Trọng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù (Trọng Sinh Thành Đạo Manh Khuyển)
Chương 56
Dựa theo suy nghĩ của Lục Thừa Nghiệp, hắn đã ở dưới tình huống Trương Hàng không biết điều tra xong sinh hoạt của Triệu Hiểu Liên trong mấy năm nay, nắm lấy điểm yếu của bà ta uy hiếp đem người đuổi đi thật xa, không để bà ta có cơ hội gây tổn thương cho Trương Hàng. Thế nhưng không biết có phải do người khiếm thị đặc biệt mẫn cảm hay không, sắc mặt của hắn vừa trầm xuống, Trương Hàng phảng phất có thể biết được, lập tức bắt lấy cổ tay của hắn. Lục Thừa Nghiệp nhìn về phía Trương Hàng, chỉ thấy biểu tình của cậu lúc này nghiêm túc không gì sánh được.
“Đại Hắc, ” Trương Hàng nói, “Cái gì cũng không cần làm, chuyện này để em tự giải quyết.”
Lục Thừa Nghiệp bị cái xưng hô Đại Hắc này làm cho 囧 một chút, có chút lúng túng nói: “Vì sao đột nhiên gọi anh là Đại Hắc?”
“Bởi vì chỉ co mình em sẽ gọi anh như vậy, chỉ có mình em.” Trương Hàng cười nói.
“Cho dù em có gọi an là Đại Hắc anh cũng không để cho em đi mạo hiểm.” Lục Thừa Nghiệp ý thức được ý đồ của Trương Hàng, lập tức phản đối.
“Em không muốn làm một người vô dụng,” Trương Hàng nghiêm túc nói, “Trên thế giới này, có một số việc cho dù là người thân mật đến thế nào cũng không thể làm thay đối phương, có một số việc chỉ có thể tự mình đối mặt. Triệu Hiểu Liên, bà ấy… mặc kệ bà ấy đã làm chuyện gì cũng là mẹ của em, em phải đối mặt với bà. Cho dù bà có muốn tổn hại em.”
“Vì vậy em muốn anh trở thành người bầu bạn vô dụng, trơ mắt nhìn em đi bị người ta khi dễ lại không thể thể ra tay thu thập đối phương.” Lục Thừa Nghiệp bất mãn nói, “Hàng Hàng, làm người không thể mãi mãi thiện lương không có tính toán như vậy, anh biết quan hệ máu mủ giữa em và Triệu Hiểu Liên khiến em không thể không cân nhắc, thế nhưng em cũng không nên để bà ấy bó buộc mình như vậy.!”
Trương Hàng cũng lắc lắc đầu nói: “Em cũng không định dung túng bà ấy, đời này Triệu Hiểu Liên đại khái chưa từng nếm qua cực khổ gì, tuy rằng nhà ngoại em nghèo khó, thế nhưng bà cũng là đứa con út được yêu thương nhất. Cậu ba của em vì muốn cung cấp cho bà đi học mà mỗi ngày đều phải dậy lúc hừng đông làm đậu hủ, chỉ vì kiếm nhiều được hơn vài đồng tiền, vậy mà sau khi kết hôn, đợi ông bà ngoại em qua đời rồi bà lại không liên lạc gì với người nhà nữa. Ba em cũng cưng chìu bà, mặc kệ hai người là bởi vì nguyên nhân gì đến với nhau, ba em đều rất nghiêm túc đối đãi đoạn tình cảm này, muốn sống cùng nhau thật tốt. Còn Trương Kiến Quốc…đoạn thời gian đó bọn họ đại khái cũng có quan hệ rất tốt đi, bằng không Triệu Hiểu Liên cũng không có khả năng vì gã mà ly hôn với ba.”
Bàn tay của Trương Hàng nắm vào khoảng không một chút, như là đang làm quyết định gì đó: “Em biết như vậy rất vô tình, thế nhưng có một vài người đã phạm sai lầm liền phải nhận lấy trừng phạt. Lục Thừa Nghiệp, đây là lần cuối cùng em tùy hứng, để tự em đi làm việc này đi, anh chỉ cần ở bên cạnh em là được rồi.”
Lục Thừa Nghiệp đưa tay ra bao lấy nắm tay của Trương Hàng, có chút bất đắc dĩ lại sủng nịch, nói: “Nói cái gì mà lần cuối cùng chứ… từ lúc anh quen biết em đến bây giờ, em cũng chưa từng tùy hứng lần nào. Hàng Hàng, anh thật sự mọng em thoải mái tùy hứng, nguyện ý để em tùy hứng, cái gì cũng không cần suy nghĩ mà vui vẻ đi làm. Anh ở phía sau em, cho dù có cạm bẫy ra sao anh cũng có thể giúp em dọn dẹp!”
