Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long
Chương 44: Bức hôn
Hai vợ chồng đều bất ngờ, hy vọng chỉ là hy vọng. Bọn họ đương nhiên biết tiểu nha đầu này có ấn tượng như thế nào đối với con mình. Vậy mà lúc này đây nàng lại nguyện ý gả đến Tiêu gia, điều này khiến họ không còn tin vào tai mình nữa.
"Yên Nguyệt, con không gạt bác gái chứ" Điền Phù nghe thấy vậy, vui tới mức không thể kìm hãm nổi.
Tiêu Viễn Hà cũng góp lời "Yên Nguyệt à, con cũng biết Tiêu gia chúng ta rất mong chờ điều này, nhưng cha con đồng ý sao?"
Liễu Yên Nguyệt trả lời: "Hai bác, con đương nhiên nói sự thật, chuyện hôn sự của con là do con tự quyết định. Cha của con sẽ không phản đối".
Điền Phù vội vàng nói tiếp "Yên Nguyệt, bác gái vui quá, con nhớ nhé, đến lúc đấy không được chạy đâu đấy" – Điền Phù quả thực sợ tiểu nha đầu xinh đẹp này chạy mất nên nhanh chóng niệm một câu "kim cô chú"
Tiêu Thu Phong đứng một bên cũng thật sự lo lắng. Hắn không có quyết định này, hơn nữa đã hứa rồi phải làm sao đây, sinh con mà không có tiểu JJ – làm sao được.
Tuy hắn cũng không mang tư tưởng phong kiến cổ hủ, bắt buộc phải có con trai nối dõi tông đường, nhưng có một thằng cầm gậy vẫn tốt hơn.
"Bác gái, nếu đã đính hôn rồi thì mọi người có lẽ cũng nên sửa cách xưng hô" Liễu Yên Nguyệt cũng không để ý tới ánh mắt Tiêu Thu Phong. Nàng suy tính, hắn có người đàn bà khác ở ngoài thì đã sao, chỉ cần lấy lòng cha mẹ hắn thì hắn có phép cân đẩu vân cũng khó mà qua được lòng bàn tay của Phật Tổ.
Điền Phù vui mừng không tả xiết, nắm chặt lấy hai tay Liễu Yên Nguyệt gật đầu lia lịa, vội vàng nói "Đúng, đúng! Yên Nguyệt nói đúng, cần phải đổi cách xưng hô, vậy thì con nên gọi ta là…"
Bà chưa nói xong thì Liễu Yên Nguyệt cũng lý nhí lên tiếng "Mẹ…"
"A… Chưa bao giờ vui như hôm nay. Thím Ngọc, thím chuẩn bị ít hồng tửu cho tôi, để còn chúc mừng việc này" Điền Phù có chút kích động, kêu người hầu chuẩn bị rượu, một bên kéo tay Yên Nguyệt đứng lên, nói "Yên Nguyệt nhất định sẽ là một người vợ tốt, con đi cùng mẹ, để mẹ đưa cho con tín vật của Tiêu gia chúng ta".
"Mẹ, con đã nói đồng ý đâu" Nếu còn không nói thì việc này có nguy cơ trở thành sự thật. Tiêu Thu Phong không thể không nói: "Mẹ, lúc trước cha bắt con giải trừ hôn ước với Yên Nguyệt, về sau con đã tìm được bạn gái rồi, hiện tại việc này…"
Nếu hắn không phải Tiêu Thu Phong thì cũng chẳng cần quan tâm đến việc này, chỉ cần mang theo Vũ đi đến khắp nơi trên thế giới, thì đó cũng đã là hạnh phúc nhất cuộc đời rồi.
Nhưng ai bảo hắn chính là Tiêu Thu Phong?
Liễu Yên Nguyệt lặng người đi, trên khóe mắt lệ đã rưng rưng, nàng nhẹ nhàng nói: "Mẹ, Thu Phong dường như không muốn hôn sự này".
"Đồ nghịch tử này, muốn ăn mắng hả?"
"Yên Nguyệt, con yên tâm, ta sẽ làm chủ cho con, nó mà không nghe ta đánh gãy chân nó".
