Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân
Chương 80: Thiên tài quả nhiên là thiên tài
Tiểu Võ tức giận quát “Đây là lĩnh vực của cậu đương nhiên cấu sẽ giỏi hơn tôi rồi. Sao cậu nỡ dùng thứ cậu am hiểu để đả kích tôi a~, tôi học chuyên về máy tính cũng không phải âm nhạc cổ điển, cậu biết lập trình sao? Cậu biết cái gì gọi là ngôn ngữ máy tính sao?’
Dạ Mặc Nhiễm lấy lại tai nghe từ trong tay tiểu Võ sau đó lạnh lùng nhìn “Ngôn ngữ C,VFP, VB, JAVA, C++, ACCESS cậu muốn nói là những thứ này sao, tôi chỉ là trong lúc nhàm chán lập trình qua tương PA, ngẫu nhiên lại đi dạo các trang web của những nước khác mà thôi, tôi cũng không phải người chuyên của hệ máy tính, đại khái chỉ cần biết nhiêu đó là đủ rồi, như thế nào, cậu muốn lấy lĩnh vực cậu am hiểu để kiểm tra tôi sao?”.
Tiểu Võ miệng khẽ co rút, cái gì gọi là đại khái a~? Có những người đã tốt nghiệp chuyên hệ máy tính cũng không thể lập trình được những cái đó nga~. Tiểu Võ cố gắng hít thở sâu, cười lấy lòng Dạ Mặc Nhiễm “Đừng nóng giẫn a~, đừng nóng giận, tôi không làm ồn cậu nữa là được chứ gì, nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi”
Lúc dạ Mặc Nhiễm đang định tiếp tục nghe tai nghe điện thoại thì tiểu Võ cầm tay Dạ Mặc Nhiễm lại, Dạ Mặc Nhiễm dùng ánh mắt nguy hiểm cảnh cáo nhìn tiểu Võ.
Tiểu Võ vẫn cười lấy lòng ”Khoan đã, còn một vấn đề nữa, cậu nói cho tôi biết đi, tôi cam đoan sẽ không làm ồn cậu nữa”.
Dạ Mặc Nhiễm nâng cằm lên ý bào có chuyện gì thì mau nói, tiểu Võ nuốt nước miếng rồi hỏi “Cậu … cậu rốt cục là học chuyên hệ gì vậy?”.
Dạ Mặc Nhiễm bị tiểu Võ thuyết phục “Chuyên tu pháp luật, học thêm triết học cùng tiếng Pháp, một năm trước tại nước M đã lấy chứng chỉ MBA, như vậy đã đủ chưa?”.
Tiểu Võ gật gật đầu, Dạ mặc Nhiễm đeo tai nghe vào tiếp tục chìm đắm trong thế giới của chính mình, Tề Nhạc nhìn Dạ Mặc Nhiễm nữa ngày, quả nhiên là thiên tài. Lại chuyển tầm mắt nhìn qua chị của mình thấy chị mình hai mắt đang tỏa sáng, không biết vì sao trong lòng lại có chút phiền não. Quay đầu nhìn ra phía ngoài xe, hôm nay sắc trời u ám chắc là sắp có mưa đi. Có một chút đoạn đường gồ ghề không bằng phẳng. Hai bên đường cổ thụ mọc đầy làm người nhìn một trận thích ý nhưng đây là thời kỳ mạt thế ai còn có tâm tư đi thưởng thức cảnh đẹp ven đường.
Xe đột nhiên dừng lại, Phúc đội trưởng cảm thấy kỳ quái liền nhảy xuống xe xem xét. Nhìn ở giữa đường phía trước không biết có chuyện gì lại liên tục bốc ra khói trắng.
“Phúc đội trưởng, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ gần đây có người ở sao?”.
