Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 71: Hình như tôi bị tính toán sau lưng
"Cha, Tiểu Lưu đến thăm chúng ta!"
Triệu Quân Sinh vừa mới mở cửa đã hô lớn.
Không mất bao nhiêu thời gian, Triệu Lợi Dân đã khoác áo ngoài đi xuống, nhìn thấy tôi thì lập tức vẫy tay nói:
"Tiểu Lưu, cháu đến rồi à, mau mau ngồi xuống đi!"
Tôi đổi giày, cung kính nói:
"Cháu chào ông!"
"Tốt tốt! Tiểu Lưu cháu ngồi xuống uống nước chút, ông còn đang đánh cờ với một vị lão hữu ở trên lầu, lát nữa sẽ xuống".
Triệu Lợi Dân nói với tôi.
"Cha, người để cho Tiểu Lưu đi cùng với người đi, con với Nhan Nghiên giúp mẹ Nhan Nghiên nấu cơm, tối nay Tiểu Lưu ăn cơm ở nhà chúng ta."
Triệu Quân Sinh đề nghị nói.
"Cũng được! Tiểu Lưu, cháu lên lầu tham mưu giúp cho ông, cái lão Diệp kia luôn tự cho mình là giỏi, ông cháu tôi sẽ hợp lực đánh cho hắn một phiến giáp cũng không còn!"
Triệu Lợi Dân cười nói.
Tôi đưa mắt nhìn về phía Triệu Nhan Nghiên một cái, Triệu Nhan Nghiên lắc đầu, nàng cũng không biết lão hữu của ông mình là ai.
Tôi đi theo phía sau ông lên lầu, không biết ý tứ của người là gì, mà lại muốn giết đối phương tới mức một manh giáp cũng không còn, chỉ là lời nói khách sáo? Hay là đúng là như vậy?
Các đại nhân vật nói chuyện toàn thật giả khó đoán, tôi cứ xem tình hình trước đã, nếu lúc bắt tôi tham mưu thì tôi giả vờ ngây ngốc cũng được.
Chúng tôi đi tới thư phòng ở tầng 2, có một lão nhân tầm 50 tuổi đang ngồi đó, đôi mắt lim dim thường thức trà.
"Lão Diệp, giới thiệu cho ông một tiểu tử! Lưu Lỗi, tuổi vẫn còn rất trẻ!"
Sau khi Triệu Lợi Dân bước vào, chỉ vào người của tôi nói.
"A? Thanh niên để cho Triệu lão để mắt tới cũng không nhiều đâu! Tiểu tử nhất định không phải là người bình thường!"
Lão Diệp nói.
"Đâu có, chỉ là ông quá khen, Diệp..."
Tôi vốn muốn nói là Diệp gia gia quá khen, nhưng nhìn tuổi của người này, thì đâu có giống gia gia của mình.
"Ha hả, cháu cứ gọi bác là Bác Diệp đi, hơn nữa con gái của bác cũng không lớn tuổi hơn cháu bao nhiêu!"
Bác Diệp nói.
"Ha ha, lão Diệp, tại sao ông phải nhắc tới con gái của mình nhanh như vậy? Ai bảo ông muộn như vậy mới sinh con, cháu gái của tôi cũng sắp xuất giá rồi, con gái của ông còn không tính chuyện lấy chồng hay sao?!"
Triệu Lợi Dân trêu chọc nói.
"Triệu lão, ông tuy lớn tuổi hơn tôi, nhưng năm đó khi còn ở bộ đội, chúng ta lại là chiến hữu, cho nên ông cũng đừng đem chuyện này lên mặt với tôi! Ai! Nhưng mà con gái của tôi đúng là đáng lo, lớn tuổi như vậy rồi, mà đối tượng cũng không có!"
Bác Diệp thở dài nói.
"Ai... Tôi nói lão Diệp, ánh mắt của ông tại sao lại nhìn vào chỗ này, Tiểu Lưu là bạn trai của Nhan Nghiên nhà chúng tôi đó!"
Triệu Lợi Dân trêu chọc nói.
"Yên tâm đi, Triệu lão, tôi không đoạt cháu rể của ông đâu!"
Bác Diệp cười nói.
", Tiểu Lưu, cháu giúp ông xem một chút, quân kế tiếp nên đặt ở đâu?"
