Trọng Sinh Mật Ái: Kỳ Thiếu Bá Đạo Cố Chấp Sủng
Chương 4 Ma Quỷ Satan
Edit by ChangSau khi được Dạ Ương cho phép, dì Thu đi vào rồi nâng Dạ Ương dậy, cuối cùng đi về phái phòng tắm.
Lúc bà ấy lấy cái chăn bọc trên người Dạ Ương ra, nhìn cả người cô ngập tràn vết xanh tím, thậm chí còn chảy máu, cho dù trên mặt bĩnh tĩnh không gợn sóng như giếng cổ, nhưng đồng tử vẫn co lại vài phần.
Dì Thu vừa lau sạch cơ thể cho Dạ Ương vừa nói: “Cô Lạc Ương, cô không nên làm chủ tử không vui, cuối cùng người bị thương cũng là cô thôi!”Dạ Ương: “…”Mẹ nó, làm gì có chuyện cô chọc người đàn ông kia không vui chứ, vừa mở mắt đã bị tên khốn kia ép dưới thân, đến bây giờ vẫn không hiểu đay là tình huống gì đấy, hiểu không hả!Dì Thu thấy Dạ Ương không nói gì, cho rằng trong lòng cô bây giờ vẫn còn khó chịu, cô gái này được chủ tử mang về đây mấy tháng trước, hình như cô gái này không hề có tình cảm gì với cậu chủ.
Thôi, tâm tư của chủ tử cũng không phải thứ bà ấy có thể đoán được.
Sau khi dì Thu giúp Dạ Ương lau sạch cơ thể, lúc này mới phát hiện quần áo mình lấy tới căn bản không thể che hết được những dấu vết trên người cô, bà ấy lại tiếp tục rời phòng đi tìm quần áo cho Dạ Ương.
Từ lúc dì Thu tắm rửa, từ đầu đến cuối Dạ Ương không hề nói một câu, bởi vì hiện tại trong đầu cô đang tiếp thu những thứ không thuộc về mình.
Tô Lạc Ương, con gái nhỏ nhất của nhà họ Tô ở Đế Kinh, bấy giờ 18 tuổi, sắp tham gia thi đại học, từ nhỏ địa vị của Tô Lạc Ương ở nhà họ Tô đã chẳng ra gì, tính cách còn vâng vâng dạ dạ làm người ta cực kỳ muốn ức hiếp.
Ở nhà họ Tô không có địa vị gì cũng đành, đã thế trong trường học còn thích một tên tiểu bạch kiểm nghèo kiết xác, bị nhà họ Tô biết được nên suýt nữa đuổi khỏi nhà.
Cuối cùng không biết vì sao lại được Kỳ Mặc Trần coi trọng, cuối cùng bị đưa tới trong nhà nhà.
Tô Lạc Ương sống ở đây cũng không tệ lắm, chẳng qua cô rất bài xích Kỳ Mặc Trần nên chịu không ít đau khổ.
Còn một chuyện nữa, mỗi tháng Tô Lạc Ương đều sẽ hôm mê mấy ngày mà không hiểu lí do vì sao.
Từ trong trí nhớ của nguyên chủ, Dạ Ương cũng đại khái hiểu được tình huống, nhưng cô lại hoàn toàn không biết gì về Kỳ Mặc Trần.
Chỉ biết người đàn ông này rất nguy hiểm, thứ anh muốn sẽ không có khả năng trốn chạy dưới mí mắt anh.
Còn có một vấn đề nữa, cô gái này sao lại chết thế, vì sao trong đầu cô không có bất kỳ phương diện về ký ức này.
Dì Thu rất nhanh đã trở lại, bà ấy giúp Dạ Ương mặc quần áo, sau đó mới cung kính đứng trước cửa: “Cô Lạc Ương, chủ tử đang chờ ở dưới, mau đi xuống đi.
”Trên đời này, người duy nhất có thể khiến chủ tử chờ đợi, chắc chỉ có một mình Tô Lạc Ưong.
Dạ Ương gật gật đầu, cũng không muốn nghĩ nguyên chủ chết thế nào nữa, cô nên nghĩ cách lát nữa phải đối mặt với người đàn ông kia thì hơn.
Cô mang theo tâm tư nặng nề cất bước đi về phía cửa, lúc đi đến cầu thang nhìn thấy người đàn ông thản nhiên lười biếng đang ngồi trên sô pha phía dưới, trái tim khổ lắm mới dằn xuống lại bắt đầu vọt lên.
Người đàn ông lười biếng ngồi trên sô pha, trong tay bưng một chiếc ly sứ bạch ngọc.
Đây vốn là một màn khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, nhưng những đôi chân thon dài đang nằm trườn bò của ba người đàn ông kia lại khiến cảnh bớt đẹp đi không ít.
Trên người ba người đàn ông đều đầy vết thương, cả người run lấy bẩy.
Trong đó có một người đàn ông cúi đầu run rẩy nói: “Kỳ, Kỳ gia chủ, cậu, cậu buông tha cho chúng tôi đi, chúng tôi đều nghe tam thúc an bài nên mới làm chuyện đó!”“A, tam thúc à!” Giọng nói dễ nghe của người đàn ông hoàn toàn không dung nhập được với âm thanh thô ráp của những người kia, nhưng chính giọng nói này lại làm Dạ Ương nhớ những chuyện đã xảy ra đêm qua.
Người đàn ông này, có lẽ cả đời cô cũng không thể trêu vào được.
Người đàn ông lười biếng dựa người ra đằng sau, đạm nhiên nói: “Quăng ra ngoài cho mấy vật nhỏ kia ăn!”“Vâng!” Diêm Lâm, trợ thủ của Kỳ Mặc Trần đáp.
Ai cũng biết trong nhà Kỳ Mặc Trần có nuôi một đám tuyết lang, kết cục của bọn họ khi bị ném cho đám tuyết lang kia rất rõ ràng, có lẽ sẽ bị xé thành từng mảng nhỏ.
Diêm Lâm vẫy vẫy tay, thủ hạ kéo ba người kia xuống.
Ba người đàn ông vừa bị kéo đi vừa hấp hối giãy giụa: “Đừng mà, đừng mà, Kỳ gia chủ, chúng tôi thật sự biết sai rồi, cầu, cầu xin ngài, tha chúng tôi một mạng đi, chúng tôi có thể nói cho cậu bí mật của tam thúc!”Ba người kia biết mình không thoát được, phát ra tiếng gào rống cuối cùng: “Kỳ Mặc Trần, mày chính là ma quỷ, mày giết bọn tao, tam thúc sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”.