Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân
Chương 129: Sự cố chấp của phương cẩm
Dạ Mặc Nhiễm cười cũng không thèm để ý đến Thư Vĩ “Tối nay mọi người cũng đã đến, hay là ở lại đây ăn cơm”.
“Nãy giờ tôi đang chờ câu này của cậu, anh Văn Đào chỗ của Mặc Nhiễm có rất nhiều thức ăn ngon”.
Kỳ Văn Đào cười lắc đầu “Anh không ở lại được, anh còn phải đến doanh trại xử lý một số việc, hôm nay đến đây nhắc nhở mọi người tình huống bên ngoài đang rất nguy hiểm, nếu như không thiếu thức ăn thì cố gắng đừng đi ra ngoài”.
Dạ Mặc Nhiễm nhìn Kỳ Văn Đào “Anh họ em vẫn chưa hỏi anh vì sao lần trước đội của anh đều chết, chẳng phải trong đội của anh có không ít dị năng giả trong đó sao, anh cũng là thủy hệ dị năng giả mà, nếu không đánh lại thoát thân cũng không thành vấn đề mà?”.
Kỳ Văn Đào thần sắc ngưng trọng “Em nhắc anh mới nhớ ra, hiện tại không biết tang thi bị gì hay có ai đó khống chế, bọn họ biết hợp tác với nhau, biết mai phục, thậm chí còn biết thiết kế cạm bẫy, nếu không phải bọn chúng tiến hóa quá nhanh thì chắc chắn có người ở phía sau khống chế”.
Phương Cẩm tay không ngừng gõ máy tính nhưng ánh mắt trở nên ngày càng lợi hại. Dạ Mặc Nhiễm tựa vào người Phương Cẩm gật gật đầu “Vậy mà anh còn muốn đi ra ngoài, anh họ, hay là trong khoản thời gian này anh đừng đi ra ngoài để xem tình hình như thế nào rồi nói sau”.
“Yên tâm đi, anh tự có chừng mực, vậy mọi người ở lại chơi vui vẻ, anh đi đây”.
Dạ Mặc Nhiễm mạnh thở dài “Cẩm, nếu trái đất thực sự bị hủy diệt thì phải làm sao bây giờ?”.
Phương Cẩm không nhìn cậu một cái nhưng không có không để ý đến cậu. Dạ Mặc Nhiễm lẳng lặng ngồi trên ghế nhỏ xem sách, Phương Cẩm sửa sang lại phòng ngủ, Mặc Nhiễm buông sách xuống.
“Cẩm, ngày mai em muốn ra ngoài với anh”.
Phương Cẩm nhìn cậu “Không ra ngoài”.
Dạ Mặc Nhiễm đứng lên đi đến trước mặt Phương Cẩm “Tuy rằng được ở bên cạnh anh như vậy thật tốt em thật hưởng thụ, nhưng em vẫn cảm thấy như vậy cũng không tốt lắm, em muốn tìm chút việc gì để làm”.
“Vậy trồng hoa, đọc sách, đánh đàn”.
Dạ Mặc Nhiễm đi đến bên ngăn tủ lấy ra quần áo “Em không phải phụ nữ, anh không cho em đi theo, em sẽ tự đi đến chỗ quân đội của cậu chọn đội nào thuận mắt một chút”.
Phương Cẩm đóng tủ lại “Không cho”
“Không cho cái gì?”.
Dạ Mặc Nhiễm nhíu mi nhìn Phương Cẩm, mà Phương Cẩm nhìn chằm chằm Dạ Mặc Nhiễm không nói được lời nào Dạ Mặc Nhiễm tiếp tục quấn quít lấy Phương Cẩm để hỏi.
“Nói đi a~, không cho cái gì?”.
Phương Cẩm hung hăng nhìn chằm chằm Dạ Mặc Nhiễm rống lên một câu “Không cho em rời khỏi anh” rống xong liền xoay người xuống lầu. Dạ Mặc Nhiễm ngã lên giường cười không ngừng
Cho dù đa số người trong doanh trại đa số đều là người thường chưa được trải qua huấn luyện, nhưng ở phòng tư lệnh nhìn xuống vẫn nghiêm chỉnh ra hình ra dạng. Dạ Mặc Nhiễm ngậm kẹo que tựa vào lan can, Kỳ Văn Đào làm xong việc đi lại chỗ cậu đang đứng.
