Trọng Sinh Sủng Phi
Chương 102: Động đất
Editor: Linh
Nàng phì cười.
Triệu Hữu Đường mặt tối sầm, “Nàng còn cười?”
Phùng Liên Dung đầu tiên là kêu Phương thị ôm Triệu Huy Nghiên đi thay quần áo, sau nói: “Thật ra đây là chuyện bình thường, thiếp thân nuôi ba đứa nhỏ, không biết bị tiểu bao lần rồi đâu.”
“Ha?” Triệu Hữu Đường nói, “Vậy chính là Trẫm bế con ít rồi?”
“Đúng vậy, Hoàng thượng.” Phùng Liên Dung chớp mắt, “Đúng là ít, cho nên Trùng Nương cũng là vì thích Hoàng thượng, bằng không người khác ôm chưa chắc đã là nước tiểu đâu.”
Triệu Hữu Đường cười rộ lên: “Hóa ra là vậy, là Trùng Nương thích Trẫm.”
“Còn không phải vậy sao.” Phùng Liên Dung một bên bảo hoàng môn đi lấy một bộ quần áo đến, một bên hỏi Triệu Hữu Đường, “Hoàng thượng thay ngay ở đây không?”
Triệu Hữu Đường gật gật đầu.
Thời tiết này cũng không cần nước ấm, đợi đến khi lấy quần áo đến, hắn tùy tiện tắm qua một chút liền thay vào.
Lúc đi ra, Phùng Liên Dung bảo người cắt dưa hấu, thịt dưa đỏ mọng, cắt thành từng miếng nhỏ, lúc ăn nước dưa mới không rơi ra tay.
Triệu Hữu Đường thấy dưa hấu thịt đỏ tươi, vừa nhìn liền thấy bớt nóng, sau đó ăn rất nhiều.
Triệu Thừa Mô lúc này cũng tỉnh, vừa nhu mắt liền nhìn thấy phụ thân, Phùng Liên Dung đút hắn mấy miếng dưa hấu, kết quả miếng cuối cùng không cẩn thận bẹt một cái dính lên mặt Triệu Thừa Mô.
Triệu Hữu Đường cười ha ha: “Sao vậy, đút dưa hấu cũng không biết nữa hả?”
“Mới không phải đâu.” Phùng Liên Dung nhíu mày, “Hình như vừa rồi hơi rung chuyển một chút, tay thiếp thân mới bị run.”
Triệu Hữu Đường không tin: “Còn kiếm cớ.” Hắn đoạt lấy thìa, “Để Trẫm đút.” Nói xong liền múc dưa hấu.
Lúc này mặt đất ngược lại thật sự chấn động, dưa hấu từ trong thìa trượt xuống, rơi xuống mặt đất, Triệu Hữu Đường cả kinh, vội vàng đứng lên.
Phùng Liên Dung cười nói: “Xem đi, thiếp thân mới không có nói dối, có điều làm sao có thể chấn….”
Thấy nàng còn mơ mơ màng màng, Triệu Hữu Đường lập tức phát lệnh, quát to mấy người đã bắt đầu hoảng loạn: “Nhanh chóng chạy ra ngoài, động đất, một người cũng không được ở lại!” Lại nghĩ đến Triệu Huy Nghiên, lập tức kêu Nghiêm Chính ôm ra.
Hắn một tay kéo Phùng Liên Dung, một tay ôm Triệu Thừa Mô, sải bước đi ra chính điện.
Trong ấn tượng của Phùng Liên Dung, đây là lần đầu tiên gặp được động đất, đầu cũng có chút choáng váng, chỉ cảm thấy khó hiểu sao có thể dao động, người đứng cũng đứng không vững, trong lòng cũng kìm không đậu dâng lên cảm giác sợ hãi.
Như là sắp xảy ra đại nạn gì đó.
Nàng cầm chặt lấy tay Triệu Hữu Đường.
Cũng may mà có hắn, trái tim nàng cuối cùng cũng ổn định lại chút, một đường đi theo hắn ra ngoài sân rộng.
