Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
Quyển 2 - Chương 84: Rèn luyện bắt đầu
Dịch giả: archnguyen1984
Thái Hằng sơn mạch nằm ở phía Bắc của Thanh Châu, biên giới Đại Phổ. Khoảng cách từ đó tới Thương Vân Tông khoảng hơn ba ngàn dặm.
Xuất phát từ sáng sớm, chiếc thuyền gỗ chở đám đệ tử ngoại môn bay hết một ngày một đêm mới tới khu vực biên giới sơn mạch này.
Xa xa, từng ngọn núi tĩnh mịch nhấp nhô như sóng biển, kéo dài liên miên tới vạn dặm. Từ trên thuyền gỗ nhìn lại, những mảng xanh biếc dường như kéo dài ra vô tận, điểm tận cùng như được nối với chân trời.
Sơn mạch Thái Hằng gồm nhiều dãy núi trải dài vạn dặm, bên trong hổ báo thành đàn, Yêu thú xuất hiện khắp nơi, hiểm địa nhan nhản chính là địa điểm nổi danh ở Thanh Châu.
Nếu tu chân giả đã coi là hiểm địa, tất nhiên ở đó không thể chỉ có mỗi Yêu thú. Bên trong sơn mạch có cả độc chướng khí, đầm lầy nuốt người cùng một số thực vật to lớn ăn thịt cả yêu thú.
Những khu vực nguy hiểm trong sơn mạch này nhiều vô số kể. Qua rất nhiều năm, tu chân giả trong tu chân giới thăm dò cũng không đánh dấu hết được những khu vực nguy hiểm trong đó. Nhưng có ba nơi được coi là tuyệt hiểm chi địa.
Ba nơi này lần lượt là Mệ Vụ Lâm, Đề Huyết Nhai và Táng Hồn Cốc. Hầu như mỗi năm đều có không ít tu chân giả vẫn lạc (chết) tại ba hiểm địa này. Sau này, tu chân giới đưa ra cảnh báo, tu chân giả không đạt tới cảnh giới Trúc Cơ mà tiến vào những nơi này thì phải chết không thể nghi ngờ. Tu sĩ Trúc Cơ mà đơn độc đi vào ba hiểm địa này cũng khó mà sống sót đi ra được.
Chiếc thuyền gỗ cực lớn đáp xuống bên cạnh một mô đất. Đám đệ tử ngoại môn nhao nhao nhảy xuống, ngó nghiêng quan sát xung quanh. Cách mô đất này gần một dăm chính là rừng rậm bên ngoài Thái Hằng sơn mạch.
Lũng Thiên Lý thu thuyền gỗ lại, nhìn không gian trống trải bốn phía nói. “Tốc độ bay của chúng ta quá chậm, mất một ngày một đêm mới đi tới bên ngoài sơn mạch. Đệ tử nội môn dù cảnh giới thấp một chút cũng đi trước chúng ta rồi. Tuy vậy, đi chậm cũng có cái tốt. Rất nhiều đệ tử nội môn đi vào sơn mạch, các ngươi đi theo sẽ không gặp phải nguy hiểm gì. Dù có Yêu thú cũng đã bị đệ tử nội môn tiêu diệt sạch sẽ rồi.”
Nở nụ cười mê hoặc chúng nhân, Lũng Thiên Lý nói tiếp. “Lần rèn luyện ở Thái Hằng sơn mạch này kéo dài sáu ngày. Chúng ta đi đường đã làm trễ mất một ngày, thời gian chỉ còn lại có năm ngày. Trong khoảng thời gian này các ngươi có thể tùy ý thăm dò khu vực bên ngoài sơn mạch. Sau năm ngày nhất định phải rời khơi sơn mạch, tự động quay về tông môn. Nếu không qua khoảng thời gian này, các đệ tử khác đều rút ra khỏi sơn mạch, các ngươi còn ở lại trên núi tức là muốn chết.”