Trương Hàng nở nụ cười, cậu dán trán mình vào trán Lục Thừa Nghiệp, nhẹ giọng nói: “Thanh âm của anh quá ngầu mà, em dường như cũng có chút mặt mà bắt hình dong rồi.”
Lục Thừa Nghiệp đắc ý lầm bầm hai tiếng, dùng trán cọ cọ trán của Trương Hàng, giống như một con chó lớn đang được vuốt lông còn dịu ngoan làm nũng.
–
Triệu Hiểu Liên đương nhiên không có khả năng chỉ liên lạc với Trương Hàng một lần, cũng không lâu sau bà ta lại gọi điện tới. App tiện ích rõ ràng đọc lên từng chữ số trong số điện thoại gọi đến, trí nhớ của Trương Hàng tốt, chi nghe một chút liền nhớ ra đây là số của Triệu Hiểu Liên, cậu cầm điện thoại lên, do dự một chút, cuối cùng vẫn nghe máy.
“Hàng Hàng, con làm sao lại cúp điện thoại của mẹ chứ? Mẹ thật đau lòng mà… anh anh anh…” Vừa bắt máy lên đã nghe được tiếng Triệu Hiểu Liên nức nở từ đầu bên kia. Mười năm không gặp, bà ta hóa ra đã từ khí thế cả vú lấp miệng em chuyển thành thích khóc lóc nũng nịu, đại khái là đã thông minh hơn trước đây một chút.
Kỳ quái là, lúc này cậu lại không cảm thấy sợ hãi chút nào, trái tim cũng không lại rung lên. Trương Hàng cầm lấy bàn tay của Lục Thừa Nghiệp đang ở bên cạnh, trong lòng trầm xuống, phảng phất lại nhớ đến đoạn năm tháng kia lúc Đại Hắc còn ở cạnh mình. Phảng phất như trong trời đất này chỉ cần có sự hiện diện của đối phương, chính mình cũng sẽ không còn thấy cô đơn nữa.
Có Đại Hắc ở đây, cậu có thể đi khắp chân trời góc biển.
“Mẹ, con nhớ người sinh con năm hai mốt tuổi, năm nay con cũng đã hai lăm, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi phát ra tiếng khóc ‘anh anh anh’ như vậy thật sự quá không tự nhiên rồi. Thính giác của con tương đối mẫn cảm, nghe được sẽ cảm thấy đau tai, người còn tiếp tục khóc như vậy cọn chỉ có thể cúp máy.” Trương Hàng rất tĩnh táo nói.
Lục Thừa Nghiệp ở bên cạnh sảng khoái cười trộm, Hàng Hàng của hắn tựa hồ thực sự không cần người lo lắng.
Triệu Hiểu Liên ở đầu bên kia điện thoại không khỏi nghẹn lời một chút, đành phái ngừng khóc, nói: “Đứa con này, con cũng đã lớn như vậy rồi làm sao còn ăn nói không thuận tai đến thế, ra ngoài xã hội phải đắc tội với bao nhiêu người đây.”
Trương Hàng cũng không có kiên trì tán gẫu với Trương Hàng, rất thẳng thắng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Triệu Hiểu Liên lại câm nín một chút, lúng túng nói: “Cái gì bao nhiêu tiền, đứa con này này…”
“Đừng giả vờ thâm tình nữa,” cho dù trong lòng Trương Hàng đã có kế hoạch cũng không định ủy mình lá mặt lá trái với Triệu Hiểu Liên, rất dứt khoát nói, “Mẹ chẳng lẽ không phải là thiếu tiền mới đến tìm con sao? Thiếu bao nhiêu tiền? Hoặc là nói, phải dùng bao nhiêu tiền mới có thể mua được mẹ sau này không đến phiền con nữa”
Nếu có người ngoài nghe được có thể sẽ cảm thấy Trương Hàng rất vô tình, chỉ là Lục Thừa Nghiệp lại bĩu môi, cảm thấy một phân tiền cũng không nên cho Triệu Hiểu Liên, dù sao mục đích của người phụ nữ này đại khái cũng không đơn giản chỉ là tiền như vậy.
“Đứa con này, mẹ cũng không phải thiếu tiền mà! Mẹ chỉ là nhớ con, muốn đến thăm con một chút.” Mặc dù Trương Hàng rất không phối hợp, thế nhưng Triệu Hiểu Liên vẫn nỗ lực tỏ ra từ ái.
