Trọng Sinh Giới Giải Trí: Nữ Boss Phản Diện Trở Về
Chương 7: Tiểu tổ tông Cố Gia (2)
Editor: Va - Beta: Nguyệt
"Loảng xoảng......" Người mở cửa chính là một cô gái thoạt nhìn hơi béo, cô ấy dọn dẹp nhà cửa, lúc mở cửa ra, thấy Lạc Thanh Mâu quấn băng vải đang ngồi ở giường, trên mặt hiện lên sợ hãi cùng kinh ngạc, xong nhanh chóng che dấu cảm xúc kinh ngạc trên mặt đi, đồ trong tay cũng bởi vì nhất thời ngây ngẩn mà rơi loảng xoảng xuống đất, cô ấy thậm chí không thèm để ý cái này, lập tức xoay người đi tới hành lang, lớn tiếng mở miệng nói với phía dưới.
"Tiểu thư tỉnh rồi!"
"......" Lạc Thanh Mâu thu vào trong mắt biểu tình trên mặt của cô gái hơi béo kia cùng nội thất trong nhà, trên mặt bất động thanh sắc, duy trì bình tĩnh.
"Ặc...... Ký chủ, tôi đang định nói, bởi vì thân thể này của ngài là con gái duy nhất trong ba thế hệ của Cố gia, cho nên...... Nhận hết tất cả yêu thương, giống như là tiểu tổ tông của Cố gia." 115 mở miệng ngay sau đó, tiếp tục nói ra những lời mình chưa nói hết.
"Ừ." Lạc Thanh Mâu nhàn nhạt ừ một tiếng, không có biểu hiện kinh ngạc gì với lời nói của 115, ánh mắt dừng ở cửa.
Nhanh chóng......
Một tràn những tiếng bước chân dồn dập truyền tới, giống như là nghe tin cô tỉnh lại vội vàng tới thăm, ở cửa xuất hiện ba thân hình, một người nam nhân thoạt nhìn ước chừng hai mươi, tướng mạo tuấn tú, lúc hắn nhìn về phía Lạc Thanh Mâu, trong mắt mang theo thất vọng cùng vài phần chán ghét.
Đứng ở bên người nam nhân trẻ tuổi là một người người đàn ông trung niên, thoạt nhìn đại khái hơn bốn mươi tuổi, năm tháng để lại dấu vết trên mặt ông, có thể nhìn ra khi ông còn trẻ bộ dáng rất anh tuấn, hiện tại cũng không kém, càng thêm thành thục trầm ổn, mang theo vài phần tang thương, lúc nhìn về phía Lạc Thanh Mâu ngồi ở trên giường, cũng mang theo thất vọng cùng đau lòng bất lực.
Hai người đàn ông một trái một phải đỡ một bà lão thoạt nhìn khoảng bảy mươi tuổi, chân tay không được nhanh nhẹn, run rẩy đi tới bên giường Lạc Thanh Mâu.
"Ai ui, tâm can bảo bối của bà! Bà vừa mới cầu Bồ Tát, hỏi Bồ Tát, bảo bối của bà đến khi nào mới tỉnh lại, không nghĩ tới, bảo bối liền tỉnh lại." Bà lão ngồi ở bên giường, thân mật kéo tay Lạc Thanh Mâu, trong thanh âm mang theo đau lòng, trên mặt tươi cười hiền lành mà vui mừng.
"Tốt, tốt, tốt, Thanh Mâu của chúng ta a, tỉnh lại là tốt rồi, bà vừa mới nghĩ đến, nếu Thanh Mâu không tỉnh, ta nguyện ý giảm thọ để cháu được bình an!" Bà cụ nhìn Lạc Thanh Mâu không nói lời nào, thở dài, cho rằng cô bị dọa, cho nên không dám nói lời nào.
"Mẹ ơi, mẹ nói bậy gì đó, chúng con muốn mẹ cứ như vậy, nhìn chúng con lớn lên." Người đàn ông trung niên, cũng chính là chủ nhân của Cố gia hiện giờ mở miệng, trên mặt ông mang theo không đồng tình, tận lực dùng giọng hòa nhã nói chuyện với bà lão Cố.
"Đúng vậy, bà, bà xem em gái không phải là đang bình an sao? Bây giờ bà phải đi nghỉ ngơi tốt, đêm qua chăm sóc bên cạnh em ấy một ngày, đến lúc đó chẳng may Thanh Mâu vừa mới tỉnh, bà lại ngã xuống." Người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh, cũng chính là con trai của nhà họ Cố, Cố Quân, cũng dùng giọng hòa nhã mở miệng với bà Cố.