Phúc đội trưởng lắc đầu “Mọi người lên xe đi, tôi đi ra phía trước nhìn xem sao”
Lan Dương cảnh giác giữ chặt Phúc đội trưởng “Đừng nóng vội,các anh có để ý thấy hay không? Phía trước khói trắng tuy bốc lên nhiều nhưng một chút hương vị chúng ta đều không có ngửi được”
Được Lan Dương nhắc nhở, cẩn thận kiểm tra lại đúng là một chút hương vị đều không nghe thấy. Tề Nhạc nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi “Phúc đội trưởng trên xe có mặt nạ phòng độc không?’’.
Phúc đội trưởng chỉ lắc lắc đầu, bọn họ hiện tại là đang đối phó với tang thi chứ không phải là vũ khí sinh học sao có thể chuẩn bị những thứ đó được.
“Các cậu lên xe trước đi, tôi qua đó kiểm tra một chút nếu không có vấn đề gì chúng ta liền đi”.
Cuối cùng Lan Dương quyết định đi theo Phúc đội trưởng nếu lỡ có chuyện gì thì cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau. Tề Nhạc lên xe đợi trong chốc lắt nhưng vẫn không yên tâm chuẩn bị đi xuống qua đó nhìn xem sao, tiểu Võ cũng nhảy xuống xe đi cùng Tề Nhạc. Tề Hoan ở trên xe hô to “Cậu nhóc, nếu có chuyện mà cậu dám bỏ lại em tôi chạy mất thì cẩn thận Mặc Nhiễm nhà cậu”
Tiểu Võ hừ một tiếng rồi đi, Tề Nhạc chỉ lắc đầu cười cười “Cậu đừng để ý chị ấy, chị ấy tuy miệng lưỡi có chút cay độc nhưng cũng không phải người xấu đâu”.
Tiểu Võ khoát tay “Ai thèm so đo với phụ nữ làm gì, nếu người xấu một chút ta cũng không thèm quan tâm, nàng a~chỉ là đại tiểu thư bị chiều hư mà thôi”.
Tề Nhạc cười hai tiếng cũng không nói gì thêm, vừa đi đến gần chổ khói trắng đã thấy bọn người của Phúc đội trưởng đi lại rồi nói “Không có gì, lên xe rồi nói sau”.
Sau khi mọi người lên xe ngồi Phúc đội trưởng mới kể rõ tình huống “Phía trước có nhà dân, xung quanh đây cũng không có nhiều người. Nhưng nghe nói gần đây xuất hiện rất nhiều rắn số lượng cũng rất đông. Khói trắng là vì hộ dân ở phía trước bắt rắn nhưng vì để tránh tỏa ra hương vị mà dẫn đến nguy hiểm nên bọn họ bỏ thêm một ít cỏ vào, không có việc gì đâu”.
Tiểu Võ nhớ đến trường hợp hôm trước cả người liền run lên “Sao lại có nhiều rắn như vậy? Ngày hôm qua trước khi gặp được các anh bọn tôi đã phải giết hơn cả trăm con rắn”.
Tề Hoan buôn lời chăm chọc tiểu Võ “Cậu có biết hơn một trăm con rắn là khái niệm thế nào không hả? Chỉ giỏi mở miệng nói bậy”.
Thấy tiểu Võ muốn lên tiếng cùng Tề Hoan cãi nhau, Lan Dương vội lên tiếng “Tiểu Võ không có nói bậy, chúng tôi quả thật đã gặp hơn mấy trăm con rắn”.
Vận Xuân chà xát cánh tay giống như muốn đem mớ da gà chà rớt ra. Thầy Tề cũng cảm thấy rất kỳ quái “Sao lại có nhiều rắn ở đây như vậy? Trước kia ở đây có ai nuôi rắn hay không?”.
Phúc đội trưởng lắc đầu “Tôi cũng không biết, bất quá lúc trước đi qua đường này cũng không thấy rắn, chắc là chúng mới xuất hiện gần đây”.
