Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ
Chương 61: Ai sợ ai (1)
Nghĩ như thế, đáy mắt Thiên Lạc nhanh chóng hiện ra ánh sáng nguy hiểm, nhanh chóng nhấc chân đá mạnh một cái!
“A!” Người đàn ông mặc âu phục muốn lại gần Thiên Lạc để giết chết cô, đã bị Thiên Lạc đá một chân bay ra ngoài!
Tuy rằng không thể sử dụng hồn lực, nhưng năng lực của Thiên Lạc đã mạnh đến mức nghịch thiên, những người trước mắt không phải là đối thủ của Thiên Lạc.
Cho dù là không sử dụng hồn lực, Thiên Lạc cũng không rơi vào thế hạ phong.
Khuôn mặt lộ ra sự rét lạnh, Thiên Lạc và mọi người nhanh chóng giải quyết mấy người đàn ông mặc âu phục trước mặt!
Cảm nhận được bên người truyền đến hơi thở nguy hiểm, đáy mắt Thiên Lạc nổi lên một tia lạnh lẽo, nhanh chóng lao ra, nện mạnh một quyền lên ngực người nọ, người nọ trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay lúc Thiên Lạc đang định trở lại chỗ cũ, một tiếng cười khe khẽ bỗng nhiên vang lên.
“Thân thủ không tệ, tôi rất thưởng thức cậu.” Giọng nói của người đàn ông này phát ra ngay sau lưng cô, làm con ngươi Thiên Lạc không khỏi phóng đại, gần như cảm giác được nguy hiểm theo bản năng!
Cô lại hoàn toàn không cảm nhận được có người tiếp cận mình, có thể thấy thực lực của người này cao hơn cô rất nhiều!
Không chút nghĩ ngợi hoàn toàn dựa vào phản ứng bản năng của thân thể, Thiên Lạc trực tiếp tung ra một cước, dùng hết toàn lực đá về phía người nọ!
Một cước hung hăng vừa nhanh vừa chuẩn, trong không khí truyền đến tiếng xé gió, trong đó ẩn chứa lực lượng đủ để khiến một người đàn ông trưởng thành bị trọng thương!
Nhưng người đàn ông bên này lại giống như thấy được đồ vật thú vị, trực tiếp cười khẽ một tiếng, rồi mới duỗi tay trực tiếp chế trụ chân Thiên Lạc.
Dùng sức túm mạnh Thiên Lạc tới trước mặt mình, giọng nói của người đàn ông này mang theo mấy phần tà mị, bàn tay giữ chân Thiên Lạc dùng sức kéo một cái, Thiên Lạc còn chưa kịp phản ứng lại động tác của người đàn ông này như thế nào đã bị người đó ôm chặt lấy.
Phía sau dựa vào trong ngực người đó, hơi thở đàn ông bao phủ xung quanh, cánh tay thít chặt cổ Thiên Lạc, không đợi Thiên Lạc phản kháng, lưỡi dao lạnh lẽo đã kề ngay cổ cô.
Lưỡi dao rất gần động mạch chủ ở khí quản, người nọ hơi cúi đầu, giọng nói mang theo vài phần tà tứ vang lên bên tai Thiên Lạc, “Đừng lộn xộn, từ trước tới nay mỗi khi tôi giết người, đều chỉ trong nháy mắt.”
Lúc này vừa so chiêu, động tác, tốc độ của người nọ đã vượt quá sức tưởng tượng, có thể thấy được ngày thường cũng là một nhân vật giết người không thấy máu.
Thực lực của người đàn ông này mạnh hơn cô rất nhiều.
Nếu hành động thiếu suy nghĩ thì cô thật sự sẽ bị người đàn ông này giết chết.
Nghĩ tới điều này, Thiên Lạc ngoan ngoãn không nhúc nhích.
“Thật là đứa bé ngoan.” Người nọ cười khẽ, rồi mới đeo thứ gì đó lên cổ Thiên Lạc.
‘Tách’ một tiếng, giống như là món đồ gì đó bị khóa lại.
Mà lúc này, ánh đèn mở ra, người áp chế Thiên Lạc không phải ai khác chính là Đông Phương Minh.
Trong nháy mắt đèn được bật sáng, Thiên Lạc cùng Đông Phương Minh còn chưa kịp phản ứng lại, Cố Kinh Thế đã mang sát khí đầy người, nháy mắt tới gần, hung hăng nện một quyền lên mặt Đông Phương Minh!
