Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
Quyển 2 - Chương 252: Càn Phong Nhất Tuyệt Trận
Dịch giả: Lạc Đinh Đang
Truyền thuyết ở thời kỳ thượng cổ, Tiên Ma chinh chiến, có cổ tu cường giả ngăn giết cường địch, sáng chế Thập đại tuyệt trận, truyền bá tại Tu Chân Giới trăm ngàn vạn năm, được gọi là Thập đại tuyệt trận Thượng cổ.
Thập đại tuyệt trận Thượng cổ lấy một bắt đầu, đến mười là kết thúc, công dụng khác nhau, uy năng cực kỳ giống nhau, mỗi cái đều huyền ảo phi phàm. Được xếp hàng đầu Thập đại tuyệt trận chính là tuyệt sát đại trận, Càn Phong Nhất Tuyệt Trận.
Khi tiếng quát Bạch Dịch vừa lên, bùn đất xung quanh tòa viện lập tức rung chuyển, cả tòa tiểu viện như là một nồi nước sôi được đun lên, bùn cuồn cuộn chảy bên trong. Bảy mươi hai khối đá có nước bùn nhỏ xuống đột nhiên bay lên, đúng là bảy mươi hai khối Thiên Cương Nham!
Lần trước gặp Dương Hải, trong lúc rời đi Bạch Dịch đã để lại bảy mươi hai khối Thiên Cương Nham, chính vì bố trí ra Càn Phong Nhất Tuyệt Trận, để lại một hậu thủ thật tốt.
Càn Phong Nhất Tuyệt Trận bố trí trong tòa viện đương nhiên không phải là Thập đại tuyệt trận Thượng cổ. Loại kỳ trận này ngay cả cường giả Nguyên Anh cũng chưa chắc có thể đoán được da lông, dù Bạch Dịch có thể bố trí xuống cũng không thúc dục nổi. Bố trí ở chỗ này chỉ là một loại Càn Phong Nhất Tuyệt Trận đơn giản hóa mà thôi, dù vậy, uy lực của trận pháp cũng có thể diệt sát tu sĩ Kim Đan.
Thúc dục Càn Phong Nhất Tuyệt Trận đơn giản này ít nhất cần toàn bộ linh lực của Trúc Cơ trung kỳ. Khi Bạch Dịch vừa mới thúc giục đại trận khởi động, trong khoảnh khắc linh lực trong cơ thể cũng tiêu hao hết sạch. Sắc mặt hắn trở nên trắng bệch như tờ giấy, thần thái trong mắt ảm đạm không chút ánh sáng.
Tào Cửu Tiền phát hiện cảnh vật xung quanh đại biến, đã biết rõ bản thân trúng mai phục, hừ lạnh một tiếng dừng bước chân, linh lực chấn động, Mạc A chỉ còn một cái đầu trực tiếp bị hất văng ra ngoài.
Đầu của Mạc A nhanh như chớp lăn đến chân tường, trên khuôn mặt to có vết nứt chẳng những không có vẻ đau đớn, ngược lại vẫn nhếch miệng cười to. Chiến Hồn kỳ linh khí ảm đạm xiêu vẹo bay tới trước mặt hắn, cắm thẳng trong bùn đất, vì vậy Mạc A im lặng cười to càng thêm vài phần thoải mái.
Lúc còn sống còn không sợ chiến tử, giờ trở thành hồn phách, sao Mạc A có thể sợ chết.
Khi Bạch Dịch trước mặt biến mất vô tung, Tào Cửu Tiền không chút do dự thu hồi linh lực, đỉnh bằng đồng đỏ phát ra một luồng liệt diễm thiêu đốt trước người hắn, năng lực phòng ngự đã được đề thăng đến cực hạn.
"Trận pháp?" Tào Cửu Tiền hừ lạnh nói: "Bạch Dịch, thủ đoạn của ngươi thật đúng là nhiều nha. Lão phu liền tới lãnh giáo một chút đại trận ngươi lấy cảnh giới Trúc Cơ bố trí ra!"