Chiếc xe chạy thong thả trong làn khói trắng, các binh lính nâng cao tinh thần cảnh giác hơn chú ý tình huống xung quanh. Loại thời điểm tầm mắt bị hạn chế này, nếu có cái gì bất ngờ lao tới bọn họ sẽ rơi vào tình huống bất lợi. Cũng may trên đường đi cũng không có tình huống bất ngờ gì phát sinh. Khói trắng cũng chậm rãi tan, xe cũng bắt đầu chạy nhanh hơn được một chút. Lúc gần ra đến đường quốc lộ, xe bất ngờ thắng gấp làm mọi người ngã thất điên bát đảo. Phúc đội trưởng vội vàng nhảy xuống xe xem xét tình huống, đi chưa được hai bước liền chạy nhanh về xe đóng cửa lại. Mấy người trên xe thấy sắc mặt của Phúc đội trưởng trắng bệch liền hỏi Phúc đội trưởng tình huống bên ngoài. Phúc đôi trưởng thở hổn hển mấy hơi liền nói “Rắn…có rất nhiều rắn, trên nóc xe, dưới bánh xe toàn bộ đều là rắn”.
Dạ Mặc Nhiễm nhất thời cảm thấy toàn thân run lên, những người còn lại trên xe gương mặt cũng trở nên trắng bệch. Tề Hoan ôm chạt cánh tay của thầy Tề “Chúng ta phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải ở trong xe chờ chết?”.
Tề Nhạc nhíu mày nhìn về phía Phúc đội trưởng “Xe sao đột nhiên lại dừng, trực tiếp chạy đi không phải tốt lắm sao?”.
“Lái xe … đã chết”
“Cái gì? Sao lại chết? Bị rắn cắn chết sao? Liệu có bị biến thành tang thi không?’’.
Tiểu Võ kinh hoảng đứng lên, cảnh tưởng hơn trăm con rắn trước kia vẫn hiện lên rõ ràng trước mắt. Phúc đội trưởng lắc đầu “Tôi cũng không biết, tôi chỉ thấy rắn ở khắp nơi đang đàn rắn bao vây lấy lái xe, đầu của lái xe vẫn còn tựa vào cửa kính”.
Dạ Mặc Nhiễm nhíu mi suy tư, thùng xe được đóng kín, cửa xe chỉ có một khi đóng lại không thể nhìn thấy được tình huống bên ngoài. Đối với Dạ Mặc Nhiễm cũng không có vấn đề gì, Dạ Mặc Nhiễm có không gian nên không sợ chết đói, nhưng cũng không thể ở mãi trong này được. Tiểu Võ quay đầu lại nắm tay Dạ Mặc Nhiễm “Mặc Nhiễm đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu”.
Dạ Mặc Nhiễm giật tay ra khỏi tay của tiểu Võ nói “Ai cần cậu bảo về, cậu tự lo tốt cho cậu đừng để xảy ra chuyện gì là được rồi”.
Tiểu Võ liếc Dạ mặc Nhiễm một cái rồi quay đầu đi tự lẩm nhẩm “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ a~”
“Cậu nói bao nhiêu lần như vậy cũng không thể giải quyết được vấn đề đâu”.
Tề Hoan liếc mắt nhìn tiểu Võ chỉ biết kêu rên “Chẳng phải cậu nói lần trước có thể giết hơn cả trăm con rắn sao? Vậy thì giết lại một lần đi, sớm biết cậu toàn khoác lác”.
Tiểu Võ không muôn cùng nàng tranh cãi, tiểu Võ biết Dạ Mặc Nhiễm lần trước dùng dị năng đã bị hao tổn quá lớn, không thể để Dạ Mặc Nhiễm lại tiếp tục sử dụng dị năng nữa. Tiểu Võ phiền não vò tóc của mình.
Dạ Mặc Nhiễm đá tiểu Võ một đá “Có vò tóc nữa tóc hồng cũng không thể biến về màu đen, cậu chỉ có thể bị hói đầu”
Tiểu Võ ủ rũ nhìn Dạ Mặc Nhiễm “Mặc Nhiễm, đến khi nào thì cậu mới không đọc mồm đọc miệng như vậy a~”
“Phiền não thì có lợi ích gì, bất quá nếu lấy não với dung lượng có hạn của cậu mà suy nghĩ thì cũng chỉ có thể phiền não mà thôi”.