Lúc này, mặt đất rung mạnh hơn, tựa như sóng biển, người chỉ là chiếc thuyền nhỏ lung lay trên mặt biển, Phùng Liên Dung sợ tới mức dùng hai tay ôm chặt lấy eo Triệu Hữu Đường, giống như hắn là cây cỏ cứu mạng của nàng.
Triệu Hữu Đường ôm nàng, an ủi: “Đừng sợ, sẽ qua ngay thôi.” Hắn vội vã nhìn phía trước, nhìn thấy Nghiêm Chính bế Triệu Huy Nghiên đến, có thế này mới thở nhẹ một hơi, nhưng trong lòng cũng không khỏi lo lắng, trận động đất này đến quá nhanh, chỉ sợ hiện tại ngoài thành cũng một mảnh hỗn loạn.
Lúc này Phùng Liên Dung lại đột nhiên kêu lên: “Hoàng thượng, Tiểu Dương, Tiểu Dương, hắn vẫn còn ở Xuân Huy các!”
Nàng vừa mới nghe được phía trước trong Diên Kỳ cung không ngừng phát ra tiếng loảng xoảng, có thể thấy được là có không ít đồ vật rơi xuống. Trong Xuân Huy các cũng không trống trải, vạn nhất có cái gì rơi xuống người bọn trẻ thì phải thế nào?
Trái tim Triệu Hữu Đường nhảy dựng.
Nhưng hắn rất nhanh liền tỉnh táo lại, “Có Lý đại nhân ở đó hẳn là không có việc gì!”
Lý đại nhân từng tuổi này, khẳng định đã gặp qua động đất, tự nhiên biết phải che chở cho đứa nhỏ như nào, mà hắn cũng tinh tường địa chấn chỉ là việc giây lát.
Nhưng Phùng Liên Dung vẫn sợ hãi, cả trái tim đều không ổn, nhưng cố tình hiện tại đất rung núi chuyển, một bước cũng đi không nổi!
Triệu Hữu Đường biết nàng lo lắng, chỉ càng thêm dùng sức ôm chặt nàng.
Cánh tay còn lại của hắn vẫn ôm Triệu Thừa Mô, lúc này nghiêng đầu nhìn con, thấy trên gương mặt nho nhỏ của con vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, hơi có chút kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi: “A Lý, con không sợ à?”
Triệu Thừa Mô lắc đầu, hắn chỉ tò mò đây là cái gì, vì sao tất cả mọi người đều chạy ra.
Vì sao còn có người sợ tới mức khóc lên.
Trong đôi mắt đen như lưu ly của hắn tràn đầy nghi hoặc, chỉ riêng không có sợ hãi.
Khóe miệng Triệu Hữu Đường hơi mím, đứa nhỏ này xem ra thật đúng không bình thường.
Lúc này trong Khôn Ninh cung cũng rối thành một nùi. Phương Yên vừa mới ngủ trưa dậy, còn chưa kịp uống miếng nước thì đã xảy ra động đất.
Phương Yên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, động đất, hồi nhỏ nàng ta nghe người nhà nói qua, nếu có động đất sẽ chết rất nhiều người, đó là thiên tai!
Chân nàng ta lập tức mềm nhũn, hô Tri Xuân đỡ nàng ta đi ra ngoài.
Trong điện ngoài điện, chúng cung nhân hoàng môn đều tự chạy trối chết.
Lý ma ma lớn tuổi, không cẩn thận ngã xuống, Phương Yên thấy lại bảo Tri Họa đi đỡ, nàng ta và Tri Xuân đi ra cửa trước.
Ai ngờ vừa bước ra ngoài chợt nghe Tri Họa thét lên một tiếng kinh hãi, kêu ‘ma ma’, nhưng Phương Yên cũng không dám ở lại, cũng không dám quay đầu lại.
Nàng ta thẳng tắp đi xuyên qua sân.
Loại thời điểm này, phải đứng ở nơi không có gì hết mới an toàn, nàng ta nhớ được điều này.
Chỉ là lúc này mặt đất rung lợi hại, muốn đứng cũng khó, nàng ta và Tri Xuân hai người bị rung ngã lên ngã xuống, chính trong giờ khắc này, nàng ta nghĩ đến nhi tử.
