Trọng Sinh Thành Liệp Báo
Chương 3
“La Sa, Sa Na, các ngươi đang làm gì đó?”
Lúc La Kiều bị hai con sư tử cái ngăn lại, tiền lùi không xong thì lại thêm một con sư tử cái đi tới. Nó so với hai con sư tử cái trước mắt lớn tuổi hơn rất nhiều, mắt bên phải trắng đục, rất có thể lúc đi săn bị thương nên bị mù.
“Dì Đề Na.”
La Sa cùng Sa Na trước mặt con sư tử cái vừa tới trở nên ngoan ngoãn vô cùng, La Sa lấy lòng tiến tới dùng trán cọ cọ Đề Na, giống hêt như một tiểu sư tử.
Bọn nó dường như đã quên mất vẫn còn La Kiều ở bên cạnh. La Kiều nhân cơ hội này quăng La Thụy lên lưng, hai tiểu liệp báo theo bản năng dùng móng vuốt bấu chặt da lông trên lưng La Kiều.
La Kiều nhất thời cảm thấy đau đớn, được rồi, vì con, cậu nhẫn!
Rốt cuộc, ba con sư tử cái sau khi chào hỏi, ánh mắt một lần nữa tập trung trên người La Kiều, so với Sa Na lộ thẳng địch ý ra ngoài, trực giác La Kiều mách bảo con sư tử cái lớn tuổi này lại càng đáng sợ hơn. Răng nanh của nó thiếu đi một chiếc nhưng không hề tổn hao tới uy vũ của nó.
Đối với một phụ nữ mà dùng từ uy vũ, này thực sự muốn tự đào cái hố chôn mình a…
Đề Na nhìn La Kiều, lại nhìn hai tiểu liệp báo trên lưng cậu, La Kiều khẳng định, trong mắt Đề Na, ba cha con bọn họ đều là báo chết.
Ba con sư tử cái chậm rãi tới gần, La Kiều chậm rãi lui về sau, không dám xoay người bỏ chạy. Tốc độ sư tử cái cũng không chậm, tuy kém hơn liệp báo nhưng trước mắt lại có tới ba con!
Được rồi, giá trị vũ lực của cậu không cao, nhưng cậu có trí tuệ!
La Kiều đột nhiên nâng chân trước, chỉ một móng vuốt lên đầu một con sư tử cái: “Nhìn kìa! Có ngựa vằn bay trên trời!”
Ba con sư tử cái theo phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn theo hướng La Kiều chỉ, La Kiều lập tức nhân cơ hội này xoay người bỏ chạy! La Sâm cùng La Thụy bấu chặt trên lưng La Kiều, ngẫu nhiên vì tốc độ phóng lên giữa không trung của La Kiều mà rên khẽ một tiếng.
Thấy La Kiều chỉ lưu lại một đống bụi mù, nhóm sư tử cái biết mình bị lừa, điều này làm bọn nó vô cùng tức giận, ba phần sát ý lúc trước đã tăng hẳn lên năm phần.
“La Sa, Sa Na, đuổi theo, xé nát nó!”
Âm thanh Đề Na lạnh lùng khát máu, ba con sư tử cái liền theo hướng La Kiều chạy trốn mà đuổi theo.
Tốc độ liệp báo rất nhanh, kẻ săn mồi trên thảo nguyên rất khó chạm vào bóng lưng nó. Nhưng sức chịu đựng của liệp báo lại rất kém, La Kiều không dám đẩy tốc độ lên tới cực hạn, như vậy chưa tới một phút đồng hồ cậu đã vì thiếu dưỡng khí, nhiệt độ cơ thể quá cao mà chết.
Bản năng chạy trối chết thúc đẩy La Kiều vượt qua khả năng, trước khi ba con sư tử cái đuổi theo, cậu đã thành công chui vào một bụi cỏ cao rậm rạp. Cậu biết như vậy đồng dạng với nguy hiểm, cậu có thể dựa vào bụi cỏ ẩn núp sư tử thì sư tử cũng có thể ở trong bụi cỏ đột kích cậu. Nhưng La Kiều thật sự không có cách nào, cậu không thể chạy tiếp.
