Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 267: Vết thương khắp nơi!
Âu Dương Thiên Thiên vừa uống nước vừa nhìn hai người đàn ông nói chuyện, đặc biệt cô dừng ánh mắt trên người Stefan rất lâu, dường như muốn nhìn ra chút gì đó ở người đàn ông này.
Stefan cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, anh liếc nhìn lại, thế nhưng ngay lập tức Âu Dương Thiên Thiên né đi. Cô có cảm giác sợ anh ta, sợ ánh mắt của anh ta khi nhìn thẳng vào cô.
Nó... dường như có thể nhìn thấu mọi thứ vậy. Đứng trước ánh mắt đó, cô sẽ bị lộ hết bí mật ra ngoài.
Âu Dương Vô Thần nhìn cả hai người, đôi con ngươi anh đen láy, không hiện lên bất cứ cảm xúc nào, thế nhưng, thân thể thì không thành thật như vậy, ít nhiều lại tỏ ra chút tức giận không dễ nhận ra được.
Không khí trong phút chốc bị thay đổi, Âu Dương Thiên Thiên bất giác nhún vai, đột nhiên sao lại thấy rợn rợn người nhỉ?
Đúng lúc này, Andrew ở phía sau chạy tới, anh nhìn cả ba thân ảnh, lên tiếng:
- Vô Thần, Stefan, tôi phát hiện ra được một nơi này, các cậu có muốn qua đó xem thử không?
Stefan quay người sang, nghe vậy, anh gật đầu đáp:
- Là nơi nào, cậu dẫn đường đi.
Dứt lời, Andrew xoay người đi trước, Stefan nhìn Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Thiên Thiên một lượt, rồi mới theo sau.
Âu Dương Vô Thần hạ mắt nhìn người con gái đang ngồi trên mặt đất, hỏi:
- Còn đi được không?
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, ngước mặt nhìn lên, gật đầu trả lời:
- Đương nhiên được, tôi không... a...
Vừa đáp, cô vừa đứng dậy như muốn chứng minh mình vẫn ổn, thế nhưng còn chưa kịp đứng vững thì bàn chân đã truyền tới cơn đau rát, khiến cô chập choạng ngã.
Âu Dương Vô Thần phản xạ nhanh nhất, anh ngay lập tức đưa tay ra đỡ lấy eo người con gái, giữ vững thân thể của cô.
Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt nhìn xuống, lúc này mới phát hiện quanh bàn chân mình đã bị thương te tua từ lúc nào, đôi chân trần trắng hồng của cô đầy những vết xây xước, nơi gót chân thậm chí còn chảy máu nữa.
"...."
Hết tay rồi đến chân, cô chỉ vừa mới lạc vào rừng một đêm một sáng thôi mà, có cần đạt được nhiều "dấu ấn chiến tích" như vậy không?
Âu Dương Vô Thần nhìn cô, ánh mắt không biết vì sao lại cảm thấy nhức nhối, cô ta mặc dù luôn ở cạnh anh, nhưng dường như lúc nào cũng bị thương.
Từ chỗ này đến chỗ khác, còn nơi nào chưa bị xây xước nữa chứ? Thậm chí đến vết thương trên lưng, đến bây giờ vẫn còn chưa khỏi hết, vậy mà... lại tiếp tục bị thương nữa rồi.
Ánh mắt Âu Dương Vô Thần đột nhiên thay đổi, anh bất giác hỏi:
- Có muốn tôi cõng cô không?
Âu Dương Thiên Thiên vốn đang nhìn chân mình, nghe câu hỏi của anh, cô dường như bị giật mình, theo bản năng ngẩng đầu lên đáp:
- Hả?
*Chúc mọi người lễ vui vẻ*
Stefan cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, anh liếc nhìn lại, thế nhưng ngay lập tức Âu Dương Thiên Thiên né đi. Cô có cảm giác sợ anh ta, sợ ánh mắt của anh ta khi nhìn thẳng vào cô.
Nó... dường như có thể nhìn thấu mọi thứ vậy. Đứng trước ánh mắt đó, cô sẽ bị lộ hết bí mật ra ngoài.
Âu Dương Vô Thần nhìn cả hai người, đôi con ngươi anh đen láy, không hiện lên bất cứ cảm xúc nào, thế nhưng, thân thể thì không thành thật như vậy, ít nhiều lại tỏ ra chút tức giận không dễ nhận ra được.
Không khí trong phút chốc bị thay đổi, Âu Dương Thiên Thiên bất giác nhún vai, đột nhiên sao lại thấy rợn rợn người nhỉ?
Đúng lúc này, Andrew ở phía sau chạy tới, anh nhìn cả ba thân ảnh, lên tiếng:
- Vô Thần, Stefan, tôi phát hiện ra được một nơi này, các cậu có muốn qua đó xem thử không?
Stefan quay người sang, nghe vậy, anh gật đầu đáp:
- Là nơi nào, cậu dẫn đường đi.
Dứt lời, Andrew xoay người đi trước, Stefan nhìn Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Thiên Thiên một lượt, rồi mới theo sau.
Âu Dương Vô Thần hạ mắt nhìn người con gái đang ngồi trên mặt đất, hỏi:
- Còn đi được không?
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, ngước mặt nhìn lên, gật đầu trả lời:
- Đương nhiên được, tôi không... a...
Vừa đáp, cô vừa đứng dậy như muốn chứng minh mình vẫn ổn, thế nhưng còn chưa kịp đứng vững thì bàn chân đã truyền tới cơn đau rát, khiến cô chập choạng ngã.
Âu Dương Vô Thần phản xạ nhanh nhất, anh ngay lập tức đưa tay ra đỡ lấy eo người con gái, giữ vững thân thể của cô.
Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt nhìn xuống, lúc này mới phát hiện quanh bàn chân mình đã bị thương te tua từ lúc nào, đôi chân trần trắng hồng của cô đầy những vết xây xước, nơi gót chân thậm chí còn chảy máu nữa.
"...."
Hết tay rồi đến chân, cô chỉ vừa mới lạc vào rừng một đêm một sáng thôi mà, có cần đạt được nhiều "dấu ấn chiến tích" như vậy không?
Âu Dương Vô Thần nhìn cô, ánh mắt không biết vì sao lại cảm thấy nhức nhối, cô ta mặc dù luôn ở cạnh anh, nhưng dường như lúc nào cũng bị thương.
Từ chỗ này đến chỗ khác, còn nơi nào chưa bị xây xước nữa chứ? Thậm chí đến vết thương trên lưng, đến bây giờ vẫn còn chưa khỏi hết, vậy mà... lại tiếp tục bị thương nữa rồi.
Ánh mắt Âu Dương Vô Thần đột nhiên thay đổi, anh bất giác hỏi:
- Có muốn tôi cõng cô không?
Âu Dương Thiên Thiên vốn đang nhìn chân mình, nghe câu hỏi của anh, cô dường như bị giật mình, theo bản năng ngẩng đầu lên đáp:
- Hả?
*Chúc mọi người lễ vui vẻ*
Tác giả :
PJH