Bên phía nàng ta rung lợi hại như vậy, bên kia nhất định cũng giống vậy!
Nhưng Triệu Thừa Dục nhỏ như vậy, làm sao biết chạy trốn thế nào?
Phương Yên lòng nóng như lửa đốt, cắn răng đứng lên.
Tri Xuân kêu lên: “Nương nương, ngài cẩn thận chút!”
Phương Yên mắng: “Ngươi còn không đứng lên, nhanh đỡ ta đến Xuân Huy các!”
Tri Xuân lại không đứng lên được.
Phương Yên nhìn chung quanh thì thấy chúng cung nhân hoàng môn đều sợ tới mức ngồi bệt xuống, nàng ta quát: “Các ngươi nhanh chóng theo ta đi Xuân Huy các, bằng không phàm là Thái tử có chuyện gì, bản cung muốn tru di cửu tộc các ngươi!”
Những người đó vừa nghe, sợ tới mức cả người phát run, nhưng là đúng lúc này động đất đột nhiên dừng lại, đột nhiên như vậy, giống như vừa rồi tất cả đều chưa có gì xảy ra.
Phương Yên thấy vậy lập tức chạy ra ngoài, cung nhân hoàng môn tùy thân cũng vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Mà lúc này, trong Diên Kỳ cung cũng ậy, Triệu Hữu Đường dẫn đầu đi về hướng Xuân Huy các, Phùng Liên Dung vội nói: “Hoàng thượng, thiếp thân cũng đi.”
Triệu Hữu Đường gật gật đầu.
Chung ma ma thì phân phó cung nhân hoàng môn chạy nhanh đi thu thập Diên Kỳ cung, về phần Triệu THừa Mô và Triệu Huy Nghiên, bà tạm thời không ôm bọn họ về đó, ai biết có còn động đất nữa hay không.
Lại nói Khôn Ninh cung cách Xuân Huy các gần, Phương Yên nhanh nhất, chỉ trong chốc lát đã chạy đến trước Xuân Huy các, trên đường đã gọi: “Thừa Dục, Thừa Dục! Con ở đâu!”
Hoa Thì nghênh diện chạy tới, hành lễ nói: “Nương nương, Điện hạ không có chuyện gì, sớm đã chạy ra ngoài, nô tài vốn muốn đến bẩm báo với nương nương, không nghĩ tới nương nương nhanh như vậy.”
Phương Yên nhẹ thở ra, chỉ cảm thấy cả người vô lực, ngã ngồi trên mặt đất.
Vừa rồi nàng rất sợ Thừa Dục sẽ xảy ra chuyện gì, dùng hết khí lực toàn thân, lúc này một chút sức cũng không có.
Tri Xuân vội đỡ lấy nàng, Phương Yên dừng một chút mới hỏi: “Đại hoàng tử đâu?”
Hoa Thì nói: “Cũng chạy ra, Lý đại nhân phát hiện ra đầu tiên, lập tức lệnh cho nhóm nô tài, có điều động đất này đến quá nhanh, vẫn để Thái tử và Đại hoàng tử bị chấn kinh.”
Phương Yên lại sốt ruột: “Bị dọa đến rồi?” Vừa nghĩ đến còn chưa nhìn thấy Triệu Thừa Dục, lập tức nói: “Thừa Dục đâu rồi, sao ngươi không dẫn qua đây?”
Hoa Thì lập tức đi ngay.
Lúc này Triệu Hữu Đường và Phùng Liên Dung cũng đến nơi, Phương Yên thấy hai người này lại cùng nhau, trong lòng tự nhiên căm tức, cắn cắn môi mới đi lên hành lễ, Phùng Liên Dung cũng bái kiến nàng ta.
“Bọn nhỏ thế nào rồi?” Triệu Hữu Đường hỏi.
Phương Yên nói: “May mà có Lý đại nhân, không bị sao cả.”
“Khôn Ninh cung, còn tốt không?” Triệu Hữu Đường lại hỏi.
Phương Yên biến sắc, lúc đó nàng ta vội vã chạy trốn, có nghe thấy tiếng kêu của Tri Họa, nhưng động đất quá mạnh, nàng ta cũng chưa kịp quay đầu lại xem.