Lời vừa rồi chính là của Tiêu Viễn Hà, vừa rồi không chỉ có Điền Phù xúc động mà ngay cả ông ta cũng vô cùng hưng phấn, nên căn bản không thể để Tiêu Thu Phong càn quấy tước đi niềm vui của ông ta được.
Tiêu Thu Phong dường như thật sự bị ủy khuất, nhỏ giọng nói: "Cha, đây là đại sự cả đời con mà, cho con tự do lựa chọn một chút đi!".
"Tự do cái gì, trước kia tự do còn chưa đủ hay sao. Anh chừng nào mới làm cho tôi hết lo đây. Yên Nguyệt nguyện ý về làm vợ anh thì đáng lẽ ra anh phải ngày ngày thắp hương cảm tạ ông bà tổ tiên, vậy mà dám nói lời này à? Tôi nói cho anh biết, tôi và mẹ anhi đều đã quyết rồi, tôi không ưng bất cứ bạn gái nào của anh cả. Nếu không nghe thì đừng trách tôi không cho anh thể diện".
Lúc này Tiêu Thu Phong thực sự muốn khóc; nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo hắn là con của ông ta.
Kỳ thật, Tiêu Viễn Hà cũng không muốn mắng hắn, nhưng ông ta làm như vậy chính là để cho Liễu Yên Nguyệt xem. Tuy rằng hắn đã tu tâm dưỡng tính, quyết chí làm lại nhưng ông ta đã quá nôn nóng chờ bế cháu nội.
Hơn nữa, ông ta cũng không tin tưởng. Bạn gái của con trai chỉ cần là cô gái tử tế, đứng đắn, có gia giáo là được. Tuy là thế gia giàu có nhưng ông ta cũng không có thiên kiến, phân biệt tầng lớp, không quan trọng giàu nghèo. Nhưng trước kia tuy là chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy, nếu không phải là gái bán hoa thì cũng là một vài tiểu minh tinh. Cho nên lần này ông ta mới cứng rắn như vậy.
Tiểu nha đầu Yên Nguyệt nếu làm con dâu của Tiêu gia thì họ vô cùng vừa lòng.
Lúc này, Tiêu Thu Phong căn bản là không có quyền lên tiếng; chỉ là trong đầu hắn đang nghĩ xem về sau giải thích với Vũ thế nào.
Không bao lâu, Điền Phù dẫn Liễu Yên Nguyệt xuống dưới. Nhìn hai người, một người vô cùng vui vẻ, một người khép nép xấu hổ. Nhưng chung quy có thể thấy được cả hai đều rất cao hứng.
"Thu Phong, anh xem em đeo cái vòng này có đẹp không, mẹ đưa đấy" Chiếc vòng màu xanh biếc đeo trên cổ tay trắng nõn của mỹ nhân quả thực rất đẹp, nhưng Tiêu Thu Phong lại không có tâm tình thưởng thức.
Nhìn hai ông bà đang trừng mắt về phía hắn thì cũng không còn cách nào khác, tùy ý nói: "Ừm, rất được".
"Yên Nguyệt, quả thất rất đẹp, rất hợp với con. Xem ra đây chính là duyên phận, chiếc vòng này chính là để dành cho con đeo, con muốn không đeo cũng không được" Tiêu Viễn Hà phá lên cười vui vẻ, mở miệng tán dương, cố ý xóa bỏ không khí lạnh lẽo từ sự lãnh đạm của Tiêu Thu Phong.
Lúc này ăn cơm, Tiêu Thu Phong cảm thấy lúc này mình trở lên dư thừa. Cùng Liễu Yên Nguyệt nói chuyện, cha mẹ hắn luôn miệng cười không thôi.
Ở Tiêu gia một thời gian lâu như vậy nhưng hắn cũng chưa từng thấy cha mẹ hắn vui như vậy. Nhưng, Tiêu Thu Phong quả thực có chút buồn bực.
Vội vã ăn xong bữa cơm, nhìn thấy ba người đang trò chuyện vui vẻ, hắn cũng không muốn chen ngang.
