Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 36: Tại sao lại khóc?
Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, cô dùng sức nắm tay đến đau rát, ánh mắt nhìn về phía màn hình trên cao, tức giận đan xen oán hận, không cách nào biểu hiện được bằng lời.
Chồng của cô, đó là chồng của cô. Người đàn ông mà cô đã dùng cả thanh xuân để theo đuổi, và dùng cả đời để làm vợ. Tốn hơn 10 năm ở bên cạnh, tưởng là bến đỗ hạnh phúc, nhưng hóa ra... lại chỉ là 1 tên cặn bã không hơn không kém!
Tống Dật Nhiên ơi Tống Dật Nhiên, anh đê tiện đến mức này sao? Có tình nhân, phản bội tôi, hại chết tôi, còn lấp liếm tội lỗi của mình, anh thật sự không hề để tâm chút nào tình nghĩa với tôi bao năm qua sao?
Tôi... đúng là có mắt như mù rồi, mới yêu loại người như anh!
Mắt Âu Dương Thiên Thiên rưng rưng, từng giọt nước trong suốt rơi xuống má, vừa oan ức vừa tức giận, còn có nỗi thất vọng chỉ hận không thể hét lên cho cả thế giới biết.
Cô chính là Đàm Gia Hi, cô chính là người trên ti vi đó, và Tống Dật Nhiên - người đàn ông đang tỏ ra giả tạo trước mặt thế giới chính là tên hung thủ.
Nhưng mà.... cô không nói được, cô không thể hét được, Bởi vì... cô bây giờ không còn là Đàm Gia Hi nữa, cô là Âu Dương Thiên Thiên. Đàm Gia Hi, đã chết lạnh lẽo trong lớp tuyết trên cái màn hình đó rồi!
Thật bất hạnh! Đàm Gia Hi thật bất hạnh!
Âu Dương Thiên Thiên đứng dưới chiếc màn hình to lớn, xung quanh, người đi qua người đi lại tấp nập, nói chuyện rộn rã, nhưng không một tiếng nào lọt vào tai cô, mắt cô nữa.
Lúc này, một bóng hình cao lớn đi tới, người đàn ông đứng phía sau Âu Dương Thiên Thiên, mở miệng hỏi:
- Đứng đây làm gì?
Thân thể Âu Dương Thiên Thiên hơi giật lên, trong phút chốc ánh mắt cô phản ứng với tiếng gọi quen thuộc này, theo bản năng quay người nhìn lại.
Âu Dương Vô Thần từ lúc nào đã đứng phía sau, anh nhìn khuôn mặt Âu Dương Thiên Thiên, nhíu mày khi thấy những giọt nước mắt trên má cô.
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, miệng vẫn cứ tự động bật lên:
- Anh hai!
Một tiếng này, như gọi người đàn ông trước mặt, cũng như kéo lí trí của Âu Dương Thiên Thiên quay về, cô chợt nhận ra, người đang đứng trước mặt mình, chính là Âu Dương Vô Thần.
Âu Dương Thiên Thiên nghi hoặc, dường như là bất ngờ trước sự xuất hiện của anh, liền lên tiếng:
- Anh... làm gì ở đây vậy?
Mắt Âu Dương Vô Thần đen láy, anh nhìn cô gái phái trước mặt không chớp mắt, trước câu hỏi của cô, anh không trả lời, mà thẳng thừng hỏi ngược lại:
- Tại sao lại khóc?
Câu hỏi này làm Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ, cô chớp mắt, theo bản năng đáp:
- Hả?
Cùng lúc đó, cô đưa tay lên sờ má mình, ngón tay đụng phải giọt nước ấm, mới giật mình nhận ra... bản thân đã khóc từ khi nào...
Chồng của cô, đó là chồng của cô. Người đàn ông mà cô đã dùng cả thanh xuân để theo đuổi, và dùng cả đời để làm vợ. Tốn hơn 10 năm ở bên cạnh, tưởng là bến đỗ hạnh phúc, nhưng hóa ra... lại chỉ là 1 tên cặn bã không hơn không kém!
Tống Dật Nhiên ơi Tống Dật Nhiên, anh đê tiện đến mức này sao? Có tình nhân, phản bội tôi, hại chết tôi, còn lấp liếm tội lỗi của mình, anh thật sự không hề để tâm chút nào tình nghĩa với tôi bao năm qua sao?
Tôi... đúng là có mắt như mù rồi, mới yêu loại người như anh!
Mắt Âu Dương Thiên Thiên rưng rưng, từng giọt nước trong suốt rơi xuống má, vừa oan ức vừa tức giận, còn có nỗi thất vọng chỉ hận không thể hét lên cho cả thế giới biết.
Cô chính là Đàm Gia Hi, cô chính là người trên ti vi đó, và Tống Dật Nhiên - người đàn ông đang tỏ ra giả tạo trước mặt thế giới chính là tên hung thủ.
Nhưng mà.... cô không nói được, cô không thể hét được, Bởi vì... cô bây giờ không còn là Đàm Gia Hi nữa, cô là Âu Dương Thiên Thiên. Đàm Gia Hi, đã chết lạnh lẽo trong lớp tuyết trên cái màn hình đó rồi!
Thật bất hạnh! Đàm Gia Hi thật bất hạnh!
Âu Dương Thiên Thiên đứng dưới chiếc màn hình to lớn, xung quanh, người đi qua người đi lại tấp nập, nói chuyện rộn rã, nhưng không một tiếng nào lọt vào tai cô, mắt cô nữa.
Lúc này, một bóng hình cao lớn đi tới, người đàn ông đứng phía sau Âu Dương Thiên Thiên, mở miệng hỏi:
- Đứng đây làm gì?
Thân thể Âu Dương Thiên Thiên hơi giật lên, trong phút chốc ánh mắt cô phản ứng với tiếng gọi quen thuộc này, theo bản năng quay người nhìn lại.
Âu Dương Vô Thần từ lúc nào đã đứng phía sau, anh nhìn khuôn mặt Âu Dương Thiên Thiên, nhíu mày khi thấy những giọt nước mắt trên má cô.
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, miệng vẫn cứ tự động bật lên:
- Anh hai!
Một tiếng này, như gọi người đàn ông trước mặt, cũng như kéo lí trí của Âu Dương Thiên Thiên quay về, cô chợt nhận ra, người đang đứng trước mặt mình, chính là Âu Dương Vô Thần.
Âu Dương Thiên Thiên nghi hoặc, dường như là bất ngờ trước sự xuất hiện của anh, liền lên tiếng:
- Anh... làm gì ở đây vậy?
Mắt Âu Dương Vô Thần đen láy, anh nhìn cô gái phái trước mặt không chớp mắt, trước câu hỏi của cô, anh không trả lời, mà thẳng thừng hỏi ngược lại:
- Tại sao lại khóc?
Câu hỏi này làm Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ, cô chớp mắt, theo bản năng đáp:
- Hả?
Cùng lúc đó, cô đưa tay lên sờ má mình, ngón tay đụng phải giọt nước ấm, mới giật mình nhận ra... bản thân đã khóc từ khi nào...
Tác giả :
PJH