“Tri Xuân, ngươi mau quay lại xem đi.”
Tri Xuân ứng một tiếng, bước nhanh rời đi.
Lúc này mấy tên hoàng môn dẫn Triệu Thừa Diễn và Triệu Thừa Dục qua, mặt hai đứa nhỏ đều trắng bệch, có thể thấy được là sợ tới mức không nhẹ, nhìn thấy mẫu thân đều nhào vào trong ngực mẫu thân mình khóc lên.
Phùng Liên Dung vỗ vỗ sau lưng Triệu Hữu Đường: “Đừng sợ, không phải phụ thân và mẫu phi đều đến đây rồi sao?”
Triệu Thừa Diễn khóc nói: “Mẫu phi, rất đáng sợ, con kém chút nữa bị cái ghế đổ lên người, còn có chỗ này….” Hắn giơ cánh tay lên cho Phùng Liên Dung xem, bên trên có một khối xanh tím.
Triệu Hữu Đường lập tức hung hăng trừng Hoàng Ích Tam một cái.
Hoàng Ích Tam sợ run lên.
Nhưng lúc đó hắn đã tẫn lực vẫn không nhanh được, Triệu Thừa Diễn lúc đi ra bị đụng vào góc bàn, hắn lập tức quỳ xuống xin tha.
Triệu Thừa Diễn nhìn thấy, lại nói: “Không liên quan đến Đại Hoàng, là Đại Hoàng ôm con chạy ra.”
Triệu Hữu Đường liền nói: “Đứng lên đi, lần sau cẩn thận chút.”
Hoàng Ích Tam nói dạ.
“Lý đại nhân đâu?” Triệu Hữu Đường giờ mới nhớ tới trọng thần triều đình.
Hoàng Ích Tam thấp giọng nói: “Đại Lý mang Lý đại nhân đi xem thái y rồi.”
Lý đại nhân tuy tính cách không tốt, nhưng đã lớn tuổi, gặp động đất, thân thể cũng ăn không tiêu.
Triệu Hữu Đường gật gật đầu, xem ra nên để Lý đại nhân nghỉ ngơi mấy ngày.
May mắn hai đứa nhỏ không có chuyện gì, hắn cuối cùng cũng yên tâm.
Hai vị mẫu thân đều tự dẫn con mình trở về.
Kết quả Phương Yên vừa đến Khôn Ninh cung, Tri Xuân sắc mặt trắng bệch đi tới, vừa nói vừa khóc: “Nương nương, Lý ma ma, Lý ma ma chết rồi!”
“Cái gì!” Phương Yên kinh hãi, “Chết như thế nào?”
Tri Xuân nói: “Tri Họa nói bị một bình hoa rơi vào đầu, nhưng là lúc ấy cũng không có cách nào khác đỡ Lý ma ma dậy, Tri Họa chỉ có thể tự mình trốn, sau này đi vào thì thấy, Lý ma ma đã…”
Phương Yên trái tim nhảy dựng, từ lúc nàng ta vào cung, Lý ma ma vẫn luôn hầu hạ nàng ta, đã có chục năm, bình thường phàm là nàng ta làm sai cái gì, Lý ma ma sẽ luôn nhắc nhở nàng ta, nhưng bây giờ Lý ma ma đã cách nàng ta mà đi!
Phương Yên sải bước đi vào trong.
Bên trong một mảnh tiếng khóc.
Lý ma ma nằm trên mặt đất không nhúc nhích, Tri Họa nhìn thấy nàng ta đi vào, vừa dập đầu vừa khóc nói: “Nương nương, là lỗi của nô tì, lúc ấy nô tì không nên một mình chạy đi, chỉ cần nô tì quay đầu kéo Lý ma ma ra, có lẽ Lý ma ma sẽ không phải chết.”
Phương Yên lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nửa ngày mới nói: “Lý ma ma quả thật là ngươi hại chết, ngươi tự mình đi nhận 20 hèo đi!”
20 hèo, nam nhân cũng có chút không chịu nổi, đừng nói cô nương da thịt mềm, đó là phải chết, Tri Họa sợ tới mức mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Nàng phì cười.