Triệu Lợi Dân nói với tôi.
Từ khi bước vào trong nhà, tôi đã nhìn rõ thế cờ, rõ ràng là quân đen ít hơn quân trắng, mà ông đúng là cầm quân đen, nếu như nhìn thế cờ, thì ông đúng là phân thắng thì ít, thua thì nhiều.
Thế nhưng tôi không chú ý tới số lượng, mà đánh cờ phải biết nhìn xa trông rộng, quân trắng tuy nhiều, nhưng mà một số quân không có tác dụng cũng không ít, nếu như quân đen chiếm lĩnh được thế trận, thì thắng thua cũng không biết nói thế nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Nhưng mà tôi cũng không dám nói lung tung, có ai biết được suy nghĩ trong lòng của 2 lão già này đâu.
Tôi nói đúng, thì ông lại cho rằng tôi không cấp cho hắn mặt mũi, nếu tôi nói sai, thì lại cho rằng tôi ngu ngốc.
Cho nên xem cờ cấm nói cũng có đạo lý riêng của nó.
Cho nên tôi nói:
"Ông và Bác Diệp đánh cờ, cháu không dám nói bừa."
"Không cần phải ngại, cháu cứ nói một chút đi, dù sao ông của cháu cũng sắp thua rồi!"
Triệu Lợi Dân khoát tay áo nói.
"Ha hả, Triệu lão, ông cũng biết rõ bản thân ghê nhỉ! Tôi tưởng ông lại dùng một tiểu bối để hòa cờ với tôi, che giấu chuyện ông thua trận!"
Bác Diệp nói.
"Hừ! Tiểu Lưu, cháu đánh với hắn đi. Nhất định phải thắng, nếu thua ông không đem cháu gái gả cho cháu đâu!"
Triệu Lợi Dân quyết tâm nói.
Toát mồ hôi! Đây là điều kiện gì vậy? Tuyệt đối là uy hiếp! Chẳng phải là không trâu bắt chó đi cày ư?
Bác Diệp nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của tôi, nói:
"Không sao đâu, Tiểu Lưu, cháu cứ thoái mái đánh đi! Nếu ông của cháu không đem cháu gái gả cho cháu! Thì bác cũng có một người con gái như hoa như ngọc, tuyệt đối rất xứng đôi với cháu!"
"Cháu xem đi, cháu xem đi, tuyệt đối là có mưu đồ từ trước! Giấu đầu lòi cuối cùng cũng bị vạch trần! ông quả nhiên có chủ ý vào Tiểu Lưu của tôi!"
Triệu Lợi Dân chỉ vào Bác Diệp kêu lớn.
Tôi lại toát mồ hôi lần nữa!
Hai lão đầu năm sáu chục tuổi rồi, tại sao lại nói chuyện như 2 đứa trẻ, chuyện này cũng có thể đem ra nói giỡn ư?
Hơn nữa, cuộc sống tình cảm của tôi hiện đã đủ loạn rồi, nào là Diệp Tiêu Tiêu, Hạ Nhu, Trần Vi Nhi…nếu tiếp tục đem tới 1 người nữa, Triệu nha đầu sẽ có khả năng xé xác tôi ra mất.
Thấy tôi không nói lời nào, Triệu Lợi Dân nghiêm túc nói:
"Ông ra lệnh cho cháu, lập tức đánh cho Diệp lão đầu không còn manh giáp!"
Tôi ngất, nếu Triệu Lợi Dân đã nói như vậy, thì tôi cũng không từ chối nữa, chỉ đành ngồi xuống bên cạnh bàn cờ, nói:
"Bác Diệp, đắc tội!"
Rất nhanh chóng tôi liền tiến nhập vào trạng thái đánh cờ. Toàn bộ thế cục bàn cờ tôi đã hiểu rõ, muốn thắng Bác Diệp cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, nhưng mà thắng thì chẳng phải không cấp cho bác ấy mặt mũi hay sao?
Dù sao bác ấy cũng là trưởng bối của mình và là chiến hữu của Ông.
Tôi hiểu cái khái niệm chiến hữu này là như thế nào, mặc dù không phải là anh em nhưng lại thân như anh em, bởi họ đã từng là anh em cùng nhau bước qua cái chết, cho nên tình cảm của họ, người bình thường không cách nào hiểu được.
