Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long
Chương 110
(Xảy ra sau lúc Ân Quyết bị mất linh tuệ.)
Đêm khuya, gió yên sóng lặng. Huyết Phong – Light
Ân Quyết đang ngủ đột nhiên tỉnh giấc, kết quả sờ khắp giường cũng không tìm thấy Long Sùng Vũ: “Chủ nhân?”
Ân Quyết sột soạt ngồi dậy, dường như y nghe thấy có người đang nói chuyện ngoài phòng khách, y muốn qua xem thử.
“Chủ nhân?” Ân Quyết vô cùng bất an ôm chặt cái gối trong lòng, phòng khách tối thui, chỉ thấy bên cửa sổ có một bóng người đang đứng.
Ân Quyết thấy thế vội chạy qua, lúc này mới phát hiện hình như mình nhận lầm, người ngồi trên sô pha mới là Long Sùng Vũ.
Long Sùng Vũ nhắm mắt, nửa ngày sau mới nghi hoặc mở mắt ra hỏi Ân Quyết: “Sao lại ra đây?”
Ân Quyết cố gắng nghĩ rất lâu, thật ra là y quá buồn ngủ, hơn nữa y không dám ngủ một mình.
Long Sùng Vũ thấy Ân Quyết mơ hồ bắt đầu xoa mắt, chỉ đành bất đắc dĩ ôm ngang y lên đưa vào phòng ngủ: “Ngủ thêm một lát, hiện tại vẫn là nửa đêm.”
Ân Quyết ôm cổ Long Sùng Vũ nói: “Ngủ chung.”
Rõ ràng Ân Quyết luôn lạnh lùng đạm nhạt, nhưng làm hành động nũng nịu này lại không hề có cảm giác kỳ quặc, Long Sùng Vũ càng ôm chặt y hơn.
Từ sau khi mất đi linh tuệ Ân Quyết cực thiếu cảm giác an toàn, đến chỗ nào cũng đòi chủ nhân, Long Sùng Vũ đau lòng vô cùng, càng không nỡ để Ân Quyết chịu một chút uất ức.
Long Sùng Vũ đặt Ân Quyết lên giường rồi phát hiện Ân Quyết thật sự sắp ngủ, nhưng ngón tay vẫn nắm chặt cổ áo hắn.
Khóe môi Long Sùng Vũ lộ ra nụ cười dịu dàng, thuận theo cúi xuống hôn lên mặt Ân Quyết.
“Hừ.” Một tiếng hừ đè thấp đầy bất mãn, bên cửa sổ đột nhiên xuất hiện một bóng người, chỉ nhìn thân hình, cái bóng cực kỳ tương tự với Long Sùng Vũ.
Long Sùng Vũ kéo ngón tay Ân Quyết xuống, ánh mắt chưa từng tĩnh lặng như thế, hắn thờ ơ nói với bóng người: “Hối hận đã nhường thân thể cho tôi?”
“Chỉ là tạm thời mà thôi.” Bóng người lại lạnh lùng lên tiếng, hắn vén rèm nhảy vào phòng, hắc khí nồng đậm thoáng cái bành trướng, không bao lâu, một Long Sùng Vũ khác thành hình.
Do trong phòng tụ tập rất nhiều ma khí, Ân Quyết không thoải mái nhíu mày, y vừa động Long Sùng Vũ bên cửa sổ liền chú ý thấy, ma khí rất nhanh tan biến, chỉ còn lại một cái bóng đứng ở đó, qua một lát hắn mới cẩn thận tụ một chút hắc khí chạm vào ngón tay hơi lạnh của Ân Quyết, “Thật là, đang yên lành không nhìn cũng không được.”
Một Long Sùng Vũ khác biết hắn đang nói chuyện trong phòng khách vừa rồi, Ân Quyết tự chạy ra, hắn cười, dứt khoát kéo áo nằm song song với Ân Quyết.
Cái bóng thì lặng lẽ tựa bên cửa sổ một đêm.
Khi sắp đến trưa ngày hôm sau Ân Quyết mới mơ hồ lật người coi như tỉnh lại, y cho rằng Long Sùng Vũ sẽ giống như trước kia bận rộn trong phòng bếp, không ngờ vừa quay đầu thì thấy Long Sùng Vũ co trong chăn, ngủ vừa ngon vừa sâu, cả mắt cũng chưa mở ra.
