Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân
Chương 49: Mất hết nhân tính!
Nghe Dạ Mặc Nhiễm nói, ngoại trừ Phương Cẩm vẫn lạnh lùng vô biểu cảm như trước, thì những người còn lại quả thật không thể tin nổi mà khiếp sợ nhìn Vương Thiệu.
Phó Nhất Hàng giật cái giẻ đang nhét trong mồm Vương Thiệu: “Đây không phải là sự thật! Cha mày sẽ không làm như vậy phải không?! Nói đi! Dù không đến mức yêu dân như con, nhưng cũng sẽ không thể tàn nhẫn tới như vậy đúng không?!”
Vương Thiệu không để ý Phó Nhất Hàng mà oán hận nhìn chằm chằm Dạ Mặc Nhiễm.
“Mày rốt cuộc là ai? Chuyện này ngoại trừ mấy người quyết sách ra, căn bản không còn ai biết! Là ai tiết lộ? Mày rốt cuộc là người của ai?!”
Phó Nhất Hàng buông áo Vương Thiệu ra, hắn đã làm cảnh sát nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cũng biết được một số chuyện ngầm trong giới chính trị.
Nhưng dù sao cũng không thể tưởng tượng nổi những người đó lại mất hết nhân tính đến vậy!
Mặt những người khác đều đen sì nhìn Vương Thiệu, cũng không thể tin đó lại là sự thật!
Dạ Mặc Nhiễm ghé toàn bộ trọng lượng cơ thể mình lên người Phương Cẩm, thần sắc có chút uể oải, nói: “Muốn người không biết sao?! Vương Thiệu, bây giờ mày tốt nhất là nên trông chờ vào cái thứ gọi là phụ tử tình thâm đi! Bằng không tao cũng chẳng cần thiết phải lưu lại một quân cờ vô dụng làm gì đâu!”
Dạ Mặc Nhiễm nhìn quanh mấy người vừa chịu đả kích vẫn đang đờ ra, xoa xoa trán, nói tiếp:
“Chờ khi mặt trời mọc rồi nói sau, chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa, tôi đi ngủ một chút.”
Phương Cẩm tự giác đuổi theo lên xe làm gối đầu cho hắn, Dạ Mặc Nhiễm cảm nhận thấy cảm giác quen thuộc liền lập tức an tâm, trước khi chìm vào giấc ngủ bỗng lơ mơ nói khẽ Phương Cẩm một câu:
“Cẩm… mặc kệ chúng ta có thể rời khỏi nơi này hay không, Vương Thiệu… nhất định phải chết.”
Dạ Mặc Nhiễm đã chìm vào giấc ngủ nên không nghe được Phương Cẩm nhẹ giọng đồng ý.
Trọng lượng và độ ấm của người đang đè trên đùi mình, cùng mùi thơm cơ thể lan tỏa quanh nơi chóp mũi khiến Phương Cẩm cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Dạ Mặc Nhiễm bị một loạt tiếng động bát nháo đánh thức, con mắt còn chưa mở đã cọ cọ vào Phương Cẩm, làm nũng: “Sao vậy? Ầm ĩ quá!”
Phương Cẩm đỡ Dạ Mặc Nhiễm ngồi dậy: “Không có việc gì, ngủ tiếp đi.”
Dạ Mặc Nhiễm mở mắt ra ngáp một cái thật dài, dụi dụi đôi mắt: “Chúng ta bây giờ có phải là rất kích thích không?”
Hỏi một đằng, Phương Cẩm trả lời một nẻo: “Đứng lên ăn một chút gì nhé.”
Dạ Mặc Nhiễm gặm quả táo bước xuống xe, Phương Cẩm cũng cầm lấy một quả táo vừa cắn vừa theo ở phía sau.
Cả đám đứng đó, bắt đầu đánh giá mấy kẻ xa lạ bỗng dưng xuất hiện kia.
“Bọn họ chui từ cái xó nào ra vậy?”
Mấy người đang thèm nhỏ dãi nhìn quả táo kia nghe được câu hỏi của thiếu niên mỹ lệ đều nhìn về phía hắn mà không khỏi nhíu mày, quả nhiên một số cậu ấm cô chiêu đều có cái tính chả coi ai ra gì.