Lùng Thiên Lý ưỡn cao lồng ngực, từ trên cao nhìn xuống, vung tay lên, quát. “Thời gian rèn luyện bắt đầu, các ngươi có thể tiến vào sơn mạch rồi!”
Dưới mệnh lệnh của Chấp sự, đệ tử ngoại môn người kết năm, kẻ kết ba, cũng có những người đơn độc đi về phía trước, phóng tới rừng rậm phía trước. Không bao lâu sau đã lần lượt mất tích trong rừng thẳm.
Bạch Dịch ở trong đám đệ tử ngoại môn tiến vào rừng, nhưng vừa vào trong hắn liền thay đổi phương hướng, quay ra hơn một dặm mới lại tiếp tục tiến về phía trước. Không lâu sau, thân ảnh gầy gò của hắn biến mất trong khu rừng.
Khương Đại Xuyên cũng có mặt trong đội ngũ rèn luyện lần này. Hắn muốn cùng Bạch Dịch đi chung nhưng đợi cả buổi vẫn không gặp tiểu thúc của hắn, vì vậy đành đứng lên tự mình thăm dò xung quanh gần đó.
Giữa bốn về yên tĩnh, Lũng Thiên Lý đứng yên lặng, khuôn mặt mập mạp vẫn giữ nguyên nét cười, chỉ có điều ẩn sau đằng sau là tâm địa như độc xà khiến người khác phải kinh hãi.
Lũng Thiên Lý móc từ trong người ra mảnh gương đồng, vận chuyển Linh lực rót vào đó. Chỉ thấy mặt kính lóe lên linh quang. Một thân ảnh mơ hồ hiện ra trong đó. Linh lực rót vào tấm gương càng nhiều, thân ảnh mơ hồ càng trở nên rõ nét hơn. Người đó chính là Bạch Dịch.
“Ta có Truy Hồn Kính trong tay, ngươi khác nào cá trong chậu.”
Cầm mảnh gương đồng, Lũng Thiên Lý nở nụ cười, âm tàn quát lên. “Giờ săn bắn mới bắt đầu rồi. Bạch Dịch ơi Bạch Dịch, ngươi cần phải trốn thoát nhanh một chút. Chỉ khi ngươi có thể trốn ra ngoài trăm dặm thì mới thoát khỏi sự truy tung của Truy Hồn Kính của ta. Ha ha ha…”
Lũng Thiên Lý cười lớn, khuôn mặt vặn vẹo trở nên dữ tợn. Hắn quát khẽ. “Không biết phân biệt nặng nhẹ, bản Chấp sự sẽ cho ngươi nếm cực hình nơi nhân gian của một con mồi bị săn đuổi, cho ngươi biết cảm giác sống không bằng chết!”
Trong khu rừng cổ, bước chân Bạch Dịch chợt ngừng lại, hắn quay đầu nhìn về phương hướng lúc mới đến, hai hàng lông mày thanh tú hơi nhăn lại.
Tuy lúc tiến vào trong khu rừng hắn đã thay đổi phương hướng, đi được một dặm mới thay đổi tiến về phía trước nhưng lại không thấy Lũng Thiên Lý đuổi theo sau. Điều này làm Bạch Dịch cảm thấy khó hiểu.
Cố tình sắp xếp để trưởng lão Chấp sự đồng ý cho đệ tử ngoại môn ra ngoài rèn luyện, lý do tất nhiên là vì Bạch Dịch. Nhưng vì sao hắn còn chưa đuổi theo? Chẳng lẽ tên ti tiện kia còn có chiêu bài gì khác?
Tuy sinh nghi trong lòng nhưng Bạch Dịch cũng không có cách nào biết được thủ đoạn của Lũng Thiên Lý, hắn chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Bên ngoài Thái Hằng sơn mạch là một vùng rừng rậm vô biên. Trong rừng có nhiều gốc cây gìa cao tới mười trượng, bóng cây rậm rạp tới mức che lấp cả ánh mặt trời, thi thoảng mới có một vài tia sáng lẻ loi xuyên qua kẽ lá chiều xuống mặt đất. Không gian lúc nào cũng tĩnh mịch.