La Sâm cùng La Thụy bò xuống khỏi lưng La Kiều, hai tiểu liệp báo học theo bộ dáng La Kiều mà cúi rạp người xuống, ngược gió đã giúp ba cha con, sư tử không thể ngửi thấy mùi bọn họ, bọn họ lại có thể nhìn thấy sư tử. Nhưng ba con sư tử cái này rõ ràng không có tính toán buông tha bọn họ, bọn nó cứ tìm kiếm trong bụi cỏ, La Kiều biết, nếu tiếp tục như vậy, cậu cùng hai tiểu liệp báo tuyệt đối trốn không thoát.
“Con trai, ngoan ngoãn, đừng lên tiếng.”
La Kiều dặn dò hai tiểu liệp báo trốn kĩ, sau đó hướng về một hướng khác chạy đi, những chấm nhỏ cùng lông mao màu xám mềm mại trên người tiểu liệp báo là lớp ngụy trang tốt nhất, chỉ cần bọn nó ngoan ngoãn nằm yên bất động sẽ rất khó phát hiện.
Nhóm sư tử cái thấy La Kiều, bọn nó không quan tâm tới chuyện hai tiểu liệp báo ở đâu, liền bổ nhào về phía La Kiều.
La Kiều chưa từng nghĩ tới một ngày mình sẽ làm ra loại chuyện ngốc nghếch thế này, nhưng cậu phải bảo hộ đứa con của mình. Đúng vậy, đứa con, từ ngày nhặt được La Sâm cùng La Thụy, bọn nó đã trở thành đứa con của cậu!
Không ai có quyền tổn thương đứa con của cậu, ai cũng không được!
La Kiều vừa chạy, vừa quay đầu lại nhìn đám sư tử cái, cậu khiêu khích bọn nó, xác định tất cả đều đuổi theo mới tiếp tục chạy.
La Sâm cùng La Thụy núp trong bụi cỏ cao, một chút cử động cũng không dám. Hai tiểu liệp báo dựa sát vào nhau, nhìn về phía La Kiều cùng sư tử cái đang truy đuổi, ánh mắt màu hổ phách không chớp cái nào.
“….anh trai…”
“Cái gì?”
“Ta sợ.”
“Đừng sợ.”
La Thụy dựa thật sát La Sâm, nó nhớ tới lần đó mụ mụ rời đi, cũng đồng dạng là bụi cỏ cao, chẳng qua lúc ấy truy đuổi bọn họ là một đám linh cẩu, bọn nó cắn chết mụ mụ! Mụ mụ thẳng đến một phút cuối cùng vẫn luôn bảo hộ nó và anh trai.
“Đừng sợ, ba ba không có việc gì…”
La Sâm an ủi đứa em, nhưng cơ thể đang run rẩy đã bán đứng nó.
Hai tiểu liệp báo giờ phút này chỉ có thể dựa vào nhau, trên thảo nguyên mênh mông này, mất đi sự bảo hộ của La Kiều, bọn nó tuyệt đối không thể sống sót.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đối với hai tiểu liệp báo mà nói, mỗi một phút chưa bao giờ dài như lúc này.
Bụi cỏ ngẫu nhiên lay động đều làm thần kinh bọn nó căng cứng.
Bọn nó chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, hi vọng ngay sau đó có thể nghe thấy âm thanh quen thuộc kia, thẳng đến khi mặt trời lặn về phương tây, chân trời bị ánh ráng chiều đỏ rực nhuộm thành một màu máu diễm lệ, La Kiều vẫn không thấy bóng dáng.
“Anh trai…”
Âm thanh La Thụy đã có chút nức nở, La Sâm cũng sợ hãi. Ban đêm ập tới làm con ác quỷ xấu xa làm bọn nó kinh hoàng lần thứ hai ập tới. Mặc dù đang ở trong lãnh địa sư đàn Áo La Tư, số lượng linh cẩu ít hơn những nơi khác rất nhiều, nhưng không có nghĩa là những kẻ tham lam kia sẽ không dám tới nơi này!
Phải rời đi!