Quách Hoằng nhìn thoáng qua Vương Thiệu: “Bọn họ là từ trại cô lập mà thị trưởng tạo ra trong thành phố trốn tới đây.”
Phó Nhất Hàng tựa hồ cả một đêm chưa nghỉ ngơi, trong mắt đầy tơ máu đỏ ké.
“Mặc Nhiễm, cậu có tính toán gì không? Có kế hoạch gì chưa? Bọn họ nói… đã có một số người được đưa đi rồi nên mấy người này mới trốn tới đây, qua thêm mấy giờ nữa có lẽ sẽ không còn một ai sống sót.”
Dạ Mặc Nhiễm lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương Thiệu: “Vì lợi ích của mình mà ngay cả con trai cũng muốn bỏ! Đúng là tên lạnh lùng khát máu!”
Liếc mắt nhìn Phương Cẩm, nghĩ tới cái tính liều mạng của y, Dạ Mặc Nhiễm ngừng lại phút chốc rồi nói với Phó Nhất Hàng: “Trong vòng 2 giờ, nếu như chúng ta trong vòng 2 giờ không thể thoát khỏi nơi này, thì sẽ vĩnh viễn không thể đi được nữa! Hiện tại đường ra duy nhất đã bị chặn, nếu như quay lại chạy qua trung tâm thành phố thì chí ít cũng phải nửa tiếng đồng hồ, đấy là tôi đang nói đến trường hợp không có bất kì trở ngại gì!”
“Vô dụng thôi.”
Dạ Mặc Nhiễm dựa vào Phương Cẩm, thần sắc bình tĩnh không giống như đang bàn chuyện sống chết.
“Trong khoảng 100km trên cao tốc Hán Tây tiếp giáp thành phố N đều trang bị máy thả khí độc, chỉ cần đúng giờ mở chốt thì khí độc sẽ theo các đường ống ngầm mà bao trùm toàn bộ thành phố.”
Một nam nhân dáng dấp côn đồ tức giận đánh giá Dạ Mặc Nhiễm: “Làm sao mày biết rõ ràng như vậy? Cứ như đã tham gia toàn bộ kế hoạch rồi ấy! Hay là do thằng con trai lão thị trưởng này nói cho mày? Chúng mày quan hệ cũng không tầm thường nhỉ! Còn có tin tức gì nữa, mau nói ra xem.”
Phương Cẩm híp mắt nhìn chằm chằm kẻ đang nói chuyện, một người mang dáng dấp thư sinh ở bên cạnh vội bước lên ngăn lời tên lưu manh kia, sau đó cười xin lỗi Phương Cẩm cùng Dạ Mặc Nhiễm.
“Xin lỗi, bạn của tôi tuy thế nhưng chẳng ác ý gì đâu! Tiểu Mông, đừng có nói lung tung! Không thấy tình huống bây giờ đang cấp bách thế nào sao?”
Tựa hồ bị ánh mắt Phương Cẩm dọa sợ, nam nhân kia phẫn nộ sờ sờ mũi không thèm nhắc lại.
Tiểu Võ trừng mắt liếc lưu manh nam nhân kia, xoay người đá cho Vương Thiệu hai cái: “Biết thế còn mất công vác cái của nợ này về làm gì! Không bằng bây giờ một viên đạn giải quyết tại chỗ, chí ít có còn có thể hả giận!”
Vương Thiệu ngẩng đầu phẫn nộ trừng mắt nhìn Tiểu Võ, sau đó nhìn chằm chằm Dạ Mặc Nhiễm trong mắt đầy nghi hoặc cùng hận ý.
Dạ Mặc Nhiễm đối với hận ý của hắn chỉ cười nhạo một tiếng: “Đừng không cam lòng nhìn tao như thế, mày chỉ cần biết mọi việc đều có nguyên nhân, tao đây chỉ đòi của mày một món nợ mà thôi!”
Nói xong, Dạ Mặc Nhiễm quay người trở vào xe lấy túi: “Chúng ta đi thôi, đi bằng xe Hummer này.”
