Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 319: Cưỡng gian?
Một cảm giác mát lạnh kéo tới, tôi nhẹ nhàng di chuyển thân thể, nhất thời cảm giác được tiểu đệ đệ bị một người làm cho mát lạnh, cương lên!
"Đừng nhúc nhích!"
Một giọng nữ truyền vào lỗ tai của tôi:
"Cử động nữa thì tôi không khách khí đâu!"
Tôi không hiểu, giãy dụa mắt mở ra, chuyện gì xảy ra vậy? Một cô gái xinh đẹp đập vào mắt tôi, thiếu nữ mặc vô cùng sexy, vóc người quả là nóng bỏng vô cùng, làm cho tôi kinh đảm, người thiếu nữ này lại có thể cầm lấy thanh chủy thủ đặt vào tiểu đệ đang thẳng đứng của tôi mà dọa cắt!
Tôi không tin, chẳng lẽ tôi gặp phải nữ phi tặc chuyên cắt bỏ nam sắc rồi? Tôi lớn lên vốn cũng là có chút đẹp trai, nhưng nghĩ là nếu đưa tôi lên giường thì cũng không cần làm chuyện vô cùng mạo hiểm như vậy? Chẳng lẽ nàng là nữ vương cưỡng gian trong truyền thuyết?
Tôi cố gắng nhớ lại một chút chuyện vừa xảy ra, tôi đang trong quán bar của lão Vương, sau đó vì uống nhiều quá, nên người phục vụ Tiểu Tam đã đem tôi tới một gian trong nhà để nghỉ ngơi. Sau đó thì tôi chỉ mơ mơ màng màng không nhớ rõ cái gì, làm sao sau khi tỉnh lại, tôi đã bị người ta cởi hết đồ? !
Nhưng nhất định tôi có quen mặt người này, tôi bình tĩnh suy nghĩ một chút, nhìn thiếu nữ trước mắt nói:
"Cô muốn làm gì?"
"Hãy bình tĩnh! Không ngờ bổn tiểu thư lần đầu xuất sơn thì đụng ngay phải một đối thủ cường hãn!"
Thiếu nữ vừa nói, vừa đùa giỡn chủy thủ trong tay ở phía dưới của tôi trách mắng.
Nghe khẩu khí này, cô gái này quả là lần đầu tiên gây án? Tôi không tin tôi lại xui xẻo như vậy, lần đầu tiên tôi bị ép buộc như vậy!
"Tôi nói với đồng chí nữ hiệp, cô tốt nhất thu lại hung khí cầm trên tay, nhà tôi còn có bốn lão bà đấy, nếu như cô run tay lên một cái thì đại tiểu lão bà kia của tôi chẳng phải sống đời góa phụ sao?"
Tôi nửa đùa nửa thật, giả cười giỡn để hòa hoãn một chút không khí, mặc dù tôi có dị năng hỗ thể, nhưng tôi cũng không thể lấy tiểu đệ đệ của mình đùa với dao được?
"Bốn lão bà! Hừ, trong nhà có bốn mà còn đi chơi **, tôi nhìn một cái là biết anh là người như vậy! Hôm nay bổn tiểu thư sẽ phải thay trời hành đạo, trừ tên dâm tặc này!" Nói xong liền vung dao về hướng phía dưới của tôi chém tới!
Tôi liền tức giận, làm người phải có tính cách, nhìn mặt có chút sắc đẹp thì cũng không biết có tốt hay không? Con dao kia nếu để cho cô ra tay, thì chẳng phải tôi lập tức trở thành một thái giám của trường Thanh Hoa sao!
Thoáng một cái, tôi đoạt được con dao trong tay nàng, tiện tay ném đi luôn, "Pặc", một tiếng cắm ở trên cánh cửa. Nàng biết mình không phải là đối thủ của tôi, tôi thuần thục đến mức đã ép chặt nàng ở phía dưới!
"Dâm tặc, ngươi muốn làm gì!"
Thiếu nữ khiển trách.