“Sao rồi, có phải trong người cảm thấy đang tràn đầy nhiệt huyết hay không?”.
Dạ Mặc Nhiễm nhàm chán nhún vai “Cũng được, nhưng mà em vẫn thích bầu không khí bên chỗ Phương Cẩm hơn”.
“Phương Cẩm? Cậu ấy sủng em như vậy, luôn nghe theo lời em, những người bên cạnh cậu ấy có ai không xem em như tổ tông, ở bên này vẫn tốt hơn cũng nhau chiến đấu cùng nhau cảm nhận khoái cảm khi cùng nhau phấn đấu”.
“Đúng vậy, rồi cùng nhau cảm nhận lạc thú bị biến thành tang thi”.
Kỳ Văn Đào liếc Dạ Mặc Nhiễm “Tiểu Nhiễm, sao không bao giờ em nói được điều tốt vậy?”.
Dạ Mặc Nhiễm chỉ chỉ những người phía dưới “Anh xem bọn họ đi, chỉ biết coi trọng năng lực của bản thân, đi ra ngoài chủ yếu chỉ vì tìm thức ăn, nếu một người bị tang thi tấn công những người khác sẽ nhân cơ hội đó mà chạy, ai sẽ không màn nguy hiểm mà đi cứu trợ?”.
Kỳ Văn Đào sửng sốt một chút, há miệng lại không thể nói gì, nếu là bọn người của Phương Cẩm khẳng định là sẽ liều mình tiến lên cứu trợ, còn nếu là đội quân này hẳn là sẽ không ai tự dấn thân vào nguy hiểm như vậy. Kỳ Văn Đào cười cười
“Anh hiểu, tiểu Nhiễm em vẫn là nên ngoan ngoãn ở lại bên cạnh Phương Cẩm đi, nơi này không thích hợp với em, em là vương tử dương cầm, chiến trường không phải là nơi để em tiêu khiển”.
Dạ Mặc Nhiễm thở dài “Ở bên cạnh Phương Cẩm anh ấy lúc nào cũng che chở em xem em như một đứa trẻ không biết làm gì”.
“Trẻ em cũng không phải không thể làm gì, những đứa trẻ trong tình trạng hiện tại mà còn có thể sinh tồn có ai là người đơn giản đâu, tiểu Nhiễm, rốt cục em muốn làm gì? Trong quân doanh của anh cũng không dám giữ một tôn đại phật như em đâu”.
Dạ Mặc Nhiễm ném đi que kẹo không “Em cũng chỉ là nhàm chán mới đến đây dạo thôi, em đi đây”.
“Tiểu Nhiễm, em muốn đi đâu? Anh chở em đi”.
Dạ Mặc Nhiễm vẫy vẫy tay bước đi, trực tiếp đi đến hội đường của Phương Cẩm, một bên là quân kỷ nghiêm minh, một bên là làm việc tùy ý, vậy mà cố tình bên làm việc tùy ý lại khiến Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy tình nghĩa vững chắc. Nhìn những người trên đường đi qua đi lại, cùng nhau trao đổi về lực công kích cùng tốc độ, Dạ Mặc Nhiễm bất giác nghĩ đến chuyện trước kia.
Khi đó Phương Cẩm vừa được làm đường chủ, có lần Dạ Mặc Nhiễm và Thư Vĩ cùng một số người khác kéo ra ngoài chơi đánh dã chiến vừa vặn cách chổ đó không xa. Dạ Mặc Nhiễm khi đó mặc chế phục nặng muốn thở không nổi, liền tìm vị trí râm mát để nghỉ ngơi. Nghe thấy trong khu rừng nhỏ có tiếng động, Dạ Mặc Nhiễm tò mò đi qua, nhìn thấy Phương Cẩm đang ở một mình không ngừng vừa chạy vừa nhảy. Cọc gỗ, dây thừng, còn có cả đá, Dạ Mặc Nhiễm tựa vào trên cây nhìn đồng hồ, Phương Cẩm tới lui một vòng vậy mà chỉ cần hai phút ba mươi giây.
