Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ
Chương 51: Một món quà lớn 1
Đáy mắt đen nhánh của Thiên Lạc tràn ngập mười phần kiệt ngạo, đối với lời Cố Kinh Thế nói bên kia vô tuyến điện, trực tiếp đi vào bãi mìn.
Phỏng theo rừng rậm sinh thái chế tạo ra sân huấn luyện, ngay cả trong không khí bốn phía đều thẩm thấu ra một chút hơi thở ngưng trọng.
Thậm chí đều có thể nghe được tiếng hót từ trong vùng rừng rậm truyền đến, Thiên Lạc trực tiếp nhíu mày, lòng nghĩ những thứ kia đúng là được làm cực kỳ chân thực.
Cần đánh dấu vị trí của mìn bằng bút lỏng điện tử, tổng cộng ba mươi quả mìn, thời gian một tiếng, mặc dù đối với Thiên Lạc, cũng không phải là một nhiệm vụ đơn giản.
Gỡ mìn cần tuyệt đối bình tĩnh và yên tĩnh, Thiên Lạc nhìn vũ khí bày ra bên cạnh, chọn một con dao găm quân dụng sắc bén, có chút nghiêm túc, nhanh chóng đi về phía trước.
"Bãi mìn này, một khi giẫm vào, trọng lượng vượt quá 500 gram sẽ nổ tung, thời gian giẫm vào đó vượt qua một phút, cũng sẽ nổ tung." Lúc này, giọng Cố Kinh Thế chậm rãi vang lên.
"Hừm, còn có thể, chưa dùng tới loại mìn kỹ thuật mới nhất, Cố thiếu tướng, không nghĩ tới anh còn biết hạ thủ lưu tình?" Thiên Lạc nói như thế, đã nhanh chóng tìm được hai quả mìn, cẩn thận dùng bút ghi nhớ.
"Đối phó với một đám trẻ con miệng còn hôi sữa, đương nhiên không thể quá mức." Trong giọng nói của Cố Kinh Thế mang theo một chút ý cười lãnh khốc, giọng càng tà mị êm tai.
"Cố thiếu tướng, đừng quá coi thường người trẻ tuổi, có câu nói, sóng sau xô sóng trước, thiếu tướng vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn." Thiên Lạc nói như thế, cũng vừa vặn tìm thấy hai quả mìn.
"Cố thiếu tướng, anh có thể đừng nói chuyện với mỗi tôi hay không, sao không đi xem những học sinh khác có gỡ mìn được chưa? Anh như vậy, quấy nhiễu suy nghĩ của tôi." Nói chuyện với Cố Kinh Thế quá mệt não, nếu như có thể, Thiên Lạc thật sự không muốn nói nhiều với người đàn ông này như thế.
Nhưng mà, nghe xong lời Thiên Lạc, Cố Kinh Thế lại mang thái độ không đồng ý, "Cho dù là lúc đang gỡ mìn, hoàn cảnh quanh người cũng chưa chắc có thể luôn giữ yên lặng, bất kỳ nhân tố và bất kỳ hoàn cảnh nào, cũng có khả năng ảnh hưởng đến cậu, nhất định cậu phải phải gạt bỏ được tất cả quấy nhiễu."
Giọng điệu Cố Kinh Thế cực kỳ cứng rắn và kiên trì, nghe vào giống như rất có đạo lý.
Nhưng Thiên Lạc lại bày ra một bộ khinh thường lớn.
Cô không tin Cố Kinh Thế! Người đàn ông này, rõ ràng chỉ là muốn nhìn cô mà thôi!
Trong lòng rõ ràng ý đồ thật sự của Cố Kinh Thế, nhưng Thiên Lạc cũng không thể trực tiếp nói ra, chỉ có thể tiếp tục gỡ mìn.
Cực kỳ chăm chú, Thiên Lạc cẩn thận chú ý mỗi một chi tiết nhỏ, tập trung tinh thần thậm chí quên thời gian, mồ hôi từ trên trán trơn bóng không ngừng rơi xuống, lại hoàn toàn không ảnh hưởng đến phán đoán của Thiên Lạc.
Từ giữa khu gỡ mìn nhìn ra không thể thấy bên ngoài, nhưng mọi người bên ngoài, lại có thể thấy rõ ràng Thiên Lạc bên này.
Lúc cách một giờ còn mười phút, Thiên Lạc cũng đã dùng bút lỏng điện tử, đánh dấu vị trí một quả mìn cuối cùng.
"Tích —— tìm kiếm chính xác, chúc mừng thành công hoàn thành kiểm tra." Tiếng máy móc lạnh lẽo vang lên, Thiên Lạc cũng thở phào nhẹ nhõm theo.
"Mịa nó, rốt cuộc Thiên Lạc này là loại người gì vậy, lại thành công?!" Bắc Cẩm ở bên ngoài nhìn Thiên Lạc, tự nói trong lòng.