Phó Nhất Hàng kéo tay hắn, nói: “Mặc Nhiễm, tỉ lệ chạy thoát của chúng ta có lớn không? Những người đó… tôi là nói những người bị lưu lại đó… có thể cứu được không?”
Nhìn ánh mắt mang theo chút cầu khẩn của Phó Nhất Hàng, Dạ Mặc Nhiễm trầm mặc một hồi mới nói:
“Nhất Hàng, đừng ngu ngốc nữa, những người đó cũng không hề bị hạn chế tự do.”
Mắt nhìn mấy người xa lạ kia, hắn tiếp tục nói: “Những người này có thể đi ra đến đây chứng tỏ tất cả những người ở đó đều là tự nguyện, bọn họ tin tưởng sự bảo hộ của quân đội, tin tưởng cuối cùng chính phủ sẽ đưa bọn họ rút lui an toàn! Hành vi cứu thế của anh chỉ khiến họ cảm thấy anh rất ngu ngốc, phá hỏng chuyện tốt mà thôi! Bọn họ chết một phần là do sự tàn nhẫn của Vương Quốc Đống, còn phần lớn là bởi sự vô tri của họ! Anh muốn cứu người, tôi không ngăn cản, nhưng tôi thì lực bất tòng tâm!”
Quách Hoằng đưa tay khoát lên vai Phó Nhất Hàng: “Lão đại, chúng ta sẽ làm hết sức, nhưng có một số việc đừng quá cưỡng cầu.”
Phó Nhất Hàng cũng biết có một số việc phải biết tự lượng sức mình, đành bất đắc dĩ gật đầu.
Vương Thiệu bị trói ngồi ở phía sau, Dạ Mặc Nhiễm trực tiếp lên ghế lái, Phương Cẩm tự nhiên ngồi vào bên cạnh hắn.
Bốn người mới đến kia thì vội vàng nhìn Phó Nhất Hàng: “Chúng tôi có thể đi cùng không?”
Bọn họ cũng đã rất chật rồi nên căn bản không thể nhét thêm 4 người nữa, Tiểu Võ móc từ trong túi Phó Nhất Hàng ra một cái chìa khóa xe chạy địa hình đưa cho mấy người kia: “Tự cầu phúc cho mình đi.”
Phó Nhất Hàng giật cái giẻ đang nhét trong mồm Vương Thiệu: “Đây không phải là sự thật! Cha mày sẽ không làm như vậy phải không?! Nói đi! Dù không đến mức yêu dân như con, nhưng cũng sẽ không thể tàn nhẫn tới như vậy đúng không?!”
Vương Thiệu không để ý Phó Nhất Hàng mà oán hận nhìn chằm chằm Dạ Mặc Nhiễm.
“Mày rốt cuộc là ai? Chuyện này ngoại trừ mấy người quyết sách ra, căn bản không còn ai biết! Là ai tiết lộ? Mày rốt cuộc là người của ai?!”
Phó Nhất Hàng buông áo Vương Thiệu ra, hắn đã làm cảnh sát nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cũng biết được một số chuyện ngầm trong giới chính trị.
Nhưng dù sao cũng không thể tưởng tượng nổi những người đó lại mất hết nhân tính đến vậy!
Mặt những người khác đều đen sì nhìn Vương Thiệu, cũng không thể tin đó lại là sự thật!
Dạ Mặc Nhiễm ghé toàn bộ trọng lượng cơ thể mình lên người Phương Cẩm, thần sắc có chút uể oải, nói: “Muốn người không biết sao?! Vương Thiệu, bây giờ mày tốt nhất là nên trông chờ vào cái thứ gọi là phụ tử tình thâm đi! Bằng không tao cũng chẳng cần thiết phải lưu lại một quân cờ vô dụng làm gì đâu!”
Dạ Mặc Nhiễm nhìn quanh mấy người vừa chịu đả kích vẫn đang đờ ra, xoa xoa trán, nói tiếp:
“Chờ khi mặt trời mọc rồi nói sau, chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa, tôi đi ngủ một chút.”