"Tôi làm gì? Là tôi muốn hỏi cô, cô muốn làm gì mới đúng!"
Tôi giận đến mức không chịu được, một tiểu nha đầu lại có thể có tâm địa ác độc như thế!
"Tôi cho anh biết, nếu ngươi dám động đến một sợi lông của bổn tiểu thư, tôi... Ta và ngươi quyết không đội trời chung! Ta kiên quyết sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta sẽ làm cho ngươi chịu không nổi! Tôi sẽ làm ngươi hối hận suốt đời! Ta làm ngươi biến mất khỏi trái đất này..."
Thiếu nữ uy hiếp càng làm cho tôi nóng giận! Tôi phải tìm ra ai đã đem cô ta đến chọc tôi? Uống chút rượu tiêu buồn, không ngời khi tỉnh lại thì liền đụng phải nữ phi tặc sắc tình, luông miệng chửi tôi là dâm tặc!
Hắc hắc, cô không phải là mời gọi sao! Làm sao cô phải la lớn lên! Tôi nhìn thân thể đầy đặn của thiếu nữ, trong lòng dục vọng cũng đã bị đốt lên.
Đã hơn một tháng tôi không cùng các nàng Triệu Nhan Nghiên thân mật rồi, hôm nay lại có một nàng được đưa tới cửa, tôi làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy!
Tiếng kêu cứu của thiếu nữ càng làm cho tôi có cảm giác hưng phấn vô cùng, tôi cảm thấy mình thật giống như đang cùng Trần Vi Nhi chơi trò chơi cưỡng gian vậy!
Trò chơi cưỡng gian? Chẳng lẽ nói thiếu nữ này cũng là cao thủ? Mới vừa rồi tôi còn cho nàng là nữ phi tặc, bây giờ nhìn lại rất có thể!
Ha ha, nếu cô muốn chơi, thì tôi hầu cô đến cùng luôn! Tôi sợ cô sao!
"Cô kêu to lên, cô càng lớn tiếng tôi lại càng hưng phấn!"
Tôi đã nghĩ thông chuyện vừa xảy ra, tôi đây sẽ chơi cô đến cùng, đã cầm dục hơn một tháng, thỉnh thoảng chơi một lần một đêm, cảm giác chả phải không tồi sao!
Quần áo mặc trên người thiếu nữ vốn đã ít, tôi dùng sức kéo một cái, quần áo con trên người thiếu nữ liền bị tôi lấy ra hết, tôi đẩy cặp vú của nàng về phía trước, một đôi gò bồng đảo thật lớn, tôi thấy nhiệt huyết tràn trề, vốn tưởng rằng bộ ngực của Diệp Tiêu Tiêu mà tôi đã thấy là lớn nhất rồi, không ngờ thiếu nữ này cũng không thua kém gì!
Tôi vuốt ve, trong lòng tràn đầy dục vọng. Thiếu nữ đang ở dưới người tôi ra sức giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của tôi nhưng nàng đâu phải là đối thủ của tôi.
Tôi tiện tay vén chiếc quần mỏng của nàng, kéo rách cái tất chân của nàng...
"Không nên a! Xin ngươi, bỏ qua cho tôi đi! Tôi có thể cho ngươi tiền! Cho ngươi năm vạn... Không, năm mươi vạn!"
Thiếu nữ thấy giãy dụa không có tác dụng bắt đầu cầu xin tha thứ nói.
Trong lòng tôi nói, nha đầu này diễn trò thật đúng là hảo hạng, tôi cũng không chú ý tới nàng nữa, dùng sức tách hai chân ra, sau đó tiến quân vào cổng thành.
Nàng gào thét một cách đau khổ, đến mức chói tai, nước mắt từ từ tràn ra.
Tôi cảm giác được một trận sảng khoái, hạ thân thiếu nữ này không giống như những kỹ nữ khác, những cô gái kia thì rất rộng, còn cô này thì chật hẹp như là xử nữ.