Tào Cửu Tiễn dựa vào uy năng của đỉnh bằng đồng đỏ, vẻ mặt không hề không sợ hãi. Hắn không cho rằng trận pháp một tu sĩ Trúc Cơ bố trí ra có thể gây tổn thương đến cường giả Kim Đan hậu kỳ. Chỉ là sau một khắc, sắc mặt Tào Cửu Tiền bỗng biến đổi một lần nữa.
"Cương Phong chi lực!"
Trong tiếng kêu kinh ngạc, Tào Cửu Tiền rốt cục phát hiện không ổn, bởi vì rõ ràng hắn cảm nhận được Cương Phong chi lực thuần khiết.
Thương khung hữu phong, phất vu cửu thiên, tẩy nhật chi cứu, nhân nguyệt chi hoa, thanh thiên hữu Cương, tắc nhật diệu nguyệt minh, vọng lộng phong giả, tất hồn tiêu phách diệt!
Cương Phong tồn tại trên bầu trời cực cao, vượt qua mười vạn trượng trên mặt đất, một khi có Tu Chân Giả tiếp cận Cương Phong, tất sẽ bị sức gió bạo liệt xé rách thành mảnh nhỏ, dù Nguyên Anh đại thành cũng không thể sống qua một khắc trên không Cương Phong.
Tào Cửu Tiền tu luyện nhiều năm, đương nhiên biết rõ sự đáng sợ của Cương Phong, khi hắn phát hiện trong trận pháp xuất hiện Cương Phong chi lực, thiếu chút nữa bị dọa đến hồn bay lên trời. Nếu không cảm giác cường độ Cương Phong không đáng sợ như vậy, hắn cũng sinh ra dự định lao khỏi đại trận đào thoát.
Thúc giục đỉnh bằng đồng đỏ đến mức tận cùng, Tào Cửu Tiền cưỡng chế tâm thần xao động bất an, linh lực khổng lồ trong cơ thể không tiếp tục giữ lại, toàn bộ thúc giục ra, Đan hỏa trong pháp bảo lập tức tăng thêm vài phần.
Dù vậy, Tào Cửu Tiền vẫn cảm thấy không quá an toàn, đưa tay lại gọi ra hai Pháp bảo cấp thấp một đao một thuẫn, vờn quanh bên cạnh hắn.
Tào Cửu Tiền biết rõ sự đáng sợ của Cương Phong, cho nên dùng hết toàn lực. Khi hắn vừa mới gọi ra hai Pháp bảo cấp thấp, lúc đó trong đại trận bão cát đã nổi lên, tường cát bốn phía nổ vang đội đất mà lên.
Tường cát cao tới trăm trượng, sau khi xuất hiện đã bắt đầu khép lại, chậm rãi đè ép về phía Tào Cửu Tiền. Không lâu sau, tường cát bốn phía liền hợp thành một cột cát điên cuồng xoay tròn, giống như gió giật vòi rồng.
Hô! Hô!
Cảm nhận được gió bão mang đến sức gió khổng lồ, sắc mặt Tào Cửu Tiền đã càng ngày càng trắng, Pháp bảo đao thuẫn bắt đầu điên cuồng mà xoay ngược lại hướng gió bão, đỉnh bằng đồng đỏ càng phát ra một trận ánh sáng chói mắt.
Vỗ một cái lên thân đỉnh bằng đồng đỏ, Tào Cửu Tiền bay lên trời, trực tiếp đứng trên đỉnh. Liệt diễm trong đỉnh dồn dập nổi lên, hoàn toàn bao lại thân ảnh của hắn, mặc cho gió bão tàn sát bừa bãi cũng không tổn thương mảy may đến hắn.
Càn Phong Nhất Tuyệt Trận được thúc giục, Bạch Dịch sớm đã ẩn vào trong trận, Dương Hải mệt mỏi ngồi ở một bên, thân thể khôi lỗi rách rưới của Diêm Sơn được Bạch Dịch thu vào túi trữ vật. Về phần hồn thể mờ nhạt nhưng vẫn chiến ý hừng hực Mạc A, đã coi Chiến Hồn kỳ là thân thể, không ngừng đảo quanh Bạch Dịch, giống như hết sức hài lòng với cái thân thể mới này. Chẳng qua là dưới một cái đầu tàn tạ là một lá cờ đen đang bay, nhìn thế nào cũng dọa người.