La Sâm đứng lên, liếm liếm lổ tai La Thụy, hai anh em tuy rất sợ nhưng cũng biết rõ ban đêm không thể tiếp tục ở nơi này, bọn nó phải tìm một nơi bí mật ẩn núp.
Hai tiểu liệp báo nương theo những tia sáng cuối cùng đi về nơi quen thuộc, bọn nó phải trở lại gò mối kia, nói không chừng ba ba đã chờ ở nơi đó.
Màn đêm rốt cuộc buông xuống, trong bóng đêm, tiếng rống của sư tử cùng tiếng kêu quỷ dị của linh cẩu không ngừng vang vọng.
La Sâm cùng La Thụy không dừng lại, bọn nó tiếp tục đi tới. Thẳng tới khi trong gió truyền tới một âm thanh quen thuộc, hai tiểu liệp báo đồng thời dựng thẳng lổ tai.
“Anh trai?”
“Là ba ba, ba ba!”
Hai tiểu liệp báo quên hết sợ hãi, bọn nó vừa kêu vừa chạy về phía phát ra âm thanh.
Rốt cuộc ở một gò mối xa lạ, bọn nó tìm được La Kiều.
Bộ dáng La Kiều vô cùng chật vật, chân sau cùng đuôi đều bị cắn bị thương, nếu không phải trên đường có một đàn voi đi ngang, cơ hồ La Kiều đã chết dưới miệng ba con sư tử cái kia. Sau khi thoát hiểm, ý niệm duy nhất trong lòng cậu chính là mau chóng tìm ra hai tiểu liệp báo, cậu không muốn nghĩ tới sau khi mình rời đi hai tiểu liệp báo có thể gặp chuyện gì hay không, cậu chỉ nguyện tin tưởng La Sâm cùng La Thụy sẽ ngoan ngoãn chờ đợi, chờ cậu tới tìm bọn nó.
Nhưng chờ tới lúc La Kiều tìm tới bụi cỏ tiểu liệp báo ẩn thân, hai tiểu liệp báo đã không còn bóng dáng, cậu cơ hồ gấp tới phát điên. Cũng may không ngửi thấy mùi của kẻ săn mồi khác, lúc này mới làm cậu tỉnh táo lại.
Trên đường nghe một con cáo tai to nói có nhìn thấy hai tiểu liệp báo, La Kiều cao hứng tới quên cả đau đớn, cậu thề, về sau tuyệt đối không cho hai tiểu liệp báo đuổi theo cáo tai to chơi đùa nữa!
Rốt cuộc, ba cha con đoàn tụ ở gò mối, La Kiều ôm hai tiểu liệp báo, nghẹn ngào tới không nói nên lời.
Bọn nó là cột trụ của cậu ở thế giới này, La Kiều không biết nếu mất đi bọn nó, một mình cậu làm thế nào sống sót trên tinh cầu xa lạ này.
“Ba ba, ngươi bị thương?”
La Sâm ngửi thấy mùi máu tươi trên người La Kiều, đối với liệp báo mà nói, cho dù chỉ là một vết thương nhỏ cũng có thể là điểm trí mạng.
“Không sao.” La Kiều một lần nữa ngậm La Sâm đang có ý đồ nhìn chân sau mình trở lại, liếm liếm mũi La Sâm: “Ba ba không sao. Có đói bụng không? Ngày mai ba ba bắt linh dương cho các ngươi ăn có được không?”
La Thụy dựa vào chân trước La Kiều, ngáp một cái, cọ cọ cằm La Kiều: “Ba ba, chỉ cần ba ba là tốt rồi.”
Đợi đến khi La Sâm cùng La Thụy đều ngủ say, La Kiều biến thành hình người, cậu cần xử lý vết thương trên đùi một chút, bộ dáng liệp báo không tiện. Ngay lúc cậu dùng thảo dược tìm được bôi lên miệng vết thương, một âm thanh ngả ngớn đột nhiên vang lên sát bên tai: “Chào, người đẹp!”