“Sao rồi đột nhiên luyện tập tốc đọ, muốn làm cướp sao? Xã hội đen không phải đều dùng súng sao? Anh cho dù có sức khỏe thì sao bắn dở sớm muộn gì cũng mất mạng cho xem” ╭(╯^╰)╮
Phương Cẩm thở hổn hển nhìn người đứng dưới tàn cây đang nói bóng nói gió, lại đang cở chế phục ra. Đôi mắt đen sâu thẳm dậy lên một tia khác thường lại nhanh chóng được giấu đi dưới sự bình tĩnh không gợn sóng. Không để ý tới cậu lại xoay người định luyện tập lại lần nữa, Dạ Mặc Nhiễm ném chế phục nặng nề xuống đất đi về phía Phương Cẩm.
“Trò này thoạt nhìn chơi rất vui, tôi cũng muốn chơi”.
Phương Cẩm xoay người ngăn cản Dạ Mặc Nhiễm, lạnh lùng nhìn cậu không nói gì. Dạ Mặc Nhiễm khiêu khích nhìn Phương Cẩm “Sao? chổ này cũng đâu phải do anh mở ra, tại sao không cho tôi chơi, tránh ra”╭(╯^╰)╮
Phương Cẩm nắm lấy tay cậu kéo ra khỏi khu rừng nhỏ, Dạ Mặc Nhiễm cố bỏ tay anh ra “Nè Phương Cẩm anh muốn làm gì? muốn đánh nhau có phải hay không? mau bỏ tay tôi ra”.
Dạ Mặc Nhiễm đẩy Phương Cẩm ra, nhưng Phương Cẩm rắn chắc đẩy mãi cũng không ra. Dạ Mặc Nhiễm đi vòng qua Phương Cẩm lại bị giữ chặt lại, Dạ Mặc Nhiễm ngẩn đầu nhếch môi cười
“Anh đang muốn khiêu khích tôi sao? Đến a~, đánh nhau a~, ai thèm sợ anh a~”.╭(╯^╰)╮
Phương Cẩm không giải thích liền nắm tay cậu lôi ra khỏi khu rừng nhỏ “Về đi”.
Dạ Mặc Nhiễm nổi giận “Tôi về hay không ai cần anh quan tâm, Phương Cẩm anh mau buông tay tôi ra, cả người toàn mùi mồ hôi khó ngửi muốn chết”.╭(╯^╰)╮
Phương Cẩm ánh mắt trầm xuống, tay nắm lấy Dạ Mặc Nhiễm cũng cứng ngắt một chút chỉ là Dạ Mặc Nhiễm lúc này chỉ lo giãy dụa không có chú ý. Đám người của Thư Vĩ không thấy Dạ Mặc Nhiễm liền chạy đi tìm, đến nơi thấy Dạ Mặc Nhiễm và Phương Cẩm đang tranh chấp, Thư Vĩ vội vàng đẩy tay Phương Cẩm ra.
“Tên nhóc đáng ghét cậu muốn làm gì, Mặc Nhiễm hắn gây chuyện với cậu phải không? Đáng ghét tên nhóc kia cậu không nhớ lâu được đúng không, anh em đâu, lên”.
“Đủ rồi, dừng lại cho tôi”.
Dạ Mặc Nhiễm hô to, nhìn qua Phương Cẩm vẫn đứng đó như khối đá, vẫn chưa hết giận liền đạp Phương Cẩm một cái. Có thể nói cái đạp này là dùng mười phần sức, chân của mình cũng cảm thấy đâu vậy mà Phương Cẩm vẫn thờ ơ như không có chuyện gì. Hung hăng trừng mắt liếc Phương Cẩm một cái.
“Chúng ta đi, cùng loại lưu manh không văn hóa này dây dưa không sợ phiền sao”.
Dạ Mặc Nhiễm xoay người bước đi, Thư Vĩ nhìn Phương Cẩm đầy cảnh cáo, mang theo đám thiếu niên đánh dã chiến cùng nhau đi.
Phương Cẩm vẫn đứng ở rừng cây yên lặng nhìn Dạ Mặc Nhiễm rời đi, cho đến khi không thể nhìn thấy bóng dáng của cậu được nữa, lúc này mới nhặt lên chế phục mà Dạ Mặc Nhiễm đã ném xuống khập khiễn quay về nơi huấn luyện.
___Tôi là dấu gạch để mọi người biết đã hết một chương___
Ngẫu Hồ hôm nay mần được những 6 chương…Oa ha ha ha.. hẹn gặp lại m.n hôm khác *ôm hun* …*vỗ vai cá*.. tục tưng vất vả nga~~~~
Trí nhớ con cá vàng: Cá đau răng suốt 2 hôm nay *mếu mặt*
“Nãy giờ tôi đang chờ câu này của cậu, anh Văn Đào chỗ của Mặc Nhiễm có rất nhiều thức ăn ngon”.