Mặc dù hai người bọn họ vẫn đùa giỡn với nhau. Nhưng nếu mà để thua, thì lại có khả năng làm cho ông xấu hổ, vạn nhất lão quýnh lên không gả Triệu Nhan Nghiên cho tôi nữa thì khổ, chẳng phải đây là một nỗi hận không thể giải thích hay sao?
Lúc này tôi rất hối hận khi đã đáp ứng yêu cầu của Triệu Quân Sinh là lên đây.
Đúng là lỡ chân một bước trở thành đại hận thiên cổ! Đầu óc tôi cấp tốc xoay chuyển, tính toán nước đi của bàn cờ! Không thể thua, cũng không thể thắng, vậy chỉ còn cách là hòa.
Thời điểm mà trí óc tôi sắp bùng nổ vì khô kiệt, thì ván cờ chém giết giữa tôi và Bác Diệp cũng may mắn kết thúc.
Nhìn thấy những quân cờ đen trắng trên bàn, tôi làm ra vẻ tiếc hận, nói:
"Không nghĩ tới cháu đã dùng hết toàn lực, vậy mà vẫn chỉ có hòa cờ."
"Tiểu Lưu! Cháu đừng có nói là đã dùng hết toàn lực!"
Bác Diệp sợ hãi than nói:
"Cháu tưởng hai chúng ta không nhìn ra hay sao? Cháu muốn thắng thì đã thắng từ lâu rồi! Lại có thể dùng thế cờ tàn cuộc biến thành cờ hòa, bác thật hoài nghi, cháu có phải là máy tính không nữa!"
Tôi ngất, tôi đã che giấu tốt như vậy mà vẫn bị bọn họ phát hiện, đúng là quá xấu hổ rồi.
Ý tốt của tôi lại biến thành mình cố ý khoe khoang! Sao hôm nay tôi chọc vào ai mà đen vậy?
Đầu tiên là thiếu chút bị cha mẹ tôi bắt gian tại trận, sau đó là phải mang cái bụng đói, giờ lại tự dưng bị bắt đánh cờ! Hôm nay đúng là ngày xui xẻo của tôi mà!
"Tiểu Lưu, cháu không nên tự trách! Thanh niên khiêm tốn là tốt, nhưng đừng có quá mức, nếu khiêm tốn quá mức sẽ biến thành dối trá!"
Triệu Lợi Dân Dân nói với tôi.
"Cháu biết rồi!"
Tôi cung kính nói! Nhìn vẻ mặt của ông thì tôi biết ông rất hài lòng với tôi.
"Như thế nào, Lão Diệp! Giờ thì tâm phục khẩu phục chưa?!"
Triệu Lợi Dân đắc ý nói.
"Đúng là tâm phục khẩu phục rồi, nhưng mà Lão Triệu, hai ta là chiến hữu nhiều năm như vậy, mặc dù không phải là anh em nhưng mà thân hơn anh em đúng không?"
Bác Diệp nói.
"Đúng vậy a, năm đó trong thời gian chiến đấu, hai chúng ta cùng ở trong một chiến hào, tôi đã đem ông trở thành em trai của mình rồi!"
Triệu Lợi Dân thở dài nói.
"Vậy ông nói, con gái của tôi có phải là cháu gái của ông không?" Bác Diệp vừa nói vừa nở nụ cười giảo hoạt.
"Chuyện này…, xem như thế đi!" Triệu Lợi Dân mơ hồ cảm thấy chuyện gì đó không đúng, nhưng vẫn kiên quyết gật đầu đáp.
"Bởi vậy, chuyện chung thân đại sự của con gái tôi và cháu gái ông cũng giống như nhau, tôi quyết định, về đứa con rể này, tôi và ông cùng định đoạt!"
Bác Diệp vỗ đùi nói.
Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy trên mặt Triệu Lợi Dân nở nụ cười kiểu như gian kế đã được thực hiện, mặc dù nụ cười đó chỉ trong chớp mắt, nhưng đã bị tôi phát hiện.
Tôi ngất? Chẳng lẽ hai lão già này lại tính toán sau lưng tôi?
Tại sao tôi lại có cảm giác phải nên rút lui khỏi chỗ này vậy?