Lạc Thanh Mâu ở một bên yên lặng nhìn biểu tình trên mặt ba người ở đây cùng nội dung nói chuyện, suy nghĩ cái gì đó, Lạc Thanh Mâu ngẩng đầu, nhìn về phía bà lão Cố đang nắm tay mình, cười tủm tỉm mở miệng nói.
"Bà! Bà nghe cha cùng anh đi, đi nghỉ ngơi, Thanh Mâu đã không có việc gì, hiện tại chỉ là đầu rất đau, con muốn nằm nghỉ một mình." Lạc Thanh Mâu hoàn toàn là một bộ dáng cô gái nhỏ làm nũng với bà nội.
"Được, Thanh Mâu của chúng ta cũng biết quan tâm bà nội, bà nội đi nghỉ ngơi, con phải nghỉ ngơi cho tốt." Bà Cố nghe Lạc Thanh Mâu nói, lòng vui như hoa nở, gật gật đầu, dặn dò trong chốc lát, lúc này mới dựa vào sự giúp đỡ của Cố Càng Đình rời khỏi phòng Lạc Thanh Mâu.
Còn lại Cố Quân đứng ở bên giường Lạc Thanh Mâu không rời đi, hắn đoan trang nhìn Lạc Thanh Mâu trong chốc lát, mở miệng, thanh âm rõ ràng có chút lạnh lẽo.
"Em rốt cuộc cũng có chút hiểu chuyện."
"Anh trai, em đã trải qua sinh tử, cũng nên hiểu chuyện một chút." Lạc Thanh Mâu nhìn Cố Quân trước mặt mở miệng nói.
"Em tự giải quyết cho tốt, nếu em nói bản thân đã hiểu chuyện, về sau nên thu liễm chút, không nên tái phạm những sai lầm không thể cứu vãn, là Cố gia quá dung túng sủng nịch em." Cố Quân nhìn Lạc Thanh Mâu, những lời này đối cũng làm Lạc Thanh Mâu dao động, tựa hồ đã nói quá nhiều lần, hắn vừa dứt lời đã xoay người rời phòng, đóng cửa phòng lại.
"Ơ?" 115 lại lần nữa cung phản xạ quá dài (*), sao lại có cảm giác địa vị của thân chủ ở Cố gia thực vi diệu.
(*) Phản ứng chậm.
"Thú vị." Lạc Thanh Mâu thu mắt lại, trong mắt mang theo tươi cười, nhìn cửa phòng đang đóng chặt, thông qua đối thoại ngắn ngủn này, cô dường như đã học được điều gì đó.
Tuy thật là tiểu tổ tông của Cố gia, chẳng qua hiện tại là...... Tiểu tổ tông chuyên gây chuyện của Cố gia.
Lạc Thanh Mâu đứng dậy từ trên giường, chậm rãi đi tới trước gương, nhìn xem bộ dáng của bản thân hiện giờ.
Ước chừng khoảng mười sáu tuổi, thiếu nữ có một đôi mắt đào hoa rất đẹp, bây giờ đuôi mắt lại cong cong lên, cả người thoạt nhìn vừa thanh thuần vừa mị hoặc, khiến ngũ quan càng đẹp đẽ mỹ lệ, chỉ là sắc mặt quá tái nhợt, thiếu sức sống.
Dáng người hoàn hảo, cao khoảng một mét sáu lăm.
Vẻ đẹp chỉ ở một nơi là không đủ, còn có tóc, một đầu có ba bốn loại màu sắc xen kẽ, cũng không đến nỗi nào.
Lạc Thanh Mâu cong môi với người trong gương, người trong gương cũng cười cười theo, thiếu nữ có một đôi mắt trong sáng, cực kì xinh đẹp.
"Ký chủ, ngài vừa mới nói chuyện tự nhiên cùng bọn họ như vậy, làm tôi như xuất hiện ảo giác, cảm thấy ngài chính là nguyên chủ Cố Thanh Mâu." 115 mở miệng.
"Ngươi đã quên thân phận của ta." Lạc Thanh Mâu nghe 115 nói, hơi hơi mỉm cười.
Ảnh hậu giới giải trí năm nào.
Lạc Thanh Mâu đi tới cửa sổ, nhìn khung cảnh Đế Đô quen thuộc ngoài cửa sổ, mặc dù đã tối, vẫn thấy sự xa hoa truỵ lạc.
