Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 181: Không giới hạn.
Đến khi các quản lý lần lượt ra phòng khỏi họp, Trình Cẩm Chi ngồi trên ghế mới xoa xoa thái dương. Chuyện của công ty, sắp bận rộn nửa tháng.
"Trình tổng, có ổn không?" Khi Trình Cẩm Chi đứng dậy, mới phát hiện quản lý Đinh vẫn còn trong phòng họp. Quản lý Đinh vô cùng chu đáo mở cửa giúp Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi nói cám ơn: "Tôi ổn."
"Ngày mai muốn nghỉ ngơi không? Tôi sắp xếp cho cô." Quản lý Đinh vẫn chu đáo như thường lệ.
Ngả bài với Dung Tự cũng đã lâu như vậy, ngả bài với Dung Tự là để tiếp tục cuộc sống, mà không phải mờ mịt giậm chân tại chỗ. Cuộc tình tiếp theo có lẽ là cách để chữa khỏi. Trình Cẩm Chi nhìn thoáng qua quản lý Đinh ở bên cạnh, chẳng bao lâu Đinh Đương nhào tới, Đinh Đương vẫn luôn ở trong phòng nghỉ: "Mẹ, có chị nữa."
Đinh Đương vẫn gọi Trình Cẩm Chi là chị. Trình Cẩm Chi xoa đầu Đinh Đương. Ra công ty, quản lý Đinh mở miệng: "Trình tổng, có muốn ăn tối cùng nhau không?"
"Dạ dạ, để chị về nhà với chúng ta đi. Mama nấu rất nhiều đồ ăn cho chúng ta." Đinh Đương nói.
Mama?
Vẻ mặt của quản lý Đinh hơi xấu hổ, cô giải thích với Trình Cẩm Chi: "Ngày mai mama của Đinh Đương xuất ngoại, nói làm cơm tối cho tôi và Đinh Đương. Chúng tôi không sống chung với nhau."
"Nếu như vậy, quản lý Đinh nên về sớm một chút đi. Chắc Đinh Đương cũng muốn ở với mama."
"Chị không đi chung sao?" Đinh Đương chớp mắt một cái.
Một đứa bé tinh quái, thảo nào mở miệng là chị chị, tỉnh bơ coi nàng là người ngoài. Ý thức gia đình vẫn rất mạnh mẽ.
"Lần sau đi." Trình Cẩm Chi cười cười.
"Trình tổng, tôi thấy..." Có vẻ quản lý Đinh muốn ăn cơm tối với Trình Cẩm Chi hơn, nếu biết trước thì đã để con gái về nhà.
"Cô Trình." Lúc này một giọng nam trầm ổn ngắt lời quản lý Đinh: "Buổi tối có hẹn không? Tôi muốn nói chuyện với cô."
Giọng nói của Dung Trạm rất thấp, nếu không thấy hắn, Trình Cẩm Chi cũng sẽ không nghe được. Giọng tương tự với giọng đời trước, được những người hâm mộ khen là giọng nam cực trầm. Dung Trạm mang tin Dung Tự bị cấp cứu đến cho nàng. Trình Cẩm Chi và Dung Trạm ngồi đối diện nhau, Dung Trạm đến gây sự với nàng? Gọi cho nàng một tách cà phê nàng thích? Trình Cẩm Chi không biết tại sao Dung Trạm lại biết sở thích của nàng, có lẽ là Dung Tự.
"Cô Trình, tôi biết cô có thành kiến với tôi." Dung Trạm nói.
"Không có."
"Đây là trong phòng."
"Tôi biết."
"Ý của tôi là, cô Trình, cô có thể lấy kính râm xuống." Dung Trạm nói.
Mở miệng là cô Trình, quả nhiên trưởng thành rồi thì khác. Lúc trước còn khóc huhu kêu thẳng tên nàng. Trình Cẩm Chi cởi kính râm, đón nhận khuôn mặt của Dung Trạm. Thế nào? Còn có thể đọc được biểu cảm trên khuôn mặt nàng?
"Cô Trình, tôi mong ngài..."