Dạ Mặc Nhiễm nói xong lại thở dài lấy máy ra tiếp tục chơi game.
Dạ Mặc Nhiễm lấy lại tai nghe từ trong tay tiểu Võ sau đó lạnh lùng nhìn “Ngôn ngữ C,VFP, VB, JAVA, C++, ACCESS cậu muốn nói là những thứ này sao, tôi chỉ là trong lúc nhàm chán lập trình qua tương PA, ngẫu nhiên lại đi dạo các trang web của những nước khác mà thôi, tôi cũng không phải người chuyên của hệ máy tính, đại khái chỉ cần biết nhiêu đó là đủ rồi, như thế nào, cậu muốn lấy lĩnh vực cậu am hiểu để kiểm tra tôi sao?”.
Tiểu Võ miệng khẽ co rút, cái gì gọi là đại khái a~? Có những người đã tốt nghiệp chuyên hệ máy tính cũng không thể lập trình được những cái đó nga~. Tiểu Võ cố gắng hít thở sâu, cười lấy lòng Dạ Mặc Nhiễm “Đừng nóng giẫn a~, đừng nóng giận, tôi không làm ồn cậu nữa là được chứ gì, nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi”
Lúc dạ Mặc Nhiễm đang định tiếp tục nghe tai nghe điện thoại thì tiểu Võ cầm tay Dạ Mặc Nhiễm lại, Dạ Mặc Nhiễm dùng ánh mắt nguy hiểm cảnh cáo nhìn tiểu Võ.
Tiểu Võ vẫn cười lấy lòng ”Khoan đã, còn một vấn đề nữa, cậu nói cho tôi biết đi, tôi cam đoan sẽ không làm ồn cậu nữa”.
Dạ Mặc Nhiễm nâng cằm lên ý bào có chuyện gì thì mau nói, tiểu Võ nuốt nước miếng rồi hỏi “Cậu … cậu rốt cục là học chuyên hệ gì vậy?”.
Dạ Mặc Nhiễm bị tiểu Võ thuyết phục “Chuyên tu pháp luật, học thêm triết học cùng tiếng Pháp, một năm trước tại nước M đã lấy chứng chỉ MBA, như vậy đã đủ chưa?”.
Tiểu Võ gật gật đầu, Dạ mặc Nhiễm đeo tai nghe vào tiếp tục chìm đắm trong thế giới của chính mình, Tề Nhạc nhìn Dạ Mặc Nhiễm nữa ngày, quả nhiên là thiên tài. Lại chuyển tầm mắt nhìn qua chị của mình thấy chị mình hai mắt đang tỏa sáng, không biết vì sao trong lòng lại có chút phiền não. Quay đầu nhìn ra phía ngoài xe, hôm nay sắc trời u ám chắc là sắp có mưa đi. Có một chút đoạn đường gồ ghề không bằng phẳng. Hai bên đường cổ thụ mọc đầy làm người nhìn một trận thích ý nhưng đây là thời kỳ mạt thế ai còn có tâm tư đi thưởng thức cảnh đẹp ven đường.
Xe đột nhiên dừng lại, Phúc đội trưởng cảm thấy kỳ quái liền nhảy xuống xe xem xét. Nhìn ở giữa đường phía trước không biết có chuyện gì lại liên tục bốc ra khói trắng.
“Phúc đội trưởng, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ gần đây có người ở sao?”.
Phúc đội trưởng lắc đầu “Mọi người lên xe đi, tôi đi ra phía trước nhìn xem sao”
Lan Dương cảnh giác giữ chặt Phúc đội trưởng “Đừng nóng vội,các anh có để ý thấy hay không? Phía trước khói trắng tuy bốc lên nhiều nhưng một chút hương vị chúng ta đều không có ngửi được”
Được Lan Dương nhắc nhở, cẩn thận kiểm tra lại đúng là một chút hương vị đều không nghe thấy. Tề Nhạc nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi “Phúc đội trưởng trên xe có mặt nạ phòng độc không?’’.