Tôi điên cuồng ở thiếu nữ trên người phát tiết. Càng tức giận với người thiếu nữ này, thì bi thương với Lưu Duyệt càng ít đi...
Sau khi phát tiết, tôi mơ màng mặc quần áo đi ra khỏi phòng. Hóa ra tôi vẫn còn ở trong quá Bar!
Tiểu Tam đi tới trước mặt của tôi, cười xấu xa nói:
"Lưu thiếu gia, như thế nào? Có hài lòng không?"
Tôi vừa nghe lập tức hiểu, hóa ra là tiểu tử này an bài ! Nhưng mà nha đầu kia cảm giác thật không tệ, nhưng sao hắn biết tôi thích chơi trò này?
Tôi vỗ vỗ bả vai Tiểu Tam nói:
"Tốt! Không tệ!"
Sau đó nhìn Tiểu Tam hỏi:
"Cô nàng giá cũng không thấp đúng không?"
"Ách... Phải.."
Tiểu Tam bị tôi nhìn thấu tâm sự thì ngượng ngùng.
Tôi lắc đầu nói:
"Cậu đừng có ngại với tôi!"
Tôi từ trong túi quần móc ra mấy ngàn đồng kín đáo đưa cho hắn nói:
"Đây là cho cậu!"
Sau đó đưa cho hắn một tấm chi phiếu nói:
"Cậu lấy 10 vạn đi!"
Tiểu Tám không nghĩ tới tôi hào phóng như thế, chớp mắt đã lời được 5 vạn!
Tiểu Tam cao hứng rời đi, luôn miệng nói cám ơn.
Tôi phất phất tay, mơ mơ màng màng đi ra khỏi quầy rượu, kiếm xe taxi rời khỏi nơi này.
Hắc hắc, cô nàng này thật rất tốt. Mùi vị thật không tệ, sau khi lên xe mà tôi vẫn còn có cảm giác như một đêm xuân. Sau này nếu nhưu có cơ hội thì bảo Tiểu Tam kiếm nàng vui đùa, có khi lại huấn luyện nàng thành một người đặc biệt!
... ... ... ... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Mạnh Thanh Thanh trong đôi mắt tràn ngập lệ nóng, thu thập những xiêm y tan tành, trong lòng thầm hối hận, chỉ vì muốn điều tra rắm chó, vậy mà làm mất đi trinh tiết!
Mà người cướp đi trinh tiết của mình, ngay cả tên gọi mình cũng không biết!
Mạnh Thanh Thanh ta và ngươi quyết không đội trời chung! Trong lòng Mạnh Thanh Thanh reo hò.
Nhìn ga giường trắng noãn, còn có cả một nụ hồng, Mạnh Thanh Thanh có chút chua xót, đây là lần đầu tiên của mình, sao lại không có chút vui vẻ nào cả!
Mạnh Thanh Thanh mặc lại xiêm y đã tan tành, sau đó khoác áo ngoài lên.
Nhìn cảnh tượng xung quanh phòng một lát, sau đó gói lại cái ga giường kia, vừa làm nước mắt vừa rơi.
Nếu như Tiểu Tam hiểu công việc một cách tốt nâhts, thì hắn sẽ biết, y phục trên người Mạnh Thanh Thanh không phải 8 vạn, thì cũng là 10 vạn!
Nhưng mà hắn chỉ là một người phục vụ, tháng lương chỉ chừng hơn ngàn đồng, cộng với vài ngàn đồng tiền trà nước, thì sao nhận ra được những thứ này.
Mạnh Thanh Thanh chịu đựng hạ thân đau nhức, đi ra khỏi gian phòng, trong lòng tiểu tam vui sướng, xem ra đúng là lần đầu tiên, thảo nào mà thiếu gia vui mừng tới như vậy!
Tiểu Tôim đã sớm chuẩn bị 5 vạn đồng, đưa cho Mạnh Thanh Thanh, nói:
"Này, đây là 5 vạn đồng!"