Phương Cẩm tự giác đuổi theo lên xe làm gối đầu cho hắn, Dạ Mặc Nhiễm cảm nhận thấy cảm giác quen thuộc liền lập tức an tâm, trước khi chìm vào giấc ngủ bỗng lơ mơ nói khẽ Phương Cẩm một câu:
“Cẩm… mặc kệ chúng ta có thể rời khỏi nơi này hay không, Vương Thiệu… nhất định phải chết.”
Dạ Mặc Nhiễm đã chìm vào giấc ngủ nên không nghe được Phương Cẩm nhẹ giọng đồng ý.
Trọng lượng và độ ấm của người đang đè trên đùi mình, cùng mùi thơm cơ thể lan tỏa quanh nơi chóp mũi khiến Phương Cẩm cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Dạ Mặc Nhiễm bị một loạt tiếng động bát nháo đánh thức, con mắt còn chưa mở đã cọ cọ vào Phương Cẩm, làm nũng: “Sao vậy? Ầm ĩ quá!”
Phương Cẩm đỡ Dạ Mặc Nhiễm ngồi dậy: “Không có việc gì, ngủ tiếp đi.”
Dạ Mặc Nhiễm mở mắt ra ngáp một cái thật dài, dụi dụi đôi mắt: “Chúng ta bây giờ có phải là rất kích thích không?”
Hỏi một đằng, Phương Cẩm trả lời một nẻo: “Đứng lên ăn một chút gì nhé.”
Dạ Mặc Nhiễm gặm quả táo bước xuống xe, Phương Cẩm cũng cầm lấy một quả táo vừa cắn vừa theo ở phía sau.
Cả đám đứng đó, bắt đầu đánh giá mấy kẻ xa lạ bỗng dưng xuất hiện kia.
“Bọn họ chui từ cái xó nào ra vậy?”
Mấy người đang thèm nhỏ dãi nhìn quả táo kia nghe được câu hỏi của thiếu niên mỹ lệ đều nhìn về phía hắn mà không khỏi nhíu mày, quả nhiên một số cậu ấm cô chiêu đều có cái tính chả coi ai ra gì.
Quách Hoằng nhìn thoáng qua Vương Thiệu: “Bọn họ là từ trại cô lập mà thị trưởng tạo ra trong thành phố trốn tới đây.”
Phó Nhất Hàng tựa hồ cả một đêm chưa nghỉ ngơi, trong mắt đầy tơ máu đỏ ké.
“Mặc Nhiễm, cậu có tính toán gì không? Có kế hoạch gì chưa? Bọn họ nói… đã có một số người được đưa đi rồi nên mấy người này mới trốn tới đây, qua thêm mấy giờ nữa có lẽ sẽ không còn một ai sống sót.”
Dạ Mặc Nhiễm lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương Thiệu: “Vì lợi ích của mình mà ngay cả con trai cũng muốn bỏ! Đúng là tên lạnh lùng khát máu!”
Liếc mắt nhìn Phương Cẩm, nghĩ tới cái tính liều mạng của y, Dạ Mặc Nhiễm ngừng lại phút chốc rồi nói với Phó Nhất Hàng: “Trong vòng 2 giờ, nếu như chúng ta trong vòng 2 giờ không thể thoát khỏi nơi này, thì sẽ vĩnh viễn không thể đi được nữa! Hiện tại đường ra duy nhất đã bị chặn, nếu như quay lại chạy qua trung tâm thành phố thì chí ít cũng phải nửa tiếng đồng hồ, đấy là tôi đang nói đến trường hợp không có bất kì trở ngại gì!”
“Vô dụng thôi.”
Dạ Mặc Nhiễm dựa vào Phương Cẩm, thần sắc bình tĩnh không giống như đang bàn chuyện sống chết.
“Trong khoảng 100km trên cao tốc Hán Tây tiếp giáp thành phố N đều trang bị máy thả khí độc, chỉ cần đúng giờ mở chốt thì khí độc sẽ theo các đường ống ngầm mà bao trùm toàn bộ thành phố.”
Một nam nhân dáng dấp côn đồ tức giận đánh giá Dạ Mặc Nhiễm: “Làm sao mày biết rõ ràng như vậy? Cứ như đã tham gia toàn bộ kế hoạch rồi ấy! Hay là do thằng con trai lão thị trưởng này nói cho mày? Chúng mày quan hệ cũng không tầm thường nhỉ! Còn có tin tức gì nữa, mau nói ra xem.”