Ân Quyết lập tức sáng mắt, đây là lần đầu tiên bắt được Long Sùng Vũ ngủ nướng!
“Chủ nhân!” Ân Quyết hưng phấn quay người nhào lên.
Long Sùng Vũ lập tức bị đè ép dọa cho suýt nữa bắn tim ra ngoài, hắn cố gắng mở mắt ra, gân xanh giật giật bên góc trán.
Ân Quyết ngoan ngoãn nằm trên người Long Sùng Vũ nói: “Dậy thôi chủ nhân.”
Vẻ mặt Long Sùng Vũ vô cùng bất thiện, hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn không chiến thắng được cơn buồn ngủ mãnh liệt lại tiếp tục ngủ vùi.
Ân Quyết không vui, y ôm ngón tay Long Sùng Vũ nghịch một chút, sau đó dứt khoát đặt mông ngồi lên chân Long Sùng Vũ.
Long Sùng Vũ: “…”
Long Sùng Vũ mở một mắt ra thấy Ân Quyết lại nghịch nút áo sơ mi của mình, nhẹ thở ra một hơi, sáng sớm nay hắn vừa mới cảm thấy buồn ngủ, hiện tại đang là lúc mệt mỏi nhất trong ngày, tuy hắn rất thích sự thân cận của Ân Quyết, nhưng hắn thật sự buồn ngủ quá…
Qua một lát Ân Quyết cảm thấy mất hứng, vén một nửa chăn của Long Sùng Vũ, trực tiếp dán lòng bàn tay mát lạnh lên bụng Long Sùng Vũ.
Long Sùng Vũ: “…”
Chờ khi lòng bàn tay ấm lên Ân Quyết lại xoay sang mu bàn tay, lúc này mới phát hiện chỗ bụng dưới của Long Sùng Vũ hình như có thứ gì đó gồ lên thành hình cái lều, y hiếu kỳ sờ sờ.
Long Sùng Vũ: “…”
Ân Quyết ngẩng đầu lên nhìn gương mặt căng cứng của Long Sùng Vũ một lát, sau đó lại hoảng loạn thất thố rụt tay về như làm sai chuyện, nhỏ giọng nói: “Sưng… sưng lên rồi…”
Long Sùng Vũ: “…”
Vừa dứt lời chỗ đó càng sưng to hơn, Ân Quyết bị dọa cứng người không dám động đậy
Long Sùng Vũ híp mắt: “Ngươi làm.”
Ân Quyết liền bị dọa, lắc đầu như trống bỏi: “Không phải ta QAQ!”
Long Sùng Vũ mím môi nói: “Ngươi nghịch hư nó rồi.”
Ân Quyết lập tức đứng ngồi không yên, y ngẫm nghĩ rồi cẩn thận nói: “Ta có thể xem thử không…”
Long Sùng Vũ gật đầu, nhanh tay lẹ chân kéo mở quần lót, thứ sưng to bên trong đã khẩn cấp bắn ra. Ân Quyết vừa nhìn liền biết chuyện lớn không tốt, chắc chắn hết cứu rồi…Huyết Phong – Light
“Không phải ta cố ý QAQ…”
Long Sùng Vũ nói mát: “Ngươi phải phụ trách.”
Ân Quyết đáng thương hoàn toàn không biết nên làm sao mới tốt: “Vậy… vậy phải làm sao… ta thổi giúp ngươi được không?”
Long Sùng Vũ nhìn thẳng tắp vào Ân Quyết, nhanh chóng gật đầu.
Ân Quyết lùi về sau một chút, cong người nắm lấy hạ thể của Long Sùng Vũ bắt đầu thổi hơi cho nó.
Long Sùng Vũ thở dốc một lát, Ân Quyết chỉ cảm thấy thứ sưng đỏ trong tay không chỉ không tốt hơn, mà hình như càng thêm nghiêm trọng.
Ân Quyết bị dọa, mắt phủ một tầng sương.
Long Sùng Vũ thấy Ân Quyết căng thẳng như thế, bèn đề nghị: “Ngươi liếm là được.”
“Thật chứ?” Ân Quyết như lâm đại địch muốn ngậm thứ đó vào, Long Sùng Vũ lập tức căng chặt hai chân, khi đầu lưỡi màu hồng đó vừa chạm vào phần đỉnh, cửa phòng đột nhiên bị gõ mạnh, người đến tựa vào tường, gương mặt ôn hòa lập tức ngưng đọng lại khi thấy tình hình trong phòng.