"Đừng gặp chị gái cậu nữa?" Lại còn dùng tới kính ngữ.
Ban nãy Dung Trạm đến, Trình Cẩm Chi cũng giới thiệu cho quản lý Đinh. Dung Trạm vẫn ngồi trong xe đợi nàng, có lẽ việc đó là "giải vây" cho nàng. Lúc quản lý Đinh bắt tay với Dung Trạm, còn hơi nghiền ngẫm nói: "Anh Dung, anh với chị anh rất giống nhau."
Lúc trước Dung Trạm còn hơi giống chị hắn, bây giờ không còn giống như vậy nữa. Nhưng khi hai người đứng chung, nhìn là biết chị em, có lẽ là luồng khí chất người lạ đừng đến gần trên người đó. Thực sự tò mò về cách giáo dục ma quỷ của gia đình hắn.
Dung Trạm lắc đầu: "Tôi mong ngài có thời gian, có thể đi thăm chị tôi."
""Ngài" của cậu, tôi nghe thấy kì dị." Trình Cẩm Chi nói: "Để tôi đi gặp chị cậu? Cậu lại tính toán chuyện gì?"
Dung Trạm dừng một lúc: "Đến giờ, chị ấy vẫn giữ gìn hoa khô cô tặng chị ấy."
"Trong giai đoạn nằm viện này, chị ấy sẽ nói một số điều không logic. Điều này khiến tôi rất sợ." Dung Trạm nói: "Tôi không có trải qua tình yêu. Một điều rất xin lỗi chính là đến bây giờ, tôi vẫn không thể hiểu tình cảm giữa chị tôi và cô. Nhưng so với điều này, tôi càng không muốn mất chị ấy. Rõ ràng..."
"Ngừng." Cậu đang oa oa oe oe cái gì? Cậu đến xin tôi đến gặp chị cậu, còn muốn nói về cuộc hành trình tinh thần của cậu đúng không? Dung Tự kì quặc mất tự nhiên, em trai Dung Tự cũng vậy. Đây là di truyền.
Dung Trạm thở dài, vẻ mặt "tôi biết là tôi không thể nói những lời cao thâm như vậy với cô": "Cô có thể đi gặp chị tôi không? Chị ấy tỉnh lại thì luôn ôm hoa khô của cô tặng chị ấy."
Biểu cảm của Dung Trạm, khiến nàng rất khó chịu. Chết tiệt, nàng mắc nợ hai chị em này sao?
"Tôi tặng hoa cho em ấy khi nào?"
"Hôm tốt nghiệp đại học, cô tặng chị ấy một bó hoa khô rất không có tâm. Còn bắt chước kiểu lúc trước chị ấy tặng cho cô."
"... Cái gì gọi là không có tâm?" Nhớ ra rồi, tuy rằng quên quá trình, nhưng nàng vẫn có một số ấn tượng về sự "gian khổ" trong lúc làm ra: "Cậu cảm thấy tôi làm xấu."
Dung Trạm cúi mắt, nhìn quai cái tách Trình Cẩm Chi đang nắm chặt trong tay. Hắn tin chuyện gì Trình Cẩm Chi chanh chua này cũng làm được, đổi đáp án "đúng vậy" từ trong đáy lòng, để tránh Trình Cẩm Chi hắt cà phê lên mặt hắn. Trông cà phê vẫn chưa nguội: "Không có."
Điều này hơi vi phạm nguyên tắc nói chuyện của hắn, lại bổ sung một câu: "Nhưng hơi khác với hoa chị tôi đã làm."
Dung Trạm vừa dứt lời, cà phê xông lên mặt bất ngờ không kịp đề phòng. Né một ít cà phê, kết quả Trình Cẩm Chi nhảy qua bàn, nhấc cà vạt của hắn lên: "Biểu cảm của cậu, thiếu đòn y như chị cậu."
"Hai chị em cậu, không có đứa nào tốt."
