Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long
Chương 385: Tinh mang trận xuất hiện
Trời rất tốt nhưng Tiêu Thu Phong vẫn chưa ngủ. Chuyện xảy ra hôm nay giống như là một giấc mơ. Từ khi hắn có bác, cuộc sống của hắn từ từ thay đổi. Bây giờ có ông ngoại, lại có mẹ. Điều này đối với hắn mà nói là tin mừng lớn nhất. Cho nên dù khó khăn thế nào hắn cũng phải cứu tỉnh mẹ.
Nhưng Tinh mang quyết rốt cuộc có tồn tại hay không, Tiêu Thu Phong hơi đau đầu. Bởi vì lão đạo sĩ nói cho hắn, thể chất của mẹ hắn càng lúc càng yếu, cần phải thật nhanh.
"Sa sa...." tiếng gió mang theo mưa đêm, từ từ xâm nhập, một cơn gió mát mẻ từ cửa sổ thổi vào, Tiêu Thu Phong đang chuẩn bị đứng dậy đóng cửa sổ, đột nhiên hắn cảm thấy khí tức quỷ dị truyền vào. Trong không trung như có mùi máu.
Khí tức này tuyệt đối là phát ra từ trên cơ thể người. Hơn nữa là người đã trải qua huấn luyện đặc biệt. Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong não Tiêu Thu Phong đó là tử sĩ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Gần như không hề suy nghĩ, thân hình hắn đã biến mất tại chỗ. Tử sĩ đã vào trong nhà. Đám Lý Cường Binh và Thiết Trụ chẳng lẽ không cảnh giác sao?
Điều làm hắn lo lắng nhất đương nhiên là sự an toàn của hai cô gái kia. Căn trạch viện cổ kính này vốn không hề có một chút phòng ngự. Nhưng Tiêu Thu Phong không ngờ đến sẽ có người phá được trạm tuần tra của thần binh dễ dàng như vậy. Lực lượng của tử sĩ trở nên cường đại như vậy từ bao giờ.
Đinh Mỹ Đình đang nằm mơ, Liễu Yên Hồng cũng vậy. Tiêu Thu Phong xuất hiện như một cơn gió thoảng, rất nhẹ nhàng thổi qua nhưng đã làm cho Đinh Mỹ Đình tỉnh giấc. Vừa mở mắt ra, nàng theo bản năng định mở miệng kêu lên. Bởi vì quá hốt hoảng, nàng phát hiện một người đang đứng trước giường mình.
Mặc dù bởi vì có quan hệ với Tiêu Thu Phong, hai nàng có chút đối đầu. Nhưng các nàng là bạn bè, hơn nữa là bạn bè đáng tin cậy nhất. Cho nên hai người ngủ cùng phòng, chẳng qua là hai giường.
Miệng bị bịt lại, Đinh Mỹ Đình càng hoảng sợ, tay đưa lên định chống cự, thì một giọng nói nhẹ nhàng đã rót vào tai nàng: "Đừng kêu, là anh..."
Tâm trạng lập tức bình tĩnh, Đinh Mỹ Đình rất kinh ngạc, có chút nghi hoặc. Bây giờ Tiêu đại ca tìm nàng làm gì, chẳng lẽ là chuyện xấu hổ đó. Nàng không dám nghĩ tiếp nữa. Bởi vì Tiêu Thu Phong đã tiến lên, dán sát vào người nàng. Cũng may tay bịt miệng nàng đã được buông ra.
Đinh Mỹ Đình rất xấu hổ, lí nhí nói: "Tiêu đại ca, anh, anh...không nên ở đây. Hồng Hồng sẽ nghe được đó" Yên người đàn ông này, nàng muốn trao cả thể xác và tinh thần mình cho hắn. Thân mật như thế này, nàng đã mơ thấy rất nhiều lần. Nàng mơ trở thành người phụ nữ của Tiêu Thu Phong, đó là hạnh phúc của nàng.