"Con ăn xong rồi, mọi người từ từ dùng bữa".
"Con đi đi, lát nữa nhớ là đưa Yên Nguyệt về đấy. Thằng nhỏ này, phải cho ra dáng một người chồng sắp cưới chứ, nếu không thì đâu ra thể thống gì".
"Mẹ, không có việc gì đâu, Thu Phong vui quá đấy mà, qua mấy ngày nữa sẽ tốt thôi" Quả nhiên biết lấy lòng người khác, Tiêu Thu Phong trong lòng muốn khóc, nữ nhân này khiến hắn nhũn ra như con chi chi, muốn tránh cũng không tránh khỏi. Ôn nhu như vậy, thấu hiểu tâm lý thì cha mẹ nào chả thích.
Việc này, xem chừng muốn chém cũng không đứt.
Đi tới chỗ của đám người Lý Cường Binh, Tiêu Thu Phong liền khôi phục vẻ đạm nhiên. 3 tháng này, từng hạng mục huấn luyện lần lượt được đề cao, nhìn 36 binh lính này đã mang bóng dáng của binh trung chi vương. Người nào người nấy đều như một con hổ đang rình mồi, sẵn sang bộc phát. Trừ bỏ khí tức giết chóc, bọn họ có điều kiện tốt nhất, còn lại nên vận dụng vào thực tiễn. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Tiêu thiếu gia, chúng tôi đã chuẩn bị tốt" Lý Cường Binh có tiến bộ lớn nhất, nhưng hắn cũng bắt đầu hiểu được cái gì gọi là không thể vượt qua.
Hắn ba lần bảy lượt khiêu chiến Tiêu Thu Phong. Đến lần cuối cùng thì Tiêu Thu Phong cũng gật đầu khen khắn đã có thể trở thành binh trung chi vương.
Nhưng mặc dù như vậy, hắn vẫn không phải đối thủ của Tiêu Thu Phong, chỉ có 3 chiêu đã khiến hắn bị đo ván nằm mất 3 ngày.
Người trước mặt hắn mạnh đến mức nào hắn không thể biết, nhưng hắn cũng không dám thử nữa. Nếu hắn là một vị vua trong binh lính thì Tiêu Thu Phong chính là thần. Uy nghiêm của thần không thể bị xâm phạm
"Tốt lắm, sẽ rất nhanh nữa thôi các anh sẽ có cơ hội thử nghiệm sức mạnh, sẽ biết thế nào là đỉnh cao của lực lượng" Tiêu Thu Phong chắp hai tay đằng sau người, quay sang Lý Cường Binh hỏi: "Chuyện tôi giao cho, anh làm xong chưa?"
Lý Cường Binh nhanh chóng trả lời: "Tiêu thiếu gia, tôi đã sắp xếp rồi, 36 thần binh được chia làm 3 tiểu đội, mỗi tiểu đội có 1 tiểu đội trưởng phụ trách. Tuyệt đối hoàn hảo!"
"Thần binh! Hy vọng mọi người sẽ không làm hoen ố danh hiệu này, bất cứ sai lầm nào đều không thể chấp nhận. Mọi người sẽ trở thành một thần binh chiến đội đầu tiên trên thế giới".
"Vâng, Tiêu thiếu gia!" Người người như một, nhất nhất đồng thanh khiến Tiêu Thu Phong rất hài lòng.
Chỉ một thời gian ngắn ngủi huấn luyện đã đạt được thành tích như hiện nay. Ngoại trừ sự nghiêm khắc của Tiêu Thu Phong cũng phải kể đến khả năng tiềm tàng của bản thân mỗi người, có thể được nhận vào trong bộ đội đặc chủng thì đều là những người đã được kiểm tra kĩ lưỡng.
Chỉ cần huấn luyện giết chóc nhiều thêm một chút, Tiêu Thu Phong tin tưởng cho dù là bát đại cao thủ Long Tổ ở một chỗ bọn họ cũng có thể đối phó
Địa phương để tiến hành giết chóc đã có. Thần binh chiến đội cũng nên bắt đầu thể hiện sức mạnh của mình.