Ân Quyết hoang mang nhìn qua sau đó quả quyết dại ra luôn, Long Sùng Vũ nằm trên giường quả thật tức giận muốn bốc khói, khóe môi cong ra nụ cười âm lạnh: “Ngươi không thể đợi một lát nữa hãy vào sao?”
“Không thể.” Một Long Sùng Vũ khác bình tĩnh bước qua ôm Ân Quyết đang kinh hãi.
Ân Quyết không dám tin: “Hai… chủ nhân =A=…”
Long Sùng Vũ dịu dàng hôn lên góc trán y, an ủi: “Đừng sợ, hắn là cái bóng của tôi.”
Ân Quyết liền túm chặt góc áo của Long Sùng Vũ, ánh mắt kinh ngạc nhìn sang “cái bóng” nằm trên giường.
“Cái bóng” rõ ràng vô cùng bất mãn với cách giải thích của Long Sùng Vũ, hắn là linh hồn tách rời ra, không phải là cái bóng cả tư duy cũng không có, hơn nữa…
“Phía dưới của ta vẫn còn cứng đây.”
Long Sùng Vũ dịu dàng cúi đầu chỉ bụng đưới của mình: “Anh nghĩ tôi không có sao?” Nếu đã cùng một linh hồn tách ra, tự nhiên có rất nhiều cảm quan đều dính liền, Long Sùng Vũ ban đêm tính cách ác liệt bị dục hỏa đốt người, hắn ban ngày tự nhiên cũng vậy.
Trầm mặc hồi lâu, hai người như cặp song sinh đồng thời nhìn sang Ân Quyết.
Ân Quyết được Long Sùng Vũ dịu dàng ôm trong lòng, vẻ mặt đó tựa hồ càng thêm kinh hoảng, “Tại… tại sao?”
“Ngoan một chút, không có tại sao.” Long Sùng Vũ ban đêm phát động tiến công trước, ném cái quần lót còn lại trên người đi, hắn kéo Ân Quyết về giường lại, cúi người xé áo ngủ lỏng lẻo của Ân Quyết.
Ân Quyết liền co vai, nhắm mắt không dám động đậy, “cái bóng” chủ nhân gặm cắn trên vai y, đồng thời lục tìm chai gel bôi trơn trong tủ đầu giường, khẩn cấp bôi lên thứ sưng to của mình.
Vì tiện mở rộng cho Ân Quyết, Long Sùng Vũ ban ngày ngồi bên cạnh Ân Quyết, vừa nhẹ chấm ngón tay vào dịch thể đâm vào chỗ kín, vừa nghiêng đầu dịu dàng hôn y.
Thân thể Ân Quyết run lên một chút, y cảm thấy trong lòng sợ hãi khó hiểu, nhưng sự thân cận của các chủ nhân lại khiến y cảm thấy mình được xem trọng, tuy… chỗ họ sờ vô cùng kỳ quái…
Cửa động dần chứa được ba ngón tay, lúc này Ân Quyết mới nhỏ giọng gọi: “Chủ nhân… có thể lấy ra không… lấy ra…”
Long Sùng Vũ ban ngày lắc đầu, dịu giọng nói: “Lát nữa sẽ tốt thôi, nhịn một chút.” Kết quả hắn còn chưa dứt lời, tên nằm bên dưới đã sưng to sáp tới, nhắm đúng vào cửa động dưới cái mông vểnh của Ân Quyết.
Ân Quyết cảm giác được ngón tay rút ra, vừa thả lỏng thì một thứ khác càng thô to hơn đâm vào cơ thể y: “A…”
Long Sùng Vũ ban ngày ôm eo y, như an ủi liếm quả đỏ trước ngực y, mà Long Sùng Vũ ban đêm thì hơi nâng một chân y lên cao, hung tợn húc tới.
“A… a… a a…”
Ân Quyết cưỡi trên người Long Sùng Vũ ban đêm, mà Long Sùng Vũ ban đêm thì đâm rút tùy ý.
Hai chân Ân Quyết không ngừng co giật lắc lư đồng thời thân thể cũng bị giam cầm chặt chẽ trong lòng một Long Sùng Vũ khác, người bên dưới động càng lúc càng mạnh mẽ, y kêu càng lúc càng lớn tiếng, sau đó miệng liền bị nụ hôn triền miên chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào vỡ vụn.