Kỳ Văn Đào cười lắc đầu “Anh không ở lại được, anh còn phải đến doanh trại xử lý một số việc, hôm nay đến đây nhắc nhở mọi người tình huống bên ngoài đang rất nguy hiểm, nếu như không thiếu thức ăn thì cố gắng đừng đi ra ngoài”.
Dạ Mặc Nhiễm nhìn Kỳ Văn Đào “Anh họ em vẫn chưa hỏi anh vì sao lần trước đội của anh đều chết, chẳng phải trong đội của anh có không ít dị năng giả trong đó sao, anh cũng là thủy hệ dị năng giả mà, nếu không đánh lại thoát thân cũng không thành vấn đề mà?”.
Kỳ Văn Đào thần sắc ngưng trọng “Em nhắc anh mới nhớ ra, hiện tại không biết tang thi bị gì hay có ai đó khống chế, bọn họ biết hợp tác với nhau, biết mai phục, thậm chí còn biết thiết kế cạm bẫy, nếu không phải bọn chúng tiến hóa quá nhanh thì chắc chắn có người ở phía sau khống chế”.
Phương Cẩm tay không ngừng gõ máy tính nhưng ánh mắt trở nên ngày càng lợi hại. Dạ Mặc Nhiễm tựa vào người Phương Cẩm gật gật đầu “Vậy mà anh còn muốn đi ra ngoài, anh họ, hay là trong khoản thời gian này anh đừng đi ra ngoài để xem tình hình như thế nào rồi nói sau”.
“Yên tâm đi, anh tự có chừng mực, vậy mọi người ở lại chơi vui vẻ, anh đi đây”.
Dạ Mặc Nhiễm mạnh thở dài “Cẩm, nếu trái đất thực sự bị hủy diệt thì phải làm sao bây giờ?”.
Phương Cẩm không nhìn cậu một cái nhưng không có không để ý đến cậu. Dạ Mặc Nhiễm lẳng lặng ngồi trên ghế nhỏ xem sách, Phương Cẩm sửa sang lại phòng ngủ, Mặc Nhiễm buông sách xuống.
“Cẩm, ngày mai em muốn ra ngoài với anh”.
Phương Cẩm nhìn cậu “Không ra ngoài”.
Dạ Mặc Nhiễm đứng lên đi đến trước mặt Phương Cẩm “Tuy rằng được ở bên cạnh anh như vậy thật tốt em thật hưởng thụ, nhưng em vẫn cảm thấy như vậy cũng không tốt lắm, em muốn tìm chút việc gì để làm”.
“Vậy trồng hoa, đọc sách, đánh đàn”.
Dạ Mặc Nhiễm đi đến bên ngăn tủ lấy ra quần áo “Em không phải phụ nữ, anh không cho em đi theo, em sẽ tự đi đến chỗ quân đội của cậu chọn đội nào thuận mắt một chút”.
Phương Cẩm đóng tủ lại “Không cho”
“Không cho cái gì?”.
Dạ Mặc Nhiễm nhíu mi nhìn Phương Cẩm, mà Phương Cẩm nhìn chằm chằm Dạ Mặc Nhiễm không nói được lời nào Dạ Mặc Nhiễm tiếp tục quấn quít lấy Phương Cẩm để hỏi.
“Nói đi a~, không cho cái gì?”.
Phương Cẩm hung hăng nhìn chằm chằm Dạ Mặc Nhiễm rống lên một câu “Không cho em rời khỏi anh” rống xong liền xoay người xuống lầu. Dạ Mặc Nhiễm ngã lên giường cười không ngừng
Cho dù đa số người trong doanh trại đa số đều là người thường chưa được trải qua huấn luyện, nhưng ở phòng tư lệnh nhìn xuống vẫn nghiêm chỉnh ra hình ra dạng. Dạ Mặc Nhiễm ngậm kẹo que tựa vào lan can, Kỳ Văn Đào làm xong việc đi lại chỗ cậu đang đứng.
“Sao rồi, có phải trong người cảm thấy đang tràn đầy nhiệt huyết hay không?”.