Triệu Quân Sinh vừa mới mở cửa đã hô lớn.
Không mất bao nhiêu thời gian, Triệu Lợi Dân đã khoác áo ngoài đi xuống, nhìn thấy tôi thì lập tức vẫy tay nói:
"Tiểu Lưu, cháu đến rồi à, mau mau ngồi xuống đi!"
Tôi đổi giày, cung kính nói:
"Cháu chào ông!"
"Tốt tốt! Tiểu Lưu cháu ngồi xuống uống nước chút, ông còn đang đánh cờ với một vị lão hữu ở trên lầu, lát nữa sẽ xuống".
Triệu Lợi Dân nói với tôi.
"Cha, người để cho Tiểu Lưu đi cùng với người đi, con với Nhan Nghiên giúp mẹ Nhan Nghiên nấu cơm, tối nay Tiểu Lưu ăn cơm ở nhà chúng ta."
Triệu Quân Sinh đề nghị nói.
"Cũng được! Tiểu Lưu, cháu lên lầu tham mưu giúp cho ông, cái lão Diệp kia luôn tự cho mình là giỏi, ông cháu tôi sẽ hợp lực đánh cho hắn một phiến giáp cũng không còn!"
Triệu Lợi Dân cười nói.
Tôi đưa mắt nhìn về phía Triệu Nhan Nghiên một cái, Triệu Nhan Nghiên lắc đầu, nàng cũng không biết lão hữu của ông mình là ai.
Tôi đi theo phía sau ông lên lầu, không biết ý tứ của người là gì, mà lại muốn giết đối phương tới mức một manh giáp cũng không còn, chỉ là lời nói khách sáo? Hay là đúng là như vậy?
Các đại nhân vật nói chuyện toàn thật giả khó đoán, tôi cứ xem tình hình trước đã, nếu lúc bắt tôi tham mưu thì tôi giả vờ ngây ngốc cũng được.
Chúng tôi đi tới thư phòng ở tầng 2, có một lão nhân tầm 50 tuổi đang ngồi đó, đôi mắt lim dim thường thức trà.
"Lão Diệp, giới thiệu cho ông một tiểu tử! Lưu Lỗi, tuổi vẫn còn rất trẻ!"
Sau khi Triệu Lợi Dân bước vào, chỉ vào người của tôi nói.
"A? Thanh niên để cho Triệu lão để mắt tới cũng không nhiều đâu! Tiểu tử nhất định không phải là người bình thường!"
Lão Diệp nói.
"Đâu có, chỉ là ông quá khen, Diệp..."
Tôi vốn muốn nói là Diệp gia gia quá khen, nhưng nhìn tuổi của người này, thì đâu có giống gia gia của mình.
"Ha hả, cháu cứ gọi bác là Bác Diệp đi, hơn nữa con gái của bác cũng không lớn tuổi hơn cháu bao nhiêu!"
Bác Diệp nói.
"Ha ha, lão Diệp, tại sao ông phải nhắc tới con gái của mình nhanh như vậy? Ai bảo ông muộn như vậy mới sinh con, cháu gái của tôi cũng sắp xuất giá rồi, con gái của ông còn không tính chuyện lấy chồng hay sao?!"
Triệu Lợi Dân trêu chọc nói.
"Triệu lão, ông tuy lớn tuổi hơn tôi, nhưng năm đó khi còn ở bộ đội, chúng ta lại là chiến hữu, cho nên ông cũng đừng đem chuyện này lên mặt với tôi! Ai! Nhưng mà con gái của tôi đúng là đáng lo, lớn tuổi như vậy rồi, mà đối tượng cũng không có!"
Bác Diệp thở dài nói.
"Ai... Tôi nói lão Diệp, ánh mắt của ông tại sao lại nhìn vào chỗ này, Tiểu Lưu là bạn trai của Nhan Nghiên nhà chúng tôi đó!"
Triệu Lợi Dân trêu chọc nói.
"Yên tâm đi, Triệu lão, tôi không đoạt cháu rể của ông đâu!"
Bác Diệp cười nói.
", Tiểu Lưu, cháu giúp ông xem một chút, quân kế tiếp nên đặt ở đâu?"
Triệu Lợi Dân nói với tôi.