Bắc Cẩm tìm thấy tổng cộng mười tám quả mìn, phải mất đến một giờ, Thiên Lạc này tìm thấy ba mươi quả, lại cách thời gian cuối cùng, còn hơn mười phút?
Phỏng theo rừng rậm sinh thái chế tạo ra sân huấn luyện, ngay cả trong không khí bốn phía đều thẩm thấu ra một chút hơi thở ngưng trọng.
Thậm chí đều có thể nghe được tiếng hót từ trong vùng rừng rậm truyền đến, Thiên Lạc trực tiếp nhíu mày, lòng nghĩ những thứ kia đúng là được làm cực kỳ chân thực.
Cần đánh dấu vị trí của mìn bằng bút lỏng điện tử, tổng cộng ba mươi quả mìn, thời gian một tiếng, mặc dù đối với Thiên Lạc, cũng không phải là một nhiệm vụ đơn giản.
Gỡ mìn cần tuyệt đối bình tĩnh và yên tĩnh, Thiên Lạc nhìn vũ khí bày ra bên cạnh, chọn một con dao găm quân dụng sắc bén, có chút nghiêm túc, nhanh chóng đi về phía trước.
"Bãi mìn này, một khi giẫm vào, trọng lượng vượt quá 500 gram sẽ nổ tung, thời gian giẫm vào đó vượt qua một phút, cũng sẽ nổ tung." Lúc này, giọng Cố Kinh Thế chậm rãi vang lên.
"Hừm, còn có thể, chưa dùng tới loại mìn kỹ thuật mới nhất, Cố thiếu tướng, không nghĩ tới anh còn biết hạ thủ lưu tình?" Thiên Lạc nói như thế, đã nhanh chóng tìm được hai quả mìn, cẩn thận dùng bút ghi nhớ.
"Đối phó với một đám trẻ con miệng còn hôi sữa, đương nhiên không thể quá mức." Trong giọng nói của Cố Kinh Thế mang theo một chút ý cười lãnh khốc, giọng càng tà mị êm tai.
"Cố thiếu tướng, đừng quá coi thường người trẻ tuổi, có câu nói, sóng sau xô sóng trước, thiếu tướng vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn." Thiên Lạc nói như thế, cũng vừa vặn tìm thấy hai quả mìn.
"Cố thiếu tướng, anh có thể đừng nói chuyện với mỗi tôi hay không, sao không đi xem những học sinh khác có gỡ mìn được chưa? Anh như vậy, quấy nhiễu suy nghĩ của tôi." Nói chuyện với Cố Kinh Thế quá mệt não, nếu như có thể, Thiên Lạc thật sự không muốn nói nhiều với người đàn ông này như thế.
Nhưng mà, nghe xong lời Thiên Lạc, Cố Kinh Thế lại mang thái độ không đồng ý, "Cho dù là lúc đang gỡ mìn, hoàn cảnh quanh người cũng chưa chắc có thể luôn giữ yên lặng, bất kỳ nhân tố và bất kỳ hoàn cảnh nào, cũng có khả năng ảnh hưởng đến cậu, nhất định cậu phải phải gạt bỏ được tất cả quấy nhiễu."
Giọng điệu Cố Kinh Thế cực kỳ cứng rắn và kiên trì, nghe vào giống như rất có đạo lý.
Nhưng Thiên Lạc lại bày ra một bộ khinh thường lớn.
Cô không tin Cố Kinh Thế! Người đàn ông này, rõ ràng chỉ là muốn nhìn cô mà thôi!
Trong lòng rõ ràng ý đồ thật sự của Cố Kinh Thế, nhưng Thiên Lạc cũng không thể trực tiếp nói ra, chỉ có thể tiếp tục gỡ mìn.
Cực kỳ chăm chú, Thiên Lạc cẩn thận chú ý mỗi một chi tiết nhỏ, tập trung tinh thần thậm chí quên thời gian, mồ hôi từ trên trán trơn bóng không ngừng rơi xuống, lại hoàn toàn không ảnh hưởng đến phán đoán của Thiên Lạc.
Từ giữa khu gỡ mìn nhìn ra không thể thấy bên ngoài, nhưng mọi người bên ngoài, lại có thể thấy rõ ràng Thiên Lạc bên này.
Lúc cách một giờ còn mười phút, Thiên Lạc cũng đã dùng bút lỏng điện tử, đánh dấu vị trí một quả mìn cuối cùng.
"Tích —— tìm kiếm chính xác, chúc mừng thành công hoàn thành kiểm tra." Tiếng máy móc lạnh lẽo vang lên, Thiên Lạc cũng thở phào nhẹ nhõm theo.
"Mịa nó, rốt cuộc Thiên Lạc này là loại người gì vậy, lại thành công?!" Bắc Cẩm ở bên ngoài nhìn Thiên Lạc, tự nói trong lòng.
Bắc Cẩm tìm thấy tổng cộng mười tám quả mìn, phải mất đến một giờ, Thiên Lạc này tìm thấy ba mươi quả, lại cách thời gian cuối cùng, còn hơn mười phút?
Tác giả :
Cố Tây Dạ