Đạp trên lá khô, Bạch Dịch bước không nhanh không chậm đi trong khi rừng. Hắn không để ý tới những kỳ hoa dị thảo trong này. Không chỉ vì những kỳ hoa dị thảo này không dùng được, mà nếu có xuất hiện đê giai Linh thảo hắn cũng không để vào mắt.
Dừng lại trên một mảnh đất trống trải, Bạch Dịch lấy mảnh địa đồ mà Dương Nhất Phàm đưa cho từ trong túi ra, thoáng phân biệt phương hướng sau đó nhằm hướng Đông Nam mà tiến tới.
Bên ngoài sơn mạch hắn không có hứng thú với bất cứ cái gì. Mục đích của hắn chính là Táng Hồn Cốc, nơi Dương Nhất Phàm gặp nạn năm xưa.
Chỗ đó mới chính là nơi hắn với Lũng Thiên Lý thanh toán hận thù.
Thái Hằng sơn mạch quá rộng lớn, đệ tử Thương Vân Tông tuy nhiều nhưng phân tán trong khu rừng này thì chỉ giống như thả nắm cát xuống con sông lớn mà thôi. Một chút bọt nước cũng không nổi lên được. Nếu không phải tông môn đã sớm ra quy định về khu vực được đi vào thì dù có thăm dò cả tháng, chưa chắc các đệ tử đã gặp được nhau.
Mất nửa canh giờ đi thẳng tới, Bạch Dịch chỉ thấy hai đệ tử ngoại môn, ngoài ra không gặp bất cứ đệ tử nội môn nào.
Đệ tử nội môn đều đã sớm tiến vào bên trong. Bạch Dịch không tiếp tục đi bộ nữa. Hắn lấy ra Pháp Khí, khống chế độ cao cách mặt đất phi hành hơn một trượng rồi phóng đi.
Lúc thăm dò các khu vực nguy hiểm, việc phi hành là một điều tối kỵ. Vì trong quá trình phi hành, tu chân giả có thể làm kinh động tới Yêu thú ở xung quanh, tự biến mình thành mục tiêu chú ý của chúng.
Tu chan giới có rất nhiều Yêu thú có khả năng phi hành tồn tại. Hơn nữa, có một số ít Yêu thú sống trên mặt đất có khả năng tấn công lên không trung. Nếu không có thực lực cường đại, phi hành trong hiểm địa chẳng khác nào hành động tự sát.
Bạch Dịch có thể phi hành mà không sợ Yêu thú tấn công là vì đệ tử nội môn đã gia nhập sơn mạch từ trước rồi, mé bên ngoài sơn mạch này nếu có thì cũng chỉ là Yêu thú cấp một. Yêu thú cấp độ ấy còn chưa làm khó được hắn.
Vượt qua một cây đại thụ phải năm người ôm mới hết, trước mắt Bạch Dịch bỗng xuất hiện một đám dây leo mảnh, dài rủ xuống giống như một tấm lưới lớn đang quét tới.
Tốc độ thuyền mộc dưới chân hắn đang bay với tốc độ phi mã. Với tốc độ ấy rất khó để có thể lách qua chướng ngại vật xuất hiện bất ngờ. Hơn nữa, hắn còn chưa đạt tới Trúc Cơ, chưa sinh ra Linh thức nên không thể nhìn ra đám dây leo phía sau cây cổ thụ kia.
Ánh mắt ngưng trọng, Bạch Dịch tế xuất phi kiếm, chếm đứt đám dây leo phía trước. Thuyền mộc vẫn không ngừng bay đi. Dây leo hai bên rủ xuống như mưa.
Người thiếu niên đi xuyên qua đám dây leo trông thật thanh nhã, chẳng khác nào cảnh đẹp trong tranh nhưng khi Bạch Dịch sắp bay qua màn dây leo rơi rụng này, từ trên đỉnh đầu hắn đột nhiên có một nhánh dây leo rủ xuống. Phía đỉnh dây leo này là một cái miệng lớn chứa đầy răng nanh dữ tợn.