Dạ Mặc Nhiễm nhàm chán nhún vai “Cũng được, nhưng mà em vẫn thích bầu không khí bên chỗ Phương Cẩm hơn”.
“Phương Cẩm? Cậu ấy sủng em như vậy, luôn nghe theo lời em, những người bên cạnh cậu ấy có ai không xem em như tổ tông, ở bên này vẫn tốt hơn cũng nhau chiến đấu cùng nhau cảm nhận khoái cảm khi cùng nhau phấn đấu”.
“Đúng vậy, rồi cùng nhau cảm nhận lạc thú bị biến thành tang thi”.
Kỳ Văn Đào liếc Dạ Mặc Nhiễm “Tiểu Nhiễm, sao không bao giờ em nói được điều tốt vậy?”.
Dạ Mặc Nhiễm chỉ chỉ những người phía dưới “Anh xem bọn họ đi, chỉ biết coi trọng năng lực của bản thân, đi ra ngoài chủ yếu chỉ vì tìm thức ăn, nếu một người bị tang thi tấn công những người khác sẽ nhân cơ hội đó mà chạy, ai sẽ không màn nguy hiểm mà đi cứu trợ?”.
Kỳ Văn Đào sửng sốt một chút, há miệng lại không thể nói gì, nếu là bọn người của Phương Cẩm khẳng định là sẽ liều mình tiến lên cứu trợ, còn nếu là đội quân này hẳn là sẽ không ai tự dấn thân vào nguy hiểm như vậy. Kỳ Văn Đào cười cười
“Anh hiểu, tiểu Nhiễm em vẫn là nên ngoan ngoãn ở lại bên cạnh Phương Cẩm đi, nơi này không thích hợp với em, em là vương tử dương cầm, chiến trường không phải là nơi để em tiêu khiển”.
Dạ Mặc Nhiễm thở dài “Ở bên cạnh Phương Cẩm anh ấy lúc nào cũng che chở em xem em như một đứa trẻ không biết làm gì”.
“Trẻ em cũng không phải không thể làm gì, những đứa trẻ trong tình trạng hiện tại mà còn có thể sinh tồn có ai là người đơn giản đâu, tiểu Nhiễm, rốt cục em muốn làm gì? Trong quân doanh của anh cũng không dám giữ một tôn đại phật như em đâu”.
Dạ Mặc Nhiễm ném đi que kẹo không “Em cũng chỉ là nhàm chán mới đến đây dạo thôi, em đi đây”.
“Tiểu Nhiễm, em muốn đi đâu? Anh chở em đi”.
Dạ Mặc Nhiễm vẫy vẫy tay bước đi, trực tiếp đi đến hội đường của Phương Cẩm, một bên là quân kỷ nghiêm minh, một bên là làm việc tùy ý, vậy mà cố tình bên làm việc tùy ý lại khiến Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy tình nghĩa vững chắc. Nhìn những người trên đường đi qua đi lại, cùng nhau trao đổi về lực công kích cùng tốc độ, Dạ Mặc Nhiễm bất giác nghĩ đến chuyện trước kia.
Khi đó Phương Cẩm vừa được làm đường chủ, có lần Dạ Mặc Nhiễm và Thư Vĩ cùng một số người khác kéo ra ngoài chơi đánh dã chiến vừa vặn cách chổ đó không xa. Dạ Mặc Nhiễm khi đó mặc chế phục nặng muốn thở không nổi, liền tìm vị trí râm mát để nghỉ ngơi. Nghe thấy trong khu rừng nhỏ có tiếng động, Dạ Mặc Nhiễm tò mò đi qua, nhìn thấy Phương Cẩm đang ở một mình không ngừng vừa chạy vừa nhảy. Cọc gỗ, dây thừng, còn có cả đá, Dạ Mặc Nhiễm tựa vào trên cây nhìn đồng hồ, Phương Cẩm tới lui một vòng vậy mà chỉ cần hai phút ba mươi giây.
“Sao rồi đột nhiên luyện tập tốc đọ, muốn làm cướp sao? Xã hội đen không phải đều dùng súng sao? Anh cho dù có sức khỏe thì sao bắn dở sớm muộn gì cũng mất mạng cho xem” ╭(╯^╰)╮
Phương Cẩm thở hổn hển nhìn người đứng dưới tàn cây đang nói bóng nói gió, lại đang cở chế phục ra. Đôi mắt đen sâu thẳm dậy lên một tia khác thường lại nhanh chóng được giấu đi dưới sự bình tĩnh không gợn sóng. Không để ý tới cậu lại xoay người định luyện tập lại lần nữa, Dạ Mặc Nhiễm ném chế phục nặng nề xuống đất đi về phía Phương Cẩm.