Phương Cẩm híp mắt nhìn chằm chằm kẻ đang nói chuyện, một người mang dáng dấp thư sinh ở bên cạnh vội bước lên ngăn lời tên lưu manh kia, sau đó cười xin lỗi Phương Cẩm cùng Dạ Mặc Nhiễm.
“Xin lỗi, bạn của tôi tuy thế nhưng chẳng ác ý gì đâu! Tiểu Mông, đừng có nói lung tung! Không thấy tình huống bây giờ đang cấp bách thế nào sao?”
Tựa hồ bị ánh mắt Phương Cẩm dọa sợ, nam nhân kia phẫn nộ sờ sờ mũi không thèm nhắc lại.
Tiểu Võ trừng mắt liếc lưu manh nam nhân kia, xoay người đá cho Vương Thiệu hai cái: “Biết thế còn mất công vác cái của nợ này về làm gì! Không bằng bây giờ một viên đạn giải quyết tại chỗ, chí ít có còn có thể hả giận!”
Vương Thiệu ngẩng đầu phẫn nộ trừng mắt nhìn Tiểu Võ, sau đó nhìn chằm chằm Dạ Mặc Nhiễm trong mắt đầy nghi hoặc cùng hận ý.
Dạ Mặc Nhiễm đối với hận ý của hắn chỉ cười nhạo một tiếng: “Đừng không cam lòng nhìn tao như thế, mày chỉ cần biết mọi việc đều có nguyên nhân, tao đây chỉ đòi của mày một món nợ mà thôi!”
Nói xong, Dạ Mặc Nhiễm quay người trở vào xe lấy túi: “Chúng ta đi thôi, đi bằng xe Hummer này.”
Phó Nhất Hàng kéo tay hắn, nói: “Mặc Nhiễm, tỉ lệ chạy thoát của chúng ta có lớn không? Những người đó… tôi là nói những người bị lưu lại đó… có thể cứu được không?”
Nhìn ánh mắt mang theo chút cầu khẩn của Phó Nhất Hàng, Dạ Mặc Nhiễm trầm mặc một hồi mới nói:
“Nhất Hàng, đừng ngu ngốc nữa, những người đó cũng không hề bị hạn chế tự do.”
Mắt nhìn mấy người xa lạ kia, hắn tiếp tục nói: “Những người này có thể đi ra đến đây chứng tỏ tất cả những người ở đó đều là tự nguyện, bọn họ tin tưởng sự bảo hộ của quân đội, tin tưởng cuối cùng chính phủ sẽ đưa bọn họ rút lui an toàn! Hành vi cứu thế của anh chỉ khiến họ cảm thấy anh rất ngu ngốc, phá hỏng chuyện tốt mà thôi! Bọn họ chết một phần là do sự tàn nhẫn của Vương Quốc Đống, còn phần lớn là bởi sự vô tri của họ! Anh muốn cứu người, tôi không ngăn cản, nhưng tôi thì lực bất tòng tâm!”
Quách Hoằng đưa tay khoát lên vai Phó Nhất Hàng: “Lão đại, chúng ta sẽ làm hết sức, nhưng có một số việc đừng quá cưỡng cầu.”
Phó Nhất Hàng cũng biết có một số việc phải biết tự lượng sức mình, đành bất đắc dĩ gật đầu.
Vương Thiệu bị trói ngồi ở phía sau, Dạ Mặc Nhiễm trực tiếp lên ghế lái, Phương Cẩm tự nhiên ngồi vào bên cạnh hắn.
Bốn người mới đến kia thì vội vàng nhìn Phó Nhất Hàng: “Chúng tôi có thể đi cùng không?”
Bọn họ cũng đã rất chật rồi nên căn bản không thể nhét thêm 4 người nữa, Tiểu Võ móc từ trong túi Phó Nhất Hàng ra một cái chìa khóa xe chạy địa hình đưa cho mấy người kia: “Tự cầu phúc cho mình đi.”
Tác giả :
Ly Sắc Bỉ Ngạn