Đông Phương Minh không hề đề phòng trực tiếp chịu một đấm, chiếc kính gọng vàng trên mặt đã bay thật xa.
“A!” Người đàn ông mặc âu phục muốn lại gần Thiên Lạc để giết chết cô, đã bị Thiên Lạc đá một chân bay ra ngoài!
Tuy rằng không thể sử dụng hồn lực, nhưng năng lực của Thiên Lạc đã mạnh đến mức nghịch thiên, những người trước mắt không phải là đối thủ của Thiên Lạc.
Cho dù là không sử dụng hồn lực, Thiên Lạc cũng không rơi vào thế hạ phong.
Khuôn mặt lộ ra sự rét lạnh, Thiên Lạc và mọi người nhanh chóng giải quyết mấy người đàn ông mặc âu phục trước mặt!
Cảm nhận được bên người truyền đến hơi thở nguy hiểm, đáy mắt Thiên Lạc nổi lên một tia lạnh lẽo, nhanh chóng lao ra, nện mạnh một quyền lên ngực người nọ, người nọ trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay lúc Thiên Lạc đang định trở lại chỗ cũ, một tiếng cười khe khẽ bỗng nhiên vang lên.
“Thân thủ không tệ, tôi rất thưởng thức cậu.” Giọng nói của người đàn ông này phát ra ngay sau lưng cô, làm con ngươi Thiên Lạc không khỏi phóng đại, gần như cảm giác được nguy hiểm theo bản năng!
Cô lại hoàn toàn không cảm nhận được có người tiếp cận mình, có thể thấy thực lực của người này cao hơn cô rất nhiều!
Không chút nghĩ ngợi hoàn toàn dựa vào phản ứng bản năng của thân thể, Thiên Lạc trực tiếp tung ra một cước, dùng hết toàn lực đá về phía người nọ!
Một cước hung hăng vừa nhanh vừa chuẩn, trong không khí truyền đến tiếng xé gió, trong đó ẩn chứa lực lượng đủ để khiến một người đàn ông trưởng thành bị trọng thương!
Nhưng người đàn ông bên này lại giống như thấy được đồ vật thú vị, trực tiếp cười khẽ một tiếng, rồi mới duỗi tay trực tiếp chế trụ chân Thiên Lạc.
Dùng sức túm mạnh Thiên Lạc tới trước mặt mình, giọng nói của người đàn ông này mang theo mấy phần tà mị, bàn tay giữ chân Thiên Lạc dùng sức kéo một cái, Thiên Lạc còn chưa kịp phản ứng lại động tác của người đàn ông này như thế nào đã bị người đó ôm chặt lấy.
Phía sau dựa vào trong ngực người đó, hơi thở đàn ông bao phủ xung quanh, cánh tay thít chặt cổ Thiên Lạc, không đợi Thiên Lạc phản kháng, lưỡi dao lạnh lẽo đã kề ngay cổ cô.
Lưỡi dao rất gần động mạch chủ ở khí quản, người nọ hơi cúi đầu, giọng nói mang theo vài phần tà tứ vang lên bên tai Thiên Lạc, “Đừng lộn xộn, từ trước tới nay mỗi khi tôi giết người, đều chỉ trong nháy mắt.”
Lúc này vừa so chiêu, động tác, tốc độ của người nọ đã vượt quá sức tưởng tượng, có thể thấy được ngày thường cũng là một nhân vật giết người không thấy máu.
Thực lực của người đàn ông này mạnh hơn cô rất nhiều.
Nếu hành động thiếu suy nghĩ thì cô thật sự sẽ bị người đàn ông này giết chết.
Nghĩ tới điều này, Thiên Lạc ngoan ngoãn không nhúc nhích.
“Thật là đứa bé ngoan.” Người nọ cười khẽ, rồi mới đeo thứ gì đó lên cổ Thiên Lạc.
‘Tách’ một tiếng, giống như là món đồ gì đó bị khóa lại.
Mà lúc này, ánh đèn mở ra, người áp chế Thiên Lạc không phải ai khác chính là Đông Phương Minh.
Trong nháy mắt đèn được bật sáng, Thiên Lạc cùng Đông Phương Minh còn chưa kịp phản ứng lại, Cố Kinh Thế đã mang sát khí đầy người, nháy mắt tới gần, hung hăng nện một quyền lên mặt Đông Phương Minh!
Đông Phương Minh không hề đề phòng trực tiếp chịu một đấm, chiếc kính gọng vàng trên mặt đã bay thật xa.
Tác giả :
Cố Tây Dạ