đại khái nói Dung Diễm Quân trúng mai phục của Tây Nhung tộc, ba vạn tướng sĩ Dung Diễm hầu như tử trận toàn bộ trên sa trường, trong đó bao gồm Cố tướng quân.”
Khoảnh khắc nghe câu nói này, đầu Mộ Chi Minh giống như bị người ta dùng vật gì đó đập mạnh vào, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tất cả đều không chân thực như vậy, y lui về phía sau hai bước, bước chân lảo đảo, thân thể ngã thẳng xuống đất.
Phó Nghệ vươn tay đỡ y: “Ly Chu, nén bi thương.”
“Không, không đâu…” Hô hấp Mộ Chi Minh không thuận, tựa như điên rồi lắc đầu liên tục, “Chắc là, là có chỗ nào sai rồi.”
Giọng điệu của y có chút thay đổi, run rẩy kịch liệt.
Mộ Chi Minh bỗng dưng bắt lấy cánh tay của Phó Nghệ, bàn tay bởi vì dùng sức mà phát run, y giống như một người gặp nạn sợ hãi sắp chết đuối, xem Phó Nghệ như một khúc gỗ mà cầu xin: “Không có thi thể, thì, thì không thể nói tử trận mà, tuy nói trúng bẫy rập mai phục, nhưng chỉ là, chỉ là mất tích thôi, có đúng không?”
Phó Nghệ tàn nhẫn chậm rãi phun ra mấy chữ: “Tìm được thi thể.”
Ánh mắt Mộ Chi Minh như ngọn nến rơi trong bát nước, phút chốc dập tắt, y cúi đầu cả người run rẩy, đầu đau như muốn nứt ra, lấy tay che ót lại.
“Không đâu, ta không tin.” Mộ Chi Minh cuối cùng cũng mất đi lý trí, nháy mắt hỏng mất, nước mắt cứ rơi như mưa, y khóc thành tiếng, không ngừng lặp lại một câu, “Ta không tin, Cố Hách Viêm không có tử trận, không có đâu.” Bỗng nhiên, y như bị ma nhập, không ngừng gào khóc tay nắm chặt thành quyền đánh vào bên hai trán, xuống tay rất nặng, khiến một người xưa nay trầm ồn như Phó Nghệ cũng giật nảy mình.
“Ly Chu, ngươi bình tĩnh một chút.” Phó Nghệ nắm lấy cổ tay của y, ngăn cản động tác tự hại mình của y, muốn ôm y vào trong lòng trấn an.
Nhưng không biết Mộ Chi Minh lấy đâu ra sức lức mà đẩy Phó Nghệ ra, y rơi lệ đầy mặt, con ngươi đỏ lên, bởi vì ban nãy cắn chặt môi nên hiện tại trên môi đã dính đầy dấu răng và máu, y trố mắt nhìn Phó Nghệ như muốn nứt ra, lẩm bẩm: “Ta nhớ lại một số việc, ta nhớ ra rồi.”
Phó Nghệ nghe vậy nhíu mày, ngay sau đó, Mộ Chi Minh vọt tới trước mặt gã, nắm chặt vạt áo của Phó Nghệ, giận không thể át trừng mắt với gã, dường như muốn lột da nấu xương của gã, Mộ Chi Minh khóc đến như muốn ra máu, phẫn nộ gào lên: “Phó Nghệ, Tây Nhung tộc đột nhiên phát binh xâm phạm biên giới, có phải là vì ngươi cấu kết với dị tộc hay không?! Ngươi lo lắng Dung Diễm Quân ở đại doanh Lạc Đô trong Kinh Thành sẽ hộ giá cung thành, gây trở ngại cho ngươi võ đấu chính biến, cho nên dùng ngoại ưu chi hoạn, làm Dung Diễm Quân rời kinh đóng quân ở biên cương, Phó Nghệ, ta đã biết, ta đã biết tất cả, kiếp trước vì ngươi ở giữa làm khó dễ khiến Câu Cát và Tây Nhung liên thủ xâm phạm biên giới, Dung Diễm Quân bị giáp công đầu đuôi, lực bất tòng tâm ngăn địch lại, lúc thất bại Hách Viêm đã lấy máu thịt thân thể của mình chắn thiết kỵ của quân địch, do đó hy sinh cho đất nước. Nhưng đời này, ta lại dốc hết khả năng làm Câu Cát và Đại Tấn có giao tình, hiện giờ Đại Tấn chỉ có phòng bị Tây Nhung, Hách Viêm dụng binh như thần, sao có thể bỏ mình? Nhất định là có hiểu lầm, Hách Viêm sẽ không chết… hức hức… sẽ không.”
Đầu y đau như muốn nứt ra, ký ức trong óc hiện lên không biết là của kiếp trước hay đoạn ngắn của kiếp này, y chất vấn Phó Nghệ một lúc lại gào khóc, không còn là dáng vẻ bình tĩnh trầm ồn của ngày thường.
Phó Nghệ bình tĩnh nhìn y: “Ly Chu, bộ dạng ngươi điên điên khùng khùng như vậy xấu xí vô cùng, một chút cũng không giống nàng.” Gã đột nhiên giơ tay đánh thật mạnh vào sườn cổ của Mộ Chi Minh.
Vốn dĩ Mộ Chi Minh đang trong trạng thái mơ màng hồ đồ, sau khi ăn một kích không chút lưu tình ý thức cả người mất hết, nháy mắt hôn mê.
Tác giả :
Y Y Dĩ Dực