Cho nên nàng không muốn chống cự. Nhưng đây là lần đầu tiên của nàng. Nàng không muốn làm qua loa. Hơn nữa lại có Liễu Yên Hồng ở đây. Mọi cô gái đều hy vọng lần đầu tiên là đẹp nhất.
"Đừng động, có kẻ địch xông vào" Tiêu Thu Phong không chú ý đến Đinh Mỹ Đình suy nghĩ lung tung. Thấy cơ thể nàng không an phận, cúi đầu xuống, trầm giọng nhắc nhở.
Nếu như bây giờ mà có một cái hố, Đinh Mỹ Đình sẽ không hề do dự tiến vào. Nàng hiểu sai ý Tiêu đại ca rồi. Thì ra Tiêu đại ca đến đây là để bảo vệ nàng, không phải là chiếm tiện nghi của nàng.
Nàng không cần biết kẻ địch là ai. Ở bên cạnh người đàn ông này là an toàn nhất. Từ khi yêu hắn, Đinh Mỹ Đình đã nhận định như vậy. Cánh tay ngọc dịu dàng đưa lên, đặt lên vai Tiêu Thu Phong. Giờ phút này mặc dù không phải giấc mơ của mình đã thành hiện thực, nhưng nàng rất hạnh phúc.
Đôi môi nóng bỏng hôn nhẹ lên mặt Tiêu Thu Phong, nhỏ giọng nói: "Tiêu đại ca, cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã bảo vệ em"
Nhưng sự dịu dàng, thân tình đó còn chưa kịp hưởng thụ thì Tiêu Thu Phong đã lao ra ngoài cửa sổ, lóe lên không trung. Ngay sau đó trong bóng đêm tăm tối truyền tới tiếng kêu thảm thiết, ra vẻ đã có người đã đi gặp Thượng đế.
Mười bảy người mềm nhũn nằm trên mặt đất. Trong cảm giác của Tiêu Thu Phong đây chỉ là những sát thủ, không có chân kình nội gia đặc biệt. Nhưng bọn họ làm thế nào để đột phá phòng tuyến thần binh. Điều này làm cho người ta rất kỳ quái.
Rất nhanh đám Lý Cường Binh và Thiết Trụ đã bị kinh động. Mười bảy tử sĩ đã trở thành xác chết. Đối với những người này không cần để lại người sống. Bởi vì tử sĩ không hỏi được gì, không cần phí công.
Mà giờ phút này, hàng vạn vì sao trên bầu trời có chút quái dị, giống như chiếu sáng cả mặt đất, có một cảm giác quen thuộc nảy lên trong lòng Tiêu Thu Phong: "Tinh mang trận"
Đây là Tinh mang trận đã nhốt hắn và Mộng Thanh Linh ba ngày ba đêm, đó là một trận pháp từ thời viễn cổ trong truyền thuyết, nhưng thật không ngờ hôm nay lại xuất hiện.
Lý Cường Binh và Thiết Trụ rất xấu hổ xuất hiện trước mặt Tiêu Thu Phong.
"Xin lỗi Tiêu thiếu gia, chúng tôi thất trách" Tiêu Thu Phong ra lệnh cho bọn họ phòng thủ nơi này. Nhiều tử sĩ tiến vào như vậy mà bọn họ không biết gì. Mặc dù không nghĩ ra nhưng đúng là thất trách.
Tiêu Thu Phong ngẩng đầu nhìn trời, lắc đầu không trách bọn họ. Chỉ nhẹ nhàng nói: "Không liên quan đến mọi người, Tinh mang trận lại xuất hiện"
Trên đời này ngoại trừ người có Tinh mạng trận, cũng chỉ có hắn mới biết được uy lực của Tinh mang trận. Loại trận pháp này gần như không có cách phá giải. Năm đó bị nhốt trong trận ba ngày, hắn đã nghĩ gần như tất cả mọi biện pháp cũng không thể thoát khỏi. Chỉ là lúc đó người thao túng Tinh mang trận vẫn chưa nắm giữ được sự huyền bí của nó. Cuối cùng sương mù tan hết, bọn họ mới tìm lại được cái mạng nhỏ.