Hai tay Bạch Dịch nắm một khối linh thạch, đang toàn lực khôi phục, chân mày nhíu chặt biểu thị sự tàn khốc của lần ác chiến này.
Quét mắt nhìn quái đỉnh màu đồng đỏ kia của Tào Cửu Tiền trong đại trận, Bạch Dịch nhắm hai mắt lại, tâm niệm ngay lập tức tiến vào cảnh giới Không Linh.
Hắn phải nhanh chóng khôi phục linh lực, bởi vì uy lực Càn Phong Nhất Tuyệt Trận, còn chưa đạt tới trình độ tru sát Kim Đan hậu kỳ.
Dựa theo tính toán lần trước, một khi thúc giục Càn Phong Nhất Tuyệt Trận, ít nhất có thể trọng thương Tu Chân Giả Kim Đan hậu kỳ, tu sĩ Kim Đan sơ kỳ và trung kỳ thậm chí sẽ bị trực tiếp xoắn giết. Nhưng năng lực phòng ngự của đỉnh bằng đồng đỏ vượt ngoài dự đoán của Bạch Dịch, Tào Cửu Tiền lại dùng Đan hỏa tăng cường uy năng của đỉnh bằng đồng đỏ, trong thời gian ngắn Càn Phong Nhất Tuyệt Trận tuyệt đối không giết chết hắn.
Lúc trước để lại Thiên Cương Nham, Bạch Dịch vốn tưởng rằng uy lực của Càn Phong Nhất Tuyệt Trận đơn giản này ít nhất có thể đạt tới hai thành của Càn Phong Nhất Tuyệt Trận chân chính, nhưng hôm nay xem ra, nhiều nhất chỉ có một thành mà thôi.
Thực sự không phải là Bạch Dịch tính sai, mà là khi để lại Thiên Cương Nham, hắn đứng ở góc độ cường giả để nhìn tòa đại trận này, linh lực Trúc Cơ trung kỳ chỉ là điều kiện tiên quyết mở ra đại trận, linh lực thúc giục đại trận mới là chỗ mấu chốt. Hôm nay Càn Phong Nhất Tuyệt Trận chỉ là dựa theo uy năng của trận pháp ở tự xoắn giết địch nhân, Bạch Dịch căn bản không có phương pháp tiếp tục khống chế tòa sát trận do chính hắn bố trí ra này.
Lấy cảnh giới Trúc Cơ mở ra đại trận, có thể có được một thành uy lực của Càn Phong Nhất Tuyệt Trận đã tính toán rất cao. Muốn phát huy ra uy năng chân chính của tòa pháp trận này, không có tu vi Nguyên Anh căn bản là vọng tưởng.
Trong lòng Bạch Dịch hiện lên một trận thất vọng, nếu hắn có thể tiếp tục khống chế Càn Phong Nhất Tuyệt Trận, tuy nói chưa chắc có thể giết chết Tào Cửu Tiền, nhưng trọng thương tuyệt đối không khó. Tiếc rằng cảnh giới thấp kém, dù thúc giục toàn bộ linh lực cũng không cách nào khống chế trận pháp theo ý mình.
Trung tâm gió bão, Tào Cửu Tiền dần dần thích ứng loại trình độ Cương Phong chi lực này. Hoảng sợ vừa rồi đã biến mất, nụ cười lạnh dữ tợn lần nữa hiện lên.
Nếu như chỉ là trình độ xoắn giết như vậy, tuy Tào Cửu Tiền cực kỳ khiếp sợ, nhưng tuyệt đối sẽ không bối rối. Lấy kinh nghiệm và tu vi của hắn, ngăn cản tất cả Cương Phong cũng không tính khó. Đợi đến lúc uy năng của trận pháp bị hao hết, chính là thời điểm hắn giết ngược Bạch Dịch.
Bão cát ẩnn chứa Cương Phong chi lực bắt đầu biến mất, liệt diễm đỉnh bằng đồng đỏ vẫn thiêu đốt không tắt trong gió lốc. Khi bão cát hoàn toàn biến mất, đợt tường cát thứ hai tiếp tục dựng lên, lần nữa vây tới.