Thái Hằng sơn mạch nằm ở phía Bắc của Thanh Châu, biên giới Đại Phổ. Khoảng cách từ đó tới Thương Vân Tông khoảng hơn ba ngàn dặm.
Xuất phát từ sáng sớm, chiếc thuyền gỗ chở đám đệ tử ngoại môn bay hết một ngày một đêm mới tới khu vực biên giới sơn mạch này.
Xa xa, từng ngọn núi tĩnh mịch nhấp nhô như sóng biển, kéo dài liên miên tới vạn dặm. Từ trên thuyền gỗ nhìn lại, những mảng xanh biếc dường như kéo dài ra vô tận, điểm tận cùng như được nối với chân trời.
Sơn mạch Thái Hằng gồm nhiều dãy núi trải dài vạn dặm, bên trong hổ báo thành đàn, Yêu thú xuất hiện khắp nơi, hiểm địa nhan nhản chính là địa điểm nổi danh ở Thanh Châu.
Nếu tu chân giả đã coi là hiểm địa, tất nhiên ở đó không thể chỉ có mỗi Yêu thú. Bên trong sơn mạch có cả độc chướng khí, đầm lầy nuốt người cùng một số thực vật to lớn ăn thịt cả yêu thú.
Những khu vực nguy hiểm trong sơn mạch này nhiều vô số kể. Qua rất nhiều năm, tu chân giả trong tu chân giới thăm dò cũng không đánh dấu hết được những khu vực nguy hiểm trong đó. Nhưng có ba nơi được coi là tuyệt hiểm chi địa.
Ba nơi này lần lượt là Mệ Vụ Lâm, Đề Huyết Nhai và Táng Hồn Cốc. Hầu như mỗi năm đều có không ít tu chân giả vẫn lạc (chết) tại ba hiểm địa này. Sau này, tu chân giới đưa ra cảnh báo, tu chân giả không đạt tới cảnh giới Trúc Cơ mà tiến vào những nơi này thì phải chết không thể nghi ngờ. Tu sĩ Trúc Cơ mà đơn độc đi vào ba hiểm địa này cũng khó mà sống sót đi ra được.
Chiếc thuyền gỗ cực lớn đáp xuống bên cạnh một mô đất. Đám đệ tử ngoại môn nhao nhao nhảy xuống, ngó nghiêng quan sát xung quanh. Cách mô đất này gần một dăm chính là rừng rậm bên ngoài Thái Hằng sơn mạch.
Lũng Thiên Lý thu thuyền gỗ lại, nhìn không gian trống trải bốn phía nói. “Tốc độ bay của chúng ta quá chậm, mất một ngày một đêm mới đi tới bên ngoài sơn mạch. Đệ tử nội môn dù cảnh giới thấp một chút cũng đi trước chúng ta rồi. Tuy vậy, đi chậm cũng có cái tốt. Rất nhiều đệ tử nội môn đi vào sơn mạch, các ngươi đi theo sẽ không gặp phải nguy hiểm gì. Dù có Yêu thú cũng đã bị đệ tử nội môn tiêu diệt sạch sẽ rồi.”
Nở nụ cười mê hoặc chúng nhân, Lũng Thiên Lý nói tiếp. “Lần rèn luyện ở Thái Hằng sơn mạch này kéo dài sáu ngày. Chúng ta đi đường đã làm trễ mất một ngày, thời gian chỉ còn lại có năm ngày. Trong khoảng thời gian này các ngươi có thể tùy ý thăm dò khu vực bên ngoài sơn mạch. Sau năm ngày nhất định phải rời khơi sơn mạch, tự động quay về tông môn. Nếu không qua khoảng thời gian này, các đệ tử khác đều rút ra khỏi sơn mạch, các ngươi còn ở lại trên núi tức là muốn chết.”
Lùng Thiên Lý ưỡn cao lồng ngực, từ trên cao nhìn xuống, vung tay lên, quát. “Thời gian rèn luyện bắt đầu, các ngươi có thể tiến vào sơn mạch rồi!”