Trong không gian tăm tối ở Bắc Kinh, ánh sáng yếu ớt có một làm khói tung bay, một thân hình thon dài như quỷ mị ngẩng đầu nhìn bầu trời.
"Cảnh trưởng, tử sĩ đã thất bại. Mười bảy người, không ai sống sót"
Người đàn ông này quay đầu lại, trên mặt đeo chiếc mặt nạ cảnh trưởng quỷ dị chỉ lộ ra đôi mắt lạnh như băng: "Quái lạ, trên đời không ngờ có người cảm ứng được uy lực của Tinh mang trận. Chẳng lẽ sự huyền bí của Tinh mang trận, trên đời còn có người biết sao?"
Gần đây nhất hắn mới biết đến công năng dùng người vận vật của Tinh mang trận, đây vốn chỉ là một thí nghiệm. Nhưng người đàn ông Tiêu gia kia không ngờ có thể phát hiện được, quả nhiên không bình thường.
Nhưng không cho hắn kịp suy nghĩ, lại có một người khác xông vào: "Cảnh trưởng, có cao thủ xông vào. Nơi này đã bị phát hiện"
Khuôn mặt quỷ dị của cảnh trưởng hơi chấn động, hừ một tiếng nói: "Tốc độ nhanh thật. Xem ra tao đã quá xem thường mấy thành viên Long Tổ. Thông báo, bỏ chạy, cho nổ"
Nhìn biển lửa trước mặt, Dạ Ưng truy lùng ba ngày ba đêm mới có chút đầu mối không khỏi tức giận. Vì tìm được đầu não của Hắc Dạ, hắn đã tốn hết tâm cơ. Nhưng người này thật quá giảo hoạt. Cứ đến thời khắc mấu chốt, tất cả đầu mối đều bị hủy diệt.
Trước bình minh, trời tờ mờ sáng, trạch viện có một vị khách. Mấy người Dạ Ưng đều tới. Một đêm bận rộn mà không thu hoạch được gì. Bọn họ không có tâm trạng mà ngủ. Đêm qua Tiêu Thu Phong bị tập kích bọn họ cũng đã biết. Lúc này chỉ muốn đến nhìn một chút. Mọi người bàn bạc xem có tìm được đầu mối hay không?
Đinh Mỹ Đình sau khi kết thúc thần luyện liền về phòng gọi Liễu Yên Hồng dậy. Nhưng nàng lại phát hiện Liễu Yên Hồng không ngủ, chỉ trợn tròn mắt, ngây ngốc ngồi đó.
"Tiểu Hồng, dậy thôi, bữa sáng chuẩn bị xong rồi, còn ngủ gì nữa, thành con heo lười đó"
Liễu Yên Hồng quay đầu lại nhìn Đinh Mỹ Đình, không vui nói: "Bực mình, đừng làm phiền em"
"Tiểu Hồng, em không phải nói nhìn trúng chiếc váy mốt nhất à. Chúng ta ăn sáng xong sẽ đi dạo phố, cùng lắm chị mua tặng em, được chứ"
Liễu Yên Hồng thoáng cái bật dậy, trừng mắt nhìn Đinh Mỹ Đình, hừ một tiếng nói: "Chị tốt như vậy sao, không phải là lấy lòng tôi để hấp dẫn anh rể đó chứ. Tôi không mắc mưu của chị đâu"
Đinh Mỹ Đình có chút xấu hổ: "Tiểu Hồng, chị thực sự không có ý đó. Chị thực sự rất yêu Tiêu đại ca, em không nên hiểu lầm"
"Ai hiểu lầm. Đinh Mỹ Đình, tôi nói cho chị, chuyện đêm qua tôi thấy được rồi. Chị ôm anh rể, cùng nhau nằm ở trên giường. Nói, có phải là âu yếm nhau không. Uổng công tôi coi chị là bạn bè thân thiết nhất, không ngờ lại đào góc tường chị gái tôi"
Thích người có vợ đúng là không chính đáng. Nhưng Tiêu đại ca đâu có ít phụ nữ, dù là có ghen cũng không đến lượt Liễu Yên Hồng. Ngoài Liễu Yên Hồng, còn có Phượng tỷ, Vũ? Thêm Đinh Mỹ Đình nữa thì có gì chứ?