Phúc đội trưởng chỉ lắc lắc đầu, bọn họ hiện tại là đang đối phó với tang thi chứ không phải là vũ khí sinh học sao có thể chuẩn bị những thứ đó được.
“Các cậu lên xe trước đi, tôi qua đó kiểm tra một chút nếu không có vấn đề gì chúng ta liền đi”.
Cuối cùng Lan Dương quyết định đi theo Phúc đội trưởng nếu lỡ có chuyện gì thì cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau. Tề Nhạc lên xe đợi trong chốc lắt nhưng vẫn không yên tâm chuẩn bị đi xuống qua đó nhìn xem sao, tiểu Võ cũng nhảy xuống xe đi cùng Tề Nhạc. Tề Hoan ở trên xe hô to “Cậu nhóc, nếu có chuyện mà cậu dám bỏ lại em tôi chạy mất thì cẩn thận Mặc Nhiễm nhà cậu”
Tiểu Võ hừ một tiếng rồi đi, Tề Nhạc chỉ lắc đầu cười cười “Cậu đừng để ý chị ấy, chị ấy tuy miệng lưỡi có chút cay độc nhưng cũng không phải người xấu đâu”.
Tiểu Võ khoát tay “Ai thèm so đo với phụ nữ làm gì, nếu người xấu một chút ta cũng không thèm quan tâm, nàng a~chỉ là đại tiểu thư bị chiều hư mà thôi”.
Tề Nhạc cười hai tiếng cũng không nói gì thêm, vừa đi đến gần chổ khói trắng đã thấy bọn người của Phúc đội trưởng đi lại rồi nói “Không có gì, lên xe rồi nói sau”.
Sau khi mọi người lên xe ngồi Phúc đội trưởng mới kể rõ tình huống “Phía trước có nhà dân, xung quanh đây cũng không có nhiều người. Nhưng nghe nói gần đây xuất hiện rất nhiều rắn số lượng cũng rất đông. Khói trắng là vì hộ dân ở phía trước bắt rắn nhưng vì để tránh tỏa ra hương vị mà dẫn đến nguy hiểm nên bọn họ bỏ thêm một ít cỏ vào, không có việc gì đâu”.
Tiểu Võ nhớ đến trường hợp hôm trước cả người liền run lên “Sao lại có nhiều rắn như vậy? Ngày hôm qua trước khi gặp được các anh bọn tôi đã phải giết hơn cả trăm con rắn”.
Tề Hoan buôn lời chăm chọc tiểu Võ “Cậu có biết hơn một trăm con rắn là khái niệm thế nào không hả? Chỉ giỏi mở miệng nói bậy”.
Thấy tiểu Võ muốn lên tiếng cùng Tề Hoan cãi nhau, Lan Dương vội lên tiếng “Tiểu Võ không có nói bậy, chúng tôi quả thật đã gặp hơn mấy trăm con rắn”.
Vận Xuân chà xát cánh tay giống như muốn đem mớ da gà chà rớt ra. Thầy Tề cũng cảm thấy rất kỳ quái “Sao lại có nhiều rắn ở đây như vậy? Trước kia ở đây có ai nuôi rắn hay không?”.
Phúc đội trưởng lắc đầu “Tôi cũng không biết, bất quá lúc trước đi qua đường này cũng không thấy rắn, chắc là chúng mới xuất hiện gần đây”.