Triệu Hữu Đường mặt tối sầm, “Nàng còn cười?”
Phùng Liên Dung đầu tiên là kêu Phương thị ôm Triệu Huy Nghiên đi thay quần áo, sau nói: “Thật ra đây là chuyện bình thường, thiếp thân nuôi ba đứa nhỏ, không biết bị tiểu bao lần rồi đâu.”
“Ha?” Triệu Hữu Đường nói, “Vậy chính là Trẫm bế con ít rồi?”
“Đúng vậy, Hoàng thượng.” Phùng Liên Dung chớp mắt, “Đúng là ít, cho nên Trùng Nương cũng là vì thích Hoàng thượng, bằng không người khác ôm chưa chắc đã là nước tiểu đâu.”
Triệu Hữu Đường cười rộ lên: “Hóa ra là vậy, là Trùng Nương thích Trẫm.”
“Còn không phải vậy sao.” Phùng Liên Dung một bên bảo hoàng môn đi lấy một bộ quần áo đến, một bên hỏi Triệu Hữu Đường, “Hoàng thượng thay ngay ở đây không?”
Triệu Hữu Đường gật gật đầu.
Thời tiết này cũng không cần nước ấm, đợi đến khi lấy quần áo đến, hắn tùy tiện tắm qua một chút liền thay vào.
Lúc đi ra, Phùng Liên Dung bảo người cắt dưa hấu, thịt dưa đỏ mọng, cắt thành từng miếng nhỏ, lúc ăn nước dưa mới không rơi ra tay.
Triệu Hữu Đường thấy dưa hấu thịt đỏ tươi, vừa nhìn liền thấy bớt nóng, sau đó ăn rất nhiều.
Triệu Thừa Mô lúc này cũng tỉnh, vừa nhu mắt liền nhìn thấy phụ thân, Phùng Liên Dung đút hắn mấy miếng dưa hấu, kết quả miếng cuối cùng không cẩn thận bẹt một cái dính lên mặt Triệu Thừa Mô.
Triệu Hữu Đường cười ha ha: “Sao vậy, đút dưa hấu cũng không biết nữa hả?”
“Mới không phải đâu.” Phùng Liên Dung nhíu mày, “Hình như vừa rồi hơi rung chuyển một chút, tay thiếp thân mới bị run.”
Triệu Hữu Đường không tin: “Còn kiếm cớ.” Hắn đoạt lấy thìa, “Để Trẫm đút.” Nói xong liền múc dưa hấu.
Lúc này mặt đất ngược lại thật sự chấn động, dưa hấu từ trong thìa trượt xuống, rơi xuống mặt đất, Triệu Hữu Đường cả kinh, vội vàng đứng lên.
Phùng Liên Dung cười nói: “Xem đi, thiếp thân mới không có nói dối, có điều làm sao có thể chấn….”
Thấy nàng còn mơ mơ màng màng, Triệu Hữu Đường lập tức phát lệnh, quát to mấy người đã bắt đầu hoảng loạn: “Nhanh chóng chạy ra ngoài, động đất, một người cũng không được ở lại!” Lại nghĩ đến Triệu Huy Nghiên, lập tức kêu Nghiêm Chính ôm ra.
Hắn một tay kéo Phùng Liên Dung, một tay ôm Triệu Thừa Mô, sải bước đi ra chính điện.
Trong ấn tượng của Phùng Liên Dung, đây là lần đầu tiên gặp được động đất, đầu cũng có chút choáng váng, chỉ cảm thấy khó hiểu sao có thể dao động, người đứng cũng đứng không vững, trong lòng cũng kìm không đậu dâng lên cảm giác sợ hãi.
Như là sắp xảy ra đại nạn gì đó.
Nàng cầm chặt lấy tay Triệu Hữu Đường.
Cũng may mà có hắn, trái tim nàng cuối cùng cũng ổn định lại chút, một đường đi theo hắn ra ngoài sân rộng.