Lực lượng – đây chính là sức hấp hẫn vô cùng, có thể nói đó chính là toàn bộ cuộc sống của bọn họ
"Yên Nguyệt, con không gạt bác gái chứ" Điền Phù nghe thấy vậy, vui tới mức không thể kìm hãm nổi.
Tiêu Viễn Hà cũng góp lời "Yên Nguyệt à, con cũng biết Tiêu gia chúng ta rất mong chờ điều này, nhưng cha con đồng ý sao?"
Liễu Yên Nguyệt trả lời: "Hai bác, con đương nhiên nói sự thật, chuyện hôn sự của con là do con tự quyết định. Cha của con sẽ không phản đối".
Điền Phù vội vàng nói tiếp "Yên Nguyệt, bác gái vui quá, con nhớ nhé, đến lúc đấy không được chạy đâu đấy" – Điền Phù quả thực sợ tiểu nha đầu xinh đẹp này chạy mất nên nhanh chóng niệm một câu "kim cô chú"
Tiêu Thu Phong đứng một bên cũng thật sự lo lắng. Hắn không có quyết định này, hơn nữa đã hứa rồi phải làm sao đây, sinh con mà không có tiểu JJ – làm sao được.
Tuy hắn cũng không mang tư tưởng phong kiến cổ hủ, bắt buộc phải có con trai nối dõi tông đường, nhưng có một thằng cầm gậy vẫn tốt hơn.
"Bác gái, nếu đã đính hôn rồi thì mọi người có lẽ cũng nên sửa cách xưng hô" Liễu Yên Nguyệt cũng không để ý tới ánh mắt Tiêu Thu Phong. Nàng suy tính, hắn có người đàn bà khác ở ngoài thì đã sao, chỉ cần lấy lòng cha mẹ hắn thì hắn có phép cân đẩu vân cũng khó mà qua được lòng bàn tay của Phật Tổ.
Điền Phù vui mừng không tả xiết, nắm chặt lấy hai tay Liễu Yên Nguyệt gật đầu lia lịa, vội vàng nói "Đúng, đúng! Yên Nguyệt nói đúng, cần phải đổi cách xưng hô, vậy thì con nên gọi ta là…"
Bà chưa nói xong thì Liễu Yên Nguyệt cũng lý nhí lên tiếng "Mẹ…"
"A… Chưa bao giờ vui như hôm nay. Thím Ngọc, thím chuẩn bị ít hồng tửu cho tôi, để còn chúc mừng việc này" Điền Phù có chút kích động, kêu người hầu chuẩn bị rượu, một bên kéo tay Yên Nguyệt đứng lên, nói "Yên Nguyệt nhất định sẽ là một người vợ tốt, con đi cùng mẹ, để mẹ đưa cho con tín vật của Tiêu gia chúng ta".
"Mẹ, con đã nói đồng ý đâu" Nếu còn không nói thì việc này có nguy cơ trở thành sự thật. Tiêu Thu Phong không thể không nói: "Mẹ, lúc trước cha bắt con giải trừ hôn ước với Yên Nguyệt, về sau con đã tìm được bạn gái rồi, hiện tại việc này…"
Nếu hắn không phải Tiêu Thu Phong thì cũng chẳng cần quan tâm đến việc này, chỉ cần mang theo Vũ đi đến khắp nơi trên thế giới, thì đó cũng đã là hạnh phúc nhất cuộc đời rồi.
Nhưng ai bảo hắn chính là Tiêu Thu Phong?
Liễu Yên Nguyệt lặng người đi, trên khóe mắt lệ đã rưng rưng, nàng nhẹ nhàng nói: "Mẹ, Thu Phong dường như không muốn hôn sự này".
"Đồ nghịch tử này, muốn ăn mắng hả?"
"Yên Nguyệt, con yên tâm, ta sẽ làm chủ cho con, nó mà không nghe ta đánh gãy chân nó".
Lời vừa rồi chính là của Tiêu Viễn Hà, vừa rồi không chỉ có Điền Phù xúc động mà ngay cả ông ta cũng vô cùng hưng phấn, nên căn bản không thể để Tiêu Thu Phong càn quấy tước đi niềm vui của ông ta được.