Chiếc xe chạy thong thả trong làn khói trắng, các binh lính nâng cao tinh thần cảnh giác hơn chú ý tình huống xung quanh. Loại thời điểm tầm mắt bị hạn chế này, nếu có cái gì bất ngờ lao tới bọn họ sẽ rơi vào tình huống bất lợi. Cũng may trên đường đi cũng không có tình huống bất ngờ gì phát sinh. Khói trắng cũng chậm rãi tan, xe cũng bắt đầu chạy nhanh hơn được một chút. Lúc gần ra đến đường quốc lộ, xe bất ngờ thắng gấp làm mọi người ngã thất điên bát đảo. Phúc đội trưởng vội vàng nhảy xuống xe xem xét tình huống, đi chưa được hai bước liền chạy nhanh về xe đóng cửa lại. Mấy người trên xe thấy sắc mặt của Phúc đội trưởng trắng bệch liền hỏi Phúc đội trưởng tình huống bên ngoài. Phúc đôi trưởng thở hổn hển mấy hơi liền nói “Rắn…có rất nhiều rắn, trên nóc xe, dưới bánh xe toàn bộ đều là rắn”.
Dạ Mặc Nhiễm nhất thời cảm thấy toàn thân run lên, những người còn lại trên xe gương mặt cũng trở nên trắng bệch. Tề Hoan ôm chạt cánh tay của thầy Tề “Chúng ta phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải ở trong xe chờ chết?”.
Tề Nhạc nhíu mày nhìn về phía Phúc đội trưởng “Xe sao đột nhiên lại dừng, trực tiếp chạy đi không phải tốt lắm sao?”.
“Lái xe … đã chết”
“Cái gì? Sao lại chết? Bị rắn cắn chết sao? Liệu có bị biến thành tang thi không?’’.
Tiểu Võ kinh hoảng đứng lên, cảnh tưởng hơn trăm con rắn trước kia vẫn hiện lên rõ ràng trước mắt. Phúc đội trưởng lắc đầu “Tôi cũng không biết, tôi chỉ thấy rắn ở khắp nơi đang đàn rắn bao vây lấy lái xe, đầu của lái xe vẫn còn tựa vào cửa kính”.
Dạ Mặc Nhiễm nhíu mi suy tư, thùng xe được đóng kín, cửa xe chỉ có một khi đóng lại không thể nhìn thấy được tình huống bên ngoài. Đối với Dạ Mặc Nhiễm cũng không có vấn đề gì, Dạ Mặc Nhiễm có không gian nên không sợ chết đói, nhưng cũng không thể ở mãi trong này được. Tiểu Võ quay đầu lại nắm tay Dạ Mặc Nhiễm “Mặc Nhiễm đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu”.
Dạ Mặc Nhiễm giật tay ra khỏi tay của tiểu Võ nói “Ai cần cậu bảo về, cậu tự lo tốt cho cậu đừng để xảy ra chuyện gì là được rồi”.
Tiểu Võ liếc Dạ mặc Nhiễm một cái rồi quay đầu đi tự lẩm nhẩm “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ a~”
“Cậu nói bao nhiêu lần như vậy cũng không thể giải quyết được vấn đề đâu”.
Tề Hoan liếc mắt nhìn tiểu Võ chỉ biết kêu rên “Chẳng phải cậu nói lần trước có thể giết hơn cả trăm con rắn sao? Vậy thì giết lại một lần đi, sớm biết cậu toàn khoác lác”.
Tiểu Võ không muôn cùng nàng tranh cãi, tiểu Võ biết Dạ Mặc Nhiễm lần trước dùng dị năng đã bị hao tổn quá lớn, không thể để Dạ Mặc Nhiễm lại tiếp tục sử dụng dị năng nữa. Tiểu Võ phiền não vò tóc của mình.
Dạ Mặc Nhiễm đá tiểu Võ một đá “Có vò tóc nữa tóc hồng cũng không thể biến về màu đen, cậu chỉ có thể bị hói đầu”
Tiểu Võ ủ rũ nhìn Dạ Mặc Nhiễm “Mặc Nhiễm, đến khi nào thì cậu mới không đọc mồm đọc miệng như vậy a~”
“Phiền não thì có lợi ích gì, bất quá nếu lấy não với dung lượng có hạn của cậu mà suy nghĩ thì cũng chỉ có thể phiền não mà thôi”.
Dạ Mặc Nhiễm nói xong lại thở dài lấy máy ra tiếp tục chơi game.
Tác giả :
Ly Sắc Bỉ Ngạn