Từ khi bước vào trong nhà, tôi đã nhìn rõ thế cờ, rõ ràng là quân đen ít hơn quân trắng, mà ông đúng là cầm quân đen, nếu như nhìn thế cờ, thì ông đúng là phân thắng thì ít, thua thì nhiều.
Thế nhưng tôi không chú ý tới số lượng, mà đánh cờ phải biết nhìn xa trông rộng, quân trắng tuy nhiều, nhưng mà một số quân không có tác dụng cũng không ít, nếu như quân đen chiếm lĩnh được thế trận, thì thắng thua cũng không biết nói thế nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Nhưng mà tôi cũng không dám nói lung tung, có ai biết được suy nghĩ trong lòng của 2 lão già này đâu.
Tôi nói đúng, thì ông lại cho rằng tôi không cấp cho hắn mặt mũi, nếu tôi nói sai, thì lại cho rằng tôi ngu ngốc.
Cho nên xem cờ cấm nói cũng có đạo lý riêng của nó.
Cho nên tôi nói:
"Ông và Bác Diệp đánh cờ, cháu không dám nói bừa."
"Không cần phải ngại, cháu cứ nói một chút đi, dù sao ông của cháu cũng sắp thua rồi!"
Triệu Lợi Dân khoát tay áo nói.
"Ha hả, Triệu lão, ông cũng biết rõ bản thân ghê nhỉ! Tôi tưởng ông lại dùng một tiểu bối để hòa cờ với tôi, che giấu chuyện ông thua trận!"
Bác Diệp nói.
"Hừ! Tiểu Lưu, cháu đánh với hắn đi. Nhất định phải thắng, nếu thua ông không đem cháu gái gả cho cháu đâu!"
Triệu Lợi Dân quyết tâm nói.
Toát mồ hôi! Đây là điều kiện gì vậy? Tuyệt đối là uy hiếp! Chẳng phải là không trâu bắt chó đi cày ư?
Bác Diệp nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của tôi, nói:
"Không sao đâu, Tiểu Lưu, cháu cứ thoái mái đánh đi! Nếu ông của cháu không đem cháu gái gả cho cháu! Thì bác cũng có một người con gái như hoa như ngọc, tuyệt đối rất xứng đôi với cháu!"
"Cháu xem đi, cháu xem đi, tuyệt đối là có mưu đồ từ trước! Giấu đầu lòi cuối cùng cũng bị vạch trần! ông quả nhiên có chủ ý vào Tiểu Lưu của tôi!"
Triệu Lợi Dân chỉ vào Bác Diệp kêu lớn.
Tôi lại toát mồ hôi lần nữa!
Hai lão đầu năm sáu chục tuổi rồi, tại sao lại nói chuyện như 2 đứa trẻ, chuyện này cũng có thể đem ra nói giỡn ư?
Hơn nữa, cuộc sống tình cảm của tôi hiện đã đủ loạn rồi, nào là Diệp Tiêu Tiêu, Hạ Nhu, Trần Vi Nhi…nếu tiếp tục đem tới 1 người nữa, Triệu nha đầu sẽ có khả năng xé xác tôi ra mất.
Thấy tôi không nói lời nào, Triệu Lợi Dân nghiêm túc nói:
"Ông ra lệnh cho cháu, lập tức đánh cho Diệp lão đầu không còn manh giáp!"
Tôi ngất, nếu Triệu Lợi Dân đã nói như vậy, thì tôi cũng không từ chối nữa, chỉ đành ngồi xuống bên cạnh bàn cờ, nói:
"Bác Diệp, đắc tội!"
Rất nhanh chóng tôi liền tiến nhập vào trạng thái đánh cờ. Toàn bộ thế cục bàn cờ tôi đã hiểu rõ, muốn thắng Bác Diệp cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, nhưng mà thắng thì chẳng phải không cấp cho bác ấy mặt mũi hay sao?
Dù sao bác ấy cũng là trưởng bối của mình và là chiến hữu của Ông.
Tôi hiểu cái khái niệm chiến hữu này là như thế nào, mặc dù không phải là anh em nhưng lại thân như anh em, bởi họ đã từng là anh em cùng nhau bước qua cái chết, cho nên tình cảm của họ, người bình thường không cách nào hiểu được.