Bắp đùi trắng nõn kẹp trên eo mình, tư thế xâm nhập này khiến Long Sùng Vũ ban đêm đến cao trào rất nhanh, hắn cũng không có ý định giày vò, sau khi Ân Quyết cũng bắn theo thì liền thả người.
Long Sùng Vũ ban ngày kéo Ân Quyết qua, thân thể Ân Quyết mềm nhũn như vũng nước, chỉ còn chưa trực tiếp tan trên giường thôi.
Ân Quyết che mắt, hoàn toàn không hiểu nỗi thân thể của mình rốt cuộc có chuyện gì, ngay lúc này, y lại bị đẩy lên giường, hai chân đè sang hai bên, nơi bị sử dụng quá độ vừa rồi lại nghênh đón một vòng tấn công mới.
“… Ưm a… a…”
Động tác của Long Sùng Vũ ban ngày hung hãn vô cùng, đặc biệt kịch liệt, Ân Quyết không chịu nổi kêu lên, mà cửa động đã hoàn toàn ẩm ướt lại liều mạng nuốt lấy như thể chưa thỏa mãn, co giật tiết ra dịch trắng.
“Không muốn nữa… a… chủ nhân… chậm một chút… a…”
Long Sùng Vũ ban đêm ác ý đưa tay qua đùa nghịch ngọc hành đang nhỏ dịch của Ân Quyết, vừa ngăn cản y đến cao trào vừa nói: “Không được, ngươi nhanh quá, lần này phải nhịn đến khi ta tới.”
“A a…”
Hôm đó hai người tách ra hình như vô cùng hưng phấn, Ân Quyết bị luân phiên va chạm đến khóc không thành tiếng, cho đến khi âm thanh khản đặc không nói được một câu xin tha hoàn chỉnh, mà bữa cơm trưa đã làm xong đặt trên bàn thì nguội lạnh từ lâu, Long Sùng Vũ ban ngày quên luôn ý định lúc mới vào phòng, hắn chỉ biết, so với bữa cơm, hắn càng muốn ăn sạch Ân Quyết từ đầu đến chân.
Hết.
Huyết Phong – Light Đăng bởi: admin
Đêm khuya, gió yên sóng lặng. Huyết Phong – Light
Ân Quyết đang ngủ đột nhiên tỉnh giấc, kết quả sờ khắp giường cũng không tìm thấy Long Sùng Vũ: “Chủ nhân?”
Ân Quyết sột soạt ngồi dậy, dường như y nghe thấy có người đang nói chuyện ngoài phòng khách, y muốn qua xem thử.
“Chủ nhân?” Ân Quyết vô cùng bất an ôm chặt cái gối trong lòng, phòng khách tối thui, chỉ thấy bên cửa sổ có một bóng người đang đứng.
Ân Quyết thấy thế vội chạy qua, lúc này mới phát hiện hình như mình nhận lầm, người ngồi trên sô pha mới là Long Sùng Vũ.
Long Sùng Vũ nhắm mắt, nửa ngày sau mới nghi hoặc mở mắt ra hỏi Ân Quyết: “Sao lại ra đây?”
Ân Quyết cố gắng nghĩ rất lâu, thật ra là y quá buồn ngủ, hơn nữa y không dám ngủ một mình.
Long Sùng Vũ thấy Ân Quyết mơ hồ bắt đầu xoa mắt, chỉ đành bất đắc dĩ ôm ngang y lên đưa vào phòng ngủ: “Ngủ thêm một lát, hiện tại vẫn là nửa đêm.”
Ân Quyết ôm cổ Long Sùng Vũ nói: “Ngủ chung.”
Rõ ràng Ân Quyết luôn lạnh lùng đạm nhạt, nhưng làm hành động nũng nịu này lại không hề có cảm giác kỳ quặc, Long Sùng Vũ càng ôm chặt y hơn.
Từ sau khi mất đi linh tuệ Ân Quyết cực thiếu cảm giác an toàn, đến chỗ nào cũng đòi chủ nhân, Long Sùng Vũ đau lòng vô cùng, càng không nỡ để Ân Quyết chịu một chút uất ức.
Long Sùng Vũ đặt Ân Quyết lên giường rồi phát hiện Ân Quyết thật sự sắp ngủ, nhưng ngón tay vẫn nắm chặt cổ áo hắn.
