Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về
Chương 1-2: Tiết tử: Cái chết
Ninh Thư Thiến đi đến trước mặt cô, ánh mắt khinh thường, mỉa mai cười: “Hiện giờ video nóng NP của cô còn lan truyền trên mạng đấy, cô làm ra chuyện bại hoại đạo đức như vậy, bị nghìn người chỉ trỏ, quả thật chính là ai cũng có thể làm chồng, trên đời này nào còn có ai đê tiện hơn cô nữa.”
“Bà….” Ôn Hinh Nhã chợt trừng lớn mắt, hận không thể nhào lên cho bà ta một bạt tai.
Ôn Du Nhã che trước người Ninh Thư Thiến, giơ tay giữ lấy cổ tay cô, ánh mắt ác độc, giọng điệu lạnh lùng: “Đến bây giờ cô còn không biết tại sao mình lại biến thành như vậy, còn có mặt mũi ở chỗ này diễu võ dương oai, cô thật sự là đồ ngu ngốc, đáng thương, đáng buồn nhất trên đời này.”
“Ầm!” một tiếng, một dây cung trong đầu Ôn Hinh Nhã bị chặt đứt, cô cảm giác thế giới của mình sụp đổ trong nháy mắt, tan vỡ thành mảnh nhỏ: “Là…. Là các người…. Là các người hãm hại tôi!”
Ôn Du Nhã điên cuồng cười ha ha: “Đúng vậy! Chính là bọn tôi, cô biết năm cô mười lăm tuổi vừa trở về nhà họ Ôn, vì sao đi quan bar uống rượu bị thất thân, còn bị người chụp ảnh nude, cuối cùng còn ầm ĩ tới chỗ ông bà nội, làm ông nội thất vọng về cô, bà nội càng chén ghét cô không?”
Cơ thể Ôn Hinh Nhã suy sụp lùi về sau mấy bước, lớp trang điểm lộn xộn trên mặt càng làm nổi bật khuôn mặt xấu xí như quỷ của cô: “Ngày đó là cô hẹn tôi đến quán bar kia, cho nên….”
Ôn Du Nhã châm chọc cười nói: “Đúng vậy, chính là tôi, cô còn nhớ rõ lần cô bị bắt cóc, bị tiêm vào một lượng ma túy lớn bảy năm trước không?”
“Cũng…. Cũng là các người!” Giọng Ôn Hinh Nhã khàn khàn giống như đàn cello bị đứt dây, âm thanh chói tai mang theo nhạc điệu tráng lệ, lại không giấu được sự bén nhọn tê tâm phế liệt trong đó.
Ôn Du Nhã cười xinh đẹp như một đóa hoa mỹ lệ, mở ra miệng đầy răng cưa, dường như muốn cắn nuốt cả người cô: “Cô biết là ai bỏ thuốc vào đồ uống của cô, bố trí mấy tên đàn ông lên giường cô, sau đó quay video NP của cô lên mạng, hại cô thân bại danh liệt bị nghìn người lên án không?”
“Là ai?” Giọng Ôn Hinh Nhã âm u giống như ác quỷ tru lên từ địa ngục, mang theo oán hận thấu xương làm người sợ hãi, ba người trước mặt ở trong mắt cô trở thành tội đồ, chờ đợi lời phán quyết cuối cùng của cô.
“Là tôi!” Lúc này Hạ Như Nhã chậm rãi ung dung đi tới, tư thái cao quý, khí chất mềm mại nữ tính động lòng người được phô bày rất rõ ràng trong khoảnh khắc này.
Ôn Hinh Nhã nhìn Hạ Như Nhã mặc váy hồng nhạt, bóng dáng nhanh nhẹn giống như con bướm bay lượn, đứng trước mặt cô duyên dáng yêu kiều giống như một cây hoa sen, ưu nhã điềm tĩnh, khuôn mặt tuyệt đẹp lộ ra sự mềm mại trong sạch như hoa sen, cho dù trong trắng như ngọc, lại không thể che giấu được sự quyến rũ khuynh thành giữa chân mày.
Cặp mắt chứa nước mùa xuân kia phản chiếu vẻ chật vật, điên cuồng, xấu xí của cô, tư thế gần như bễ nghễ kia phản chiếu sự thô tục không chịu nổi của cô, đôi môi hơi cong mang theo ý cười nhàn nhạt, như đang trào phúng cô đáng thương, thật đáng buồn, buồn cười, đáng trách….
“Mục đích các người làm như vậy chính là muốn ông nội hoàn toàn thất vọng và chán ghét tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà họ Ôn, như vậy nhà họ Ôn sẽ nằm trong tay các người, đúng không?” Đôi mắt che kín tơ máu của Ôn Hinh Nhã lóe lên tia hung ác khiến người ta sợ hãi.
Ninh Thư Thiến thương hại nhìn cô: “Đúng vậy, mọi chuyện đều là chúng tôi làm, mục đích chúng tôi làm chẳng qua là muốn khiến nhà họ Ôn hoàn toàn từ bỏ người thừa kế là cô, sau đó tất cả mọi thứ của nhà họ Ôn sẽ thuộc về chúng tôi, có điều chúng tôi còn phải cảm kích cô tự sa ngã, nếu không sao mọi chuyện tiến hành thuận lợi như thế được chứ.”