La Kiều lập tức quay đầu, nhìn về phía âm thanh truyền tới, hai liệp báo cao lớn đứng cách đó không xa. Đều là liệp báo đực, thân hình bọn nó so với La Kiều cao lớn hơn rất nhiều, cũng cường tráng hơn.
Liệp báo đực kết đàn so với sống một mình càng dễ đi săn hơn, sinh tồn cũng tốt hơn.
Hai liệp báo tới gần một chút, thấy rõ bộ dáng La Kiều, một trong hai con chậc một tiếng, lầm bầm than thở: “Còn tưởng rốt cục có một em gái xuất hiện, không ngờ lại là đực rựa.”
Một con khác nhìn miệng vết thương trên người La Kiều, nói: “Thật chật vật, là sư tử làm đi?”
La Kiều không rõ ý đồ hai con liệp báo này, bọn nó là địch hay bạn không thể xác định. Trên thảo nguyên, đừng nghĩ đồng loại là bằng hữu.
“Không cần khẩn trương như vậy, chúng ta không có ác ý.” Liệp báo hỏi miệng vết thương La Kiều mở miệng giải thích, thấy bộ dáng La Kiều vẫn rất cảnh giác thì đối phương liền cúi người xuống, cũng biến về hình dáng nhân loại, cười cười với La Kiều: “Ta gọi là Mạt Sâm, đây là em trai Kiệt Lạc của ta, chúng ta cũng là loài tiến hóa.”
Mạt Sâm cũng có một đôi mắt màu hổ phách, tóc có màu vàng, thực giống như màu da lông của hắn. Dáng người Mạt Sâm thon dài cân xứng, bộ dạng vô cùng anh tuấn, thậm chí có thể nói là xinh đẹp, cho dù nhìn ở góc độ nào thì hắn cũng là một nam nhân, hay đúng hơn là liệp báo vô cùng mê người.
Được rồi, La Kiều đã học được cách hoàn toàn dùng ánh mắt liệp báo nhìn nhận sự vật, thật đáng mừng.
Kiệt Lạc vẫn duy trì bộ dáng liệp báo, tựa hồ nó không đồng ý với lời Mạt Sâm lắm. Nó không hiểu vì sao anh trai mình lại khách khí với con liệp báo tiến hóa này như vậy, theo thói quen làm việc trước kia, chỉ cần là liệp báo đực dám xâm nhập địa bàn bọn họ thì tuyệt đối không có kết cục tốt. Kiệt Lạc vung vẫy cái đuôi, nhàm chán nhìn xung quanh, nó phát hiện trong bụi cỏ có hai tiểu liệp báo.
La Sâm cùng La Thụy bị hơi thở xa lạ làm bừng tỉnh, lọt vào tầm mắt là một con liệp báo đực xa lạ.
Hai tiểu liệp báo bị dọa, lập tức lủi về phía La Kiều. Móng vuốt bám lấy bắp chân La Kiều, phát ra tiếng kêu non nớt hệt như chim con.
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc cũng bị kinh động. Nhìn La Kiều vô cùng tự nhiên ôm lấy hai tiểu liệp báo, tròng mắt hai anh em cơ hồ sắp rớt xuống đất.
Tên này, thật là giống đực sao?
Đột nhiên, lỗ tai Kiệt Lạc giật giật, đi tới bên cạnh Mạt Sâm nói: “Anh trai, ta nghe nói vùng châu thổ quả thực xuất hiện một con liệp báo đực tiến hóa mang theo ấu tể, không phải là nó đi?”
Mạt Sâm nhéo nhéo lổ tai Kiệt Lạc, ra vẻ đồng ý.
Kiệt Lạc nói tiếp: “Ta còn nghe nói, con liệp báo tiến hóa này nhiệt tình tràn trề, ban ngày ban mặt rất thích ở truồng chạy rông!”
Trán La Kiều nổi lên mấy sợi gân xanh, cậu quay đầu, trừng mắt nhìn Kiệt Lạc, lập tức ngây ngẩn cả người, cậu nhìn thấy rõ ràng Mạt Sâm biến thành người nhưng bên hông có quấn một cái váy da thú có hoa văn da beo!
Lại cúi đầu nhìn thắt lưng trống rỗng của mình, bất tri bất giác mờ mịt.