Truyền thuyết ở thời kỳ thượng cổ, Tiên Ma chinh chiến, có cổ tu cường giả ngăn giết cường địch, sáng chế Thập đại tuyệt trận, truyền bá tại Tu Chân Giới trăm ngàn vạn năm, được gọi là Thập đại tuyệt trận Thượng cổ.
Thập đại tuyệt trận Thượng cổ lấy một bắt đầu, đến mười là kết thúc, công dụng khác nhau, uy năng cực kỳ giống nhau, mỗi cái đều huyền ảo phi phàm. Được xếp hàng đầu Thập đại tuyệt trận chính là tuyệt sát đại trận, Càn Phong Nhất Tuyệt Trận.
Khi tiếng quát Bạch Dịch vừa lên, bùn đất xung quanh tòa viện lập tức rung chuyển, cả tòa tiểu viện như là một nồi nước sôi được đun lên, bùn cuồn cuộn chảy bên trong. Bảy mươi hai khối đá có nước bùn nhỏ xuống đột nhiên bay lên, đúng là bảy mươi hai khối Thiên Cương Nham!
Lần trước gặp Dương Hải, trong lúc rời đi Bạch Dịch đã để lại bảy mươi hai khối Thiên Cương Nham, chính vì bố trí ra Càn Phong Nhất Tuyệt Trận, để lại một hậu thủ thật tốt.
Càn Phong Nhất Tuyệt Trận bố trí trong tòa viện đương nhiên không phải là Thập đại tuyệt trận Thượng cổ. Loại kỳ trận này ngay cả cường giả Nguyên Anh cũng chưa chắc có thể đoán được da lông, dù Bạch Dịch có thể bố trí xuống cũng không thúc dục nổi. Bố trí ở chỗ này chỉ là một loại Càn Phong Nhất Tuyệt Trận đơn giản hóa mà thôi, dù vậy, uy lực của trận pháp cũng có thể diệt sát tu sĩ Kim Đan.
Thúc dục Càn Phong Nhất Tuyệt Trận đơn giản này ít nhất cần toàn bộ linh lực của Trúc Cơ trung kỳ. Khi Bạch Dịch vừa mới thúc giục đại trận khởi động, trong khoảnh khắc linh lực trong cơ thể cũng tiêu hao hết sạch. Sắc mặt hắn trở nên trắng bệch như tờ giấy, thần thái trong mắt ảm đạm không chút ánh sáng.
Tào Cửu Tiền phát hiện cảnh vật xung quanh đại biến, đã biết rõ bản thân trúng mai phục, hừ lạnh một tiếng dừng bước chân, linh lực chấn động, Mạc A chỉ còn một cái đầu trực tiếp bị hất văng ra ngoài.
Đầu của Mạc A nhanh như chớp lăn đến chân tường, trên khuôn mặt to có vết nứt chẳng những không có vẻ đau đớn, ngược lại vẫn nhếch miệng cười to. Chiến Hồn kỳ linh khí ảm đạm xiêu vẹo bay tới trước mặt hắn, cắm thẳng trong bùn đất, vì vậy Mạc A im lặng cười to càng thêm vài phần thoải mái.
Lúc còn sống còn không sợ chiến tử, giờ trở thành hồn phách, sao Mạc A có thể sợ chết.
Khi Bạch Dịch trước mặt biến mất vô tung, Tào Cửu Tiền không chút do dự thu hồi linh lực, đỉnh bằng đồng đỏ phát ra một luồng liệt diễm thiêu đốt trước người hắn, năng lực phòng ngự đã được đề thăng đến cực hạn.
"Trận pháp?" Tào Cửu Tiền hừ lạnh nói: "Bạch Dịch, thủ đoạn của ngươi thật đúng là nhiều nha. Lão phu liền tới lãnh giáo một chút đại trận ngươi lấy cảnh giới Trúc Cơ bố trí ra!"
Tào Cửu Tiễn dựa vào uy năng của đỉnh bằng đồng đỏ, vẻ mặt không hề không sợ hãi. Hắn không cho rằng trận pháp một tu sĩ Trúc Cơ bố trí ra có thể gây tổn thương đến cường giả Kim Đan hậu kỳ. Chỉ là sau một khắc, sắc mặt Tào Cửu Tiền bỗng biến đổi một lần nữa.