Khóe môi Long Sùng Vũ lộ ra nụ cười dịu dàng, thuận theo cúi xuống hôn lên mặt Ân Quyết.
“Hừ.” Một tiếng hừ đè thấp đầy bất mãn, bên cửa sổ đột nhiên xuất hiện một bóng người, chỉ nhìn thân hình, cái bóng cực kỳ tương tự với Long Sùng Vũ.
Long Sùng Vũ kéo ngón tay Ân Quyết xuống, ánh mắt chưa từng tĩnh lặng như thế, hắn thờ ơ nói với bóng người: “Hối hận đã nhường thân thể cho tôi?”
“Chỉ là tạm thời mà thôi.” Bóng người lại lạnh lùng lên tiếng, hắn vén rèm nhảy vào phòng, hắc khí nồng đậm thoáng cái bành trướng, không bao lâu, một Long Sùng Vũ khác thành hình.
Do trong phòng tụ tập rất nhiều ma khí, Ân Quyết không thoải mái nhíu mày, y vừa động Long Sùng Vũ bên cửa sổ liền chú ý thấy, ma khí rất nhanh tan biến, chỉ còn lại một cái bóng đứng ở đó, qua một lát hắn mới cẩn thận tụ một chút hắc khí chạm vào ngón tay hơi lạnh của Ân Quyết, “Thật là, đang yên lành không nhìn cũng không được.”
Một Long Sùng Vũ khác biết hắn đang nói chuyện trong phòng khách vừa rồi, Ân Quyết tự chạy ra, hắn cười, dứt khoát kéo áo nằm song song với Ân Quyết.
Cái bóng thì lặng lẽ tựa bên cửa sổ một đêm.
Khi sắp đến trưa ngày hôm sau Ân Quyết mới mơ hồ lật người coi như tỉnh lại, y cho rằng Long Sùng Vũ sẽ giống như trước kia bận rộn trong phòng bếp, không ngờ vừa quay đầu thì thấy Long Sùng Vũ co trong chăn, ngủ vừa ngon vừa sâu, cả mắt cũng chưa mở ra.
Ân Quyết lập tức sáng mắt, đây là lần đầu tiên bắt được Long Sùng Vũ ngủ nướng!
“Chủ nhân!” Ân Quyết hưng phấn quay người nhào lên.
Long Sùng Vũ lập tức bị đè ép dọa cho suýt nữa bắn tim ra ngoài, hắn cố gắng mở mắt ra, gân xanh giật giật bên góc trán.
Ân Quyết ngoan ngoãn nằm trên người Long Sùng Vũ nói: “Dậy thôi chủ nhân.”
Vẻ mặt Long Sùng Vũ vô cùng bất thiện, hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn không chiến thắng được cơn buồn ngủ mãnh liệt lại tiếp tục ngủ vùi.
Ân Quyết không vui, y ôm ngón tay Long Sùng Vũ nghịch một chút, sau đó dứt khoát đặt mông ngồi lên chân Long Sùng Vũ.
Long Sùng Vũ: “…”
Long Sùng Vũ mở một mắt ra thấy Ân Quyết lại nghịch nút áo sơ mi của mình, nhẹ thở ra một hơi, sáng sớm nay hắn vừa mới cảm thấy buồn ngủ, hiện tại đang là lúc mệt mỏi nhất trong ngày, tuy hắn rất thích sự thân cận của Ân Quyết, nhưng hắn thật sự buồn ngủ quá…
Qua một lát Ân Quyết cảm thấy mất hứng, vén một nửa chăn của Long Sùng Vũ, trực tiếp dán lòng bàn tay mát lạnh lên bụng Long Sùng Vũ.
Long Sùng Vũ: “…”
Chờ khi lòng bàn tay ấm lên Ân Quyết lại xoay sang mu bàn tay, lúc này mới phát hiện chỗ bụng dưới của Long Sùng Vũ hình như có thứ gì đó gồ lên thành hình cái lều, y hiếu kỳ sờ sờ.
Long Sùng Vũ: “…”
Ân Quyết ngẩng đầu lên nhìn gương mặt căng cứng của Long Sùng Vũ một lát, sau đó lại hoảng loạn thất thố rụt tay về như làm sai chuyện, nhỏ giọng nói: “Sưng… sưng lên rồi…”
Long Sùng Vũ: “…”
Vừa dứt lời chỗ đó càng sưng to hơn, Ân Quyết bị dọa cứng người không dám động đậy
Long Sùng Vũ híp mắt: “Ngươi làm.”