Thấy bà ta vẫn chưa để lộ mục đích thật sự, Trương Hàng cũng không muốn nói nhiều lời qua điện thoại, cậu muốn nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện này, vì vậy nhân tiện nói: “Vậy hẹn thời gian gặp mặt đi.”
Triệu Hiểu Liên cũng không nghĩ đến cậu sẽ đáp ứng dứt khoát như vậy, lập tức liền hẹn thời gian và địa điểm.
Sau khi Trương Hàng đặt điện thoại xuống thì hơi nhíu mày, cậu lắc đầu, có chút mệt mỏi tựa vào lòng Lục Thừa Nghiệp, nói: “Em đại khái có thể đoán được bà ta muốn gì, nhưng bởi vì đoán được mới khiến trái tim lạnh đi. Nếu như bà ấy thực sự chỉ thích tiền, chỉ cần bà ấy không quá đáng, em đại khái có thể cho bà một khoảng tiền, từ nay về sau cũng không cần gặp lại. Đáng tiếc, dường như bà còn muốn nhiều hơn nữa.”
“Bà ta còn muốn tiền của anh.” Lục Thừa Nghiệp lạnh lùng nói, “Bà ta có thể cùng với người kia định khuyên nhủ hoặc ép buộc em gạt anh sửa di chúc, sau đó mới ra tay lần nữa. Đối phương đại khái là đồng ý chia cho Triệu Hiểu Liên một phần di sản, đáng tiếc bà ấy còn không biết mình là đang bảo hổ lột da.”
Trương Hàng nghe xong Lục Thừa Nghiệp nói thì lắc đầu, phần lớn suy đoán của Lục Thừa Nghiệp đều đúng, thế nhưng về phần Triệu Hiểu Liên vẫn là có chút chênh lệch.
–
Trương Hàng rất không tình nguyện đi gặp Triệu Hiểu Liên, cậu đã không nhìn được gương mặt của mẹ mình, thế nhưng vẫn muốn sờ một chút. Không chút ngoài ý muốn, bàn tay của cậu chạm vào một gương mặt được bảo dưỡng rất tốt, hoàn toàn không giống người đã hơn bốn mươi tuổi. Sau khi chạm vào mặt của Triệu Hiểu Liên, Trương Hàng càng cảm thấy quyết tâm hơn. Cậu vốn còn tưởng rằng với loại tính cách này, sau khi Triệu Hiểu Liên dùng hết tiền bán nhà sẽ trở nên khốn cùng túng quẫn, nào biết ngày tháng của bà ta trôi qua còn rất tốt đâu.
Loại người lòng dạ độc ác, đại khái mặc kệ là khi nào cũng sẽ có cuộc sống không tệ đi.
Như vậy, lòng dạ của cậu cũng nên độc ác một chút.
“Đại Hắc, ” Trương Hàng nói, “Cái gì cũng không cần làm, chuyện này để em tự giải quyết.”
Lục Thừa Nghiệp bị cái xưng hô Đại Hắc này làm cho 囧 một chút, có chút lúng túng nói: “Vì sao đột nhiên gọi anh là Đại Hắc?”
“Bởi vì chỉ co mình em sẽ gọi anh như vậy, chỉ có mình em.” Trương Hàng cười nói.
“Cho dù em có gọi an là Đại Hắc anh cũng không để cho em đi mạo hiểm.” Lục Thừa Nghiệp ý thức được ý đồ của Trương Hàng, lập tức phản đối.
“Em không muốn làm một người vô dụng,” Trương Hàng nghiêm túc nói, “Trên thế giới này, có một số việc cho dù là người thân mật đến thế nào cũng không thể làm thay đối phương, có một số việc chỉ có thể tự mình đối mặt. Triệu Hiểu Liên, bà ấy… mặc kệ bà ấy đã làm chuyện gì cũng là mẹ của em, em phải đối mặt với bà. Cho dù bà có muốn tổn hại em.”
“Vì vậy em muốn anh trở thành người bầu bạn vô dụng, trơ mắt nhìn em đi bị người ta khi dễ lại không thể thể ra tay thu thập đối phương.” Lục Thừa Nghiệp bất mãn nói, “Hàng Hàng, làm người không thể mãi mãi thiện lương không có tính toán như vậy, anh biết quan hệ máu mủ giữa em và Triệu Hiểu Liên khiến em không thể không cân nhắc, thế nhưng em cũng không nên để bà ấy bó buộc mình như vậy.!”