"Tôi, đã trở lại." Cánh môi cô khẽ nhúc nhích, nỉ non những lời này, ánh mắt sâu thẳm.
"Loảng xoảng......" Người mở cửa chính là một cô gái thoạt nhìn hơi béo, cô ấy dọn dẹp nhà cửa, lúc mở cửa ra, thấy Lạc Thanh Mâu quấn băng vải đang ngồi ở giường, trên mặt hiện lên sợ hãi cùng kinh ngạc, xong nhanh chóng che dấu cảm xúc kinh ngạc trên mặt đi, đồ trong tay cũng bởi vì nhất thời ngây ngẩn mà rơi loảng xoảng xuống đất, cô ấy thậm chí không thèm để ý cái này, lập tức xoay người đi tới hành lang, lớn tiếng mở miệng nói với phía dưới.
"Tiểu thư tỉnh rồi!"
"......" Lạc Thanh Mâu thu vào trong mắt biểu tình trên mặt của cô gái hơi béo kia cùng nội thất trong nhà, trên mặt bất động thanh sắc, duy trì bình tĩnh.
"Ặc...... Ký chủ, tôi đang định nói, bởi vì thân thể này của ngài là con gái duy nhất trong ba thế hệ của Cố gia, cho nên...... Nhận hết tất cả yêu thương, giống như là tiểu tổ tông của Cố gia." 115 mở miệng ngay sau đó, tiếp tục nói ra những lời mình chưa nói hết.
"Ừ." Lạc Thanh Mâu nhàn nhạt ừ một tiếng, không có biểu hiện kinh ngạc gì với lời nói của 115, ánh mắt dừng ở cửa.
Nhanh chóng......
Một tràn những tiếng bước chân dồn dập truyền tới, giống như là nghe tin cô tỉnh lại vội vàng tới thăm, ở cửa xuất hiện ba thân hình, một người nam nhân thoạt nhìn ước chừng hai mươi, tướng mạo tuấn tú, lúc hắn nhìn về phía Lạc Thanh Mâu, trong mắt mang theo thất vọng cùng vài phần chán ghét.
Đứng ở bên người nam nhân trẻ tuổi là một người người đàn ông trung niên, thoạt nhìn đại khái hơn bốn mươi tuổi, năm tháng để lại dấu vết trên mặt ông, có thể nhìn ra khi ông còn trẻ bộ dáng rất anh tuấn, hiện tại cũng không kém, càng thêm thành thục trầm ổn, mang theo vài phần tang thương, lúc nhìn về phía Lạc Thanh Mâu ngồi ở trên giường, cũng mang theo thất vọng cùng đau lòng bất lực.
Hai người đàn ông một trái một phải đỡ một bà lão thoạt nhìn khoảng bảy mươi tuổi, chân tay không được nhanh nhẹn, run rẩy đi tới bên giường Lạc Thanh Mâu.
"Ai ui, tâm can bảo bối của bà! Bà vừa mới cầu Bồ Tát, hỏi Bồ Tát, bảo bối của bà đến khi nào mới tỉnh lại, không nghĩ tới, bảo bối liền tỉnh lại." Bà lão ngồi ở bên giường, thân mật kéo tay Lạc Thanh Mâu, trong thanh âm mang theo đau lòng, trên mặt tươi cười hiền lành mà vui mừng.
"Tốt, tốt, tốt, Thanh Mâu của chúng ta a, tỉnh lại là tốt rồi, bà vừa mới nghĩ đến, nếu Thanh Mâu không tỉnh, ta nguyện ý giảm thọ để cháu được bình an!" Bà cụ nhìn Lạc Thanh Mâu không nói lời nào, thở dài, cho rằng cô bị dọa, cho nên không dám nói lời nào.
"Mẹ ơi, mẹ nói bậy gì đó, chúng con muốn mẹ cứ như vậy, nhìn chúng con lớn lên." Người đàn ông trung niên, cũng chính là chủ nhân của Cố gia hiện giờ mở miệng, trên mặt ông mang theo không đồng tình, tận lực dùng giọng hòa nhã nói chuyện với bà lão Cố.
"Đúng vậy, bà, bà xem em gái không phải là đang bình an sao? Bây giờ bà phải đi nghỉ ngơi tốt, đêm qua chăm sóc bên cạnh em ấy một ngày, đến lúc đó chẳng may Thanh Mâu vừa mới tỉnh, bà lại ngã xuống." Người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh, cũng chính là con trai của nhà họ Cố, Cố Quân, cũng dùng giọng hòa nhã mở miệng với bà Cố.