"Tiểu Hồng, chị biết chị không đúng, không nên yêu Tiêu đại ca. Nhưng chị thực sự không thể khống chế được mình. Chỉ cần được ở bên Tiêu đại ca, chị không cần gì hết"
Liễu Yên Hồng ngẩng đầu hỏi: "Ý của chị là muốn làm vợ của anh rể tôi, làm tình nhân. Chị đừng mong, anh rể là của tôi, không cho phép chị tranh giành"
Có lẽ bởi vì rất tức nên lời ra khỏi miệng có chút không đúng.
Đinh Mỹ Đình nhìn Liễu Yên Hồng với ánh mắt kỳ quái, mập mờ hỏi: "Tiểu Hồng, không phải em cũng thích Tiêu đại ca đó chứ, muốn đào góc tường chị gái mình chứ. Hắc hắc, chẳng lẽ hai chị em lại muốn lấy một người đàn ông sao?"
"Đừng nói lung tung, tôi không có. Rõ ràng là chị muốn lấy người ta, muốn đàn ông. Dáng vẻ đêm qua của chị, tôi đã nhìn ra. Đáng tiếc, anh rể không nhân dịp cởi quần áo chị. Nếu không tôi nhất định sẽ hét lên, hù chết các người"
Nhưng thật không ngờ Đinh Mỹ Đình lại không hề lo lắng, cười nói: "Chị không sợ. Chỉ cần Tiêu đại ca muốn, chị lúc nào cũng đồng ý làm người phụ nữ của anh ấy. Tiểu Hồng, em phải cẩn thận một chút. Nếu em làm Tiêu đại ca tức, anh ấy sẽ tát mông em đó"
"Không được nói, không được nói nữa" Liễu Yên Hồng kêu lên, túm chăn, vùi đầu vào trong đó. Nhớ đến chuyện bị anh rể tét mông, nàng xấu hổ không có mặt gặp người.
Nhưng Tinh mang quyết rốt cuộc có tồn tại hay không, Tiêu Thu Phong hơi đau đầu. Bởi vì lão đạo sĩ nói cho hắn, thể chất của mẹ hắn càng lúc càng yếu, cần phải thật nhanh.
"Sa sa...." tiếng gió mang theo mưa đêm, từ từ xâm nhập, một cơn gió mát mẻ từ cửa sổ thổi vào, Tiêu Thu Phong đang chuẩn bị đứng dậy đóng cửa sổ, đột nhiên hắn cảm thấy khí tức quỷ dị truyền vào. Trong không trung như có mùi máu.
Khí tức này tuyệt đối là phát ra từ trên cơ thể người. Hơn nữa là người đã trải qua huấn luyện đặc biệt. Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong não Tiêu Thu Phong đó là tử sĩ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Gần như không hề suy nghĩ, thân hình hắn đã biến mất tại chỗ. Tử sĩ đã vào trong nhà. Đám Lý Cường Binh và Thiết Trụ chẳng lẽ không cảnh giác sao?
Điều làm hắn lo lắng nhất đương nhiên là sự an toàn của hai cô gái kia. Căn trạch viện cổ kính này vốn không hề có một chút phòng ngự. Nhưng Tiêu Thu Phong không ngờ đến sẽ có người phá được trạm tuần tra của thần binh dễ dàng như vậy. Lực lượng của tử sĩ trở nên cường đại như vậy từ bao giờ.
Đinh Mỹ Đình đang nằm mơ, Liễu Yên Hồng cũng vậy. Tiêu Thu Phong xuất hiện như một cơn gió thoảng, rất nhẹ nhàng thổi qua nhưng đã làm cho Đinh Mỹ Đình tỉnh giấc. Vừa mở mắt ra, nàng theo bản năng định mở miệng kêu lên. Bởi vì quá hốt hoảng, nàng phát hiện một người đang đứng trước giường mình.