Dung Trạm và Trình Cẩm Chi ra phòng ăn riêng, người phục vụ của phòng ăn riêng đã bị sợ hãi. Rõ ràng hai người này mặc quần áo chỉnh tề đi vào, tại sao ra ngoài lại... thành như vậy. Dung Trạm và Trình Cẩm Chi hơi nhếch nhác, Trình Cẩm Chi vẫn khá ổn, nàng mang đồ trang điểm theo người, mà Dung Trạm thì không may lắm. Trên bộ quần áo không tì vết dính một mảng lớn cà phê, cổ áo tay áo đã được ủi cũng bị nhàu nát. Đặc biệt là biểu hiện của Dung Trạm, vẫn giữ vẻ lạnh lùng như chưa từng xảy ra chuyện gì. Có dấu móng tay dài nhỏ trên mặt trên cổ. Cho nên nói, hắn ghét nhất là phải nói chuyện với kiểu con gái như Trình Cẩm Chi. Dã man, thô tục. Không hiểu được tình cảm của chị hắn và nàng, cơ bản là vì hắn không có cách nào hiểu được thần tượng như chị hắn sẽ thích kiểu người như Trình Cẩm Chi. Lúc trước xem biểu hiện của Trình Cẩm Chi trong "Dị hình" "Thủ Vọng", tất cả đều là ảo giác.
"Di chuyển ánh mắt của cậu, đừng tạo ra bất mãn cho tôi." Trình Cẩm Chi ngồi ở ghế phó lái, dậm lại lớp trang điểm cho mình.
Dung Trạm không biết Trình Cẩm Chi làm thế nào mà phát hiện hắn lén liếc nàng, hắn đổi qua khuôn mặt lúng túng. Tốt hơn là đừng chọc sinh vật đơn bào, dù sao cơ hội hồi phục của chị hắn là phải dựa vào nàng, ngay cả khi hắn rất không muốn thừa nhận điều này. Trình Cẩm Chi xuất hiện, ảnh hưởng nghiêm trọng đến vị trí của hắn trong lòng chị hắn, lung lay đến bây giờ là "chỉ cần em bước ra khỏi cánh cửa này, chị sẽ đóng băng tất cả thẻ của em".
Chị hắn đã không còn quan tâm hắn. Làm một người đàn ông trưởng thành, hắn không thể khóc.
"Cậu muốn đi vào chung tôi không?" Tay Trình Cẩm Chi đặt trên tay vịn, quay sang nhìn Dung Trạm.
"Cô vào đi, có cần gì thì nói cho tôi biết. Tôi ở bên ngoài."
Thay vì nói cho chị hắn và Trình Cẩm Chi một không gian riêng, còn không bằng nói chừa lại cho mình một chút lòng tự trọng. Chị của hắn chắc chắn sẽ đặt tất cả năng lượng của mình vào Trình Cẩm Chi, hắn đi vào làm gì? Trải nghiệm cảm giác khác biệt trong việc đổi xử với thân nhân sao? Hắn hận tình yêu, tình yêu là ma quỷ, cướp đi người chị lý trí và công bằng của hắn.
"Cậu sẽ không nhìn lén chứ?"
"Tôi không phải cô." Dung Trạm quay đầu bỏ đi.
Cái thằng đáng chết này, chết tiệt, đây là thái độ cầu xin người khác giúp đỡ sao? Trình Cẩm Chi nhìn bóng lưng của hắn, thực sự muốn cho hắn một cú đá. Dung Trạm rốt cuộc đã lớn lên như thế nào? Nhiều năm như vậy vẫn còn cái tính tình đáng chết này?
"Cẩm Chi." Giọng nói yếu ớt của Dung Tự kéo lại suy nghĩ của Trình Cẩm Chi. Dung Tự đẩy hộp hoa khô sang một bên, Trình Cẩm Chi thấy được. Nếu ban nãy Dung Trạm không nói cho nàng biết, chắc chắn nàng sẽ không chú ý. Dường như Dung Tự muốn ngồi dậy. Trình Cẩm Chi déjà vu không đành lòng nhìn "bệnh hấp hối đột nhiên ngồi dậy". Nàng nhẹ nhàng ấn hành động của Dung Tự lại, để Dung Tự nằm xuống.
"Em còn tưởng chị không tới." Lông mi thật dài của Dung Tự run một cái.