Dưới mệnh lệnh của Chấp sự, đệ tử ngoại môn người kết năm, kẻ kết ba, cũng có những người đơn độc đi về phía trước, phóng tới rừng rậm phía trước. Không bao lâu sau đã lần lượt mất tích trong rừng thẳm.
Bạch Dịch ở trong đám đệ tử ngoại môn tiến vào rừng, nhưng vừa vào trong hắn liền thay đổi phương hướng, quay ra hơn một dặm mới lại tiếp tục tiến về phía trước. Không lâu sau, thân ảnh gầy gò của hắn biến mất trong khu rừng.
Khương Đại Xuyên cũng có mặt trong đội ngũ rèn luyện lần này. Hắn muốn cùng Bạch Dịch đi chung nhưng đợi cả buổi vẫn không gặp tiểu thúc của hắn, vì vậy đành đứng lên tự mình thăm dò xung quanh gần đó.
Giữa bốn về yên tĩnh, Lũng Thiên Lý đứng yên lặng, khuôn mặt mập mạp vẫn giữ nguyên nét cười, chỉ có điều ẩn sau đằng sau là tâm địa như độc xà khiến người khác phải kinh hãi.
Lũng Thiên Lý móc từ trong người ra mảnh gương đồng, vận chuyển Linh lực rót vào đó. Chỉ thấy mặt kính lóe lên linh quang. Một thân ảnh mơ hồ hiện ra trong đó. Linh lực rót vào tấm gương càng nhiều, thân ảnh mơ hồ càng trở nên rõ nét hơn. Người đó chính là Bạch Dịch.
“Ta có Truy Hồn Kính trong tay, ngươi khác nào cá trong chậu.”
Cầm mảnh gương đồng, Lũng Thiên Lý nở nụ cười, âm tàn quát lên. “Giờ săn bắn mới bắt đầu rồi. Bạch Dịch ơi Bạch Dịch, ngươi cần phải trốn thoát nhanh một chút. Chỉ khi ngươi có thể trốn ra ngoài trăm dặm thì mới thoát khỏi sự truy tung của Truy Hồn Kính của ta. Ha ha ha…”
Lũng Thiên Lý cười lớn, khuôn mặt vặn vẹo trở nên dữ tợn. Hắn quát khẽ. “Không biết phân biệt nặng nhẹ, bản Chấp sự sẽ cho ngươi nếm cực hình nơi nhân gian của một con mồi bị săn đuổi, cho ngươi biết cảm giác sống không bằng chết!”
Trong khu rừng cổ, bước chân Bạch Dịch chợt ngừng lại, hắn quay đầu nhìn về phương hướng lúc mới đến, hai hàng lông mày thanh tú hơi nhăn lại.
Tuy lúc tiến vào trong khu rừng hắn đã thay đổi phương hướng, đi được một dặm mới thay đổi tiến về phía trước nhưng lại không thấy Lũng Thiên Lý đuổi theo sau. Điều này làm Bạch Dịch cảm thấy khó hiểu.
Cố tình sắp xếp để trưởng lão Chấp sự đồng ý cho đệ tử ngoại môn ra ngoài rèn luyện, lý do tất nhiên là vì Bạch Dịch. Nhưng vì sao hắn còn chưa đuổi theo? Chẳng lẽ tên ti tiện kia còn có chiêu bài gì khác?
Tuy sinh nghi trong lòng nhưng Bạch Dịch cũng không có cách nào biết được thủ đoạn của Lũng Thiên Lý, hắn chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Bên ngoài Thái Hằng sơn mạch là một vùng rừng rậm vô biên. Trong rừng có nhiều gốc cây gìa cao tới mười trượng, bóng cây rậm rạp tới mức che lấp cả ánh mặt trời, thi thoảng mới có một vài tia sáng lẻ loi xuyên qua kẽ lá chiều xuống mặt đất. Không gian lúc nào cũng tĩnh mịch.