Lạc Thanh Mâu ở một bên yên lặng nhìn biểu tình trên mặt ba người ở đây cùng nội dung nói chuyện, suy nghĩ cái gì đó, Lạc Thanh Mâu ngẩng đầu, nhìn về phía bà lão Cố đang nắm tay mình, cười tủm tỉm mở miệng nói.
"Bà! Bà nghe cha cùng anh đi, đi nghỉ ngơi, Thanh Mâu đã không có việc gì, hiện tại chỉ là đầu rất đau, con muốn nằm nghỉ một mình." Lạc Thanh Mâu hoàn toàn là một bộ dáng cô gái nhỏ làm nũng với bà nội.
"Được, Thanh Mâu của chúng ta cũng biết quan tâm bà nội, bà nội đi nghỉ ngơi, con phải nghỉ ngơi cho tốt." Bà Cố nghe Lạc Thanh Mâu nói, lòng vui như hoa nở, gật gật đầu, dặn dò trong chốc lát, lúc này mới dựa vào sự giúp đỡ của Cố Càng Đình rời khỏi phòng Lạc Thanh Mâu.
Còn lại Cố Quân đứng ở bên giường Lạc Thanh Mâu không rời đi, hắn đoan trang nhìn Lạc Thanh Mâu trong chốc lát, mở miệng, thanh âm rõ ràng có chút lạnh lẽo.
"Em rốt cuộc cũng có chút hiểu chuyện."
"Anh trai, em đã trải qua sinh tử, cũng nên hiểu chuyện một chút." Lạc Thanh Mâu nhìn Cố Quân trước mặt mở miệng nói.
"Em tự giải quyết cho tốt, nếu em nói bản thân đã hiểu chuyện, về sau nên thu liễm chút, không nên tái phạm những sai lầm không thể cứu vãn, là Cố gia quá dung túng sủng nịch em." Cố Quân nhìn Lạc Thanh Mâu, những lời này đối cũng làm Lạc Thanh Mâu dao động, tựa hồ đã nói quá nhiều lần, hắn vừa dứt lời đã xoay người rời phòng, đóng cửa phòng lại.
"Ơ?" 115 lại lần nữa cung phản xạ quá dài (*), sao lại có cảm giác địa vị của thân chủ ở Cố gia thực vi diệu.
(*) Phản ứng chậm.
"Thú vị." Lạc Thanh Mâu thu mắt lại, trong mắt mang theo tươi cười, nhìn cửa phòng đang đóng chặt, thông qua đối thoại ngắn ngủn này, cô dường như đã học được điều gì đó.
Tuy thật là tiểu tổ tông của Cố gia, chẳng qua hiện tại là...... Tiểu tổ tông chuyên gây chuyện của Cố gia.
Lạc Thanh Mâu đứng dậy từ trên giường, chậm rãi đi tới trước gương, nhìn xem bộ dáng của bản thân hiện giờ.
Ước chừng khoảng mười sáu tuổi, thiếu nữ có một đôi mắt đào hoa rất đẹp, bây giờ đuôi mắt lại cong cong lên, cả người thoạt nhìn vừa thanh thuần vừa mị hoặc, khiến ngũ quan càng đẹp đẽ mỹ lệ, chỉ là sắc mặt quá tái nhợt, thiếu sức sống.
Dáng người hoàn hảo, cao khoảng một mét sáu lăm.
Vẻ đẹp chỉ ở một nơi là không đủ, còn có tóc, một đầu có ba bốn loại màu sắc xen kẽ, cũng không đến nỗi nào.
Lạc Thanh Mâu cong môi với người trong gương, người trong gương cũng cười cười theo, thiếu nữ có một đôi mắt trong sáng, cực kì xinh đẹp.
"Ký chủ, ngài vừa mới nói chuyện tự nhiên cùng bọn họ như vậy, làm tôi như xuất hiện ảo giác, cảm thấy ngài chính là nguyên chủ Cố Thanh Mâu." 115 mở miệng.
"Ngươi đã quên thân phận của ta." Lạc Thanh Mâu nghe 115 nói, hơi hơi mỉm cười.
Ảnh hậu giới giải trí năm nào.
Lạc Thanh Mâu đi tới cửa sổ, nhìn khung cảnh Đế Đô quen thuộc ngoài cửa sổ, mặc dù đã tối, vẫn thấy sự xa hoa truỵ lạc.
"Tôi, đã trở lại." Cánh môi cô khẽ nhúc nhích, nỉ non những lời này, ánh mắt sâu thẳm.
Tác giả :
Phi Tú