Lúc La Kiều bị hai con sư tử cái ngăn lại, tiền lùi không xong thì lại thêm một con sư tử cái đi tới. Nó so với hai con sư tử cái trước mắt lớn tuổi hơn rất nhiều, mắt bên phải trắng đục, rất có thể lúc đi săn bị thương nên bị mù.
“Dì Đề Na.”
La Sa cùng Sa Na trước mặt con sư tử cái vừa tới trở nên ngoan ngoãn vô cùng, La Sa lấy lòng tiến tới dùng trán cọ cọ Đề Na, giống hêt như một tiểu sư tử.
Bọn nó dường như đã quên mất vẫn còn La Kiều ở bên cạnh. La Kiều nhân cơ hội này quăng La Thụy lên lưng, hai tiểu liệp báo theo bản năng dùng móng vuốt bấu chặt da lông trên lưng La Kiều.
La Kiều nhất thời cảm thấy đau đớn, được rồi, vì con, cậu nhẫn!
Rốt cuộc, ba con sư tử cái sau khi chào hỏi, ánh mắt một lần nữa tập trung trên người La Kiều, so với Sa Na lộ thẳng địch ý ra ngoài, trực giác La Kiều mách bảo con sư tử cái lớn tuổi này lại càng đáng sợ hơn. Răng nanh của nó thiếu đi một chiếc nhưng không hề tổn hao tới uy vũ của nó.
Đối với một phụ nữ mà dùng từ uy vũ, này thực sự muốn tự đào cái hố chôn mình a…
Đề Na nhìn La Kiều, lại nhìn hai tiểu liệp báo trên lưng cậu, La Kiều khẳng định, trong mắt Đề Na, ba cha con bọn họ đều là báo chết.
Ba con sư tử cái chậm rãi tới gần, La Kiều chậm rãi lui về sau, không dám xoay người bỏ chạy. Tốc độ sư tử cái cũng không chậm, tuy kém hơn liệp báo nhưng trước mắt lại có tới ba con!
Được rồi, giá trị vũ lực của cậu không cao, nhưng cậu có trí tuệ!
La Kiều đột nhiên nâng chân trước, chỉ một móng vuốt lên đầu một con sư tử cái: “Nhìn kìa! Có ngựa vằn bay trên trời!”
Ba con sư tử cái theo phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn theo hướng La Kiều chỉ, La Kiều lập tức nhân cơ hội này xoay người bỏ chạy! La Sâm cùng La Thụy bấu chặt trên lưng La Kiều, ngẫu nhiên vì tốc độ phóng lên giữa không trung của La Kiều mà rên khẽ một tiếng.
Thấy La Kiều chỉ lưu lại một đống bụi mù, nhóm sư tử cái biết mình bị lừa, điều này làm bọn nó vô cùng tức giận, ba phần sát ý lúc trước đã tăng hẳn lên năm phần.
“La Sa, Sa Na, đuổi theo, xé nát nó!”
Âm thanh Đề Na lạnh lùng khát máu, ba con sư tử cái liền theo hướng La Kiều chạy trốn mà đuổi theo.
Tốc độ liệp báo rất nhanh, kẻ săn mồi trên thảo nguyên rất khó chạm vào bóng lưng nó. Nhưng sức chịu đựng của liệp báo lại rất kém, La Kiều không dám đẩy tốc độ lên tới cực hạn, như vậy chưa tới một phút đồng hồ cậu đã vì thiếu dưỡng khí, nhiệt độ cơ thể quá cao mà chết.
Bản năng chạy trối chết thúc đẩy La Kiều vượt qua khả năng, trước khi ba con sư tử cái đuổi theo, cậu đã thành công chui vào một bụi cỏ cao rậm rạp. Cậu biết như vậy đồng dạng với nguy hiểm, cậu có thể dựa vào bụi cỏ ẩn núp sư tử thì sư tử cũng có thể ở trong bụi cỏ đột kích cậu. Nhưng La Kiều thật sự không có cách nào, cậu không thể chạy tiếp.