Mặc dù bởi vì có quan hệ với Tiêu Thu Phong, hai nàng có chút đối đầu. Nhưng các nàng là bạn bè, hơn nữa là bạn bè đáng tin cậy nhất. Cho nên hai người ngủ cùng phòng, chẳng qua là hai giường.
Miệng bị bịt lại, Đinh Mỹ Đình càng hoảng sợ, tay đưa lên định chống cự, thì một giọng nói nhẹ nhàng đã rót vào tai nàng: "Đừng kêu, là anh..."
Tâm trạng lập tức bình tĩnh, Đinh Mỹ Đình rất kinh ngạc, có chút nghi hoặc. Bây giờ Tiêu đại ca tìm nàng làm gì, chẳng lẽ là chuyện xấu hổ đó. Nàng không dám nghĩ tiếp nữa. Bởi vì Tiêu Thu Phong đã tiến lên, dán sát vào người nàng. Cũng may tay bịt miệng nàng đã được buông ra.
Đinh Mỹ Đình rất xấu hổ, lí nhí nói: "Tiêu đại ca, anh, anh...không nên ở đây. Hồng Hồng sẽ nghe được đó" Yên người đàn ông này, nàng muốn trao cả thể xác và tinh thần mình cho hắn. Thân mật như thế này, nàng đã mơ thấy rất nhiều lần. Nàng mơ trở thành người phụ nữ của Tiêu Thu Phong, đó là hạnh phúc của nàng.
Cho nên nàng không muốn chống cự. Nhưng đây là lần đầu tiên của nàng. Nàng không muốn làm qua loa. Hơn nữa lại có Liễu Yên Hồng ở đây. Mọi cô gái đều hy vọng lần đầu tiên là đẹp nhất.
"Đừng động, có kẻ địch xông vào" Tiêu Thu Phong không chú ý đến Đinh Mỹ Đình suy nghĩ lung tung. Thấy cơ thể nàng không an phận, cúi đầu xuống, trầm giọng nhắc nhở.
Nếu như bây giờ mà có một cái hố, Đinh Mỹ Đình sẽ không hề do dự tiến vào. Nàng hiểu sai ý Tiêu đại ca rồi. Thì ra Tiêu đại ca đến đây là để bảo vệ nàng, không phải là chiếm tiện nghi của nàng.
Nàng không cần biết kẻ địch là ai. Ở bên cạnh người đàn ông này là an toàn nhất. Từ khi yêu hắn, Đinh Mỹ Đình đã nhận định như vậy. Cánh tay ngọc dịu dàng đưa lên, đặt lên vai Tiêu Thu Phong. Giờ phút này mặc dù không phải giấc mơ của mình đã thành hiện thực, nhưng nàng rất hạnh phúc.
Đôi môi nóng bỏng hôn nhẹ lên mặt Tiêu Thu Phong, nhỏ giọng nói: "Tiêu đại ca, cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã bảo vệ em"
Nhưng sự dịu dàng, thân tình đó còn chưa kịp hưởng thụ thì Tiêu Thu Phong đã lao ra ngoài cửa sổ, lóe lên không trung. Ngay sau đó trong bóng đêm tăm tối truyền tới tiếng kêu thảm thiết, ra vẻ đã có người đã đi gặp Thượng đế.
Mười bảy người mềm nhũn nằm trên mặt đất. Trong cảm giác của Tiêu Thu Phong đây chỉ là những sát thủ, không có chân kình nội gia đặc biệt. Nhưng bọn họ làm thế nào để đột phá phòng tuyến thần binh. Điều này làm cho người ta rất kỳ quái.
Rất nhanh đám Lý Cường Binh và Thiết Trụ đã bị kinh động. Mười bảy tử sĩ đã trở thành xác chết. Đối với những người này không cần để lại người sống. Bởi vì tử sĩ không hỏi được gì, không cần phí công.
