Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương : Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 305 Đế Thiếu Khác Thường
Sở Sở tiện tay lau sạch vết máu ở khóe miệng, đôi mắt xếch híp lại, sau đó dùng giọng nói lạnh lùng nói với Trần Á Bình: "Nơi này không có ai tên Nhất Nhất, cô tìm nhầm chỗ rồi, mau đi đi."Bên trong đôi mắt sáng như sao của Trần Á Bình hiện lên nghi hoặc, không phải ư, nhưng cô nhớ rõ địa chỉ Tần Nhất nói là nơi này mà, chẳng lẽ cô nhớ nhầm thật?Trần Á Bình cẩn thận nhìn thoáng qua Sở Sở, khi chạm đến đôi mắt sốt ruột cùng bất an của đối phương, đôi mi thanh tú của Trần Á Bình cau lại, người phụ nữ này có vấn đề!Còn có máu chảy đầy đất, trong lòng Trần Á Bình đột nhiên dâng lên nỗi bất an, sẽ không phải là của Tần Nhất chứ?Con ngươi Trần Á Bình trở nên lạnh lùng: "Cô đã làm gì Tần Nhất?""Làm gì là làm gì, tôi đã nói ở đây không có người này, cô mau chóng rời khỏi đây đi." Mặt Sở Sở đen lại, trong giọng nói lộ rõ sự không kiên nhẫn.Trần Á Bình hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía người thanh niên vô cùng tuấn mỹ đang đứng ngốc một bên.
Gương mặt hoàn mỹ, dáng người không thể bắt bẻ, chỉ là đôi mắt đào hoa kia có phần đờ đẫn, hơi có chút không bình thường.
Nhưng từ ánh mắt đầu tiên Trần Á Bình đã biết người này chính là Vân Hoán mà Tần Nhất thường hay nhắc tới.Tinh thần lực của Trần Á Bình phóng ra bên ngoài, chỉ thấy con ngươi màu đen của Vân Hoán chậm rãi lấy lại tiêu cự, mấy người Lâm Bạch cũng dần thanh tỉnh.
Đỗ Nguyên có chút khó chịu xoa thái dương: "Tôi làm sao vậy, cảm giác đau đầu quá."Sắc mặt Sở Sở cứng đờ, cô ta không nghĩ tới lại có người có thể giải huyễn thuật của mình, tinh thần lực của người này cao hơn cô ta.Không sai, Sở Sở là song hệ dị năng giả, cô ta luôn giấu không nói cho đám người Vân Hoán biết là cô ta còn có một dị năng khác, dị năng hệ tinh thần.Trần Á Bình khinh thường: "Cô cho rằng dị năng giả hệ tinh thần chỉ có một mình cô sao, trò mèo, mau nói, Tần Nhất đi đâu rồi?"Đôi mắt Vân Hoán khôi phục sự thanh minh, tuy anh không biết Trần Á Bình, nhưng nghe xong lời cô ấy nói, làm sao lại không biết mình trúng kế của Sở Sở.Vân Hoán mày kiếm nhăn lại, đôi mắt đào hoa nhiễm lên ý giận ngút trời, anh còn nhớ mình vừa mới nhận rõ tâm ý của mình với Tần Nhất, sau đó tiểu gia hỏa trở lại, sau đó, sau đó anh liền không nhớ nữa.Anh có cảm giác suy nghĩ của mình bị người khác khống chế, nhưng mặc kệ anh giãy dụa thế nào đều không thoát ra được, giống như bị vây trong lồng giam, làm sao cũng không ra được.Vân Hoán bóp lấy cổ Sở Sở, ngón tay thon dài dùng sức: "Nói, cô đã làm cái gì, Thất Thất đâu?"Sở Sở ho khan vài tiếng, không mở miệng, cô ta không thể nói, nếu nói, cô ta tuyệt đối không sống được.Trần Á Bình thấy Sở Sở còn muốn chống cự, trực tiếp phóng tinh thần lực của mình vào não hải của Sở Sở thăm dò.
Sở Sở cảm giác não hải đau nhói, cô ta muốn ngăn cản, thế nhưng đã không còn kịp.Trần Á Bình không mất nhiều thời gian đã xem hết "toàn bộ quá trình", cô giận dữ, con ngươi lạnh lẽo: "Cô lại dám làm thế với cậu ấy?"Trần Á Bình không nói hai lời liền cho Sở Sở một bạt tai, gương mặt Sở Sở trong nháy mắt đỏ lên, phun ra một búng máu và một chiếc răng.Trần Á Bình nhìn chằm chằm Vân Hoán một cái, sau đó quay người rời đi, cô phải nhanh chóng đi tìm Tần Nhất.
Nhớ đến bóng lưng quyết tuyệt cuối cùng của thiếu niên, chóp mũi Trần Á Bình ê ẩm, cô sợ Tần Nhất xảy ra chuyện.Vân Hoán ngăn cản Trần Á Bình, lạnh nhạt thường ngày hoàn toàn đã không thấy: "Nói cho tôi, em ấy ở đâu?"Trần Á Bình cắn cánh môi, ánh mắt phức tạp, giọng nói lạnh lùng: "Tránh ra."Vân Hoán không để ý, đôi mắt đào hoa đạm mạc xa cách tràn đầy lo âu và nóng vội.
Anh hối hận, thật sự rất hối hận, anh nên sớm giải quyết Sở Sở mới đúng."Xin cô, nói cho tôi biết." Vân Hoán một trong Tứ thiếu Kinh Đô, bất luận gặp phải khó khăn gì đều lạnh nhạt đương đầu.
Đế thiếu giống như một vị Đế vương cao cao tại thượng, rốt cuộc cũng có ngày cúi đầu trước người khác, chỉ vì trái tim anh chọn người kia..