Mạnh Thanh Thanh số tiền trong tay Tiểu Tam thì sửng sốt, nhưng ngay sau đó nghĩ đây chính là giá tiền mà mình ước định cùng với quầy rượu.
Lúc ấy Mạnh Thanh Thanh chỉ là thuận miệng nói, nhưng không có ý định bán.
Năm vạn đồng tiền, chẳng lẽ trinh tiết mình chỉ đáng giá có 5 vạn đồng!
Mạnh Thanh Thanh trong lòng đau xót, tiện tay ném số tiền kia xuống mặt đất, kêu lên:
"Cút! Cút cho xa bổn tiểu thư một chút!"
Sau đó không quản tới hạ thân đau đớn, vội vã chạy ra khỏi quầy rượu, lên chiếc xe Ferrari màu đỏ của mình, phóng đi đi.
Tiểu Tam nhìn số tiền trên mặt đất, cắn môi nói:
" Đúng là có bệnh mà ?Bán xong mà không lấy tiền?"
Vừa lúc nhìn thấy Vương ca từ cửa quán rượu đi vào, Tiểu Tam nói:
"Vương ca, anh nói xem cô nương kia có phải bị bệnh không? Bán xong lại có thể không lấy tiền?"
Tiểu Tam chỉ vào số tiền trên mặt đất nói.
Vương ca vẻ mặt ngưng trọng lắc đầu:
"Tiểu Tam, bối cảnh cô gái kia cậu có biết không? Trông không giống những cô gái giang hồ!"
"Nàng nói với em, trong nhà nàng thiếu tiền, nên mới ra ngoài bán!"
Tiểu Tam đáp.
Trong nhà thiếu tiền? Thiếu tiền mà đi Ferrari? Vương ca lắc đầu, thở dài nói:
"Cô gái này có lai lịch không nhỏ!"
"Sao vậy Vương ca, anh csợ nàng tìm chúng ta gây phiền toái ư?"
Tiểu Tam cười nói.
"Không phải là chúng ta! Mà chỉ sợ hảo tâm của chúng ta mang lại phiền toái không cần thiết cho Lưu thiếu gia!"
Vương ca thở dài nói.
"Đừng nhúc nhích!"
Một giọng nữ truyền vào lỗ tai của tôi:
"Cử động nữa thì tôi không khách khí đâu!"
Tôi không hiểu, giãy dụa mắt mở ra, chuyện gì xảy ra vậy? Một cô gái xinh đẹp đập vào mắt tôi, thiếu nữ mặc vô cùng sexy, vóc người quả là nóng bỏng vô cùng, làm cho tôi kinh đảm, người thiếu nữ này lại có thể cầm lấy thanh chủy thủ đặt vào tiểu đệ đang thẳng đứng của tôi mà dọa cắt!
Tôi không tin, chẳng lẽ tôi gặp phải nữ phi tặc chuyên cắt bỏ nam sắc rồi? Tôi lớn lên vốn cũng là có chút đẹp trai, nhưng nghĩ là nếu đưa tôi lên giường thì cũng không cần làm chuyện vô cùng mạo hiểm như vậy? Chẳng lẽ nàng là nữ vương cưỡng gian trong truyền thuyết?
Tôi cố gắng nhớ lại một chút chuyện vừa xảy ra, tôi đang trong quán bar của lão Vương, sau đó vì uống nhiều quá, nên người phục vụ Tiểu Tam đã đem tôi tới một gian trong nhà để nghỉ ngơi. Sau đó thì tôi chỉ mơ mơ màng màng không nhớ rõ cái gì, làm sao sau khi tỉnh lại, tôi đã bị người ta cởi hết đồ? !
Nhưng nhất định tôi có quen mặt người này, tôi bình tĩnh suy nghĩ một chút, nhìn thiếu nữ trước mắt nói:
"Cô muốn làm gì?"
"Hãy bình tĩnh! Không ngờ bổn tiểu thư lần đầu xuất sơn thì đụng ngay phải một đối thủ cường hãn!"