Mà giờ phút này, hàng vạn vì sao trên bầu trời có chút quái dị, giống như chiếu sáng cả mặt đất, có một cảm giác quen thuộc nảy lên trong lòng Tiêu Thu Phong: "Tinh mang trận"
Đây là Tinh mang trận đã nhốt hắn và Mộng Thanh Linh ba ngày ba đêm, đó là một trận pháp từ thời viễn cổ trong truyền thuyết, nhưng thật không ngờ hôm nay lại xuất hiện.
Lý Cường Binh và Thiết Trụ rất xấu hổ xuất hiện trước mặt Tiêu Thu Phong.
"Xin lỗi Tiêu thiếu gia, chúng tôi thất trách" Tiêu Thu Phong ra lệnh cho bọn họ phòng thủ nơi này. Nhiều tử sĩ tiến vào như vậy mà bọn họ không biết gì. Mặc dù không nghĩ ra nhưng đúng là thất trách.
Tiêu Thu Phong ngẩng đầu nhìn trời, lắc đầu không trách bọn họ. Chỉ nhẹ nhàng nói: "Không liên quan đến mọi người, Tinh mang trận lại xuất hiện"
Trên đời này ngoại trừ người có Tinh mạng trận, cũng chỉ có hắn mới biết được uy lực của Tinh mang trận. Loại trận pháp này gần như không có cách phá giải. Năm đó bị nhốt trong trận ba ngày, hắn đã nghĩ gần như tất cả mọi biện pháp cũng không thể thoát khỏi. Chỉ là lúc đó người thao túng Tinh mang trận vẫn chưa nắm giữ được sự huyền bí của nó. Cuối cùng sương mù tan hết, bọn họ mới tìm lại được cái mạng nhỏ.
Trong không gian tăm tối ở Bắc Kinh, ánh sáng yếu ớt có một làm khói tung bay, một thân hình thon dài như quỷ mị ngẩng đầu nhìn bầu trời.
"Cảnh trưởng, tử sĩ đã thất bại. Mười bảy người, không ai sống sót"
Người đàn ông này quay đầu lại, trên mặt đeo chiếc mặt nạ cảnh trưởng quỷ dị chỉ lộ ra đôi mắt lạnh như băng: "Quái lạ, trên đời không ngờ có người cảm ứng được uy lực của Tinh mang trận. Chẳng lẽ sự huyền bí của Tinh mang trận, trên đời còn có người biết sao?"
Gần đây nhất hắn mới biết đến công năng dùng người vận vật của Tinh mang trận, đây vốn chỉ là một thí nghiệm. Nhưng người đàn ông Tiêu gia kia không ngờ có thể phát hiện được, quả nhiên không bình thường.
Nhưng không cho hắn kịp suy nghĩ, lại có một người khác xông vào: "Cảnh trưởng, có cao thủ xông vào. Nơi này đã bị phát hiện"
Khuôn mặt quỷ dị của cảnh trưởng hơi chấn động, hừ một tiếng nói: "Tốc độ nhanh thật. Xem ra tao đã quá xem thường mấy thành viên Long Tổ. Thông báo, bỏ chạy, cho nổ"
Nhìn biển lửa trước mặt, Dạ Ưng truy lùng ba ngày ba đêm mới có chút đầu mối không khỏi tức giận. Vì tìm được đầu não của Hắc Dạ, hắn đã tốn hết tâm cơ. Nhưng người này thật quá giảo hoạt. Cứ đến thời khắc mấu chốt, tất cả đầu mối đều bị hủy diệt.
Trước bình minh, trời tờ mờ sáng, trạch viện có một vị khách. Mấy người Dạ Ưng đều tới. Một đêm bận rộn mà không thu hoạch được gì. Bọn họ không có tâm trạng mà ngủ. Đêm qua Tiêu Thu Phong bị tập kích bọn họ cũng đã biết. Lúc này chỉ muốn đến nhìn một chút. Mọi người bàn bạc xem có tìm được đầu mối hay không?