Tiêu Thu Phong dường như thật sự bị ủy khuất, nhỏ giọng nói: "Cha, đây là đại sự cả đời con mà, cho con tự do lựa chọn một chút đi!".
"Tự do cái gì, trước kia tự do còn chưa đủ hay sao. Anh chừng nào mới làm cho tôi hết lo đây. Yên Nguyệt nguyện ý về làm vợ anh thì đáng lẽ ra anh phải ngày ngày thắp hương cảm tạ ông bà tổ tiên, vậy mà dám nói lời này à? Tôi nói cho anh biết, tôi và mẹ anhi đều đã quyết rồi, tôi không ưng bất cứ bạn gái nào của anh cả. Nếu không nghe thì đừng trách tôi không cho anh thể diện".
Lúc này Tiêu Thu Phong thực sự muốn khóc; nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo hắn là con của ông ta.
Kỳ thật, Tiêu Viễn Hà cũng không muốn mắng hắn, nhưng ông ta làm như vậy chính là để cho Liễu Yên Nguyệt xem. Tuy rằng hắn đã tu tâm dưỡng tính, quyết chí làm lại nhưng ông ta đã quá nôn nóng chờ bế cháu nội.
Hơn nữa, ông ta cũng không tin tưởng. Bạn gái của con trai chỉ cần là cô gái tử tế, đứng đắn, có gia giáo là được. Tuy là thế gia giàu có nhưng ông ta cũng không có thiên kiến, phân biệt tầng lớp, không quan trọng giàu nghèo. Nhưng trước kia tuy là chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy, nếu không phải là gái bán hoa thì cũng là một vài tiểu minh tinh. Cho nên lần này ông ta mới cứng rắn như vậy.
Tiểu nha đầu Yên Nguyệt nếu làm con dâu của Tiêu gia thì họ vô cùng vừa lòng.
Lúc này, Tiêu Thu Phong căn bản là không có quyền lên tiếng; chỉ là trong đầu hắn đang nghĩ xem về sau giải thích với Vũ thế nào.
Không bao lâu, Điền Phù dẫn Liễu Yên Nguyệt xuống dưới. Nhìn hai người, một người vô cùng vui vẻ, một người khép nép xấu hổ. Nhưng chung quy có thể thấy được cả hai đều rất cao hứng.
"Thu Phong, anh xem em đeo cái vòng này có đẹp không, mẹ đưa đấy" Chiếc vòng màu xanh biếc đeo trên cổ tay trắng nõn của mỹ nhân quả thực rất đẹp, nhưng Tiêu Thu Phong lại không có tâm tình thưởng thức.
Nhìn hai ông bà đang trừng mắt về phía hắn thì cũng không còn cách nào khác, tùy ý nói: "Ừm, rất được".
"Yên Nguyệt, quả thất rất đẹp, rất hợp với con. Xem ra đây chính là duyên phận, chiếc vòng này chính là để dành cho con đeo, con muốn không đeo cũng không được" Tiêu Viễn Hà phá lên cười vui vẻ, mở miệng tán dương, cố ý xóa bỏ không khí lạnh lẽo từ sự lãnh đạm của Tiêu Thu Phong.
Lúc này ăn cơm, Tiêu Thu Phong cảm thấy lúc này mình trở lên dư thừa. Cùng Liễu Yên Nguyệt nói chuyện, cha mẹ hắn luôn miệng cười không thôi.
Ở Tiêu gia một thời gian lâu như vậy nhưng hắn cũng chưa từng thấy cha mẹ hắn vui như vậy. Nhưng, Tiêu Thu Phong quả thực có chút buồn bực.
Vội vã ăn xong bữa cơm, nhìn thấy ba người đang trò chuyện vui vẻ, hắn cũng không muốn chen ngang.
"Con ăn xong rồi, mọi người từ từ dùng bữa".
"Con đi đi, lát nữa nhớ là đưa Yên Nguyệt về đấy. Thằng nhỏ này, phải cho ra dáng một người chồng sắp cưới chứ, nếu không thì đâu ra thể thống gì".