Trương Hàng cũng lắc lắc đầu nói: “Em cũng không định dung túng bà ấy, đời này Triệu Hiểu Liên đại khái chưa từng nếm qua cực khổ gì, tuy rằng nhà ngoại em nghèo khó, thế nhưng bà cũng là đứa con út được yêu thương nhất. Cậu ba của em vì muốn cung cấp cho bà đi học mà mỗi ngày đều phải dậy lúc hừng đông làm đậu hủ, chỉ vì kiếm nhiều được hơn vài đồng tiền, vậy mà sau khi kết hôn, đợi ông bà ngoại em qua đời rồi bà lại không liên lạc gì với người nhà nữa. Ba em cũng cưng chìu bà, mặc kệ hai người là bởi vì nguyên nhân gì đến với nhau, ba em đều rất nghiêm túc đối đãi đoạn tình cảm này, muốn sống cùng nhau thật tốt. Còn Trương Kiến Quốc…đoạn thời gian đó bọn họ đại khái cũng có quan hệ rất tốt đi, bằng không Triệu Hiểu Liên cũng không có khả năng vì gã mà ly hôn với ba.”
Bàn tay của Trương Hàng nắm vào khoảng không một chút, như là đang làm quyết định gì đó: “Em biết như vậy rất vô tình, thế nhưng có một vài người đã phạm sai lầm liền phải nhận lấy trừng phạt. Lục Thừa Nghiệp, đây là lần cuối cùng em tùy hứng, để tự em đi làm việc này đi, anh chỉ cần ở bên cạnh em là được rồi.”
Lục Thừa Nghiệp đưa tay ra bao lấy nắm tay của Trương Hàng, có chút bất đắc dĩ lại sủng nịch, nói: “Nói cái gì mà lần cuối cùng chứ… từ lúc anh quen biết em đến bây giờ, em cũng chưa từng tùy hứng lần nào. Hàng Hàng, anh thật sự mọng em thoải mái tùy hứng, nguyện ý để em tùy hứng, cái gì cũng không cần suy nghĩ mà vui vẻ đi làm. Anh ở phía sau em, cho dù có cạm bẫy ra sao anh cũng có thể giúp em dọn dẹp!”
Trương Hàng nở nụ cười, cậu dán trán mình vào trán Lục Thừa Nghiệp, nhẹ giọng nói: “Thanh âm của anh quá ngầu mà, em dường như cũng có chút mặt mà bắt hình dong rồi.”
Lục Thừa Nghiệp đắc ý lầm bầm hai tiếng, dùng trán cọ cọ trán của Trương Hàng, giống như một con chó lớn đang được vuốt lông còn dịu ngoan làm nũng.
–
Triệu Hiểu Liên đương nhiên không có khả năng chỉ liên lạc với Trương Hàng một lần, cũng không lâu sau bà ta lại gọi điện tới. App tiện ích rõ ràng đọc lên từng chữ số trong số điện thoại gọi đến, trí nhớ của Trương Hàng tốt, chi nghe một chút liền nhớ ra đây là số của Triệu Hiểu Liên, cậu cầm điện thoại lên, do dự một chút, cuối cùng vẫn nghe máy.
“Hàng Hàng, con làm sao lại cúp điện thoại của mẹ chứ? Mẹ thật đau lòng mà… anh anh anh…” Vừa bắt máy lên đã nghe được tiếng Triệu Hiểu Liên nức nở từ đầu bên kia. Mười năm không gặp, bà ta hóa ra đã từ khí thế cả vú lấp miệng em chuyển thành thích khóc lóc nũng nịu, đại khái là đã thông minh hơn trước đây một chút.
Kỳ quái là, lúc này cậu lại không cảm thấy sợ hãi chút nào, trái tim cũng không lại rung lên. Trương Hàng cầm lấy bàn tay của Lục Thừa Nghiệp đang ở bên cạnh, trong lòng trầm xuống, phảng phất lại nhớ đến đoạn năm tháng kia lúc Đại Hắc còn ở cạnh mình. Phảng phất như trong trời đất này chỉ cần có sự hiện diện của đối phương, chính mình cũng sẽ không còn thấy cô đơn nữa.
Có Đại Hắc ở đây, cậu có thể đi khắp chân trời góc biển.
“Mẹ, con nhớ người sinh con năm hai mốt tuổi, năm nay con cũng đã hai lăm, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi phát ra tiếng khóc ‘anh anh anh’ như vậy thật sự quá không tự nhiên rồi. Thính giác của con tương đối mẫn cảm, nghe được sẽ cảm thấy đau tai, người còn tiếp tục khóc như vậy cọn chỉ có thể cúp máy.” Trương Hàng rất tĩnh táo nói.
Lục Thừa Nghiệp ở bên cạnh sảng khoái cười trộm, Hàng Hàng của hắn tựa hồ thực sự không cần người lo lắng.