Mặc dù hai người bọn họ vẫn đùa giỡn với nhau. Nhưng nếu mà để thua, thì lại có khả năng làm cho ông xấu hổ, vạn nhất lão quýnh lên không gả Triệu Nhan Nghiên cho tôi nữa thì khổ, chẳng phải đây là một nỗi hận không thể giải thích hay sao?
Lúc này tôi rất hối hận khi đã đáp ứng yêu cầu của Triệu Quân Sinh là lên đây.
Đúng là lỡ chân một bước trở thành đại hận thiên cổ! Đầu óc tôi cấp tốc xoay chuyển, tính toán nước đi của bàn cờ! Không thể thua, cũng không thể thắng, vậy chỉ còn cách là hòa.
Thời điểm mà trí óc tôi sắp bùng nổ vì khô kiệt, thì ván cờ chém giết giữa tôi và Bác Diệp cũng may mắn kết thúc.
Nhìn thấy những quân cờ đen trắng trên bàn, tôi làm ra vẻ tiếc hận, nói:
"Không nghĩ tới cháu đã dùng hết toàn lực, vậy mà vẫn chỉ có hòa cờ."
"Tiểu Lưu! Cháu đừng có nói là đã dùng hết toàn lực!"
Bác Diệp sợ hãi than nói:
"Cháu tưởng hai chúng ta không nhìn ra hay sao? Cháu muốn thắng thì đã thắng từ lâu rồi! Lại có thể dùng thế cờ tàn cuộc biến thành cờ hòa, bác thật hoài nghi, cháu có phải là máy tính không nữa!"
Tôi ngất, tôi đã che giấu tốt như vậy mà vẫn bị bọn họ phát hiện, đúng là quá xấu hổ rồi.
Ý tốt của tôi lại biến thành mình cố ý khoe khoang! Sao hôm nay tôi chọc vào ai mà đen vậy?
Đầu tiên là thiếu chút bị cha mẹ tôi bắt gian tại trận, sau đó là phải mang cái bụng đói, giờ lại tự dưng bị bắt đánh cờ! Hôm nay đúng là ngày xui xẻo của tôi mà!
"Tiểu Lưu, cháu không nên tự trách! Thanh niên khiêm tốn là tốt, nhưng đừng có quá mức, nếu khiêm tốn quá mức sẽ biến thành dối trá!"
Triệu Lợi Dân Dân nói với tôi.
"Cháu biết rồi!"
Tôi cung kính nói! Nhìn vẻ mặt của ông thì tôi biết ông rất hài lòng với tôi.
"Như thế nào, Lão Diệp! Giờ thì tâm phục khẩu phục chưa?!"
Triệu Lợi Dân đắc ý nói.
"Đúng là tâm phục khẩu phục rồi, nhưng mà Lão Triệu, hai ta là chiến hữu nhiều năm như vậy, mặc dù không phải là anh em nhưng mà thân hơn anh em đúng không?"
Bác Diệp nói.
"Đúng vậy a, năm đó trong thời gian chiến đấu, hai chúng ta cùng ở trong một chiến hào, tôi đã đem ông trở thành em trai của mình rồi!"
Triệu Lợi Dân thở dài nói.
"Vậy ông nói, con gái của tôi có phải là cháu gái của ông không?" Bác Diệp vừa nói vừa nở nụ cười giảo hoạt.
"Chuyện này…, xem như thế đi!" Triệu Lợi Dân mơ hồ cảm thấy chuyện gì đó không đúng, nhưng vẫn kiên quyết gật đầu đáp.
"Bởi vậy, chuyện chung thân đại sự của con gái tôi và cháu gái ông cũng giống như nhau, tôi quyết định, về đứa con rể này, tôi và ông cùng định đoạt!"
Bác Diệp vỗ đùi nói.
Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy trên mặt Triệu Lợi Dân nở nụ cười kiểu như gian kế đã được thực hiện, mặc dù nụ cười đó chỉ trong chớp mắt, nhưng đã bị tôi phát hiện.
Tôi ngất? Chẳng lẽ hai lão già này lại tính toán sau lưng tôi?
Tại sao tôi lại có cảm giác phải nên rút lui khỏi chỗ này vậy?
Tác giả :
Ngư Nhân Nhị Đại