Ân Quyết liền bị dọa, lắc đầu như trống bỏi: “Không phải ta QAQ!”
Long Sùng Vũ mím môi nói: “Ngươi nghịch hư nó rồi.”
Ân Quyết lập tức đứng ngồi không yên, y ngẫm nghĩ rồi cẩn thận nói: “Ta có thể xem thử không…”
Long Sùng Vũ gật đầu, nhanh tay lẹ chân kéo mở quần lót, thứ sưng to bên trong đã khẩn cấp bắn ra. Ân Quyết vừa nhìn liền biết chuyện lớn không tốt, chắc chắn hết cứu rồi…Huyết Phong – Light
“Không phải ta cố ý QAQ…”
Long Sùng Vũ nói mát: “Ngươi phải phụ trách.”
Ân Quyết đáng thương hoàn toàn không biết nên làm sao mới tốt: “Vậy… vậy phải làm sao… ta thổi giúp ngươi được không?”
Long Sùng Vũ nhìn thẳng tắp vào Ân Quyết, nhanh chóng gật đầu.
Ân Quyết lùi về sau một chút, cong người nắm lấy hạ thể của Long Sùng Vũ bắt đầu thổi hơi cho nó.
Long Sùng Vũ thở dốc một lát, Ân Quyết chỉ cảm thấy thứ sưng đỏ trong tay không chỉ không tốt hơn, mà hình như càng thêm nghiêm trọng.
Ân Quyết bị dọa, mắt phủ một tầng sương.
Long Sùng Vũ thấy Ân Quyết căng thẳng như thế, bèn đề nghị: “Ngươi liếm là được.”
“Thật chứ?” Ân Quyết như lâm đại địch muốn ngậm thứ đó vào, Long Sùng Vũ lập tức căng chặt hai chân, khi đầu lưỡi màu hồng đó vừa chạm vào phần đỉnh, cửa phòng đột nhiên bị gõ mạnh, người đến tựa vào tường, gương mặt ôn hòa lập tức ngưng đọng lại khi thấy tình hình trong phòng.
Ân Quyết hoang mang nhìn qua sau đó quả quyết dại ra luôn, Long Sùng Vũ nằm trên giường quả thật tức giận muốn bốc khói, khóe môi cong ra nụ cười âm lạnh: “Ngươi không thể đợi một lát nữa hãy vào sao?”
“Không thể.” Một Long Sùng Vũ khác bình tĩnh bước qua ôm Ân Quyết đang kinh hãi.
Ân Quyết không dám tin: “Hai… chủ nhân =A=…”
Long Sùng Vũ dịu dàng hôn lên góc trán y, an ủi: “Đừng sợ, hắn là cái bóng của tôi.”
Ân Quyết liền túm chặt góc áo của Long Sùng Vũ, ánh mắt kinh ngạc nhìn sang “cái bóng” nằm trên giường.
“Cái bóng” rõ ràng vô cùng bất mãn với cách giải thích của Long Sùng Vũ, hắn là linh hồn tách rời ra, không phải là cái bóng cả tư duy cũng không có, hơn nữa…
“Phía dưới của ta vẫn còn cứng đây.”
Long Sùng Vũ dịu dàng cúi đầu chỉ bụng đưới của mình: “Anh nghĩ tôi không có sao?” Nếu đã cùng một linh hồn tách ra, tự nhiên có rất nhiều cảm quan đều dính liền, Long Sùng Vũ ban đêm tính cách ác liệt bị dục hỏa đốt người, hắn ban ngày tự nhiên cũng vậy.
Trầm mặc hồi lâu, hai người như cặp song sinh đồng thời nhìn sang Ân Quyết.
Ân Quyết được Long Sùng Vũ dịu dàng ôm trong lòng, vẻ mặt đó tựa hồ càng thêm kinh hoảng, “Tại… tại sao?”
“Ngoan một chút, không có tại sao.” Long Sùng Vũ ban đêm phát động tiến công trước, ném cái quần lót còn lại trên người đi, hắn kéo Ân Quyết về giường lại, cúi người xé áo ngủ lỏng lẻo của Ân Quyết.