"Lúc trước chị gấp quá, dọa em." Khi Trình Cẩm Chi từ chối cô, cô nói không gấp, cũng để Trình Cẩm Chi từ từ sẽ đến.
Vừa gặp mặt đã xin lỗi, Dung Tự như vậy, nàng còn có thể nói gì: "Em không thể tiếp tục thức đêm làm việc, không đúng, em không thể tiếp tục làm việc như thế nữa."
"Cơ thể em chịu không nổi." Trình Cẩm Chi nói.
Dung Tự gật đầu.
"Em muốn uống nước không."
"Ừ."
Trình Cẩm Chi đỡ Dung Tự, đưa ly nước lên miệng Dung Tự. Trông Dung Tự hơi khó khăn, chỉ hơi làm ướt môi. Môi Dung Tự hơi khô nứt, màu môi cũng không tốt lắm.
"Muốn uống nữa không?" Trình Cẩm Chi hỏi.
Dung Tự uống một hớp nữa, một hớp này, Dung Tự nuốt từ từ rất lâu. Uống nước cũng phải tốn sức.
Dung Tự bây giờ, có phần trói gà không chặt, thế lực không đồng đều thì làm sao đối địch. Dung Tự không có sức nói, Trình Cẩm Chi không để cho cô lên tiếng. Nàng ở trước mặt Dung Tự, nói một số chuyện của mấy hôm nay. Cũng không có chuyện gì, dù sao cũng luôn có những chuyện nhỏ nhặt để nói.
"Em mệt không?" Trình Cẩm Chi hỏi Dung Tự.
"Cẩm Chi." Dung Tự lên tiếng: "Lúc trước chị nói vẫn còn giữ lời chứ?"
"Cái gì?"
"Điều kiện mà chị nói."
Trình Cẩm Chi suy nghĩ một lúc: "Em thực sự muốn đánh chết Dung Trạm?"
"Có thể cân nhắc." Dung Tự nhếch môi lên, nở một nụ cười thê lương: "Em sắp trả nợ xong."
"Em đánh chết Dung Trạm trả hết nợ, mình ở bên nhau, cũng không đủ điều kiện cần và đủ."
"Có thể không đánh chết nó chứ?"
Trình Cẩm Chi suy nghĩ một lúc, lại bị Dung Tự gài, biết trước thì sẽ không giả vờ có văn hóa nói điều kiện cần và đủ: "Em không nỡ?"
"Nếu em ngồi tù, chị sẽ đến thăm em chứ?"
Trình Cẩm Chi liếc mắt: "Nếu em ngồi tù thật, thì có thể chị sẽ trở thành tòng phạm."
"Em sẽ không khai chị ra."
Dung Trạm nên thấy bản thân may mắn khi không nằm trên cửa. Một tỷ khống như vậy, chắc phải khóc ra tiếng ở ngoài cửa: "Chị thấy em không giống người được cấp cứu, khỏe như voi còn có thể đùa giỡn với chị."
Dung Tự mím môi, phủ trên mu bàn tay của Trình Cẩm Chi: "Cảm ơn."
"Em không cần phải cảm ơn chị, em trai của em đưa chị tới." Trình Cẩm Chi không rút tay ra, nàng sợ kích thích Dung Tự.
"Cảm ơn chị, xuất hiện trong sinh mệnh của em..."
Trình Cẩm Chi cắt ngang lời của Dung Tự: "Cái gì sinh mệnh, đừng nói lời như vậy, em đóng phim chưa đủ à?"
Quả thật là flag để diễn viên lãnh thù lao.
"Ngủ." Trình Cẩm Chi cúi xuống, đắp chăn cho Dung Tự. Dung Tự mềm yếu giơ tay lên, ôm gáy Trình Cẩm Chi: "Xin lỗi."
Trán Dung Tự để ở cổ Trình Cẩm Chi. Trên người Dung Tự đều là mùi thuốc khử trùng, không dễ ngửi một chút nào. Trình Cẩm Chi vươn tay ra, ôm lấy đầu Dung Tự.
"Chị phiền em đồ khó ưa."