"Cương Phong chi lực!"
Trong tiếng kêu kinh ngạc, Tào Cửu Tiền rốt cục phát hiện không ổn, bởi vì rõ ràng hắn cảm nhận được Cương Phong chi lực thuần khiết.
Thương khung hữu phong, phất vu cửu thiên, tẩy nhật chi cứu, nhân nguyệt chi hoa, thanh thiên hữu Cương, tắc nhật diệu nguyệt minh, vọng lộng phong giả, tất hồn tiêu phách diệt!
Cương Phong tồn tại trên bầu trời cực cao, vượt qua mười vạn trượng trên mặt đất, một khi có Tu Chân Giả tiếp cận Cương Phong, tất sẽ bị sức gió bạo liệt xé rách thành mảnh nhỏ, dù Nguyên Anh đại thành cũng không thể sống qua một khắc trên không Cương Phong.
Tào Cửu Tiền tu luyện nhiều năm, đương nhiên biết rõ sự đáng sợ của Cương Phong, khi hắn phát hiện trong trận pháp xuất hiện Cương Phong chi lực, thiếu chút nữa bị dọa đến hồn bay lên trời. Nếu không cảm giác cường độ Cương Phong không đáng sợ như vậy, hắn cũng sinh ra dự định lao khỏi đại trận đào thoát.
Thúc giục đỉnh bằng đồng đỏ đến mức tận cùng, Tào Cửu Tiền cưỡng chế tâm thần xao động bất an, linh lực khổng lồ trong cơ thể không tiếp tục giữ lại, toàn bộ thúc giục ra, Đan hỏa trong pháp bảo lập tức tăng thêm vài phần.
Dù vậy, Tào Cửu Tiền vẫn cảm thấy không quá an toàn, đưa tay lại gọi ra hai Pháp bảo cấp thấp một đao một thuẫn, vờn quanh bên cạnh hắn.
Tào Cửu Tiền biết rõ sự đáng sợ của Cương Phong, cho nên dùng hết toàn lực. Khi hắn vừa mới gọi ra hai Pháp bảo cấp thấp, lúc đó trong đại trận bão cát đã nổi lên, tường cát bốn phía nổ vang đội đất mà lên.
Tường cát cao tới trăm trượng, sau khi xuất hiện đã bắt đầu khép lại, chậm rãi đè ép về phía Tào Cửu Tiền. Không lâu sau, tường cát bốn phía liền hợp thành một cột cát điên cuồng xoay tròn, giống như gió giật vòi rồng.
Hô! Hô!
Cảm nhận được gió bão mang đến sức gió khổng lồ, sắc mặt Tào Cửu Tiền đã càng ngày càng trắng, Pháp bảo đao thuẫn bắt đầu điên cuồng mà xoay ngược lại hướng gió bão, đỉnh bằng đồng đỏ càng phát ra một trận ánh sáng chói mắt.
Vỗ một cái lên thân đỉnh bằng đồng đỏ, Tào Cửu Tiền bay lên trời, trực tiếp đứng trên đỉnh. Liệt diễm trong đỉnh dồn dập nổi lên, hoàn toàn bao lại thân ảnh của hắn, mặc cho gió bão tàn sát bừa bãi cũng không tổn thương mảy may đến hắn.
Càn Phong Nhất Tuyệt Trận được thúc giục, Bạch Dịch sớm đã ẩn vào trong trận, Dương Hải mệt mỏi ngồi ở một bên, thân thể khôi lỗi rách rưới của Diêm Sơn được Bạch Dịch thu vào túi trữ vật. Về phần hồn thể mờ nhạt nhưng vẫn chiến ý hừng hực Mạc A, đã coi Chiến Hồn kỳ là thân thể, không ngừng đảo quanh Bạch Dịch, giống như hết sức hài lòng với cái thân thể mới này. Chẳng qua là dưới một cái đầu tàn tạ là một lá cờ đen đang bay, nhìn thế nào cũng dọa người.