"Mẹ, không có việc gì đâu, Thu Phong vui quá đấy mà, qua mấy ngày nữa sẽ tốt thôi" Quả nhiên biết lấy lòng người khác, Tiêu Thu Phong trong lòng muốn khóc, nữ nhân này khiến hắn nhũn ra như con chi chi, muốn tránh cũng không tránh khỏi. Ôn nhu như vậy, thấu hiểu tâm lý thì cha mẹ nào chả thích.
Việc này, xem chừng muốn chém cũng không đứt.
Đi tới chỗ của đám người Lý Cường Binh, Tiêu Thu Phong liền khôi phục vẻ đạm nhiên. 3 tháng này, từng hạng mục huấn luyện lần lượt được đề cao, nhìn 36 binh lính này đã mang bóng dáng của binh trung chi vương. Người nào người nấy đều như một con hổ đang rình mồi, sẵn sang bộc phát. Trừ bỏ khí tức giết chóc, bọn họ có điều kiện tốt nhất, còn lại nên vận dụng vào thực tiễn. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Tiêu thiếu gia, chúng tôi đã chuẩn bị tốt" Lý Cường Binh có tiến bộ lớn nhất, nhưng hắn cũng bắt đầu hiểu được cái gì gọi là không thể vượt qua.
Hắn ba lần bảy lượt khiêu chiến Tiêu Thu Phong. Đến lần cuối cùng thì Tiêu Thu Phong cũng gật đầu khen khắn đã có thể trở thành binh trung chi vương.
Nhưng mặc dù như vậy, hắn vẫn không phải đối thủ của Tiêu Thu Phong, chỉ có 3 chiêu đã khiến hắn bị đo ván nằm mất 3 ngày.
Người trước mặt hắn mạnh đến mức nào hắn không thể biết, nhưng hắn cũng không dám thử nữa. Nếu hắn là một vị vua trong binh lính thì Tiêu Thu Phong chính là thần. Uy nghiêm của thần không thể bị xâm phạm
"Tốt lắm, sẽ rất nhanh nữa thôi các anh sẽ có cơ hội thử nghiệm sức mạnh, sẽ biết thế nào là đỉnh cao của lực lượng" Tiêu Thu Phong chắp hai tay đằng sau người, quay sang Lý Cường Binh hỏi: "Chuyện tôi giao cho, anh làm xong chưa?"
Lý Cường Binh nhanh chóng trả lời: "Tiêu thiếu gia, tôi đã sắp xếp rồi, 36 thần binh được chia làm 3 tiểu đội, mỗi tiểu đội có 1 tiểu đội trưởng phụ trách. Tuyệt đối hoàn hảo!"
"Thần binh! Hy vọng mọi người sẽ không làm hoen ố danh hiệu này, bất cứ sai lầm nào đều không thể chấp nhận. Mọi người sẽ trở thành một thần binh chiến đội đầu tiên trên thế giới".
"Vâng, Tiêu thiếu gia!" Người người như một, nhất nhất đồng thanh khiến Tiêu Thu Phong rất hài lòng.
Chỉ một thời gian ngắn ngủi huấn luyện đã đạt được thành tích như hiện nay. Ngoại trừ sự nghiêm khắc của Tiêu Thu Phong cũng phải kể đến khả năng tiềm tàng của bản thân mỗi người, có thể được nhận vào trong bộ đội đặc chủng thì đều là những người đã được kiểm tra kĩ lưỡng.
Chỉ cần huấn luyện giết chóc nhiều thêm một chút, Tiêu Thu Phong tin tưởng cho dù là bát đại cao thủ Long Tổ ở một chỗ bọn họ cũng có thể đối phó
Địa phương để tiến hành giết chóc đã có. Thần binh chiến đội cũng nên bắt đầu thể hiện sức mạnh của mình.
Lực lượng – đây chính là sức hấp hẫn vô cùng, có thể nói đó chính là toàn bộ cuộc sống của bọn họ
Tác giả :
Cửu Nguyệt Dương Quang