…….
“Bà….” Ôn Hinh Nhã chợt trừng lớn mắt, hận không thể nhào lên cho bà ta một bạt tai.
Ôn Du Nhã che trước người Ninh Thư Thiến, giơ tay giữ lấy cổ tay cô, ánh mắt ác độc, giọng điệu lạnh lùng: “Đến bây giờ cô còn không biết tại sao mình lại biến thành như vậy, còn có mặt mũi ở chỗ này diễu võ dương oai, cô thật sự là đồ ngu ngốc, đáng thương, đáng buồn nhất trên đời này.”
“Ầm!” một tiếng, một dây cung trong đầu Ôn Hinh Nhã bị chặt đứt, cô cảm giác thế giới của mình sụp đổ trong nháy mắt, tan vỡ thành mảnh nhỏ: “Là…. Là các người…. Là các người hãm hại tôi!”
Ôn Du Nhã điên cuồng cười ha ha: “Đúng vậy! Chính là bọn tôi, cô biết năm cô mười lăm tuổi vừa trở về nhà họ Ôn, vì sao đi quan bar uống rượu bị thất thân, còn bị người chụp ảnh nude, cuối cùng còn ầm ĩ tới chỗ ông bà nội, làm ông nội thất vọng về cô, bà nội càng chén ghét cô không?”
Cơ thể Ôn Hinh Nhã suy sụp lùi về sau mấy bước, lớp trang điểm lộn xộn trên mặt càng làm nổi bật khuôn mặt xấu xí như quỷ của cô: “Ngày đó là cô hẹn tôi đến quán bar kia, cho nên….”
Ôn Du Nhã châm chọc cười nói: “Đúng vậy, chính là tôi, cô còn nhớ rõ lần cô bị bắt cóc, bị tiêm vào một lượng ma túy lớn bảy năm trước không?”
“Cũng…. Cũng là các người!” Giọng Ôn Hinh Nhã khàn khàn giống như đàn cello bị đứt dây, âm thanh chói tai mang theo nhạc điệu tráng lệ, lại không giấu được sự bén nhọn tê tâm phế liệt trong đó.
Ôn Du Nhã cười xinh đẹp như một đóa hoa mỹ lệ, mở ra miệng đầy răng cưa, dường như muốn cắn nuốt cả người cô: “Cô biết là ai bỏ thuốc vào đồ uống của cô, bố trí mấy tên đàn ông lên giường cô, sau đó quay video NP của cô lên mạng, hại cô thân bại danh liệt bị nghìn người lên án không?”
“Là ai?” Giọng Ôn Hinh Nhã âm u giống như ác quỷ tru lên từ địa ngục, mang theo oán hận thấu xương làm người sợ hãi, ba người trước mặt ở trong mắt cô trở thành tội đồ, chờ đợi lời phán quyết cuối cùng của cô.
“Là tôi!” Lúc này Hạ Như Nhã chậm rãi ung dung đi tới, tư thái cao quý, khí chất mềm mại nữ tính động lòng người được phô bày rất rõ ràng trong khoảnh khắc này.
Ôn Hinh Nhã nhìn Hạ Như Nhã mặc váy hồng nhạt, bóng dáng nhanh nhẹn giống như con bướm bay lượn, đứng trước mặt cô duyên dáng yêu kiều giống như một cây hoa sen, ưu nhã điềm tĩnh, khuôn mặt tuyệt đẹp lộ ra sự mềm mại trong sạch như hoa sen, cho dù trong trắng như ngọc, lại không thể che giấu được sự quyến rũ khuynh thành giữa chân mày.
Cặp mắt chứa nước mùa xuân kia phản chiếu vẻ chật vật, điên cuồng, xấu xí của cô, tư thế gần như bễ nghễ kia phản chiếu sự thô tục không chịu nổi của cô, đôi môi hơi cong mang theo ý cười nhàn nhạt, như đang trào phúng cô đáng thương, thật đáng buồn, buồn cười, đáng trách….
“Mục đích các người làm như vậy chính là muốn ông nội hoàn toàn thất vọng và chán ghét tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà họ Ôn, như vậy nhà họ Ôn sẽ nằm trong tay các người, đúng không?” Đôi mắt che kín tơ máu của Ôn Hinh Nhã lóe lên tia hung ác khiến người ta sợ hãi.
Ninh Thư Thiến thương hại nhìn cô: “Đúng vậy, mọi chuyện đều là chúng tôi làm, mục đích chúng tôi làm chẳng qua là muốn khiến nhà họ Ôn hoàn toàn từ bỏ người thừa kế là cô, sau đó tất cả mọi thứ của nhà họ Ôn sẽ thuộc về chúng tôi, có điều chúng tôi còn phải cảm kích cô tự sa ngã, nếu không sao mọi chuyện tiến hành thuận lợi như thế được chứ.”
…….
Tác giả :
Do Tự