Ân Quyết liền co vai, nhắm mắt không dám động đậy, “cái bóng” chủ nhân gặm cắn trên vai y, đồng thời lục tìm chai gel bôi trơn trong tủ đầu giường, khẩn cấp bôi lên thứ sưng to của mình.
Vì tiện mở rộng cho Ân Quyết, Long Sùng Vũ ban ngày ngồi bên cạnh Ân Quyết, vừa nhẹ chấm ngón tay vào dịch thể đâm vào chỗ kín, vừa nghiêng đầu dịu dàng hôn y.
Thân thể Ân Quyết run lên một chút, y cảm thấy trong lòng sợ hãi khó hiểu, nhưng sự thân cận của các chủ nhân lại khiến y cảm thấy mình được xem trọng, tuy… chỗ họ sờ vô cùng kỳ quái…
Cửa động dần chứa được ba ngón tay, lúc này Ân Quyết mới nhỏ giọng gọi: “Chủ nhân… có thể lấy ra không… lấy ra…”
Long Sùng Vũ ban ngày lắc đầu, dịu giọng nói: “Lát nữa sẽ tốt thôi, nhịn một chút.” Kết quả hắn còn chưa dứt lời, tên nằm bên dưới đã sưng to sáp tới, nhắm đúng vào cửa động dưới cái mông vểnh của Ân Quyết.
Ân Quyết cảm giác được ngón tay rút ra, vừa thả lỏng thì một thứ khác càng thô to hơn đâm vào cơ thể y: “A…”
Long Sùng Vũ ban ngày ôm eo y, như an ủi liếm quả đỏ trước ngực y, mà Long Sùng Vũ ban đêm thì hơi nâng một chân y lên cao, hung tợn húc tới.
“A… a… a a…”
Ân Quyết cưỡi trên người Long Sùng Vũ ban đêm, mà Long Sùng Vũ ban đêm thì đâm rút tùy ý.
Hai chân Ân Quyết không ngừng co giật lắc lư đồng thời thân thể cũng bị giam cầm chặt chẽ trong lòng một Long Sùng Vũ khác, người bên dưới động càng lúc càng mạnh mẽ, y kêu càng lúc càng lớn tiếng, sau đó miệng liền bị nụ hôn triền miên chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào vỡ vụn.
Bắp đùi trắng nõn kẹp trên eo mình, tư thế xâm nhập này khiến Long Sùng Vũ ban đêm đến cao trào rất nhanh, hắn cũng không có ý định giày vò, sau khi Ân Quyết cũng bắn theo thì liền thả người.
Long Sùng Vũ ban ngày kéo Ân Quyết qua, thân thể Ân Quyết mềm nhũn như vũng nước, chỉ còn chưa trực tiếp tan trên giường thôi.
Ân Quyết che mắt, hoàn toàn không hiểu nỗi thân thể của mình rốt cuộc có chuyện gì, ngay lúc này, y lại bị đẩy lên giường, hai chân đè sang hai bên, nơi bị sử dụng quá độ vừa rồi lại nghênh đón một vòng tấn công mới.
“… Ưm a… a…”
Động tác của Long Sùng Vũ ban ngày hung hãn vô cùng, đặc biệt kịch liệt, Ân Quyết không chịu nổi kêu lên, mà cửa động đã hoàn toàn ẩm ướt lại liều mạng nuốt lấy như thể chưa thỏa mãn, co giật tiết ra dịch trắng.
“Không muốn nữa… a… chủ nhân… chậm một chút… a…”
Long Sùng Vũ ban đêm ác ý đưa tay qua đùa nghịch ngọc hành đang nhỏ dịch của Ân Quyết, vừa ngăn cản y đến cao trào vừa nói: “Không được, ngươi nhanh quá, lần này phải nhịn đến khi ta tới.”
“A a…”
Hôm đó hai người tách ra hình như vô cùng hưng phấn, Ân Quyết bị luân phiên va chạm đến khóc không thành tiếng, cho đến khi âm thanh khản đặc không nói được một câu xin tha hoàn chỉnh, mà bữa cơm trưa đã làm xong đặt trên bàn thì nguội lạnh từ lâu, Long Sùng Vũ ban ngày quên luôn ý định lúc mới vào phòng, hắn chỉ biết, so với bữa cơm, hắn càng muốn ăn sạch Ân Quyết từ đầu đến chân.
Hết.
Huyết Phong – Light Đăng bởi: admin
Tác giả :
Tứ Hỉ Thang Viên