La Sâm cùng La Thụy bò xuống khỏi lưng La Kiều, hai tiểu liệp báo học theo bộ dáng La Kiều mà cúi rạp người xuống, ngược gió đã giúp ba cha con, sư tử không thể ngửi thấy mùi bọn họ, bọn họ lại có thể nhìn thấy sư tử. Nhưng ba con sư tử cái này rõ ràng không có tính toán buông tha bọn họ, bọn nó cứ tìm kiếm trong bụi cỏ, La Kiều biết, nếu tiếp tục như vậy, cậu cùng hai tiểu liệp báo tuyệt đối trốn không thoát.
“Con trai, ngoan ngoãn, đừng lên tiếng.”
La Kiều dặn dò hai tiểu liệp báo trốn kĩ, sau đó hướng về một hướng khác chạy đi, những chấm nhỏ cùng lông mao màu xám mềm mại trên người tiểu liệp báo là lớp ngụy trang tốt nhất, chỉ cần bọn nó ngoan ngoãn nằm yên bất động sẽ rất khó phát hiện.
Nhóm sư tử cái thấy La Kiều, bọn nó không quan tâm tới chuyện hai tiểu liệp báo ở đâu, liền bổ nhào về phía La Kiều.
La Kiều chưa từng nghĩ tới một ngày mình sẽ làm ra loại chuyện ngốc nghếch thế này, nhưng cậu phải bảo hộ đứa con của mình. Đúng vậy, đứa con, từ ngày nhặt được La Sâm cùng La Thụy, bọn nó đã trở thành đứa con của cậu!
Không ai có quyền tổn thương đứa con của cậu, ai cũng không được!
La Kiều vừa chạy, vừa quay đầu lại nhìn đám sư tử cái, cậu khiêu khích bọn nó, xác định tất cả đều đuổi theo mới tiếp tục chạy.
La Sâm cùng La Thụy núp trong bụi cỏ cao, một chút cử động cũng không dám. Hai tiểu liệp báo dựa sát vào nhau, nhìn về phía La Kiều cùng sư tử cái đang truy đuổi, ánh mắt màu hổ phách không chớp cái nào.
“….anh trai…”
“Cái gì?”
“Ta sợ.”
“Đừng sợ.”
La Thụy dựa thật sát La Sâm, nó nhớ tới lần đó mụ mụ rời đi, cũng đồng dạng là bụi cỏ cao, chẳng qua lúc ấy truy đuổi bọn họ là một đám linh cẩu, bọn nó cắn chết mụ mụ! Mụ mụ thẳng đến một phút cuối cùng vẫn luôn bảo hộ nó và anh trai.
“Đừng sợ, ba ba không có việc gì…”
La Sâm an ủi đứa em, nhưng cơ thể đang run rẩy đã bán đứng nó.
Hai tiểu liệp báo giờ phút này chỉ có thể dựa vào nhau, trên thảo nguyên mênh mông này, mất đi sự bảo hộ của La Kiều, bọn nó tuyệt đối không thể sống sót.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đối với hai tiểu liệp báo mà nói, mỗi một phút chưa bao giờ dài như lúc này.
Bụi cỏ ngẫu nhiên lay động đều làm thần kinh bọn nó căng cứng.
Bọn nó chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, hi vọng ngay sau đó có thể nghe thấy âm thanh quen thuộc kia, thẳng đến khi mặt trời lặn về phương tây, chân trời bị ánh ráng chiều đỏ rực nhuộm thành một màu máu diễm lệ, La Kiều vẫn không thấy bóng dáng.
“Anh trai…”
Âm thanh La Thụy đã có chút nức nở, La Sâm cũng sợ hãi. Ban đêm ập tới làm con ác quỷ xấu xa làm bọn nó kinh hoàng lần thứ hai ập tới. Mặc dù đang ở trong lãnh địa sư đàn Áo La Tư, số lượng linh cẩu ít hơn những nơi khác rất nhiều, nhưng không có nghĩa là những kẻ tham lam kia sẽ không dám tới nơi này!
Phải rời đi!