“Trò này thoạt nhìn chơi rất vui, tôi cũng muốn chơi”.
Phương Cẩm xoay người ngăn cản Dạ Mặc Nhiễm, lạnh lùng nhìn cậu không nói gì. Dạ Mặc Nhiễm khiêu khích nhìn Phương Cẩm “Sao? chổ này cũng đâu phải do anh mở ra, tại sao không cho tôi chơi, tránh ra”╭(╯^╰)╮
Phương Cẩm nắm lấy tay cậu kéo ra khỏi khu rừng nhỏ, Dạ Mặc Nhiễm cố bỏ tay anh ra “Nè Phương Cẩm anh muốn làm gì? muốn đánh nhau có phải hay không? mau bỏ tay tôi ra”.
Dạ Mặc Nhiễm đẩy Phương Cẩm ra, nhưng Phương Cẩm rắn chắc đẩy mãi cũng không ra. Dạ Mặc Nhiễm đi vòng qua Phương Cẩm lại bị giữ chặt lại, Dạ Mặc Nhiễm ngẩn đầu nhếch môi cười
“Anh đang muốn khiêu khích tôi sao? Đến a~, đánh nhau a~, ai thèm sợ anh a~”.╭(╯^╰)╮
Phương Cẩm không giải thích liền nắm tay cậu lôi ra khỏi khu rừng nhỏ “Về đi”.
Dạ Mặc Nhiễm nổi giận “Tôi về hay không ai cần anh quan tâm, Phương Cẩm anh mau buông tay tôi ra, cả người toàn mùi mồ hôi khó ngửi muốn chết”.╭(╯^╰)╮
Phương Cẩm ánh mắt trầm xuống, tay nắm lấy Dạ Mặc Nhiễm cũng cứng ngắt một chút chỉ là Dạ Mặc Nhiễm lúc này chỉ lo giãy dụa không có chú ý. Đám người của Thư Vĩ không thấy Dạ Mặc Nhiễm liền chạy đi tìm, đến nơi thấy Dạ Mặc Nhiễm và Phương Cẩm đang tranh chấp, Thư Vĩ vội vàng đẩy tay Phương Cẩm ra.
“Tên nhóc đáng ghét cậu muốn làm gì, Mặc Nhiễm hắn gây chuyện với cậu phải không? Đáng ghét tên nhóc kia cậu không nhớ lâu được đúng không, anh em đâu, lên”.
“Đủ rồi, dừng lại cho tôi”.
Dạ Mặc Nhiễm hô to, nhìn qua Phương Cẩm vẫn đứng đó như khối đá, vẫn chưa hết giận liền đạp Phương Cẩm một cái. Có thể nói cái đạp này là dùng mười phần sức, chân của mình cũng cảm thấy đâu vậy mà Phương Cẩm vẫn thờ ơ như không có chuyện gì. Hung hăng trừng mắt liếc Phương Cẩm một cái.
“Chúng ta đi, cùng loại lưu manh không văn hóa này dây dưa không sợ phiền sao”.
Dạ Mặc Nhiễm xoay người bước đi, Thư Vĩ nhìn Phương Cẩm đầy cảnh cáo, mang theo đám thiếu niên đánh dã chiến cùng nhau đi.
Phương Cẩm vẫn đứng ở rừng cây yên lặng nhìn Dạ Mặc Nhiễm rời đi, cho đến khi không thể nhìn thấy bóng dáng của cậu được nữa, lúc này mới nhặt lên chế phục mà Dạ Mặc Nhiễm đã ném xuống khập khiễn quay về nơi huấn luyện.
___Tôi là dấu gạch để mọi người biết đã hết một chương___
Ngẫu Hồ hôm nay mần được những 6 chương…Oa ha ha ha.. hẹn gặp lại m.n hôm khác *ôm hun* …*vỗ vai cá*.. tục tưng vất vả nga~~~~
Trí nhớ con cá vàng: Cá đau răng suốt 2 hôm nay *mếu mặt*
Tác giả :
Ly Sắc Bỉ Ngạn