Trọng Sinh Nam Thần Quốc Dân: Từ Gia, Ngoan Sẽ Có Thưởng
Chương 2: Hoàng thái tử sống lại thành thường dân bi thảm 2
Đi ra ngoài ắt sẽ đeo khẩu trang, đã từng bị ngườita tháo xuốnglàm mọi người sợ hãi.
Sau khi sợ hãi qua đi, là cười nhạo và bắt nạt không có điểm dừng.
Vì vậy, rốt cuộc Quân Từ bây giờ xấu tới mức nào, chính cô cũng không biết.
"Cháu...Cháu tỉnh rồi?"
Ngoài cửa truyền tới một giọng nữ cẩn thận dò xét.
Quân Từ quay mặt ra, thấy ởcửa không đóng kín, thím của cơ thểnày đẩy cửađến, quan sát cô.
Cơ thể này xấu đã đành, còn có một thân thếrất bi thảm.
Khi còn bé cô bị lạc, được một nhà thím này nhặtvề.
Thím không phải thím ruột, chỉ là cả nhà bà ấy cũng không cho Quân Từgọi cha mẹmà thôi.
Người nhà này họ Trương, tên Quân Từ, là do một cái ngọc bội cô đeo trên cổ.
Người nhà họ Trương liền gọi cô như vậy.
Chỉ là ngọc bội đó, hình như là một món đồquý giá, nhưng nhiều năm trước đã bịngười nhà họTrương bán đi.
Bằng tiền bán ngọc bội, người nhà họTrương còn đổi một căn nhà tốt.
Tại thời điểm mười bảy năm trước, một cái ngọc bội có thểđổi một căn nhà, còn có một khoản dày gửi ngân hàng.
Có thể tưởng tượng được giá trị của ngọc bội kia.
Nhưng, điều này Quân Từ bây giờ không biết.
Cô cho rằng mình ở nhà họ Trương nhiều năm như vậy, cũng là vì nhà họTrương bằng lòng nuôi mình, có công ơn nuôi dưỡng với mình.
Cho nên luôn chăm chỉ thành khẩn, thành thật làm trâu làm ngựa cho nhà họ Trương.
Nam chủ nhân của nhà họ Trương - Trương Xương Minh, đối xửvới cô không đánh thì mắng.
Thím còn tốt một chút, nhưng lại e ngại Trương Xương Minh, cũng chỉthỉnh thoảng tốt với Quân Từ.
Vì dinh dưỡng không đầy đủ trong thời gian dài, Quân Từ gầy yếu, trên mặt đầy bớt đen, xấu xí dọa người.
Nhà họ Trương không có con trai, lại do ngũ quan Quân Từcũng không giống con gái, liền nói với bên ngoài Quân Từlà con trai.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người biết.
Hôn mê bất tỉnh, vì Trương Xương Minh muốn cô bỏhọc đi làm thuê, Quân Từ không đồng ý, đã bị Trương Xương Minh đánh ngất xỉu.
Không ngờ sau khi tỉnh lại, linh hồn đã bị đổi thành hoàng thái tửhành tinh Đế Quốc, Quân Từ!
Quân Từ nhớ lại đoạn ký ức này, quả thực là ê răng miệng đau.
Cái quái gì vậy chứ, cô kiêu ngạo từ nhỏ, đừng nói động đến cô, ngoại trừ cha mẹ của cô, ai thấy cô mà không cúi người gật đầu?
Quân Từ này quả thực là sống trong xã hội cũ cực kì độc ác!
Không đúng, trong mắt Quân Từ, 2017 đâu chỉ là xã hội cũ.
Quả thực là thời đại khảo cổ xa xưa!
"Quân Từ? "
Phó Thúy Hoa thấy Quân Từ nãy giờ không nói gì, chỉ nhìn mình chằm chằm, bớt đen như ẩn như hiện trong tia sáng, vô cùng dọa người.
Bà nuốt nước miếng gọi cô một tiếng.
Có phần sợ.
Sợ bị chồng mình đánh thành ngốc rồi.
Trương Xương Minh đánh người thoải mái nhất thời, nhưng Quân Từ bất tỉnh một ngày, ông cũng sợ đánh chết phải ngồi tù!
Lúc này nghe thấy vợ mình gọi Quân Từ, cũng biết thằng nhóc đã tỉnh.
Ngay lập tức lòng nhẹ nhõm hẳn.
Dáng vẻ Trương Xương Minh gầy, đã có bụng bia, là do uống rượu với người ta, lúc này nổi giận đùng đùng đi đến, dáng vẻ quái gở hung ác.
