Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 155: Một thân màu đen!
Nghe xong câu nói của Âu Dương Thiên Thiên, 2 cánh phóng viên và người quay phim đều rất bất ngờ, dường như không thể tin được là mình đang bị đe dọa.
Trong đầu bọn họ chỉ nảy sinh một câu hỏi duy nhất.... Cô gái này... rốt cuộc là ai?
Âu Dương Thiên Thiên ngược lại rất bình tĩnh, cô ngồi im nhìn phía trước, không lên tiếng nữa.
Lúc này, cửa phòng một lần nữa được mở ra, quan tòa và bồi thẩm đoàn đi vào. Âu Dương Thiên Thiên cùng đám người đồng loạt cúi đầu chào, sau đó ngồi vào chỗ.
Theo lời giới thiệu của người thư kí, 2 nhân viên cảnh sát bắt đầu áp giải Tống Dật Nhiên đi ra.
Âu Dương Thiên Thiên nhìn theo hướng di chuyển của người đàn ông, đằng sau chiếc mắt kính, đôi con ngươi cô trong veo như dòng nước, nhưng lại vô hồn.
Tống Dật Nhiên.... chúng ta lại gặp nhau rồi!
- ----------...------------...---------------
Ở một diễn biến khác,
Âu Dương Vô Thần thức dậy khá trễ, anh đi xuống lầu đã là 9h sáng, nhìn xung quanh 1 chút, anh gọi Kỳ Ân lên và hỏi:
- Âu Dương Thiên Thiên đâu?
Kỳ Ân chớp mắt, sau vài giây thì đáp:
- Nhị tiểu thư, hình như đã đi từ sớm rồi, tôi có đề nghị cô ấy ăn sáng rồi hẵng đi nhưng không được. Trông cô ấy rất vội, có lẽ là có việc gấp. Nhưng mà....
Nói tới đây, Kỳ Ân đột nhiên dừng lại, thấy vậy, người đàn ông đối diện liền lên tiếng:
- Nhưng mà cái gì?
Kỳ Ân cắn môi, bất đắc dĩ trả lời:
- Nhưng mà... cô ấy mang đồ rất lạ. Toàn thân đều là màu đen cả. Cứ như là... đi dự đám tang ai đó vậy!
Âu Dương Vô Thần nghe xong, ấn đường anh nhíu chặt, lẩm bẩm:
- Mang đồ đen sao?
Sau tầm vài giây, dường như có một ý nghĩ gì đó lướt qua, Âu Dương Vô Thần vội rút điện thoại từ trong túi ra, anh vào mạng, bấm một dòng chữ.
Ngay lập tức, tin tức hiện lên làm sáng cả màn hình di động trước mặt.
Đọc xong, sắc mặt Âu Dương Vô Thần biến đổi một chút, anh liếc mắt, quay đầu về phía Kỳ Ân, lên tiếng:
- Chuẩn bị xe cho tôi!
Dứt lời, anh đi thẳng lên phòng, để lại sự ngơ ngác hiện rõ trên khuôn mặt của Kỳ Ân phía sau.
Âu Dương Thiên Thiên, cô ta không phải là đi dự tang, lần trước cô ta đã dự xong rồi.
Lần này, cô ta đi.... là để đưa tiễn người đó đến nơi cuối cùng của cuộc đời...
Trong đầu bọn họ chỉ nảy sinh một câu hỏi duy nhất.... Cô gái này... rốt cuộc là ai?
Âu Dương Thiên Thiên ngược lại rất bình tĩnh, cô ngồi im nhìn phía trước, không lên tiếng nữa.
Lúc này, cửa phòng một lần nữa được mở ra, quan tòa và bồi thẩm đoàn đi vào. Âu Dương Thiên Thiên cùng đám người đồng loạt cúi đầu chào, sau đó ngồi vào chỗ.
Theo lời giới thiệu của người thư kí, 2 nhân viên cảnh sát bắt đầu áp giải Tống Dật Nhiên đi ra.
Âu Dương Thiên Thiên nhìn theo hướng di chuyển của người đàn ông, đằng sau chiếc mắt kính, đôi con ngươi cô trong veo như dòng nước, nhưng lại vô hồn.
Tống Dật Nhiên.... chúng ta lại gặp nhau rồi!
- ----------...------------...---------------
Ở một diễn biến khác,
Âu Dương Vô Thần thức dậy khá trễ, anh đi xuống lầu đã là 9h sáng, nhìn xung quanh 1 chút, anh gọi Kỳ Ân lên và hỏi:
- Âu Dương Thiên Thiên đâu?
Kỳ Ân chớp mắt, sau vài giây thì đáp:
- Nhị tiểu thư, hình như đã đi từ sớm rồi, tôi có đề nghị cô ấy ăn sáng rồi hẵng đi nhưng không được. Trông cô ấy rất vội, có lẽ là có việc gấp. Nhưng mà....
Nói tới đây, Kỳ Ân đột nhiên dừng lại, thấy vậy, người đàn ông đối diện liền lên tiếng:
- Nhưng mà cái gì?
Kỳ Ân cắn môi, bất đắc dĩ trả lời:
- Nhưng mà... cô ấy mang đồ rất lạ. Toàn thân đều là màu đen cả. Cứ như là... đi dự đám tang ai đó vậy!
Âu Dương Vô Thần nghe xong, ấn đường anh nhíu chặt, lẩm bẩm:
- Mang đồ đen sao?
Sau tầm vài giây, dường như có một ý nghĩ gì đó lướt qua, Âu Dương Vô Thần vội rút điện thoại từ trong túi ra, anh vào mạng, bấm một dòng chữ.
Ngay lập tức, tin tức hiện lên làm sáng cả màn hình di động trước mặt.
Đọc xong, sắc mặt Âu Dương Vô Thần biến đổi một chút, anh liếc mắt, quay đầu về phía Kỳ Ân, lên tiếng:
- Chuẩn bị xe cho tôi!
Dứt lời, anh đi thẳng lên phòng, để lại sự ngơ ngác hiện rõ trên khuôn mặt của Kỳ Ân phía sau.
Âu Dương Thiên Thiên, cô ta không phải là đi dự tang, lần trước cô ta đã dự xong rồi.
Lần này, cô ta đi.... là để đưa tiễn người đó đến nơi cuối cùng của cuộc đời...
Tác giả :
PJH