Lúc này, mặt đất rung mạnh hơn, tựa như sóng biển, người chỉ là chiếc thuyền nhỏ lung lay trên mặt biển, Phùng Liên Dung sợ tới mức dùng hai tay ôm chặt lấy eo Triệu Hữu Đường, giống như hắn là cây cỏ cứu mạng của nàng.
Triệu Hữu Đường ôm nàng, an ủi: “Đừng sợ, sẽ qua ngay thôi.” Hắn vội vã nhìn phía trước, nhìn thấy Nghiêm Chính bế Triệu Huy Nghiên đến, có thế này mới thở nhẹ một hơi, nhưng trong lòng cũng không khỏi lo lắng, trận động đất này đến quá nhanh, chỉ sợ hiện tại ngoài thành cũng một mảnh hỗn loạn.
Lúc này Phùng Liên Dung lại đột nhiên kêu lên: “Hoàng thượng, Tiểu Dương, Tiểu Dương, hắn vẫn còn ở Xuân Huy các!”
Nàng vừa mới nghe được phía trước trong Diên Kỳ cung không ngừng phát ra tiếng loảng xoảng, có thể thấy được là có không ít đồ vật rơi xuống. Trong Xuân Huy các cũng không trống trải, vạn nhất có cái gì rơi xuống người bọn trẻ thì phải thế nào?
Trái tim Triệu Hữu Đường nhảy dựng.
Nhưng hắn rất nhanh liền tỉnh táo lại, “Có Lý đại nhân ở đó hẳn là không có việc gì!”
Lý đại nhân từng tuổi này, khẳng định đã gặp qua động đất, tự nhiên biết phải che chở cho đứa nhỏ như nào, mà hắn cũng tinh tường địa chấn chỉ là việc giây lát.
Nhưng Phùng Liên Dung vẫn sợ hãi, cả trái tim đều không ổn, nhưng cố tình hiện tại đất rung núi chuyển, một bước cũng đi không nổi!
Triệu Hữu Đường biết nàng lo lắng, chỉ càng thêm dùng sức ôm chặt nàng.
Cánh tay còn lại của hắn vẫn ôm Triệu Thừa Mô, lúc này nghiêng đầu nhìn con, thấy trên gương mặt nho nhỏ của con vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, hơi có chút kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi: “A Lý, con không sợ à?”
Triệu Thừa Mô lắc đầu, hắn chỉ tò mò đây là cái gì, vì sao tất cả mọi người đều chạy ra.
Vì sao còn có người sợ tới mức khóc lên.
Trong đôi mắt đen như lưu ly của hắn tràn đầy nghi hoặc, chỉ riêng không có sợ hãi.
Khóe miệng Triệu Hữu Đường hơi mím, đứa nhỏ này xem ra thật đúng không bình thường.
Lúc này trong Khôn Ninh cung cũng rối thành một nùi. Phương Yên vừa mới ngủ trưa dậy, còn chưa kịp uống miếng nước thì đã xảy ra động đất.
Phương Yên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, động đất, hồi nhỏ nàng ta nghe người nhà nói qua, nếu có động đất sẽ chết rất nhiều người, đó là thiên tai!
Chân nàng ta lập tức mềm nhũn, hô Tri Xuân đỡ nàng ta đi ra ngoài.
Trong điện ngoài điện, chúng cung nhân hoàng môn đều tự chạy trối chết.
Lý ma ma lớn tuổi, không cẩn thận ngã xuống, Phương Yên thấy lại bảo Tri Họa đi đỡ, nàng ta và Tri Xuân đi ra cửa trước.
Ai ngờ vừa bước ra ngoài chợt nghe Tri Họa thét lên một tiếng kinh hãi, kêu ‘ma ma’, nhưng Phương Yên cũng không dám ở lại, cũng không dám quay đầu lại.
Nàng ta thẳng tắp đi xuyên qua sân.
Loại thời điểm này, phải đứng ở nơi không có gì hết mới an toàn, nàng ta nhớ được điều này.
Chỉ là lúc này mặt đất rung lợi hại, muốn đứng cũng khó, nàng ta và Tri Xuân hai người bị rung ngã lên ngã xuống, chính trong giờ khắc này, nàng ta nghĩ đến nhi tử.
Bên phía nàng ta rung lợi hại như vậy, bên kia nhất định cũng giống vậy!