Hai tay Bạch Dịch nắm một khối linh thạch, đang toàn lực khôi phục, chân mày nhíu chặt biểu thị sự tàn khốc của lần ác chiến này.
Quét mắt nhìn quái đỉnh màu đồng đỏ kia của Tào Cửu Tiền trong đại trận, Bạch Dịch nhắm hai mắt lại, tâm niệm ngay lập tức tiến vào cảnh giới Không Linh.
Hắn phải nhanh chóng khôi phục linh lực, bởi vì uy lực Càn Phong Nhất Tuyệt Trận, còn chưa đạt tới trình độ tru sát Kim Đan hậu kỳ.
Dựa theo tính toán lần trước, một khi thúc giục Càn Phong Nhất Tuyệt Trận, ít nhất có thể trọng thương Tu Chân Giả Kim Đan hậu kỳ, tu sĩ Kim Đan sơ kỳ và trung kỳ thậm chí sẽ bị trực tiếp xoắn giết. Nhưng năng lực phòng ngự của đỉnh bằng đồng đỏ vượt ngoài dự đoán của Bạch Dịch, Tào Cửu Tiền lại dùng Đan hỏa tăng cường uy năng của đỉnh bằng đồng đỏ, trong thời gian ngắn Càn Phong Nhất Tuyệt Trận tuyệt đối không giết chết hắn.
Lúc trước để lại Thiên Cương Nham, Bạch Dịch vốn tưởng rằng uy lực của Càn Phong Nhất Tuyệt Trận đơn giản này ít nhất có thể đạt tới hai thành của Càn Phong Nhất Tuyệt Trận chân chính, nhưng hôm nay xem ra, nhiều nhất chỉ có một thành mà thôi.
Thực sự không phải là Bạch Dịch tính sai, mà là khi để lại Thiên Cương Nham, hắn đứng ở góc độ cường giả để nhìn tòa đại trận này, linh lực Trúc Cơ trung kỳ chỉ là điều kiện tiên quyết mở ra đại trận, linh lực thúc giục đại trận mới là chỗ mấu chốt. Hôm nay Càn Phong Nhất Tuyệt Trận chỉ là dựa theo uy năng của trận pháp ở tự xoắn giết địch nhân, Bạch Dịch căn bản không có phương pháp tiếp tục khống chế tòa sát trận do chính hắn bố trí ra này.
Lấy cảnh giới Trúc Cơ mở ra đại trận, có thể có được một thành uy lực của Càn Phong Nhất Tuyệt Trận đã tính toán rất cao. Muốn phát huy ra uy năng chân chính của tòa pháp trận này, không có tu vi Nguyên Anh căn bản là vọng tưởng.
Trong lòng Bạch Dịch hiện lên một trận thất vọng, nếu hắn có thể tiếp tục khống chế Càn Phong Nhất Tuyệt Trận, tuy nói chưa chắc có thể giết chết Tào Cửu Tiền, nhưng trọng thương tuyệt đối không khó. Tiếc rằng cảnh giới thấp kém, dù thúc giục toàn bộ linh lực cũng không cách nào khống chế trận pháp theo ý mình.
Trung tâm gió bão, Tào Cửu Tiền dần dần thích ứng loại trình độ Cương Phong chi lực này. Hoảng sợ vừa rồi đã biến mất, nụ cười lạnh dữ tợn lần nữa hiện lên.
Nếu như chỉ là trình độ xoắn giết như vậy, tuy Tào Cửu Tiền cực kỳ khiếp sợ, nhưng tuyệt đối sẽ không bối rối. Lấy kinh nghiệm và tu vi của hắn, ngăn cản tất cả Cương Phong cũng không tính khó. Đợi đến lúc uy năng của trận pháp bị hao hết, chính là thời điểm hắn giết ngược Bạch Dịch.
Bão cát ẩnn chứa Cương Phong chi lực bắt đầu biến mất, liệt diễm đỉnh bằng đồng đỏ vẫn thiêu đốt không tắt trong gió lốc. Khi bão cát hoàn toàn biến mất, đợt tường cát thứ hai tiếp tục dựng lên, lần nữa vây tới.
Tác giả :
Hắc Huyền