"Tỉnh rồi? Tỉnh rồi mẹ nó còn không xuống làm cơm? Ngày ngày ăn rồi ngủngủrồi ăn, mày là heo sao? Niệm Niệm sắp vềrồi, nếu mày đểnó đói, tao đánh chết đồranh con mày!"
Sau khi sợ hãi qua đi, là cười nhạo và bắt nạt không có điểm dừng.
Vì vậy, rốt cuộc Quân Từ bây giờ xấu tới mức nào, chính cô cũng không biết.
"Cháu...Cháu tỉnh rồi?"
Ngoài cửa truyền tới một giọng nữ cẩn thận dò xét.
Quân Từ quay mặt ra, thấy ởcửa không đóng kín, thím của cơ thểnày đẩy cửađến, quan sát cô.
Cơ thể này xấu đã đành, còn có một thân thếrất bi thảm.
Khi còn bé cô bị lạc, được một nhà thím này nhặtvề.
Thím không phải thím ruột, chỉ là cả nhà bà ấy cũng không cho Quân Từgọi cha mẹmà thôi.
Người nhà này họ Trương, tên Quân Từ, là do một cái ngọc bội cô đeo trên cổ.
Người nhà họ Trương liền gọi cô như vậy.
Chỉ là ngọc bội đó, hình như là một món đồquý giá, nhưng nhiều năm trước đã bịngười nhà họTrương bán đi.
Bằng tiền bán ngọc bội, người nhà họTrương còn đổi một căn nhà tốt.
Tại thời điểm mười bảy năm trước, một cái ngọc bội có thểđổi một căn nhà, còn có một khoản dày gửi ngân hàng.
Có thể tưởng tượng được giá trị của ngọc bội kia.
Nhưng, điều này Quân Từ bây giờ không biết.
Cô cho rằng mình ở nhà họ Trương nhiều năm như vậy, cũng là vì nhà họTrương bằng lòng nuôi mình, có công ơn nuôi dưỡng với mình.
Cho nên luôn chăm chỉ thành khẩn, thành thật làm trâu làm ngựa cho nhà họ Trương.
Nam chủ nhân của nhà họ Trương - Trương Xương Minh, đối xửvới cô không đánh thì mắng.
Thím còn tốt một chút, nhưng lại e ngại Trương Xương Minh, cũng chỉthỉnh thoảng tốt với Quân Từ.
Vì dinh dưỡng không đầy đủ trong thời gian dài, Quân Từ gầy yếu, trên mặt đầy bớt đen, xấu xí dọa người.
Nhà họ Trương không có con trai, lại do ngũ quan Quân Từcũng không giống con gái, liền nói với bên ngoài Quân Từlà con trai.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người biết.
Hôn mê bất tỉnh, vì Trương Xương Minh muốn cô bỏhọc đi làm thuê, Quân Từ không đồng ý, đã bị Trương Xương Minh đánh ngất xỉu.
Không ngờ sau khi tỉnh lại, linh hồn đã bị đổi thành hoàng thái tửhành tinh Đế Quốc, Quân Từ!
Quân Từ nhớ lại đoạn ký ức này, quả thực là ê răng miệng đau.
Cái quái gì vậy chứ, cô kiêu ngạo từ nhỏ, đừng nói động đến cô, ngoại trừ cha mẹ của cô, ai thấy cô mà không cúi người gật đầu?
Quân Từ này quả thực là sống trong xã hội cũ cực kì độc ác!
Không đúng, trong mắt Quân Từ, 2017 đâu chỉ là xã hội cũ.
Quả thực là thời đại khảo cổ xa xưa!
"Quân Từ? "
Phó Thúy Hoa thấy Quân Từ nãy giờ không nói gì, chỉ nhìn mình chằm chằm, bớt đen như ẩn như hiện trong tia sáng, vô cùng dọa người.
Bà nuốt nước miếng gọi cô một tiếng.
Có phần sợ.
Sợ bị chồng mình đánh thành ngốc rồi.
Trương Xương Minh đánh người thoải mái nhất thời, nhưng Quân Từ bất tỉnh một ngày, ông cũng sợ đánh chết phải ngồi tù!
Lúc này nghe thấy vợ mình gọi Quân Từ, cũng biết thằng nhóc đã tỉnh.
Ngay lập tức lòng nhẹ nhõm hẳn.
Dáng vẻ Trương Xương Minh gầy, đã có bụng bia, là do uống rượu với người ta, lúc này nổi giận đùng đùng đi đến, dáng vẻ quái gở hung ác.
"Tỉnh rồi? Tỉnh rồi mẹ nó còn không xuống làm cơm? Ngày ngày ăn rồi ngủngủrồi ăn, mày là heo sao? Niệm Niệm sắp vềrồi, nếu mày đểnó đói, tao đánh chết đồranh con mày!"
Tác giả :
Cô Mộc Song