Nhưng Triệu Thừa Dục nhỏ như vậy, làm sao biết chạy trốn thế nào?
Phương Yên lòng nóng như lửa đốt, cắn răng đứng lên.
Tri Xuân kêu lên: “Nương nương, ngài cẩn thận chút!”
Phương Yên mắng: “Ngươi còn không đứng lên, nhanh đỡ ta đến Xuân Huy các!”
Tri Xuân lại không đứng lên được.
Phương Yên nhìn chung quanh thì thấy chúng cung nhân hoàng môn đều sợ tới mức ngồi bệt xuống, nàng ta quát: “Các ngươi nhanh chóng theo ta đi Xuân Huy các, bằng không phàm là Thái tử có chuyện gì, bản cung muốn tru di cửu tộc các ngươi!”
Những người đó vừa nghe, sợ tới mức cả người phát run, nhưng là đúng lúc này động đất đột nhiên dừng lại, đột nhiên như vậy, giống như vừa rồi tất cả đều chưa có gì xảy ra.
Phương Yên thấy vậy lập tức chạy ra ngoài, cung nhân hoàng môn tùy thân cũng vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Mà lúc này, trong Diên Kỳ cung cũng ậy, Triệu Hữu Đường dẫn đầu đi về hướng Xuân Huy các, Phùng Liên Dung vội nói: “Hoàng thượng, thiếp thân cũng đi.”
Triệu Hữu Đường gật gật đầu.
Chung ma ma thì phân phó cung nhân hoàng môn chạy nhanh đi thu thập Diên Kỳ cung, về phần Triệu THừa Mô và Triệu Huy Nghiên, bà tạm thời không ôm bọn họ về đó, ai biết có còn động đất nữa hay không.
Lại nói Khôn Ninh cung cách Xuân Huy các gần, Phương Yên nhanh nhất, chỉ trong chốc lát đã chạy đến trước Xuân Huy các, trên đường đã gọi: “Thừa Dục, Thừa Dục! Con ở đâu!”
Hoa Thì nghênh diện chạy tới, hành lễ nói: “Nương nương, Điện hạ không có chuyện gì, sớm đã chạy ra ngoài, nô tài vốn muốn đến bẩm báo với nương nương, không nghĩ tới nương nương nhanh như vậy.”
Phương Yên nhẹ thở ra, chỉ cảm thấy cả người vô lực, ngã ngồi trên mặt đất.
Vừa rồi nàng rất sợ Thừa Dục sẽ xảy ra chuyện gì, dùng hết khí lực toàn thân, lúc này một chút sức cũng không có.
Tri Xuân vội đỡ lấy nàng, Phương Yên dừng một chút mới hỏi: “Đại hoàng tử đâu?”
Hoa Thì nói: “Cũng chạy ra, Lý đại nhân phát hiện ra đầu tiên, lập tức lệnh cho nhóm nô tài, có điều động đất này đến quá nhanh, vẫn để Thái tử và Đại hoàng tử bị chấn kinh.”
Phương Yên lại sốt ruột: “Bị dọa đến rồi?” Vừa nghĩ đến còn chưa nhìn thấy Triệu Thừa Dục, lập tức nói: “Thừa Dục đâu rồi, sao ngươi không dẫn qua đây?”
Hoa Thì lập tức đi ngay.
Lúc này Triệu Hữu Đường và Phùng Liên Dung cũng đến nơi, Phương Yên thấy hai người này lại cùng nhau, trong lòng tự nhiên căm tức, cắn cắn môi mới đi lên hành lễ, Phùng Liên Dung cũng bái kiến nàng ta.
“Bọn nhỏ thế nào rồi?” Triệu Hữu Đường hỏi.
Phương Yên nói: “May mà có Lý đại nhân, không bị sao cả.”
“Khôn Ninh cung, còn tốt không?” Triệu Hữu Đường lại hỏi.
Phương Yên biến sắc, lúc đó nàng ta vội vã chạy trốn, có nghe thấy tiếng kêu của Tri Họa, nhưng động đất quá mạnh, nàng ta cũng chưa kịp quay đầu lại xem.
