Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 137: Không hiểu nổi!
Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ trước câu hỏi của người đàn ông, cô hơi nhíu mày, có chút không hiểu lắm.
Ý của Âu Dương Vô Thần là gì chứ?
Anh ta muốn trở thành một thứ gì đó trong cuộc sống của cô ư?
Vậy thân phận anh trai hiện tại thì sao? Chẳng lẽ.... với nó, anh ta không cảm thấy thỏa mãn?
Nếu như thấy không thỏa mãn, vậy..... Âu Dương Vô Thần muốn trở thành cái gì trong cuộc sống của cô chứ?
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, ánh mắt của anh làm Âu Dương Thiên Thiên chợt thấy bối rối. Cô há miệng nhưng phải mất một lúc mới phát ra được tiếng nói:
- .... Có lẽ là được..... nhưng mà.... hiện tại thì chưa, anh chỉ là anh hai em, vậy nên....
- Tại sao cô cứ chỉ khẳng định vào cái gọi là hiện tại? Trong khi đó, vẫn còn một thứ nữa được gọi là tương lai? - Câu nói của Âu Dương Thiên Thiên bị cắt ngang một cách nhanh chóng. Thay vào đó, là một câu hỏi khác đến từ Âu Dương Vô Thần.
Âu Dương Thiên Thiên: "..."
Cái này là đúng chất không hiểu luôn này. Anh ta đang nói cái gì vậy? Tương lai gì ở đây chứ?
Cô chỉ muốn giải thích rằng ở hiện tại anh ta không có quyền can dự quá nhiều vào đời sống riêng tư của cô mà thôi, liên quan gì đến tương lai? Lái gì sang đó ghê vậy?
Rốt cuộc thì.... nãy giờ anh ta có hiểu thứ cô đang muốn nói hay không?
Kể từ sau câu hỏi đó, 2 người hầu như không lên tiếng, Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Thiên Thiên nhìn nhau, mỗi người một cảm xúc riêng biệt, nhưng dường như giữa họ, tồn tại thêm một mối liên kết không dễ dàng nhận ra.
Đúng lúc này, Kỳ Ân cầm theo điện thoại đi vào, đánh tan bầu không khí im ắng:
- Cậu chủ, Lữ Uyển Thành muốn nói chuyện với ngài!
Âu Dương Thiên Thiên nghe vậy, cô liền cúi đầu, cầm nĩa lên ăn tiếp phần ăn của mình, giả vờ như không có chuyện gì.
Âu Dương Vô Thần nhìn cô, ánh mắt hơi híp lại, sau vài giây, anh đứng lên cầm lấy điện thoại, rồi đi ra ngoài.
Âu Dương Thiên Thiên vừa ăn vừa lén lút nhìn theo bóng hình anh rời đi. Cô cắn môi, thầm nghĩ.
Âu Dương Vô Thần... tôi càng ngày càng không hiểu nổi anh!
Kỳ Ân liếc khóe mắt, ánh nhìn của cô trong thoáng chốc, có một chút thay đổi....
Âu Dương Vô Thần đưa điện thoại sát tai mình, lên giọng lạnh nhạt:
- Có chuyện gì?
Ngay lập tức, từ bên kia liền vang lại tiếng đáp:
- Boss, tin tức đã lan truyền rất nhanh rồi, hiện giờ mới xóa, e là đã không kịp. Hơn nữa, đó là một trong số những chứng cứ để đưa ra tòa, không thể tùy tiện xử lí được.
Ý của Âu Dương Vô Thần là gì chứ?
Anh ta muốn trở thành một thứ gì đó trong cuộc sống của cô ư?
Vậy thân phận anh trai hiện tại thì sao? Chẳng lẽ.... với nó, anh ta không cảm thấy thỏa mãn?
Nếu như thấy không thỏa mãn, vậy..... Âu Dương Vô Thần muốn trở thành cái gì trong cuộc sống của cô chứ?
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, ánh mắt của anh làm Âu Dương Thiên Thiên chợt thấy bối rối. Cô há miệng nhưng phải mất một lúc mới phát ra được tiếng nói:
- .... Có lẽ là được..... nhưng mà.... hiện tại thì chưa, anh chỉ là anh hai em, vậy nên....
- Tại sao cô cứ chỉ khẳng định vào cái gọi là hiện tại? Trong khi đó, vẫn còn một thứ nữa được gọi là tương lai? - Câu nói của Âu Dương Thiên Thiên bị cắt ngang một cách nhanh chóng. Thay vào đó, là một câu hỏi khác đến từ Âu Dương Vô Thần.
Âu Dương Thiên Thiên: "..."
Cái này là đúng chất không hiểu luôn này. Anh ta đang nói cái gì vậy? Tương lai gì ở đây chứ?
Cô chỉ muốn giải thích rằng ở hiện tại anh ta không có quyền can dự quá nhiều vào đời sống riêng tư của cô mà thôi, liên quan gì đến tương lai? Lái gì sang đó ghê vậy?
Rốt cuộc thì.... nãy giờ anh ta có hiểu thứ cô đang muốn nói hay không?
Kể từ sau câu hỏi đó, 2 người hầu như không lên tiếng, Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Thiên Thiên nhìn nhau, mỗi người một cảm xúc riêng biệt, nhưng dường như giữa họ, tồn tại thêm một mối liên kết không dễ dàng nhận ra.
Đúng lúc này, Kỳ Ân cầm theo điện thoại đi vào, đánh tan bầu không khí im ắng:
- Cậu chủ, Lữ Uyển Thành muốn nói chuyện với ngài!
Âu Dương Thiên Thiên nghe vậy, cô liền cúi đầu, cầm nĩa lên ăn tiếp phần ăn của mình, giả vờ như không có chuyện gì.
Âu Dương Vô Thần nhìn cô, ánh mắt hơi híp lại, sau vài giây, anh đứng lên cầm lấy điện thoại, rồi đi ra ngoài.
Âu Dương Thiên Thiên vừa ăn vừa lén lút nhìn theo bóng hình anh rời đi. Cô cắn môi, thầm nghĩ.
Âu Dương Vô Thần... tôi càng ngày càng không hiểu nổi anh!
Kỳ Ân liếc khóe mắt, ánh nhìn của cô trong thoáng chốc, có một chút thay đổi....
Âu Dương Vô Thần đưa điện thoại sát tai mình, lên giọng lạnh nhạt:
- Có chuyện gì?
Ngay lập tức, từ bên kia liền vang lại tiếng đáp:
- Boss, tin tức đã lan truyền rất nhanh rồi, hiện giờ mới xóa, e là đã không kịp. Hơn nữa, đó là một trong số những chứng cứ để đưa ra tòa, không thể tùy tiện xử lí được.
Tác giả :
PJH