Đinh Mỹ Đình sau khi kết thúc thần luyện liền về phòng gọi Liễu Yên Hồng dậy. Nhưng nàng lại phát hiện Liễu Yên Hồng không ngủ, chỉ trợn tròn mắt, ngây ngốc ngồi đó.
"Tiểu Hồng, dậy thôi, bữa sáng chuẩn bị xong rồi, còn ngủ gì nữa, thành con heo lười đó"
Liễu Yên Hồng quay đầu lại nhìn Đinh Mỹ Đình, không vui nói: "Bực mình, đừng làm phiền em"
"Tiểu Hồng, em không phải nói nhìn trúng chiếc váy mốt nhất à. Chúng ta ăn sáng xong sẽ đi dạo phố, cùng lắm chị mua tặng em, được chứ"
Liễu Yên Hồng thoáng cái bật dậy, trừng mắt nhìn Đinh Mỹ Đình, hừ một tiếng nói: "Chị tốt như vậy sao, không phải là lấy lòng tôi để hấp dẫn anh rể đó chứ. Tôi không mắc mưu của chị đâu"
Đinh Mỹ Đình có chút xấu hổ: "Tiểu Hồng, chị thực sự không có ý đó. Chị thực sự rất yêu Tiêu đại ca, em không nên hiểu lầm"
"Ai hiểu lầm. Đinh Mỹ Đình, tôi nói cho chị, chuyện đêm qua tôi thấy được rồi. Chị ôm anh rể, cùng nhau nằm ở trên giường. Nói, có phải là âu yếm nhau không. Uổng công tôi coi chị là bạn bè thân thiết nhất, không ngờ lại đào góc tường chị gái tôi"
Thích người có vợ đúng là không chính đáng. Nhưng Tiêu đại ca đâu có ít phụ nữ, dù là có ghen cũng không đến lượt Liễu Yên Hồng. Ngoài Liễu Yên Hồng, còn có Phượng tỷ, Vũ? Thêm Đinh Mỹ Đình nữa thì có gì chứ?
"Tiểu Hồng, chị biết chị không đúng, không nên yêu Tiêu đại ca. Nhưng chị thực sự không thể khống chế được mình. Chỉ cần được ở bên Tiêu đại ca, chị không cần gì hết"
Liễu Yên Hồng ngẩng đầu hỏi: "Ý của chị là muốn làm vợ của anh rể tôi, làm tình nhân. Chị đừng mong, anh rể là của tôi, không cho phép chị tranh giành"
Có lẽ bởi vì rất tức nên lời ra khỏi miệng có chút không đúng.
Đinh Mỹ Đình nhìn Liễu Yên Hồng với ánh mắt kỳ quái, mập mờ hỏi: "Tiểu Hồng, không phải em cũng thích Tiêu đại ca đó chứ, muốn đào góc tường chị gái mình chứ. Hắc hắc, chẳng lẽ hai chị em lại muốn lấy một người đàn ông sao?"
"Đừng nói lung tung, tôi không có. Rõ ràng là chị muốn lấy người ta, muốn đàn ông. Dáng vẻ đêm qua của chị, tôi đã nhìn ra. Đáng tiếc, anh rể không nhân dịp cởi quần áo chị. Nếu không tôi nhất định sẽ hét lên, hù chết các người"
Nhưng thật không ngờ Đinh Mỹ Đình lại không hề lo lắng, cười nói: "Chị không sợ. Chỉ cần Tiêu đại ca muốn, chị lúc nào cũng đồng ý làm người phụ nữ của anh ấy. Tiểu Hồng, em phải cẩn thận một chút. Nếu em làm Tiêu đại ca tức, anh ấy sẽ tát mông em đó"
"Không được nói, không được nói nữa" Liễu Yên Hồng kêu lên, túm chăn, vùi đầu vào trong đó. Nhớ đến chuyện bị anh rể tét mông, nàng xấu hổ không có mặt gặp người.
Tác giả :
Cửu Nguyệt Dương Quang