Đạp trên lá khô, Bạch Dịch bước không nhanh không chậm đi trong khi rừng. Hắn không để ý tới những kỳ hoa dị thảo trong này. Không chỉ vì những kỳ hoa dị thảo này không dùng được, mà nếu có xuất hiện đê giai Linh thảo hắn cũng không để vào mắt.
Dừng lại trên một mảnh đất trống trải, Bạch Dịch lấy mảnh địa đồ mà Dương Nhất Phàm đưa cho từ trong túi ra, thoáng phân biệt phương hướng sau đó nhằm hướng Đông Nam mà tiến tới.
Bên ngoài sơn mạch hắn không có hứng thú với bất cứ cái gì. Mục đích của hắn chính là Táng Hồn Cốc, nơi Dương Nhất Phàm gặp nạn năm xưa.
Chỗ đó mới chính là nơi hắn với Lũng Thiên Lý thanh toán hận thù.
Thái Hằng sơn mạch quá rộng lớn, đệ tử Thương Vân Tông tuy nhiều nhưng phân tán trong khu rừng này thì chỉ giống như thả nắm cát xuống con sông lớn mà thôi. Một chút bọt nước cũng không nổi lên được. Nếu không phải tông môn đã sớm ra quy định về khu vực được đi vào thì dù có thăm dò cả tháng, chưa chắc các đệ tử đã gặp được nhau.
Mất nửa canh giờ đi thẳng tới, Bạch Dịch chỉ thấy hai đệ tử ngoại môn, ngoài ra không gặp bất cứ đệ tử nội môn nào.
Đệ tử nội môn đều đã sớm tiến vào bên trong. Bạch Dịch không tiếp tục đi bộ nữa. Hắn lấy ra Pháp Khí, khống chế độ cao cách mặt đất phi hành hơn một trượng rồi phóng đi.
Lúc thăm dò các khu vực nguy hiểm, việc phi hành là một điều tối kỵ. Vì trong quá trình phi hành, tu chân giả có thể làm kinh động tới Yêu thú ở xung quanh, tự biến mình thành mục tiêu chú ý của chúng.
Tu chan giới có rất nhiều Yêu thú có khả năng phi hành tồn tại. Hơn nữa, có một số ít Yêu thú sống trên mặt đất có khả năng tấn công lên không trung. Nếu không có thực lực cường đại, phi hành trong hiểm địa chẳng khác nào hành động tự sát.
Bạch Dịch có thể phi hành mà không sợ Yêu thú tấn công là vì đệ tử nội môn đã gia nhập sơn mạch từ trước rồi, mé bên ngoài sơn mạch này nếu có thì cũng chỉ là Yêu thú cấp một. Yêu thú cấp độ ấy còn chưa làm khó được hắn.
Vượt qua một cây đại thụ phải năm người ôm mới hết, trước mắt Bạch Dịch bỗng xuất hiện một đám dây leo mảnh, dài rủ xuống giống như một tấm lưới lớn đang quét tới.
Tốc độ thuyền mộc dưới chân hắn đang bay với tốc độ phi mã. Với tốc độ ấy rất khó để có thể lách qua chướng ngại vật xuất hiện bất ngờ. Hơn nữa, hắn còn chưa đạt tới Trúc Cơ, chưa sinh ra Linh thức nên không thể nhìn ra đám dây leo phía sau cây cổ thụ kia.
Ánh mắt ngưng trọng, Bạch Dịch tế xuất phi kiếm, chếm đứt đám dây leo phía trước. Thuyền mộc vẫn không ngừng bay đi. Dây leo hai bên rủ xuống như mưa.
Người thiếu niên đi xuyên qua đám dây leo trông thật thanh nhã, chẳng khác nào cảnh đẹp trong tranh nhưng khi Bạch Dịch sắp bay qua màn dây leo rơi rụng này, từ trên đỉnh đầu hắn đột nhiên có một nhánh dây leo rủ xuống. Phía đỉnh dây leo này là một cái miệng lớn chứa đầy răng nanh dữ tợn.
Tác giả :
Hắc Huyền