Triệu Hiểu Liên ở đầu bên kia điện thoại không khỏi nghẹn lời một chút, đành phái ngừng khóc, nói: “Đứa con này, con cũng đã lớn như vậy rồi làm sao còn ăn nói không thuận tai đến thế, ra ngoài xã hội phải đắc tội với bao nhiêu người đây.”
Trương Hàng cũng không có kiên trì tán gẫu với Trương Hàng, rất thẳng thắng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Triệu Hiểu Liên lại câm nín một chút, lúng túng nói: “Cái gì bao nhiêu tiền, đứa con này này…”
“Đừng giả vờ thâm tình nữa,” cho dù trong lòng Trương Hàng đã có kế hoạch cũng không định ủy mình lá mặt lá trái với Triệu Hiểu Liên, rất dứt khoát nói, “Mẹ chẳng lẽ không phải là thiếu tiền mới đến tìm con sao? Thiếu bao nhiêu tiền? Hoặc là nói, phải dùng bao nhiêu tiền mới có thể mua được mẹ sau này không đến phiền con nữa”
Nếu có người ngoài nghe được có thể sẽ cảm thấy Trương Hàng rất vô tình, chỉ là Lục Thừa Nghiệp lại bĩu môi, cảm thấy một phân tiền cũng không nên cho Triệu Hiểu Liên, dù sao mục đích của người phụ nữ này đại khái cũng không đơn giản chỉ là tiền như vậy.
“Đứa con này, mẹ cũng không phải thiếu tiền mà! Mẹ chỉ là nhớ con, muốn đến thăm con một chút.” Mặc dù Trương Hàng rất không phối hợp, thế nhưng Triệu Hiểu Liên vẫn nỗ lực tỏ ra từ ái.
Thấy bà ta vẫn chưa để lộ mục đích thật sự, Trương Hàng cũng không muốn nói nhiều lời qua điện thoại, cậu muốn nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện này, vì vậy nhân tiện nói: “Vậy hẹn thời gian gặp mặt đi.”
Triệu Hiểu Liên cũng không nghĩ đến cậu sẽ đáp ứng dứt khoát như vậy, lập tức liền hẹn thời gian và địa điểm.
Sau khi Trương Hàng đặt điện thoại xuống thì hơi nhíu mày, cậu lắc đầu, có chút mệt mỏi tựa vào lòng Lục Thừa Nghiệp, nói: “Em đại khái có thể đoán được bà ta muốn gì, nhưng bởi vì đoán được mới khiến trái tim lạnh đi. Nếu như bà ấy thực sự chỉ thích tiền, chỉ cần bà ấy không quá đáng, em đại khái có thể cho bà một khoảng tiền, từ nay về sau cũng không cần gặp lại. Đáng tiếc, dường như bà còn muốn nhiều hơn nữa.”
“Bà ta còn muốn tiền của anh.” Lục Thừa Nghiệp lạnh lùng nói, “Bà ta có thể cùng với người kia định khuyên nhủ hoặc ép buộc em gạt anh sửa di chúc, sau đó mới ra tay lần nữa. Đối phương đại khái là đồng ý chia cho Triệu Hiểu Liên một phần di sản, đáng tiếc bà ấy còn không biết mình là đang bảo hổ lột da.”
Trương Hàng nghe xong Lục Thừa Nghiệp nói thì lắc đầu, phần lớn suy đoán của Lục Thừa Nghiệp đều đúng, thế nhưng về phần Triệu Hiểu Liên vẫn là có chút chênh lệch.
–
Trương Hàng rất không tình nguyện đi gặp Triệu Hiểu Liên, cậu đã không nhìn được gương mặt của mẹ mình, thế nhưng vẫn muốn sờ một chút. Không chút ngoài ý muốn, bàn tay của cậu chạm vào một gương mặt được bảo dưỡng rất tốt, hoàn toàn không giống người đã hơn bốn mươi tuổi. Sau khi chạm vào mặt của Triệu Hiểu Liên, Trương Hàng càng cảm thấy quyết tâm hơn. Cậu vốn còn tưởng rằng với loại tính cách này, sau khi Triệu Hiểu Liên dùng hết tiền bán nhà sẽ trở nên khốn cùng túng quẫn, nào biết ngày tháng của bà ta trôi qua còn rất tốt đâu.
Loại người lòng dạ độc ác, đại khái mặc kệ là khi nào cũng sẽ có cuộc sống không tệ đi.
Như vậy, lòng dạ của cậu cũng nên độc ác một chút.
Tác giả :
Thanh Sắc Vũ Dực