Thiếu nữ vừa nói, vừa đùa giỡn chủy thủ trong tay ở phía dưới của tôi trách mắng.
Nghe khẩu khí này, cô gái này quả là lần đầu tiên gây án? Tôi không tin tôi lại xui xẻo như vậy, lần đầu tiên tôi bị ép buộc như vậy!
"Tôi nói với đồng chí nữ hiệp, cô tốt nhất thu lại hung khí cầm trên tay, nhà tôi còn có bốn lão bà đấy, nếu như cô run tay lên một cái thì đại tiểu lão bà kia của tôi chẳng phải sống đời góa phụ sao?"
Tôi nửa đùa nửa thật, giả cười giỡn để hòa hoãn một chút không khí, mặc dù tôi có dị năng hỗ thể, nhưng tôi cũng không thể lấy tiểu đệ đệ của mình đùa với dao được?
"Bốn lão bà! Hừ, trong nhà có bốn mà còn đi chơi **, tôi nhìn một cái là biết anh là người như vậy! Hôm nay bổn tiểu thư sẽ phải thay trời hành đạo, trừ tên dâm tặc này!" Nói xong liền vung dao về hướng phía dưới của tôi chém tới!
Tôi liền tức giận, làm người phải có tính cách, nhìn mặt có chút sắc đẹp thì cũng không biết có tốt hay không? Con dao kia nếu để cho cô ra tay, thì chẳng phải tôi lập tức trở thành một thái giám của trường Thanh Hoa sao!
Thoáng một cái, tôi đoạt được con dao trong tay nàng, tiện tay ném đi luôn, "Pặc", một tiếng cắm ở trên cánh cửa. Nàng biết mình không phải là đối thủ của tôi, tôi thuần thục đến mức đã ép chặt nàng ở phía dưới!
"Dâm tặc, ngươi muốn làm gì!"
Thiếu nữ khiển trách.
"Tôi làm gì? Là tôi muốn hỏi cô, cô muốn làm gì mới đúng!"
Tôi giận đến mức không chịu được, một tiểu nha đầu lại có thể có tâm địa ác độc như thế!
"Tôi cho anh biết, nếu ngươi dám động đến một sợi lông của bổn tiểu thư, tôi... Ta và ngươi quyết không đội trời chung! Ta kiên quyết sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta sẽ làm cho ngươi chịu không nổi! Tôi sẽ làm ngươi hối hận suốt đời! Ta làm ngươi biến mất khỏi trái đất này..."
Thiếu nữ uy hiếp càng làm cho tôi nóng giận! Tôi phải tìm ra ai đã đem cô ta đến chọc tôi? Uống chút rượu tiêu buồn, không ngời khi tỉnh lại thì liền đụng phải nữ phi tặc sắc tình, luông miệng chửi tôi là dâm tặc!
Hắc hắc, cô không phải là mời gọi sao! Làm sao cô phải la lớn lên! Tôi nhìn thân thể đầy đặn của thiếu nữ, trong lòng dục vọng cũng đã bị đốt lên.
Đã hơn một tháng tôi không cùng các nàng Triệu Nhan Nghiên thân mật rồi, hôm nay lại có một nàng được đưa tới cửa, tôi làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy!
Tiếng kêu cứu của thiếu nữ càng làm cho tôi có cảm giác hưng phấn vô cùng, tôi cảm thấy mình thật giống như đang cùng Trần Vi Nhi chơi trò chơi cưỡng gian vậy!
Trò chơi cưỡng gian? Chẳng lẽ nói thiếu nữ này cũng là cao thủ? Mới vừa rồi tôi còn cho nàng là nữ phi tặc, bây giờ nhìn lại rất có thể!
Ha ha, nếu cô muốn chơi, thì tôi hầu cô đến cùng luôn! Tôi sợ cô sao!
"Cô kêu to lên, cô càng lớn tiếng tôi lại càng hưng phấn!"
Tôi đã nghĩ thông chuyện vừa xảy ra, tôi đây sẽ chơi cô đến cùng, đã cầm dục hơn một tháng, thỉnh thoảng chơi một lần một đêm, cảm giác chả phải không tồi sao!