La Sâm đứng lên, liếm liếm lổ tai La Thụy, hai anh em tuy rất sợ nhưng cũng biết rõ ban đêm không thể tiếp tục ở nơi này, bọn nó phải tìm một nơi bí mật ẩn núp.
Hai tiểu liệp báo nương theo những tia sáng cuối cùng đi về nơi quen thuộc, bọn nó phải trở lại gò mối kia, nói không chừng ba ba đã chờ ở nơi đó.
Màn đêm rốt cuộc buông xuống, trong bóng đêm, tiếng rống của sư tử cùng tiếng kêu quỷ dị của linh cẩu không ngừng vang vọng.
La Sâm cùng La Thụy không dừng lại, bọn nó tiếp tục đi tới. Thẳng tới khi trong gió truyền tới một âm thanh quen thuộc, hai tiểu liệp báo đồng thời dựng thẳng lổ tai.
“Anh trai?”
“Là ba ba, ba ba!”
Hai tiểu liệp báo quên hết sợ hãi, bọn nó vừa kêu vừa chạy về phía phát ra âm thanh.
Rốt cuộc ở một gò mối xa lạ, bọn nó tìm được La Kiều.
Bộ dáng La Kiều vô cùng chật vật, chân sau cùng đuôi đều bị cắn bị thương, nếu không phải trên đường có một đàn voi đi ngang, cơ hồ La Kiều đã chết dưới miệng ba con sư tử cái kia. Sau khi thoát hiểm, ý niệm duy nhất trong lòng cậu chính là mau chóng tìm ra hai tiểu liệp báo, cậu không muốn nghĩ tới sau khi mình rời đi hai tiểu liệp báo có thể gặp chuyện gì hay không, cậu chỉ nguyện tin tưởng La Sâm cùng La Thụy sẽ ngoan ngoãn chờ đợi, chờ cậu tới tìm bọn nó.
Nhưng chờ tới lúc La Kiều tìm tới bụi cỏ tiểu liệp báo ẩn thân, hai tiểu liệp báo đã không còn bóng dáng, cậu cơ hồ gấp tới phát điên. Cũng may không ngửi thấy mùi của kẻ săn mồi khác, lúc này mới làm cậu tỉnh táo lại.
Trên đường nghe một con cáo tai to nói có nhìn thấy hai tiểu liệp báo, La Kiều cao hứng tới quên cả đau đớn, cậu thề, về sau tuyệt đối không cho hai tiểu liệp báo đuổi theo cáo tai to chơi đùa nữa!
Rốt cuộc, ba cha con đoàn tụ ở gò mối, La Kiều ôm hai tiểu liệp báo, nghẹn ngào tới không nói nên lời.
Bọn nó là cột trụ của cậu ở thế giới này, La Kiều không biết nếu mất đi bọn nó, một mình cậu làm thế nào sống sót trên tinh cầu xa lạ này.
“Ba ba, ngươi bị thương?”
La Sâm ngửi thấy mùi máu tươi trên người La Kiều, đối với liệp báo mà nói, cho dù chỉ là một vết thương nhỏ cũng có thể là điểm trí mạng.
“Không sao.” La Kiều một lần nữa ngậm La Sâm đang có ý đồ nhìn chân sau mình trở lại, liếm liếm mũi La Sâm: “Ba ba không sao. Có đói bụng không? Ngày mai ba ba bắt linh dương cho các ngươi ăn có được không?”
La Thụy dựa vào chân trước La Kiều, ngáp một cái, cọ cọ cằm La Kiều: “Ba ba, chỉ cần ba ba là tốt rồi.”
Đợi đến khi La Sâm cùng La Thụy đều ngủ say, La Kiều biến thành hình người, cậu cần xử lý vết thương trên đùi một chút, bộ dáng liệp báo không tiện. Ngay lúc cậu dùng thảo dược tìm được bôi lên miệng vết thương, một âm thanh ngả ngớn đột nhiên vang lên sát bên tai: “Chào, người đẹp!”
La Kiều lập tức quay đầu, nhìn về phía âm thanh truyền tới, hai liệp báo cao lớn đứng cách đó không xa. Đều là liệp báo đực, thân hình bọn nó so với La Kiều cao lớn hơn rất nhiều, cũng cường tráng hơn.