“Tri Xuân, ngươi mau quay lại xem đi.”
Tri Xuân ứng một tiếng, bước nhanh rời đi.
Lúc này mấy tên hoàng môn dẫn Triệu Thừa Diễn và Triệu Thừa Dục qua, mặt hai đứa nhỏ đều trắng bệch, có thể thấy được là sợ tới mức không nhẹ, nhìn thấy mẫu thân đều nhào vào trong ngực mẫu thân mình khóc lên.
Phùng Liên Dung vỗ vỗ sau lưng Triệu Hữu Đường: “Đừng sợ, không phải phụ thân và mẫu phi đều đến đây rồi sao?”
Triệu Thừa Diễn khóc nói: “Mẫu phi, rất đáng sợ, con kém chút nữa bị cái ghế đổ lên người, còn có chỗ này….” Hắn giơ cánh tay lên cho Phùng Liên Dung xem, bên trên có một khối xanh tím.
Triệu Hữu Đường lập tức hung hăng trừng Hoàng Ích Tam một cái.
Hoàng Ích Tam sợ run lên.
Nhưng lúc đó hắn đã tẫn lực vẫn không nhanh được, Triệu Thừa Diễn lúc đi ra bị đụng vào góc bàn, hắn lập tức quỳ xuống xin tha.
Triệu Thừa Diễn nhìn thấy, lại nói: “Không liên quan đến Đại Hoàng, là Đại Hoàng ôm con chạy ra.”
Triệu Hữu Đường liền nói: “Đứng lên đi, lần sau cẩn thận chút.”
Hoàng Ích Tam nói dạ.
“Lý đại nhân đâu?” Triệu Hữu Đường giờ mới nhớ tới trọng thần triều đình.
Hoàng Ích Tam thấp giọng nói: “Đại Lý mang Lý đại nhân đi xem thái y rồi.”
Lý đại nhân tuy tính cách không tốt, nhưng đã lớn tuổi, gặp động đất, thân thể cũng ăn không tiêu.
Triệu Hữu Đường gật gật đầu, xem ra nên để Lý đại nhân nghỉ ngơi mấy ngày.
May mắn hai đứa nhỏ không có chuyện gì, hắn cuối cùng cũng yên tâm.
Hai vị mẫu thân đều tự dẫn con mình trở về.
Kết quả Phương Yên vừa đến Khôn Ninh cung, Tri Xuân sắc mặt trắng bệch đi tới, vừa nói vừa khóc: “Nương nương, Lý ma ma, Lý ma ma chết rồi!”
“Cái gì!” Phương Yên kinh hãi, “Chết như thế nào?”
Tri Xuân nói: “Tri Họa nói bị một bình hoa rơi vào đầu, nhưng là lúc ấy cũng không có cách nào khác đỡ Lý ma ma dậy, Tri Họa chỉ có thể tự mình trốn, sau này đi vào thì thấy, Lý ma ma đã…”
Phương Yên trái tim nhảy dựng, từ lúc nàng ta vào cung, Lý ma ma vẫn luôn hầu hạ nàng ta, đã có chục năm, bình thường phàm là nàng ta làm sai cái gì, Lý ma ma sẽ luôn nhắc nhở nàng ta, nhưng bây giờ Lý ma ma đã cách nàng ta mà đi!
Phương Yên sải bước đi vào trong.
Bên trong một mảnh tiếng khóc.
Lý ma ma nằm trên mặt đất không nhúc nhích, Tri Họa nhìn thấy nàng ta đi vào, vừa dập đầu vừa khóc nói: “Nương nương, là lỗi của nô tì, lúc ấy nô tì không nên một mình chạy đi, chỉ cần nô tì quay đầu kéo Lý ma ma ra, có lẽ Lý ma ma sẽ không phải chết.”
Phương Yên lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nửa ngày mới nói: “Lý ma ma quả thật là ngươi hại chết, ngươi tự mình đi nhận 20 hèo đi!”
20 hèo, nam nhân cũng có chút không chịu nổi, đừng nói cô nương da thịt mềm, đó là phải chết, Tri Họa sợ tới mức mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Tác giả :
Cửu Lam