Quần áo mặc trên người thiếu nữ vốn đã ít, tôi dùng sức kéo một cái, quần áo con trên người thiếu nữ liền bị tôi lấy ra hết, tôi đẩy cặp vú của nàng về phía trước, một đôi gò bồng đảo thật lớn, tôi thấy nhiệt huyết tràn trề, vốn tưởng rằng bộ ngực của Diệp Tiêu Tiêu mà tôi đã thấy là lớn nhất rồi, không ngờ thiếu nữ này cũng không thua kém gì!
Tôi vuốt ve, trong lòng tràn đầy dục vọng. Thiếu nữ đang ở dưới người tôi ra sức giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của tôi nhưng nàng đâu phải là đối thủ của tôi.
Tôi tiện tay vén chiếc quần mỏng của nàng, kéo rách cái tất chân của nàng...
"Không nên a! Xin ngươi, bỏ qua cho tôi đi! Tôi có thể cho ngươi tiền! Cho ngươi năm vạn... Không, năm mươi vạn!"
Thiếu nữ thấy giãy dụa không có tác dụng bắt đầu cầu xin tha thứ nói.
Trong lòng tôi nói, nha đầu này diễn trò thật đúng là hảo hạng, tôi cũng không chú ý tới nàng nữa, dùng sức tách hai chân ra, sau đó tiến quân vào cổng thành.
Nàng gào thét một cách đau khổ, đến mức chói tai, nước mắt từ từ tràn ra.
Tôi cảm giác được một trận sảng khoái, hạ thân thiếu nữ này không giống như những kỹ nữ khác, những cô gái kia thì rất rộng, còn cô này thì chật hẹp như là xử nữ.
Tôi điên cuồng ở thiếu nữ trên người phát tiết. Càng tức giận với người thiếu nữ này, thì bi thương với Lưu Duyệt càng ít đi...
Sau khi phát tiết, tôi mơ màng mặc quần áo đi ra khỏi phòng. Hóa ra tôi vẫn còn ở trong quá Bar!
Tiểu Tam đi tới trước mặt của tôi, cười xấu xa nói:
"Lưu thiếu gia, như thế nào? Có hài lòng không?"
Tôi vừa nghe lập tức hiểu, hóa ra là tiểu tử này an bài ! Nhưng mà nha đầu kia cảm giác thật không tệ, nhưng sao hắn biết tôi thích chơi trò này?
Tôi vỗ vỗ bả vai Tiểu Tam nói:
"Tốt! Không tệ!"
Sau đó nhìn Tiểu Tam hỏi:
"Cô nàng giá cũng không thấp đúng không?"
"Ách... Phải.."
Tiểu Tam bị tôi nhìn thấu tâm sự thì ngượng ngùng.
Tôi lắc đầu nói:
"Cậu đừng có ngại với tôi!"
Tôi từ trong túi quần móc ra mấy ngàn đồng kín đáo đưa cho hắn nói:
"Đây là cho cậu!"
Sau đó đưa cho hắn một tấm chi phiếu nói:
"Cậu lấy 10 vạn đi!"
Tiểu Tám không nghĩ tới tôi hào phóng như thế, chớp mắt đã lời được 5 vạn!
Tiểu Tam cao hứng rời đi, luôn miệng nói cám ơn.
Tôi phất phất tay, mơ mơ màng màng đi ra khỏi quầy rượu, kiếm xe taxi rời khỏi nơi này.
Hắc hắc, cô nàng này thật rất tốt. Mùi vị thật không tệ, sau khi lên xe mà tôi vẫn còn có cảm giác như một đêm xuân. Sau này nếu nhưu có cơ hội thì bảo Tiểu Tam kiếm nàng vui đùa, có khi lại huấn luyện nàng thành một người đặc biệt!
... ... ... ... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Mạnh Thanh Thanh trong đôi mắt tràn ngập lệ nóng, thu thập những xiêm y tan tành, trong lòng thầm hối hận, chỉ vì muốn điều tra rắm chó, vậy mà làm mất đi trinh tiết!
Mà người cướp đi trinh tiết của mình, ngay cả tên gọi mình cũng không biết!
Mạnh Thanh Thanh ta và ngươi quyết không đội trời chung! Trong lòng Mạnh Thanh Thanh reo hò.
Nhìn ga giường trắng noãn, còn có cả một nụ hồng, Mạnh Thanh Thanh có chút chua xót, đây là lần đầu tiên của mình, sao lại không có chút vui vẻ nào cả!
Mạnh Thanh Thanh mặc lại xiêm y đã tan tành, sau đó khoác áo ngoài lên.
Nhìn cảnh tượng xung quanh phòng một lát, sau đó gói lại cái ga giường kia, vừa làm nước mắt vừa rơi.
Nếu như Tiểu Tam hiểu công việc một cách tốt nâhts, thì hắn sẽ biết, y phục trên người Mạnh Thanh Thanh không phải 8 vạn, thì cũng là 10 vạn!
Nhưng mà hắn chỉ là một người phục vụ, tháng lương chỉ chừng hơn ngàn đồng, cộng với vài ngàn đồng tiền trà nước, thì sao nhận ra được những thứ này.
Mạnh Thanh Thanh chịu đựng hạ thân đau nhức, đi ra khỏi gian phòng, trong lòng tiểu tam vui sướng, xem ra đúng là lần đầu tiên, thảo nào mà thiếu gia vui mừng tới như vậy!
Tiểu Tôim đã sớm chuẩn bị 5 vạn đồng, đưa cho Mạnh Thanh Thanh, nói:
"Này, đây là 5 vạn đồng!"
Mạnh Thanh Thanh số tiền trong tay Tiểu Tam thì sửng sốt, nhưng ngay sau đó nghĩ đây chính là giá tiền mà mình ước định cùng với quầy rượu.
Lúc ấy Mạnh Thanh Thanh chỉ là thuận miệng nói, nhưng không có ý định bán.
Năm vạn đồng tiền, chẳng lẽ trinh tiết mình chỉ đáng giá có 5 vạn đồng!
Mạnh Thanh Thanh trong lòng đau xót, tiện tay ném số tiền kia xuống mặt đất, kêu lên:
"Cút! Cút cho xa bổn tiểu thư một chút!"
Sau đó không quản tới hạ thân đau đớn, vội vã chạy ra khỏi quầy rượu, lên chiếc xe Ferrari màu đỏ của mình, phóng đi đi.
Tiểu Tam nhìn số tiền trên mặt đất, cắn môi nói:
" Đúng là có bệnh mà ?Bán xong mà không lấy tiền?"
Vừa lúc nhìn thấy Vương ca từ cửa quán rượu đi vào, Tiểu Tam nói:
"Vương ca, anh nói xem cô nương kia có phải bị bệnh không? Bán xong lại có thể không lấy tiền?"
Tiểu Tam chỉ vào số tiền trên mặt đất nói.
Vương ca vẻ mặt ngưng trọng lắc đầu:
"Tiểu Tam, bối cảnh cô gái kia cậu có biết không? Trông không giống những cô gái giang hồ!"
"Nàng nói với em, trong nhà nàng thiếu tiền, nên mới ra ngoài bán!"
Tiểu Tam đáp.
Trong nhà thiếu tiền? Thiếu tiền mà đi Ferrari? Vương ca lắc đầu, thở dài nói:
"Cô gái này có lai lịch không nhỏ!"
"Sao vậy Vương ca, anh csợ nàng tìm chúng ta gây phiền toái ư?"
Tiểu Tam cười nói.
"Không phải là chúng ta! Mà chỉ sợ hảo tâm của chúng ta mang lại phiền toái không cần thiết cho Lưu thiếu gia!"
Vương ca thở dài nói.
Tác giả :
Ngư Nhân Nhị Đại