Liệp báo đực kết đàn so với sống một mình càng dễ đi săn hơn, sinh tồn cũng tốt hơn.
Hai liệp báo tới gần một chút, thấy rõ bộ dáng La Kiều, một trong hai con chậc một tiếng, lầm bầm than thở: “Còn tưởng rốt cục có một em gái xuất hiện, không ngờ lại là đực rựa.”
Một con khác nhìn miệng vết thương trên người La Kiều, nói: “Thật chật vật, là sư tử làm đi?”
La Kiều không rõ ý đồ hai con liệp báo này, bọn nó là địch hay bạn không thể xác định. Trên thảo nguyên, đừng nghĩ đồng loại là bằng hữu.
“Không cần khẩn trương như vậy, chúng ta không có ác ý.” Liệp báo hỏi miệng vết thương La Kiều mở miệng giải thích, thấy bộ dáng La Kiều vẫn rất cảnh giác thì đối phương liền cúi người xuống, cũng biến về hình dáng nhân loại, cười cười với La Kiều: “Ta gọi là Mạt Sâm, đây là em trai Kiệt Lạc của ta, chúng ta cũng là loài tiến hóa.”
Mạt Sâm cũng có một đôi mắt màu hổ phách, tóc có màu vàng, thực giống như màu da lông của hắn. Dáng người Mạt Sâm thon dài cân xứng, bộ dạng vô cùng anh tuấn, thậm chí có thể nói là xinh đẹp, cho dù nhìn ở góc độ nào thì hắn cũng là một nam nhân, hay đúng hơn là liệp báo vô cùng mê người.
Được rồi, La Kiều đã học được cách hoàn toàn dùng ánh mắt liệp báo nhìn nhận sự vật, thật đáng mừng.
Kiệt Lạc vẫn duy trì bộ dáng liệp báo, tựa hồ nó không đồng ý với lời Mạt Sâm lắm. Nó không hiểu vì sao anh trai mình lại khách khí với con liệp báo tiến hóa này như vậy, theo thói quen làm việc trước kia, chỉ cần là liệp báo đực dám xâm nhập địa bàn bọn họ thì tuyệt đối không có kết cục tốt. Kiệt Lạc vung vẫy cái đuôi, nhàm chán nhìn xung quanh, nó phát hiện trong bụi cỏ có hai tiểu liệp báo.
La Sâm cùng La Thụy bị hơi thở xa lạ làm bừng tỉnh, lọt vào tầm mắt là một con liệp báo đực xa lạ.
Hai tiểu liệp báo bị dọa, lập tức lủi về phía La Kiều. Móng vuốt bám lấy bắp chân La Kiều, phát ra tiếng kêu non nớt hệt như chim con.
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc cũng bị kinh động. Nhìn La Kiều vô cùng tự nhiên ôm lấy hai tiểu liệp báo, tròng mắt hai anh em cơ hồ sắp rớt xuống đất.
Tên này, thật là giống đực sao?
Đột nhiên, lỗ tai Kiệt Lạc giật giật, đi tới bên cạnh Mạt Sâm nói: “Anh trai, ta nghe nói vùng châu thổ quả thực xuất hiện một con liệp báo đực tiến hóa mang theo ấu tể, không phải là nó đi?”
Mạt Sâm nhéo nhéo lổ tai Kiệt Lạc, ra vẻ đồng ý.
Kiệt Lạc nói tiếp: “Ta còn nghe nói, con liệp báo tiến hóa này nhiệt tình tràn trề, ban ngày ban mặt rất thích ở truồng chạy rông!”
Trán La Kiều nổi lên mấy sợi gân xanh, cậu quay đầu, trừng mắt nhìn Kiệt Lạc, lập tức ngây ngẩn cả người, cậu nhìn thấy rõ ràng Mạt Sâm biến thành người nhưng bên hông có quấn một cái váy da thú có hoa văn da beo!
Lại cúi đầu nhìn thắt lưng trống rỗng của mình, bất tri bất giác mờ mịt.
Tác giả :
Lai Tự Viễn Phương